Cô Vợ Xinh Đẹp Vô Tình Của Tổng Giám Đốc
Chương 27: Đau đớn chỉ mình anh
- “Ngọc nhi.....Ngọc nhi...... Em đừng đi mà!!.... Anh chỉ biết ở đằng sau gào thét tên cô rồi trơ mắt nhìn cô rời đi...."
- “Quân!! Đủ rồi!! Bây giờ cậu ở đây gào thét lên như vậy thì có ích gì chứ?? Cô ta cũng không quan tâm cậu đâu!! Thế Duy lôi người anh dậy quát lớn
- “Hahaa!! Hahaa!!“. Anh mất hết sức lực ngồi dưới đất cười như điên...... Đúng lúc này “cạch", Trần lão gia và trần phu nhân bước vào, nhìn thấy một cảnh hổn độn như vậy trợn mắt nhìn còn anh thì lại ngồi dưới đất thẩn thờ,Trần phu nhân lo lắng đi đến lên tiếng hỏi
- “Quân!! Con làm sao vậy?? Đã có chuyện gì xảy ra?? Sao lại thành như vậy?? Duy mau nói ta biết, đã có chuyện gì vậy hả??
- “Bác gái!! Thật ra vừa rồi Thiên Ngọc có tới đây!!“. Thế Duy nhìn vẻ mặt của Trần phu nhân lo ngại nói
- “Cái gì??Con bé vừa đến đây sao?? Con bé đến khi nào??“. Trần phu nhân ngạc nhiên khi biết được cô đã đến đây
- “Vâng!! Nhưng cô ấy không phải đến thăm Quân mà đến đưa đơn ly hôn cho cậu ấy!!“. Thế Duy nói
- “Sao?? Sao con bé lại có thể như vậy chứ??" Trần phu nhân nghe thế không tin nói
- “Được rồi!! Tất cả mấy người đừng ồn nữa!! Ra ngoài hết đi!!. Tôi muốn được yên tĩnh một mình!! Anh khó chịu quát ầm lên
- “Nhưng Quân à...... Con......" Trần phu nhân định nói tiếp nhưng bị Trần lão gia lên tiếng can ngăn
- “Được rồi, được rồi....!! Chúng ta ra ngoài!! Cho Quân nó ở một mình đi!!“.
- “Nhưng mà...... Nhưng mà...... Quân....nó.....“. Trần phu nhân vẫn còn lo lắng chưa muốn đi
- “Ra ngoài đi..... Ra ngoài hết......"Anh mệt mỏi gào thét lên rồi nằm xuống giường nhắm mắt lại không để ý đến ai.
- “Nhìn thấy anh tức giận như vậy ai cũng không nói nhiều liền đi ra ngoài cho anh nghỉ ngơi“.
- “Ngọc nhi..... Ngọc nhi...... Tại sao lại đối xử với anh như thế?? Tại sao chứ?? Anh chỉ muốn em về bên cạnh anh thôi mà.... Ngọc nhi..... Anh phải làm sao đây, làm sao em mới có thể quay về bên anh, mới tha thứ cho anh đây?? Em nói cho anh biết đi.... Ngọc nhi... Tim anh đau lắm em biết không?? Anh nằm trên giường đau khổ nhớ về cô, nhớ tới ánh mắt khinh thường của cô, những lời nói lạnh lùng vẫn còn vang vọng bên tai anh...... Bây giờ anh đã cảm nhận được cảm giác đau khổ là như thế nào?? Giờ đây chính anh phải chịu đựng nỗi đau đó.... Đau đớn chỉ mình anh nhận lấy tất cả.... Hahaa!!!
- “Còn cô sau khi rời khỏi bệnh viện thì bắt một chiếc taxi đến công ty. Trong lòng cô cảm thấy rất tức giận khi anh cứ cố níu kéo mà không chịu buông tha cho cô. Hừ... Khi nghĩ đến vẻ mặt đau khổ của anh thì cô cảm thấy rất giả tạo..... “
- “Trần Thiên Quân!! Anh đừng nghĩ rằng bây giờ anh nói anh yêu tôi thì tôi sẽ tin.... Anh đừng mơ tưởng lấy tôi ra làm trò chơi nữa, tôi đã không còn là Lưu Thiên Ngọc của năm năm trước rồi..... “. Cô cười lạnh nghĩ thầm. Khi xe đến nơi, cô trả tiền cho tài xế taxi rồi bước xuống xe đi vào công ty. Lúc cô đi vào công ty, mọi người nhìn thấy cô liền cúi đầu chào cô. Cô mĩm cười nhìn họ rồi rồi bước thẳng tới thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, thang máy đi lên tầng 20, tầng cao nhất của công ty. Khi đến nơi, cô đi ra thì gặp tiểu Mỹ đứng chờ sẵn bên ngoài, thấy cô liền bước tới cung kính nói
- “Tổng giám đốc!! Chị đến rồi!! “
- “Ừ“. “Tiểu Mỹ,em làm gì ở đây vậy??"
- “Dạ!! Em chờ chị à!!“. Tiểu Mỹ trả lời
- “Hửm?? Chờ chị làm gì?? Có việc gì sao??"
- “À!! Vâng!!. Có Vương tổng tìm chị ạ!!“. Tiểu Mỹ dạ thưa trả lời
- “Vương tổng?? Là Lãng Thần sao?? Sao anh ấy lại đến đây?? Có chuyện gì sao??" Cô hỏi
- “Vâng!! Vương tổng bảo rằng có chuyện muốn nói với chị a!!" Tiểu Mỹ nhìn cô nói
- “Chuyện muốn nói sao?? Được rồi!! Thế anh ấy đang ở đâu?? Anh ấy đến bao lâu rồi??“. Cô gật đầu rồi hỏi
- “Vương tổng đang trong phòng dành cho khách chờ chị đã hơn một tiếng rồi ạ!!“. Tiểu Mỹ nói
- “Hả?? Lâu như vậy sao em không gọi cho chị??“. Cô kinh ngạc khi nghe tiểu Mỹ nói anh chờ hơn một tiếng đồng hồ
- “A!! Cái này là phó tổng dặn em là nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền chị vì chị đang phải giải quyết vấn đề giữa chị và Trần tổng á “ Tiểu Mỹ trả lời thành thật
- “Haizzz!! Được rồi!! Em đem cho chị ly capuchino đi sau đó thì đi làm việc tiếp, có chuyện gì thì thông báo cho chị“. Cô thở dài rồi nói với tiểu Mỹ
- “Vâng!! Em biết rồi!!“. Tiểu Mỹ gật đầu rồi đi
- “Cô nói xong rồi cất bước đến phòng khách. Lúc cô đi vào thì thấy Lãng Thần đang ngồi trên ghế sofa đợi cô. Nghe tiếng mở cửa, Lãng Thần xoay lại thì trông thấy cô đang đứng ngay cửa. Lãng Thần đứng lên nhìn cô nở nụ cười rồi nói “
- “Quỳnh Ngọc!! Chào cô
- “Hi! Chào anh!! Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu như vậy!!“. Cô cười ngượng đi đến ghế sofa ngồi xuống nhìn anh nói
- “Không sao đâu!! Đợi cô bao lâu tôi cũng đợi!!“. Lãng Thần cười cười nói
- “À!! Ừ!! Tôi nghe thư ký nói là anh có chuyện muốn nói với tôi?? Là chuyện gì thế??“. Cô gật đầu rồi hỏi
- “Ừm..... Là chuyện lúc ở tòa án ấy!! Lúc đó tôi đã gây phiền toái cho cô, tôi thành thật xin lỗi...." Lãng Thần cúi đầu lắp bắp nói rồi lén lút quan sát nét mặt của cô
- “A!! Là chuyện đó à!! Không sao đâu!! Đó cũng không phải là lỗi của anh, anh đừng tự trách mình như vậy!!“. Cô nhìn anh cười rồi lắc đầu bảo không sao, đừng lo lắng
- “Thật sao?? Cô không giận vì chuyện đó sao??“. Lãng Thần lo ngại hỏi
- “Ừm“. “Với lại đó đâu phải lỗi của anh, anh đừng lo lắng về việc đó!!“. Cô mĩm cười với Lãng Thần
- “À!!.....Ừ“. Nhìn thấy nụ cười của cô, Lãng Thần hơi lúng túng ( Ây da...... Xem ra anh Thần nhà ta đã bị thần cupid bắn tên rồi......)
- “Hihi!!“. “Mà ngoài chuyện đó ra thì hình như anh vẫn còn chuyện muốn nói với tôi đúng không??“. Cô nhìn Lãng Thần có chút khác lạ như có chuyện muốn nói
- “Ừm....... Thật ra là...... Hai công ty chúng ta đã hợp tác thành công, tôi có ý muố là cả 2 công ty chúng ta cùng đi du lịch để thân thiết thêm, có được không?? Cô cảm thấy thế nào??“. Lãng Thần đưa mắt nhìn cô
- “Du lịch sao?? Ừm. Được đó!! Tôi cảm thấy nếu như vậy mà 2 bên công ty chúng ta gắn bó hơn thì càng tốt!!“. Cô nghe Lãng Thần nói thế liền cười nói đồng ý. Cô cảm thấy thời gian này đi du lịch sẽ làm cho đầu óc thoải mái hơn....
- “Thật sao?? Cô đồng ý?? Thật tốt quá!!“. Nghe cô đồng ý thì Lãng Thần kích động đứng dậy nói....
- “Hihi!! Anh đâu cần phải kích động như thế chứ!! Thật là.....!!" Cô buồn cười nhìn Lãng Thần nói
- “A!! Xin lỗi!! Tôi kích động quá!! Hihi!!“. Lãng Thần gãi đầu xấu hổ nhìn cô
- “Không sao!! Mà anh tính đi nơi nào chưa??“. Cô lắc đầu cười nói
- “Ừ“. “Là hòn đảo Bora Bora - Pháp, tôi đã xem trên mạng cảm thấy nơi đó rất đẹp và có nhiều nơi để tham quan đấy!!“. Lãng Thần cười nói với cô
- “Đảo Bora sao?? Hình như tôi cũng đã xem qua trên mạng một lần rồi thì phải, tôi cũng rất thích nơi đó. Tôi cảm nhận được hòn đảo đó nếu chúng ta ngắm mặt trời mọc vào sáng sớm sẽ rất tuyệt vời đấy!!“. Cô nói
- “Được!! Vậy để tôi đi đặt phòng cho tất cả chúng ta nhé!!" Lãng Thần vui vẻ gật đầu và nghĩ rằng khi tới đó sẽ quyết tâm theo đuổi cô..... Cô cũng cười rồi gật đầu.... Rồi cả hai cùng trò chuyện với vui vẻ với nhau trong phòng......
- “Quân!! Đủ rồi!! Bây giờ cậu ở đây gào thét lên như vậy thì có ích gì chứ?? Cô ta cũng không quan tâm cậu đâu!! Thế Duy lôi người anh dậy quát lớn
- “Hahaa!! Hahaa!!“. Anh mất hết sức lực ngồi dưới đất cười như điên...... Đúng lúc này “cạch", Trần lão gia và trần phu nhân bước vào, nhìn thấy một cảnh hổn độn như vậy trợn mắt nhìn còn anh thì lại ngồi dưới đất thẩn thờ,Trần phu nhân lo lắng đi đến lên tiếng hỏi
- “Quân!! Con làm sao vậy?? Đã có chuyện gì xảy ra?? Sao lại thành như vậy?? Duy mau nói ta biết, đã có chuyện gì vậy hả??
- “Bác gái!! Thật ra vừa rồi Thiên Ngọc có tới đây!!“. Thế Duy nhìn vẻ mặt của Trần phu nhân lo ngại nói
- “Cái gì??Con bé vừa đến đây sao?? Con bé đến khi nào??“. Trần phu nhân ngạc nhiên khi biết được cô đã đến đây
- “Vâng!! Nhưng cô ấy không phải đến thăm Quân mà đến đưa đơn ly hôn cho cậu ấy!!“. Thế Duy nói
- “Sao?? Sao con bé lại có thể như vậy chứ??" Trần phu nhân nghe thế không tin nói
- “Được rồi!! Tất cả mấy người đừng ồn nữa!! Ra ngoài hết đi!!. Tôi muốn được yên tĩnh một mình!! Anh khó chịu quát ầm lên
- “Nhưng Quân à...... Con......" Trần phu nhân định nói tiếp nhưng bị Trần lão gia lên tiếng can ngăn
- “Được rồi, được rồi....!! Chúng ta ra ngoài!! Cho Quân nó ở một mình đi!!“.
- “Nhưng mà...... Nhưng mà...... Quân....nó.....“. Trần phu nhân vẫn còn lo lắng chưa muốn đi
- “Ra ngoài đi..... Ra ngoài hết......"Anh mệt mỏi gào thét lên rồi nằm xuống giường nhắm mắt lại không để ý đến ai.
- “Nhìn thấy anh tức giận như vậy ai cũng không nói nhiều liền đi ra ngoài cho anh nghỉ ngơi“.
- “Ngọc nhi..... Ngọc nhi...... Tại sao lại đối xử với anh như thế?? Tại sao chứ?? Anh chỉ muốn em về bên cạnh anh thôi mà.... Ngọc nhi..... Anh phải làm sao đây, làm sao em mới có thể quay về bên anh, mới tha thứ cho anh đây?? Em nói cho anh biết đi.... Ngọc nhi... Tim anh đau lắm em biết không?? Anh nằm trên giường đau khổ nhớ về cô, nhớ tới ánh mắt khinh thường của cô, những lời nói lạnh lùng vẫn còn vang vọng bên tai anh...... Bây giờ anh đã cảm nhận được cảm giác đau khổ là như thế nào?? Giờ đây chính anh phải chịu đựng nỗi đau đó.... Đau đớn chỉ mình anh nhận lấy tất cả.... Hahaa!!!
- “Còn cô sau khi rời khỏi bệnh viện thì bắt một chiếc taxi đến công ty. Trong lòng cô cảm thấy rất tức giận khi anh cứ cố níu kéo mà không chịu buông tha cho cô. Hừ... Khi nghĩ đến vẻ mặt đau khổ của anh thì cô cảm thấy rất giả tạo..... “
- “Trần Thiên Quân!! Anh đừng nghĩ rằng bây giờ anh nói anh yêu tôi thì tôi sẽ tin.... Anh đừng mơ tưởng lấy tôi ra làm trò chơi nữa, tôi đã không còn là Lưu Thiên Ngọc của năm năm trước rồi..... “. Cô cười lạnh nghĩ thầm. Khi xe đến nơi, cô trả tiền cho tài xế taxi rồi bước xuống xe đi vào công ty. Lúc cô đi vào công ty, mọi người nhìn thấy cô liền cúi đầu chào cô. Cô mĩm cười nhìn họ rồi rồi bước thẳng tới thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, thang máy đi lên tầng 20, tầng cao nhất của công ty. Khi đến nơi, cô đi ra thì gặp tiểu Mỹ đứng chờ sẵn bên ngoài, thấy cô liền bước tới cung kính nói
- “Tổng giám đốc!! Chị đến rồi!! “
- “Ừ“. “Tiểu Mỹ,em làm gì ở đây vậy??"
- “Dạ!! Em chờ chị à!!“. Tiểu Mỹ trả lời
- “Hửm?? Chờ chị làm gì?? Có việc gì sao??"
- “À!! Vâng!!. Có Vương tổng tìm chị ạ!!“. Tiểu Mỹ dạ thưa trả lời
- “Vương tổng?? Là Lãng Thần sao?? Sao anh ấy lại đến đây?? Có chuyện gì sao??" Cô hỏi
- “Vâng!! Vương tổng bảo rằng có chuyện muốn nói với chị a!!" Tiểu Mỹ nhìn cô nói
- “Chuyện muốn nói sao?? Được rồi!! Thế anh ấy đang ở đâu?? Anh ấy đến bao lâu rồi??“. Cô gật đầu rồi hỏi
- “Vương tổng đang trong phòng dành cho khách chờ chị đã hơn một tiếng rồi ạ!!“. Tiểu Mỹ nói
- “Hả?? Lâu như vậy sao em không gọi cho chị??“. Cô kinh ngạc khi nghe tiểu Mỹ nói anh chờ hơn một tiếng đồng hồ
- “A!! Cái này là phó tổng dặn em là nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền chị vì chị đang phải giải quyết vấn đề giữa chị và Trần tổng á “ Tiểu Mỹ trả lời thành thật
- “Haizzz!! Được rồi!! Em đem cho chị ly capuchino đi sau đó thì đi làm việc tiếp, có chuyện gì thì thông báo cho chị“. Cô thở dài rồi nói với tiểu Mỹ
- “Vâng!! Em biết rồi!!“. Tiểu Mỹ gật đầu rồi đi
- “Cô nói xong rồi cất bước đến phòng khách. Lúc cô đi vào thì thấy Lãng Thần đang ngồi trên ghế sofa đợi cô. Nghe tiếng mở cửa, Lãng Thần xoay lại thì trông thấy cô đang đứng ngay cửa. Lãng Thần đứng lên nhìn cô nở nụ cười rồi nói “
- “Quỳnh Ngọc!! Chào cô
- “Hi! Chào anh!! Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu như vậy!!“. Cô cười ngượng đi đến ghế sofa ngồi xuống nhìn anh nói
- “Không sao đâu!! Đợi cô bao lâu tôi cũng đợi!!“. Lãng Thần cười cười nói
- “À!! Ừ!! Tôi nghe thư ký nói là anh có chuyện muốn nói với tôi?? Là chuyện gì thế??“. Cô gật đầu rồi hỏi
- “Ừm..... Là chuyện lúc ở tòa án ấy!! Lúc đó tôi đã gây phiền toái cho cô, tôi thành thật xin lỗi...." Lãng Thần cúi đầu lắp bắp nói rồi lén lút quan sát nét mặt của cô
- “A!! Là chuyện đó à!! Không sao đâu!! Đó cũng không phải là lỗi của anh, anh đừng tự trách mình như vậy!!“. Cô nhìn anh cười rồi lắc đầu bảo không sao, đừng lo lắng
- “Thật sao?? Cô không giận vì chuyện đó sao??“. Lãng Thần lo ngại hỏi
- “Ừm“. “Với lại đó đâu phải lỗi của anh, anh đừng lo lắng về việc đó!!“. Cô mĩm cười với Lãng Thần
- “À!!.....Ừ“. Nhìn thấy nụ cười của cô, Lãng Thần hơi lúng túng ( Ây da...... Xem ra anh Thần nhà ta đã bị thần cupid bắn tên rồi......)
- “Hihi!!“. “Mà ngoài chuyện đó ra thì hình như anh vẫn còn chuyện muốn nói với tôi đúng không??“. Cô nhìn Lãng Thần có chút khác lạ như có chuyện muốn nói
- “Ừm....... Thật ra là...... Hai công ty chúng ta đã hợp tác thành công, tôi có ý muố là cả 2 công ty chúng ta cùng đi du lịch để thân thiết thêm, có được không?? Cô cảm thấy thế nào??“. Lãng Thần đưa mắt nhìn cô
- “Du lịch sao?? Ừm. Được đó!! Tôi cảm thấy nếu như vậy mà 2 bên công ty chúng ta gắn bó hơn thì càng tốt!!“. Cô nghe Lãng Thần nói thế liền cười nói đồng ý. Cô cảm thấy thời gian này đi du lịch sẽ làm cho đầu óc thoải mái hơn....
- “Thật sao?? Cô đồng ý?? Thật tốt quá!!“. Nghe cô đồng ý thì Lãng Thần kích động đứng dậy nói....
- “Hihi!! Anh đâu cần phải kích động như thế chứ!! Thật là.....!!" Cô buồn cười nhìn Lãng Thần nói
- “A!! Xin lỗi!! Tôi kích động quá!! Hihi!!“. Lãng Thần gãi đầu xấu hổ nhìn cô
- “Không sao!! Mà anh tính đi nơi nào chưa??“. Cô lắc đầu cười nói
- “Ừ“. “Là hòn đảo Bora Bora - Pháp, tôi đã xem trên mạng cảm thấy nơi đó rất đẹp và có nhiều nơi để tham quan đấy!!“. Lãng Thần cười nói với cô
- “Đảo Bora sao?? Hình như tôi cũng đã xem qua trên mạng một lần rồi thì phải, tôi cũng rất thích nơi đó. Tôi cảm nhận được hòn đảo đó nếu chúng ta ngắm mặt trời mọc vào sáng sớm sẽ rất tuyệt vời đấy!!“. Cô nói
- “Được!! Vậy để tôi đi đặt phòng cho tất cả chúng ta nhé!!" Lãng Thần vui vẻ gật đầu và nghĩ rằng khi tới đó sẽ quyết tâm theo đuổi cô..... Cô cũng cười rồi gật đầu.... Rồi cả hai cùng trò chuyện với vui vẻ với nhau trong phòng......
Tác giả :
Đa Tình