Con Của Quỷ
Chương 63: Cổ mạn đồng
Hai người đều khó chịu, Tôn Đào nhìn thì hàm hậu nhưng tính tình rất táo bạo, Mã Tiểu Ngọc cũng là người mạnh mẽ, chiều hôm đó khi về nhà, hai người anh oán tôi tôi trách anh vừa chửi vừa đánh, người bên ngoài không ngăn được, đánh nhau đến nỗi suýt nữa đã phải vào bệnh viện. Đêm đó Mã Tiểu Ngọc nổi giận đùng đùng quay về nhà mẹ đẻ, Tôn Đào thì uống rượu say khướt, nửa đêm hai đứa con trai bị sốt cũng không biết. Sáng hôm sau tỉnh lại, đứa đầu đã chết từ lâu, cơ thể nhỏ bé lạnh lẽo, đứa út thì cả người đỏ bừng, run rẩy nôn mửa, Tôn Đào sợ hãi vội vã đưa đứa út đến trạm xá ở trấn trên, còn chưa đến nơi thì đứa con cũng chết.
Mã Tiểu Ngọc có nằm mơ cũng không ngờ rằng, ả chỉ không ở một đêm thôi, mà hai đứa con đã mất.
Dù con có ngốc thì cũng là con mà ả mong hơn mười năm, mang thai hơn mười tháng vất vả lắm mới sinh ra. Bình thường đều tốt đẹp, sao ả chỉ không ở có một đêm mà con ả đã chết rồi? Chẳng lẽ Tôn Đào ghét hai đứa con là đứa ngốc, nên cố ý làm gì đó...
Mâu thuẫn giữa hai người rất nhanh đã vọt lên thành mâu thuẫn giữa hai nhà, mỗi bên có hơn mười người, một lời không hợp liền chửi chó má động tay động chân. Trong lúc hỗn chiến, không biết Tôn Đào bị ai chém thương ở chân, vừa đổ máu, họ hàng đến giúp đỡ đều chạy biến, cuối cùng tàn cục cũng do hai người thu dọn.
Tôn Đào bị thương nói nặng cũng không nặng mà nói nhẹ cũng không nhẹ, bị chém trúng chỗ hiểm trên đùi, nằm trong bệnh viện hơn nửa tháng, chân trái vẫn bị thọt. Bình thường đi lại thì không sao, nhưng không đi nhanh được, càng không thể chạy, một khi tiết trời thay đổi, thì chỗ bị thương sẽ đau nhức vô cùng.
Tôn Đào bị người nhà mẹ đẻ của Mã Tiểu Ngọc chém thành tên thọt, nhà họ Mã đã thua về lý, Mã Tiểu Ngọc cũng không dám nhắc đến chuyện ly hôn, Tôn Đào lại chẳng làm được gì còn thiếu nợ bài bạc rất nhiều, rời khỏi Mã Tiểu Ngọc thì sợ rằng cả đời này gã phải sống vạ vật, vì vậy hai người chỉ có thể cố sống với nhau.
Lúc này, hai người Tôn Đào lại nhớ đến đứa con bị bán đi của mình.
Hai người vay mượn khắp họ hàng hai bên được ít tiền, muốn mua con từ chỗ dì Hồng kia về, nhưng bọn họ đã chậm một bước. Đến lúc họ đến, thì dì Hồng đã bán tiểu quỷ cho lão Vương được nhiều ngày rồi, mụ ta lại biết ăn nói, chỉ nói mấy câu đã dụ được hai người Tôn Đào, không chỉ không đòi con lại nữa, mà còn bị mụ giựt dây động lòng với việc mua bán trẻ con...
Có khách hàng lớn như lão Vương, "hàng" mà nhà dưới cung lên đã không thể thỏa mãn nhu cầu của dì Hồng, mụ muốn mở rộng nguồn cung cấp. Người bình thường thì mụ không tin được, hai người Tôn Đào lại từng mua trẻ con trước đây, miễn cưỡng xem như là một nhược điểm, hơn nữa hai người họ lại thiếu nợ rất nhiều, rồi lại bỏ công việc trong thành phố, rất cần tiền, rất dễ cắn câu.
Quả nhiên, hai người Tôn Đào sau khi về nhà liền bàn với nhau, thấy đó là một con đường kiếm tiền vô hạn, so với làm thuê mệt muốn chết cho người ta thì tốt hơn nhiều, chưa đến hai ngày đã mang quà theo đến tìm dì Hồng, muốn mụ dẫn bọn họ vào đường dây.
Trước đây rất lâu dì Hồng đã từng làm tuyến dưới, đi tới đi lui giữa tỉnh H và tỉnh Y ở biên giới Tây Nam, mua hoặc bắt cóc mấy đứa trẻ ở vùng nông thôn tỉnh Y, bán về tỉnh H. Sau tuổi mụ dần lớn, cũng quen biết nhiều con đường hơn, liền bắt đầu làm người trung gian, ngồi ở nhà kiếm tiền.
Nhờ sự giúp đỡ của dì Hồng, hai người Tôn Đào mua vé tàu xuôi nam đến tỉnh H, sau đó rất thuận lợi tìm được nhà mẹ đẻ của dì Hồng, đưa thư của dì Hồng, rồi được bọn họ bắc cầu mua hai đứa bé là con gái vừa mới sinh trong tay một sản phụ. Lần đầu tiên làm chuyện này, vợ chồng Tôn Đào khó tránh khỏi việc lo lắng đề phòng, nhưng bọn họ đã có kinh nghiệm nuôi trẻ sinh đôi, dọc đường chăm sóc hai đứa trẻ rất chu đáo, không để người ta hoài nghi gì.
Sau khi về tỉnh H, bọn họ ngay cả nhà cũng không về đi thẳng đến nhà dì Hồng, đưa hai đứa trẻ cho mụ, dì Hồng đưa cho họ mười lăm nghìn, bớt đi chi phí, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, bọn họ đã kiếm được hơn năm nghìn rất dễ dàng.
Trước đây, bọn họ làm thuê trong thành phố, một tháng đầy khổ nhọc cũng chỉ được năm sáu nghìn, trừ tiền thuê nhà, tiền sinh hoạt, một tháng cũng chẳng tiết kiệm được bao. Mà bây giờ chỉ nửa tháng đã kiếm được hơn năm nghìn, nếu cứ tiếp tục như vậy, một năm không phải dễ dàng kiếm được một trăm nghìn sao? Làm vài năm, mua nhà trong thành phố chỉ là chuyện nhỏ.
Bạn của Trịnh Quân Diệu rất giỏi, sau khi tiểu quỷ chắc chắn là hai người này, cùng ngày anh ta đã gửi tuyến đường đi sắp tới của vợ chồng Tôn Đào khi đang còn ở bên kia đại dương, còn có một ít video từ camera theo dõi trong nhà ga.
Từ tuyến đường mà bọn họ qua lại, còn có đứa trẻ ôm trong lòng, không nói mấy người Đông Sinh, mà ngay cả tiểu quỷ cũng đoán được bọn họ đang làm gì.
"Hai đứa trẻ kia không phải là con của bọn họ, đại oa, nhị oa lớn hơn chúng nhiều, chắc chắn họ đang đi bán trẻ con!". Tiểu quỷ phẫn nộ đến nỗi oán khí lan ra toàn thân, răng nanh mọc dài, hận không thể nhào lên cắn bọn họ mấy cái.
Tuy tóm được Tôn Đào và Mã Tiểu Ngọc, nhưng muốn tóm những người khác từ bọn họ, chỉ bằng hacker thì không được.
Nông thôn tỉnh Y và tỉnh H đều không có camera theo dõi, mà dì Hồng lại rất cẩn thận giảo hoạt, ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển thế này, mụ vừa không lắp điện thoại trong nhà, cũng không bao giờ dùng di động, mụ có nguồn cung hàng và nguồn tiêu thụ cố định, tất cả mọi giao dịch đều là hẹn thời gian và địa điểm giao dịch trước, rồi sau đó gặp mặt tiến hành.
Dù bạn của Trịnh Quân Diệu có bản lĩnh thông thiên, thì cũng không thể tóm được kẻ cách ly hoàn toàn với internet.
"Sắp cuối kỳ rồi, cậu cứ yên tâm ôn bài đi, tôi sẽ phái người theo dõi chặt chẽ Tôn Đào và Mã Tiểu Ngọc, chắc chắn sẽ có cách tóm được những người khác". Ở đầu kia di động, vang lên giọng nói ôn hòa từ tính của Trịnh Quân Diệu.
"Ừm". Đông Sinh gật đầu, vốn cậu định nói cảm ơn, nhưng lần trước Trịnh Quân Diệu có nói nếu thế thì khách khí quá, nghĩ nghĩ, Đông Sinh liền nói: "Chờ làm xong chuyện này tôi sẽ mời anh ăn bữa cơm".
Trịnh Quân Diệu cười nói: "Được, tôi sẽ nghĩ xem nên ăn gì".
Mới mua xong mấy bức tranh, tốn khoảng chừng mười nghìn lận, nên tiền trong người Đông Sinh không còn mấy. Hơn nữa như Trịnh Quân Diệu đã nói, sắp đến cuối kỳ rồi, chờ thi xong sẽ về Đồng Thành, cậu còn phải mua đặc sản về tặng mọi người nữa, xong rồi, cậu còn đang muốn bám vào ít tiền còn lại qua kỳ nghỉ năm mới và nghỉ đông với A Hoàng, còn ăn nhiều món ngon sau khi về nữa.
"Đừng đắt quá". Đông Sinh nói xong, lỗ tai hơi nóng lên.
Cách di động, Trịnh Quân Diệu cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh hiện giờ của Đông Sinh, cười nói, "Vậy lẩu dê thì sao?".
"Được!". Đông Sinh đồng ý ngay, bên Đồng Thành có tập tục ăn dê trong ngày đông chí, trước đây chỉ cần vừa đến mùa đông thì ông nội sẽ dẫn cậu đến quán thịt dê họ Quách ăn lẩu dê, dù là nước hầm hay là vị cay thì đều rất ngon. Ở thủ đô này cách ăn lẩu dê không giống như ở Đồng Thành, nhưng đều ngon là được. Sau khi trời lạnh, Đông Sinh đã đi cùng Lương Kiện, Dư Đồng, Lâm sư huynh và Trịnh Quân Diệu ăn nhiều lần, Trịnh Quân Diệu vừa nói vậy, cậu liền nghĩ xem quán nào vừa ngon lại vừa rẻ.
Cũng chỉ ở mặt ăn uống, thì đầu óc Đông Sinh mới vận (tham) động (ăn).
Lại hàn huyên một lúc với Đông Sinh, Trịnh Quân Diệu cúp máy, lập tức phái người nghĩ cách tiếp cận Tôn Đào và Mã Tiểu Ngọc.
May mà, gần với thời gian trên vé tàu đi về của vợ chồng Tôn Đào, bạn của Trịnh Quân Diệu đã tra ra được số tàu cụ thể, hack vào trong hệ thống bán vé, mất không ít công sức, đến đêm mới lấy được một tấm vé giường dưới giường Tôn Đào trước xuân vận. (xuân vận: là khoảng thời gian mà người TQ đổ xô về quê ăn Tết)
Người mà Trịnh Quân Diệu phái đi Đông Sinh cũng không xa lạ gì, là người đã làm lái xe cho cậu khi điều tra vụ Vu Hải Yến – Uông Chấn.
Uông Chấn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ do bị thương, là cấp dưới của một người bạn của ông ngoại Trịnh Quân Diệu, sau khi Trịnh Quân Diệu về nước liền gặp chuyện, ông ngoại anh đã nhờ bạn giúp đỡ, muốn tìm một người đáng tin đi theo Trịnh Quân Diệu. Bạn ông liền giới thiệu cấp dưới cũ sau khi xuất ngũ vẫn không tìm được việc, nhưng Trịnh Quân Diệu đã quen để đám Andre đi theo, dù vậy anh vẫn không từ chối tấm lòng của ông ngoại, gốc rễ của anh ở trong nước còn nông, bây giờ chỗ cần dùng đến Uông Chấn không nhiều, nên để Uông Chấn chạy chân cho mình.
Bởi vì là người mà ông ngoại giới thiệu, nên Trịnh Quân Diệu đã phát tiền lương dựa theo tiêu chuẩn của những lính đánh thuê khác dưới tay anh, tuy không nhiều như Andre, nhưng với Uông Chấn mà nói, mỗi tháng lấy nhiều lương như vậy còn không làm được gì, trong lòng vẫn không muốn.
Bây giờ cuối cùng Trịnh Quân Diệu đã phân việc cho hắn, tuy ngoài miệng Uông Chấn không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đã quyết định lần này phải làm mọi chuyện thật tốt.
Trịnh Quân Diệu phái Uông Chấn đi tiếp cận vợ chồng Tôn Đào, tất nhiên cũng sẽ nói một vài tin tức cần thiết cho hắn, nếu có thể, thực ra Trịnh Quân Diệu càng muốn để Andre đến đó, nhưng dù Andre có cải trang thế nào thì liếc nhìn đã nhận ra là người nước ngoài, rất bắt mắt lại dễ hỏng chuyện. Lúc Uông Chấn còn ở trong bộ đội đặc chủng đã làm công việc trinh sát, để hắn đi thích hợp hơn Andre.
Tuy không biết tại sao boss lại đột nhiên muốn xử lý đám buôn lậu, nhưng bản thân Uông Chấn vốn đã thống hận khối u ác tính xã hội này, em gái của hắn đã bị bọn buôn người bắt cóc, lúc nó bị bắt đi mới bốn năm tuổi, nhoáng cái đã qua hơn hai mươi nắm, không có tin tức không biết sống chết ra sao. Mỗi khi nhắc đến em gái, cha mẹ sẽ lại đau xót rơi nước mắt, bản thân Uông Chấn cũng rất khổ sở.
Lấy vé tàu, Uông Chấn liền mua vé máy bay xuôi nam, rất nhanh đã đến nhà ga tỉnh Y, sau khi cải trang đổi cách ăn mặc, Uông Chấn biến thành một anh nông dân công nhân hơn ba mươi tuổi, ít lời lại hàm hậu thành thật, còn nói tiếng địa phương tỉnh H.
Tôn Đào và Mã Tiểu Ngọc ôm đứa trẻ mua được lên tàu, hai người một ở giường trên một ở giường giữa, trên dưới như vậy thì không tiện, Tôn Đào định hỏi thử xem người ở giường dưới có đổi vị trí cho họ được không. Uông Chấn không hỏi gì đã đồng ý ngay, vừa nghe là giọng địa phương đồng hương, hơn nữa quê cũng không cách nhau xa lắm, đều là địa danh đã từng nghe nói, hai người rất nhanh đã tán gẫu với nhau. Trên đường, tiền Tôn Đào mang theo bên người suýt nữa đã bị trộm, may có Uông Chấn nhắc nhở mới bảo vệ được tiền của mình, dọc đường đi Uông Chấn đã giúp hai vợ chồng không ít việc.
Tôn Đào vừa mới vào con đường này, có cảnh giác với người ngoài, nhưng cảnh giác không cao, trong mắt gã, Uông Chấn là một tên thành thật, tiền lương không nỡ tiêu một xu, mang về hết cho vợ, kết quả vợ hắn ngay cả quả trứng cũng không cho, nói không chừng trên đầu xanh mướt rồi. Tôn Đào không khỏi sinh ra mấy phần đồng cảm với Uông Chấn, lời nói cũng thân thiết hơn.
Ngay lúc chuyện của Uông Chấn đang tốt đẹp, Đông Sinh đã nói tin tức cha mẹ ruột của tiểu quỷ cho nó.
Mã Tiểu Ngọc có nằm mơ cũng không ngờ rằng, ả chỉ không ở một đêm thôi, mà hai đứa con đã mất.
Dù con có ngốc thì cũng là con mà ả mong hơn mười năm, mang thai hơn mười tháng vất vả lắm mới sinh ra. Bình thường đều tốt đẹp, sao ả chỉ không ở có một đêm mà con ả đã chết rồi? Chẳng lẽ Tôn Đào ghét hai đứa con là đứa ngốc, nên cố ý làm gì đó...
Mâu thuẫn giữa hai người rất nhanh đã vọt lên thành mâu thuẫn giữa hai nhà, mỗi bên có hơn mười người, một lời không hợp liền chửi chó má động tay động chân. Trong lúc hỗn chiến, không biết Tôn Đào bị ai chém thương ở chân, vừa đổ máu, họ hàng đến giúp đỡ đều chạy biến, cuối cùng tàn cục cũng do hai người thu dọn.
Tôn Đào bị thương nói nặng cũng không nặng mà nói nhẹ cũng không nhẹ, bị chém trúng chỗ hiểm trên đùi, nằm trong bệnh viện hơn nửa tháng, chân trái vẫn bị thọt. Bình thường đi lại thì không sao, nhưng không đi nhanh được, càng không thể chạy, một khi tiết trời thay đổi, thì chỗ bị thương sẽ đau nhức vô cùng.
Tôn Đào bị người nhà mẹ đẻ của Mã Tiểu Ngọc chém thành tên thọt, nhà họ Mã đã thua về lý, Mã Tiểu Ngọc cũng không dám nhắc đến chuyện ly hôn, Tôn Đào lại chẳng làm được gì còn thiếu nợ bài bạc rất nhiều, rời khỏi Mã Tiểu Ngọc thì sợ rằng cả đời này gã phải sống vạ vật, vì vậy hai người chỉ có thể cố sống với nhau.
Lúc này, hai người Tôn Đào lại nhớ đến đứa con bị bán đi của mình.
Hai người vay mượn khắp họ hàng hai bên được ít tiền, muốn mua con từ chỗ dì Hồng kia về, nhưng bọn họ đã chậm một bước. Đến lúc họ đến, thì dì Hồng đã bán tiểu quỷ cho lão Vương được nhiều ngày rồi, mụ ta lại biết ăn nói, chỉ nói mấy câu đã dụ được hai người Tôn Đào, không chỉ không đòi con lại nữa, mà còn bị mụ giựt dây động lòng với việc mua bán trẻ con...
Có khách hàng lớn như lão Vương, "hàng" mà nhà dưới cung lên đã không thể thỏa mãn nhu cầu của dì Hồng, mụ muốn mở rộng nguồn cung cấp. Người bình thường thì mụ không tin được, hai người Tôn Đào lại từng mua trẻ con trước đây, miễn cưỡng xem như là một nhược điểm, hơn nữa hai người họ lại thiếu nợ rất nhiều, rồi lại bỏ công việc trong thành phố, rất cần tiền, rất dễ cắn câu.
Quả nhiên, hai người Tôn Đào sau khi về nhà liền bàn với nhau, thấy đó là một con đường kiếm tiền vô hạn, so với làm thuê mệt muốn chết cho người ta thì tốt hơn nhiều, chưa đến hai ngày đã mang quà theo đến tìm dì Hồng, muốn mụ dẫn bọn họ vào đường dây.
Trước đây rất lâu dì Hồng đã từng làm tuyến dưới, đi tới đi lui giữa tỉnh H và tỉnh Y ở biên giới Tây Nam, mua hoặc bắt cóc mấy đứa trẻ ở vùng nông thôn tỉnh Y, bán về tỉnh H. Sau tuổi mụ dần lớn, cũng quen biết nhiều con đường hơn, liền bắt đầu làm người trung gian, ngồi ở nhà kiếm tiền.
Nhờ sự giúp đỡ của dì Hồng, hai người Tôn Đào mua vé tàu xuôi nam đến tỉnh H, sau đó rất thuận lợi tìm được nhà mẹ đẻ của dì Hồng, đưa thư của dì Hồng, rồi được bọn họ bắc cầu mua hai đứa bé là con gái vừa mới sinh trong tay một sản phụ. Lần đầu tiên làm chuyện này, vợ chồng Tôn Đào khó tránh khỏi việc lo lắng đề phòng, nhưng bọn họ đã có kinh nghiệm nuôi trẻ sinh đôi, dọc đường chăm sóc hai đứa trẻ rất chu đáo, không để người ta hoài nghi gì.
Sau khi về tỉnh H, bọn họ ngay cả nhà cũng không về đi thẳng đến nhà dì Hồng, đưa hai đứa trẻ cho mụ, dì Hồng đưa cho họ mười lăm nghìn, bớt đi chi phí, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, bọn họ đã kiếm được hơn năm nghìn rất dễ dàng.
Trước đây, bọn họ làm thuê trong thành phố, một tháng đầy khổ nhọc cũng chỉ được năm sáu nghìn, trừ tiền thuê nhà, tiền sinh hoạt, một tháng cũng chẳng tiết kiệm được bao. Mà bây giờ chỉ nửa tháng đã kiếm được hơn năm nghìn, nếu cứ tiếp tục như vậy, một năm không phải dễ dàng kiếm được một trăm nghìn sao? Làm vài năm, mua nhà trong thành phố chỉ là chuyện nhỏ.
Bạn của Trịnh Quân Diệu rất giỏi, sau khi tiểu quỷ chắc chắn là hai người này, cùng ngày anh ta đã gửi tuyến đường đi sắp tới của vợ chồng Tôn Đào khi đang còn ở bên kia đại dương, còn có một ít video từ camera theo dõi trong nhà ga.
Từ tuyến đường mà bọn họ qua lại, còn có đứa trẻ ôm trong lòng, không nói mấy người Đông Sinh, mà ngay cả tiểu quỷ cũng đoán được bọn họ đang làm gì.
"Hai đứa trẻ kia không phải là con của bọn họ, đại oa, nhị oa lớn hơn chúng nhiều, chắc chắn họ đang đi bán trẻ con!". Tiểu quỷ phẫn nộ đến nỗi oán khí lan ra toàn thân, răng nanh mọc dài, hận không thể nhào lên cắn bọn họ mấy cái.
Tuy tóm được Tôn Đào và Mã Tiểu Ngọc, nhưng muốn tóm những người khác từ bọn họ, chỉ bằng hacker thì không được.
Nông thôn tỉnh Y và tỉnh H đều không có camera theo dõi, mà dì Hồng lại rất cẩn thận giảo hoạt, ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển thế này, mụ vừa không lắp điện thoại trong nhà, cũng không bao giờ dùng di động, mụ có nguồn cung hàng và nguồn tiêu thụ cố định, tất cả mọi giao dịch đều là hẹn thời gian và địa điểm giao dịch trước, rồi sau đó gặp mặt tiến hành.
Dù bạn của Trịnh Quân Diệu có bản lĩnh thông thiên, thì cũng không thể tóm được kẻ cách ly hoàn toàn với internet.
"Sắp cuối kỳ rồi, cậu cứ yên tâm ôn bài đi, tôi sẽ phái người theo dõi chặt chẽ Tôn Đào và Mã Tiểu Ngọc, chắc chắn sẽ có cách tóm được những người khác". Ở đầu kia di động, vang lên giọng nói ôn hòa từ tính của Trịnh Quân Diệu.
"Ừm". Đông Sinh gật đầu, vốn cậu định nói cảm ơn, nhưng lần trước Trịnh Quân Diệu có nói nếu thế thì khách khí quá, nghĩ nghĩ, Đông Sinh liền nói: "Chờ làm xong chuyện này tôi sẽ mời anh ăn bữa cơm".
Trịnh Quân Diệu cười nói: "Được, tôi sẽ nghĩ xem nên ăn gì".
Mới mua xong mấy bức tranh, tốn khoảng chừng mười nghìn lận, nên tiền trong người Đông Sinh không còn mấy. Hơn nữa như Trịnh Quân Diệu đã nói, sắp đến cuối kỳ rồi, chờ thi xong sẽ về Đồng Thành, cậu còn phải mua đặc sản về tặng mọi người nữa, xong rồi, cậu còn đang muốn bám vào ít tiền còn lại qua kỳ nghỉ năm mới và nghỉ đông với A Hoàng, còn ăn nhiều món ngon sau khi về nữa.
"Đừng đắt quá". Đông Sinh nói xong, lỗ tai hơi nóng lên.
Cách di động, Trịnh Quân Diệu cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh hiện giờ của Đông Sinh, cười nói, "Vậy lẩu dê thì sao?".
"Được!". Đông Sinh đồng ý ngay, bên Đồng Thành có tập tục ăn dê trong ngày đông chí, trước đây chỉ cần vừa đến mùa đông thì ông nội sẽ dẫn cậu đến quán thịt dê họ Quách ăn lẩu dê, dù là nước hầm hay là vị cay thì đều rất ngon. Ở thủ đô này cách ăn lẩu dê không giống như ở Đồng Thành, nhưng đều ngon là được. Sau khi trời lạnh, Đông Sinh đã đi cùng Lương Kiện, Dư Đồng, Lâm sư huynh và Trịnh Quân Diệu ăn nhiều lần, Trịnh Quân Diệu vừa nói vậy, cậu liền nghĩ xem quán nào vừa ngon lại vừa rẻ.
Cũng chỉ ở mặt ăn uống, thì đầu óc Đông Sinh mới vận (tham) động (ăn).
Lại hàn huyên một lúc với Đông Sinh, Trịnh Quân Diệu cúp máy, lập tức phái người nghĩ cách tiếp cận Tôn Đào và Mã Tiểu Ngọc.
May mà, gần với thời gian trên vé tàu đi về của vợ chồng Tôn Đào, bạn của Trịnh Quân Diệu đã tra ra được số tàu cụ thể, hack vào trong hệ thống bán vé, mất không ít công sức, đến đêm mới lấy được một tấm vé giường dưới giường Tôn Đào trước xuân vận. (xuân vận: là khoảng thời gian mà người TQ đổ xô về quê ăn Tết)
Người mà Trịnh Quân Diệu phái đi Đông Sinh cũng không xa lạ gì, là người đã làm lái xe cho cậu khi điều tra vụ Vu Hải Yến – Uông Chấn.
Uông Chấn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ do bị thương, là cấp dưới của một người bạn của ông ngoại Trịnh Quân Diệu, sau khi Trịnh Quân Diệu về nước liền gặp chuyện, ông ngoại anh đã nhờ bạn giúp đỡ, muốn tìm một người đáng tin đi theo Trịnh Quân Diệu. Bạn ông liền giới thiệu cấp dưới cũ sau khi xuất ngũ vẫn không tìm được việc, nhưng Trịnh Quân Diệu đã quen để đám Andre đi theo, dù vậy anh vẫn không từ chối tấm lòng của ông ngoại, gốc rễ của anh ở trong nước còn nông, bây giờ chỗ cần dùng đến Uông Chấn không nhiều, nên để Uông Chấn chạy chân cho mình.
Bởi vì là người mà ông ngoại giới thiệu, nên Trịnh Quân Diệu đã phát tiền lương dựa theo tiêu chuẩn của những lính đánh thuê khác dưới tay anh, tuy không nhiều như Andre, nhưng với Uông Chấn mà nói, mỗi tháng lấy nhiều lương như vậy còn không làm được gì, trong lòng vẫn không muốn.
Bây giờ cuối cùng Trịnh Quân Diệu đã phân việc cho hắn, tuy ngoài miệng Uông Chấn không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đã quyết định lần này phải làm mọi chuyện thật tốt.
Trịnh Quân Diệu phái Uông Chấn đi tiếp cận vợ chồng Tôn Đào, tất nhiên cũng sẽ nói một vài tin tức cần thiết cho hắn, nếu có thể, thực ra Trịnh Quân Diệu càng muốn để Andre đến đó, nhưng dù Andre có cải trang thế nào thì liếc nhìn đã nhận ra là người nước ngoài, rất bắt mắt lại dễ hỏng chuyện. Lúc Uông Chấn còn ở trong bộ đội đặc chủng đã làm công việc trinh sát, để hắn đi thích hợp hơn Andre.
Tuy không biết tại sao boss lại đột nhiên muốn xử lý đám buôn lậu, nhưng bản thân Uông Chấn vốn đã thống hận khối u ác tính xã hội này, em gái của hắn đã bị bọn buôn người bắt cóc, lúc nó bị bắt đi mới bốn năm tuổi, nhoáng cái đã qua hơn hai mươi nắm, không có tin tức không biết sống chết ra sao. Mỗi khi nhắc đến em gái, cha mẹ sẽ lại đau xót rơi nước mắt, bản thân Uông Chấn cũng rất khổ sở.
Lấy vé tàu, Uông Chấn liền mua vé máy bay xuôi nam, rất nhanh đã đến nhà ga tỉnh Y, sau khi cải trang đổi cách ăn mặc, Uông Chấn biến thành một anh nông dân công nhân hơn ba mươi tuổi, ít lời lại hàm hậu thành thật, còn nói tiếng địa phương tỉnh H.
Tôn Đào và Mã Tiểu Ngọc ôm đứa trẻ mua được lên tàu, hai người một ở giường trên một ở giường giữa, trên dưới như vậy thì không tiện, Tôn Đào định hỏi thử xem người ở giường dưới có đổi vị trí cho họ được không. Uông Chấn không hỏi gì đã đồng ý ngay, vừa nghe là giọng địa phương đồng hương, hơn nữa quê cũng không cách nhau xa lắm, đều là địa danh đã từng nghe nói, hai người rất nhanh đã tán gẫu với nhau. Trên đường, tiền Tôn Đào mang theo bên người suýt nữa đã bị trộm, may có Uông Chấn nhắc nhở mới bảo vệ được tiền của mình, dọc đường đi Uông Chấn đã giúp hai vợ chồng không ít việc.
Tôn Đào vừa mới vào con đường này, có cảnh giác với người ngoài, nhưng cảnh giác không cao, trong mắt gã, Uông Chấn là một tên thành thật, tiền lương không nỡ tiêu một xu, mang về hết cho vợ, kết quả vợ hắn ngay cả quả trứng cũng không cho, nói không chừng trên đầu xanh mướt rồi. Tôn Đào không khỏi sinh ra mấy phần đồng cảm với Uông Chấn, lời nói cũng thân thiết hơn.
Ngay lúc chuyện của Uông Chấn đang tốt đẹp, Đông Sinh đã nói tin tức cha mẹ ruột của tiểu quỷ cho nó.
Tác giả :
Hà Phong Đình