Con À, Cha Con Là Ai Vậy?
Chương 17
“Tiểu thư, quần áo nè!" Trong gian phòng ở Lạc Nhật Hiên, Hồng Lăng cầm bộ quần áo mới mua về.
Bạch Mặc Y thả chén trong tay xuống, nhìn thoáng qua, váy màu lam nhạt, thanh nhã hào phóng. Mắt Hồng Lăng rất được, nàng thích lắm! Cũng không kiêng dè gì Sở Tử Dật đang có mặt, đứng dậy cởi áo khoác, làm Sở Tử Dật sợ tới mức nhảy dựng lên cao, như bị lửa đốt mông chạy vọt ra ngoài cửa, cả mặt đỏ bừng, khuôn mặt trẻ con càng đỏ thêm, tim đập bình bình, hắn tuyệt đối không hoài nghi Bạch Mặc Y đang dụ dỗ hắn, bởi vì động tác nàng rất lưu loát, trong mắt nàng, chính mình chỉ là một đứa trẻ ngây thơ trong suốt không chút vẩn đục, có lẽ nàng cũng coi hắn….như là Vô Thương vậy! Cảm giác này làm cho hắn thấy khó chịu, dù thế nào thì hắn cũng đã mười tám tuổi rồi, đã đến tuổi thành thân rồi đó!
“Tiểu thư, người…" Hồng Lăng cũng bị hành động của Bạch Mặc Y làm cho hoảng sợ, thế mà tiểu thư dám thoải mái thay quần áo trước mặt một người đàn ông cơ đấy!
“Sao? Hắn nhìn thấy gì rồi à?" Bạch Mặc Y chỉ là cởi áo khoác ngoài ra thôi, bên trong còn có quần áo trong nữa mà, nhìn kín lắm, đến cả một tấc da cũng không bị lộ, chỉ là thay một cái áo khoác thôi mà, chẳng có gì cả.
“Không….Không có!" Hồng Lăng lắc đầu chạy nhanh tới giúp Bạch Mặc Y mặc quần áo, nàng lại phát hiện ra một vấn đề, tiểu thư hình như không biết mặc quần áo vậy, động tác rất lạ!
“Cửu đệ, đệ đang làm gì ở đây thế?" ngoài cửa truyền đến một giọng yêu mị.
Bạch Mặc Y hơi cau mày lại, đây chẳng phải là tứ vương gia Sở Quân Ly đó sao? Cũng không phải chỉ có mỗi mình hắn, bên cạnh còn có một người nữa, hơi thở rất đạm, nàng có thể cảm nhận được trên người hắn tản ra luồng khí âm trầm cách cánh cửa phòng, là hắn! Vốn là Sở Quân Mặc người chồng trước!
“Tiểu…." Hồng Lăng định nói gì đó lại thấy ánh mắt ngăn lại của Bạch Mặc Y, đành đứng yên lặng lắng nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.
“Hoá ra là tam ca và tứ ca ha, các huynh cũng đến ăn cơm đó sao?" Mặt Sở Tử Dật vẫn đỏ hồng, trong mắt loé sáng, trực giác cũng không muốn cho bọn họ thấy Bạch Mặc Y.
“Cửu đệ có bạn sao? Sao lại không đi vào chứ?" Sở Quân Ly nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đỏ bừng của Sở Tử Dật, trong mắt hiện lên chút tia sáng, người đệ đệ này ngày thường thích nhất là trêu trọc người khác, da mặt cũng khá dầy, sao hôm nay lại có cảm giác thẹn thùng chứ? Hay là thấy hứng thú với người đằng sau cánh cửa này, hình như gần đây cửu đệ lại hay cùng một chỗ với vị Bạch Mặc Y kia….Đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cách cánh cửa, ánh mắt như lưỡi kiếm vọt tới, vị nữ nhân kia không phải xảy ra cửa tam ca lại muốn xộc vào cửa cửu đệ đó chứ? Cứ việc nghĩ vậy, trong lòng lại có chút không dám tin. Tuy chỉ thấy mặt nàng ta một lần nhưng nàng lại cho hắn có cảm giác nàng không phải là loại người như thế! Vậy vì sao nàng lại cứ dây dưa một chỗ với cửu đệ chứ? Sở Quân Ly mắt sáng lên.
Bạch Mặc Y lẳng lặng uống trà, cảm giác có một luồng mắt phóng tới.
“Là vậy ha, nếu đã gặp thì ngồi cùng nhau vậy!" Sở Quân Ly nói xong định đẩy cửa vào.
“Đợi chút, tứ ca, không….không được đi, huynh và tam ca hẳn là có việc cần nói, vậy….lần khác đi ha!" Sở Tử Dật cuống quít ngăn lại, hắn cũng không quên lần trước tam ca thấy Bạch Mặc Y thì đã đả thương nàng, lần này, hắn nói gì thì cũng quyết không cho huynh ấy đi vào!
“Nhưng mà ta lại càng muốn thấy vị bằng hữu này của cửu đệ!" Sở Quân Ly cũng không khách sáo với hắn, nói thẳng mục đích.
“Vậy nha, cửu đệ à, tam ca cũng muốn nhìn thấy đó!" Sở Quân Mặc vẫn không nói chuyện bỗng mở miệng, trong giọng nói mang theo tia ép buộc không cho cự tuyệt.
“Khó được ba vị vương gia cùng nhau đến, làm cho ta là ông chủ phải làm sao đây?" Một giọng thanh nhã trong trẻo truyền đến, trong trẻo nhưng lạnh lùng thấm ruột gan, lạnh lẽo cùng cực.
Tay Bạch Mặc Y dừng lại chút, Lạc Vũ Trần! Cách tấm cửa nàng có thể ngửi được mùi thơm như tuyết liên thanh nhã trên người hắn.
“Lạc công tử!" Sở Quân Ly rụt tay lại, hơi gật đầu với Lạc Vũ Trần.
Sơn trang Lạc Vân nắm giữ một nửa mạch máu kinh tế của quốc gia, sản nghiệp vô số, một nửa quốc khố đều đến từ Lạc gia, đến cả Hoàng thượng thấy hắn cũng đều nhường ba phần, ai mà có thể ngờ được một kẻ như thần tiên không nhuốm bụi trần này lại là một thương nhân, ai cũng không thể lấy bạc ra để liên hệ cùng một chỗ với hắn được, mà người càng như vậy lại càng đáng sợ hơn!
“Nếu Cửu vương đệ không ngại, thì bảo cả bằng hữu của đệ ngồi cùng được không?" Giọng điệu thản nhiên, trên người có một luồng hơi thở làm cho con người ta không thể cự tuyệt nổi.
Sở Tử Dật chưa từng thấy hối hận nào đến vậy, hắn không nên dẫn Bạch Mặc Y đến, mà nên đưa thẳng nàng về nhà thì hơn, lần sau, hắn tuyệt đối sẽ không dẫn nàng tới nơi này ăn cơm, đều gặp người nào đó thôi, tốt nhất là không gặp còn hơn! Nhưng mà áp lực vô hình mà ba người kia tản ra, bất kể là ai hắn đều không đấu lại được!
“Vậy các huynh cứ đợi đó, đệ đi hỏi trước đã!" Sở Tử Dật lắc lắc đầu, gượng gạo xoay người đi gõ cửa, nói, “Y Y à, nàng đã thay xong chưa?"
Y Y ư? Mặt cả ba nam nhân đều xầm xuống, quả nhiên bên trong là nàng! Họ đã thân mật thế bao lâu rồi? Thay? Thay cái gì? Nghĩ đến cảnh đỏ mặt lúc nãy của Sở Tử Dật, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, cúi đầu, vẻ ảo não, xem ra hắn thực sự không muốn bọn họ thấy nàng!
Bên trong không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng hít thở nhợt nhạt. Bạch Mặc Y cau mày, chỉ biết tên Sở Tử Dật này thật là phiền toái, lần sau tuyệt đối không cho hắn đi theo nữa!
Sở Tử Dật biết Bạch Mặc Y không muốn gặp họ, vì thế mới không trả lời hắn, hắn lại không gọi nữa, chỉ thầm mong ba nam nhân sau lưng thức thời mà rời đi, nhưng đợi cả nửa ngày trời mà chẳng có tiếng động nào, hiện giờ đến cả hắn mà Y Y cũng không để ý nữa, vậy thì không biết trong lòng còn ghét họ tới cỡ nào!
“Cửu vương gia, đồ ăn của ngài đây rồi!" Tiểu nhị bưng đồ ăn lên, đi đến cửa khom người cười với Sở Tử Dật, dù thấy có chút kỳ lạ vì sao có vài người lại đứng ở ngoài cửa, nhưng lại rất thông minh bưng khay, cúi đầu!
“Y Y, ta vào đây!" Sở Tử Dật mượn cơ hội đẩy cửa ra, lại thấy mấy người đứng sau hắn động đậy.
Sở Tử Dật đẩy cửa ra, mấy nam nhân nối đuôi nhau mà vào, Bạch Mặc Y đang cầm một cái chén, đứng dựa vào trước cửa sổ, khuôn mặt nhỏ trầm tĩnh, ánh mắt chiếu thẳng vào hắn, phản chiếu một tầng sáng loá làm người ta choáng váng, lông mi hơi rung rung, như cánh bướm, mặt ngọc nhìn mây bay ngoài cửa sổ, cánh môi anh đào áp vào trên chiếc chén sứ, tăng thêm cảm giác mê người, ngón tay ngọc nhỏ trắng nõn đang cầm chén, cứ tuỳ ý lại có cảm giác khó nói phiêu diêu, trên người tản ra hơi thở thanh nhã lạnh lùng, coi như không nghe thấy nhìn thấy mấy người đó vậy, chỉ lẳng lặng chìm vào trong thế giới của mình, tuy chỉ cách gang tấc mà lại làm cho người ta có cảm giác như trời và đất vậy, người khác không chạm vào được, mà là nàng lại càng không được!
Cả ba nam nhân đứng sau gồm cả Sở Tử Dật là người đứng gần cô gái trước mắt nhất, lung linh như vẽ, xinh đẹp như thơ, cả người trong trẻo, lạnh lùng, hờ hững và xa cách.
Bạch Mặc Y thả chén trong tay xuống, nhìn thoáng qua, váy màu lam nhạt, thanh nhã hào phóng. Mắt Hồng Lăng rất được, nàng thích lắm! Cũng không kiêng dè gì Sở Tử Dật đang có mặt, đứng dậy cởi áo khoác, làm Sở Tử Dật sợ tới mức nhảy dựng lên cao, như bị lửa đốt mông chạy vọt ra ngoài cửa, cả mặt đỏ bừng, khuôn mặt trẻ con càng đỏ thêm, tim đập bình bình, hắn tuyệt đối không hoài nghi Bạch Mặc Y đang dụ dỗ hắn, bởi vì động tác nàng rất lưu loát, trong mắt nàng, chính mình chỉ là một đứa trẻ ngây thơ trong suốt không chút vẩn đục, có lẽ nàng cũng coi hắn….như là Vô Thương vậy! Cảm giác này làm cho hắn thấy khó chịu, dù thế nào thì hắn cũng đã mười tám tuổi rồi, đã đến tuổi thành thân rồi đó!
“Tiểu thư, người…" Hồng Lăng cũng bị hành động của Bạch Mặc Y làm cho hoảng sợ, thế mà tiểu thư dám thoải mái thay quần áo trước mặt một người đàn ông cơ đấy!
“Sao? Hắn nhìn thấy gì rồi à?" Bạch Mặc Y chỉ là cởi áo khoác ngoài ra thôi, bên trong còn có quần áo trong nữa mà, nhìn kín lắm, đến cả một tấc da cũng không bị lộ, chỉ là thay một cái áo khoác thôi mà, chẳng có gì cả.
“Không….Không có!" Hồng Lăng lắc đầu chạy nhanh tới giúp Bạch Mặc Y mặc quần áo, nàng lại phát hiện ra một vấn đề, tiểu thư hình như không biết mặc quần áo vậy, động tác rất lạ!
“Cửu đệ, đệ đang làm gì ở đây thế?" ngoài cửa truyền đến một giọng yêu mị.
Bạch Mặc Y hơi cau mày lại, đây chẳng phải là tứ vương gia Sở Quân Ly đó sao? Cũng không phải chỉ có mỗi mình hắn, bên cạnh còn có một người nữa, hơi thở rất đạm, nàng có thể cảm nhận được trên người hắn tản ra luồng khí âm trầm cách cánh cửa phòng, là hắn! Vốn là Sở Quân Mặc người chồng trước!
“Tiểu…." Hồng Lăng định nói gì đó lại thấy ánh mắt ngăn lại của Bạch Mặc Y, đành đứng yên lặng lắng nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.
“Hoá ra là tam ca và tứ ca ha, các huynh cũng đến ăn cơm đó sao?" Mặt Sở Tử Dật vẫn đỏ hồng, trong mắt loé sáng, trực giác cũng không muốn cho bọn họ thấy Bạch Mặc Y.
“Cửu đệ có bạn sao? Sao lại không đi vào chứ?" Sở Quân Ly nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đỏ bừng của Sở Tử Dật, trong mắt hiện lên chút tia sáng, người đệ đệ này ngày thường thích nhất là trêu trọc người khác, da mặt cũng khá dầy, sao hôm nay lại có cảm giác thẹn thùng chứ? Hay là thấy hứng thú với người đằng sau cánh cửa này, hình như gần đây cửu đệ lại hay cùng một chỗ với vị Bạch Mặc Y kia….Đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cách cánh cửa, ánh mắt như lưỡi kiếm vọt tới, vị nữ nhân kia không phải xảy ra cửa tam ca lại muốn xộc vào cửa cửu đệ đó chứ? Cứ việc nghĩ vậy, trong lòng lại có chút không dám tin. Tuy chỉ thấy mặt nàng ta một lần nhưng nàng lại cho hắn có cảm giác nàng không phải là loại người như thế! Vậy vì sao nàng lại cứ dây dưa một chỗ với cửu đệ chứ? Sở Quân Ly mắt sáng lên.
Bạch Mặc Y lẳng lặng uống trà, cảm giác có một luồng mắt phóng tới.
“Là vậy ha, nếu đã gặp thì ngồi cùng nhau vậy!" Sở Quân Ly nói xong định đẩy cửa vào.
“Đợi chút, tứ ca, không….không được đi, huynh và tam ca hẳn là có việc cần nói, vậy….lần khác đi ha!" Sở Tử Dật cuống quít ngăn lại, hắn cũng không quên lần trước tam ca thấy Bạch Mặc Y thì đã đả thương nàng, lần này, hắn nói gì thì cũng quyết không cho huynh ấy đi vào!
“Nhưng mà ta lại càng muốn thấy vị bằng hữu này của cửu đệ!" Sở Quân Ly cũng không khách sáo với hắn, nói thẳng mục đích.
“Vậy nha, cửu đệ à, tam ca cũng muốn nhìn thấy đó!" Sở Quân Mặc vẫn không nói chuyện bỗng mở miệng, trong giọng nói mang theo tia ép buộc không cho cự tuyệt.
“Khó được ba vị vương gia cùng nhau đến, làm cho ta là ông chủ phải làm sao đây?" Một giọng thanh nhã trong trẻo truyền đến, trong trẻo nhưng lạnh lùng thấm ruột gan, lạnh lẽo cùng cực.
Tay Bạch Mặc Y dừng lại chút, Lạc Vũ Trần! Cách tấm cửa nàng có thể ngửi được mùi thơm như tuyết liên thanh nhã trên người hắn.
“Lạc công tử!" Sở Quân Ly rụt tay lại, hơi gật đầu với Lạc Vũ Trần.
Sơn trang Lạc Vân nắm giữ một nửa mạch máu kinh tế của quốc gia, sản nghiệp vô số, một nửa quốc khố đều đến từ Lạc gia, đến cả Hoàng thượng thấy hắn cũng đều nhường ba phần, ai mà có thể ngờ được một kẻ như thần tiên không nhuốm bụi trần này lại là một thương nhân, ai cũng không thể lấy bạc ra để liên hệ cùng một chỗ với hắn được, mà người càng như vậy lại càng đáng sợ hơn!
“Nếu Cửu vương đệ không ngại, thì bảo cả bằng hữu của đệ ngồi cùng được không?" Giọng điệu thản nhiên, trên người có một luồng hơi thở làm cho con người ta không thể cự tuyệt nổi.
Sở Tử Dật chưa từng thấy hối hận nào đến vậy, hắn không nên dẫn Bạch Mặc Y đến, mà nên đưa thẳng nàng về nhà thì hơn, lần sau, hắn tuyệt đối sẽ không dẫn nàng tới nơi này ăn cơm, đều gặp người nào đó thôi, tốt nhất là không gặp còn hơn! Nhưng mà áp lực vô hình mà ba người kia tản ra, bất kể là ai hắn đều không đấu lại được!
“Vậy các huynh cứ đợi đó, đệ đi hỏi trước đã!" Sở Tử Dật lắc lắc đầu, gượng gạo xoay người đi gõ cửa, nói, “Y Y à, nàng đã thay xong chưa?"
Y Y ư? Mặt cả ba nam nhân đều xầm xuống, quả nhiên bên trong là nàng! Họ đã thân mật thế bao lâu rồi? Thay? Thay cái gì? Nghĩ đến cảnh đỏ mặt lúc nãy của Sở Tử Dật, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, cúi đầu, vẻ ảo não, xem ra hắn thực sự không muốn bọn họ thấy nàng!
Bên trong không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng hít thở nhợt nhạt. Bạch Mặc Y cau mày, chỉ biết tên Sở Tử Dật này thật là phiền toái, lần sau tuyệt đối không cho hắn đi theo nữa!
Sở Tử Dật biết Bạch Mặc Y không muốn gặp họ, vì thế mới không trả lời hắn, hắn lại không gọi nữa, chỉ thầm mong ba nam nhân sau lưng thức thời mà rời đi, nhưng đợi cả nửa ngày trời mà chẳng có tiếng động nào, hiện giờ đến cả hắn mà Y Y cũng không để ý nữa, vậy thì không biết trong lòng còn ghét họ tới cỡ nào!
“Cửu vương gia, đồ ăn của ngài đây rồi!" Tiểu nhị bưng đồ ăn lên, đi đến cửa khom người cười với Sở Tử Dật, dù thấy có chút kỳ lạ vì sao có vài người lại đứng ở ngoài cửa, nhưng lại rất thông minh bưng khay, cúi đầu!
“Y Y, ta vào đây!" Sở Tử Dật mượn cơ hội đẩy cửa ra, lại thấy mấy người đứng sau hắn động đậy.
Sở Tử Dật đẩy cửa ra, mấy nam nhân nối đuôi nhau mà vào, Bạch Mặc Y đang cầm một cái chén, đứng dựa vào trước cửa sổ, khuôn mặt nhỏ trầm tĩnh, ánh mắt chiếu thẳng vào hắn, phản chiếu một tầng sáng loá làm người ta choáng váng, lông mi hơi rung rung, như cánh bướm, mặt ngọc nhìn mây bay ngoài cửa sổ, cánh môi anh đào áp vào trên chiếc chén sứ, tăng thêm cảm giác mê người, ngón tay ngọc nhỏ trắng nõn đang cầm chén, cứ tuỳ ý lại có cảm giác khó nói phiêu diêu, trên người tản ra hơi thở thanh nhã lạnh lùng, coi như không nghe thấy nhìn thấy mấy người đó vậy, chỉ lẳng lặng chìm vào trong thế giới của mình, tuy chỉ cách gang tấc mà lại làm cho người ta có cảm giác như trời và đất vậy, người khác không chạm vào được, mà là nàng lại càng không được!
Cả ba nam nhân đứng sau gồm cả Sở Tử Dật là người đứng gần cô gái trước mắt nhất, lung linh như vẽ, xinh đẹp như thơ, cả người trong trẻo, lạnh lùng, hờ hững và xa cách.
Tác giả :
Mặc Vũ Phi Thương