Con Của Quỷ
Chương 22: Địa phược linh
Tòa nhà ở nông thôn là do Lý Cửu xây dựng khi còn sống, dù là chọn vị trí, hay là trang trí nhà phía sau, đều vận dụng thuật phong thủy đến mức tối đa. Sau đó ông tự mình dạy cho Đông Sinh, để Đông Sinh tự bày trận pháp đã thất truyền trong huyền môn trong nhà. Phong thủy và trận pháp hỗ trợ lẫn nhau, ngưng tụ số mệnh sinh cơ nồng đậm. Người thường ở trong có thể phúc thọ dài lâu đường đời may mắn gặp dữ hóa lành. Còn như A Hoàng hay Tiểu Hòe đã có linh trí đã mở sinh linh trường cửu mà ở bên trong sẽ tăng nhanh tốc độ tu hành. Đông Sinh ở bên trong có thể hóa thành sinh khí cho mình dùng, không cần giống như hồi bé, nhờ hút máu người sống để bổ sung dương khí.
Nhưng khi tuổi Đông Sinh ngày càng lớn, thân là quỷ, dương khí và âm hối khí cần dùng để duy trí sinh mệnh cũng dần tăng theo. Quỷ vốn không được thiên đạo dung thứ, Đông Sinh muốn sống tiếp ngoại trừ phải duy trì âm dương cân bằng vốn luôn đầy nguy cơ của bản thân, còn phải có đại công đức hộ thân, lấy đó che đậy thiên cơ, thay đổi thiên mệnh.
Ban đầu Lý Cửu nhận nuôi Đông tể bởi ông động lòng vì tấm lòng yêu con đến nỗi có thể hy sinh bản thân mình của hai vợ chồng lão Lý đầu, được người nhờ thì phải làm giúp người ta, nhưng sâu trong lòng ông vẫn luôn kiêng kị về quỷ. Nhưng sau khi ở chung, ông hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Đông tể, Đông tể gọi ông là ông nội, ông đã thực sự xem Đông tể là cháu mình, là cháu cũng là con.
Cha mẹ yêu con thì luôn nghĩ tương lai cho con.
Lý Cửu hao hết tâm tư nhân mạch, tạo ra tòa nhà kia chỉ vì muốn cung cấp một nơi bổ sung sinh cơ dương khí cho Đông tể. Mới vài năm đầu, sinh khí mà tòa nhà ngưng tụ lại Đông tể không thể dùng kịp, nhưng khi Đông tể dần lớn lên, những sinh khí này dần dần đã không theo kịp nhu cầu của cậu. Nhất là hai năm gần đây, khi Đông tể dần bước vào thành niên, không chỉ nhu cầu với dương khí, âm hối khí tăng nhiều, mà thiên đạo cũng tăng thêm bài xích với quỷ...
Vốn Lý Cửu có thể sống lâu thêm vài năm, nhưng ông vì giúp Đông tể sống được, mà không tiếc vận dụng cấm thuật bặc tính thiên cơ, cuối cùng cũng tìm được một đường sinh cơ cho Đông tể.
Lý Cửu sống khoảng 148 tuổi, sống thêm vài nay hay sống thiếu vài năm, với ông mà nói không có nhiều ý nghĩa. Nhưng Đông Sinh luôn canh cánh trong lòng vì cái chết của ông nội, luôn cảm thấy chính mình đã hại ông.
Cho nên, dù Lý Cửu đã bặc tính cho Đông Sinh có sinh cơ ở thủ đô, nhưng Đông Sinh vẫn không nỡ rời khỏi nơi đã sống cùng ông nội, nhất là tòa nhà được ông nội tự tay bố trí, không chỉ có rất nhiều ký ức đẹp, mà ở cũng rất thoải mái, vì thế Đông Sinh từ từ từ từ từ từ, mãi cho đến ngày khai giảng mời rời khỏi quê nhà đến trường học báo danh.
Phòng ngủ có bốn người, cậu là người đến cuối cùng.
Cậu đến rất đúng lúc, cả ba người bạn cùng phòng khác cũng vừa vặn ở đây. Ba người họ đã sớm quét dọn phòng trải giường xong, có một người đang đọc sách, hai người khác thì đang nằm trên giường nghịch di động, thỉnh thoảng lại gào lên.
"Ha ha ha, tôi nói là bạn Lý Đông Sinh hôm nay chắc chắn sẽ đến, cậu còn không tin, Nhị Đồng cậu thua rồi, mau mời ăn mời ăn!" Một người mập mạp thân cao một mét tám cân nặng cũng hơn chín mươi đi từ trên giường xuống, đạp cho giường kẽo kẹt kẽo kẹt.
"Tôi là Lương Kiện, thường gọi tiện nhân, thuộc ngành quản trị." Lương Kiện rất béo, nhưng làn da trắng trẻo, ngũ quan cũng không tồi, béo thì béo nhưng không xấu, coi như là tiềm lực trong mập mạp.
"Lý Đông Sinh, ngành khảo cổ học." "Khí" của người này rất thú vị, mỏng yếu hơn người bình thường, nhưng lại có kim quang nhè nhẹ. Người được kim quang hộ thể nếu không phải là kiếp trước có đại công đức, thì cũng là kiếp này được tổ tông phù hộ, phúc duyên sâu nặng, gặp nạn thành an. Bát tự tuy nhẹ, nhưng lại được kim quang công đức hộ thể, mập mạp này rất thú vị.
Người được Lương Kiện gọi là Nhị Đồng cũng xuống giường, cậu ta cao hơn Lương Kiện một nửa, làn da ngăm đen, dáng người khôi ngô cường tráng, thoạt nhìn thành thật hàm hậu, có khuôn mặt của đại ca nông dân phương Bắc.
"Dư Đồng, là ông nội tôi mời người lấy tên cho, nhưng ba tôi lại thích chơi mạt chược, lúc vui thì cứ gọi tôi là Nhị Đồng. Đúng rồi, tôi cùng một ngành với tiện nhân, nhưng tôi là người ở tỉnh SX, không phải là người ở đây." Dư Đồng xấu hổ nói, lúc bé mình khờ hơn bây giờ, ba cậu ban đầu hay gọi là Nhất Đồng, sau lớn lên lại từ từ biến thành Nhị Đồng.
Hai người bạn cùng phòng đều tự báo tên lóng nhũ danh, Đông Sinh do dự một lúc, mặt không đổi sắc nói: "Đông tể, người nhà tôi đều gọi tôi như vậy, tôi ở tỉnh S." Thầy Vương nói, chia sẻ tên lóng nhũ danh sẽ dễ hòa mình với các bạn học hơn. Đương nhiên, thầy Vương còn nói rất nhiều cách để sống chung với bạn học, bạn cùng phòng, Đông Sinh đều nhớ hết trong đầu, chỉ là làm ra lại có chút không giống thầy Vương dạy lắm.
Được rồi, có lẽ không chỉ là có chút.
"Đông tể?" Một cậu đẹp trai mặt lạnh đẹp toàn nhân gian lại có một nhũ danh đáng yêu như vậy, Lương Kiện lập tức cảm thấy Lý Đông Sinh không hoàn toàn "lạnh" như cậu thấy, nhất là lúc Lý Đông Sinh nghiêm túc không đổi sắc mặt báo nhũ danh của mình ra, đúng là đúng là...manh manh quá nha.
Lương Kiện không chút khách khí cười ha hả, chững chạc như Dư Đồng cũng không nhịn được nhếch miệng.
Cái tên Đông tể này rất buồn cười sao? Đông Sinh có hơi hoang mang.
Người bạn cùng phòng vẫn luôn vùi đầu đọc sách cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Đông Sinh, quần áo nhăn nhúm, giầy thể thao trắng bợt, rương da cũ kỹ, cũng chỉ có khuôn mặt kia là nhìn được.
Vương Xuyên thầm đánh gia Đông Sinh, cậu ta ẩn giấu khinh thường, đẩy đẩy kính mắt trên mũi, nói: "Tôi là Vương Xuyên, cũng thuộc ngành khảo cổ học."
"Khí" của Lương Kiện mỏng như sương mù nhưng lại có một lớp kim nhạt, "khí" của Dư Đồng thuần trắng như cầu vồng, từ góc độ huyền học mà nhìn, thì số mệnh hai người này thượng giai, làm người công chính, phúc duyên sâu đậm, sinh ra phú quý, nếu như vẫn cứ tiếp tục như vậy, thì tương lai sau này tất sẽ luôn may mắn. Nếu lấy tiêu chuẩn của thầy Vương mà cân nhắc, thì Lương Kiện và Dư Đồng là bạn học đáng để kết bạn nhất.
"Khí" của Vương Xuyên lại không bằng hai người rất nhiều, đậm nhạt không khác người thường, nhưng pha tạp khác với người bình thường, trong khí mang theo sát khí đen đặc, mà sát khí đen đặc này có nghĩa trên tay cậu ta đã dính máu, hơn nữa là gần đây.
Vương Xuyên thấp hơn Đông Sinh một chút, người nhìn cũng gầy, khuôn mặt không thể nói là có đẹp trai hay không, nhưng nhìn rất nhã nhặn thanh tú, nếu không phải trong ánh mắt có luồng khí ứ đọng không thoát đi được, vậy chắc sẽ là hình tượng học trưởng dịu dàng mà các nữ sinh thích nhất.
Lời nói cử chỉ của một người có thể lừa người khác, nhưng khí trên người lại rất hiếm khi gạt được người. Thầy Vương lo lắng Đông Sinh đơn thuần như tờ giấy trắng sẽ bị người ta lừa gạt ức hiếp, lại không biết rằng, người thường trong mắt Đông Sinh mới trong suốt như tờ giấy trắng.
Với Lương Kiện và Dư Đồng, Đông Sinh có thể không giữ lại gì mà nói ra nhũ danh của mình, cố gắng thực hiện "bí kíp kết bạn" mà thầy Vương đã dặn, nhưng với Vương Xuyên, Đông Sinh không muốn phản ứng lại cậu ta, nhưng mà vì lễ độ, cậu vẫn gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Đông Sinh cảm thấy mình đã làm được lễ độ cơ bản, nhưng Vương Xuyên thì không nghĩ vậy – Lý Đông Sinh này lúc nói chuyện với Lương Kiện Dư Đồng thì nói ra nhũ danh của mình, đến phiên cậu ta thì lại gật đầu mà thôi, có ý gì chứ? Không phải là thấy Lương Kiện Dư Đồng ăn mặc tốt hơn mình sao? Vốn tưởng là tên nhà quê từ nông thôn đến, bây giờ xem ra mắt người ta rất biết nhìn đấy! Đúng là đồ chỉ biết bám lấy người cao.
Vương Xuyên khó chịu trong lòng, trên mặt cũng lộ ra một hai phần.
Lương Kiện và Dư Đồng bí mật trao đổi ánh mắt, Dư Đồng cười nói: "Sắp đến giờ cơm trưa rồi, chúng ta giúp Đông Sinh sắp xếp giường, lát nữa cùng nhau đi ăn, tôi mời khách."
Vương Xuyên cứng ngắc nói: "Không cần, buổi chiều tôi còn phải đọc sách, lát nữa sẽ tự ra quán cơm ăn."
Lương Kiện cười hòa giải: "Cậu muốn chuyển ngành là phải tốn nhiều công sức, chúng tôi có thể hiểu, lát nữa có đồ ăn ngon tôi sẽ mang về cho cậu, hôm nay không thể để yên cho Nhị Đồng được!"
Lương Kiện là có ý tốt, nhưng Vương Xuyên lại cảm thấy cậu ta đang cười nhạo mình đậu một ngành không tốt, sắc mặt lập tức khó nhìn hơn, lạnh lùng bỏ lại câu không cần, vác túi sách lên rời khỏi phòng.
Đông Sinh đứng gần nhất liền thấy Vương Xuyên nhăn mặt, Lương Kiện và Dư Đồng đều thấy hơi xấu hổ, Lương Kiện nhanh mồm nhanh miệng nói: "Tính cậu ta là vậy đấy, với chúng tôi cũng thế, cậu đừng để trong lòng."
Lương Kiện là người ở đây, cũng không định ở thường xuyên trong phòng, nhưng B đại có quy định sinh viên hệ chính quy nếu không phải là tình huống đặc biệt, thì ít nhất phải đến trường ở một năm. B đại là đại học hàng đầu trong nước, sinh viên tốt nghiệp ở đây chỉ cần không làm quá, thì tiền đồ sẽ không kém. Lương Kiện là con trai độc nhất trong nhà, bốn ông bà cụ trong nhà cộng thêm mẹ cậu rất chiều cậu, nhưng chuyện ở trọ này mọi người đều đồng ý, cả nhà hy vọng cậu có thể kết giao một số nhân mạch ở trong trường.
Bởi vậy, một năm đầu tiên này, dù thế nào cậu cũng phải ở trong ký túc xá, cho nên dù cậu không thích tính Vương Xuyên, nhưng cậu cũng không muốn quan hệ trong phòng căng thẳng. Dư Đồng cũng cùng ý với cậu.
Đông Sinh lắc đầu, vốn là không thèm để ý, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói, "Không đâu."
Lương Kiện và Dư Đồng cũng không rõ Đông Sinh nói thật hay là giả, không khí liền hơi lạnh xuống, may mà Lâm Nam đến chỗ quản lý đồ dùng hàng ngày lấy đồ trên giường Đông Sinh lại đây, vài người cùng giúp Đông Sinh trải xong giường.
Đông Sinh từ nhỏ đã thích sạch sẽ, từ khi còn chân ngắn tay ngắn đã biết tự mình tắm rửa sạch sẽ, bây giờ trưởng thành rồi tất nhiên càng thích vệ sinh hơn. Ngây người trên tàu cả một ngày, cậu cảm thấy cả người mình thối um rồi. Giường vừa dọn xong, cậu đã vội đến phòng tắm tắm nước lạnh, thay quần áo sạch sẽ đi ra, cậu vẫn đang dùng khăn mặt lau mái tóc ướt sũng, hai bạn cùng phòng mới xuất lò và học trưởng Lâm đều nhìn ngây người.
Mất cả nửa ngày Lương Kiện mới tìm về đầu lưỡi của mình, ôm tim, vô cùng đớn đau lên án: "Người anh em, cậu lớn lên như vậy, sau này mang cậu theo thì chúng tôi tán gái thế nào!"
Tán gái = chuyện yêu đương.
Thầy Vương nói khi lên đại học, thì trọng tâm cũng phải đặt trên việc học.
Khuôn mặt không có biểu tình gì của Đông Sinh khó được lúc xuất hiện chút nghiêm túc: "Đọc sách nhiều vào."
Tiểu lỗi thời Đông Sinh không biết trên mạng có câu nói: người xấu thì đọc sách nhiều vào.
Lương Kiện cảm thấy mình đã bị trừ một vạn điểm máu, đầu gối không thẳng được nha!
Dư Đồng mời ăn, cũng kéo Lâm Nam theo, Đông Sinh không thích nói chuyện, Lương Kiện lại là người nói nhiều, dọc theo đường đi cũng chưa từng dừng miệng lại, Lâm Nam cũng thích nói chuyện, anh học ở B đại đã ba năm, mọi thứ trong trường đều biết rõ, từ huấn luyện quân sự sắp tới đến môn học bắt buộc đến cạnh trường học có chỗ nào ăn ngon thú vị vân vân, không chút nào keo kiệt truyền thụ cho nhóm học đệ.
Nơi Dư Đồng mời là chỗ mà Lâm Nam đề cử. Là một quán ăn Trung Hoa không lớn, có hơi hẻo lánh, không có Lâm Nam dẫn đường thì không tìm được.
Đông Sinh chậm rãi đi sau mọi người, lúc sắp qua đường, cậu bỗng ngừng lại, nhìn một cái bóng trong suốt giữa đường.
Đó là... sinh hồn.
------------------
Bạn công xuất hiện rồi, có đoán ra được là ai ko >.<
Nhưng khi tuổi Đông Sinh ngày càng lớn, thân là quỷ, dương khí và âm hối khí cần dùng để duy trí sinh mệnh cũng dần tăng theo. Quỷ vốn không được thiên đạo dung thứ, Đông Sinh muốn sống tiếp ngoại trừ phải duy trì âm dương cân bằng vốn luôn đầy nguy cơ của bản thân, còn phải có đại công đức hộ thân, lấy đó che đậy thiên cơ, thay đổi thiên mệnh.
Ban đầu Lý Cửu nhận nuôi Đông tể bởi ông động lòng vì tấm lòng yêu con đến nỗi có thể hy sinh bản thân mình của hai vợ chồng lão Lý đầu, được người nhờ thì phải làm giúp người ta, nhưng sâu trong lòng ông vẫn luôn kiêng kị về quỷ. Nhưng sau khi ở chung, ông hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Đông tể, Đông tể gọi ông là ông nội, ông đã thực sự xem Đông tể là cháu mình, là cháu cũng là con.
Cha mẹ yêu con thì luôn nghĩ tương lai cho con.
Lý Cửu hao hết tâm tư nhân mạch, tạo ra tòa nhà kia chỉ vì muốn cung cấp một nơi bổ sung sinh cơ dương khí cho Đông tể. Mới vài năm đầu, sinh khí mà tòa nhà ngưng tụ lại Đông tể không thể dùng kịp, nhưng khi Đông tể dần lớn lên, những sinh khí này dần dần đã không theo kịp nhu cầu của cậu. Nhất là hai năm gần đây, khi Đông tể dần bước vào thành niên, không chỉ nhu cầu với dương khí, âm hối khí tăng nhiều, mà thiên đạo cũng tăng thêm bài xích với quỷ...
Vốn Lý Cửu có thể sống lâu thêm vài năm, nhưng ông vì giúp Đông tể sống được, mà không tiếc vận dụng cấm thuật bặc tính thiên cơ, cuối cùng cũng tìm được một đường sinh cơ cho Đông tể.
Lý Cửu sống khoảng 148 tuổi, sống thêm vài nay hay sống thiếu vài năm, với ông mà nói không có nhiều ý nghĩa. Nhưng Đông Sinh luôn canh cánh trong lòng vì cái chết của ông nội, luôn cảm thấy chính mình đã hại ông.
Cho nên, dù Lý Cửu đã bặc tính cho Đông Sinh có sinh cơ ở thủ đô, nhưng Đông Sinh vẫn không nỡ rời khỏi nơi đã sống cùng ông nội, nhất là tòa nhà được ông nội tự tay bố trí, không chỉ có rất nhiều ký ức đẹp, mà ở cũng rất thoải mái, vì thế Đông Sinh từ từ từ từ từ từ, mãi cho đến ngày khai giảng mời rời khỏi quê nhà đến trường học báo danh.
Phòng ngủ có bốn người, cậu là người đến cuối cùng.
Cậu đến rất đúng lúc, cả ba người bạn cùng phòng khác cũng vừa vặn ở đây. Ba người họ đã sớm quét dọn phòng trải giường xong, có một người đang đọc sách, hai người khác thì đang nằm trên giường nghịch di động, thỉnh thoảng lại gào lên.
"Ha ha ha, tôi nói là bạn Lý Đông Sinh hôm nay chắc chắn sẽ đến, cậu còn không tin, Nhị Đồng cậu thua rồi, mau mời ăn mời ăn!" Một người mập mạp thân cao một mét tám cân nặng cũng hơn chín mươi đi từ trên giường xuống, đạp cho giường kẽo kẹt kẽo kẹt.
"Tôi là Lương Kiện, thường gọi tiện nhân, thuộc ngành quản trị." Lương Kiện rất béo, nhưng làn da trắng trẻo, ngũ quan cũng không tồi, béo thì béo nhưng không xấu, coi như là tiềm lực trong mập mạp.
"Lý Đông Sinh, ngành khảo cổ học." "Khí" của người này rất thú vị, mỏng yếu hơn người bình thường, nhưng lại có kim quang nhè nhẹ. Người được kim quang hộ thể nếu không phải là kiếp trước có đại công đức, thì cũng là kiếp này được tổ tông phù hộ, phúc duyên sâu nặng, gặp nạn thành an. Bát tự tuy nhẹ, nhưng lại được kim quang công đức hộ thể, mập mạp này rất thú vị.
Người được Lương Kiện gọi là Nhị Đồng cũng xuống giường, cậu ta cao hơn Lương Kiện một nửa, làn da ngăm đen, dáng người khôi ngô cường tráng, thoạt nhìn thành thật hàm hậu, có khuôn mặt của đại ca nông dân phương Bắc.
"Dư Đồng, là ông nội tôi mời người lấy tên cho, nhưng ba tôi lại thích chơi mạt chược, lúc vui thì cứ gọi tôi là Nhị Đồng. Đúng rồi, tôi cùng một ngành với tiện nhân, nhưng tôi là người ở tỉnh SX, không phải là người ở đây." Dư Đồng xấu hổ nói, lúc bé mình khờ hơn bây giờ, ba cậu ban đầu hay gọi là Nhất Đồng, sau lớn lên lại từ từ biến thành Nhị Đồng.
Hai người bạn cùng phòng đều tự báo tên lóng nhũ danh, Đông Sinh do dự một lúc, mặt không đổi sắc nói: "Đông tể, người nhà tôi đều gọi tôi như vậy, tôi ở tỉnh S." Thầy Vương nói, chia sẻ tên lóng nhũ danh sẽ dễ hòa mình với các bạn học hơn. Đương nhiên, thầy Vương còn nói rất nhiều cách để sống chung với bạn học, bạn cùng phòng, Đông Sinh đều nhớ hết trong đầu, chỉ là làm ra lại có chút không giống thầy Vương dạy lắm.
Được rồi, có lẽ không chỉ là có chút.
"Đông tể?" Một cậu đẹp trai mặt lạnh đẹp toàn nhân gian lại có một nhũ danh đáng yêu như vậy, Lương Kiện lập tức cảm thấy Lý Đông Sinh không hoàn toàn "lạnh" như cậu thấy, nhất là lúc Lý Đông Sinh nghiêm túc không đổi sắc mặt báo nhũ danh của mình ra, đúng là đúng là...manh manh quá nha.
Lương Kiện không chút khách khí cười ha hả, chững chạc như Dư Đồng cũng không nhịn được nhếch miệng.
Cái tên Đông tể này rất buồn cười sao? Đông Sinh có hơi hoang mang.
Người bạn cùng phòng vẫn luôn vùi đầu đọc sách cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Đông Sinh, quần áo nhăn nhúm, giầy thể thao trắng bợt, rương da cũ kỹ, cũng chỉ có khuôn mặt kia là nhìn được.
Vương Xuyên thầm đánh gia Đông Sinh, cậu ta ẩn giấu khinh thường, đẩy đẩy kính mắt trên mũi, nói: "Tôi là Vương Xuyên, cũng thuộc ngành khảo cổ học."
"Khí" của Lương Kiện mỏng như sương mù nhưng lại có một lớp kim nhạt, "khí" của Dư Đồng thuần trắng như cầu vồng, từ góc độ huyền học mà nhìn, thì số mệnh hai người này thượng giai, làm người công chính, phúc duyên sâu đậm, sinh ra phú quý, nếu như vẫn cứ tiếp tục như vậy, thì tương lai sau này tất sẽ luôn may mắn. Nếu lấy tiêu chuẩn của thầy Vương mà cân nhắc, thì Lương Kiện và Dư Đồng là bạn học đáng để kết bạn nhất.
"Khí" của Vương Xuyên lại không bằng hai người rất nhiều, đậm nhạt không khác người thường, nhưng pha tạp khác với người bình thường, trong khí mang theo sát khí đen đặc, mà sát khí đen đặc này có nghĩa trên tay cậu ta đã dính máu, hơn nữa là gần đây.
Vương Xuyên thấp hơn Đông Sinh một chút, người nhìn cũng gầy, khuôn mặt không thể nói là có đẹp trai hay không, nhưng nhìn rất nhã nhặn thanh tú, nếu không phải trong ánh mắt có luồng khí ứ đọng không thoát đi được, vậy chắc sẽ là hình tượng học trưởng dịu dàng mà các nữ sinh thích nhất.
Lời nói cử chỉ của một người có thể lừa người khác, nhưng khí trên người lại rất hiếm khi gạt được người. Thầy Vương lo lắng Đông Sinh đơn thuần như tờ giấy trắng sẽ bị người ta lừa gạt ức hiếp, lại không biết rằng, người thường trong mắt Đông Sinh mới trong suốt như tờ giấy trắng.
Với Lương Kiện và Dư Đồng, Đông Sinh có thể không giữ lại gì mà nói ra nhũ danh của mình, cố gắng thực hiện "bí kíp kết bạn" mà thầy Vương đã dặn, nhưng với Vương Xuyên, Đông Sinh không muốn phản ứng lại cậu ta, nhưng mà vì lễ độ, cậu vẫn gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Đông Sinh cảm thấy mình đã làm được lễ độ cơ bản, nhưng Vương Xuyên thì không nghĩ vậy – Lý Đông Sinh này lúc nói chuyện với Lương Kiện Dư Đồng thì nói ra nhũ danh của mình, đến phiên cậu ta thì lại gật đầu mà thôi, có ý gì chứ? Không phải là thấy Lương Kiện Dư Đồng ăn mặc tốt hơn mình sao? Vốn tưởng là tên nhà quê từ nông thôn đến, bây giờ xem ra mắt người ta rất biết nhìn đấy! Đúng là đồ chỉ biết bám lấy người cao.
Vương Xuyên khó chịu trong lòng, trên mặt cũng lộ ra một hai phần.
Lương Kiện và Dư Đồng bí mật trao đổi ánh mắt, Dư Đồng cười nói: "Sắp đến giờ cơm trưa rồi, chúng ta giúp Đông Sinh sắp xếp giường, lát nữa cùng nhau đi ăn, tôi mời khách."
Vương Xuyên cứng ngắc nói: "Không cần, buổi chiều tôi còn phải đọc sách, lát nữa sẽ tự ra quán cơm ăn."
Lương Kiện cười hòa giải: "Cậu muốn chuyển ngành là phải tốn nhiều công sức, chúng tôi có thể hiểu, lát nữa có đồ ăn ngon tôi sẽ mang về cho cậu, hôm nay không thể để yên cho Nhị Đồng được!"
Lương Kiện là có ý tốt, nhưng Vương Xuyên lại cảm thấy cậu ta đang cười nhạo mình đậu một ngành không tốt, sắc mặt lập tức khó nhìn hơn, lạnh lùng bỏ lại câu không cần, vác túi sách lên rời khỏi phòng.
Đông Sinh đứng gần nhất liền thấy Vương Xuyên nhăn mặt, Lương Kiện và Dư Đồng đều thấy hơi xấu hổ, Lương Kiện nhanh mồm nhanh miệng nói: "Tính cậu ta là vậy đấy, với chúng tôi cũng thế, cậu đừng để trong lòng."
Lương Kiện là người ở đây, cũng không định ở thường xuyên trong phòng, nhưng B đại có quy định sinh viên hệ chính quy nếu không phải là tình huống đặc biệt, thì ít nhất phải đến trường ở một năm. B đại là đại học hàng đầu trong nước, sinh viên tốt nghiệp ở đây chỉ cần không làm quá, thì tiền đồ sẽ không kém. Lương Kiện là con trai độc nhất trong nhà, bốn ông bà cụ trong nhà cộng thêm mẹ cậu rất chiều cậu, nhưng chuyện ở trọ này mọi người đều đồng ý, cả nhà hy vọng cậu có thể kết giao một số nhân mạch ở trong trường.
Bởi vậy, một năm đầu tiên này, dù thế nào cậu cũng phải ở trong ký túc xá, cho nên dù cậu không thích tính Vương Xuyên, nhưng cậu cũng không muốn quan hệ trong phòng căng thẳng. Dư Đồng cũng cùng ý với cậu.
Đông Sinh lắc đầu, vốn là không thèm để ý, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói, "Không đâu."
Lương Kiện và Dư Đồng cũng không rõ Đông Sinh nói thật hay là giả, không khí liền hơi lạnh xuống, may mà Lâm Nam đến chỗ quản lý đồ dùng hàng ngày lấy đồ trên giường Đông Sinh lại đây, vài người cùng giúp Đông Sinh trải xong giường.
Đông Sinh từ nhỏ đã thích sạch sẽ, từ khi còn chân ngắn tay ngắn đã biết tự mình tắm rửa sạch sẽ, bây giờ trưởng thành rồi tất nhiên càng thích vệ sinh hơn. Ngây người trên tàu cả một ngày, cậu cảm thấy cả người mình thối um rồi. Giường vừa dọn xong, cậu đã vội đến phòng tắm tắm nước lạnh, thay quần áo sạch sẽ đi ra, cậu vẫn đang dùng khăn mặt lau mái tóc ướt sũng, hai bạn cùng phòng mới xuất lò và học trưởng Lâm đều nhìn ngây người.
Mất cả nửa ngày Lương Kiện mới tìm về đầu lưỡi của mình, ôm tim, vô cùng đớn đau lên án: "Người anh em, cậu lớn lên như vậy, sau này mang cậu theo thì chúng tôi tán gái thế nào!"
Tán gái = chuyện yêu đương.
Thầy Vương nói khi lên đại học, thì trọng tâm cũng phải đặt trên việc học.
Khuôn mặt không có biểu tình gì của Đông Sinh khó được lúc xuất hiện chút nghiêm túc: "Đọc sách nhiều vào."
Tiểu lỗi thời Đông Sinh không biết trên mạng có câu nói: người xấu thì đọc sách nhiều vào.
Lương Kiện cảm thấy mình đã bị trừ một vạn điểm máu, đầu gối không thẳng được nha!
Dư Đồng mời ăn, cũng kéo Lâm Nam theo, Đông Sinh không thích nói chuyện, Lương Kiện lại là người nói nhiều, dọc theo đường đi cũng chưa từng dừng miệng lại, Lâm Nam cũng thích nói chuyện, anh học ở B đại đã ba năm, mọi thứ trong trường đều biết rõ, từ huấn luyện quân sự sắp tới đến môn học bắt buộc đến cạnh trường học có chỗ nào ăn ngon thú vị vân vân, không chút nào keo kiệt truyền thụ cho nhóm học đệ.
Nơi Dư Đồng mời là chỗ mà Lâm Nam đề cử. Là một quán ăn Trung Hoa không lớn, có hơi hẻo lánh, không có Lâm Nam dẫn đường thì không tìm được.
Đông Sinh chậm rãi đi sau mọi người, lúc sắp qua đường, cậu bỗng ngừng lại, nhìn một cái bóng trong suốt giữa đường.
Đó là... sinh hồn.
------------------
Bạn công xuất hiện rồi, có đoán ra được là ai ko >.<
Tác giả :
Hà Phong Đình