Còn Chưa Đủ
Chương 55
Cái gì là một ánh mắt như vạn năm...
Dương Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu, cảm giác cả người cả trái tim đều giống như bị người khác nhấc lên. Phong Uyển Nhu nhìn Dương Tiểu Thảo, ánh mắt tuy rằng quật cường nhưng mờ mịt thủy quang: "Tiểu Thảo, đừng náo loạn, cùng tôi về nhà."
Náo loạn? Dương Tiểu Thảo nghe hai chữ này trong lòng trống rỗng, bắt đầu từ lúc nào Phong tổng đã không còn hiểu nàng nữa, không hề biết ủy khuất của nàng? Nàng làm tất cả trong mắt Phong tổng đều thành náo loạn sao?
Thật sâu hít một hơi. Dương Tiểu Thảo nhìn về phía tiểu tử, điềm đạm cười: "Tốt, Dương ca, tôi đúng lúc cảm thấy hứng thú." Nàng cố ý khiêu khích Phong tổng, quả nhiên, ánh mắt của Phong tổng thoáng chốc trở nên sắc bén.
Tiểu tử đỏ mặt, có chút mất tự nhiên mỉm cười với Dương Tiểu Thảo, nhưng nội tâm vẫn vô cùng hài lòng, hắn né tránh ánh mắt của Dương Tiểu Thảo, ngại ngùng nói: "Vậy thứ sau tôi chờ cô ở chỗ này." Nói xong, hắn vội vã chạy, tuy rằng rất hài lòng vì hứa hẹn của Dương Tiểu Thảo nhưng nữ nhân đứng bên cạnh Tiểu Thảo khí tràng quá mức bức người, hơn nữa giữa hai người hình như có ân oán gì đó, mỹ nhân đã đồng ý lời mời hắn vẫn nên rút lui trước.
Người vừa đi, Phong Uyển Nhu cùng Dương Tiểu Thảo đều lâm vào trầm mặc.
Tiểu Thảo gắt gao xiết nắm tay, trái tim đập kịch liệt, đây là lần đầu tiên nàng công khai cự tuyệt Phong Uyển Nhu đáp ứng lời mời của người khác kể từ khi hai người ở bên nhau, vốn tưởng rằng nói ra miệng trong lòng sẽ thoải mái nhưng Tiểu Thảo lại bị yếu đuối chợt lóe trên mặt Phong tổng làm cho đau lòng. Ngoài ra... Nàng còn có một loại...bất an khó hiểu?
Phong Uyển Nhu trầm mặc thật lâu, không biết qua bao lâu thời gian, nàng mới nhẹ nhàng thở dài: "Tiểu Thảo, em không cần tôi nữa sao?"
Câu nói này quá mức nhu nhược khiến nước mắt của Dương Tiểu Thảo thiếu chút nữa chảy xuống, nàng hấp mũi, không trả lời. Không cần sao? Nàng làm sao có thể không cần Phong tổng? Phong tổng còn có sự nghiệp, nhưng tất cả thanh xuân của nàng đều chỉ có Phong tổng.
Phong Uyển Nhu cố chấp nhìn nàng: "Dương Tiểu Thảo, em không cần gia đình này nữa?"
Gia đình hai từ này quá mức trọng đại, không lâu trước đây về nhà là tâm nguyện lớn nhất của Dương Tiểu Thảo, nhưng hôm nay nơi đó khiến nàng sợ hãi.
"Chị đừng hỏi em." Dương Tiểu Thảo mở miệng, giọng nói thanh lãnh mang theo khiếp sợ, Phong Uyển Nhu rốt cuộc bị thái độ của nàng kích thích, nhịn không được khoanh hai tay nhìn nàng: "Em không nói một câu đã rời khỏi nhà, Tiểu Thảo, tôi hỏi em, trong lòng em rốt cuộc còn có tôi hay không? Em không biết tôi sẽ lo lắng nóng lòng nóng lòng sao?"
Dương Tiểu Thảo cũng bị kích thích đến cười nhạt: "Lo lắng nóng lòng?" Nàng không nói thêm nữa, xoay người muốn đi, lại bị Phong Uyển Nhu kéo lại: "Em muốn đi đâu?" Ánh mắt của Phong tổng rất cấp thiết, nàng rất sợ Tiểu Thảo rời đi cùng nam nhân kia, tuy rằng trong lòng nàng biết rõ ràng Tiểu Thảo đang lấy người khác ra chọc giận nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn nhịn không được mà phẫn nộ. Dương Tiểu Thảo mang theo nức nở: "Không phải chị không cần em nữa sao? Không phải chán nhìn thấy em rồi sao? Không phải ghét bỏ em béo sao? Hiện tại hiện tại lại lôi kéo em làm gì? Đừng kéo em, có người không chê bai em, có người thích mập mạp."
Phong Uyển Nhu tức giận đến da đầu tê rần: "Tôi chê em béo lúc nào?"
"Chị chưa nói sao? Ánh mắt của chị cũng đã nói như vậy! Chị chính là ghét bỏ em!" Dương Tiểu Thảo nói một mạch, Phong Uyển Nhu sắc mặt tái nhợt, nàng đứng không vững, cười tự giễu: "Tôi yêu em nhiều năm như vậy, đem em sủng trong lòng ngậm trong miệng, đến cuối cùng lại ghét bỏ? Tốt, Dương Tiểu Thảo, em giỏi lắm...."
Phong Uyển Nhu rốt cuộc buông tay, nàng phiêu hốt đi ra ngoài, đôi mắt một mảnh mê man, Dương Tiểu Thảo muốn đuổi theo nhưng phần quật cường trong lòng lại không cho phép nàng làm như vậy, nhưng nàng lo lắng cho Phong Uyển Nhu, đến cuối cùng không có cách nào nàng gọi điện thoại cho Phong Hỏa Hỏa.
Phong Hỏa Hỏa ở nhà cái mông vẫn chưa nóng lại vội vã chạy trở lại, lúc nàng tìm được tiểu di cả người nồng nặc mùi rượu, trái tim như bị xiết chặt.
"Tiểu di, người làm gì vậy?" Phong Hỏa Hỏa vô cùng đau lòng, với năng lực kiềm chế của tiểu di, nếu như không phải trong lòng quá mức thống khổ thì sao lại đi mua say?
Phong Uyển Nhu lắc đầu, một ly tiếp một ly giống như uống nước lã, Phong Hỏa Hỏa đoạt lấy ly rượu, túm lấy Phong Uyển Nhu đi ra ngoài, trên tay nàng dùng lực Phong Uyển Nhu tuy rằng không giãy dụa nhưng ánh mắt lại rất thống khổ, người trong quán bar đều nhường đường cho hai người, có người trong mắt còn mang theo một tia mờ ám, hai người này không chỉ đẹp mắt mà còn có tướng phu thê.
Một đường đem Phong Uyển Nhu đỡ lên xe, Phong Hỏa Hỏa nghẹn giận giẫm lên chân ga, Phong Uyển Nhu bị gió lạnh thổi, nhàn nhạt nói: "Hỏa Hỏa, sau này con không nên có lỗi với Từ tổng."
Phong Hỏa Hỏa bị tiểu di nói không hiểu ra sao, nhưng nhìn nàng vẫn giả vờ kiên cường trong lòng lại đau xót, nàng rất muốn đi hỏi Dương Tiểu Thảo một chút, nàng ấy rốt cuộc đã làm gì? Nàng ấy thực sự không đau lòng tiểu di nữa sao?
Trong mắt của dần dần phủ một tầng hơi nước: "Nàng đem tất cả đều cho con, nếu như con không cần nàng nữa, nàng nên làm cái gì bây giờ....."
Phong Hỏa Hỏa thật sâu hít một hơi: "Tiểu di, nàng sẽ không vứt bỏ người, chỉ là tức giận bộc phát tính khí mà thôi."
Phong Uyển Nhu không thèm nhắc lại, nàng cau mày tựa lưng vào ghế, mấy ngày liền bôn ba cùng tinh thần cao độ khẩn trương đồng thời bộc phát vào giờ phút này, trong đầu nàng tất cả đều những lời nói của Tiểu Thảo, tuần hoàn một lần lại một lần, nàng mệt mỏi, tâm mệt mỏi thân thể cũng mệt mỏi, thầm nghĩ hảo hảo nghỉ ngơi một lúc.
Phong Hỏa Hỏa mang tiểu di về nhà, rót sữa nóng cho nàng ấm dạ dày, đỡ nàng đi ngủ.
Ra khỏi phòng ngủ, Phong Hỏa Hỏa nghĩ gọi điện thoại cho Dương Tiểu Thảo, thình lình đụng phải Phàm Thiến.
Phàm Thiến bọc khăn tắm màu trắng, trong tay nàng bưng một ly nước chanh, lạnh lùng nói: "Này nước này cho nàng, tỉnh rượu."
Phong Hỏa Hỏa kinh ngạc nhìn nàng, Phàm Thiến cười nhạt: "Các người đều là người như vậy, lúc không chiếm được lao tâm lao lực theo đuổi, chiếm được rồi thì không quan tâm đến nữa."
Phong Hỏa Hỏa: "...."
Mắt thấy Phàm Thiến xoay người rời khỏi, Phong Hỏa Hỏa bị một câu nói của nàng làm nghẹn họng, tuy rằng bản thân vô cớ bị oan uổng như nàng nghe lời này thế nào cũng cảm thấy là đang trút giận đây?
Không ngoài dự liệu của Phong Hỏa Hỏa, điện thoại di động của Tiểu Thảo tắt máy, hiện tại Phong Uyển Nhu đã biết nàng ở nơi này, tất cả hoạt động của nàng ấy đều có thể thuận lợi triển khai hơn nữa không cần liên hệ nàng nữa, không phải sao? Phong Hỏa Hỏa cắn môi, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không có cách nào khác nàng chỉ có thể gọi điện thoại cho Từ tổng để xin giúp đỡ.
Từ tổng nghe nàng miêu tả những chuyện giữa hai người kia, không nói một lời, nhưng cho dù là không thấy biểu tình của Từ tổng nhưng Phong Hỏa Hỏa cũng biết trong lòng nàng ấy cũng không khá hơn là mấy.
Qua thật lâu, Từ tổng mới chậm rãi nói: "Hỏa Hỏa, trước không nên khuyên nhủ tiểu di mẹ nữa, mấy năm nay, trong lòng nàng cũng có ủy khuất."
"Ủy khuất ủy khuất cái gì?" Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, thời khắc mấu chốt Phong Hỏa Hỏa dĩ nhiên là hướng về tiểu di của mình, nhất là nhìn thấy Phong Uyển Nhu mua say nàng đau lòng muốn chết. Từ tổng nắm điện thoại lắc đầu: "Em nga, oán hận trong lòng nàng chất chứa không phải một ngày hai ngày nữa."
Phong Hỏa Hỏa cắn môi: "Em biết tiểu di bởi vì công việc bận rộn mà sao nhãn nàng, nhưng tiểu di làm việc không phải cũng là vì tương lai của các nàng sao?"
Từ tổng nghe xong nhàn nhạt mỉm cười: "Vậy em cũng có thể bởi vì tương lai mà lơ là hiện tại của chúng ta sao?"
"Em làm sao có thể." Phong Hỏa Hỏa lập tức phủ định: "Hơn nữa, em cũng không phải nữ cường nhân!"
"Vậy tôi có thể sao?" Giọng nói của Từ tổng mang theo một tia giảo hoạt, Phong Hỏa Hỏa mím môi, không lên tiếng. Nàng dĩ nhiên không muốn Từ tổng bởi vì công tác mà làm lỡ thời gian bên nhau của các nàng, tuy rằng có thể thông cảm nhưng thời gian lâu dài, quả thật làm cho người ta chịu không nổi.
Từ tổng nhẹ nhàng nói: "Cho nên, em không nên bất công như vậy, tiểu di mẹ uổng công thương em rồi. Phong tổng uống say, trong lòng của nàng không chừng còn đau hơn."
Treo điện thoại, Phong Hỏa Hỏa cầm nước chanh rón ra rón rén trở về phòng, nàng lau mồ hôi lạnh trên trán Phong Uyển Nhu, sau đó dỗ dành nàng ngồi dậy uống nước.
Có thể là uống say, Phong Uyển Nhu được Phong Hỏa Hỏa đỡ lên ánh mắt liền nhìn chằm chằm Phong Hỏa Hỏa.
Phong Hỏa Hỏa bị nhìn đến nổi da gà, đang muốn nói gì đó Phong Uyển Nhu lại mở miệng trước: "Tiểu Thảo?"
Phong Hỏa Hỏa thở dài: "Tiểu di, con là Hỏa Hỏa, uống nước, ân?"
Ánh mắt của Phong Uyển Nhu cuối cùng tối sầm lại, nàng không hé răng, cúi đầu uống nước. Không biết là bao nhiêu buổi tối, lúc nàng uống say về nhà đều là Dương Tiểu Thảo kiên trì đỡ nàng dỗ dành nàng uống nước chanh.
Đến cuối cùng, Phong Hỏa Hỏa kéo chăn cho Phong Uyển Nhu, nằm xuống bên cạnh nàng.
Một giọt nước mắt theo gương mặt chảy xuống, Phong Uyển Nhu hít một hơi, Phong Hỏa Hỏa xoay người ôm lấy Phong Uyển Nhu, giống như trước đây lúc nàng sinh bệnh Phong Uyển Nhu dỗ dành nàng: "Được rồi, ngủ đi."
* * * * * *
Rốt cuộc để Phong Hỏa Hỏa vui mừng là yếu đuối của tiểu di chỉ tràn ra trong một buổi tối.
Sáng sớm hôm sau, Phong Uyển Nhu chấn hưng tinh thần ăn cháo, xem báo tài chính và kinh tế.
Phong Hỏa Hỏa âm thầm nhìn nàng, muốn hỏi cái gì lại không dám hỏi, Phong Uyển Nhu nhìn nàng một cái: "Làm gì?"
Phong Hỏa Hỏa nuốt cháo, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu di, hôm nay người lên máy bay sao?"
Phong Uyển Nhu nhướng mày nhìn nàng: "Thế nào, muốn đuổi ta đi?"
"Không không không, con không phải là sợ người chậm trễ chuyện của tổng công ty sao?" Phong Hỏa Hỏa vội vã giải thích, Phong Uyển Nhu đạm đạm nhất tiếu: "Tổng công ty bên kia căn cơ kiên cố, trái lại là bên này, ta chuẩn bị lưu lại giúp con thu xếp."
....
Cái quỷ gì? Phong Hỏa Hỏa nhịn không được hò hét trong lòng, tiểu di, ngươi còn có thể giả tạo hơn một chút nữa không? Rõ ràng là vì tiểu di mẹ mà ở lại, cần gì phải nói như đại nghĩa ngút trời như vậy?
"Hỏa Hỏa, con thích nơi này sao?" Phong Uyển Nhu đột nhiên mở miệng khiến Phong Hỏa Hỏa sửng sốt, nàng vô thức lắc đầu.
Phong Uyển Nhu nhíu mày: "Vì sao? Ta nghe nói con làm rất tốt."
Phong Hỏa Hỏa bĩu môi: "Là tốt, nhưng không có Từ tổng bên cạnh còn có ý nghĩa gì?"
Phong Uyển Nhu không nói, ánh mắt của nàng một lần nữa đặt ở trên báo chí, nhưng Phong Hỏa Hỏa lại rõ ràng có thể nhìn ra nàng không yên lòng.
Một lát sau, Phong Uyển Nhu cầm lấy điện thoại di động gọi đi, một tiếng Tiêu tổng khiến Phong Hỏa Hỏa bật người dựng lỗ tai lên.
"Tôi suy nghĩ xong rồi." Đôi môi của Phong Uyển Nhu khẽ mở, nhàn nhạt nói, Phong Hỏa Hỏa nghe không được bên kia điện thoại đang nói cái gì, nhưng nàng cảm giác hẳn là có liên quan đến Tiêu Mạc Ngôn.
"Ân, có thể cân nhắc thử xem." Phong Uyển Nhu nói xong lời này liền treo điện thoại, Phong Hỏa Hỏa trông mong nhìn nàng, Phong Uyển Nhu thở dài: "Hỏa Hỏa, có đôi khi vì người yêu là phải thỏa hiệp nhượng bộ. Là ta quá hiếu thắng, vượt qua giới hạn."
Phong Hỏa Hỏa nửa hiểu nửa không: "Tiểu di, người đây là... Tiểu di mẹ nàng?"
Phong Uyển Nhu hừ lạnh một tiếng, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt: "Nàng có bản lĩnh rồi."
.....
Một trận hàn khí thổi qua, Phong Hỏa Hỏa âm thầm cầu phúc cho tiểu di mẹ, nhìn tình huống này, tiểu di thật sự nổi giận rồi, tốt nhất nàng ấy nên tự cầu nhiều phúc đi.
Phong Hỏa Hỏa thế nào cũng không nghĩ tới nàng vừa mới đến chi nhánh một đoạn thời gian, nội bộ công ty có điều chỉnh lớn còn không nói, cư nhiên còn phát triển rực rỡ.
Nàng ngồi trong phòng hội nghị, trừng mắt há miệng nhìn Tiêu tổng.
Tiêu tổng một chút cũng không giống như đang bàn công việc, ngược lại giống như đi du lịch Thái Lan, váy đen quen thuộc cũng không thấy nữa, nàng mặc một thân quần áo phấn hồng, bay tới bay lui giống như một con bướm hoa, ngắm nhìn xung quanh.
Phong Uyển Nhu chỉ hơi mỉm cười: "Tiêu tổng, hài lòng đi?"
Tiêu Mạc Ngôn nhướng mày, quay đầu vứt mị nhãn: "Uyển Nhu, tôi đã nói qua, sớm làm theo ý không phải rất tốt sao, cô xem hiện tại thật tốt chúng ta lưỡng tình tương nguyện, dắt tay cùng tiến tới tương lai. Cô yên tâm, mặc kệ là nguyên nhân gì khiến cô thay đổi suy nghĩ, Tiêu Mạc Ngôn tôi cũng không phải người giậu đổ bìm leo, điều kiện đã thương lượng trước đó sẽ không thay đổi."
Phong Uyển Nhu gật đầu: "Tiêu tổng thực sự là người tốt."
Tiêu Mạc Ngôn tự hào cười lớn: "Quá khen."
Phong Hỏa Hỏa: "...."
Phong Hỏa Hỏa ở một bên quả thực là không thể nhịn được nữa, may mà không cần nàng đối mắt với Tiêu tổng.
Phong Uyển Nhu cúi đầu nhìn đồng hồ một chút: "Tôi còn có việc, Hỏa Hỏa, con bồi Tiêu tổng một lúc đi."
Phong Hỏa Hỏa vội vã kéo tay áo Phong Uyển Nhu: "Đừng đi a, tiểu di."
Phong Uyển Nhu vuốt tóc Phong Hỏa Hỏa, vô cùng ôn nhu mỉm cười: "Con trưởng thành rồi, ngay cả tiểu di cũng có thể lừa gạt, càng có thể một mình gánh vác."
Phong Hỏa Hỏa: "....."
Tuy rằng mơ hồ dự liệu qua nhưng cho đến bây giờ Phong Hỏa Hỏa cũng không nghĩ tới sự trả thù đến nhanh như vậy mãnh liệt như vậy. Mắt thấy Phong Uyển Nhu đi rồi, Tiêu tổng lập tức xoay người nhìn Phong Hỏa Hỏa, lộ ra ánh mắt tà ác, nàng từ trên xuống dưới đánh giá Phong Hỏa Hỏa. Phong Hỏa Hỏa hôm nay mặc một thân đồ công sở màu đen, vô cùng nữ tính, đã từ biệt vẻ thanh xuân vườn trường trước đó, mang theo một tia quyến rũ gợi cảm. Phong Hỏa Hỏa cảm thụ được ánh mắt tùy ý của Tiêu tổng, nàng nuốt nước bọt, xấu hổ cười: "ách, Tiêu tổng."
Tiêu tổng tiến đến bên cạnh nàng, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của nàng: "Tôi hiện tại nên gọi em là gì đây? Tiểu Phong tổng?"
Trên người Tiêu tổng có một cổ lãnh hương đặc biệt, mà ánh mắt của nàng lại có thể so với thuỷ tổ hồ ly tinh, Phong Hỏa Hỏa bị nhìn như vậy cả người đều có điện lưu chạy qua, nàng nhe răng: "Tiêu tổng, chú ý hình tượng một chút, đây là công ty."
Tiêu Mạc Ngôn vừa nghe liền nở nụ cười: "Lẽ nào em không biết tôi cùng Phong tổng thương lượng việc gì sao? Sau này Phong Đằng sẽ sáp nhập vào Thánh Hoàng."
Tiêu tổng nói rất rõ ràng sáng tỏ, sau này ở đây nàng sẽ là boss, đừng nói là trêu đùa Phong Hỏa Hỏa, coi như là tiềm quy tắc nàng thì nàng cũng không thể lên tiếng. Dưới tình thế cấp bách Phong Hỏa Hỏa sử xuất tuyệt chiêu tất sát: "Tiêu tổng, chị cũng không thể khi dễ tôi, Từ tổng nhà tôi quen thân với phu nhân của chị!"