Có Yêu Mới Có Ghen
Chương 9
“Quần đâu? Đồ lót đâu… A, đây rồi… Nhưng quần lót đâu…"
Nghe có tiếng thì thầm khẽ khẽ vang lên bên tai, Tương Vệ mở mắt ra nhìn trần nhà xa lạ, quay đầu sang nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Cơ thể mảnh mai xuất hiện trong mắt ánh, mái tóc dài mượt mà buông xõa xuống lưng.
Anh nhớ lại ngày hôm qua mình đã gặp lại cô.
Cô gái đang quay lưng về phía anh, vội vàng mặc đồ lót cũng là người mà anh yêu nhất, anh mỉm cười, đôi mắt xanh biếc sáng lấp lánh.
Lệ Tâm Vũ vội vàng mặc đồ, nhưng rất cẩn thận để không phát ra tiếng động.
Đột ngột, do không cẩn thận cô bị vấp suýt nữa thì ngã xuống nền nhà.
Rất may là cô đã nhanh chóng bám lấy cái bàn.
Ôm ngực thở ra cô quay đầu nhìn người đàn ông vẫn ngủ say trên giường.
“Tốt rồi, mình không đánh thức anh ấy nếu không sao đi khỏi đây được."
Đi đâu? Tương Vệ đã tỉnh dậy, giật mình.
“Kỳ cục… Quần mình ở đâu rồi?" Lệ Tâm Vũ lại nhỏ giọng thì thầm.
Kỳ cục quá! Cả hai đã từng tạm biệt nhau và lần nào cũng là tạm biệt trên giường.
Không thể nào ngờ được rằng cô và anh lại có duyên đến vậy, đến một đất nước xa lạ vẫn gặp được anh, đã vậy lại còn lên giường với nhau nguyên một ngày.
Nhìn người đàn ông trên giường, khuôn mặt cô đỏ bừng.
Cô dĩ nhiên nhớ rằng ngày hôm qua mình làm chuyện gì, cô đã buông thả, đã khao khát được có anh.
Lệ Tâm Vũ, mày thật là tệ.
Cô chửi rủa chính mình, sau đó tiếp tục tìm quần áo.
Cô vừa mới đến Anh, ngoài bộ quần áo mặc trên người cơ bản không đem theo hành lý, bởi vì cô nghĩ rằng cần gì mình sẽ đi mua nên không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Khẽ thở dài, cô quay đầu nhìn Tương Vệ.
Bốn năm qua anh đã trưởng thành, cao hơn, phong độ đẹp trai hơn…
Cô khẽ cười, nhướn mắt.
Anh vẫn giữ liên lạc với cô làm gì? Anh vẫn liên tục gửi thư cho cô làm gì? Cả hai chia tay nhau không tốt hơn sao? Cô tin rằng anh bây giờ muốn có cô gái nào mà chẳng được.
Lệ Tâm Vũ lắc đầu, không muốn nghĩ thêm chỉ tổ mệt óc, cầm điện thoại đi đến góc phòng.l
“Xin chào, tôi ở phòng 73, tôi muốn trả phòng… Vâng, tôi biết rồi, vốn dĩ tôi đã đặt một tuần nhưng vì có một số việc cho nên tôi muốn thanh toán trong ngày hôm nay, tôi sẽ xuống ngay."
Tắt điện thoại, cô thở hắt ra, kiểm tra lại hộ chiếu trong túi sách sau đó bước lại giường.
Cô ngồi xuống nhìn Tương Vệ rồi kéo chăn đắp cho anh.
“Em xin lỗi… Nói thật, em không nghĩ rằng mình sẽ gặp anh bởi vì em không muốn cả đời này gắn chặt vào anh. Em biết anh sống ở đây rất tốt, nhưng mà trước đây khi em quyết định để anh rời xa em… Em đã quá ích kỷ."
Chỉ cần gặp lại anh cô sẽ lại nổi ham muốn.
“Thực ra em đã quyết định quên anh… Đúng vậy! Em thừa nhận rằng em không quên được anh, nhưng nếu cho em thêm năm năm nữa, em tin rằng khi em gặp lại anh em có thể nói với anh rằng em đã quên anh, tụi mình chia tay lâu như tế mà em vẫn còn tinhc cảm với anh, em thật trẻ con đúng không anh? Cho dù em đã là… Nhưng em thấy mình vẫn còn trẻ con, em không thể phủ nhận rằng em vừa yêu anh vừa ghét anh, anh khiến em phải buông tay anh ra, anh khiến em buộc lòng phải làm thế để đổi lại sự vui vẻ cho anh, anh nói em ngốc cũng được nhưng bởi vì ham muốn chiếm hữu trong em rất lớn lao…"
Cô không hy vọng anh sẽ bị đối xử như vậy cho nên cô chỉ có thể rời xa anh.
“Em quyết định rồi em không ở đây một năm nữa, nếu tiếp tục ở lại đây hai tụi mình sẽ không thể dừng lại."
Cô vừa mới đến đây liền gặp gỡ anh, cô nhận ra trái tim cô vẫn còn rất yêu anh, và cô cũng cần phải giấu bí mật của mình… Thằng nhóc của cô.
Nếu anh biết năm đó cô đã sinh cho anh một thằng nhóc, thì…
“Tạm biệt anh, Tương Vệ… Không, tốt hơn hết anh và em đừng gặp nhau nữa."
Lệ Tâm Vũ đứng dậy, cầm túi xách đi đến cửa. Khi đang mở cửa ra, cô hoảng hồn khi có một lực mạnh kéo cô trở lại.
Không kịp phản ứng, không thể kêu la, ngay sau đó cô nhận ra mình bị kéo trở lại giường.
Sau khi bình tĩnh lại, cô nhìn thấy đôi mắt màu xanh biếc nhìn mình chăm chằm, thở hổn hển vì kinh ngạc, tim đập thình thịch.
“Anh…" Lệ Tâm Vũ đỏ bừng mặt, cô cứ nghĩ rằng anh đang ngủ say không nghe cô nói… Dù sao ngày hôm qua cả hai đã quá điên cuồng, hai người làm chuyện đó cho đến hừng đông mới nghỉ, cô cứ nghĩ rằng anh kiệt sức ngủ say sưa.
“Em có biết? Em rất trẻ con không? Em coi tình cảm của anh như trò chơi của em… Em có bị đánh chết cũng không chịu thừa nhận."
Cô cắn môi, hai má đỏ bừng nhìn vào vòm ngực rắn rỏi để trần của anh phát hiện ra có vài vết cào của mình.
Vừa nãy khi đắp chăn cho anh cô không nhìn thấy bây giờ thì cô đã thấy rõ ràng là anh bị cô cào…
“Em đâu có?"
“Nếu không có thì nghe anh hỏi, em đang nghĩ cái gì vậy?"
“Em nghĩ gì hả… Dù sao anh và em cũng không còn liên quan gì với nhau chúng ta không cần nói về chuyện xảy ra năm năm trước."
“Em nói cái gì mà vừa yêu vừa giận anh, em đang giận anh cái gì."
“Đúng vậy, em vừa yêu vừa giận anh đấy không phải sao? Vì sao em phải buông tay ra để anh hạnh phúc bên gia đình? Anh có biết cảm giác đó với em mà nói đau khổ đến nhường nào không?"
“Anh muốn chia tay em bao giờ? Anh không muốn buông tay ra, anh luôn muốn có em?"
“Anh nói vớ vẩn cái gì vậy? Anh bỏ tôi ai đi phải vậy không? Anh đi với mẹ anh, anh không quan tâm tôi ra sao." Cô mới là người chịu thiệt thòi, cô là người đau khổ nhất trong chuyện này.
“Được rồi, chuyện đó tạm thời không nói nữa. Anh hỏi em, tại sao không liên lạc với anh? Anh về nước tìm em nhưng tại sao em không cho anh gặp? Em nhận thư của anh nhưng tại sao em lại tàn nhẫn không trả lời bức nào? Em không biết rằng anh nhớ em điên cuồng tới mức nào đâu? Anh gửi vé máy bay cho em em cũng không đi là sao? Em nói đi?"
Lệ Tâm Vũ cắn môi, quyết định im lặng.
“Anh nghĩ rằng em cũng nhớ anh… Em nhớ chứ, có một lần anh đã từng nói em hãy tham dự bữa tiệc của anh." Cô hại anh làm kế hoạch đó bị phá sản.
“Rõ ràng lúc đó em chưa đồng ý với anh mà?" Cô tham dự bữa tiệc đó làm gì? Cô chỉ cần biết anh ở đây rất vui vẻ và hạnh phúc, chẳng lẽ anh còn muốn cô đau lòng?
“Tâm Vũ, anh không hiểu, rốt cục tại sao em phải làm như vậy? Lâu như vậy mà em không hề nhớ anh sao?" Anh vốn ở bữa tiệc đó sẽ cầu hôn cô như thế chẳng phải đã có cô bốn năm… nhưng… kết cục anh đã vô cùng đau khổ.
Nghe anh trách mình, nhìn ánh mắt anh đau buồn, cô lên tiếng, “Tương Vệ, anh sống ở đây rất vui vẻ, anh đâu có cần em."
“Em đừng có phán bừa. Không có em anh vui vẻ được sao?" Cô điên rồi sao? Cô đang nghĩ cái gì vậy?
“Em nhìn thấy anh rất tự tin, anh phong độ hơn trước và cao quý nữa." Cô cười buồn.
“Bởi vì em cho nên anh mới cố gắng được như ngày hôm nay, tại sao em không hiểu?" Khó khăn lắm anh mới gặp lại được cô, cho nên cô đừng mơ rằng anh sẽ buông cô ra, dù có trói cô lại, anh cũng phải trói, anh nhất định sẽ làm như vậy.
“Tại sao lại vì em? Lúc anh bỏ em đi, anh nói anh muốn trải nghiệm cảm giác gia đình, tại sao anh lại nói từ đầu đến cuối đều vì em?"
Tương Vệ nghiêm túc nói: “Bởi vì anh không muốn em sẽ khổ, muốn vì tương lai của tụi mình, đó chính là lý do."
Lệ Tâm Vũ nhíu mày, “Là lý do đó ư?"
“Tâm Vũ, em có biết em là gì với anh không? Em là một đại tiểu thư, là lá ngọc cành vàng, em có một ông bố quyền thế, tất cả mọi người đều chú ý đến em, chỉ cần em là con gái của Lệ Minh Kiệt, em là người nhà họ Lệ, em sẽ là đối tượng của nhiều người."
“Thì có sao?" Cô trừng mắt nhìn anh, chẳng thấy chuyện đó có liên quan gì đến việc anh đã bỏ cô đi.
“Lệ Tâm Vũ."
“Cái gì vậy?"
Đôi mắt xanh biếc của Tương Vệ tức giận, còn đôi mắt to đen của Lệ Tâm Vũ mở to, hai người không ai nhường ai, ai cũng cho là mình đúng.
Thở hắt ra nhìn cô cố chấp, anh quyết định nhượng bộ.
Anh và cô chia tay lâu ngày bây giờ mới gặp lại tốt hơn hết không nên cãi nhau.
Khó khăn lắm anh mới được gặp mặt cô, anh đang rất vui, tại sao phải phí thời gian vào những màn cãi cọ mệt mỏi?
“Em được người nhà bảo vệ tốt cho nên không ai dám nói với em về vấn đề đó. Em chưa từng nghĩ đến sao? Một thằng con riêng như anh bị mẹ anh bỏ rơi, ba anh không cần anh, một thằng như anh làm sao xứng với em?"
Lệ Tâm Vũ mở to mắt, nghe anh nói cô vẫn chưa hiểu hết được… Có thể có nguyên do khác.
“Ai cũng sẽ nói, đó là con gái của Lệ Minh Kiệt, là thiên kim nhà họ Lệ, là cô con gái rượu của tổng giám đốc Lệ, cho nên chồng của cô ấy cũng sẽ là một người có tầng lớp tương đương cùng đẳng cấp với cô."
Cô mở to mắt, ánh mắt phẫn nộ.
“Một thằng con riêng như anh làm sao có thể trở thành bạn trai của thiên kiêm nhà họ Lệ? Người ta sẽ nói anh là thằng đào mỏ, chỉ cần leo lên được gia tài nhà họ Lệ thì cả đời ăn cũng không hết."
Lệ Tâm Vũ cắn môi bắt đầu thấy khó thở, mắt tối sầm lại.
“Tâm Vũ, nếu như năm đó anh không đi nhất định người ta sẽ nói anh như vậy, những người trong nhà em cũng sẽ bị chê cười." Vì cô cho nên anh mới đi, vậy mà cô lại cho rằng anh bỏ rơi cô. Anh không thể nào có thể hiểu được cô.
“Thế thì sao?" Cô lạnh lẽo nói, thái độ cứng ngắc.
“Thế thì sao? Vì muốn trở thành một người đàn ông xứng đôi với em, anh đã đi với mẹ anh."
“Anh nói… Vì thân phận của em cho nên năm đó anh mới đi với mẹ? Chứ không phải vì anh muốn sống với mẹ anh, không phải vì anh thấy chỉ sống với mẹ anh…anh mới được hạnh phúc?" Cô dịu giọng.
Tương Vệ gật đầu.
“Vì đi với mẹ anh nên bây giờ anh nghĩ rằng anh đã xứng đôi với em? Người ta sẽ tán dương anh?"
“Anh nghĩ… Bây giờ chắc là có thể". Anh mỉm cười, tảng đá trong lòng anh rốt cục đã được dỡ bỏ.
Anh đã có năng lực, có địa vụ, cô đã có thể sống với anh và không cần phải suy nghĩ gì nữa.
“Ừm… Nếu có thể như vậy? Em chúc mừng anh." Thấy anh thở ra nhẹ nhõm, Lệ Tâm Vũ lạnh nhạt nói.
“Tâm Vũ?"
“Tương Vệ, nghe anh nói như vậy, em nghĩ rằng anh và em vẫn chưa hiểu nhau? Đúng là ba em là một người rất nổi tiếng, em biết mà. Mọi người không gọi em là LỆ Tâm Vũ mà chỉ gọi là là con gái của Lệ Minh Kiệt, con gái của tổng giám đốc tập đoàn Trà Ân… Em muốn hỏi anh có bao giờ em để ý đến họ chưa? Cuộc đời của em đã gán cho em cái danh là con gái của Lệ Minh Kiệt? Ba em địa vị cao sao nhường bao. Nhưng anh à, em là Lệ Tâm Vũ còn địa vị, quyền lực đều là của ba em mà."
“Sao?"
“Anh muốn ở với em hay ở với ba em vậy?" Cô rốt cục vì cái gì mà buông tay?
“Anh…"
“Rốt cục anh chẳng cần quan tâm đến việc em có đồng ý hay không mà chỉ mong ngóng nhận được sự đồng ý từ ba em… Và còn muốn cả xã hội này xem anh có xứng hay không?" Rốt cục cô vì cái gì mà đè nén nỗi nhớ, lựa chọn cuộc sống cô đơn, làm một cô gái ích kỷ, cố gắng vì anh?
“Ặc… Tâm Vũ…"
“Anh vì quyền thế của ba em, vì ánh mắt của mọi người mà bỏ rơi em?" Khiến cô đau lòng. Lệ Tâm Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn anh.
“Anh…"
“Anh nghĩ rằng hiện tại bây giờ anh có tư cách ở cạnh em nữa sao, bởi vì anh đã được mọi người chấp nhận, được ba em chấp nhận… Nhưng anh có nghĩ cho cảm giác của em không, em không biết mình phải làm gì nữa, có nên rời xa anh hay là chấp nhận anh?" Mắt cô nhòe nước, không cảm xúc khiến người khác sợ hãi.
“Tâm… Tâm Vũ…"
“Anh chỉ chú tâm đến ánh mắt của mọi người, đến suy nghĩ của người khác, nghĩ đến việc phải làm sao để ba em vừa lòng, nhưng sao anh không nghĩ cho em?" Cô làm tất cả vì anh nhưng kết quả thế nào? Đáng lẽ cô nên ích kỷ, đáng lẽ ra cô không nên nghĩ cho anh.
“Anh… Anh không…" Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Tương Vệ cứng họn, đầu óc trống rỗng.
“Tương Vệ."
“Dạ?"
“Anh không có tư cách ở bên em, cho dù anh hiện anh đang có thân phận chết tiệc gì, năng lực chết tiệt gì, thì với em mà nói anh là một tên lừa đảo siêu hạng."
***
Vấn đề của cô làm anh nhức đầu.
Vục đầu vào vòi nước, sau đó lau bớt nước trên mặt, Tương Vệ chống hai tay vào tường, đôi mắt xanh biếc ngập hơi nước, nắm chặt tay lại, nhớ lại cuộc đối thoại giữa cô và anh.
Sau khi nói xong, Tâm Vũ thừa dịp anh không thể nói được gì xô anh ra nổi giận đùng đùng và bỏ đi để anh lại một mình trong phòng.
Anh đã định đuổi theo nhưng vì sau khi cô đùng đùng bỏ đi đã để quên túi xách trong đó có hộ chiếu và tiền mặt, vì thế nên anh không thấy lo lắng, anh tin rằng cô sẽ quay lại.
Không có những thứ đó, cô không thể đi đâu được.
Hay nói đúng hơn rồi cô sẽ quay lại.
Cho nên anh sẽ tiếp tục ở đây đợi cô xuất hiện và cũng là để suy nghĩ về những gì cô nói.
Rốt cục anh vì ai mà nỗ lực?
Câu trả lời không cần gì phải bàn cãi.
Cô nói rốt cục tại sao anh lại chú ý đến ánh mắt của mọi người, suy nghĩ của họ quan trọng với anh đến vậy sao?
Câu trả lời cũng không cần phải bàn cãi.
Bởi vì năm đó không ai cảm thấy năm đó cô có xứng với anh không mà chỉ cảm thấy anh không xứng với cô.
Bởi thế nên vấn đề của cô thật nực cười? Bởi vì cô không lọt vào tầm ngắm của mọi người, không bị họ phê phán nên dĩ nhiên là cô thấy không có vấn đề gì.
Đây là suy nghĩ của một thiên kiêm tiểu thư, một cô gái từ nhỏ đã được sống trong một gia đình hạnh phúc.
Và anh cũng không vì thế mà thấy giận cô vì dù sao cuộc đời của cô, người thân của cô đều rất vui vẻ, vô tư, cô được ba mẹ bảo vệ rất tốt, phải vậy không?
Trên thực tế, thân phận của anh đã thay đổi, không còn ai gọi anh là con hoang, mẹ anh đã tìm cho anh một gia đình giàu sang.
Có lẽ nghĩ như vậy có hơi ích kỷ nhưng nếu không nhờ mẹ thì anh không có được thân phận xứng với Tâm Vũ, có lẽ cả đời anh chỉ có thể khao khát có được tình yêu thương của cha mẹ, thế nên anh mới quyết tâm không do dự đi với mẹ anh.
Cầm áo bông mặc vào người rồi cầm khăn tắm, anh mở cửa đi ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa lau khô tóc.
Bây giờ anh chỉ cần ngồi ở đây và chờ cô quay lại, khi đó có lẽ tâm trạng của cô đã khá hơn.
Nghe giọng của cô có lẽ cô vẫn chưa nhận ra thân phận của anh đã khác trước rất nhiều, có lẽ những bức thư anh gửi cho cô cô vẫn chưa đọc nếu không cô đã không hề biết rằng mẹ anh từng là công chúa của hoàng gia, và anh là con trai duy nhất của bà, đồng thời cũng là người thừa kế của tập đoàn Lars.
Lars là chồng của mẹ anh, hai người kết hôn gần mười năm nhưng không có con nên Lar đã coi anh như con của ông và cũng rất coi trọng năng lực của anh.
Dĩ nhiên anh sẽ không làm mọi người thất vọng. Anh nhất định phải thành công.
Anh tin rằng, trong vòng hai tiếng đồng hồ, Tâm Vũ sẽ quay lại, quan hệ giữa anh và cô sẽ thay đổi chỉ cần cả hai nói chuyện nghiêm túc với nhau, thời gian, khoảng cách, chia ly không là gì cả…
Nhìn về phía phòng khách, Tương Vệ đột ngột mở to mắt, cả người cứng đờ, chiếc khăn tắm cầm trên tay bị rơi xuống đất.
“Anh nghĩ rằng hiện tại bây giờ anh có tư cách ở cạnh em nữa sao, bởi vì anh đã được mọi người chấp nhận, được ba em chấp nhận… Nhưng anh có nghĩ cho cảm giác của em không, em không biết mình phải làm gì nữa, có nên rời xa anh hay là chấp nhận anh?"
Trời, giờ phút này anh đã nghĩ rằng mình sai ở đâu rồi.Ông trời, trừng tiền phương, giờ khắc này, hắn nhận ra chính mình sai hảo thái quá.
Anh vừa nói cái gì? Anh nói những lời chính nghĩa, nói rằng cô được ba mẹ bảo vệ rất tốt không suy nghĩ gì… Chết tiệt, anh đúng là một thằng lừa đảo siêu hạng.
[…]
Trời ơi! Anh… Anh có một thằng con giống hệt mình? Một đứa con…? Nhìn nó cũng lớn rồi, mấy tuổi nhỉ? Chắc chắn là năm đó khi cả hai nếm thử trái cấm, đã có thằng nhóc này…
“Nhìn chú giống cháu nhỉ." Thằng nhóc ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu lên tò mò hỏi bằng thái độ bình tĩnh.
Tương Vệ gật đầu cái rụp nhận ra yết hầu mình nghẹt nghẹt không thể phát âm thành lời.
“Tại sao chú lại ở trong phòng của mẹ cháu? Hay cháu đi nhầm phòng?" Thằng nhóc bình tĩnh hỏi.
Tương Vệ lắc đầu, lên tiếng, giọng khàn khàn. “Cháu… cháu không đi nhầm… Mà sao cháu vào được đây? Chú… Chú… Chú muốn nói là sao hôm qua chú không thấy cháu."
“Cháu vừa đến đây, mẹ cháu nói khi nào đến nơi ổn định mới về đón cháu nhưng vì cháu nhớ mẹ nên ông ngoại sai người đưa cháu đến khách sạn mẹ đang ở. Chú biết mẹ cháu đang ở đâu không?"
Thằng nhóc đẹp trai mặc một bộ vest được cắt may vừa in, không hề tỏ ra sợ hãi khi thấy anh, hỏi anh bằng thái độ rất bình tĩnh.
Nhìn vào đôi mắt màu xanh biếc, đầu óc Tương Vệ rối bời.
Cô… Lúc ấy cô bao nhiêu tuổi? Mà đã mang thai con của anh, nhưng tại sao lại không nói cho anh biết, một mình sinh nó ra… Lúc đó cô đối mặt với ba mẹ như thế nào… Và mọi người nghĩ gì về cô?
Mang thai khi vừa tròn mười tám tuổi, sao cô có thể học đại học… Cuộc sống của cô sẽ như thế nào?
Lần đầu tiên cô đến Anh gặp anh, lúc đó đã có em bé cho nên anh mới thấy cô đầy đặn hơn và cảm giác cũng khác.
Cô… cố tình giấu anh… có một đứa con với anh! Cô một mình nuôi mps lâu như vậy, và nó lớn phổng như bây giờ.
Năm năm, có lẽ đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nếu cô tiếp tục học đại học… Làm sao cô có thể chịu đựng được ánh mắt của mọi người?
Phải rồi… Cô không bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác, cô chỉ nghĩ đến cuộc đời của mình, cô đã vượt qua mọi định kiến.
Có lẽ khi ba của cô biết cô có thai ông đã nổi trận lôi đình… Làm thế nào cô vượt qua được?
Chắc hẳn đó là nguyên do ba của cô chuyển nhà, cho nên khi anh đến tìm cô người ta đã không cho anh lên núi, và cũng vì lý do đó mà khi anh gọi điện mẹ và em gái anh đều có thái độ xa cách với anh…
“Chú chẳng thể là ba cháu được! Mặc dù nhìn chú rất giống cháu." Thằng nhóc nhìn người đàn ông trước mặt sau đó kết luận.
“Cháu có thấy vậy sao?" Tương Vệ mỉm cười. Biết mình có một đứa con anh không biết phải làm gì?
“Có." Thằng nhóc đung đưa hai chân. Tương Vệ mỉm cười,Có." Tiểu nam hài không ngừng chớp lên hai chân. Tương Vệ lộ ra ôn nhu tươi cười, mặc dù Tâm Vũ giận anh nên mới không cho anh biết sự tồn tại của thằng nhóc này.
“Tại sao nhìn chú và cháu giống nhau, cháu lại khẳng định chú không phải ba cháu?"
“Bởi vì chú không thể là ba cháu được." Thằng nhóc khắng định, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái.
“Cháu nhìn thấy ảnh của chú ở đâu…?"
Thằng nhóc không đáp lại.
“Gì?"
“Ở nhà cháu chỗ treo mấy bức ảnh cụ nội và những người đã qua đời cháu thấy một bức ảnh… của chú".
Sặc… Nụ cười trên môi Tương Vệ cứng đờ.
“Và còn…"
“Và còn?"
“Và con khi cháu hỏi mẹ ba cháu ở đâu, mẹ nói…"
“Mẹ nói sao?"
Thằng nhóc ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn Tương Vệ, chậm rãi nói, “Mẹ nói tên xấu xa chết tiệt nhát gan đó đã chết ở chân trời." Chân trời, có nghĩa là đã lên thiên đường, hơn nữa ở tiền sảnh có treo bức ảnh của nên chắc chắn là như thế.
Tương Vệ cười méo xẹo, gương mặt cứng đờ, mấp máy môi.
Anh sai rồi, thực sự sai rồi, tội lỗi anh vô cùng nặng nề.
Người phụ nữ của anh dũng cảm hơn anh, mạnh mẽ hơn anh.. và thông minh hơn anh, cô là người biết mình muốn gì bất chấp những lời dị nghị của mọi người.
Lúc đó anh ở đâu? Anh sai rồi.
Nghe có tiếng thì thầm khẽ khẽ vang lên bên tai, Tương Vệ mở mắt ra nhìn trần nhà xa lạ, quay đầu sang nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Cơ thể mảnh mai xuất hiện trong mắt ánh, mái tóc dài mượt mà buông xõa xuống lưng.
Anh nhớ lại ngày hôm qua mình đã gặp lại cô.
Cô gái đang quay lưng về phía anh, vội vàng mặc đồ lót cũng là người mà anh yêu nhất, anh mỉm cười, đôi mắt xanh biếc sáng lấp lánh.
Lệ Tâm Vũ vội vàng mặc đồ, nhưng rất cẩn thận để không phát ra tiếng động.
Đột ngột, do không cẩn thận cô bị vấp suýt nữa thì ngã xuống nền nhà.
Rất may là cô đã nhanh chóng bám lấy cái bàn.
Ôm ngực thở ra cô quay đầu nhìn người đàn ông vẫn ngủ say trên giường.
“Tốt rồi, mình không đánh thức anh ấy nếu không sao đi khỏi đây được."
Đi đâu? Tương Vệ đã tỉnh dậy, giật mình.
“Kỳ cục… Quần mình ở đâu rồi?" Lệ Tâm Vũ lại nhỏ giọng thì thầm.
Kỳ cục quá! Cả hai đã từng tạm biệt nhau và lần nào cũng là tạm biệt trên giường.
Không thể nào ngờ được rằng cô và anh lại có duyên đến vậy, đến một đất nước xa lạ vẫn gặp được anh, đã vậy lại còn lên giường với nhau nguyên một ngày.
Nhìn người đàn ông trên giường, khuôn mặt cô đỏ bừng.
Cô dĩ nhiên nhớ rằng ngày hôm qua mình làm chuyện gì, cô đã buông thả, đã khao khát được có anh.
Lệ Tâm Vũ, mày thật là tệ.
Cô chửi rủa chính mình, sau đó tiếp tục tìm quần áo.
Cô vừa mới đến Anh, ngoài bộ quần áo mặc trên người cơ bản không đem theo hành lý, bởi vì cô nghĩ rằng cần gì mình sẽ đi mua nên không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Khẽ thở dài, cô quay đầu nhìn Tương Vệ.
Bốn năm qua anh đã trưởng thành, cao hơn, phong độ đẹp trai hơn…
Cô khẽ cười, nhướn mắt.
Anh vẫn giữ liên lạc với cô làm gì? Anh vẫn liên tục gửi thư cho cô làm gì? Cả hai chia tay nhau không tốt hơn sao? Cô tin rằng anh bây giờ muốn có cô gái nào mà chẳng được.
Lệ Tâm Vũ lắc đầu, không muốn nghĩ thêm chỉ tổ mệt óc, cầm điện thoại đi đến góc phòng.l
“Xin chào, tôi ở phòng 73, tôi muốn trả phòng… Vâng, tôi biết rồi, vốn dĩ tôi đã đặt một tuần nhưng vì có một số việc cho nên tôi muốn thanh toán trong ngày hôm nay, tôi sẽ xuống ngay."
Tắt điện thoại, cô thở hắt ra, kiểm tra lại hộ chiếu trong túi sách sau đó bước lại giường.
Cô ngồi xuống nhìn Tương Vệ rồi kéo chăn đắp cho anh.
“Em xin lỗi… Nói thật, em không nghĩ rằng mình sẽ gặp anh bởi vì em không muốn cả đời này gắn chặt vào anh. Em biết anh sống ở đây rất tốt, nhưng mà trước đây khi em quyết định để anh rời xa em… Em đã quá ích kỷ."
Chỉ cần gặp lại anh cô sẽ lại nổi ham muốn.
“Thực ra em đã quyết định quên anh… Đúng vậy! Em thừa nhận rằng em không quên được anh, nhưng nếu cho em thêm năm năm nữa, em tin rằng khi em gặp lại anh em có thể nói với anh rằng em đã quên anh, tụi mình chia tay lâu như tế mà em vẫn còn tinhc cảm với anh, em thật trẻ con đúng không anh? Cho dù em đã là… Nhưng em thấy mình vẫn còn trẻ con, em không thể phủ nhận rằng em vừa yêu anh vừa ghét anh, anh khiến em phải buông tay anh ra, anh khiến em buộc lòng phải làm thế để đổi lại sự vui vẻ cho anh, anh nói em ngốc cũng được nhưng bởi vì ham muốn chiếm hữu trong em rất lớn lao…"
Cô không hy vọng anh sẽ bị đối xử như vậy cho nên cô chỉ có thể rời xa anh.
“Em quyết định rồi em không ở đây một năm nữa, nếu tiếp tục ở lại đây hai tụi mình sẽ không thể dừng lại."
Cô vừa mới đến đây liền gặp gỡ anh, cô nhận ra trái tim cô vẫn còn rất yêu anh, và cô cũng cần phải giấu bí mật của mình… Thằng nhóc của cô.
Nếu anh biết năm đó cô đã sinh cho anh một thằng nhóc, thì…
“Tạm biệt anh, Tương Vệ… Không, tốt hơn hết anh và em đừng gặp nhau nữa."
Lệ Tâm Vũ đứng dậy, cầm túi xách đi đến cửa. Khi đang mở cửa ra, cô hoảng hồn khi có một lực mạnh kéo cô trở lại.
Không kịp phản ứng, không thể kêu la, ngay sau đó cô nhận ra mình bị kéo trở lại giường.
Sau khi bình tĩnh lại, cô nhìn thấy đôi mắt màu xanh biếc nhìn mình chăm chằm, thở hổn hển vì kinh ngạc, tim đập thình thịch.
“Anh…" Lệ Tâm Vũ đỏ bừng mặt, cô cứ nghĩ rằng anh đang ngủ say không nghe cô nói… Dù sao ngày hôm qua cả hai đã quá điên cuồng, hai người làm chuyện đó cho đến hừng đông mới nghỉ, cô cứ nghĩ rằng anh kiệt sức ngủ say sưa.
“Em có biết? Em rất trẻ con không? Em coi tình cảm của anh như trò chơi của em… Em có bị đánh chết cũng không chịu thừa nhận."
Cô cắn môi, hai má đỏ bừng nhìn vào vòm ngực rắn rỏi để trần của anh phát hiện ra có vài vết cào của mình.
Vừa nãy khi đắp chăn cho anh cô không nhìn thấy bây giờ thì cô đã thấy rõ ràng là anh bị cô cào…
“Em đâu có?"
“Nếu không có thì nghe anh hỏi, em đang nghĩ cái gì vậy?"
“Em nghĩ gì hả… Dù sao anh và em cũng không còn liên quan gì với nhau chúng ta không cần nói về chuyện xảy ra năm năm trước."
“Em nói cái gì mà vừa yêu vừa giận anh, em đang giận anh cái gì."
“Đúng vậy, em vừa yêu vừa giận anh đấy không phải sao? Vì sao em phải buông tay ra để anh hạnh phúc bên gia đình? Anh có biết cảm giác đó với em mà nói đau khổ đến nhường nào không?"
“Anh muốn chia tay em bao giờ? Anh không muốn buông tay ra, anh luôn muốn có em?"
“Anh nói vớ vẩn cái gì vậy? Anh bỏ tôi ai đi phải vậy không? Anh đi với mẹ anh, anh không quan tâm tôi ra sao." Cô mới là người chịu thiệt thòi, cô là người đau khổ nhất trong chuyện này.
“Được rồi, chuyện đó tạm thời không nói nữa. Anh hỏi em, tại sao không liên lạc với anh? Anh về nước tìm em nhưng tại sao em không cho anh gặp? Em nhận thư của anh nhưng tại sao em lại tàn nhẫn không trả lời bức nào? Em không biết rằng anh nhớ em điên cuồng tới mức nào đâu? Anh gửi vé máy bay cho em em cũng không đi là sao? Em nói đi?"
Lệ Tâm Vũ cắn môi, quyết định im lặng.
“Anh nghĩ rằng em cũng nhớ anh… Em nhớ chứ, có một lần anh đã từng nói em hãy tham dự bữa tiệc của anh." Cô hại anh làm kế hoạch đó bị phá sản.
“Rõ ràng lúc đó em chưa đồng ý với anh mà?" Cô tham dự bữa tiệc đó làm gì? Cô chỉ cần biết anh ở đây rất vui vẻ và hạnh phúc, chẳng lẽ anh còn muốn cô đau lòng?
“Tâm Vũ, anh không hiểu, rốt cục tại sao em phải làm như vậy? Lâu như vậy mà em không hề nhớ anh sao?" Anh vốn ở bữa tiệc đó sẽ cầu hôn cô như thế chẳng phải đã có cô bốn năm… nhưng… kết cục anh đã vô cùng đau khổ.
Nghe anh trách mình, nhìn ánh mắt anh đau buồn, cô lên tiếng, “Tương Vệ, anh sống ở đây rất vui vẻ, anh đâu có cần em."
“Em đừng có phán bừa. Không có em anh vui vẻ được sao?" Cô điên rồi sao? Cô đang nghĩ cái gì vậy?
“Em nhìn thấy anh rất tự tin, anh phong độ hơn trước và cao quý nữa." Cô cười buồn.
“Bởi vì em cho nên anh mới cố gắng được như ngày hôm nay, tại sao em không hiểu?" Khó khăn lắm anh mới gặp lại được cô, cho nên cô đừng mơ rằng anh sẽ buông cô ra, dù có trói cô lại, anh cũng phải trói, anh nhất định sẽ làm như vậy.
“Tại sao lại vì em? Lúc anh bỏ em đi, anh nói anh muốn trải nghiệm cảm giác gia đình, tại sao anh lại nói từ đầu đến cuối đều vì em?"
Tương Vệ nghiêm túc nói: “Bởi vì anh không muốn em sẽ khổ, muốn vì tương lai của tụi mình, đó chính là lý do."
Lệ Tâm Vũ nhíu mày, “Là lý do đó ư?"
“Tâm Vũ, em có biết em là gì với anh không? Em là một đại tiểu thư, là lá ngọc cành vàng, em có một ông bố quyền thế, tất cả mọi người đều chú ý đến em, chỉ cần em là con gái của Lệ Minh Kiệt, em là người nhà họ Lệ, em sẽ là đối tượng của nhiều người."
“Thì có sao?" Cô trừng mắt nhìn anh, chẳng thấy chuyện đó có liên quan gì đến việc anh đã bỏ cô đi.
“Lệ Tâm Vũ."
“Cái gì vậy?"
Đôi mắt xanh biếc của Tương Vệ tức giận, còn đôi mắt to đen của Lệ Tâm Vũ mở to, hai người không ai nhường ai, ai cũng cho là mình đúng.
Thở hắt ra nhìn cô cố chấp, anh quyết định nhượng bộ.
Anh và cô chia tay lâu ngày bây giờ mới gặp lại tốt hơn hết không nên cãi nhau.
Khó khăn lắm anh mới được gặp mặt cô, anh đang rất vui, tại sao phải phí thời gian vào những màn cãi cọ mệt mỏi?
“Em được người nhà bảo vệ tốt cho nên không ai dám nói với em về vấn đề đó. Em chưa từng nghĩ đến sao? Một thằng con riêng như anh bị mẹ anh bỏ rơi, ba anh không cần anh, một thằng như anh làm sao xứng với em?"
Lệ Tâm Vũ mở to mắt, nghe anh nói cô vẫn chưa hiểu hết được… Có thể có nguyên do khác.
“Ai cũng sẽ nói, đó là con gái của Lệ Minh Kiệt, là thiên kim nhà họ Lệ, là cô con gái rượu của tổng giám đốc Lệ, cho nên chồng của cô ấy cũng sẽ là một người có tầng lớp tương đương cùng đẳng cấp với cô."
Cô mở to mắt, ánh mắt phẫn nộ.
“Một thằng con riêng như anh làm sao có thể trở thành bạn trai của thiên kiêm nhà họ Lệ? Người ta sẽ nói anh là thằng đào mỏ, chỉ cần leo lên được gia tài nhà họ Lệ thì cả đời ăn cũng không hết."
Lệ Tâm Vũ cắn môi bắt đầu thấy khó thở, mắt tối sầm lại.
“Tâm Vũ, nếu như năm đó anh không đi nhất định người ta sẽ nói anh như vậy, những người trong nhà em cũng sẽ bị chê cười." Vì cô cho nên anh mới đi, vậy mà cô lại cho rằng anh bỏ rơi cô. Anh không thể nào có thể hiểu được cô.
“Thế thì sao?" Cô lạnh lẽo nói, thái độ cứng ngắc.
“Thế thì sao? Vì muốn trở thành một người đàn ông xứng đôi với em, anh đã đi với mẹ anh."
“Anh nói… Vì thân phận của em cho nên năm đó anh mới đi với mẹ? Chứ không phải vì anh muốn sống với mẹ anh, không phải vì anh thấy chỉ sống với mẹ anh…anh mới được hạnh phúc?" Cô dịu giọng.
Tương Vệ gật đầu.
“Vì đi với mẹ anh nên bây giờ anh nghĩ rằng anh đã xứng đôi với em? Người ta sẽ tán dương anh?"
“Anh nghĩ… Bây giờ chắc là có thể". Anh mỉm cười, tảng đá trong lòng anh rốt cục đã được dỡ bỏ.
Anh đã có năng lực, có địa vụ, cô đã có thể sống với anh và không cần phải suy nghĩ gì nữa.
“Ừm… Nếu có thể như vậy? Em chúc mừng anh." Thấy anh thở ra nhẹ nhõm, Lệ Tâm Vũ lạnh nhạt nói.
“Tâm Vũ?"
“Tương Vệ, nghe anh nói như vậy, em nghĩ rằng anh và em vẫn chưa hiểu nhau? Đúng là ba em là một người rất nổi tiếng, em biết mà. Mọi người không gọi em là LỆ Tâm Vũ mà chỉ gọi là là con gái của Lệ Minh Kiệt, con gái của tổng giám đốc tập đoàn Trà Ân… Em muốn hỏi anh có bao giờ em để ý đến họ chưa? Cuộc đời của em đã gán cho em cái danh là con gái của Lệ Minh Kiệt? Ba em địa vị cao sao nhường bao. Nhưng anh à, em là Lệ Tâm Vũ còn địa vị, quyền lực đều là của ba em mà."
“Sao?"
“Anh muốn ở với em hay ở với ba em vậy?" Cô rốt cục vì cái gì mà buông tay?
“Anh…"
“Rốt cục anh chẳng cần quan tâm đến việc em có đồng ý hay không mà chỉ mong ngóng nhận được sự đồng ý từ ba em… Và còn muốn cả xã hội này xem anh có xứng hay không?" Rốt cục cô vì cái gì mà đè nén nỗi nhớ, lựa chọn cuộc sống cô đơn, làm một cô gái ích kỷ, cố gắng vì anh?
“Ặc… Tâm Vũ…"
“Anh vì quyền thế của ba em, vì ánh mắt của mọi người mà bỏ rơi em?" Khiến cô đau lòng. Lệ Tâm Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn anh.
“Anh…"
“Anh nghĩ rằng hiện tại bây giờ anh có tư cách ở cạnh em nữa sao, bởi vì anh đã được mọi người chấp nhận, được ba em chấp nhận… Nhưng anh có nghĩ cho cảm giác của em không, em không biết mình phải làm gì nữa, có nên rời xa anh hay là chấp nhận anh?" Mắt cô nhòe nước, không cảm xúc khiến người khác sợ hãi.
“Tâm… Tâm Vũ…"
“Anh chỉ chú tâm đến ánh mắt của mọi người, đến suy nghĩ của người khác, nghĩ đến việc phải làm sao để ba em vừa lòng, nhưng sao anh không nghĩ cho em?" Cô làm tất cả vì anh nhưng kết quả thế nào? Đáng lẽ cô nên ích kỷ, đáng lẽ ra cô không nên nghĩ cho anh.
“Anh… Anh không…" Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Tương Vệ cứng họn, đầu óc trống rỗng.
“Tương Vệ."
“Dạ?"
“Anh không có tư cách ở bên em, cho dù anh hiện anh đang có thân phận chết tiệc gì, năng lực chết tiệt gì, thì với em mà nói anh là một tên lừa đảo siêu hạng."
***
Vấn đề của cô làm anh nhức đầu.
Vục đầu vào vòi nước, sau đó lau bớt nước trên mặt, Tương Vệ chống hai tay vào tường, đôi mắt xanh biếc ngập hơi nước, nắm chặt tay lại, nhớ lại cuộc đối thoại giữa cô và anh.
Sau khi nói xong, Tâm Vũ thừa dịp anh không thể nói được gì xô anh ra nổi giận đùng đùng và bỏ đi để anh lại một mình trong phòng.
Anh đã định đuổi theo nhưng vì sau khi cô đùng đùng bỏ đi đã để quên túi xách trong đó có hộ chiếu và tiền mặt, vì thế nên anh không thấy lo lắng, anh tin rằng cô sẽ quay lại.
Không có những thứ đó, cô không thể đi đâu được.
Hay nói đúng hơn rồi cô sẽ quay lại.
Cho nên anh sẽ tiếp tục ở đây đợi cô xuất hiện và cũng là để suy nghĩ về những gì cô nói.
Rốt cục anh vì ai mà nỗ lực?
Câu trả lời không cần gì phải bàn cãi.
Cô nói rốt cục tại sao anh lại chú ý đến ánh mắt của mọi người, suy nghĩ của họ quan trọng với anh đến vậy sao?
Câu trả lời cũng không cần phải bàn cãi.
Bởi vì năm đó không ai cảm thấy năm đó cô có xứng với anh không mà chỉ cảm thấy anh không xứng với cô.
Bởi thế nên vấn đề của cô thật nực cười? Bởi vì cô không lọt vào tầm ngắm của mọi người, không bị họ phê phán nên dĩ nhiên là cô thấy không có vấn đề gì.
Đây là suy nghĩ của một thiên kiêm tiểu thư, một cô gái từ nhỏ đã được sống trong một gia đình hạnh phúc.
Và anh cũng không vì thế mà thấy giận cô vì dù sao cuộc đời của cô, người thân của cô đều rất vui vẻ, vô tư, cô được ba mẹ bảo vệ rất tốt, phải vậy không?
Trên thực tế, thân phận của anh đã thay đổi, không còn ai gọi anh là con hoang, mẹ anh đã tìm cho anh một gia đình giàu sang.
Có lẽ nghĩ như vậy có hơi ích kỷ nhưng nếu không nhờ mẹ thì anh không có được thân phận xứng với Tâm Vũ, có lẽ cả đời anh chỉ có thể khao khát có được tình yêu thương của cha mẹ, thế nên anh mới quyết tâm không do dự đi với mẹ anh.
Cầm áo bông mặc vào người rồi cầm khăn tắm, anh mở cửa đi ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa lau khô tóc.
Bây giờ anh chỉ cần ngồi ở đây và chờ cô quay lại, khi đó có lẽ tâm trạng của cô đã khá hơn.
Nghe giọng của cô có lẽ cô vẫn chưa nhận ra thân phận của anh đã khác trước rất nhiều, có lẽ những bức thư anh gửi cho cô cô vẫn chưa đọc nếu không cô đã không hề biết rằng mẹ anh từng là công chúa của hoàng gia, và anh là con trai duy nhất của bà, đồng thời cũng là người thừa kế của tập đoàn Lars.
Lars là chồng của mẹ anh, hai người kết hôn gần mười năm nhưng không có con nên Lar đã coi anh như con của ông và cũng rất coi trọng năng lực của anh.
Dĩ nhiên anh sẽ không làm mọi người thất vọng. Anh nhất định phải thành công.
Anh tin rằng, trong vòng hai tiếng đồng hồ, Tâm Vũ sẽ quay lại, quan hệ giữa anh và cô sẽ thay đổi chỉ cần cả hai nói chuyện nghiêm túc với nhau, thời gian, khoảng cách, chia ly không là gì cả…
Nhìn về phía phòng khách, Tương Vệ đột ngột mở to mắt, cả người cứng đờ, chiếc khăn tắm cầm trên tay bị rơi xuống đất.
“Anh nghĩ rằng hiện tại bây giờ anh có tư cách ở cạnh em nữa sao, bởi vì anh đã được mọi người chấp nhận, được ba em chấp nhận… Nhưng anh có nghĩ cho cảm giác của em không, em không biết mình phải làm gì nữa, có nên rời xa anh hay là chấp nhận anh?"
Trời, giờ phút này anh đã nghĩ rằng mình sai ở đâu rồi.Ông trời, trừng tiền phương, giờ khắc này, hắn nhận ra chính mình sai hảo thái quá.
Anh vừa nói cái gì? Anh nói những lời chính nghĩa, nói rằng cô được ba mẹ bảo vệ rất tốt không suy nghĩ gì… Chết tiệt, anh đúng là một thằng lừa đảo siêu hạng.
[…]
Trời ơi! Anh… Anh có một thằng con giống hệt mình? Một đứa con…? Nhìn nó cũng lớn rồi, mấy tuổi nhỉ? Chắc chắn là năm đó khi cả hai nếm thử trái cấm, đã có thằng nhóc này…
“Nhìn chú giống cháu nhỉ." Thằng nhóc ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu lên tò mò hỏi bằng thái độ bình tĩnh.
Tương Vệ gật đầu cái rụp nhận ra yết hầu mình nghẹt nghẹt không thể phát âm thành lời.
“Tại sao chú lại ở trong phòng của mẹ cháu? Hay cháu đi nhầm phòng?" Thằng nhóc bình tĩnh hỏi.
Tương Vệ lắc đầu, lên tiếng, giọng khàn khàn. “Cháu… cháu không đi nhầm… Mà sao cháu vào được đây? Chú… Chú… Chú muốn nói là sao hôm qua chú không thấy cháu."
“Cháu vừa đến đây, mẹ cháu nói khi nào đến nơi ổn định mới về đón cháu nhưng vì cháu nhớ mẹ nên ông ngoại sai người đưa cháu đến khách sạn mẹ đang ở. Chú biết mẹ cháu đang ở đâu không?"
Thằng nhóc đẹp trai mặc một bộ vest được cắt may vừa in, không hề tỏ ra sợ hãi khi thấy anh, hỏi anh bằng thái độ rất bình tĩnh.
Nhìn vào đôi mắt màu xanh biếc, đầu óc Tương Vệ rối bời.
Cô… Lúc ấy cô bao nhiêu tuổi? Mà đã mang thai con của anh, nhưng tại sao lại không nói cho anh biết, một mình sinh nó ra… Lúc đó cô đối mặt với ba mẹ như thế nào… Và mọi người nghĩ gì về cô?
Mang thai khi vừa tròn mười tám tuổi, sao cô có thể học đại học… Cuộc sống của cô sẽ như thế nào?
Lần đầu tiên cô đến Anh gặp anh, lúc đó đã có em bé cho nên anh mới thấy cô đầy đặn hơn và cảm giác cũng khác.
Cô… cố tình giấu anh… có một đứa con với anh! Cô một mình nuôi mps lâu như vậy, và nó lớn phổng như bây giờ.
Năm năm, có lẽ đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nếu cô tiếp tục học đại học… Làm sao cô có thể chịu đựng được ánh mắt của mọi người?
Phải rồi… Cô không bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác, cô chỉ nghĩ đến cuộc đời của mình, cô đã vượt qua mọi định kiến.
Có lẽ khi ba của cô biết cô có thai ông đã nổi trận lôi đình… Làm thế nào cô vượt qua được?
Chắc hẳn đó là nguyên do ba của cô chuyển nhà, cho nên khi anh đến tìm cô người ta đã không cho anh lên núi, và cũng vì lý do đó mà khi anh gọi điện mẹ và em gái anh đều có thái độ xa cách với anh…
“Chú chẳng thể là ba cháu được! Mặc dù nhìn chú rất giống cháu." Thằng nhóc nhìn người đàn ông trước mặt sau đó kết luận.
“Cháu có thấy vậy sao?" Tương Vệ mỉm cười. Biết mình có một đứa con anh không biết phải làm gì?
“Có." Thằng nhóc đung đưa hai chân. Tương Vệ mỉm cười,Có." Tiểu nam hài không ngừng chớp lên hai chân. Tương Vệ lộ ra ôn nhu tươi cười, mặc dù Tâm Vũ giận anh nên mới không cho anh biết sự tồn tại của thằng nhóc này.
“Tại sao nhìn chú và cháu giống nhau, cháu lại khẳng định chú không phải ba cháu?"
“Bởi vì chú không thể là ba cháu được." Thằng nhóc khắng định, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái.
“Cháu nhìn thấy ảnh của chú ở đâu…?"
Thằng nhóc không đáp lại.
“Gì?"
“Ở nhà cháu chỗ treo mấy bức ảnh cụ nội và những người đã qua đời cháu thấy một bức ảnh… của chú".
Sặc… Nụ cười trên môi Tương Vệ cứng đờ.
“Và còn…"
“Và còn?"
“Và con khi cháu hỏi mẹ ba cháu ở đâu, mẹ nói…"
“Mẹ nói sao?"
Thằng nhóc ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn Tương Vệ, chậm rãi nói, “Mẹ nói tên xấu xa chết tiệt nhát gan đó đã chết ở chân trời." Chân trời, có nghĩa là đã lên thiên đường, hơn nữa ở tiền sảnh có treo bức ảnh của nên chắc chắn là như thế.
Tương Vệ cười méo xẹo, gương mặt cứng đờ, mấp máy môi.
Anh sai rồi, thực sự sai rồi, tội lỗi anh vô cùng nặng nề.
Người phụ nữ của anh dũng cảm hơn anh, mạnh mẽ hơn anh.. và thông minh hơn anh, cô là người biết mình muốn gì bất chấp những lời dị nghị của mọi người.
Lúc đó anh ở đâu? Anh sai rồi.
Tác giả :
Hàn Viện