Coi Trọng Người Tình Tổng Giám Đốc
Chương 9
Không sao, còn nhiều thời gian, hôm nay không thắng được em, ngày mai tiếp tục chiến đấu, anh sẽ mau chóng nhận được sự ủng hộ của nữ thần chiến thắng, từ đó mỗi ngày đều có thể ôm ấp Hỉ nhi nhỏ bé, sau đó khúc quân hành kết hôn vang lên trong giáo đường màu trắng, tiếp theo Hỉ nhi nhỏ bé ưỡn bụng chuẩn bị làm mẹ...... Nằm mơ vĩnh viễn diễn ra nhanh hơn thực tế gấp mấy lần!
Tuy nói còn nhiều thời gian, nhưng khi thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, một tuần lễ biến thành nửa tháng, làm sao còn có nhẫn nại tin tưởng nữ thần chiến thắng sẽ đứng về phía anh?
Thành thật mà nói, anh rất ghét cảm giác mọi chuyện không nằm trong lòng bàn tay mình, muốn như thế nào liền như thế đó, anh luôn luôn như thế, vào lúc này không thể tùy theo anh, đương nhiên sẽ cảm thấy bồn chồn không yên.
Không được, anh nhất định phải nghĩ biện pháp thay đổi tình trạng hiện nay, nhưng mà, phải xoay chuyển tình thế như thế nào?
Một người hao tổn tâm trí, còn không bằng hai người cùng động não, cho nên buổi sáng đi làm, anh không phải chay như bay đến Hoắc công nghệ sinh học, mà là chạy tới Khách sạn Tề Hoàng.
“Chuyện tình cảm của cậu không phải rất tốt sao? Làm sao lại có bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng?" Tề Tán Hạo đưa một ly cà phê cho bạn tốt, thằng nhóc này đã rất lâu không đến nơi này của anh trình diện, hôm nay thế nhưng mới sáng sớm đã chạy tới đây, xem ra tám phần lại xảy ra chuyện.
Hoắc Duyên Lãng rũ hai vai xuống, anh đúng là chưa thỏa mãn dục vọng!
Mặc dù mỗi ngày có thể ôm Hỉ nhi nhỏ bé lăn lộn ở trên giường, nhưng thời gian giống như một quả bom không hẹn giờ, thường xuyên vào lúa anh chuẩn bị tấn công vào chiến trường, tiếng chuông đồng hồ báo thức đúng giờ reng lên cắt đứt chuyện tốt của anh, vốn tưởng rằng giữa người tình hẳn rất dễ thương lượng, ai ngờ Hỉ nhi nhỏ bé đánh chết cũng không đồng ý kéo dài thêm mười phút, con này gà trống chưa chiến đã bại như anh không thể làm gì khác hơn là về nhà hít đất một trăm cái.
Có người sẽ nói, sao anh không tính toán thời gian cho tốt? Nói giỡn, thời gian cũng không phải là người máy, đâu có dễ dàng mặc cho người khác nắm trong tay như vậy? Huống chi giữa người tình luôn có chuyện nói mãi không hết, không cẩn thận, thời gian liền lén lút trôi qua, cuối cùng ngay cả một nụ hôn nóng bỏng cũng không có.
Chuyện này còn chưa tính là gì, ít ngày trước “Bạn tốt" của cô còn chạy tới làm rối, cho dù anh có đủ thời gian quấn cô ở trên giường lăn lộn mấy vòng, lại cũng chỉ có thể giương mắt nhìn cô chảy nước miếng.
“Anh có phương pháp gì có thể khiến cho một người phụ nữ ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ?"
“Vấn đề của cậu diễn ra quá nhanh, có phải trước hết cậu nên để cho tôi hiểu rõ tình huống gì đang xảy ra hay không?"
Uống một hớp cà phê, làm dịu cổ họng, rốt cuộc Hoắc Duyên Lãng cũng xấu hổ nặn ra lời, “Cô ấy nói không muốn kết hôn, không chịu trách nhiệm." Tề Tán Hạo huýt sáo một hơi, anh cũng chưa từng gặp phải người phụ nữ đặc biệt như vậy.
“Chuyện này không phải rất tốt sao? Tránh khỏi qua ít ngày nữa cậu chán ghét cô ấy, còn phải làm thủ tục li hôn, cộng thêm tổn thất tiền nuôi dưỡng, tội gì phải như vậy?" Trừng mắt, anh tìm người này làm Gia Cát Lượng làm gì chứ?
“Cậu không cảm thấy tôi nói rất có lý sao?"
“Tôi không phải tới để nghe anh nói nhảm."
“Làm sao có thể nói là nói nhảm?" Tiếng của Tề Tán Hạo càng nói càng nhỏ, tại sao thằng nhóc này lại có bộ dạng muốn vặn gãy cổ anh vậy? “Tôi biết rồi, cậu chính là muốn kết hôn cùng cô ấy có đúng hay không? Chuyện này còn không phải rất đơn giản sao, cậu làm lớn bụng của cô ấy, bảo đảm cô ấy lập tức lôi kéo cậu hát vang khúc quân hành kết hôn."
“Anh đã sai lầm rồi, tôi muốn cô ấy mang thai cũng không đơn giản, cô ấy rất kiên trì làm các biện pháp đề phòng."
“Cậu có thể táy máy tay chân ở trên các biện pháp đề phòng mà."
Khoát tay áo, người này xem Hỉ nhi nhỏ bé của anh thành loại phụ nữ không có đầu óc đó sao? “Con đường làm cô ấy mang thai tuyệt đối không thể thực hiện được, cô ấy không sử dụng các biện pháp đề phòng tôi cung cấp, bởi vì tôi thiếu chữ tín nghiêm trọng, các biện pháp đề phòng cô ấy chuẩn bị luôn có chín mươi chín phần trăm an toàn, nếu như mà tôi muốn tranh thủ được một phần trăm cơ hội trúng thưởng, vậy còn phải tùy thuộc vào ông trời."
Làm sao anh lại lâm vào cảnh thiếu chữ tín nghiêm trọng? Chuyện này chính là lỗi của anh, chuyện bắt đầu là bởi vì anh một câu nói thế này ——
“Hỉ nhi nhỏ bé, nếu như em không cẩn thận mang thai, chúng ta liền kết hôn đi."
Vốn là muốn dò xét thái độ của cô có biến chuyển hay không, đâu biết lại biến khéo thành vụng, từ đó mắc tội danh che đậy bụng dạ khó lường, lần này anh ngay cả cơ hội len lén táy máy tay chân cũng không có.
Lắc đầu một cái, Tề Tán Hạo thực sự có vài phần kính trọng anh. “Cậu là phụ nữ sao?"
“Anh đối với tôi rất có thành kiến."
“Cũng không phải là phụ nữ, cậu so đo vấn đề kết hôn, trách nhiệm như vậy làm gì?" Nếu như không phải trên tay cầm ly cà phê, Hoắc Duyên Lãng nhất định sẽ đập vỡ, người này là heo đầu sao? “Anh phải làm rõ ràng tình trạng, anh phải thay đổi suy nghĩ không phải của tôi."
“Cậu không cần kích động như vậy, tôi chỉ muốn làm cho cậu nghĩ thông một chút, độc thân tuyệt hơn nhiều so với bị phụ nữ ở bên tai càu nhàu...... Tôi biết rồi, cậu đừng trợn mắt nhìn nữa, cậu là Bạo Quân sao? Phát biểu một ý kiến cá nhâncũng không được sao?"
“Người phụ nữ của cậu làm sao chịu được cậu?"
“Đây là vấn đề của tôi, anh không cần phải thay tôi hao tổn tâm trí."
Hoắc Duyên Lãng không khách khí trợn trắng cả mắt. “Tôi mới mặc kệ anh."
“Được rồi, tôi còn có một chủ ý —— giả bộ bệnh, lừa gạt sự cảm thông của cô ấy."
“Không được, lừa gạt cô ấy sẽ chết rất khó coi." Nếu như một lần nữa, có thể cả đời này cô ấy sẽ không để ý đến anh, anh cũng không thể bất chấp nguy hiểm như vậy.
“Cái này không thể thực hiện được, cái kia cũng không thông, đáng đời cậu bị người phụ nữ kia ăn đến gắt gao!" Ngay sau đó Tề Tán Hạo buồn bã thở dài, thằng nhóc này quả thực là sỉ nhục của đàn ông!
Mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng mà tình huống bây giờ thực sự giống chuyện như thế! Không được, anh nhất định phải mau chíng nắm lại quyền chủ đạo, đây không phải là vấn đề mặt mũi của người đàn ông, mà là muốn thời thời khắc khắc được ở bên cạnh cô.
Anh thật sự không nghĩ ra, trong đầu cô ấy rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Rõ ràng khát vọng được người khác che chở cưng chiều, lại ngụy trang mình trong bộ dạng mạnh mẽ làm gì?
Thường nghe nói lòng của phụ nữ, giống như kim dưới đáy biển. Vào lúc này thật sự không thể không giơ hai tay tán thành, phụ nữ thật là khiến người ta đoán không ra, nhưng mà dù có thế nào, anh vẫn yêu chết người phụ nữ này!
Mặc dù không dám làm ra hành động gì để lừa gạt, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, còn có phương pháp gì dễ giành được sự đồng cảm hơn sao? Không có, trời sinh phụ nữ đều có mẫu tính (bản năng của người mẹ), nếu như không biết lợi dụng điểm này, vậy thì quá ngu ngốc, cho nên, anh liền làm một chuyện đến bản thân mình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Anh lái xe đụng vào đảo an toàn (*) làm gì?" Nhìn mặt Hoắc Duyên Lãng bị thương, Âu Dương Hỉ Nhi đau lòng dùng tăm bông chậm rãi giúp anh bôi thuốc, nhưng mà, vết thương trên mặt anh càng nhìn càng khả nghi.
(*) Khu vực được xây giữa đường để người đi bộ qua đường tránh xe.
“Con mèo kia đột nhiên chạy ra giữa đường, anh không kịp thắng xe, không thể làm gì khác hơn là quẹo cua, kết quả là đụng vào...... Nhẹ một chút, thật là đau!" Cái tên không có lương tâm, mặc dù là anh yêu cầu anh ta vung nắm đấm, nhưng mà cũng không cần phải ra tay nặng như vậy, giống như cùng anh có thù oán, nếu như gương mặt tuấn tú này của anh vì vậy mà bị hủy, anh ta bồi thường nổi sao?
“Không phải em đã nói anh lái xe chậm một chút sao? Không cần thích đua xe như vậy, nếu gặp phải tình trạng khẩn cấp làm sao có thể kịp thắng xe?" Cô đã sớm phát hiện tốc độ lái xe của anh có thể hù dọa người ta phát bệnh tim, anh nói trước kia bởi vì tò mò học qua đua xe, vì vậy lái phải xe có tính năng tốt, không nhịn được muốn hóng gió một chút.
“Anh muốn nhanh đến bên cạnh em nên mới chạy như bay." Anh vô tội nháy đôi mắt quyến rũ tràn đầy điện kia.
“Lúc này còn có hơi sức khua môi múa mép, vậy em cũng không cần lo lắng đầu óc anh bị đụng hư." Ngoài miệng Âu Dương Hỉ Nhi đúng lý không tha người, tâm lại hạnh phúc ngọt như mật tràn đầy, thật không thể tin được. Tại sao cô có thể càng ngày càng thích anh?
“Anh nói là lời thật lòng." Hoắc Duyên Lãng trẻ con bĩu môi.
“Em mới không có không tin lời nói của anh."
“Vậy có phải em rất cảm động hay không?" Giọng điệu của anh giống như phụ nữ.
“Em đương nhiên cảm động. Nhưng an toàn của anh quan trọng hơn bất cứ điều gì."
“Nhưng mà chuyện này không có cách nào khác, em hạn chế thời gian nghiêm khắc như vậy, gần đây mỗi ngày anh lại bị lão đại nhà họ Hoắc lưu lại làm thêm giờ, nếu như không đua xe tới đây, sợ rằng chỉ có thể cách cưa chính nói với em một tiếng hẹn gặp lại." Người này không khỏi quá khoa trương, nhưng mà nghĩ lại, cô cũng cảm thấy mình hạn chế quá mức rồi, hơn nữa vì để tránh cho mình vô tình đắm chìm trong thế giới hai người, cô còn cố ý đặt đồng hồ báo thức, quả thật giống như học sinh lên lớp và tan học vậy, chuyện như vậy truyền đi sẽ khiến người ta cười bể bụng.
“Nếu quả thật gặp phải tình huống đột ngột phát sinh như vậy, anh có thể cùng em thương lượng."
“Em thật sự nguyện ý cùng anh thương lượng sao?" Nũng nịu trừng mắt, cô buồn cười nói: “Anh cho rằng em là nữ bạo quân sao?"
“Vậy tối nay anh có thể ở lại sao?"
“Hả?"
“Anh mới vừa bị dọa sợ, như thế này mà anh còn lái xe trở về, tay của ta nhất định sẽ run rẩy không ngừng, như vậy rất dễ dàng gặp chuyện không may, em muốn nhìn thấy bộ dạng anh nằm ở trong vũng máu sao?" Hoắc Duyên Lãng phối hợp làm tốt một cái lạnh run.
“Phi phi phi! Anh không được nói hưu nói vượn!" Âu Dương Hỉ Nhi thình lình run lên, cô cũng không thích hình ảnh đó.
“Nói như vậy, tối hôm nay em nguyện ý chứa chấp anh có đúng hay không?"
Cô đương nhiên là gật đầu nói đồng ý, thật ra thì cô cũng không yên lòng khi anh lái xe trở về, mấy ngày nay thỉnh thoảng mưa phùn lại rả rích rơi, ban đêm tầm nhìn kém hơn, nếu như trên đường về nhà anh xảy ra chuyện gì, cô nhất định sẽ hối hận, nhưng mà để cho anh ở lại một đêm, cũng sẽ không vì vậy long trời lở đất.
“Hỉ nhi nhỏ bé, anh biết em yêu ta nhất mà." Xoay người bổ nhào về phía trước, bông tăm trên tay cô rơi xuống, anh không để cho cô có thời gian phản ứng, nhanh chóng phát động tấn công.
“A Lãng, mới vừa rồi anh còn xảy ra tai nạn xe cộ." Người đàn ông này thật sự không hiểu cái gì gọi là an phận, thể xác và tinh thần vừa bị kinh sợ không phải nên an tĩnh nghỉ ngơi sao?
“Anh sắp điên mất rồi, tại sao lâu như vậy anh không được ôm em?" Môi lưỡi và hai tay cùng lúc trên dưới hành động, máu trong cơ thể anh đều sôi trào, hôm nay anh có cả đêm để cùng cô ân ái triền miên, đây chính là mùi vị của hạnh phúc!
“Vẫn chưa tới một tuần lễ." Người đàn ông này thực sự mới vừa bị kinh sợ sao? Nhưng mà, điều này hiển nhiên không phải một vấn đề rất quan trọng, hơi thở nóng bỏng cuồng dã của anh khiến cho hô hấp của cô rối loạn, cảm thấy mê mang, cô cũng nhớ nhung nhiệt độ trên cơ thể anh, anh luôn cuồng nhiệt ngang ngược kích tình, người đàn ông này là cơn ghiền cô không thể cai được.
“Một ngày nữa, anh sẽ chết vì chưa được thỏa mãn dục vọng." Anh hai ba cái liền bỏ đi ngăn cách giữa bọn họ, quần áo trên người rơi lung tung trên khay trà và trên sàn nhà, trước khi cô chuẩn bị xong, anh đã chôn thật sâu vào trong cơ thể cô, sự kết hợp chặc chẽ này còn câu hồn phách người hơn hương men rượu cay nồng.
“A Lãng......" Anh nhiệt liệt đoạt lấy khiến cô không kiềm chế được khóc thút thít.
“Hỉ nhi nhỏ bé của anh, em cảm thấy sao? Hai chúng ta là một đôi trời đất tạo nên, em là của anh, anh là của em, một đời một kiếp, cũng không buông tay." Anh nhanh nhẹn dũng mãnh rong ruỗi ở trong cơ thể cô, nhìn cô khi anh phía dưới càng nở rộ xinh đẹp, giống như một đóa hồng leo tứ quý, xinh đẹp như vậy, làm anh si mê quyến luyến như vậy.
Trời nhanh sáng, cô ở dưới sức tàn phá mãnh liệt của anh mệt rã rời núp ở trong ngực anh, lúc này trong đầu đột nhiên có một âm thanh nói cho cô biết, cô bị lừa! Vào giờ phút này đến hơi sức giơ tay cũng không có, đầu óc của cô cũng đã sớm mơ màng, bằng không, nhất định sẽ truy cứu âm thanh không giải thích được từ đâu mà đến, cô rốt cuộc đã rơi vào bẫy gì?
Không tới một tuần lễ, cô liền nhận rõ mình đã rơi vào bẫy gì.
“Hỉ nhi nhỏ bé, đầu của anh thật là đau, như thế này mà lái xe về nhà thì rất nguy hiểm."
“Hỉ nhi nhỏ bé, hôm nay mệt quá, từ buổi sáng đi họp đến giờ mới kết thúc, trên đường tới nơi này thiếu chút nữa lại đụng vào đảo an toàn rồi."
“Hỉ nhi nhỏ bé, xương cốt trong cơ thể anh đều rã rời, không phải anh ngã bệnh chứ?"
Người đàn ông này mỗi ngày đều có lời kịch mới, không khó từ những lời kịch đoán được mục đích của anh —— qua đêm ở chỗ của cô! Mặc dù rất do dự, nhưng mà lo lắng an toàn của anh, cô vẫn đầu hàng.
Sau đó, trong nhà cô liền bắt đầu xuất hiện đồ dùng rửa mặt của anh, quần áo tắm rửa của anh, còn có máy pha cà phê anh chuyển đến, nói tóm lại, cuộc sống của cô lại một lần nữa bị anh xâm chiếm.
Có phải đây là biểu hiện cô đang không khống chế được trật tự cuộc sống hay không?
Ý niệm này thoáng qua trong đầu liền biến mất, Âu Dương Hỉ Nhi không thể không tự thừa nhận, cô thích anh cả đêm giống như bạch tuộc tám chân quấn lấy cô không buông tay, đó là biểu hiện tham muốn giữ lấy của anh đối với cô, cô thích khi mở mắt, đã nhìn thấy anh nở nụ cười với cô, đó là lúc một ngày đẹp nhất bắt đầu.
Cho dù cô sợ dưỡng thành thói xấu ỷ lại vào anh đến cỡ nào, anh đã trở thành cục thịt trong tim cô không cách nào dứt bỏ được, bất luận hai người có ở dưới chung một mái nhà hay không, cô đều không có cách nào chịu đựng nỗi khổ sở khi mất đi anh.
Đã như vậy, vậy thì tùy anh, anh muốn đến ở chung một chỗ với cô cũng không sao, nhưng mà, những lời này cũng không thể nói cho anh biết, bằng không, sợ rằng anh sẽ trực tiếp lôi kéo cô đi vào giáo đường kết hôn.
Có thể có người sẽ hỏi cô, nếu hai người cũng đã cùng ở chung, còn giằng co giữa vấn đề có muốn kết hôn hay không làm gì? Thành thật mà nói, cô cũng không rõ ràng lắm, có lẽ là kết hôn ràng buộc quá nhiều, có lẽ là kết hôn ý vị sẽ thay đổi.
Kết hôn cũng có nghĩa là bạn từ đó không còn một mình, điều này cũng tính là thể hiện bạn chuẩn bị đối với một người khác không có chút nào riêng tư, đây chính là một chặng đường khác của cuộc đời. Đối với cô mà nói, dĩ nhiên không phải chuyện dễ dàng quyết định như vậy.
Thôi, dù thế nào đi nữa anh cũng không có bức hôn, cần gì tự tìm phiền não?
Nhưng cô rõ ràng quên một chuyện, khi đối phương bức bạn lùi một bước, anh ta sẽ bức bạn lui bước thứ hai, đây chính là đạo lý thừa thắng xông lên.
9h sáng, ba người phụ nữ đều cầm một ly cà phê vây quanh bàn hội nghị hình bầu dục, ánh mắt nhất trí nhìn về phía bó hoa hồng đỏ khí thế kinh người ở trung tâm, hoa hồng kiều diễm ướt át được cắm bạo (nhiều đến muốn vỡ ra) trong bình hoa sứ, vì vậy không gian của bàn hội nghị bị mất đi một nửa, có người rất hâm mộ, có người sớm không chịu nổi, còn có người là phiền não suy nghĩ đến nhổ tóc.
Mỗi sáng sớm đúng tám giờ năm mươi lăm phút, một giây cũng không sai, tiệm bán hoa sẽ tới cửa tặng hoa, người nhận hoa là Âu Dương Hỉ Nhi, như vậy người tặng hoa đương nhiên là Hoắc Duyên Lãng, nhưng mà, đây cũng không phải là bó hoa biểu đạt tình yêu giữa người tình, mà là bó hoa thay cho lời cầu hôn—— 108 đóa —— gả cho anh đi.
Chuyện này còn chưa tính là gì, sau đó anh sẽ nhắn tin nhắn thứ nhất.
Hỉ nhi nhỏ bé của anh, em có hứng thú làm cô dâu tháng ba hay không?
Hỉ nhi nhỏ bé của anh, em có muốn mặc lễ phục lụa trắng hay không?
Hỉ nhi nhỏ bé của anh, em có muốn sửa họ Hoắc hay không?
Hỉ nhi nhỏ bé của anh, mỗi người đều hỏi anh khi nào kết thúc cuộc sống độc thân, em nói đi?
Hỉ nhi nhỏ bé của anh, làm Tổng giám đốc phu nhân thật sự rất nở mày nở mặt, em hãy suy xét một chút đi.
Nghị lực của người đàn ông này thật kinh người, cô thật vẫn có cảm giác chống đỡ không được.
“Mỗi ngày một bó, đã là ngày thứ mấy? Mười ngày? Hai mươi ngày? Nếu như người này ngại mình có quá nhiều tiền, anh có thể quyên cho cô nhi viện, hoặc là 30 Hour Famine, trợ giúp những đứa bé gầy đến da bọc xương ở Châu Phi." Tần Tinh Tinh lạnh lùng liếc Âu Dương Hỉ Nhi một cái, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm cái gì? Hai người chỉ còn thiếu một tờ giấy hôn thú, tại sao không xử lí một lần cho xong?
“Những lời này tớ đã nói rất nhiều lần rồi, tớ kêu anh ấy đừng lãng phí tiền, kinh tế đình trệ, tiết kiệm một chút, nhưng đều trở thành gió bên tai anh, còn nói như vậy có thể kích thích kinh tế, tớ còn có biện pháp gì?" Cô cảm thấy chính mình cũng là người vô tội bị hại, mỗi ngày đối mặt với áp lực cầu hôn của anh, cũng không thể làm gì.
“Cậu nên đồng ý lời cầu hôn của anh ta chứ sao." Lý Tịnh Á thiết tha đề nghị.
Âu Dương Hỉ Nhi trợn mắt lên, cô không chịu nổi cô gái hồn nhiên chân chất này. “Cậu cho rằng kết hôn chỉ cần hô to ‘Em nguyện ý’ mlà có thể sao?"
“Cậu cứ tiếp tục bày ra điệu bộ như vậy, người đàn ông có chất lượng tốt sẽ có rất nhiều phụ nữ muốn cướp, khi cậu muốn hô to em nguyện ý, anh ta đã cùng người phụ nữ khác chạy mất."
Nhíu mày, Âu Dương Hỉ Nhi không nhịn được châm chọc. “Tớ còn tưởng rằng Tần Tinh Tinh tiểu thư gặp phải tình huống như thế sẽ nói, hoàn hảo cậu không có gả cho anh ta, loại đàn ông này vốn là đồ khốn kiếp!"
“Ai bảo anh ta gặp phải một người phụ nữ làm cho người ta cắn răng nghiến lợi, tình huống như thế làm sao có thể trách anh ta?" Âu Dương Hỉ Nhi há hốc mồm, rất muốn vì mình khiếu nại, nhưng trong đầu suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không tìm được cái cớ đúng lý hợp tình.
Tần Tinh Tinh sắc bén tiếp tục phát động tấn công. “Không phải cậu nói người của nhà họ Hoắc một mực thúc giục đám cưới sao? Cậu không gả, người nhà của anh ta làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho chuện anh tiếp tục lãng phí thời gian trên người cậu? Nếu như cuối cùng anh ta không chịu nổi mệt nhọc do người nhà oanh tạc cùng người phụ nữ khác chạy mất, đó cũng là do một tay cậu thúc đẩy, dĩ nhiên lỗi ở cậu, làm sao anh ta phải gánh trách nhiệm?"
Âu Dương Hỉ Nhi làm một cái mặt quỷ, A Lãng của cô mới không phải người dễ dàng bị sắp xếp như vậy.
Nhưng mà, nếu nhắc tới người nhà họ Hoắc, cô thật đúng là dở khóc dở cười. Mặc dù Hoắc Duyên Lãng cầu hôn mỗi ngày, nhưng dù sao anh cũng không có giáp mặt quỳ một gối xuống, thận trọng hỏi cô có nguyện ý gả cho anh hay không, cô có thể tiếp tục đối tránh né thế công cầu hôn của anh như lúc trước, nhưng mà người nhà họ Hoắc lại không giống vậy, Hoắc Tình Hương ba ngày hai bữa gọi điện thoại quan tâm kế hoạch kết hôn của bọn họ, chuyện này mới thật khiến người ta không chịu nổi.
“Hỉ nhi, chẳng lẽ cậu thật sự cả đời không muốn kết hôn sao?" Lý Tịnh Á vẫn rất lo lắng về vấn đề này.
“Tớ...... Tớ lại không nói cả đời không kết hôn."
“Cậu đã nói." Lời nói của Lý Tịnh Á lập tức nhận được cái gật đầu phụ họa của Tần Tinh Tinh, họ còn có thể chỉ ra thời gian địa điểm chính xác, chính là lúc mẹ cô quyết định tái giá.
Không sai, quả thật có chuyện như thế, vào lúc này cô chỉ có thể hạ giọng.
“Nhưng mà tớ chưa nghĩ tới chuyện kết hôn."
“Vậy thì bây giờ nghĩ."
Tần Tinh Tinh lại một lần nữa gật đầu phụ họa. “Dù sao đều phải kết hôn, vậy thì kết hôn sớm một chút, tránh cho quá muộn làm bà cô rồi, lúc mang đứa bé đi học bị ngộ nhận là bà nội, đến lúc đó cho dù có tiền mỗi ngày về nhà đắp mặt nạ, cậu cũng không thể cứu vãn được thanh xuân đã trôi qua."
Âu Dương Hỉ Nhi ảo não trừng mắt, người phụ nữ này sẽ không quá phóng đại vậy chứ? Bất quá nói đi nói lại, sinh đứa trẻ sớm một chút quả thật nhẹ nhõm hơn nhiều lúc bảy tám chục tuổi mới có đứa bé.
“Đúng vậy, tớ cũng không ngờ còn vấn đề này, tớ cũng phải nhanh chóng lập gia đình." Mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời Lý Tịnh Á chính là làm một người vợ tốt mẹ hiền, thấy chồng và con bởi vì cô mà nở nụ cười hạnh phúc, gia đình lúc nào cũng tràn đầy tiếng cười giữa cha con —— đó chính là cuộc sống tốt đẹp nhất!
Tần Tinh Tinh nghe vậy thiếu chút nữa té xỉu, cô gái này nghĩ gì vậy? Lập gia đình cũng phải có đối tượng, hiện tại ngay cả một cái bóng cũng không nhìn thấy, ở bên cạnh “La hét" làm gì?
Lúc này, một hồi tiếng còi cảnh sát đáng sợ vang lên, ba người rất ăn ý buông cà phê trong tay xuống, đồng thời tiến tới bên cửa sổ xem náo nhiệt.
“Nơi nào cháy rồi hả?"
“Chung quanh đây sao?"
“Tớ sợ nhất là nghe được âm thanh xe cứu hỏa."
Ba người đồng thời lạnh run một cái, đồng thời lĩnh ngộ việc đời khó đoán, sinh mạng thật yếu ớt.
Tần Tinh Tinh đột nhiên mặt không biểu cảm quay đầu nhìn Âu Dương Hỉ Nhi, âm trầm nói: “Nếu như có một ngày một trong hai người các cậu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, không còn kịp cùng đối phương nói ‘Em nguyện ý’, cậu sẽ hối hận chứ?"
“Cậu dọa người ta làm gì?" Mí mắt không lý do giật một cái, cô đột nhiên cảm thấy một cảm giác lẽo từ bốn phương tám hướng ập tới, hại trong lòng cô sự hãi.
“Đây là có cảm mà phát."
“Cậu đừng rối loạn, những chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra ở trên người chúng ta." Nhưng mà, trong đầu cô không khỏi hiện lên chuyện trước đó vài ngày Hoắc Duyên Lãng vì né tránh một con mèo, cho nên đụng vào đảo an toàn.
Gần đây, có lẽ là vì anh muốn chứng minh với cô mình là người đàn ông có thể phó thác suốt đời, quyết định chính thức nhận lấy chiếc ghế tổng giám đốc, vì vậy thường bận đến nửa đêm, lúc đến chỗ của cô, thường xuyên đã qua mười hai giờ, tắm ngăm nước nóng, anh thường dính vào gối đầu không tới một phút liền ngủ mất.
Nhìn thấy anh khổ cực mệt mỏi như vậy, cô luôn bảo anh gần đây nên trở về chính chỗ ở của anh, nhưng anh nói, mỗi ngày được ôm cô ngủ là chuyện hạnh phúc nhất, cho dù rất mệt mỏi, anh cũng muốn ở bên cạnh cô.
Chuyện này khiến cô làm sao có thể nói “Anh không cần tới"? Thế nhưng tình huống này thật rất nguy hiểm, ngộ nhỡ bởi vì tinh thần không tốt, xảy ra bất trắc......
Không biết, cô không nên suy nghĩ bậy bạ rồi tự hù dọa mình, hai người chung đụng càng lâu, cô càng hiểu về anh, mặc dù bề ngoài nhìn giống như một đứa bé chưa lớn, nhưng nội tâm lại trầm ổn lão luyện, anh không phải loại người lỗ mãng không có đầu óc, hơn nữa cô đã nghiêm túc cảnh cáo rồi, mệt mỏi, anh nhất định phải dừng xe ở ven đường nghỉ ngơi một chút, những chuyện không tốt đó tuyệt đối sẽ không xảy ra ở trên người anh.
Bỏ lại sự lo lắng trong lòng, Âu Dương Hỉ Nhi lên tinh thần vỗ vỗ bả vai hai người bạn tốt vai. “Đừng nháo nữa, bắt đầu làm việc!"
Nhưng cho dù cô cố gắng tập trung vào công việc để ném đi lo lắng tích tụ trong lòng, mí mắt cô vẫn không ngừng giật, cảm giác có chuyện gì không tốt sẽ xảy ra.
Tuy nói còn nhiều thời gian, nhưng khi thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, một tuần lễ biến thành nửa tháng, làm sao còn có nhẫn nại tin tưởng nữ thần chiến thắng sẽ đứng về phía anh?
Thành thật mà nói, anh rất ghét cảm giác mọi chuyện không nằm trong lòng bàn tay mình, muốn như thế nào liền như thế đó, anh luôn luôn như thế, vào lúc này không thể tùy theo anh, đương nhiên sẽ cảm thấy bồn chồn không yên.
Không được, anh nhất định phải nghĩ biện pháp thay đổi tình trạng hiện nay, nhưng mà, phải xoay chuyển tình thế như thế nào?
Một người hao tổn tâm trí, còn không bằng hai người cùng động não, cho nên buổi sáng đi làm, anh không phải chay như bay đến Hoắc công nghệ sinh học, mà là chạy tới Khách sạn Tề Hoàng.
“Chuyện tình cảm của cậu không phải rất tốt sao? Làm sao lại có bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng?" Tề Tán Hạo đưa một ly cà phê cho bạn tốt, thằng nhóc này đã rất lâu không đến nơi này của anh trình diện, hôm nay thế nhưng mới sáng sớm đã chạy tới đây, xem ra tám phần lại xảy ra chuyện.
Hoắc Duyên Lãng rũ hai vai xuống, anh đúng là chưa thỏa mãn dục vọng!
Mặc dù mỗi ngày có thể ôm Hỉ nhi nhỏ bé lăn lộn ở trên giường, nhưng thời gian giống như một quả bom không hẹn giờ, thường xuyên vào lúa anh chuẩn bị tấn công vào chiến trường, tiếng chuông đồng hồ báo thức đúng giờ reng lên cắt đứt chuyện tốt của anh, vốn tưởng rằng giữa người tình hẳn rất dễ thương lượng, ai ngờ Hỉ nhi nhỏ bé đánh chết cũng không đồng ý kéo dài thêm mười phút, con này gà trống chưa chiến đã bại như anh không thể làm gì khác hơn là về nhà hít đất một trăm cái.
Có người sẽ nói, sao anh không tính toán thời gian cho tốt? Nói giỡn, thời gian cũng không phải là người máy, đâu có dễ dàng mặc cho người khác nắm trong tay như vậy? Huống chi giữa người tình luôn có chuyện nói mãi không hết, không cẩn thận, thời gian liền lén lút trôi qua, cuối cùng ngay cả một nụ hôn nóng bỏng cũng không có.
Chuyện này còn chưa tính là gì, ít ngày trước “Bạn tốt" của cô còn chạy tới làm rối, cho dù anh có đủ thời gian quấn cô ở trên giường lăn lộn mấy vòng, lại cũng chỉ có thể giương mắt nhìn cô chảy nước miếng.
“Anh có phương pháp gì có thể khiến cho một người phụ nữ ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ?"
“Vấn đề của cậu diễn ra quá nhanh, có phải trước hết cậu nên để cho tôi hiểu rõ tình huống gì đang xảy ra hay không?"
Uống một hớp cà phê, làm dịu cổ họng, rốt cuộc Hoắc Duyên Lãng cũng xấu hổ nặn ra lời, “Cô ấy nói không muốn kết hôn, không chịu trách nhiệm." Tề Tán Hạo huýt sáo một hơi, anh cũng chưa từng gặp phải người phụ nữ đặc biệt như vậy.
“Chuyện này không phải rất tốt sao? Tránh khỏi qua ít ngày nữa cậu chán ghét cô ấy, còn phải làm thủ tục li hôn, cộng thêm tổn thất tiền nuôi dưỡng, tội gì phải như vậy?" Trừng mắt, anh tìm người này làm Gia Cát Lượng làm gì chứ?
“Cậu không cảm thấy tôi nói rất có lý sao?"
“Tôi không phải tới để nghe anh nói nhảm."
“Làm sao có thể nói là nói nhảm?" Tiếng của Tề Tán Hạo càng nói càng nhỏ, tại sao thằng nhóc này lại có bộ dạng muốn vặn gãy cổ anh vậy? “Tôi biết rồi, cậu chính là muốn kết hôn cùng cô ấy có đúng hay không? Chuyện này còn không phải rất đơn giản sao, cậu làm lớn bụng của cô ấy, bảo đảm cô ấy lập tức lôi kéo cậu hát vang khúc quân hành kết hôn."
“Anh đã sai lầm rồi, tôi muốn cô ấy mang thai cũng không đơn giản, cô ấy rất kiên trì làm các biện pháp đề phòng."
“Cậu có thể táy máy tay chân ở trên các biện pháp đề phòng mà."
Khoát tay áo, người này xem Hỉ nhi nhỏ bé của anh thành loại phụ nữ không có đầu óc đó sao? “Con đường làm cô ấy mang thai tuyệt đối không thể thực hiện được, cô ấy không sử dụng các biện pháp đề phòng tôi cung cấp, bởi vì tôi thiếu chữ tín nghiêm trọng, các biện pháp đề phòng cô ấy chuẩn bị luôn có chín mươi chín phần trăm an toàn, nếu như mà tôi muốn tranh thủ được một phần trăm cơ hội trúng thưởng, vậy còn phải tùy thuộc vào ông trời."
Làm sao anh lại lâm vào cảnh thiếu chữ tín nghiêm trọng? Chuyện này chính là lỗi của anh, chuyện bắt đầu là bởi vì anh một câu nói thế này ——
“Hỉ nhi nhỏ bé, nếu như em không cẩn thận mang thai, chúng ta liền kết hôn đi."
Vốn là muốn dò xét thái độ của cô có biến chuyển hay không, đâu biết lại biến khéo thành vụng, từ đó mắc tội danh che đậy bụng dạ khó lường, lần này anh ngay cả cơ hội len lén táy máy tay chân cũng không có.
Lắc đầu một cái, Tề Tán Hạo thực sự có vài phần kính trọng anh. “Cậu là phụ nữ sao?"
“Anh đối với tôi rất có thành kiến."
“Cũng không phải là phụ nữ, cậu so đo vấn đề kết hôn, trách nhiệm như vậy làm gì?" Nếu như không phải trên tay cầm ly cà phê, Hoắc Duyên Lãng nhất định sẽ đập vỡ, người này là heo đầu sao? “Anh phải làm rõ ràng tình trạng, anh phải thay đổi suy nghĩ không phải của tôi."
“Cậu không cần kích động như vậy, tôi chỉ muốn làm cho cậu nghĩ thông một chút, độc thân tuyệt hơn nhiều so với bị phụ nữ ở bên tai càu nhàu...... Tôi biết rồi, cậu đừng trợn mắt nhìn nữa, cậu là Bạo Quân sao? Phát biểu một ý kiến cá nhâncũng không được sao?"
“Người phụ nữ của cậu làm sao chịu được cậu?"
“Đây là vấn đề của tôi, anh không cần phải thay tôi hao tổn tâm trí."
Hoắc Duyên Lãng không khách khí trợn trắng cả mắt. “Tôi mới mặc kệ anh."
“Được rồi, tôi còn có một chủ ý —— giả bộ bệnh, lừa gạt sự cảm thông của cô ấy."
“Không được, lừa gạt cô ấy sẽ chết rất khó coi." Nếu như một lần nữa, có thể cả đời này cô ấy sẽ không để ý đến anh, anh cũng không thể bất chấp nguy hiểm như vậy.
“Cái này không thể thực hiện được, cái kia cũng không thông, đáng đời cậu bị người phụ nữ kia ăn đến gắt gao!" Ngay sau đó Tề Tán Hạo buồn bã thở dài, thằng nhóc này quả thực là sỉ nhục của đàn ông!
Mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng mà tình huống bây giờ thực sự giống chuyện như thế! Không được, anh nhất định phải mau chíng nắm lại quyền chủ đạo, đây không phải là vấn đề mặt mũi của người đàn ông, mà là muốn thời thời khắc khắc được ở bên cạnh cô.
Anh thật sự không nghĩ ra, trong đầu cô ấy rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Rõ ràng khát vọng được người khác che chở cưng chiều, lại ngụy trang mình trong bộ dạng mạnh mẽ làm gì?
Thường nghe nói lòng của phụ nữ, giống như kim dưới đáy biển. Vào lúc này thật sự không thể không giơ hai tay tán thành, phụ nữ thật là khiến người ta đoán không ra, nhưng mà dù có thế nào, anh vẫn yêu chết người phụ nữ này!
Mặc dù không dám làm ra hành động gì để lừa gạt, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, còn có phương pháp gì dễ giành được sự đồng cảm hơn sao? Không có, trời sinh phụ nữ đều có mẫu tính (bản năng của người mẹ), nếu như không biết lợi dụng điểm này, vậy thì quá ngu ngốc, cho nên, anh liền làm một chuyện đến bản thân mình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Anh lái xe đụng vào đảo an toàn (*) làm gì?" Nhìn mặt Hoắc Duyên Lãng bị thương, Âu Dương Hỉ Nhi đau lòng dùng tăm bông chậm rãi giúp anh bôi thuốc, nhưng mà, vết thương trên mặt anh càng nhìn càng khả nghi.
(*) Khu vực được xây giữa đường để người đi bộ qua đường tránh xe.
“Con mèo kia đột nhiên chạy ra giữa đường, anh không kịp thắng xe, không thể làm gì khác hơn là quẹo cua, kết quả là đụng vào...... Nhẹ một chút, thật là đau!" Cái tên không có lương tâm, mặc dù là anh yêu cầu anh ta vung nắm đấm, nhưng mà cũng không cần phải ra tay nặng như vậy, giống như cùng anh có thù oán, nếu như gương mặt tuấn tú này của anh vì vậy mà bị hủy, anh ta bồi thường nổi sao?
“Không phải em đã nói anh lái xe chậm một chút sao? Không cần thích đua xe như vậy, nếu gặp phải tình trạng khẩn cấp làm sao có thể kịp thắng xe?" Cô đã sớm phát hiện tốc độ lái xe của anh có thể hù dọa người ta phát bệnh tim, anh nói trước kia bởi vì tò mò học qua đua xe, vì vậy lái phải xe có tính năng tốt, không nhịn được muốn hóng gió một chút.
“Anh muốn nhanh đến bên cạnh em nên mới chạy như bay." Anh vô tội nháy đôi mắt quyến rũ tràn đầy điện kia.
“Lúc này còn có hơi sức khua môi múa mép, vậy em cũng không cần lo lắng đầu óc anh bị đụng hư." Ngoài miệng Âu Dương Hỉ Nhi đúng lý không tha người, tâm lại hạnh phúc ngọt như mật tràn đầy, thật không thể tin được. Tại sao cô có thể càng ngày càng thích anh?
“Anh nói là lời thật lòng." Hoắc Duyên Lãng trẻ con bĩu môi.
“Em mới không có không tin lời nói của anh."
“Vậy có phải em rất cảm động hay không?" Giọng điệu của anh giống như phụ nữ.
“Em đương nhiên cảm động. Nhưng an toàn của anh quan trọng hơn bất cứ điều gì."
“Nhưng mà chuyện này không có cách nào khác, em hạn chế thời gian nghiêm khắc như vậy, gần đây mỗi ngày anh lại bị lão đại nhà họ Hoắc lưu lại làm thêm giờ, nếu như không đua xe tới đây, sợ rằng chỉ có thể cách cưa chính nói với em một tiếng hẹn gặp lại." Người này không khỏi quá khoa trương, nhưng mà nghĩ lại, cô cũng cảm thấy mình hạn chế quá mức rồi, hơn nữa vì để tránh cho mình vô tình đắm chìm trong thế giới hai người, cô còn cố ý đặt đồng hồ báo thức, quả thật giống như học sinh lên lớp và tan học vậy, chuyện như vậy truyền đi sẽ khiến người ta cười bể bụng.
“Nếu quả thật gặp phải tình huống đột ngột phát sinh như vậy, anh có thể cùng em thương lượng."
“Em thật sự nguyện ý cùng anh thương lượng sao?" Nũng nịu trừng mắt, cô buồn cười nói: “Anh cho rằng em là nữ bạo quân sao?"
“Vậy tối nay anh có thể ở lại sao?"
“Hả?"
“Anh mới vừa bị dọa sợ, như thế này mà anh còn lái xe trở về, tay của ta nhất định sẽ run rẩy không ngừng, như vậy rất dễ dàng gặp chuyện không may, em muốn nhìn thấy bộ dạng anh nằm ở trong vũng máu sao?" Hoắc Duyên Lãng phối hợp làm tốt một cái lạnh run.
“Phi phi phi! Anh không được nói hưu nói vượn!" Âu Dương Hỉ Nhi thình lình run lên, cô cũng không thích hình ảnh đó.
“Nói như vậy, tối hôm nay em nguyện ý chứa chấp anh có đúng hay không?"
Cô đương nhiên là gật đầu nói đồng ý, thật ra thì cô cũng không yên lòng khi anh lái xe trở về, mấy ngày nay thỉnh thoảng mưa phùn lại rả rích rơi, ban đêm tầm nhìn kém hơn, nếu như trên đường về nhà anh xảy ra chuyện gì, cô nhất định sẽ hối hận, nhưng mà để cho anh ở lại một đêm, cũng sẽ không vì vậy long trời lở đất.
“Hỉ nhi nhỏ bé, anh biết em yêu ta nhất mà." Xoay người bổ nhào về phía trước, bông tăm trên tay cô rơi xuống, anh không để cho cô có thời gian phản ứng, nhanh chóng phát động tấn công.
“A Lãng, mới vừa rồi anh còn xảy ra tai nạn xe cộ." Người đàn ông này thật sự không hiểu cái gì gọi là an phận, thể xác và tinh thần vừa bị kinh sợ không phải nên an tĩnh nghỉ ngơi sao?
“Anh sắp điên mất rồi, tại sao lâu như vậy anh không được ôm em?" Môi lưỡi và hai tay cùng lúc trên dưới hành động, máu trong cơ thể anh đều sôi trào, hôm nay anh có cả đêm để cùng cô ân ái triền miên, đây chính là mùi vị của hạnh phúc!
“Vẫn chưa tới một tuần lễ." Người đàn ông này thực sự mới vừa bị kinh sợ sao? Nhưng mà, điều này hiển nhiên không phải một vấn đề rất quan trọng, hơi thở nóng bỏng cuồng dã của anh khiến cho hô hấp của cô rối loạn, cảm thấy mê mang, cô cũng nhớ nhung nhiệt độ trên cơ thể anh, anh luôn cuồng nhiệt ngang ngược kích tình, người đàn ông này là cơn ghiền cô không thể cai được.
“Một ngày nữa, anh sẽ chết vì chưa được thỏa mãn dục vọng." Anh hai ba cái liền bỏ đi ngăn cách giữa bọn họ, quần áo trên người rơi lung tung trên khay trà và trên sàn nhà, trước khi cô chuẩn bị xong, anh đã chôn thật sâu vào trong cơ thể cô, sự kết hợp chặc chẽ này còn câu hồn phách người hơn hương men rượu cay nồng.
“A Lãng......" Anh nhiệt liệt đoạt lấy khiến cô không kiềm chế được khóc thút thít.
“Hỉ nhi nhỏ bé của anh, em cảm thấy sao? Hai chúng ta là một đôi trời đất tạo nên, em là của anh, anh là của em, một đời một kiếp, cũng không buông tay." Anh nhanh nhẹn dũng mãnh rong ruỗi ở trong cơ thể cô, nhìn cô khi anh phía dưới càng nở rộ xinh đẹp, giống như một đóa hồng leo tứ quý, xinh đẹp như vậy, làm anh si mê quyến luyến như vậy.
Trời nhanh sáng, cô ở dưới sức tàn phá mãnh liệt của anh mệt rã rời núp ở trong ngực anh, lúc này trong đầu đột nhiên có một âm thanh nói cho cô biết, cô bị lừa! Vào giờ phút này đến hơi sức giơ tay cũng không có, đầu óc của cô cũng đã sớm mơ màng, bằng không, nhất định sẽ truy cứu âm thanh không giải thích được từ đâu mà đến, cô rốt cuộc đã rơi vào bẫy gì?
Không tới một tuần lễ, cô liền nhận rõ mình đã rơi vào bẫy gì.
“Hỉ nhi nhỏ bé, đầu của anh thật là đau, như thế này mà lái xe về nhà thì rất nguy hiểm."
“Hỉ nhi nhỏ bé, hôm nay mệt quá, từ buổi sáng đi họp đến giờ mới kết thúc, trên đường tới nơi này thiếu chút nữa lại đụng vào đảo an toàn rồi."
“Hỉ nhi nhỏ bé, xương cốt trong cơ thể anh đều rã rời, không phải anh ngã bệnh chứ?"
Người đàn ông này mỗi ngày đều có lời kịch mới, không khó từ những lời kịch đoán được mục đích của anh —— qua đêm ở chỗ của cô! Mặc dù rất do dự, nhưng mà lo lắng an toàn của anh, cô vẫn đầu hàng.
Sau đó, trong nhà cô liền bắt đầu xuất hiện đồ dùng rửa mặt của anh, quần áo tắm rửa của anh, còn có máy pha cà phê anh chuyển đến, nói tóm lại, cuộc sống của cô lại một lần nữa bị anh xâm chiếm.
Có phải đây là biểu hiện cô đang không khống chế được trật tự cuộc sống hay không?
Ý niệm này thoáng qua trong đầu liền biến mất, Âu Dương Hỉ Nhi không thể không tự thừa nhận, cô thích anh cả đêm giống như bạch tuộc tám chân quấn lấy cô không buông tay, đó là biểu hiện tham muốn giữ lấy của anh đối với cô, cô thích khi mở mắt, đã nhìn thấy anh nở nụ cười với cô, đó là lúc một ngày đẹp nhất bắt đầu.
Cho dù cô sợ dưỡng thành thói xấu ỷ lại vào anh đến cỡ nào, anh đã trở thành cục thịt trong tim cô không cách nào dứt bỏ được, bất luận hai người có ở dưới chung một mái nhà hay không, cô đều không có cách nào chịu đựng nỗi khổ sở khi mất đi anh.
Đã như vậy, vậy thì tùy anh, anh muốn đến ở chung một chỗ với cô cũng không sao, nhưng mà, những lời này cũng không thể nói cho anh biết, bằng không, sợ rằng anh sẽ trực tiếp lôi kéo cô đi vào giáo đường kết hôn.
Có thể có người sẽ hỏi cô, nếu hai người cũng đã cùng ở chung, còn giằng co giữa vấn đề có muốn kết hôn hay không làm gì? Thành thật mà nói, cô cũng không rõ ràng lắm, có lẽ là kết hôn ràng buộc quá nhiều, có lẽ là kết hôn ý vị sẽ thay đổi.
Kết hôn cũng có nghĩa là bạn từ đó không còn một mình, điều này cũng tính là thể hiện bạn chuẩn bị đối với một người khác không có chút nào riêng tư, đây chính là một chặng đường khác của cuộc đời. Đối với cô mà nói, dĩ nhiên không phải chuyện dễ dàng quyết định như vậy.
Thôi, dù thế nào đi nữa anh cũng không có bức hôn, cần gì tự tìm phiền não?
Nhưng cô rõ ràng quên một chuyện, khi đối phương bức bạn lùi một bước, anh ta sẽ bức bạn lui bước thứ hai, đây chính là đạo lý thừa thắng xông lên.
9h sáng, ba người phụ nữ đều cầm một ly cà phê vây quanh bàn hội nghị hình bầu dục, ánh mắt nhất trí nhìn về phía bó hoa hồng đỏ khí thế kinh người ở trung tâm, hoa hồng kiều diễm ướt át được cắm bạo (nhiều đến muốn vỡ ra) trong bình hoa sứ, vì vậy không gian của bàn hội nghị bị mất đi một nửa, có người rất hâm mộ, có người sớm không chịu nổi, còn có người là phiền não suy nghĩ đến nhổ tóc.
Mỗi sáng sớm đúng tám giờ năm mươi lăm phút, một giây cũng không sai, tiệm bán hoa sẽ tới cửa tặng hoa, người nhận hoa là Âu Dương Hỉ Nhi, như vậy người tặng hoa đương nhiên là Hoắc Duyên Lãng, nhưng mà, đây cũng không phải là bó hoa biểu đạt tình yêu giữa người tình, mà là bó hoa thay cho lời cầu hôn—— 108 đóa —— gả cho anh đi.
Chuyện này còn chưa tính là gì, sau đó anh sẽ nhắn tin nhắn thứ nhất.
Hỉ nhi nhỏ bé của anh, em có hứng thú làm cô dâu tháng ba hay không?
Hỉ nhi nhỏ bé của anh, em có muốn mặc lễ phục lụa trắng hay không?
Hỉ nhi nhỏ bé của anh, em có muốn sửa họ Hoắc hay không?
Hỉ nhi nhỏ bé của anh, mỗi người đều hỏi anh khi nào kết thúc cuộc sống độc thân, em nói đi?
Hỉ nhi nhỏ bé của anh, làm Tổng giám đốc phu nhân thật sự rất nở mày nở mặt, em hãy suy xét một chút đi.
Nghị lực của người đàn ông này thật kinh người, cô thật vẫn có cảm giác chống đỡ không được.
“Mỗi ngày một bó, đã là ngày thứ mấy? Mười ngày? Hai mươi ngày? Nếu như người này ngại mình có quá nhiều tiền, anh có thể quyên cho cô nhi viện, hoặc là 30 Hour Famine, trợ giúp những đứa bé gầy đến da bọc xương ở Châu Phi." Tần Tinh Tinh lạnh lùng liếc Âu Dương Hỉ Nhi một cái, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm cái gì? Hai người chỉ còn thiếu một tờ giấy hôn thú, tại sao không xử lí một lần cho xong?
“Những lời này tớ đã nói rất nhiều lần rồi, tớ kêu anh ấy đừng lãng phí tiền, kinh tế đình trệ, tiết kiệm một chút, nhưng đều trở thành gió bên tai anh, còn nói như vậy có thể kích thích kinh tế, tớ còn có biện pháp gì?" Cô cảm thấy chính mình cũng là người vô tội bị hại, mỗi ngày đối mặt với áp lực cầu hôn của anh, cũng không thể làm gì.
“Cậu nên đồng ý lời cầu hôn của anh ta chứ sao." Lý Tịnh Á thiết tha đề nghị.
Âu Dương Hỉ Nhi trợn mắt lên, cô không chịu nổi cô gái hồn nhiên chân chất này. “Cậu cho rằng kết hôn chỉ cần hô to ‘Em nguyện ý’ mlà có thể sao?"
“Cậu cứ tiếp tục bày ra điệu bộ như vậy, người đàn ông có chất lượng tốt sẽ có rất nhiều phụ nữ muốn cướp, khi cậu muốn hô to em nguyện ý, anh ta đã cùng người phụ nữ khác chạy mất."
Nhíu mày, Âu Dương Hỉ Nhi không nhịn được châm chọc. “Tớ còn tưởng rằng Tần Tinh Tinh tiểu thư gặp phải tình huống như thế sẽ nói, hoàn hảo cậu không có gả cho anh ta, loại đàn ông này vốn là đồ khốn kiếp!"
“Ai bảo anh ta gặp phải một người phụ nữ làm cho người ta cắn răng nghiến lợi, tình huống như thế làm sao có thể trách anh ta?" Âu Dương Hỉ Nhi há hốc mồm, rất muốn vì mình khiếu nại, nhưng trong đầu suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không tìm được cái cớ đúng lý hợp tình.
Tần Tinh Tinh sắc bén tiếp tục phát động tấn công. “Không phải cậu nói người của nhà họ Hoắc một mực thúc giục đám cưới sao? Cậu không gả, người nhà của anh ta làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho chuện anh tiếp tục lãng phí thời gian trên người cậu? Nếu như cuối cùng anh ta không chịu nổi mệt nhọc do người nhà oanh tạc cùng người phụ nữ khác chạy mất, đó cũng là do một tay cậu thúc đẩy, dĩ nhiên lỗi ở cậu, làm sao anh ta phải gánh trách nhiệm?"
Âu Dương Hỉ Nhi làm một cái mặt quỷ, A Lãng của cô mới không phải người dễ dàng bị sắp xếp như vậy.
Nhưng mà, nếu nhắc tới người nhà họ Hoắc, cô thật đúng là dở khóc dở cười. Mặc dù Hoắc Duyên Lãng cầu hôn mỗi ngày, nhưng dù sao anh cũng không có giáp mặt quỳ một gối xuống, thận trọng hỏi cô có nguyện ý gả cho anh hay không, cô có thể tiếp tục đối tránh né thế công cầu hôn của anh như lúc trước, nhưng mà người nhà họ Hoắc lại không giống vậy, Hoắc Tình Hương ba ngày hai bữa gọi điện thoại quan tâm kế hoạch kết hôn của bọn họ, chuyện này mới thật khiến người ta không chịu nổi.
“Hỉ nhi, chẳng lẽ cậu thật sự cả đời không muốn kết hôn sao?" Lý Tịnh Á vẫn rất lo lắng về vấn đề này.
“Tớ...... Tớ lại không nói cả đời không kết hôn."
“Cậu đã nói." Lời nói của Lý Tịnh Á lập tức nhận được cái gật đầu phụ họa của Tần Tinh Tinh, họ còn có thể chỉ ra thời gian địa điểm chính xác, chính là lúc mẹ cô quyết định tái giá.
Không sai, quả thật có chuyện như thế, vào lúc này cô chỉ có thể hạ giọng.
“Nhưng mà tớ chưa nghĩ tới chuyện kết hôn."
“Vậy thì bây giờ nghĩ."
Tần Tinh Tinh lại một lần nữa gật đầu phụ họa. “Dù sao đều phải kết hôn, vậy thì kết hôn sớm một chút, tránh cho quá muộn làm bà cô rồi, lúc mang đứa bé đi học bị ngộ nhận là bà nội, đến lúc đó cho dù có tiền mỗi ngày về nhà đắp mặt nạ, cậu cũng không thể cứu vãn được thanh xuân đã trôi qua."
Âu Dương Hỉ Nhi ảo não trừng mắt, người phụ nữ này sẽ không quá phóng đại vậy chứ? Bất quá nói đi nói lại, sinh đứa trẻ sớm một chút quả thật nhẹ nhõm hơn nhiều lúc bảy tám chục tuổi mới có đứa bé.
“Đúng vậy, tớ cũng không ngờ còn vấn đề này, tớ cũng phải nhanh chóng lập gia đình." Mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời Lý Tịnh Á chính là làm một người vợ tốt mẹ hiền, thấy chồng và con bởi vì cô mà nở nụ cười hạnh phúc, gia đình lúc nào cũng tràn đầy tiếng cười giữa cha con —— đó chính là cuộc sống tốt đẹp nhất!
Tần Tinh Tinh nghe vậy thiếu chút nữa té xỉu, cô gái này nghĩ gì vậy? Lập gia đình cũng phải có đối tượng, hiện tại ngay cả một cái bóng cũng không nhìn thấy, ở bên cạnh “La hét" làm gì?
Lúc này, một hồi tiếng còi cảnh sát đáng sợ vang lên, ba người rất ăn ý buông cà phê trong tay xuống, đồng thời tiến tới bên cửa sổ xem náo nhiệt.
“Nơi nào cháy rồi hả?"
“Chung quanh đây sao?"
“Tớ sợ nhất là nghe được âm thanh xe cứu hỏa."
Ba người đồng thời lạnh run một cái, đồng thời lĩnh ngộ việc đời khó đoán, sinh mạng thật yếu ớt.
Tần Tinh Tinh đột nhiên mặt không biểu cảm quay đầu nhìn Âu Dương Hỉ Nhi, âm trầm nói: “Nếu như có một ngày một trong hai người các cậu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, không còn kịp cùng đối phương nói ‘Em nguyện ý’, cậu sẽ hối hận chứ?"
“Cậu dọa người ta làm gì?" Mí mắt không lý do giật một cái, cô đột nhiên cảm thấy một cảm giác lẽo từ bốn phương tám hướng ập tới, hại trong lòng cô sự hãi.
“Đây là có cảm mà phát."
“Cậu đừng rối loạn, những chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra ở trên người chúng ta." Nhưng mà, trong đầu cô không khỏi hiện lên chuyện trước đó vài ngày Hoắc Duyên Lãng vì né tránh một con mèo, cho nên đụng vào đảo an toàn.
Gần đây, có lẽ là vì anh muốn chứng minh với cô mình là người đàn ông có thể phó thác suốt đời, quyết định chính thức nhận lấy chiếc ghế tổng giám đốc, vì vậy thường bận đến nửa đêm, lúc đến chỗ của cô, thường xuyên đã qua mười hai giờ, tắm ngăm nước nóng, anh thường dính vào gối đầu không tới một phút liền ngủ mất.
Nhìn thấy anh khổ cực mệt mỏi như vậy, cô luôn bảo anh gần đây nên trở về chính chỗ ở của anh, nhưng anh nói, mỗi ngày được ôm cô ngủ là chuyện hạnh phúc nhất, cho dù rất mệt mỏi, anh cũng muốn ở bên cạnh cô.
Chuyện này khiến cô làm sao có thể nói “Anh không cần tới"? Thế nhưng tình huống này thật rất nguy hiểm, ngộ nhỡ bởi vì tinh thần không tốt, xảy ra bất trắc......
Không biết, cô không nên suy nghĩ bậy bạ rồi tự hù dọa mình, hai người chung đụng càng lâu, cô càng hiểu về anh, mặc dù bề ngoài nhìn giống như một đứa bé chưa lớn, nhưng nội tâm lại trầm ổn lão luyện, anh không phải loại người lỗ mãng không có đầu óc, hơn nữa cô đã nghiêm túc cảnh cáo rồi, mệt mỏi, anh nhất định phải dừng xe ở ven đường nghỉ ngơi một chút, những chuyện không tốt đó tuyệt đối sẽ không xảy ra ở trên người anh.
Bỏ lại sự lo lắng trong lòng, Âu Dương Hỉ Nhi lên tinh thần vỗ vỗ bả vai hai người bạn tốt vai. “Đừng nháo nữa, bắt đầu làm việc!"
Nhưng cho dù cô cố gắng tập trung vào công việc để ném đi lo lắng tích tụ trong lòng, mí mắt cô vẫn không ngừng giật, cảm giác có chuyện gì không tốt sẽ xảy ra.
Tác giả :
Ngải Đông