Có Vương Gia Mới Dám Lớn Tiếng
Chương 10-2
“Làm sau ngươi có vật này?" Khó trách hắn tìm không được, thì ra là bị nữ nhân này trộm đi.
“Viên Dạ Minh Châu này vốn là của ta, ta lấy là đương nhiên, chẳng lẽ đợi đến khi huynh đưa cho con hồ ly đó sao?" Nàng ta nói như hiển nhiên, “Ta biết viên Dạ Minh Châu này có ý nghĩa gì, huynh nói muốn đưa cho Vương phi tương lai, cho nên ta đương nhiên có thể……"
“Không thể nào, bởi vì người có tư cách làm Vương pho của Lý Lan Ngọc ta chỉ có một người, nhưng tuyệt đối không phải là ngươi."
"Lý Lan ngọc, ngươi thật là quá đáng!"
“Ta vốn có cá tính như vậy, không chịu nổi có thể đi, không ai cần ngươi ở đây."
“Tại sao? Ta kém hơn Quan Nghênh Hạ kia sao? Tại sao ả ta mới biến mất trước mặt huynh chốc lát, huynh lại như kiến bò trên chảo nóng, liều mạng tìm ả, còn ta, lại giống như một món đồ bẩn, đuổi đi? Ta có đáng ghét thế sao?"
“Ngươi trộm đồ của Bổn vương, chính là kẻ trộm, Bổn vương không thể cưới một tên trộm làm thê tử."
“Vậy sao? Vậy huynh có thể cưới một nữ nhân không rõ lai lịch, không có gia thế làm Vương phi sao? Huynh nghĩ, phụ hoàng của huynh sẽ đồng ý à?"
"Người sẽ không đồng ý."
“Điều này đúng rồi." Nàng ta dương dương tự đắc nói: “Huynh không cần lo lắng, ta sẽ không để ý trước kia huynh có bao nhiêu nữ nhân, cũng đừng lo nên xử lý Quan Nghênh Hạ thế nào, ta có nói với ả ta sẽ giúp ả tìm một nhà chồng thật tốt, ả sẽ không bị ủy khuất."
"Ngươi nói gì?"
“Huynh lấy ta là chắc chắn rồi, hơn nữa, ta làm vậy cũng đã làm ả ta chết tâm."
“Chết tâm thế nào?"
“Ta đưa Dạ Minh Châu cho ả xem, ả ta lập tức đồng ý không xen vào giữa chúng ta."
"Cái gì? Không thể nào."
“Ta biết ả ta mua nhiều đồ như vậy, nhất định muốn chuẩn bị rời khỏi huynh, ta cũng không cần so đo nhiều, chỉ cần ả bằng lòng rời huynh, ta thấy rất đáng giá."
Lan Ngọc trừng mắt nhìn nữ nhân không biết thẹn trước mắt, ngay cả hắn bày ra sắc mặt khó coi cũng không đuổi được nàng ta, còn dám nói những lời khốn nạn này…….
Khoan đã! Chẳng lẽ tiểu nha đầu mua những thứ đó để…….
“Không! Không thể!" Hắn giống như bị lửa đốt, lập tức chạy về phía phòng của Nghênh Hạ.
"Không cho phép, Bổn vương không cho phép!"
Tất cả mọi người bị tiếng rống của Tam Vương gia làm sợ, mọi người dừng hết mọi việc, vội vàng chạy theo, bởi vì bọn họ chưa bao giờ thấy Tam Vương gia kinh hoàng như vậy.
Lan Ngọc hung hăng đá cửa phòng Nghênh Hạ, liền nhìn thấy nàng đang cố sức đẩy mọi thứ lên máy thời gian.
Nghênh Hạ bị giật mình, rương lớn trong tay rơi xuống, lăn đến trước mặt Lan Ngọc, kim ngân tài bảo bên trong rơi tán loạn.
Mọi người mở to mắt, trong lòng đồng thời la lên, Kìa! Gom đồ chạy trốn đó!
Lan Ngọc trợn mắt nhìn những thứ trên đất, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nghênh Hạ.
Nghênh Hạ không kịp nhặt đồ, nhảy lên máy thời gian, đưa tay muốn nhấn nút khởi động.
“Không! Đừng mơ tưởng!" Hắn giống như một con sư tử điên cuồng, nhào tới nàng, nắm chặt cổ tay nàng, dùng sức ôm nàng vào trong ngực, “Không cho phép trở về, ta không cho phép nàng bỏ lại ta như vậy."
“Buông tôi ra, dù sao anh đã lợi dụng tôi rồi, không cần hư tình giả ý nữa, toi đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của anh, anh không phải là người có thể chung thủy với một người phụ nữ cả đời, cái anh muốn chẳng qua là mới mẻ, chỉ muốn chinh phục. Được, tôi đầu hàng, anh đã lấy được thân thể của tôi rồi, hiện tại chơi xong, không cần đuổi, tôi cũng sẽ đi, không cần anh như vậy, bảo vị hôn thê cầm Dạ Minh Châu làm nhục ta. Quan Nghênh Hạ tôi không phải loại phụ nữ quấn lấy đàn ông mãi không buông. Anh buông tay, tự tôi sẽ đi."
Nàng giãy dụa, cắn răng nói, buồn bực trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng có cơ hội nói, nhưng người đàn ông này nắm nàng thật đau.
“Nói hươu nói vượn, Bổn vương không có cho nàng ta cái gì, Dạ Minh Châu là nàng ta trộm……"
“Không cần nói nữa, tôi đã thấy hết rồi, cho dù tôi ở lại với anh, cho dù anh yêu tôi thật, thì thế nào? Chúng ta không thể nào bên nhau, tôi muốn một người chồng thuộc về mình, sau đó ra ngoài khổ cực kiếm tiền nuôi tôi và con, ngày nghỉ thì nấu chút thức ăn ngon, hai người cũng hưởng bữa tối dưới ánh nến."
"Bổn vương cũng có thể làm được!"
“Anh quên thân phận của mình sao? Anh không phải người bình thường, anh thả tôi đi!"
"Không cho phép, Bổn vương không cho phép."
Nghênh Hạ giãy dụa, nhấn nút, thừa dịp hắn không chú ý đẩy hắn xuống máy thời gian.
Thừa dịp máy thời gian vẫn còn khởi động, nàng quyết định nói ra lời trong lòng, “Tôi yêu huynh, cũng vì tôi yêu anh, tôi sẽ không có cách nào tha thứ tương lai anh có tam thê tứ thiếp, thậm chí là hậu cung tần phi, bởi vì anh là vương gia, phụ hoàng là Lý Thế Dân, mà đại ca và nhị ca của anh đã không còn tồn tại trong triều đại này, cho nên anh có thể là hoàng đế trong tương lai, anh không nên bỏ lại tất cả, cho nên, quên ta đi! Tôi cũng sẽ quên."
Nếu như có thể.
"Không! Quan Nghênh Hạ, không cho phép nàng rời ta."
Máy thời gian đã khởi động, nàng sắp trở lại nhà ấm áp của mình, quên tất cả mọi chuyện ở đây, quên người đàn ông này, mặc dù nàng biết điều này vô cùng khó khắn.
Nhắm mắt lại, nước mắt nàng nhịn không được, chảy xuống.
Nàng cảm giác được máy thời gian chậm rãi bay lên, không khí bốn phía cũng thay đổi, nàng có thể cảm nhận mình bị sương mù bao phủ, chung quanh bị ánh sáng màu bạc cuốn lấy.
Nàng muốn rời đi.
Nhưng mà tại sao lòng của nàng như muốn vỡ ra thế này?
Có lẽ khi nàng trở về, nhìn đến sách sử, thấy hắn và người phụ nữ khác thành thân, sinh con, nàng sẽ điên mất?
Nhưng nếu lưu lại, nàng càng sống không bằng chết.
Nàng biết mình không thể không đi, bởi vì nếu tiếp tục như vậy, nàng sẽ trở thành một người phụ nữ vì yêu mà mất đi tự trọng, nàng cũng sẽ vì hắn mà cố gắng lấy lòng, sau đó biến thành một người mà chính mình cũng chán ghét.
Không! Nếu như không thể có được tình yêu của hắn, nàng tình nguyện rời đi.
“Tạm biệt, tình yêu của em."
Khi nàng nhắm hai mắt lại, thâm tình nói những lời này thì đã nghe giọng nói quen thuộc phía sau.
“Nhưng mà tình yêu của em không muốn tạm biệt em."
Quan Nghênh Hạ đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Lý Lan Ngọc đã leo lên máy thời gian từ lúc nào.
“Anh……"
Nàng chưa nói hết, đã bị hắn ôm chặt.
“Viên Dạ Minh Châu này vốn là của ta, ta lấy là đương nhiên, chẳng lẽ đợi đến khi huynh đưa cho con hồ ly đó sao?" Nàng ta nói như hiển nhiên, “Ta biết viên Dạ Minh Châu này có ý nghĩa gì, huynh nói muốn đưa cho Vương phi tương lai, cho nên ta đương nhiên có thể……"
“Không thể nào, bởi vì người có tư cách làm Vương pho của Lý Lan Ngọc ta chỉ có một người, nhưng tuyệt đối không phải là ngươi."
"Lý Lan ngọc, ngươi thật là quá đáng!"
“Ta vốn có cá tính như vậy, không chịu nổi có thể đi, không ai cần ngươi ở đây."
“Tại sao? Ta kém hơn Quan Nghênh Hạ kia sao? Tại sao ả ta mới biến mất trước mặt huynh chốc lát, huynh lại như kiến bò trên chảo nóng, liều mạng tìm ả, còn ta, lại giống như một món đồ bẩn, đuổi đi? Ta có đáng ghét thế sao?"
“Ngươi trộm đồ của Bổn vương, chính là kẻ trộm, Bổn vương không thể cưới một tên trộm làm thê tử."
“Vậy sao? Vậy huynh có thể cưới một nữ nhân không rõ lai lịch, không có gia thế làm Vương phi sao? Huynh nghĩ, phụ hoàng của huynh sẽ đồng ý à?"
"Người sẽ không đồng ý."
“Điều này đúng rồi." Nàng ta dương dương tự đắc nói: “Huynh không cần lo lắng, ta sẽ không để ý trước kia huynh có bao nhiêu nữ nhân, cũng đừng lo nên xử lý Quan Nghênh Hạ thế nào, ta có nói với ả ta sẽ giúp ả tìm một nhà chồng thật tốt, ả sẽ không bị ủy khuất."
"Ngươi nói gì?"
“Huynh lấy ta là chắc chắn rồi, hơn nữa, ta làm vậy cũng đã làm ả ta chết tâm."
“Chết tâm thế nào?"
“Ta đưa Dạ Minh Châu cho ả xem, ả ta lập tức đồng ý không xen vào giữa chúng ta."
"Cái gì? Không thể nào."
“Ta biết ả ta mua nhiều đồ như vậy, nhất định muốn chuẩn bị rời khỏi huynh, ta cũng không cần so đo nhiều, chỉ cần ả bằng lòng rời huynh, ta thấy rất đáng giá."
Lan Ngọc trừng mắt nhìn nữ nhân không biết thẹn trước mắt, ngay cả hắn bày ra sắc mặt khó coi cũng không đuổi được nàng ta, còn dám nói những lời khốn nạn này…….
Khoan đã! Chẳng lẽ tiểu nha đầu mua những thứ đó để…….
“Không! Không thể!" Hắn giống như bị lửa đốt, lập tức chạy về phía phòng của Nghênh Hạ.
"Không cho phép, Bổn vương không cho phép!"
Tất cả mọi người bị tiếng rống của Tam Vương gia làm sợ, mọi người dừng hết mọi việc, vội vàng chạy theo, bởi vì bọn họ chưa bao giờ thấy Tam Vương gia kinh hoàng như vậy.
Lan Ngọc hung hăng đá cửa phòng Nghênh Hạ, liền nhìn thấy nàng đang cố sức đẩy mọi thứ lên máy thời gian.
Nghênh Hạ bị giật mình, rương lớn trong tay rơi xuống, lăn đến trước mặt Lan Ngọc, kim ngân tài bảo bên trong rơi tán loạn.
Mọi người mở to mắt, trong lòng đồng thời la lên, Kìa! Gom đồ chạy trốn đó!
Lan Ngọc trợn mắt nhìn những thứ trên đất, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nghênh Hạ.
Nghênh Hạ không kịp nhặt đồ, nhảy lên máy thời gian, đưa tay muốn nhấn nút khởi động.
“Không! Đừng mơ tưởng!" Hắn giống như một con sư tử điên cuồng, nhào tới nàng, nắm chặt cổ tay nàng, dùng sức ôm nàng vào trong ngực, “Không cho phép trở về, ta không cho phép nàng bỏ lại ta như vậy."
“Buông tôi ra, dù sao anh đã lợi dụng tôi rồi, không cần hư tình giả ý nữa, toi đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của anh, anh không phải là người có thể chung thủy với một người phụ nữ cả đời, cái anh muốn chẳng qua là mới mẻ, chỉ muốn chinh phục. Được, tôi đầu hàng, anh đã lấy được thân thể của tôi rồi, hiện tại chơi xong, không cần đuổi, tôi cũng sẽ đi, không cần anh như vậy, bảo vị hôn thê cầm Dạ Minh Châu làm nhục ta. Quan Nghênh Hạ tôi không phải loại phụ nữ quấn lấy đàn ông mãi không buông. Anh buông tay, tự tôi sẽ đi."
Nàng giãy dụa, cắn răng nói, buồn bực trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng có cơ hội nói, nhưng người đàn ông này nắm nàng thật đau.
“Nói hươu nói vượn, Bổn vương không có cho nàng ta cái gì, Dạ Minh Châu là nàng ta trộm……"
“Không cần nói nữa, tôi đã thấy hết rồi, cho dù tôi ở lại với anh, cho dù anh yêu tôi thật, thì thế nào? Chúng ta không thể nào bên nhau, tôi muốn một người chồng thuộc về mình, sau đó ra ngoài khổ cực kiếm tiền nuôi tôi và con, ngày nghỉ thì nấu chút thức ăn ngon, hai người cũng hưởng bữa tối dưới ánh nến."
"Bổn vương cũng có thể làm được!"
“Anh quên thân phận của mình sao? Anh không phải người bình thường, anh thả tôi đi!"
"Không cho phép, Bổn vương không cho phép."
Nghênh Hạ giãy dụa, nhấn nút, thừa dịp hắn không chú ý đẩy hắn xuống máy thời gian.
Thừa dịp máy thời gian vẫn còn khởi động, nàng quyết định nói ra lời trong lòng, “Tôi yêu huynh, cũng vì tôi yêu anh, tôi sẽ không có cách nào tha thứ tương lai anh có tam thê tứ thiếp, thậm chí là hậu cung tần phi, bởi vì anh là vương gia, phụ hoàng là Lý Thế Dân, mà đại ca và nhị ca của anh đã không còn tồn tại trong triều đại này, cho nên anh có thể là hoàng đế trong tương lai, anh không nên bỏ lại tất cả, cho nên, quên ta đi! Tôi cũng sẽ quên."
Nếu như có thể.
"Không! Quan Nghênh Hạ, không cho phép nàng rời ta."
Máy thời gian đã khởi động, nàng sắp trở lại nhà ấm áp của mình, quên tất cả mọi chuyện ở đây, quên người đàn ông này, mặc dù nàng biết điều này vô cùng khó khắn.
Nhắm mắt lại, nước mắt nàng nhịn không được, chảy xuống.
Nàng cảm giác được máy thời gian chậm rãi bay lên, không khí bốn phía cũng thay đổi, nàng có thể cảm nhận mình bị sương mù bao phủ, chung quanh bị ánh sáng màu bạc cuốn lấy.
Nàng muốn rời đi.
Nhưng mà tại sao lòng của nàng như muốn vỡ ra thế này?
Có lẽ khi nàng trở về, nhìn đến sách sử, thấy hắn và người phụ nữ khác thành thân, sinh con, nàng sẽ điên mất?
Nhưng nếu lưu lại, nàng càng sống không bằng chết.
Nàng biết mình không thể không đi, bởi vì nếu tiếp tục như vậy, nàng sẽ trở thành một người phụ nữ vì yêu mà mất đi tự trọng, nàng cũng sẽ vì hắn mà cố gắng lấy lòng, sau đó biến thành một người mà chính mình cũng chán ghét.
Không! Nếu như không thể có được tình yêu của hắn, nàng tình nguyện rời đi.
“Tạm biệt, tình yêu của em."
Khi nàng nhắm hai mắt lại, thâm tình nói những lời này thì đã nghe giọng nói quen thuộc phía sau.
“Nhưng mà tình yêu của em không muốn tạm biệt em."
Quan Nghênh Hạ đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Lý Lan Ngọc đã leo lên máy thời gian từ lúc nào.
“Anh……"
Nàng chưa nói hết, đã bị hắn ôm chặt.
Tác giả :
Tứ Nguyệt