Con À, Cha Con Là Ai Vậy?
Chương 4
Bạch Mặc Y kéo tay con, dựa vào trí nhớ trong đầu đi về phía nhà bếp, trên đường đụng phải người hầu Bạch phủ, đều bị coi thường khinh bỉ, coi như không thấy hai mẹ con nàng. Tất cả điều này, BẠch Y đều nhìn thấy hết, ghi tạc trong lòng, lửa giận trong lòng từ từ bốc lên.
“Nha đầu chết tiệt kia, sao mày lại đến đây hả? Đã nói sớm cho mày rồi, đợi khi nào các tiểu thư phu nhân ăn xong thì mới có cơm thừa canh cặn cho các ngươi, đi mau, đi mau, đỡ xui ở đây!" Vương đại nương quản sự nhà bếp dẫn đầu đi tới đẩy Xuân Nhi ra, còn vỗ vỗ tay, như chạm phải thứ gì không sạch sẽ vậy, hơi để ý đến Bạch Mặc Y ở cửa, coi như không thấy, tiếp tục xoay người làm việc.
“Xuân Nhi, vả miệng cho ta!" Bạch Mặc Y nói nhẹ nhàng, giọng rất nhẹ, rất êm, lại mang theo một luồng tiêu điều xơ xác.
Xuân Nhi giật mình một cái, đứng thẳng người lên, nghĩ đến lời tiểu thư vừa nói, nếu nàng ta sợ hãi sau này cũng đừng đi theo nàng ấy nữa! Ngày thường những kẻ này lúc nào cũng tránh xa hoặc bắt nạt các nàng khắp mọi nơi, đáy lòng đã sớm tồn ý hận, nay tiểu thư đã thay đổi, vậy nàng cũng không thể cho tiểu thư xem thường mình được. Giơ tay lên, tát mạnh một cái vào mặt béo cuả Vương đại nương, tát xong, thấy trong lòng đã quá, đã có cái tát thứ nhất, thì lại tiếp có cái thứ hai, bàn tay cứ tát liên tục, đánh cùng lúc, vương đại nương kia phản ứng không kịp, chỉ lát sau mặt đã bị tát cho sưng vêu lên đỏ rực, trên da hiện lên tầng tầng lớp lớp năm ngón tay, mặt méo xệch.
“A…tiểu tiện nhân ngươi lại dám đánh ta hả? Lão nương liều mạng với ngươi!" Vương đại nương kêu như lợn bị chọc tiết, túm lấy tóc Xuân Nhi, giơ bàn tay mập lên định đánh,
Mắt Bạch Mặc Y loé lên, tiến tới cầm chặt tay Vương đại nương đang giơ lên trước mặt Xuân Nhi, cầm chặt, bàn tay gầy trắng xanh, xương cốt hằn lên giống như sắp bị bóp nát vậy.
“Ta hỏi ngươi, ta là ai hả?" Bạch Mặc Y nhìn chằm chằm bà ta, hỏi nhẹ nhàng.
“Ngươi….Ngươi là đại tiểu thư mà!" Vương đại nương bị đau, không rõ vì sao Bạch Mặc Y lại hỏi bà ta vấn đề này? Chả lẽ đầu óc bị thương nên choáng rồi chăng? Đến cả mình là ai mà còn không biết? Nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Mặc Y, bất giác run rẩy, ánh mắt đại tiểu thư sao nhìn đáng sợ vậy chứ, lại còn bóp chặt tay bà ta như sắp đứt rồi!
“Hoá ra ngươi còn biết ta là đại tiểu thư cơ đấy, vậy xin hỏi, trong phủ này ta lớn nhất hay là ngươi lớn nhất hả?" Bạch Mặc Y lại nắm chặt tay hỏi.
“A….Đại tiểu thư….ngài….ngài thả tay ra trước đi, đương nhiên, đương nhiên ngài là lớn nhất ạ!" Vương đại nương đột nhiên hiểu được, cho dù đại tiểu thư không được yêu thương, cho dù nàng bị tam vương gia bỏ, nhưng nàng ấy vẫn là tiểu thư trong phủ, mà bà ta lại vẫn chỉ là một nô tài mà thôi!
Thấy trên mặt bà ta có chút hiểu ra, Bạch Mặc Y thả tay bà ta ra, quay đầu hỏi Bạch Vô Thương, “Con à, bà ta có thường bắt nạt con không?"
Bạch Vô thương không trả lời, chỉ có ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Vương đại nương đứng bên, bình thường, bà ta vẫn không cho bé ăn, mà cho dù có cho thì cũng đều là đồ thừa canh cặn, hoặc đồ thiu. Trước đây nương chỉ bảo bé cần nhẫn nại, nhìn đồ ăn thừa thiu thối mà thở dài, rồi lựa chút đồ ăn còn tốt chút đưa cho bé ăn.
Không cần bé trả lời Bạch Mặc Y cũng thấy đáp án trong mắt bé, nhặt lên một cây củi nhóm lửa dùng làm gậy đưa cho Bạch Vô Thương bảo, “Con à, đánh cho ta, muốn dùng sức thế nào thì cứ dùng, đánh cho chết, có nương đỡ đây"
Bạch Vô Thương cầm lấy, trong mắt loé lên tia hưng phấn, bé chỉ là một đứa trẻ thôi, lúc bị bắt nạt cũng đã nghĩ tới, hiện giờ đã có mẹ đỡ cho, còn mong muốn gì hơn, nhấc gậy lên, đập mạnh vào người vương đại nương, tuy sức không lớn, nhưng đều là dùng toàn lực cộng thêm sự oán hận tích tụ phát ra khác hẳn mọi ngày.
Vương đại nương bị đau cũng bất chấp chủ tớ, sau khi bị đánh vài cái, sự đau đớn đó làm bà ta bất chấp mà giơ chân đá một đá vào Bạch Vô Thương, nhưng vừa nhấc chân lên, lại bị một hòn đá bay tới đập mạnh mu bàn chân, sức rất mạnh, gần như làm xương cốt đều vỡ nát, bất giác ngồi thụp xuống, còn Bạch Vô Thương lại tiếp tục đánh tiếp xuống, nếu bà ta định đánh trả, hòn đá kia lại như có mắt bay tới, trong chốc lát, vương đại nương bị đánh kêu gào thảm thiết, cuối cùng cũng không dám đánh trả lại.
Trong bếp vẫn còn có người hầu xúm vào một dúm, nhìn chằm chằm vào hòn đá trong tay Bạch Mặc Y mà lạnh run, bình thường họ cũng hay bắt nạt mẹ goá con côi này, nghĩ thầm lão gia không thương, lại bị chồng bỏ nữa, lúc nào cũng yếu đuối, bọn họ làm người hầu cũng nhìn sắc mặt chủ mà làm việc, tôn trọng trên cao coi thường dưới thấp, vì thế bọn họ cũng có tâm lý không cam lòng, vì thế mẹ con Bạch Mặc Y ở trong tình huống này lại thoả mãn tâm tính của họ, vì vậy mỗi khi nhìn thấy các nàng không có chút phản kháng thì hành vi lại càng to gan hơn, mỗi lần là một khác, không phải đồ thừa cơm thiu thì nói lạnh nhạt, hoặc bỏ sâu gián trong cơm.
Nay nhìn thấy trên đầu vương đại nương nổi đầy khối u, gân cốt tay chân gần như bị chặt đứt, trong lòng nghĩ mà thấy sợ, mấy người họ tụm lại, nghe tiếng kêu rên của vương đại nương, như xẻo tim họ, chủ nhân vẫn là chủ nhân, dù có nghèo túng thì vẫn là chủ nhân mà! Tiếc là lúc này họ hiểu quá muộn, BẠch Mặc Y sao lại tha cho họ được chứ!
“Con à, có thấy sướng không?" Thấy Bạch Vô Thường mệt mỏi thở hổn hển ngừng tay, Bạch Mặc Y đi tới, thương xót xoa xoa đầu bé đang toát mồ hôi đầm đìa, hỏi han.
Sướng không à? Nhất định là đại tiểu thư đem họ ra chơi đùa mà, nếu tiểu thiếu gia mà nói chưa sướng, vậy có phải là lại tới phiên họ không đây? Bọn người hầu sợ hãi đoán.
“Mẹ ơi, nếu đánh sướng, thì lại mệt mỏi quá đi, nếu mà có thể để cho họ tự đánh họ thì tốt quá ha!" Bạch Vô Thương chớp chớp mắt vô tội nói, cũng chẳng để ý tới bọn người hầu nghe thấy mà mắt trợn trắng dã.
“Đúng lắm, là con trai của mẹ ngoan, rất thông minh!" Bạch Mặc Y tán thưởng,
Tiểu Vô Thương đi đến trước mấy người, tay nắm chặt cây gậy đưa cho một trong những người đó, nói giọng mềm nhẹ dễ nghe, “Nè, giờ ngươi cầm dùng cái này đánh hắn!" Đưa tay chỉ vào một người làm đối diện.
“Này….Thiếu gia, chuyện này có được không?" Người hầu cầu xin nhìn Bạch Vô Thương, sợ hãi, nếu biết sớm có ngày hôm nay thì bình thường hắn sẽ đối xử tốt với mẹ con họ một chút rồi.
“Đánh mau, nếu ngươi không đánh, vậy thì ngươi đánh đi!" Bạch Vô Thương lại đưa chiếc gậy cho tên còn lại.
“Thiếu gia nói các ngươi không nghe thấy sao?" Bạch Mặc Y ở một bên mở miệng nói nhàn nhạt, viên đá trong tay nhấc lên, có thể bay ra bất cứ lúc nào, mấy người hầu nhìn thấy kinh hãi vô cùng.
Một người hầu cầm lấy cây gậy, hướng về phía trên người kia khẽ đánh, hai chân hơi run.
“Đánh mạnh vào!" Bạch Mặc Y đi tới, khẽ nhấc chân đá vào khuỷu tay của hắn, cây gậy kia lập tức đập xuống rơi vào đúng đầu người đối diện.
Một tiếng kêu “ái" thảm thiết vang lên, người đó cũng không cam lòng nhặt một cây gậy khác lên, nhắm chặt hai mắt vung lên đánh loạn xạ, rồi mưa gậy rơi xuống ào ào, đánh vào trên những người còn lại.
Anh đánh tôi, tôi đánh lại anh, trong nháy mắt cả bếp bốn năm người đánh nhau, bát đĩa vỡ loảng xoảng, tiếng rơi vỡ ầm ầm điếc tai.
Còn Bạch Vô Thương thì từ lúc họ nhấc gậy lên tự đánh nhau đã nhảy vội tới một nơi an toàn, cùng mẹ bé ngồi trên tảng đá nhàn nhã, thoải mái ăn bánh hoa quế ngon lành nhìn cảnh đánh đấm trong lòng cảm thán mãi, nếu mẹ sớm trở nên giống như hiện gìơ thì có phải tốt hơn không chứ!
“Nha đầu chết tiệt kia, sao mày lại đến đây hả? Đã nói sớm cho mày rồi, đợi khi nào các tiểu thư phu nhân ăn xong thì mới có cơm thừa canh cặn cho các ngươi, đi mau, đi mau, đỡ xui ở đây!" Vương đại nương quản sự nhà bếp dẫn đầu đi tới đẩy Xuân Nhi ra, còn vỗ vỗ tay, như chạm phải thứ gì không sạch sẽ vậy, hơi để ý đến Bạch Mặc Y ở cửa, coi như không thấy, tiếp tục xoay người làm việc.
“Xuân Nhi, vả miệng cho ta!" Bạch Mặc Y nói nhẹ nhàng, giọng rất nhẹ, rất êm, lại mang theo một luồng tiêu điều xơ xác.
Xuân Nhi giật mình một cái, đứng thẳng người lên, nghĩ đến lời tiểu thư vừa nói, nếu nàng ta sợ hãi sau này cũng đừng đi theo nàng ấy nữa! Ngày thường những kẻ này lúc nào cũng tránh xa hoặc bắt nạt các nàng khắp mọi nơi, đáy lòng đã sớm tồn ý hận, nay tiểu thư đã thay đổi, vậy nàng cũng không thể cho tiểu thư xem thường mình được. Giơ tay lên, tát mạnh một cái vào mặt béo cuả Vương đại nương, tát xong, thấy trong lòng đã quá, đã có cái tát thứ nhất, thì lại tiếp có cái thứ hai, bàn tay cứ tát liên tục, đánh cùng lúc, vương đại nương kia phản ứng không kịp, chỉ lát sau mặt đã bị tát cho sưng vêu lên đỏ rực, trên da hiện lên tầng tầng lớp lớp năm ngón tay, mặt méo xệch.
“A…tiểu tiện nhân ngươi lại dám đánh ta hả? Lão nương liều mạng với ngươi!" Vương đại nương kêu như lợn bị chọc tiết, túm lấy tóc Xuân Nhi, giơ bàn tay mập lên định đánh,
Mắt Bạch Mặc Y loé lên, tiến tới cầm chặt tay Vương đại nương đang giơ lên trước mặt Xuân Nhi, cầm chặt, bàn tay gầy trắng xanh, xương cốt hằn lên giống như sắp bị bóp nát vậy.
“Ta hỏi ngươi, ta là ai hả?" Bạch Mặc Y nhìn chằm chằm bà ta, hỏi nhẹ nhàng.
“Ngươi….Ngươi là đại tiểu thư mà!" Vương đại nương bị đau, không rõ vì sao Bạch Mặc Y lại hỏi bà ta vấn đề này? Chả lẽ đầu óc bị thương nên choáng rồi chăng? Đến cả mình là ai mà còn không biết? Nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Mặc Y, bất giác run rẩy, ánh mắt đại tiểu thư sao nhìn đáng sợ vậy chứ, lại còn bóp chặt tay bà ta như sắp đứt rồi!
“Hoá ra ngươi còn biết ta là đại tiểu thư cơ đấy, vậy xin hỏi, trong phủ này ta lớn nhất hay là ngươi lớn nhất hả?" Bạch Mặc Y lại nắm chặt tay hỏi.
“A….Đại tiểu thư….ngài….ngài thả tay ra trước đi, đương nhiên, đương nhiên ngài là lớn nhất ạ!" Vương đại nương đột nhiên hiểu được, cho dù đại tiểu thư không được yêu thương, cho dù nàng bị tam vương gia bỏ, nhưng nàng ấy vẫn là tiểu thư trong phủ, mà bà ta lại vẫn chỉ là một nô tài mà thôi!
Thấy trên mặt bà ta có chút hiểu ra, Bạch Mặc Y thả tay bà ta ra, quay đầu hỏi Bạch Vô Thương, “Con à, bà ta có thường bắt nạt con không?"
Bạch Vô thương không trả lời, chỉ có ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Vương đại nương đứng bên, bình thường, bà ta vẫn không cho bé ăn, mà cho dù có cho thì cũng đều là đồ thừa canh cặn, hoặc đồ thiu. Trước đây nương chỉ bảo bé cần nhẫn nại, nhìn đồ ăn thừa thiu thối mà thở dài, rồi lựa chút đồ ăn còn tốt chút đưa cho bé ăn.
Không cần bé trả lời Bạch Mặc Y cũng thấy đáp án trong mắt bé, nhặt lên một cây củi nhóm lửa dùng làm gậy đưa cho Bạch Vô Thương bảo, “Con à, đánh cho ta, muốn dùng sức thế nào thì cứ dùng, đánh cho chết, có nương đỡ đây"
Bạch Vô Thương cầm lấy, trong mắt loé lên tia hưng phấn, bé chỉ là một đứa trẻ thôi, lúc bị bắt nạt cũng đã nghĩ tới, hiện giờ đã có mẹ đỡ cho, còn mong muốn gì hơn, nhấc gậy lên, đập mạnh vào người vương đại nương, tuy sức không lớn, nhưng đều là dùng toàn lực cộng thêm sự oán hận tích tụ phát ra khác hẳn mọi ngày.
Vương đại nương bị đau cũng bất chấp chủ tớ, sau khi bị đánh vài cái, sự đau đớn đó làm bà ta bất chấp mà giơ chân đá một đá vào Bạch Vô Thương, nhưng vừa nhấc chân lên, lại bị một hòn đá bay tới đập mạnh mu bàn chân, sức rất mạnh, gần như làm xương cốt đều vỡ nát, bất giác ngồi thụp xuống, còn Bạch Vô Thương lại tiếp tục đánh tiếp xuống, nếu bà ta định đánh trả, hòn đá kia lại như có mắt bay tới, trong chốc lát, vương đại nương bị đánh kêu gào thảm thiết, cuối cùng cũng không dám đánh trả lại.
Trong bếp vẫn còn có người hầu xúm vào một dúm, nhìn chằm chằm vào hòn đá trong tay Bạch Mặc Y mà lạnh run, bình thường họ cũng hay bắt nạt mẹ goá con côi này, nghĩ thầm lão gia không thương, lại bị chồng bỏ nữa, lúc nào cũng yếu đuối, bọn họ làm người hầu cũng nhìn sắc mặt chủ mà làm việc, tôn trọng trên cao coi thường dưới thấp, vì thế bọn họ cũng có tâm lý không cam lòng, vì thế mẹ con Bạch Mặc Y ở trong tình huống này lại thoả mãn tâm tính của họ, vì vậy mỗi khi nhìn thấy các nàng không có chút phản kháng thì hành vi lại càng to gan hơn, mỗi lần là một khác, không phải đồ thừa cơm thiu thì nói lạnh nhạt, hoặc bỏ sâu gián trong cơm.
Nay nhìn thấy trên đầu vương đại nương nổi đầy khối u, gân cốt tay chân gần như bị chặt đứt, trong lòng nghĩ mà thấy sợ, mấy người họ tụm lại, nghe tiếng kêu rên của vương đại nương, như xẻo tim họ, chủ nhân vẫn là chủ nhân, dù có nghèo túng thì vẫn là chủ nhân mà! Tiếc là lúc này họ hiểu quá muộn, BẠch Mặc Y sao lại tha cho họ được chứ!
“Con à, có thấy sướng không?" Thấy Bạch Vô Thường mệt mỏi thở hổn hển ngừng tay, Bạch Mặc Y đi tới, thương xót xoa xoa đầu bé đang toát mồ hôi đầm đìa, hỏi han.
Sướng không à? Nhất định là đại tiểu thư đem họ ra chơi đùa mà, nếu tiểu thiếu gia mà nói chưa sướng, vậy có phải là lại tới phiên họ không đây? Bọn người hầu sợ hãi đoán.
“Mẹ ơi, nếu đánh sướng, thì lại mệt mỏi quá đi, nếu mà có thể để cho họ tự đánh họ thì tốt quá ha!" Bạch Vô Thương chớp chớp mắt vô tội nói, cũng chẳng để ý tới bọn người hầu nghe thấy mà mắt trợn trắng dã.
“Đúng lắm, là con trai của mẹ ngoan, rất thông minh!" Bạch Mặc Y tán thưởng,
Tiểu Vô Thương đi đến trước mấy người, tay nắm chặt cây gậy đưa cho một trong những người đó, nói giọng mềm nhẹ dễ nghe, “Nè, giờ ngươi cầm dùng cái này đánh hắn!" Đưa tay chỉ vào một người làm đối diện.
“Này….Thiếu gia, chuyện này có được không?" Người hầu cầu xin nhìn Bạch Vô Thương, sợ hãi, nếu biết sớm có ngày hôm nay thì bình thường hắn sẽ đối xử tốt với mẹ con họ một chút rồi.
“Đánh mau, nếu ngươi không đánh, vậy thì ngươi đánh đi!" Bạch Vô Thương lại đưa chiếc gậy cho tên còn lại.
“Thiếu gia nói các ngươi không nghe thấy sao?" Bạch Mặc Y ở một bên mở miệng nói nhàn nhạt, viên đá trong tay nhấc lên, có thể bay ra bất cứ lúc nào, mấy người hầu nhìn thấy kinh hãi vô cùng.
Một người hầu cầm lấy cây gậy, hướng về phía trên người kia khẽ đánh, hai chân hơi run.
“Đánh mạnh vào!" Bạch Mặc Y đi tới, khẽ nhấc chân đá vào khuỷu tay của hắn, cây gậy kia lập tức đập xuống rơi vào đúng đầu người đối diện.
Một tiếng kêu “ái" thảm thiết vang lên, người đó cũng không cam lòng nhặt một cây gậy khác lên, nhắm chặt hai mắt vung lên đánh loạn xạ, rồi mưa gậy rơi xuống ào ào, đánh vào trên những người còn lại.
Anh đánh tôi, tôi đánh lại anh, trong nháy mắt cả bếp bốn năm người đánh nhau, bát đĩa vỡ loảng xoảng, tiếng rơi vỡ ầm ầm điếc tai.
Còn Bạch Vô Thương thì từ lúc họ nhấc gậy lên tự đánh nhau đã nhảy vội tới một nơi an toàn, cùng mẹ bé ngồi trên tảng đá nhàn nhã, thoải mái ăn bánh hoa quế ngon lành nhìn cảnh đánh đấm trong lòng cảm thán mãi, nếu mẹ sớm trở nên giống như hiện gìơ thì có phải tốt hơn không chứ!
Tác giả :
Mặc Vũ Phi Thương