Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 74: Có thể cho phép anh lấy em không?
Tuyết Chi nhíu mày, vỗ vỗ má cho đến lúc hồng hào, trang điểm đậm hơn bình thường một chút mới có thể xóa đi cảm giác bệnh tật.
Cô ra khỏi phòng, Đỗ Hân Dĩnh đang bưng sữa tới: "Tuyết Chi, uống chút sữa rồi hãy đi đi."
"Không cần đâu." Tuyết Chi nhìn cũng không nhìn, vội vàng ra ngoài.
Vừa rời khỏi cửa lớn, thì nhận được điện thoại của Tiêu Chí Khiêm: "Em chưa tới." Anh trầm giọng, mơ hồ có chút tủi thân
"Em lập tức tới ngay." Cúp điện thoại, cô gọi taxi, lập tức tới Tiêu thị.
Đây là lần đầu tiên Tuyết Chi tới trễ từ lúc đi làm mấy ngày nay, vừa ngồi xuống chỗ, Chiêm Gia Linh đã đi tới: "Cô Chương, hi vọng cô gia tăng quan niệm về thời gian một chút." Lướt qua cô, trực tiếp chạy tới phòng làm việc của Tiêu Chí Khiêm.
Tuyết Chi ngồi trên ghế, bóp bóp thái dương, thấy tinh thần cô không tốt, Dương Châu Kiệt đi tới: "Này, cô không sao chứ?"
Tuyết Chi lắc đầu: "Tối qua ngủ không ngon."
Dương Châu Kiệt nhíu mày, ý tứ sâu xa "ồ" một tiếng, cười tủm tỉm: "Hiểu mà, hiểu mà. Phó giám đốc trẻ tuổi cường tráng, một đêm với anh ấy mà nói, căn bản không phải vấn đề!"
Tiểu Tống bên cạnh cười hô hố, nháy nháy mắt.
Tuyết Chi lười để ý với họ, đứng dậy pha cà phê, lúc đi qua văn phòng, Chiêm Gia Linh vừa khéo đẩy cửa ra, qua khe mở, Tiêu Chí Khiêm lập tức nhìn thấy bóng dáng cô, đi tới kéo cô vào.
"Em tới trễ rồi." Anh nói, trong mắt đều là trách cứ, giống như ánh mắt đầu tiên nhìn thấy khi bước vào văn phòng là cô đã trở thành thói quen, không nhìn thấy cô, lòng anh hoảng hốt.
Tuyết Chi lè lưỡi: "Em dậy trễ."
Đôi mắt mờ sương nhìn chằm chằm cô: "Sắc mặt em không tốt."
Giọng Tuyết Chi có chút oán hận: "Tối qua ngủ không ngon, sáng lại dậy không nổi, rất lâu rồi không như vậy."
Ngón tay thon dài và ấm áp của anh lại lập tức xoa huyệt thái dương của cô, xoa bóp nhịp nhàng.
Rất thoải mái.
Tuyết Chi dựa vào trước ngực anh, híp mắt lại, giống một con mèo đang phơi nắng, có lẽ là tác dụng tâm lý, sức lực trên tay anh vừa phải, ngón tay xoa bóp trên da sẽ sinh ra phản ứng hóa học khác nhau, cảm giác nặng nề thật sự được giải tỏa không ít.
"Tuyết Chi." Trên đỉnh đầu là âm thanh êm ái của anh.
Tuyết Chi ừ một tiếng uể oải.
"Anh muốn giữ em bên mình 24 tiếng."
Cô thoáng chốc mở to đôi mắt phượng nhìn anh, đôi mắt kia chân thành tha thiết, tất cả đều là tình yêu nồng nàn không muốn xa rời cô, giống như sinh mệnh của anh tồn tại là vì cô.
Ngón tay dời xuống, ôm gò má cô: "Anh muốn lúc mở mắt thì có thể nhìn thấy em, lúc nhắm mắt vẫn có thể ngửi được mùi hương của em." Dừng một chút, anh rũmắt: "Em...có thể cho phép anh lấy em không?"
Anh nói cẩn thận như vậy, dùng phương pháp đặc biệt của anh, có chút tự ti cầu hôn cô.
Tuyết Chi kinh ngạc, đôi mắt long lanh có sự hoảng hốt thoáng qua, giống như không thể nào liên hệ việc kết hôn với Tiêu Chí Khiêm.
Thấy cố không phản ứng, ánh mắt Tiêu Chí Khiêm càng cụp xuống, giọng nói cũng trầm đi rất nhiều: "Anh...anh không xứng, phải không?"
Tuyết Chi từ từ tìm lại giọng nói của mình: "Anh... anh đang cầu hôn em sao?"
Tiêu Chí Khiêm mím chặt đôi môi diễm lệ, thật lâu mới nói: "Họ nói, chỉ cần cầu hôn, em sẽ không chạy mất."
Tuyết Chi không hợp thời cười phụt ra tiếng, không cần hỏi cũng biết lời này là ai nói, ngoại trừ Đinh Khiên, ai có gan bát quái như vậy?
Tiêu Chí Khiêm rõ ràng có chút căng thẳng, cụp mắt xuống, từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm mũi chân, dáng vẻ không biết làm sao, hoàn toàn không có chút phong thái thần bí của cậu Tiêu khi đứng trước mặt mọi người
Ánh mắt cô nhìn anh từ từ mềm mại, mang theo chút đau lòng.
Đi lên phía trước một bước nhỏ, dán sát hơn vào người anh, ngẩng đầu, cô nhẹ cười: "Em bằng lòng, em bằng lòng gả cho anh."
Đời này kiếp này, cô bằng lòng gả cho người đàn ông làm cô đau lòng tới tận cốt tủy này.
Toàn thân Tiêu Chí Khiêm chấn động, ngẩng mạnh đầu, nhìn vào đôi mắt phượng mang ý cười của cô, đôi môi mấp máy, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì. Tuyết Chi cười ôm eo anh, đùa: "Người ta cầu hôn đều có nhẫn kim cương, em cũng muốn có, ít nhất phải to như trứng bồ câu!"
Anh từ từ cúi mắt, chỉ nhìn cô, mấy giây sau, đột nhiên phản ứng lại, cầm điện thoại lên: "Thạch, mua kim cương! Phải to hơn trứng bồ câu!"
Tuyết Chi đầu tiên sững sờ, sau đó phụt một tiếng cười ra: "Này, em chỉ là tiện miệng nói một chút!"
Tiêu Chí Khiêm đặt điện thoại xuống, sắc thái kỳ lạ tán loạn trong đáy mắt, ngay cả khuôn mắt rạng ngời cũng trở nên hấp dẫn hơn. Tuyết Chi bị anh nhìn có chút ngượng ngùng, dựa vào anh, thấp giọng nói: "Tiêu Chí Khiêm, chuyện này, trước đó đừng nói cho người khác biết được không? Đây là chuyện của hai chúng ta, em không muốn bị người không liên quan làm phiền."
"Ừ." Anh không chút do dự gật đầu, bây giờ cho dù Tuyết Chi nói muốn mạng của anh, anh tuyệt đối cũng không nói hai lời.
Tuyết Chi cười, an tâm nép vào lòng anh.
Không lời thề non hẹn biển, không không lời ngọt tiếng ngọt ngấy chết người, anh cầu hôn rất đơn giản. Giờ khắc này, nhất định sẽ là giây phút khó quên trong cuộc đời cô.
Ngước mắt, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, cô cảm kích ông trời, cho cô có thể trở về kiếp này lần nữa.
Cả buổi sáng, mấy người trong văn phòng đều nhìn thấy thay đổi của Tiêu Chí Khiêm.
Dương Châu Kiệt cầm văn kiện đã ký, nghi hoặc đi ra, mày nhíu thật chặt: "Phó giám đốc, anh..." Nghĩ một lát, vẫn lắc lắc đầu, vừa nãy hẳn là ảo giác đi? Phó giám đốc sao sẽ nói với anh "vất vả rồi"? Nhất định là ảo giác!
Nghĩ vậy nên cũng thản nhiên.
Mà chốc lát sau, khi Tiểu Tống đi ra, sững sờ như mất hồn, ngồi lại trên ghế, thì thào tự nói: "Phó giám đốc... Phó giám đốc... Phó giám đốc gọi tên tôi..."
Hai chữ "Tống Thần" đơn giản như vậy nói ra từ miệng phó giám đốc lại tiếng sấm.
Anh ta kích động muốn khóc, là Tống Thần Tống Thần, là đại danh của anh, không phải Tiểu Tống.
Ngay cả Chiêm Gia Linh cũng được sự nhận định ngoài ý muốn của Tiêu Chí Khiêm mà làm cho tay chân luống cuống. Điều đến văn phòng Phó giám đốc lâu như vậy, anh từ trước tới nay chưa từng nhìn thẳng mình, nhưng vừa rồi, anh lại tán thành kế hoạch mà cô đề ra! Cô không muốn thừa nhận mình vì được yêu thương mà kinh ngạc, lại cũng không cách nào bài xích.
Hạnh phúc của phụ nữ, thường cần chia sẻ với người khác.
Tuyết Chi không nhịn được gọi điện thoại cho Vy Hiên, đối phương vừa kết thúc cuộc phỏng vấn.
"Vy Hiên, cậu lúc nào quay lại tòa soạn?"
"Hai hôm trước, là giám đốc chúng ta tự mình gọi điện thoại mời mình quay lại." Vy Hiên ý tứ sâu xa nói: "Giám đốc chúng ta là thanh niên văn nghệ kinh điển, chỉ nói phong nguyệt không màng thế tục. Mình đang nghĩ, anh ta lần này căng thẳng như vậy, sợ mình không phục chức, cuối cùng là nể mặt mũi của ai?"
Tuyết Chi biết ý, ánh mắt nhìn về hướng văn phòng của Tiêu Chí Khiêm, trong lòng ấm áp. Anh từ trước tới nay không quan tâm tới bất kỳ chuyện của ai bên cạnh, duy chỉ với cô, cho dù chỉ là một chi tiết nho nhỏ, anh cũng sẽ để trong mắt, người đàn ông như vậy, cô làm sao không yêu?
"Vy Hiên, Tiêu Chí Khiêm cầu hôn mình rồi, mới vừa nãy."
Điện thoại im lặng vài giây, sau đó, Vy Hiên mở miệng: "Nệu cậu cần chúc mừng, mình sẽ là làm đầu tiên. Nhưng, mình là bạn cậu, mình trước tiên nhắc nhở cậu, ở bên cạnh người đàn ông như Tiêu Chí Khiêm, cậu sẽ gặp được rất nhiều chuyện không hề nghĩ tới, cậu đã chuẩn bị tâm lý rồi sao?"
Tuyết Chi cười: "Chỉ cần chọn rồi, mình tuyệt đối sẽ không hối hận."
"OK." Vy Hiên cũng sảng khoái: "Con nhóc chết tiệt, chúc cậu hạnh phúc."
Cúp điện thoại, ngọt ngào trong lòng Tuyết Chi vẫn không ngừng lan ra, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía đối diện, tự ảo tưởng từng chuyện từng chuyện với anh sau này...
Bất giác, mí mắt cô có chút rũ xuống, đầu cũng ngày càng nặng nề.
Cô nhăn mày, đứng dậy đi pha ly cà phê.
Lúc tan ca, Tiêu Chí Khiêm dẫn Tuyết Chi đến tiệm trang sức, giám đốc lấy ra ba nhẫn kim cương, dựa vào yêu cầu của Tuyết Chi, đều to như trứng bồ câu, mỗi viên kim cương đều mười mấy cara trở lên, được đặt trong hộp trang sức màu đen, ánh sáng lóa mắt, lấp lánh rực rỡ.
"Thưa cô, những chiếc này là ngọc trấn tiệm của cửa hàng chúng tôi, mời cô tùy ý lựa chọn." Giám đốc rất cung kính.
Lần đầu tiên Tuyết Chi nhìn thấy nhẫn kim cương to như vậy, khó có cơ hội thưởng thức, cầm trong tay xem trái xem phải, cuối cùng, lại đặt trở lại, cười lắc lắc đầu.
Giám đốc gấp gáp: "A, cô đều không hài lòng sao?" Lập tức lại lo lắng nhìn Tiêu Chí Khiêm, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán.
Tuyết Chi đi tới phía trước tủ trưng bày, khom người xuống, nhìn một vòng, chọn chiếc nhẫn bạch kim bình thường nhất, không có bất kỳ đồ trang trí nào, không chút nổi bật, nhưng cô lại rất thích: "Cái này đi."
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm lướt qua, khóe môi hơi cong lên.
Giám đốc không dám tin, thế mà lại có cô gái không chọn trứng bồ câu mà chọn thứ rẻ tiền như vậy!
Tuyết Chi cầm lên tay đeo thử, duỗi tay nhìn tới nhìn lui, lắc lắc với Tiêu Chí Khiêm: "Đẹp không?"
Tiêu Chí Khiêm gật đầu: "Em đeo đều rất đẹp."
Tuyết Chi mỉm cười cầm cái khác lên, nắm tay anh, tự mình đeo lên ngón tay vô danh của anh. Tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài cân đối, giống như tay của người làm nghệ thuật. Nhẫn đeo lên tay anh, chiếc dù chỉ là một chiếc nhẫn rất bình thường cũng giống như được đặt riêng cho anh.
Tiêu Chí Khiêm nhìn nhẫn trên tay, rõ ràng là chiếc nhẫn be bé, lại có ma lực cực kỳ lớn, trói buộc chặt chẽ cả linh hồn anh, buộc cùng với cô. Nhìn rồi, đôi mắt anh hiện lên ý cười thỏa mãn, mê hoặc lòng người không thể bình tĩnh.
Thanh toán xong, chỉ bốn năm ngàn, nắm tay Tuyết Chi, hai người ra khỏi tiệm trang sức.
Thỉnh thoảng, Tuyết Chi cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh, khóe miệng sẽ không nhịn được cong lên vài phần. Anh trước nay chưa từng trân trọng một thứ nào như vậy, chỉ vì cô tự mình đeo cho anh.
"Tiêu Chí Khiêm." Tuyết Chi đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt phượng thon dài, lóe lên ánh sáng rực rỡ: "Ngày mai chúng ta đi đăng ký đi!"
Anh sững sờ, từ từ ngẩng đầu.
Tuyết Chi sợ anh không hiểu, cười giải thích: "Chính là đăng ký kết hôn! Chỉ có đăng ký mới có thể trở thành vợ chồng hợp pháp, sau này cho dù có tiểu tam tiểu tứ các thứ thì em đánh cũng là danh chính ngôn thuận." Xoay người tiếp tục đi: "Em cảm thấy nhiều nghi thức rườm rà như vậy cũng không bằng cầm giấy chứng nhận trong tay..."
Cô ra khỏi phòng, Đỗ Hân Dĩnh đang bưng sữa tới: "Tuyết Chi, uống chút sữa rồi hãy đi đi."
"Không cần đâu." Tuyết Chi nhìn cũng không nhìn, vội vàng ra ngoài.
Vừa rời khỏi cửa lớn, thì nhận được điện thoại của Tiêu Chí Khiêm: "Em chưa tới." Anh trầm giọng, mơ hồ có chút tủi thân
"Em lập tức tới ngay." Cúp điện thoại, cô gọi taxi, lập tức tới Tiêu thị.
Đây là lần đầu tiên Tuyết Chi tới trễ từ lúc đi làm mấy ngày nay, vừa ngồi xuống chỗ, Chiêm Gia Linh đã đi tới: "Cô Chương, hi vọng cô gia tăng quan niệm về thời gian một chút." Lướt qua cô, trực tiếp chạy tới phòng làm việc của Tiêu Chí Khiêm.
Tuyết Chi ngồi trên ghế, bóp bóp thái dương, thấy tinh thần cô không tốt, Dương Châu Kiệt đi tới: "Này, cô không sao chứ?"
Tuyết Chi lắc đầu: "Tối qua ngủ không ngon."
Dương Châu Kiệt nhíu mày, ý tứ sâu xa "ồ" một tiếng, cười tủm tỉm: "Hiểu mà, hiểu mà. Phó giám đốc trẻ tuổi cường tráng, một đêm với anh ấy mà nói, căn bản không phải vấn đề!"
Tiểu Tống bên cạnh cười hô hố, nháy nháy mắt.
Tuyết Chi lười để ý với họ, đứng dậy pha cà phê, lúc đi qua văn phòng, Chiêm Gia Linh vừa khéo đẩy cửa ra, qua khe mở, Tiêu Chí Khiêm lập tức nhìn thấy bóng dáng cô, đi tới kéo cô vào.
"Em tới trễ rồi." Anh nói, trong mắt đều là trách cứ, giống như ánh mắt đầu tiên nhìn thấy khi bước vào văn phòng là cô đã trở thành thói quen, không nhìn thấy cô, lòng anh hoảng hốt.
Tuyết Chi lè lưỡi: "Em dậy trễ."
Đôi mắt mờ sương nhìn chằm chằm cô: "Sắc mặt em không tốt."
Giọng Tuyết Chi có chút oán hận: "Tối qua ngủ không ngon, sáng lại dậy không nổi, rất lâu rồi không như vậy."
Ngón tay thon dài và ấm áp của anh lại lập tức xoa huyệt thái dương của cô, xoa bóp nhịp nhàng.
Rất thoải mái.
Tuyết Chi dựa vào trước ngực anh, híp mắt lại, giống một con mèo đang phơi nắng, có lẽ là tác dụng tâm lý, sức lực trên tay anh vừa phải, ngón tay xoa bóp trên da sẽ sinh ra phản ứng hóa học khác nhau, cảm giác nặng nề thật sự được giải tỏa không ít.
"Tuyết Chi." Trên đỉnh đầu là âm thanh êm ái của anh.
Tuyết Chi ừ một tiếng uể oải.
"Anh muốn giữ em bên mình 24 tiếng."
Cô thoáng chốc mở to đôi mắt phượng nhìn anh, đôi mắt kia chân thành tha thiết, tất cả đều là tình yêu nồng nàn không muốn xa rời cô, giống như sinh mệnh của anh tồn tại là vì cô.
Ngón tay dời xuống, ôm gò má cô: "Anh muốn lúc mở mắt thì có thể nhìn thấy em, lúc nhắm mắt vẫn có thể ngửi được mùi hương của em." Dừng một chút, anh rũmắt: "Em...có thể cho phép anh lấy em không?"
Anh nói cẩn thận như vậy, dùng phương pháp đặc biệt của anh, có chút tự ti cầu hôn cô.
Tuyết Chi kinh ngạc, đôi mắt long lanh có sự hoảng hốt thoáng qua, giống như không thể nào liên hệ việc kết hôn với Tiêu Chí Khiêm.
Thấy cố không phản ứng, ánh mắt Tiêu Chí Khiêm càng cụp xuống, giọng nói cũng trầm đi rất nhiều: "Anh...anh không xứng, phải không?"
Tuyết Chi từ từ tìm lại giọng nói của mình: "Anh... anh đang cầu hôn em sao?"
Tiêu Chí Khiêm mím chặt đôi môi diễm lệ, thật lâu mới nói: "Họ nói, chỉ cần cầu hôn, em sẽ không chạy mất."
Tuyết Chi không hợp thời cười phụt ra tiếng, không cần hỏi cũng biết lời này là ai nói, ngoại trừ Đinh Khiên, ai có gan bát quái như vậy?
Tiêu Chí Khiêm rõ ràng có chút căng thẳng, cụp mắt xuống, từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm mũi chân, dáng vẻ không biết làm sao, hoàn toàn không có chút phong thái thần bí của cậu Tiêu khi đứng trước mặt mọi người
Ánh mắt cô nhìn anh từ từ mềm mại, mang theo chút đau lòng.
Đi lên phía trước một bước nhỏ, dán sát hơn vào người anh, ngẩng đầu, cô nhẹ cười: "Em bằng lòng, em bằng lòng gả cho anh."
Đời này kiếp này, cô bằng lòng gả cho người đàn ông làm cô đau lòng tới tận cốt tủy này.
Toàn thân Tiêu Chí Khiêm chấn động, ngẩng mạnh đầu, nhìn vào đôi mắt phượng mang ý cười của cô, đôi môi mấp máy, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì. Tuyết Chi cười ôm eo anh, đùa: "Người ta cầu hôn đều có nhẫn kim cương, em cũng muốn có, ít nhất phải to như trứng bồ câu!"
Anh từ từ cúi mắt, chỉ nhìn cô, mấy giây sau, đột nhiên phản ứng lại, cầm điện thoại lên: "Thạch, mua kim cương! Phải to hơn trứng bồ câu!"
Tuyết Chi đầu tiên sững sờ, sau đó phụt một tiếng cười ra: "Này, em chỉ là tiện miệng nói một chút!"
Tiêu Chí Khiêm đặt điện thoại xuống, sắc thái kỳ lạ tán loạn trong đáy mắt, ngay cả khuôn mắt rạng ngời cũng trở nên hấp dẫn hơn. Tuyết Chi bị anh nhìn có chút ngượng ngùng, dựa vào anh, thấp giọng nói: "Tiêu Chí Khiêm, chuyện này, trước đó đừng nói cho người khác biết được không? Đây là chuyện của hai chúng ta, em không muốn bị người không liên quan làm phiền."
"Ừ." Anh không chút do dự gật đầu, bây giờ cho dù Tuyết Chi nói muốn mạng của anh, anh tuyệt đối cũng không nói hai lời.
Tuyết Chi cười, an tâm nép vào lòng anh.
Không lời thề non hẹn biển, không không lời ngọt tiếng ngọt ngấy chết người, anh cầu hôn rất đơn giản. Giờ khắc này, nhất định sẽ là giây phút khó quên trong cuộc đời cô.
Ngước mắt, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, cô cảm kích ông trời, cho cô có thể trở về kiếp này lần nữa.
Cả buổi sáng, mấy người trong văn phòng đều nhìn thấy thay đổi của Tiêu Chí Khiêm.
Dương Châu Kiệt cầm văn kiện đã ký, nghi hoặc đi ra, mày nhíu thật chặt: "Phó giám đốc, anh..." Nghĩ một lát, vẫn lắc lắc đầu, vừa nãy hẳn là ảo giác đi? Phó giám đốc sao sẽ nói với anh "vất vả rồi"? Nhất định là ảo giác!
Nghĩ vậy nên cũng thản nhiên.
Mà chốc lát sau, khi Tiểu Tống đi ra, sững sờ như mất hồn, ngồi lại trên ghế, thì thào tự nói: "Phó giám đốc... Phó giám đốc... Phó giám đốc gọi tên tôi..."
Hai chữ "Tống Thần" đơn giản như vậy nói ra từ miệng phó giám đốc lại tiếng sấm.
Anh ta kích động muốn khóc, là Tống Thần Tống Thần, là đại danh của anh, không phải Tiểu Tống.
Ngay cả Chiêm Gia Linh cũng được sự nhận định ngoài ý muốn của Tiêu Chí Khiêm mà làm cho tay chân luống cuống. Điều đến văn phòng Phó giám đốc lâu như vậy, anh từ trước tới nay chưa từng nhìn thẳng mình, nhưng vừa rồi, anh lại tán thành kế hoạch mà cô đề ra! Cô không muốn thừa nhận mình vì được yêu thương mà kinh ngạc, lại cũng không cách nào bài xích.
Hạnh phúc của phụ nữ, thường cần chia sẻ với người khác.
Tuyết Chi không nhịn được gọi điện thoại cho Vy Hiên, đối phương vừa kết thúc cuộc phỏng vấn.
"Vy Hiên, cậu lúc nào quay lại tòa soạn?"
"Hai hôm trước, là giám đốc chúng ta tự mình gọi điện thoại mời mình quay lại." Vy Hiên ý tứ sâu xa nói: "Giám đốc chúng ta là thanh niên văn nghệ kinh điển, chỉ nói phong nguyệt không màng thế tục. Mình đang nghĩ, anh ta lần này căng thẳng như vậy, sợ mình không phục chức, cuối cùng là nể mặt mũi của ai?"
Tuyết Chi biết ý, ánh mắt nhìn về hướng văn phòng của Tiêu Chí Khiêm, trong lòng ấm áp. Anh từ trước tới nay không quan tâm tới bất kỳ chuyện của ai bên cạnh, duy chỉ với cô, cho dù chỉ là một chi tiết nho nhỏ, anh cũng sẽ để trong mắt, người đàn ông như vậy, cô làm sao không yêu?
"Vy Hiên, Tiêu Chí Khiêm cầu hôn mình rồi, mới vừa nãy."
Điện thoại im lặng vài giây, sau đó, Vy Hiên mở miệng: "Nệu cậu cần chúc mừng, mình sẽ là làm đầu tiên. Nhưng, mình là bạn cậu, mình trước tiên nhắc nhở cậu, ở bên cạnh người đàn ông như Tiêu Chí Khiêm, cậu sẽ gặp được rất nhiều chuyện không hề nghĩ tới, cậu đã chuẩn bị tâm lý rồi sao?"
Tuyết Chi cười: "Chỉ cần chọn rồi, mình tuyệt đối sẽ không hối hận."
"OK." Vy Hiên cũng sảng khoái: "Con nhóc chết tiệt, chúc cậu hạnh phúc."
Cúp điện thoại, ngọt ngào trong lòng Tuyết Chi vẫn không ngừng lan ra, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía đối diện, tự ảo tưởng từng chuyện từng chuyện với anh sau này...
Bất giác, mí mắt cô có chút rũ xuống, đầu cũng ngày càng nặng nề.
Cô nhăn mày, đứng dậy đi pha ly cà phê.
Lúc tan ca, Tiêu Chí Khiêm dẫn Tuyết Chi đến tiệm trang sức, giám đốc lấy ra ba nhẫn kim cương, dựa vào yêu cầu của Tuyết Chi, đều to như trứng bồ câu, mỗi viên kim cương đều mười mấy cara trở lên, được đặt trong hộp trang sức màu đen, ánh sáng lóa mắt, lấp lánh rực rỡ.
"Thưa cô, những chiếc này là ngọc trấn tiệm của cửa hàng chúng tôi, mời cô tùy ý lựa chọn." Giám đốc rất cung kính.
Lần đầu tiên Tuyết Chi nhìn thấy nhẫn kim cương to như vậy, khó có cơ hội thưởng thức, cầm trong tay xem trái xem phải, cuối cùng, lại đặt trở lại, cười lắc lắc đầu.
Giám đốc gấp gáp: "A, cô đều không hài lòng sao?" Lập tức lại lo lắng nhìn Tiêu Chí Khiêm, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán.
Tuyết Chi đi tới phía trước tủ trưng bày, khom người xuống, nhìn một vòng, chọn chiếc nhẫn bạch kim bình thường nhất, không có bất kỳ đồ trang trí nào, không chút nổi bật, nhưng cô lại rất thích: "Cái này đi."
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm lướt qua, khóe môi hơi cong lên.
Giám đốc không dám tin, thế mà lại có cô gái không chọn trứng bồ câu mà chọn thứ rẻ tiền như vậy!
Tuyết Chi cầm lên tay đeo thử, duỗi tay nhìn tới nhìn lui, lắc lắc với Tiêu Chí Khiêm: "Đẹp không?"
Tiêu Chí Khiêm gật đầu: "Em đeo đều rất đẹp."
Tuyết Chi mỉm cười cầm cái khác lên, nắm tay anh, tự mình đeo lên ngón tay vô danh của anh. Tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài cân đối, giống như tay của người làm nghệ thuật. Nhẫn đeo lên tay anh, chiếc dù chỉ là một chiếc nhẫn rất bình thường cũng giống như được đặt riêng cho anh.
Tiêu Chí Khiêm nhìn nhẫn trên tay, rõ ràng là chiếc nhẫn be bé, lại có ma lực cực kỳ lớn, trói buộc chặt chẽ cả linh hồn anh, buộc cùng với cô. Nhìn rồi, đôi mắt anh hiện lên ý cười thỏa mãn, mê hoặc lòng người không thể bình tĩnh.
Thanh toán xong, chỉ bốn năm ngàn, nắm tay Tuyết Chi, hai người ra khỏi tiệm trang sức.
Thỉnh thoảng, Tuyết Chi cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh, khóe miệng sẽ không nhịn được cong lên vài phần. Anh trước nay chưa từng trân trọng một thứ nào như vậy, chỉ vì cô tự mình đeo cho anh.
"Tiêu Chí Khiêm." Tuyết Chi đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt phượng thon dài, lóe lên ánh sáng rực rỡ: "Ngày mai chúng ta đi đăng ký đi!"
Anh sững sờ, từ từ ngẩng đầu.
Tuyết Chi sợ anh không hiểu, cười giải thích: "Chính là đăng ký kết hôn! Chỉ có đăng ký mới có thể trở thành vợ chồng hợp pháp, sau này cho dù có tiểu tam tiểu tứ các thứ thì em đánh cũng là danh chính ngôn thuận." Xoay người tiếp tục đi: "Em cảm thấy nhiều nghi thức rườm rà như vậy cũng không bằng cầm giấy chứng nhận trong tay..."
Tác giả :
Tô Tử