Coi Trọng Người Tình Tổng Giám Đốc
Chương 10
Âm thanh chói tay của xe cứu thương vang lên trong đêm tối, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Trước mặt ồn ào muốn chết..., cô tò mò chui vào giữa đám người xem thử chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một người đàn ông ngã trong vũng máu, tử trạng bi thảm khiến người ta phải xoay người đi, nhưng mí mắt không biết tại sao lại giật một cái, trong lòng thấp thỏm giống như đang báo trước điều gì, cô không cách nào ngăn cản bước chân từ từ tiến lại gần người đàn ông kia......
“A Lãng!" Âu Dương Hỉ Nhi thét chói tai ngồi dậy, cặp mắt yếu ớt nhìn chằm chằm vào khoảng không trong chốc lát, thì ra cảnh tượng mới vừa nhìn thấy là một giấc mộng, vội vàng quay đầu nhìn người bên cạnh một chút...... Trống không!
Ngớ ra một lát, đầu óc cuối cùng cũng trở lại hiện thực, cô thật là ngủ đến hồ đồ, bởi vì hôm nay A Lãng không biết trước sẽ bận đến mấy giờ, lo lắng cô vì chờ anh mà không ngủ được, quyết định trở về chỗ ở của mình qua đêm.
Nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã chuyển thành sáng sớm, thật tốt quá, buổi sáng rồi.
Một đêm này ngủ thật rất không an ổn, bởi vì những lời nói kia của Tinh Tinh làm nhiễu tâm người khác. A Lãng lại vừa đúng không ở bên người, trong đầu khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến, anh đang làm cái gì? Về nhà nghỉ ngơi sao? Nhiều lần, cô muốn gọi điện thoại cho anh, xác định anh có đang nằm trong ổ chăn ấm áp hay không, nhưng vừa sợ cuộc gọi của mình sẽ gia tăng gánh nặng cho anh, cô cũng không hy vọng anh nửa đêm đua xe tới nơi này.
Mặc dù không có hôn nhân ràng buộc, nhưng mà anh thời thời khắc khắc tồn tại trong tim của cô, trong đầu của cô, chuyện này mới chính là ràng buộc lớn nhất.
Lúc này lại truyền tới một hồi âm thanh của xe cứu thương, cô không khỏi nhíu mày, tại sao hôm nay có nhiều âm thanh của xe cứu thương như vậy?
Mí mắt không khỏi giật mạnh, hình ảnh trong mơ lần nữa hiện lên trước mắt, cảnh tượng rõ ràng nhìn thấy mà ghê người, thật sự rất khó khiến lòng người an ổn.
Vội vàng nhảy xuống giường, đánh răng rửa mặt thay quần áo, không đến mười phút đồng hồ, cô đã bắt tắc xi đến trước nhà Hoắc Duyên Lãng.
Sáng sớm giao thông trên đường thông thuận, thường ngày phải hơn một giờ đi xe, vào lúc này không tới nửa giờ đã tới, ngược lại khu nhà sang trọng tầng tầng trạm kiểm soát khiến người ta cảm thấy gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, từ khi xác nhận chủ nhân có ở nhà hay không, cho đến lúc gặp được chủ nhân, cô bị bắt đợi hơn phút.
“Anh đang nằm mơ sao? Hôm nay là ngày may mắn của anh sao? Hỉ nhi nhỏ bé của anh mớ sáng sớm đã cho niềm vui lớn như vậy!" Hoắc Duyên Lãng hình như đã sớm rời giường, áo sơ mi trắng phối hợp với áo ba lỗ màu đen cùng quần Tây, khôi ngô tuấn tú giống như người mẫu thời trang trên tạp chí.
Nhào qua ôm lấy anh, cô đói khát hôn miệng của anh. Thật tốt quá, anh bình an vô sự.
Hỉ nhi nhỏ bé của anh tự động ôm ấp yêu thương, làm sao anh có thể không hung hăng ăn no nê đây?
Anh ôm cô dán vào trên cửa, xé rách quần áo của cô, cô cũng xé rách quần áo của anh, không tới ba phút, dương cương mãnh liệt của anh đã tiến vào nơi mềm mại ướt át của cô, tiếng ngâm nga gầm nhẹ khi kích tình vang lên bên tai không dứt dưới sự chạy nước rút điên cuồng, tâm luôn lo lắng sẽ không bao giờ bàng hoàng nữa rồi.
Dục vọng được thỏa mãn, anh ôm cô trở lại phòng ngủ chính, sau khi hai người tắm uyên ương trong phòng tắm cực lớn của anh, anh lại quấn cô lăn đến trên giường.
“Làm sao em có thể mê người như vậy?" Lần này anh vô cùng dịu dàng, tinh tế hôn vào trên gáy cô, trên vai, giống như lo lắng cô sẽ bị anh bóp vỡ.
“A Lãng, anh nên ra cửa đi làm." Cô muốn đẩy anh ra, thế nhưng người đàn ông thật là bám người.
“Trong mắt của anh chỉ có em." Lời ngon tiếng ngọt của Hoắc Duyên Lãng sẽ khiến phụ nữ trầm luân, cho nên cô vô lực giãy giụa lại một lần nữa bị anh dẫn vào trong kích tình mãnh liệt, vô cùng vui thích ở trong thế giới dục vọng.
Kiệt sức, Âu Dương Hỉ Nhi ngây thơ nhắm mắt lại, lúc này là lúc nào cũng không quan trọng, cô yên lòng nằm ở trong khuỷu tay của anh, cơ thể hai người không hẹn mà cùng gần sát nhau, ngay cả tâm của bọn họ cũng liên kết với nhau...... Còn chần chờ gì nữa, niềm hạnh phúc như vậy không nên do dự bất quyết nữa. “Chúng ta kết hôn đi!"
Cả người chắc chắn, mới vừa rồi có phải anh nghe được hai chữ “Kết hôn" hay không? Có khả năng sao? Mấy ngày nay anh mới bắt đầu tính toán, có phải hay không nên triển khai đợt tấn công thứ hai?
Phản ứng hiện tại và những gì dự trù không giống nhau. Cô ngồi thẳng người nhìn anh, âm thanh mang theo chút lo lắng.
“Anh không muốn sao?"
Qua chừng ba giây đồng hồ, anh giống như mơ mà nói. “Em đánh anh đi."
“Sao em phải đánh anh?" Cô có chút không phản ứng kịp.
“Chuyện này là thật sao? Hôm nay không phải là ngày một tháng tư ngày Cá tháng Tư chứ?" Cô hiểu, người đàn ông này đã bị cô hành hạ đến mức không dám tin tưởng cô sẽ chủ động nói tới đề tài này, nhẹ nhàng nhéo mặt của anh một cái, cô nghiêm mặt lên nghiêm túc nói: “Cuộc sống của anh không cần trôi qua quá nhanh, ngày một tháng tư ngày Cá tháng Tư còn phải chờ hơn hai tháng nữa."
“Chúng ta thật sẽ kết hôn sao?" Anh vẫn nửa tin nửa ngờ.
“Bước đi của anh quá nhanh, trước đó còn muốn chọn trước ngày, em nói trước, em không muốn kết hôn vào ngày Cá tháng Tư, người ta sẽ cho rằng là trò đùa quái đản." Nhìn Âu Dương Hỉ Nhi, mặc dù cô tương đối giống như đang dụ dỗ anh, mà không phải đang thảo luận chuyện lớn cả đời, nhưng mà ánh mắt cười chúm chím không có một chút ý đùa giỡn, anh kích động một tay ôm lấy cô vào trong ngực.
“Anh còn tưởng rằng phải một năm nửa năm mới có thể dẫn em đi vào lễ đường kết hôn."
“Lúc ba tuổi, cha em đã qua đời."
Dừng một chút, Hoắc Duyên Lãng ôm cô càng chặt hơn, anh biết cô đang nói cho anh biết quá khứ của cô, đây chính là nguyên nhân khiến cô vốn không muốn nói chuyện kết hôn, không muốn nói chuyện trách nhiệm.
“Mặc dù bị cha vứt bỏ, nhưng mà không sao, em còn có mẹ." Anh cúi đầu hôn tóc của cô, nhờ vào đó cho cô sức mạnh.
“Em cho rằng em là toàn bộ thế giới của mẹ, chúng ta sẽ cả đời sống nương tựa lẫn nhau, nhưng em sai lầm rồi, mẹ vứt bỏ em đầu nhập vào một người khác một thế giới khác, nhất thời mất đi nơi nương tựa, cảm giác này thật là đáng sợ."
“Mẹ em không phải vứt bỏ em, mà là bị tình yêu bắt lại, bà muốn được nắm tay người tình cả đời."
“Nhưng mà đối với em mà nói, em xác thực là người bị vứt bỏ."
“Được rồi, em coi như mình bị bà vứt bỏ cũng được, nhưng em còn có anh, anh không phải là một người luôn luôn ở bên cạnh em sao?"
“Đúng vậy, không có mẹ, em còn có anh, nhưng có một ngày, anh cũng sẽ lại vứt bỏ em hay không? Đến lúc đó, em sẽ thực sự biến thành một người cô đơn."
“Đây là lời nói hoang đường nhất mà anh nghe qua, tỷ lệ anh bị em vứt bỏ tương đối lớn hơn." Anh đối với cô mà nói giống như có cũng được mà không có cũng không sao, làm cho anh sắp bị bệnh tâm thần phân liệt, người thiếu hụt cảm giác an toàn nghiêm trọng hẳn là anh!
Phản ứng của Hoắc Duyên Lãng khiến cô hơi ngẩn ra, tại sao cô chưa từng nghĩ tới, anh cũng sẽ lo lắng bị cô vứt bỏ chứ?
“Hỉ nhi nhỏ bé, anh yêu em."
Sau một cái chớp mắt kinh ngạc, khóe môi cô chậm rãi nhếch lên, người đàn ông này chọn lựa thời gian tỏ tình thật đúng là khác người. “Em biết rõ."
“Em không biết anh yêu em nhiều bao nhiêu, rất yêu rất yêu, có lúc không nhìn thấy em, sẽ cảm thấy thấp thỏm lo âu, có phải chúng ta sẽ biến thành người của hai thế giới hay không? Sinh mạng vô thường, cha em làm sao lại bằng lòng vứt bỏ em đến một thế giới khác? Anh không rõ tuổi thọ của mình là bao nhiêu, nhưng mà anh lại có một mong muốn mãnh liệt —— anh muốn bảo vệ em, khi anh còn sống."
Nước mắt cảm động trong nháy mắt ngưng tụ quanh hốc mắt, anh thích trêu chọc cô khóc như vậy làm gì? Thật là kỳ quái, rõ ràng là một người đàn ông có cá tính đặc biệt lớn, tại sao tâm tư lại tinh tế giống như một người phụ nữ?
“Mít ướt, thu nước mắt của em vào, bây giờ anh còn đang vui vẻ."
Hít mũi một cái, không để cho nước mắt chảy xuống. Âu Dương Hỉ Nhi dùng giọng ra lệnh nói: “Anh phải đồng ý với em, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ em, bằng không, nói gì em cũng không muốn làm vợ của anh, không cần thời thời khắc khắc để anh ở trong lòng, nhớ nhung anh, lo lắng cho anh, gánh nặng đó rất nặng."
“Anh sẽ cầu xin thượng đế, nói hai chúng ta hi vọng được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng mà em biết, Thượng Đế luôn có suy nghĩ của riêng mình, không chắc chắn sẽ đáp ứng."
“Em mặc kệ, vấn đề này anh tự nghĩ biện pháp thương lượng với thượng đế, dù sao em vẫn muốn chết sớm hơn anh một giây đồng hồ." Thành thật mà nói, biết không phải chỉ một mình cô lo lắng và bất an, tâm tình nhẹ nhõm rất nhiều, nhưng cũng làm cho cô hiểu ra một đạo lý, tình yêu không phải chuyện của một người, mà là liên quan đến cả hai người, chuyện này đương nhiên là gánh nặng, nhưng là gánh nặng ngọt ngào nhất.
“Người phụ nữ như em thật là quá tùy hứng."
“Anh không có tư cách phê bình em... em là bắt chước." Hơi dừng lại, anh không nhịn được nói thầm. “Nên học em không học, không nên học. Em lại học rất nhanh."
Không tệ lắm, ít nhất còn biết sự tùy hứng cảu anh không đáng để học theo, “Xin hỏi chuyện gì thì em nên học?"
Ha ha, anh cười đến rất hả hê, thừa cơ hội này, anh muốn giáo dục cô thật tốt. “Yêu anh, không sợ trời không sợ đất yêu anh, kiên trì tới cùng yêu anh."
Ngẩng đầu nhìn anh, hai tay ngược lại quấn chặt cổ của anh, Âu Dương Hỉ Nhi không hề lùi bước mà tỏ tình với anh. “Em yêu anh, em sẽ mãi, mãi, mãi yêu anh, cho dù gặp phải khó khăn gì, cũng sẽ dũng cảm yêu anh."
“Chuyện này là do em nói đó." Anh vui vẻ dùng trán chạm vào trán của cô.
“Đã nói ra khỏi miệng, cũng xem như là lời hứa của em, tuyệt không đổi ý." Cô cũng đáp lại bằng cách trán chạm trán.
Hai mắt bỗng sáng lên, cõi lòng Hoắc Duyên Lãng đầy mong đợi nói: “Ngày tốt đẹp như hôm nay không nên đi làm, chúng ta đi ra ngoài ăn mừng một chút đi."
Thật nhức đầu, về sau cuộc sống của cô sẽ rất bận rộn, người đàn ông này thật sự có rất nhiều trò! “Anh không cần kiếm cớ lười biếng, phải chăm chỉ đi làm, em cũng vậy, muốn ăn mừng, định ngày cưới rồi lại nói."
Anh há miệng ra muốn phản bác, nhưng cô lớn tiếng doạ người nói cho anh biết, nếu như muốn kết hôn, anh cũng đừng như đứa bé chưa lớn, quả nhiên lần này khiến anh ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Khó trách người nhà họ Hoắc vội vã thúc giục anh kết hôn, có người phụ nữ này, đồng nghĩa với việc bọn họ nắm giữ vũ khí áp chế anh, về sau cuộc sống của anh sợ rằng sẽ không dễ chịu. Thôi, anh nhận mệnh, ai bảo lại yêu người phụ nữ này.
Anh nắm tay của cô, hai tay trái phải mười ngón đan xen, có mấy lời, vào giờ phút này khi bọn họ quyết định nắm tay nhau trong tương lai, anh muốn nói cho cô biết, “Tin tưởng anh, anh sẽ tận lực cố gắng mang lại hạnh phúc lớn nhất cho em."
Cô gật đầu đồng ý. Cô tin tưởng, thật sự tin tưởng, thật ra thì ngay từ lúc anh đi vào cuộc sống của cô, khi anh đưa chocolate ngọt ngào cho cô thì cô đã nhìn thấy hạnh phúc.
Hỉ nhi nhỏ bé, có thích trà chiều hôm nay không?
Thích, nhất là bánh ngọt chocolate, mới ngửi thấy mùi thơm cũng đã chảy nước miếng, em thảm rồi, em sắp biến thành Tiểu Mập Mạp rồi, vào ngày kết hôn, anh có không nhận ra khuôn mặt của em hay không?
Em phải nhiều thịt hơn một chút nữa, anh ôm lấy mới có thể cảm thấy thoải mái hơn, em có nhớ anh hay không?
Có, nhớ muốn chết, hơn nữa lúc nhìn thấy bánh ngọt chocolate đặc biệt nhớ đến anh, thật là muốn được ăn bánh ngọt chocolate cùng với anh.
Buổi tối anh sẽ mang bánh ngọt chocolate trở về, chúng ta ăn chung.
Không cần, một ngày ăn hai phần bánh ngọt chocolate, như vậy em sẽ thật sự biến thành Đại Mập Mạp.
Vậy em để lại một nửa phần trà chiều cho anh, buổi tối chúng ta cùng ăn.
“Cậu nói cho anh ta biết, bánh ngọt chocolate đã bị chúng tớ chia hết rồi." Âm thanh lạnh buốt của Tần Tinh Tinh vang lên bên tai Âu Dương Hỉ Nhi, bị dọa sợ đến mức điện thoại di động trên tay cô thiếu chút nữa bay ra ngoài, sao người phụ nữ này luôn thích chơi loại trò chơi đột nhiên xuất hiện chứ?
“Giờ làm việc có thể chuyên tâm một chút hay không? Khuya về nhà lời âu yếm triền miền không đủ, ban ngày đến công ty còn muốn đưa tình khiến người ta buồn nôn, có phải hai người các cậu quá rảnh rỗi hay không?"
“Cậu là đang ghen tỵ sao?" Âu Dương Hỉ Nhi ngọt ngào cười một tiếng, vẫn là thức thời cất di động vào trong bóp da, thật ra thì cô cũng không thích lớn lối như vậy, Nhưng hết cách rồi, A Lãng rất thích cưng chiều cô, mỗi ngày phái người đưa cà phê và bánh ngọt, thỉnh thoảng đến bữa trưa cũng đảm nhiệm luôn, cô hạnh phúc đến mức mỗi ngày đều không ngậm miệng được.
Cằm hơi nâng lên, Tần Tinh Tinh như nữ vương cao ngạo. “Cậu cho rằng tớ ăn no không có chuyện làm sao?"
“Chúng tớ đưa tình qua điện thoại di động cũng không có ảnh hưởng đến cậu... cậu như so đo vậy làm gì? Dù gì mỗi ngày đều ăn trà chiều chồng tớ tặng, độ lượng thêm một chút thôi." Cô nghịch ngợm dùng ngón tay chọc vào bụng bạn tốt, lập tức đổi lấy một cái vỗ mạnh của bạn tốt, đau đến mức cô a a kêu to, người phụ nữ này thật độc ác!
“Nếu như cậu không vừa nhắn tin vừa không ngừng cười khanh khách, làm cho người ta không có cách nào chuyên tâm, tớ bảo đảm đối với chuyện cậu lười biếng sẽ làm như không thấy." Người phụ nữ này không khỏi thay đổi quá nhanh rồi, thời gian trước bảo cô kết hôn, bộ dạng cô giống như là bị buộc nhảy vào hố lửa, sau mấy ngày nghỉ tết trở lại, chẳng những định ngày kết hôn, mỗi ngày còn cười đến cả người run rẩy, quả thật khiến người ta kinh ngạc!
“Tớ...... Có sao?" Cô vẫn rất khống chế cảm xúc của mình, chỉ sợ các bạn tốt thấy thì cười cô, suy nghĩ một chút trước đó vài ngày mình còn không muốn kết hôn, vào lúc này lại mừng rỡ làm cô dâu tháng ba, quá xấu hổ.
“Lần sau tớ sẽ nhớ dùng di động ghi hình làm bằng chứng, còn nữa, các cậu còn chưa có đi vào lễ đường kết hôn, không cần treo chồng, chồng trên khóe miệng, cậu cứ giống như lo lắng người ta không biết cậu sắp lên cấp là phụ nữ có chồng sao?"
“A Lãng muốn tớ gọi chồng mà!" Cô thật là vô tội, vừa mới bắt đầu cũng không thấy quen, nhưng sau khi trải qua nhiều lần A Lãng hung hăng “Sửa chữa", liền ngoan ngoãn treo chồng trên khóe miệng rồi.
Nghĩ đến cách “Sửa chữa", Hỉ Nhi không khỏi mắc cở đỏ mặt, người đàn ông kia thực sự có rất nhiều trò, căn nhà hơn hai trăm bình trong khu nhà cao cấp của anh gần như không có góc nào không bị bọn họ làm thành chiến trường thử qua.
Một thanh thước dài hung hăng đập vào cái đầu đang suy nghĩ linh tinh, Tần Tinh Tinh không chịu được trợn mắt. “Ban ngày ban mặt không cần lộ ra vẻ mặt xuân tâm đó, nơi này của chúng ta cũng không phải là nhà chứa."
Xoa chỗ vừa bị đánh, Âu Dương Hỉ Nhi làm bộ đáng thương bĩu môi. “Cậu nói những lời khó nghe như vậy làm gì."
“Quá buông thả cậu, cậu sẽ lớn lối hơn."
“Người buông thả vốn không phải là mình." Cô đúng là bị người đàn ông kia làm hư rồi.
“Vậy thì về nhà quản tốt cái tên gia hỏa kia." “Nếu như có thể quản anh ấy tốt như vậy, tớ cũng sẽ không luôn bị ‘sửa chữa’ thê thảm." Hai chữ sửa chữa kia gần như bị ngậm trong miệng, chuyện như vậy nói ra rất xấu hổ.
Trên thế giới này có một số việc là đạo lý từ nghìn xưa không thể thay đổi, tình huống giữa cô và Hoắc Duyên Lãng chính là ví dụ rõ ràng nhất, người đàn ông kia luôn luôn phách lối cuồng vọng, mà cô vĩnh viễn bị anh ăn đến sít sao, dĩ nhiên, thỉnh thoảng cô cũng sẽ chiếm thế thượng phong, nhưng mà tỷ lệ ít lại càng ít.
“Tớ không nghe rõ, cậu nói cái gì?"
“Không có, tớ cái gì cũng không nói." Âu Dương Hỉ Nhi cười ha ha.
Thật quỷ dị! Nhưng mà, Tần Tinh Tinh quyết định không nên truy hỏi thì tốt hơn, cô có cảm giác, chắc chắn là cảnh cấm.
Lý Tịnh Á đột nhiên trượt cùng cả ghế làm việc đến bên cạnh Âu Dương Hỉ Nhi, nặng nề buông tiếng thở dài. “Thật hâm mộ, tớ cũng phải nhanh chóng tìm chồng để gả."
Mặc dù Hoắc Duyên Lãng phái người đưa trà chiều điểm tâm đến, những người bên cạnh như họ cũng được hưởng lợi, nhưng mà đối tượng không phải là mình, chính là thiếu đi một chút thích thú.
“Cậu cầu Nguyệt lão mẫu chồng đã dự tính đó, tớ thấy là cả đời này cũng không tìm được." Tần Tinh Tinh quyết định tốt bụng để cho cô nhanh chóng tỉnh táo lại từ trong mộng.
“Yêu cầu của tớ không phải quá cao." Lý Tịnh Á không phục lắm.
“Yêu cầu của cậu ấy mà không phải quá cao sao?" Tần Tinh Tinh quay đầu hỏi Âu Dương Hỉ Nhi.
“Tớ ngẫm lại xem cậu ấy yêu cầu cái gì, không hút thuốc lá, không uống rượu, không biết đánh bạc, tao nhã lịch sự, đôn hậu chất phác, công việc ổn định, lớn hơn cậu ấy bốn tuổi, đứng hàng con trưởng...... Còn có gì nữa nhỉ? Rất nhiều rất nhiều, tớ không nhớ rõ, nhưng mà bảo là yêu cầu rất cao, thật ra cũng không tồi." Âu Dương Hỉ Nhi ngược lại nhớ lại ban đầu lúc bạn tốt nói ra những điều kiện này, con ngươi của hai người bọn họ thiếu chút nữa rớt xuống, nếu như những yêu cầu điều kiện kia của cô ấy có thể may ra một người đàn ông, vậy chắc chắn là động vật hiếm thấy.
“Nghiêm khắc mà nói, những điều kiện kia quả thật không tính là quá cao, nhưng mà người đàn ông như vậy không tồn tại mà thôi."
“Cậu nguyền rủa tớ làm gì?" Tần Tinh Tinh lắc đầu thở dài, Âu Dương Hỉ Nhi uyển chuyển nói: “Tỷ lệ tồn tại loại đàn ông này quả thật rất thấp."
“Nếu như cậu bỏ bớt đến còn năm tiêu chuẩn, tỷ lệ tìm được sẽ tương đối lớn hơn." Tần Tinh Tinh dứt khoát nói chuyện rõ ràng.
Suy nghĩ một chút cũng đúng, điều kiện chọn bạn trăm năm của cô quả thật vừa thúi vừa dài, nhưng mà, người chồng cao cấp nhất đương nhiên là phải có một chút phẩm chất đặc biệt, cô chính là dựa vào những phẩm chất đặc biệt mà nghĩ ra điều kiện thôi.
Âu Dương Hỉ Nhi tốt bụng đề nghị. “Tớ giúp cậu cô đọng lại những điều cần thiết, đầu tiên là —— tao nhã lịch sự, khí chất của một người thực sự rất quan trọng, lại đến, công việc ổn định là điều kiện cơ bản, lại đến..... Tinh Tinh, còn có những điều kiện nào quan trọng?"
“Hai người chênh lệch bốn tuổi, dĩ nhiên, nam phải lớn hơn nữ."
“Đúng đúng đúng, chênh lệch bốn tuổi là ông trời tác hợp cho, ba, sáu, chín thì không được, ầm ĩ không dứt, sau đó thì sao?" Cô và Hoắc Duyên Lãng chênh lệch hai tuổi, hai người bọn họ hình như cũng rất ồn ào, nhưng mà, càng tranh cãi càng ngọt ngào.
“Ý thức trách nhiệm."
“Không sai, đàn ông nhất định phải có trách nhiệm. Bằng không phụ nữ sẽ rất khổ, còn gì nữa không?"
“Tuyệt đối không thể đứng hàng con út."
“Không sai, con út hay tùy hứng lại có tính trẻ con, gả cho người đàn ông như vậy, đồng nghĩa làm mẹ của một đứa trẻ." Những điều này vốn là đang nói về chồng của cô...... Cách ngày kết hôn của bọn họ còn một tháng nữa, mặc dù A Lãng luôn kêu la quá chậm, còn không bằng trực tiếp đến tòa án lĩnh giấy kết hôn sẽ nhanh hơn, nhưng bảo bối của nhà họ Hoắc nhất định phải có hôn lễ long trọng, huống chi anh còn là tổng giám đốc của Hoắc công nghệ sinh học, kết hôn đương nhiên phải phô trương cho người ta chú ý. Haizz! Cô cũng không rõ rốt cuộc là ai muốn kết hôn.
“Đôn hậu chất phác." Tần Tinh Tinh quả thực là nói đến nghiện.
“Tớ đồng ý, Tiểu Tịnh quá ngu ngốc, nếu như gặp phải người đàn ông quá thông minh, quá giảo hoạt, nhất định sẽ bị khi dễ đến thê thảm...... Không đúng, Tinh Tinh, vượt qua năm tiêu chuẩn rồi." Lại tiếp tục càu nhàu, điều kiện họ đưa ra nói không chừng còn nhiều hơn những điều mà nhân vật chính đưa ra lúc đầu.
“Thật sao? Vậy cứ như vậy đi." Tần Tinh Tinh còn giữ nguyên thước dài trên tay không khách khí gõ vào đầu Lý Tịnh Á, “Bây giờ, cậu mau chóng ghi nhớ năm tiêu chuẩn này vào trong đầu."
Hắng giọng, Lý Tịnh Á khiếp sợ nói: “Nhưng mà, tớ cảm thấy vẫn không đủ."
Tần Tinh Tinh hung hăng trừng mắt, cô gái này hoàn toàn không hiểu rõ tình hình sao! “Cậu còn không hiểu sao? Vấn đề không phải là có đủ hay không, mà là điều kiện càng nhiều, khả năng lựa chọn được một người đàn ông càng ít."
“Tớ biết rõ, tớ hiểu rõ, điều kiện càng nhiều, hạn chế càng nhiều, phạm vi có thể lựa chọn dĩ nhiên càng nhỏ, nhưng mà, yêu cầu của tớ thực sự rất nghiêm khắc." Cô càng nói càng nhỏ, cặp mắt lạnh lùng của Tần Tinh Tinh có thể khiến người ta trong nháy mắt đông cứng lại.
“Đầu óc làm bằng xi măng thì không có thuốc nào cứu được, tớ lười phải quản cậu rồi, cậu cứ tiếp tục ôm một chuỗi dài điều kiện mà đi tìm chồng đi." Ném thước dài trên tay xuống, Tần Tinh Tinh trở lại ngồi xuống bàn làm việc của mình.
Suy nghĩ một chút, Âu Dương Hỉ Nhi dùng giọng điệu của người từng trải khuyên nhủ: “Tiểu Tịnh, chuyện tình cảm quan trọng nhất là duyên phận, nếu như cậu nhất định phải dùng những điều kiện kia để tìm đối tượng kết hôn, cho dù thật sự có nhân vật số một như vậy xuất hiện, anh ta cũng không hẳn là người có duyên với cậu."
“Tớ nhất định sẽ tìm được, trong vòng một năm...... Không cần, trong vòng nửa năm...... Không, vẫn là trong vòng một năm, nói tóm lại, các cậu chờ coi đi!" Mặc dù phản phản phục phục không quyết định chắc chắn được, nhưng đối với Lý Tịnh Á mà nói đã là tâm chí mạnh mẽ khó có được, thua người không thua trận, Hỉ nhi cũng có thể tìm được người tình tổng giám đốc làm chồng, cô muốn một người chồng bình bình thường thường sẽ không khó như vậy.
Vào lúc này đến phiên Âu Dương Hỉ Nhi than thở, nhưng mà, cô cũng không phải là hâm mộ, mà là lo lắng cho tương lai của bạn tốt, khát vọng sống chết cũng nhất định phải kết hôn của người phụ nữ này cuối cùng có phải sẽ là ở nhà làm hàng tồn kho hay không?
Cô yên lặng ở trong lòng van xin ông trời phù hộ, vị Lý Tịnh Á tiểu thư này thật không tham lam, chỉ cần để cho cô gả đi là tốt rồi.
--- ------oOo---- -----
HOÀN
Trước mặt ồn ào muốn chết..., cô tò mò chui vào giữa đám người xem thử chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một người đàn ông ngã trong vũng máu, tử trạng bi thảm khiến người ta phải xoay người đi, nhưng mí mắt không biết tại sao lại giật một cái, trong lòng thấp thỏm giống như đang báo trước điều gì, cô không cách nào ngăn cản bước chân từ từ tiến lại gần người đàn ông kia......
“A Lãng!" Âu Dương Hỉ Nhi thét chói tai ngồi dậy, cặp mắt yếu ớt nhìn chằm chằm vào khoảng không trong chốc lát, thì ra cảnh tượng mới vừa nhìn thấy là một giấc mộng, vội vàng quay đầu nhìn người bên cạnh một chút...... Trống không!
Ngớ ra một lát, đầu óc cuối cùng cũng trở lại hiện thực, cô thật là ngủ đến hồ đồ, bởi vì hôm nay A Lãng không biết trước sẽ bận đến mấy giờ, lo lắng cô vì chờ anh mà không ngủ được, quyết định trở về chỗ ở của mình qua đêm.
Nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã chuyển thành sáng sớm, thật tốt quá, buổi sáng rồi.
Một đêm này ngủ thật rất không an ổn, bởi vì những lời nói kia của Tinh Tinh làm nhiễu tâm người khác. A Lãng lại vừa đúng không ở bên người, trong đầu khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến, anh đang làm cái gì? Về nhà nghỉ ngơi sao? Nhiều lần, cô muốn gọi điện thoại cho anh, xác định anh có đang nằm trong ổ chăn ấm áp hay không, nhưng vừa sợ cuộc gọi của mình sẽ gia tăng gánh nặng cho anh, cô cũng không hy vọng anh nửa đêm đua xe tới nơi này.
Mặc dù không có hôn nhân ràng buộc, nhưng mà anh thời thời khắc khắc tồn tại trong tim của cô, trong đầu của cô, chuyện này mới chính là ràng buộc lớn nhất.
Lúc này lại truyền tới một hồi âm thanh của xe cứu thương, cô không khỏi nhíu mày, tại sao hôm nay có nhiều âm thanh của xe cứu thương như vậy?
Mí mắt không khỏi giật mạnh, hình ảnh trong mơ lần nữa hiện lên trước mắt, cảnh tượng rõ ràng nhìn thấy mà ghê người, thật sự rất khó khiến lòng người an ổn.
Vội vàng nhảy xuống giường, đánh răng rửa mặt thay quần áo, không đến mười phút đồng hồ, cô đã bắt tắc xi đến trước nhà Hoắc Duyên Lãng.
Sáng sớm giao thông trên đường thông thuận, thường ngày phải hơn một giờ đi xe, vào lúc này không tới nửa giờ đã tới, ngược lại khu nhà sang trọng tầng tầng trạm kiểm soát khiến người ta cảm thấy gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, từ khi xác nhận chủ nhân có ở nhà hay không, cho đến lúc gặp được chủ nhân, cô bị bắt đợi hơn phút.
“Anh đang nằm mơ sao? Hôm nay là ngày may mắn của anh sao? Hỉ nhi nhỏ bé của anh mớ sáng sớm đã cho niềm vui lớn như vậy!" Hoắc Duyên Lãng hình như đã sớm rời giường, áo sơ mi trắng phối hợp với áo ba lỗ màu đen cùng quần Tây, khôi ngô tuấn tú giống như người mẫu thời trang trên tạp chí.
Nhào qua ôm lấy anh, cô đói khát hôn miệng của anh. Thật tốt quá, anh bình an vô sự.
Hỉ nhi nhỏ bé của anh tự động ôm ấp yêu thương, làm sao anh có thể không hung hăng ăn no nê đây?
Anh ôm cô dán vào trên cửa, xé rách quần áo của cô, cô cũng xé rách quần áo của anh, không tới ba phút, dương cương mãnh liệt của anh đã tiến vào nơi mềm mại ướt át của cô, tiếng ngâm nga gầm nhẹ khi kích tình vang lên bên tai không dứt dưới sự chạy nước rút điên cuồng, tâm luôn lo lắng sẽ không bao giờ bàng hoàng nữa rồi.
Dục vọng được thỏa mãn, anh ôm cô trở lại phòng ngủ chính, sau khi hai người tắm uyên ương trong phòng tắm cực lớn của anh, anh lại quấn cô lăn đến trên giường.
“Làm sao em có thể mê người như vậy?" Lần này anh vô cùng dịu dàng, tinh tế hôn vào trên gáy cô, trên vai, giống như lo lắng cô sẽ bị anh bóp vỡ.
“A Lãng, anh nên ra cửa đi làm." Cô muốn đẩy anh ra, thế nhưng người đàn ông thật là bám người.
“Trong mắt của anh chỉ có em." Lời ngon tiếng ngọt của Hoắc Duyên Lãng sẽ khiến phụ nữ trầm luân, cho nên cô vô lực giãy giụa lại một lần nữa bị anh dẫn vào trong kích tình mãnh liệt, vô cùng vui thích ở trong thế giới dục vọng.
Kiệt sức, Âu Dương Hỉ Nhi ngây thơ nhắm mắt lại, lúc này là lúc nào cũng không quan trọng, cô yên lòng nằm ở trong khuỷu tay của anh, cơ thể hai người không hẹn mà cùng gần sát nhau, ngay cả tâm của bọn họ cũng liên kết với nhau...... Còn chần chờ gì nữa, niềm hạnh phúc như vậy không nên do dự bất quyết nữa. “Chúng ta kết hôn đi!"
Cả người chắc chắn, mới vừa rồi có phải anh nghe được hai chữ “Kết hôn" hay không? Có khả năng sao? Mấy ngày nay anh mới bắt đầu tính toán, có phải hay không nên triển khai đợt tấn công thứ hai?
Phản ứng hiện tại và những gì dự trù không giống nhau. Cô ngồi thẳng người nhìn anh, âm thanh mang theo chút lo lắng.
“Anh không muốn sao?"
Qua chừng ba giây đồng hồ, anh giống như mơ mà nói. “Em đánh anh đi."
“Sao em phải đánh anh?" Cô có chút không phản ứng kịp.
“Chuyện này là thật sao? Hôm nay không phải là ngày một tháng tư ngày Cá tháng Tư chứ?" Cô hiểu, người đàn ông này đã bị cô hành hạ đến mức không dám tin tưởng cô sẽ chủ động nói tới đề tài này, nhẹ nhàng nhéo mặt của anh một cái, cô nghiêm mặt lên nghiêm túc nói: “Cuộc sống của anh không cần trôi qua quá nhanh, ngày một tháng tư ngày Cá tháng Tư còn phải chờ hơn hai tháng nữa."
“Chúng ta thật sẽ kết hôn sao?" Anh vẫn nửa tin nửa ngờ.
“Bước đi của anh quá nhanh, trước đó còn muốn chọn trước ngày, em nói trước, em không muốn kết hôn vào ngày Cá tháng Tư, người ta sẽ cho rằng là trò đùa quái đản." Nhìn Âu Dương Hỉ Nhi, mặc dù cô tương đối giống như đang dụ dỗ anh, mà không phải đang thảo luận chuyện lớn cả đời, nhưng mà ánh mắt cười chúm chím không có một chút ý đùa giỡn, anh kích động một tay ôm lấy cô vào trong ngực.
“Anh còn tưởng rằng phải một năm nửa năm mới có thể dẫn em đi vào lễ đường kết hôn."
“Lúc ba tuổi, cha em đã qua đời."
Dừng một chút, Hoắc Duyên Lãng ôm cô càng chặt hơn, anh biết cô đang nói cho anh biết quá khứ của cô, đây chính là nguyên nhân khiến cô vốn không muốn nói chuyện kết hôn, không muốn nói chuyện trách nhiệm.
“Mặc dù bị cha vứt bỏ, nhưng mà không sao, em còn có mẹ." Anh cúi đầu hôn tóc của cô, nhờ vào đó cho cô sức mạnh.
“Em cho rằng em là toàn bộ thế giới của mẹ, chúng ta sẽ cả đời sống nương tựa lẫn nhau, nhưng em sai lầm rồi, mẹ vứt bỏ em đầu nhập vào một người khác một thế giới khác, nhất thời mất đi nơi nương tựa, cảm giác này thật là đáng sợ."
“Mẹ em không phải vứt bỏ em, mà là bị tình yêu bắt lại, bà muốn được nắm tay người tình cả đời."
“Nhưng mà đối với em mà nói, em xác thực là người bị vứt bỏ."
“Được rồi, em coi như mình bị bà vứt bỏ cũng được, nhưng em còn có anh, anh không phải là một người luôn luôn ở bên cạnh em sao?"
“Đúng vậy, không có mẹ, em còn có anh, nhưng có một ngày, anh cũng sẽ lại vứt bỏ em hay không? Đến lúc đó, em sẽ thực sự biến thành một người cô đơn."
“Đây là lời nói hoang đường nhất mà anh nghe qua, tỷ lệ anh bị em vứt bỏ tương đối lớn hơn." Anh đối với cô mà nói giống như có cũng được mà không có cũng không sao, làm cho anh sắp bị bệnh tâm thần phân liệt, người thiếu hụt cảm giác an toàn nghiêm trọng hẳn là anh!
Phản ứng của Hoắc Duyên Lãng khiến cô hơi ngẩn ra, tại sao cô chưa từng nghĩ tới, anh cũng sẽ lo lắng bị cô vứt bỏ chứ?
“Hỉ nhi nhỏ bé, anh yêu em."
Sau một cái chớp mắt kinh ngạc, khóe môi cô chậm rãi nhếch lên, người đàn ông này chọn lựa thời gian tỏ tình thật đúng là khác người. “Em biết rõ."
“Em không biết anh yêu em nhiều bao nhiêu, rất yêu rất yêu, có lúc không nhìn thấy em, sẽ cảm thấy thấp thỏm lo âu, có phải chúng ta sẽ biến thành người của hai thế giới hay không? Sinh mạng vô thường, cha em làm sao lại bằng lòng vứt bỏ em đến một thế giới khác? Anh không rõ tuổi thọ của mình là bao nhiêu, nhưng mà anh lại có một mong muốn mãnh liệt —— anh muốn bảo vệ em, khi anh còn sống."
Nước mắt cảm động trong nháy mắt ngưng tụ quanh hốc mắt, anh thích trêu chọc cô khóc như vậy làm gì? Thật là kỳ quái, rõ ràng là một người đàn ông có cá tính đặc biệt lớn, tại sao tâm tư lại tinh tế giống như một người phụ nữ?
“Mít ướt, thu nước mắt của em vào, bây giờ anh còn đang vui vẻ."
Hít mũi một cái, không để cho nước mắt chảy xuống. Âu Dương Hỉ Nhi dùng giọng ra lệnh nói: “Anh phải đồng ý với em, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ em, bằng không, nói gì em cũng không muốn làm vợ của anh, không cần thời thời khắc khắc để anh ở trong lòng, nhớ nhung anh, lo lắng cho anh, gánh nặng đó rất nặng."
“Anh sẽ cầu xin thượng đế, nói hai chúng ta hi vọng được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng mà em biết, Thượng Đế luôn có suy nghĩ của riêng mình, không chắc chắn sẽ đáp ứng."
“Em mặc kệ, vấn đề này anh tự nghĩ biện pháp thương lượng với thượng đế, dù sao em vẫn muốn chết sớm hơn anh một giây đồng hồ." Thành thật mà nói, biết không phải chỉ một mình cô lo lắng và bất an, tâm tình nhẹ nhõm rất nhiều, nhưng cũng làm cho cô hiểu ra một đạo lý, tình yêu không phải chuyện của một người, mà là liên quan đến cả hai người, chuyện này đương nhiên là gánh nặng, nhưng là gánh nặng ngọt ngào nhất.
“Người phụ nữ như em thật là quá tùy hứng."
“Anh không có tư cách phê bình em... em là bắt chước." Hơi dừng lại, anh không nhịn được nói thầm. “Nên học em không học, không nên học. Em lại học rất nhanh."
Không tệ lắm, ít nhất còn biết sự tùy hứng cảu anh không đáng để học theo, “Xin hỏi chuyện gì thì em nên học?"
Ha ha, anh cười đến rất hả hê, thừa cơ hội này, anh muốn giáo dục cô thật tốt. “Yêu anh, không sợ trời không sợ đất yêu anh, kiên trì tới cùng yêu anh."
Ngẩng đầu nhìn anh, hai tay ngược lại quấn chặt cổ của anh, Âu Dương Hỉ Nhi không hề lùi bước mà tỏ tình với anh. “Em yêu anh, em sẽ mãi, mãi, mãi yêu anh, cho dù gặp phải khó khăn gì, cũng sẽ dũng cảm yêu anh."
“Chuyện này là do em nói đó." Anh vui vẻ dùng trán chạm vào trán của cô.
“Đã nói ra khỏi miệng, cũng xem như là lời hứa của em, tuyệt không đổi ý." Cô cũng đáp lại bằng cách trán chạm trán.
Hai mắt bỗng sáng lên, cõi lòng Hoắc Duyên Lãng đầy mong đợi nói: “Ngày tốt đẹp như hôm nay không nên đi làm, chúng ta đi ra ngoài ăn mừng một chút đi."
Thật nhức đầu, về sau cuộc sống của cô sẽ rất bận rộn, người đàn ông này thật sự có rất nhiều trò! “Anh không cần kiếm cớ lười biếng, phải chăm chỉ đi làm, em cũng vậy, muốn ăn mừng, định ngày cưới rồi lại nói."
Anh há miệng ra muốn phản bác, nhưng cô lớn tiếng doạ người nói cho anh biết, nếu như muốn kết hôn, anh cũng đừng như đứa bé chưa lớn, quả nhiên lần này khiến anh ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Khó trách người nhà họ Hoắc vội vã thúc giục anh kết hôn, có người phụ nữ này, đồng nghĩa với việc bọn họ nắm giữ vũ khí áp chế anh, về sau cuộc sống của anh sợ rằng sẽ không dễ chịu. Thôi, anh nhận mệnh, ai bảo lại yêu người phụ nữ này.
Anh nắm tay của cô, hai tay trái phải mười ngón đan xen, có mấy lời, vào giờ phút này khi bọn họ quyết định nắm tay nhau trong tương lai, anh muốn nói cho cô biết, “Tin tưởng anh, anh sẽ tận lực cố gắng mang lại hạnh phúc lớn nhất cho em."
Cô gật đầu đồng ý. Cô tin tưởng, thật sự tin tưởng, thật ra thì ngay từ lúc anh đi vào cuộc sống của cô, khi anh đưa chocolate ngọt ngào cho cô thì cô đã nhìn thấy hạnh phúc.
Hỉ nhi nhỏ bé, có thích trà chiều hôm nay không?
Thích, nhất là bánh ngọt chocolate, mới ngửi thấy mùi thơm cũng đã chảy nước miếng, em thảm rồi, em sắp biến thành Tiểu Mập Mạp rồi, vào ngày kết hôn, anh có không nhận ra khuôn mặt của em hay không?
Em phải nhiều thịt hơn một chút nữa, anh ôm lấy mới có thể cảm thấy thoải mái hơn, em có nhớ anh hay không?
Có, nhớ muốn chết, hơn nữa lúc nhìn thấy bánh ngọt chocolate đặc biệt nhớ đến anh, thật là muốn được ăn bánh ngọt chocolate cùng với anh.
Buổi tối anh sẽ mang bánh ngọt chocolate trở về, chúng ta ăn chung.
Không cần, một ngày ăn hai phần bánh ngọt chocolate, như vậy em sẽ thật sự biến thành Đại Mập Mạp.
Vậy em để lại một nửa phần trà chiều cho anh, buổi tối chúng ta cùng ăn.
“Cậu nói cho anh ta biết, bánh ngọt chocolate đã bị chúng tớ chia hết rồi." Âm thanh lạnh buốt của Tần Tinh Tinh vang lên bên tai Âu Dương Hỉ Nhi, bị dọa sợ đến mức điện thoại di động trên tay cô thiếu chút nữa bay ra ngoài, sao người phụ nữ này luôn thích chơi loại trò chơi đột nhiên xuất hiện chứ?
“Giờ làm việc có thể chuyên tâm một chút hay không? Khuya về nhà lời âu yếm triền miền không đủ, ban ngày đến công ty còn muốn đưa tình khiến người ta buồn nôn, có phải hai người các cậu quá rảnh rỗi hay không?"
“Cậu là đang ghen tỵ sao?" Âu Dương Hỉ Nhi ngọt ngào cười một tiếng, vẫn là thức thời cất di động vào trong bóp da, thật ra thì cô cũng không thích lớn lối như vậy, Nhưng hết cách rồi, A Lãng rất thích cưng chiều cô, mỗi ngày phái người đưa cà phê và bánh ngọt, thỉnh thoảng đến bữa trưa cũng đảm nhiệm luôn, cô hạnh phúc đến mức mỗi ngày đều không ngậm miệng được.
Cằm hơi nâng lên, Tần Tinh Tinh như nữ vương cao ngạo. “Cậu cho rằng tớ ăn no không có chuyện làm sao?"
“Chúng tớ đưa tình qua điện thoại di động cũng không có ảnh hưởng đến cậu... cậu như so đo vậy làm gì? Dù gì mỗi ngày đều ăn trà chiều chồng tớ tặng, độ lượng thêm một chút thôi." Cô nghịch ngợm dùng ngón tay chọc vào bụng bạn tốt, lập tức đổi lấy một cái vỗ mạnh của bạn tốt, đau đến mức cô a a kêu to, người phụ nữ này thật độc ác!
“Nếu như cậu không vừa nhắn tin vừa không ngừng cười khanh khách, làm cho người ta không có cách nào chuyên tâm, tớ bảo đảm đối với chuyện cậu lười biếng sẽ làm như không thấy." Người phụ nữ này không khỏi thay đổi quá nhanh rồi, thời gian trước bảo cô kết hôn, bộ dạng cô giống như là bị buộc nhảy vào hố lửa, sau mấy ngày nghỉ tết trở lại, chẳng những định ngày kết hôn, mỗi ngày còn cười đến cả người run rẩy, quả thật khiến người ta kinh ngạc!
“Tớ...... Có sao?" Cô vẫn rất khống chế cảm xúc của mình, chỉ sợ các bạn tốt thấy thì cười cô, suy nghĩ một chút trước đó vài ngày mình còn không muốn kết hôn, vào lúc này lại mừng rỡ làm cô dâu tháng ba, quá xấu hổ.
“Lần sau tớ sẽ nhớ dùng di động ghi hình làm bằng chứng, còn nữa, các cậu còn chưa có đi vào lễ đường kết hôn, không cần treo chồng, chồng trên khóe miệng, cậu cứ giống như lo lắng người ta không biết cậu sắp lên cấp là phụ nữ có chồng sao?"
“A Lãng muốn tớ gọi chồng mà!" Cô thật là vô tội, vừa mới bắt đầu cũng không thấy quen, nhưng sau khi trải qua nhiều lần A Lãng hung hăng “Sửa chữa", liền ngoan ngoãn treo chồng trên khóe miệng rồi.
Nghĩ đến cách “Sửa chữa", Hỉ Nhi không khỏi mắc cở đỏ mặt, người đàn ông kia thực sự có rất nhiều trò, căn nhà hơn hai trăm bình trong khu nhà cao cấp của anh gần như không có góc nào không bị bọn họ làm thành chiến trường thử qua.
Một thanh thước dài hung hăng đập vào cái đầu đang suy nghĩ linh tinh, Tần Tinh Tinh không chịu được trợn mắt. “Ban ngày ban mặt không cần lộ ra vẻ mặt xuân tâm đó, nơi này của chúng ta cũng không phải là nhà chứa."
Xoa chỗ vừa bị đánh, Âu Dương Hỉ Nhi làm bộ đáng thương bĩu môi. “Cậu nói những lời khó nghe như vậy làm gì."
“Quá buông thả cậu, cậu sẽ lớn lối hơn."
“Người buông thả vốn không phải là mình." Cô đúng là bị người đàn ông kia làm hư rồi.
“Vậy thì về nhà quản tốt cái tên gia hỏa kia." “Nếu như có thể quản anh ấy tốt như vậy, tớ cũng sẽ không luôn bị ‘sửa chữa’ thê thảm." Hai chữ sửa chữa kia gần như bị ngậm trong miệng, chuyện như vậy nói ra rất xấu hổ.
Trên thế giới này có một số việc là đạo lý từ nghìn xưa không thể thay đổi, tình huống giữa cô và Hoắc Duyên Lãng chính là ví dụ rõ ràng nhất, người đàn ông kia luôn luôn phách lối cuồng vọng, mà cô vĩnh viễn bị anh ăn đến sít sao, dĩ nhiên, thỉnh thoảng cô cũng sẽ chiếm thế thượng phong, nhưng mà tỷ lệ ít lại càng ít.
“Tớ không nghe rõ, cậu nói cái gì?"
“Không có, tớ cái gì cũng không nói." Âu Dương Hỉ Nhi cười ha ha.
Thật quỷ dị! Nhưng mà, Tần Tinh Tinh quyết định không nên truy hỏi thì tốt hơn, cô có cảm giác, chắc chắn là cảnh cấm.
Lý Tịnh Á đột nhiên trượt cùng cả ghế làm việc đến bên cạnh Âu Dương Hỉ Nhi, nặng nề buông tiếng thở dài. “Thật hâm mộ, tớ cũng phải nhanh chóng tìm chồng để gả."
Mặc dù Hoắc Duyên Lãng phái người đưa trà chiều điểm tâm đến, những người bên cạnh như họ cũng được hưởng lợi, nhưng mà đối tượng không phải là mình, chính là thiếu đi một chút thích thú.
“Cậu cầu Nguyệt lão mẫu chồng đã dự tính đó, tớ thấy là cả đời này cũng không tìm được." Tần Tinh Tinh quyết định tốt bụng để cho cô nhanh chóng tỉnh táo lại từ trong mộng.
“Yêu cầu của tớ không phải quá cao." Lý Tịnh Á không phục lắm.
“Yêu cầu của cậu ấy mà không phải quá cao sao?" Tần Tinh Tinh quay đầu hỏi Âu Dương Hỉ Nhi.
“Tớ ngẫm lại xem cậu ấy yêu cầu cái gì, không hút thuốc lá, không uống rượu, không biết đánh bạc, tao nhã lịch sự, đôn hậu chất phác, công việc ổn định, lớn hơn cậu ấy bốn tuổi, đứng hàng con trưởng...... Còn có gì nữa nhỉ? Rất nhiều rất nhiều, tớ không nhớ rõ, nhưng mà bảo là yêu cầu rất cao, thật ra cũng không tồi." Âu Dương Hỉ Nhi ngược lại nhớ lại ban đầu lúc bạn tốt nói ra những điều kiện này, con ngươi của hai người bọn họ thiếu chút nữa rớt xuống, nếu như những yêu cầu điều kiện kia của cô ấy có thể may ra một người đàn ông, vậy chắc chắn là động vật hiếm thấy.
“Nghiêm khắc mà nói, những điều kiện kia quả thật không tính là quá cao, nhưng mà người đàn ông như vậy không tồn tại mà thôi."
“Cậu nguyền rủa tớ làm gì?" Tần Tinh Tinh lắc đầu thở dài, Âu Dương Hỉ Nhi uyển chuyển nói: “Tỷ lệ tồn tại loại đàn ông này quả thật rất thấp."
“Nếu như cậu bỏ bớt đến còn năm tiêu chuẩn, tỷ lệ tìm được sẽ tương đối lớn hơn." Tần Tinh Tinh dứt khoát nói chuyện rõ ràng.
Suy nghĩ một chút cũng đúng, điều kiện chọn bạn trăm năm của cô quả thật vừa thúi vừa dài, nhưng mà, người chồng cao cấp nhất đương nhiên là phải có một chút phẩm chất đặc biệt, cô chính là dựa vào những phẩm chất đặc biệt mà nghĩ ra điều kiện thôi.
Âu Dương Hỉ Nhi tốt bụng đề nghị. “Tớ giúp cậu cô đọng lại những điều cần thiết, đầu tiên là —— tao nhã lịch sự, khí chất của một người thực sự rất quan trọng, lại đến, công việc ổn định là điều kiện cơ bản, lại đến..... Tinh Tinh, còn có những điều kiện nào quan trọng?"
“Hai người chênh lệch bốn tuổi, dĩ nhiên, nam phải lớn hơn nữ."
“Đúng đúng đúng, chênh lệch bốn tuổi là ông trời tác hợp cho, ba, sáu, chín thì không được, ầm ĩ không dứt, sau đó thì sao?" Cô và Hoắc Duyên Lãng chênh lệch hai tuổi, hai người bọn họ hình như cũng rất ồn ào, nhưng mà, càng tranh cãi càng ngọt ngào.
“Ý thức trách nhiệm."
“Không sai, đàn ông nhất định phải có trách nhiệm. Bằng không phụ nữ sẽ rất khổ, còn gì nữa không?"
“Tuyệt đối không thể đứng hàng con út."
“Không sai, con út hay tùy hứng lại có tính trẻ con, gả cho người đàn ông như vậy, đồng nghĩa làm mẹ của một đứa trẻ." Những điều này vốn là đang nói về chồng của cô...... Cách ngày kết hôn của bọn họ còn một tháng nữa, mặc dù A Lãng luôn kêu la quá chậm, còn không bằng trực tiếp đến tòa án lĩnh giấy kết hôn sẽ nhanh hơn, nhưng bảo bối của nhà họ Hoắc nhất định phải có hôn lễ long trọng, huống chi anh còn là tổng giám đốc của Hoắc công nghệ sinh học, kết hôn đương nhiên phải phô trương cho người ta chú ý. Haizz! Cô cũng không rõ rốt cuộc là ai muốn kết hôn.
“Đôn hậu chất phác." Tần Tinh Tinh quả thực là nói đến nghiện.
“Tớ đồng ý, Tiểu Tịnh quá ngu ngốc, nếu như gặp phải người đàn ông quá thông minh, quá giảo hoạt, nhất định sẽ bị khi dễ đến thê thảm...... Không đúng, Tinh Tinh, vượt qua năm tiêu chuẩn rồi." Lại tiếp tục càu nhàu, điều kiện họ đưa ra nói không chừng còn nhiều hơn những điều mà nhân vật chính đưa ra lúc đầu.
“Thật sao? Vậy cứ như vậy đi." Tần Tinh Tinh còn giữ nguyên thước dài trên tay không khách khí gõ vào đầu Lý Tịnh Á, “Bây giờ, cậu mau chóng ghi nhớ năm tiêu chuẩn này vào trong đầu."
Hắng giọng, Lý Tịnh Á khiếp sợ nói: “Nhưng mà, tớ cảm thấy vẫn không đủ."
Tần Tinh Tinh hung hăng trừng mắt, cô gái này hoàn toàn không hiểu rõ tình hình sao! “Cậu còn không hiểu sao? Vấn đề không phải là có đủ hay không, mà là điều kiện càng nhiều, khả năng lựa chọn được một người đàn ông càng ít."
“Tớ biết rõ, tớ hiểu rõ, điều kiện càng nhiều, hạn chế càng nhiều, phạm vi có thể lựa chọn dĩ nhiên càng nhỏ, nhưng mà, yêu cầu của tớ thực sự rất nghiêm khắc." Cô càng nói càng nhỏ, cặp mắt lạnh lùng của Tần Tinh Tinh có thể khiến người ta trong nháy mắt đông cứng lại.
“Đầu óc làm bằng xi măng thì không có thuốc nào cứu được, tớ lười phải quản cậu rồi, cậu cứ tiếp tục ôm một chuỗi dài điều kiện mà đi tìm chồng đi." Ném thước dài trên tay xuống, Tần Tinh Tinh trở lại ngồi xuống bàn làm việc của mình.
Suy nghĩ một chút, Âu Dương Hỉ Nhi dùng giọng điệu của người từng trải khuyên nhủ: “Tiểu Tịnh, chuyện tình cảm quan trọng nhất là duyên phận, nếu như cậu nhất định phải dùng những điều kiện kia để tìm đối tượng kết hôn, cho dù thật sự có nhân vật số một như vậy xuất hiện, anh ta cũng không hẳn là người có duyên với cậu."
“Tớ nhất định sẽ tìm được, trong vòng một năm...... Không cần, trong vòng nửa năm...... Không, vẫn là trong vòng một năm, nói tóm lại, các cậu chờ coi đi!" Mặc dù phản phản phục phục không quyết định chắc chắn được, nhưng đối với Lý Tịnh Á mà nói đã là tâm chí mạnh mẽ khó có được, thua người không thua trận, Hỉ nhi cũng có thể tìm được người tình tổng giám đốc làm chồng, cô muốn một người chồng bình bình thường thường sẽ không khó như vậy.
Vào lúc này đến phiên Âu Dương Hỉ Nhi than thở, nhưng mà, cô cũng không phải là hâm mộ, mà là lo lắng cho tương lai của bạn tốt, khát vọng sống chết cũng nhất định phải kết hôn của người phụ nữ này cuối cùng có phải sẽ là ở nhà làm hàng tồn kho hay không?
Cô yên lặng ở trong lòng van xin ông trời phù hộ, vị Lý Tịnh Á tiểu thư này thật không tham lam, chỉ cần để cho cô gả đi là tốt rồi.
--- ------oOo---- -----
HOÀN
Tác giả :
Ngải Đông