Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 476: Không thể giữ lại đứa bé
Cao Dương chạy tới, nhìn thấy cảnh này anh ta do dự thật lâu mới mở miệng: “Tổng giám đốc, thật sự xin lỗi, tôi không nghe theo mệnh lệnh của anh, cuộc phẫu thuật... vẫn chưa được thực hiện."
Thân thể của Mộ Dung Hoành Nghị bỗng nhiên chấn động, cứng đờ tại chỗ cả nửa ngày cũng không có cách nào động lại được.
“Tổng giám đốc..." Cao Dương còn muốn mở miệng nói chuyện, Mộ Dung Hoành Nghị chậm rãi đứng lên: “Ra ngoài!"
Cao Dương vội vàng nuốt những lời còn lại, im lặng lui ra ngoài.
Chờ đến lúc này anh mới đột nhiên đè hai tay đang phát run lại, cho dù có nắm thành nắm đấm đi nữa thì nó vẫn cứ run rẩy không ngừng, thân thể lạnh như băng giống như vừa mới bước ra từ trong hồ nước lạnh.
Nhìn qua cô, anh lại cười cười đến nỗi đắng chát...
...
Tưởng Cầm tỉnh lại lần nữa đã là chuyện của hai tiếng đồng hồ sau.
“Tiểu Cầm à, sao con lại ngủ lâu như vậy?" Lưu Bình bưng cơm trưa lên để lên trên bàn, nhìn sắc mặt của cô một chút, đã hơi hồng hào, mỉm cười: “Nào, đến ăn một chút gì đi."
Tưởng Cầm vừa mới ăn được vài miếng thì lại đẩy ra, lúc này cửa lại mở.
Nhìn thấy người đi đến, hai mẹ con đều bất ngờ. Tưởng Cầm nheo mắt lại lại nghiêng đầu nhìn qua nơi khác, Lưu Bình nhìn Mộ Dung Hoành Nghị một chút, đứng dậy nói: “Tiểu Cầm, để mẹ đi xem ba con một chút, con nghỉ ngơi cho thật tốt đi, tối nay mẹ lại đến."
Bà ta dọn dẹp xong đồ đạc, lúc đi ngang qua người của Mộ Dung Hoành Nghị, bà ta dừng bước chân lại, đè thấp giọng nói: “Nhớ kỹ đó, tôi sẽ không để cho cậu làm tổn thương con gái của tôi nữa đâu."
Nói xong thì bà ta đẩy cửa đi ra ngoài.
Ánh mắt của Mộ Dung Hoành Nghị từ đầu đến cuối đều dừng ở trên người của Tưởng Cầm, đối với lời nói của Lưu Bình anh ngoảnh mặt làm ngơ.
Bước đi qua nhìn cơm trưa chỉ mới được động vào mấy miếng, anh cầm lấy thìa múc một muỗng đưa đến bên môi của cô: “Ăn thêm một chút nữa đi." Thái độ bình tĩnh đến nỗi làm cho lòng người sinh nghi.
Tưởng Cầm mím chặt môi, muốn nghiêng người qua, vừa mới chữ động nhỏ một chút thì vết mổ liền âm ỉ đau.
Thấy lông mày của cô hơi nhíu lại, anh liền tức giận nói: “Chưa từng thấy người phụ nữ nào cứng đầu như cô." Nói xong, anh vẫn để đồ vật ở trong tay xuống, cô không thích, vậy thì anh không ép buộc cô nữa.
Ít nhất thì anh đang bắt đầu học.
Ngồi ở trước mặt của cô, không ai nói với ai câu nào, bầu không khí im lặng khiến cho người ta ngạt thở.
Mi tâm của anh ép chặt giống như là bị cái gì đó trói buộc, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn về phía bụng của cô, có đôi khi lại lảng tránh.
Tưởng Cầm không rảnh quan tâm những chuyện đó, cô chỉ nhắm mắt lại không muốn chạm phải ánh mắt của anh.
Không khí ngạt thở lan rộng ra.
Lúc này y tá đi đến nói với Mộ Dung Hoành Nghị, đợi một lát nữa sẽ đi vào phòng siêu âm.
Mộ Dung Hoành Nghị gật gật đầu, y tá đi khỏi, Tưởng Cầm hỏi: “Tại sao cần phải đến nơi đó chứ?"
Hồi sáng làm kiểm tra đã rất lạ rồi, bây giờ muốn đi phòng siêu âm, Tưởng Cầm không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Lúc này Mộ Dung Hoành Nghị lại không nói lời nào, thần sắc lạnh nhạt.
Tưởng Cầm nhìn chằm chằm vào anh: “Mộ Dung Hoành Nghị!"
Có một loại dự cảm không tốt, lại xuất hiện sự im lặng.
Thật lâu sau Mộ Dung Hoành Nghị mới lạnh nhạt mở miệng: “Cô đang mang thai."
Tưởng Cầm giật mình, bộ dạng khó có thể tin được giống như là cây gai đâm vào trong lòng của anh.
Mộ Dung Hoành Nghị cụp mắt xuống, cười nhạo một tiếng: “Sao vậy? Rất khó tiếp nhận à? Đúng vậy đó, quả thật đây chỉ là một chuyện cười lớn."
Tưởng Cầm sửng sốt cả nửa ngày, một lát sau cô mới lên tiếng nói: “Phá bỏ nó đi."
Lông mày của Mộ Dung Hoành Nghị đột nhiên nhíu chặt lại, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh như băng, mang theo mấy phần hận thù: “Đây chính là quyết định của cô à?"
Tưởng Cầm ngước mắt lên nhìn về phía anh: “Nếu không thì sao chứ, sinh ra đời à?"
Mộ Dung Hoành Nghị trầm mặc, hung hăng trừng mắt nhìn cô, lồng ngực trập trùng không ổn định, hai tay nắm chặt lại, anh cười lạnh: “Tưởng Cầm, cô không phải là vô tình bình thường."
Tưởng Cầm lắc đầu: “Đưa nó đến thế giới này mới là chuyện vô tình nhất, tàn nhẫn nhất." Cô bình tĩnh nói: “Sắp xếp cho tôi phẫu thuật đi, tôi không thể giữ đứa bé này được."
Cho dù đó là dự tính ban đầu của anh, nhưng mà nghe thấy từ trong miệng của cô nói như vậy, sự lạnh lẽo xung quanh người của Mộ Dung Hoành Nghị đều bị bốc lên, trong khoảnh khắc hóa thành băng sương, trái tim lạnh buốt.
Anh cười đến tàn nhẫn, không có lúc nào là không lộ ra ý lạnh lùng: “Nếu như tôi muốn giữ lại thì sao?"
Tưởng Cầm nhíu mày: “Không, anh sẽ không muốn đâu!"
Mộ Dung Hoành Nghị hít sâu, bước lên phía trước hai bước, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt của cô, mỉm cười nói: “Cô muốn phá bỏ nó, vậy thì tôi càng muốn giữ lại. Tưởng Cầm, đến bây giờ cô vẫn còn chưa rõ ràng sao, sao tôi có thể để cho cô vừa lòng hợp ý được chứ."
Tưởng Cầm cắn răng, bởi vì quá kích động cho nên gương mặt hơi phiếm hồng, ngay cả hốc mắt cũng đã bắt đầu xuất hiện nước mắt long lanh: “Bây giờ chúng ta đang bàn chuyện của con cái, trên người của nó đang chảy dòng máu của anh, là họ của anh, là dòng máu của nhà họ Mộ Dung anh, không phải là công cụ cho anh dùng để trả thù tôi."
“Chính vì trên người của nó đang chảy dòng máu của tôi, mang họ của tôi, là cốt nhục của nhà họ Mộ Dung, cho nên tôi mới giữ nó lại."
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Tưởng Cầm liền giật mình, Mộ Dung Hoành Nghị cũng im lặng.
Hai người bọn họ cứ nhìn chăm chú đối phương một hồi lâu sau, đều là sự trầm mặc.
Tưởng Cầm chậm rãi di chuyển ánh mắt, giọng nói khẽ run rẩy: “Tôi đã quyết định rồi." Dừng lại một chút, cô nói: “Ít nhất thì đứa bé này ở trong bụng của tôi, tôi có quyền quyết định."
“Tưởng Cầm, cô dám đụng vào nó một chút thử xem." Mộ Dung Hoành Nghị đột nhiên nắm cằm của cô lại, khiến cho cô phải ngẩng đầu lên đối mặt với mình: “Tôi cảnh cáo cô, nếu như nó không còn nữa thì tôi sẽ thật sự kéo nhà họ Tưởng của cô chôn cùng, bao gồm mỗi một người họ Tưởng, cô biết là tôi có năng lực này mà."
Buông tay ra, anh xoay người lại: “Tôi không thích cô quá gầy, từ giờ trở đi cô nhất định phải ăn cho mập lên."
“Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ rồi!" Tưởng Cầm đột nhiên tháo kim tiêm ở trên tay ra, cô không nhìn máu đang chảy ra, chống đỡ bước xuống giường đi đến trước mặt của anh, chỉ vào vết thương của mình: “Như thế này còn không thể làm dịu cơn tức của anh được hả? Rốt cuộc là anh muốn hận tôi đến khi nào đây?"
Trái ngược với sự điên cuồng của cô, Mộ Dung Hoành Nghị lại nở nụ cười thong dong, nhã nhặn, lại vô cùng tàn nhẫn.
Đưa tay lên vuốt gương mặt tràn đầy nước mắt của cô: “Tôi đã kêu cô nghe lệnh, tại sao cô vẫn cứ luôn muốn phản kháng vậy?"
Tưởng Cầm đã hoàn toàn sụp đổ, đẩy anh ra, có lẽ là dùng sức quá lớn, cho nên hơi động vào vết thương, đau đến nỗi cô phải khom người xuống, nước mắt hòa với mồ hôi, toàn bộ đều bị tiếng khóc bao phủ lại.
Cô không muốn con của cô cũng phải gánh chịu phần hận thù này chung với cô, anh không nên...
Ánh mắt của cô ấy ngưng đọng lại, dần dần phức tạp.
Nước mắt của cô từng giọt từng giọt nện vào đầu tim của anh, tiếng khóc của cô từng tiếng từng tiếng đập vào trong lồng ngực của anh, nhưng mà anh đã không có cách nào cho phép mình đưa tay ra đỡ cô dậy, ngay cả an ủi anh cũng đều cay nghiệt ra lệnh cho mình phải nhịn xuống.
Cô nói là anh đối xử với cô tàn nhẫn, anh cũng đối xử với mình không nhân từ được bao nhiêu.
Anh rũ mắt xuống, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Chiều nay tôi sẽ đi làm kiểm tra cùng với cô."
Nói xong, không thèm nhìn sự đau khổ của cô, anh đẩy cửa bước ra ngoài.
Tưởng Cầm chậm rãi ngồi xổm xuống, quỳ ở trên mặt đất không thể đứng dậy được nữa, cảm nhận trong cơ thể của mình đang có một sinh mệnh khác, cô lại không có sức lực bảo vệ, không thể có được, cảm giác đó so với con dao đâm vào ngực thì càng khó chịu hơn.
Ở ngoài cửa, Mộ Dung Hoành Nghị cúi đầu dựa ở trên tường nghe thấy tiếng khóc đè nén ở bên trong, bức tường cao chồng chất trong đáy mắt dần dần tan rã ra từng cái một.
Lúc Lưu Bình trở về thì nhìn thấy Tưởng Cầm đang ngồi ở dưới đất, giật nảy cả mình: “Tiểu Cầm, sao con lại bước xuống giường vậy hả?"
Đỡ cô lên trên giường, đắp chăn xong cho cô, vừa quay đầu lại thì đối diện với đôi mắt khóc đến sưng đỏ của Tưởng Cầm, trong lòng của Lưu Bình siết chặt: “Tiểu Cầm... cậu ta đã nói gì với con vậy? Giữa hai đứa... rốt cuộc là như thế nào?"
Lưu Bình là người từng trải, bộ dạng này của con gái không chỉ đơn giản là bị hận thù làm cho uất ức. Mà Mộ Dung Hoành Nghị thì lại càng kỳ quái, đã hận cô cần gì phải cứ luôn suy nghĩ tốt cho cô, ngay cả nằm viện cũng muốn cho cô phòng bệnh tốt nhất, nhân viên y tế tốt nhất, thế này sao là biểu hiện của hận cô?
Chẳng lẽ hai người này...
Nghĩ đến loại khả năng đó, trong lòng của Lưu Bình phát lạnh, không nói ra được tư vị gì.
“Mẹ, con mang thai rồi." Tưởng Cầm nghiêng đầu qua, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng lên tiếng: “Là con của anh ta."
Lưu Bình bất ngờ không thể tưởng tượng được, bà ta giật mình cả nửa ngày, rất lâu về sau mới tìm lại được giọng nói: “Tiểu Cầm..."
“Con muốn phá bỏ nó."
Nhìn con gái, Lưu Bình há to miệng, trong phút chốc ánh mắt liền trở lên thâm thúy. Bà ta nắm chặt tay của con gái, đau lòng nói: “Đưa ra quyết định này, chắc chắn là con khó chịu hơn so với bất cứ người nào khác."
Tưởng Cầm nhếch môi, không biết là bắt đầu từ khi nào cô đã học được cách chôn vùi đau đớn dưới đáy lòng, cho dù là người thân thiết nhất ở bên cạnh thì cô cũng sẽ không dễ dàng bộc lộ ra.
Nhìn thấy vết thương ở trên cánh tay của cô, Lưu Bình vội vàng đi tìm y tá xử lý cho cô một chút, lúc này ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng ôm cô.
“Tiểu Cầm, nói cho mẹ biết đi, có phải là con... có phải là con có tình cảm với Mộ Dung Hoành Nghị không?"
Đôi môi của Tưởng Cầm hơi nhúc nhích, muốn phủ nhận, nhưng mà giọng nói vẫn cứ luôn nghẹn chặt ở trong cổ họng.
Giờ phút này thật ra thì cô không cần phải nói cái gì cả, đương nhiên Lưu Bình cũng đã hiểu rồi.
Bà ta đau lòng ôm con gái, thì thầm nói: “Đều là do mẹ, tất cả chuyện này là do lỗi của mẹ, nếu không phải là mẹ thì con cũng sẽ không phải gánh chịu những đau đớn này..." Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, giọng nói run rẩy: “Nếu như thời gian có thể quay trở lại, mẹ tình nguyện ly hôn với ba của con còn tốt hơn là phải đối mặt với kết quả như ngày hôm nay."
Nhiễm Hiểu Tinh chết, con gái ngồi tù, chồng lại trúng gió... bây giờ còn phải chấp nhận sự trả thù đến từ Mộ Dung Hoành Nghị, châm chọc nhất đó chính là cho dù có chịu đau khổ hơn nữa, có chịu nhiều tội hơn nữa vẫn không có cách nào trách móc anh, chỉ vì bà ta nợ anh, nợ con gái...
Biết bao nhiêu đêm, Lưu Bình đều hối hận đến nỗi khó mà chìm vào giấc ngủ, nếu như không phải là bà ta thì sao những báo ứng này lại đến trên người con gái được chứ, bà ta thật sự hận mình.
“Mẹ." Tưởng Cầm tỉnh táo lên tiếng nói, dường như đã không còn nước mắt nữa, bộ dạng lạnh nhạt giống như đã dựng bức tường cao ngăn cách tất cả mọi người ở bên ngoài.
“Thời gian không thể nào trở về một lần nữa, đã xảy ra rồi, trốn tránh cũng vô dụng thôi, cô cúi đầu xuống quét mắt nhìn vào bụng của mình, trong mắt lóe ra chút cảm xúc, lọt vào trong mắt của Lưu Bình đau lòng không gì bằng.
“Đứa bé này không thể giữ lại được."
Lưu Bình cũng không trả lời, lông mày càng nhíu chặt lại, nắm chặt tay của cô. Qua một hồi lâu mới đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu Cầm, có lẽ là... lần này sẽ có thay đổi thì sao?"
Tưởng Cầm mờ mịt ngẩng đầu lên, Lưu Bình hít sâu, nói khẽ: “Mẹ nhìn ra được Mộ Dung Hoành Nghị đối xử với con không phải bình thường, nếu như giữ lại đứa bé này, nói không chừng nào cậu ta còn có thể hóa giải hận thù giữa cậu ta với chúng ta."
Tưởng Cầm bật cười lắc đầu: “Không có khả năng đâu, anh ta là Mộ Dung Hoành Nghị hận con đến xương tủy, cho dù anh ta có muốn đứa bé này thì cũng là vì anh ta dùng nó để tra tấn con, con không muốn để loại chuyện đó xảy ra đâu."
“Sở dĩ cậu ta làm nhiều như vậy chính là vì muốn báo thù cho Nhiễm Hiểu Tinh, thử hỏi xem chính bản thân cậu ta còn có thể sống dễ chịu ở chỗ nào?" Lưu Bình đã thay đổi vẻ yếu đuối của ngày xưa, lý trí phân tích nói: “Không thể nghi ngờ gì, cậu ta đối xử với chúng ta tàn nhẫn đến cực điểm, nhưng mà đồng thời cái này cũng đã nói rõ cậu ta là một đứa con hiếu thảo, cậu ta quan tâm đến mẹ của mình như vậy, vậy thì không cần nói sẽ quan tâm con cái mình ra sao."
Thân thể của Mộ Dung Hoành Nghị bỗng nhiên chấn động, cứng đờ tại chỗ cả nửa ngày cũng không có cách nào động lại được.
“Tổng giám đốc..." Cao Dương còn muốn mở miệng nói chuyện, Mộ Dung Hoành Nghị chậm rãi đứng lên: “Ra ngoài!"
Cao Dương vội vàng nuốt những lời còn lại, im lặng lui ra ngoài.
Chờ đến lúc này anh mới đột nhiên đè hai tay đang phát run lại, cho dù có nắm thành nắm đấm đi nữa thì nó vẫn cứ run rẩy không ngừng, thân thể lạnh như băng giống như vừa mới bước ra từ trong hồ nước lạnh.
Nhìn qua cô, anh lại cười cười đến nỗi đắng chát...
...
Tưởng Cầm tỉnh lại lần nữa đã là chuyện của hai tiếng đồng hồ sau.
“Tiểu Cầm à, sao con lại ngủ lâu như vậy?" Lưu Bình bưng cơm trưa lên để lên trên bàn, nhìn sắc mặt của cô một chút, đã hơi hồng hào, mỉm cười: “Nào, đến ăn một chút gì đi."
Tưởng Cầm vừa mới ăn được vài miếng thì lại đẩy ra, lúc này cửa lại mở.
Nhìn thấy người đi đến, hai mẹ con đều bất ngờ. Tưởng Cầm nheo mắt lại lại nghiêng đầu nhìn qua nơi khác, Lưu Bình nhìn Mộ Dung Hoành Nghị một chút, đứng dậy nói: “Tiểu Cầm, để mẹ đi xem ba con một chút, con nghỉ ngơi cho thật tốt đi, tối nay mẹ lại đến."
Bà ta dọn dẹp xong đồ đạc, lúc đi ngang qua người của Mộ Dung Hoành Nghị, bà ta dừng bước chân lại, đè thấp giọng nói: “Nhớ kỹ đó, tôi sẽ không để cho cậu làm tổn thương con gái của tôi nữa đâu."
Nói xong thì bà ta đẩy cửa đi ra ngoài.
Ánh mắt của Mộ Dung Hoành Nghị từ đầu đến cuối đều dừng ở trên người của Tưởng Cầm, đối với lời nói của Lưu Bình anh ngoảnh mặt làm ngơ.
Bước đi qua nhìn cơm trưa chỉ mới được động vào mấy miếng, anh cầm lấy thìa múc một muỗng đưa đến bên môi của cô: “Ăn thêm một chút nữa đi." Thái độ bình tĩnh đến nỗi làm cho lòng người sinh nghi.
Tưởng Cầm mím chặt môi, muốn nghiêng người qua, vừa mới chữ động nhỏ một chút thì vết mổ liền âm ỉ đau.
Thấy lông mày của cô hơi nhíu lại, anh liền tức giận nói: “Chưa từng thấy người phụ nữ nào cứng đầu như cô." Nói xong, anh vẫn để đồ vật ở trong tay xuống, cô không thích, vậy thì anh không ép buộc cô nữa.
Ít nhất thì anh đang bắt đầu học.
Ngồi ở trước mặt của cô, không ai nói với ai câu nào, bầu không khí im lặng khiến cho người ta ngạt thở.
Mi tâm của anh ép chặt giống như là bị cái gì đó trói buộc, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn về phía bụng của cô, có đôi khi lại lảng tránh.
Tưởng Cầm không rảnh quan tâm những chuyện đó, cô chỉ nhắm mắt lại không muốn chạm phải ánh mắt của anh.
Không khí ngạt thở lan rộng ra.
Lúc này y tá đi đến nói với Mộ Dung Hoành Nghị, đợi một lát nữa sẽ đi vào phòng siêu âm.
Mộ Dung Hoành Nghị gật gật đầu, y tá đi khỏi, Tưởng Cầm hỏi: “Tại sao cần phải đến nơi đó chứ?"
Hồi sáng làm kiểm tra đã rất lạ rồi, bây giờ muốn đi phòng siêu âm, Tưởng Cầm không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Lúc này Mộ Dung Hoành Nghị lại không nói lời nào, thần sắc lạnh nhạt.
Tưởng Cầm nhìn chằm chằm vào anh: “Mộ Dung Hoành Nghị!"
Có một loại dự cảm không tốt, lại xuất hiện sự im lặng.
Thật lâu sau Mộ Dung Hoành Nghị mới lạnh nhạt mở miệng: “Cô đang mang thai."
Tưởng Cầm giật mình, bộ dạng khó có thể tin được giống như là cây gai đâm vào trong lòng của anh.
Mộ Dung Hoành Nghị cụp mắt xuống, cười nhạo một tiếng: “Sao vậy? Rất khó tiếp nhận à? Đúng vậy đó, quả thật đây chỉ là một chuyện cười lớn."
Tưởng Cầm sửng sốt cả nửa ngày, một lát sau cô mới lên tiếng nói: “Phá bỏ nó đi."
Lông mày của Mộ Dung Hoành Nghị đột nhiên nhíu chặt lại, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh như băng, mang theo mấy phần hận thù: “Đây chính là quyết định của cô à?"
Tưởng Cầm ngước mắt lên nhìn về phía anh: “Nếu không thì sao chứ, sinh ra đời à?"
Mộ Dung Hoành Nghị trầm mặc, hung hăng trừng mắt nhìn cô, lồng ngực trập trùng không ổn định, hai tay nắm chặt lại, anh cười lạnh: “Tưởng Cầm, cô không phải là vô tình bình thường."
Tưởng Cầm lắc đầu: “Đưa nó đến thế giới này mới là chuyện vô tình nhất, tàn nhẫn nhất." Cô bình tĩnh nói: “Sắp xếp cho tôi phẫu thuật đi, tôi không thể giữ đứa bé này được."
Cho dù đó là dự tính ban đầu của anh, nhưng mà nghe thấy từ trong miệng của cô nói như vậy, sự lạnh lẽo xung quanh người của Mộ Dung Hoành Nghị đều bị bốc lên, trong khoảnh khắc hóa thành băng sương, trái tim lạnh buốt.
Anh cười đến tàn nhẫn, không có lúc nào là không lộ ra ý lạnh lùng: “Nếu như tôi muốn giữ lại thì sao?"
Tưởng Cầm nhíu mày: “Không, anh sẽ không muốn đâu!"
Mộ Dung Hoành Nghị hít sâu, bước lên phía trước hai bước, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt của cô, mỉm cười nói: “Cô muốn phá bỏ nó, vậy thì tôi càng muốn giữ lại. Tưởng Cầm, đến bây giờ cô vẫn còn chưa rõ ràng sao, sao tôi có thể để cho cô vừa lòng hợp ý được chứ."
Tưởng Cầm cắn răng, bởi vì quá kích động cho nên gương mặt hơi phiếm hồng, ngay cả hốc mắt cũng đã bắt đầu xuất hiện nước mắt long lanh: “Bây giờ chúng ta đang bàn chuyện của con cái, trên người của nó đang chảy dòng máu của anh, là họ của anh, là dòng máu của nhà họ Mộ Dung anh, không phải là công cụ cho anh dùng để trả thù tôi."
“Chính vì trên người của nó đang chảy dòng máu của tôi, mang họ của tôi, là cốt nhục của nhà họ Mộ Dung, cho nên tôi mới giữ nó lại."
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Tưởng Cầm liền giật mình, Mộ Dung Hoành Nghị cũng im lặng.
Hai người bọn họ cứ nhìn chăm chú đối phương một hồi lâu sau, đều là sự trầm mặc.
Tưởng Cầm chậm rãi di chuyển ánh mắt, giọng nói khẽ run rẩy: “Tôi đã quyết định rồi." Dừng lại một chút, cô nói: “Ít nhất thì đứa bé này ở trong bụng của tôi, tôi có quyền quyết định."
“Tưởng Cầm, cô dám đụng vào nó một chút thử xem." Mộ Dung Hoành Nghị đột nhiên nắm cằm của cô lại, khiến cho cô phải ngẩng đầu lên đối mặt với mình: “Tôi cảnh cáo cô, nếu như nó không còn nữa thì tôi sẽ thật sự kéo nhà họ Tưởng của cô chôn cùng, bao gồm mỗi một người họ Tưởng, cô biết là tôi có năng lực này mà."
Buông tay ra, anh xoay người lại: “Tôi không thích cô quá gầy, từ giờ trở đi cô nhất định phải ăn cho mập lên."
“Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ rồi!" Tưởng Cầm đột nhiên tháo kim tiêm ở trên tay ra, cô không nhìn máu đang chảy ra, chống đỡ bước xuống giường đi đến trước mặt của anh, chỉ vào vết thương của mình: “Như thế này còn không thể làm dịu cơn tức của anh được hả? Rốt cuộc là anh muốn hận tôi đến khi nào đây?"
Trái ngược với sự điên cuồng của cô, Mộ Dung Hoành Nghị lại nở nụ cười thong dong, nhã nhặn, lại vô cùng tàn nhẫn.
Đưa tay lên vuốt gương mặt tràn đầy nước mắt của cô: “Tôi đã kêu cô nghe lệnh, tại sao cô vẫn cứ luôn muốn phản kháng vậy?"
Tưởng Cầm đã hoàn toàn sụp đổ, đẩy anh ra, có lẽ là dùng sức quá lớn, cho nên hơi động vào vết thương, đau đến nỗi cô phải khom người xuống, nước mắt hòa với mồ hôi, toàn bộ đều bị tiếng khóc bao phủ lại.
Cô không muốn con của cô cũng phải gánh chịu phần hận thù này chung với cô, anh không nên...
Ánh mắt của cô ấy ngưng đọng lại, dần dần phức tạp.
Nước mắt của cô từng giọt từng giọt nện vào đầu tim của anh, tiếng khóc của cô từng tiếng từng tiếng đập vào trong lồng ngực của anh, nhưng mà anh đã không có cách nào cho phép mình đưa tay ra đỡ cô dậy, ngay cả an ủi anh cũng đều cay nghiệt ra lệnh cho mình phải nhịn xuống.
Cô nói là anh đối xử với cô tàn nhẫn, anh cũng đối xử với mình không nhân từ được bao nhiêu.
Anh rũ mắt xuống, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Chiều nay tôi sẽ đi làm kiểm tra cùng với cô."
Nói xong, không thèm nhìn sự đau khổ của cô, anh đẩy cửa bước ra ngoài.
Tưởng Cầm chậm rãi ngồi xổm xuống, quỳ ở trên mặt đất không thể đứng dậy được nữa, cảm nhận trong cơ thể của mình đang có một sinh mệnh khác, cô lại không có sức lực bảo vệ, không thể có được, cảm giác đó so với con dao đâm vào ngực thì càng khó chịu hơn.
Ở ngoài cửa, Mộ Dung Hoành Nghị cúi đầu dựa ở trên tường nghe thấy tiếng khóc đè nén ở bên trong, bức tường cao chồng chất trong đáy mắt dần dần tan rã ra từng cái một.
Lúc Lưu Bình trở về thì nhìn thấy Tưởng Cầm đang ngồi ở dưới đất, giật nảy cả mình: “Tiểu Cầm, sao con lại bước xuống giường vậy hả?"
Đỡ cô lên trên giường, đắp chăn xong cho cô, vừa quay đầu lại thì đối diện với đôi mắt khóc đến sưng đỏ của Tưởng Cầm, trong lòng của Lưu Bình siết chặt: “Tiểu Cầm... cậu ta đã nói gì với con vậy? Giữa hai đứa... rốt cuộc là như thế nào?"
Lưu Bình là người từng trải, bộ dạng này của con gái không chỉ đơn giản là bị hận thù làm cho uất ức. Mà Mộ Dung Hoành Nghị thì lại càng kỳ quái, đã hận cô cần gì phải cứ luôn suy nghĩ tốt cho cô, ngay cả nằm viện cũng muốn cho cô phòng bệnh tốt nhất, nhân viên y tế tốt nhất, thế này sao là biểu hiện của hận cô?
Chẳng lẽ hai người này...
Nghĩ đến loại khả năng đó, trong lòng của Lưu Bình phát lạnh, không nói ra được tư vị gì.
“Mẹ, con mang thai rồi." Tưởng Cầm nghiêng đầu qua, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng lên tiếng: “Là con của anh ta."
Lưu Bình bất ngờ không thể tưởng tượng được, bà ta giật mình cả nửa ngày, rất lâu về sau mới tìm lại được giọng nói: “Tiểu Cầm..."
“Con muốn phá bỏ nó."
Nhìn con gái, Lưu Bình há to miệng, trong phút chốc ánh mắt liền trở lên thâm thúy. Bà ta nắm chặt tay của con gái, đau lòng nói: “Đưa ra quyết định này, chắc chắn là con khó chịu hơn so với bất cứ người nào khác."
Tưởng Cầm nhếch môi, không biết là bắt đầu từ khi nào cô đã học được cách chôn vùi đau đớn dưới đáy lòng, cho dù là người thân thiết nhất ở bên cạnh thì cô cũng sẽ không dễ dàng bộc lộ ra.
Nhìn thấy vết thương ở trên cánh tay của cô, Lưu Bình vội vàng đi tìm y tá xử lý cho cô một chút, lúc này ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng ôm cô.
“Tiểu Cầm, nói cho mẹ biết đi, có phải là con... có phải là con có tình cảm với Mộ Dung Hoành Nghị không?"
Đôi môi của Tưởng Cầm hơi nhúc nhích, muốn phủ nhận, nhưng mà giọng nói vẫn cứ luôn nghẹn chặt ở trong cổ họng.
Giờ phút này thật ra thì cô không cần phải nói cái gì cả, đương nhiên Lưu Bình cũng đã hiểu rồi.
Bà ta đau lòng ôm con gái, thì thầm nói: “Đều là do mẹ, tất cả chuyện này là do lỗi của mẹ, nếu không phải là mẹ thì con cũng sẽ không phải gánh chịu những đau đớn này..." Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, giọng nói run rẩy: “Nếu như thời gian có thể quay trở lại, mẹ tình nguyện ly hôn với ba của con còn tốt hơn là phải đối mặt với kết quả như ngày hôm nay."
Nhiễm Hiểu Tinh chết, con gái ngồi tù, chồng lại trúng gió... bây giờ còn phải chấp nhận sự trả thù đến từ Mộ Dung Hoành Nghị, châm chọc nhất đó chính là cho dù có chịu đau khổ hơn nữa, có chịu nhiều tội hơn nữa vẫn không có cách nào trách móc anh, chỉ vì bà ta nợ anh, nợ con gái...
Biết bao nhiêu đêm, Lưu Bình đều hối hận đến nỗi khó mà chìm vào giấc ngủ, nếu như không phải là bà ta thì sao những báo ứng này lại đến trên người con gái được chứ, bà ta thật sự hận mình.
“Mẹ." Tưởng Cầm tỉnh táo lên tiếng nói, dường như đã không còn nước mắt nữa, bộ dạng lạnh nhạt giống như đã dựng bức tường cao ngăn cách tất cả mọi người ở bên ngoài.
“Thời gian không thể nào trở về một lần nữa, đã xảy ra rồi, trốn tránh cũng vô dụng thôi, cô cúi đầu xuống quét mắt nhìn vào bụng của mình, trong mắt lóe ra chút cảm xúc, lọt vào trong mắt của Lưu Bình đau lòng không gì bằng.
“Đứa bé này không thể giữ lại được."
Lưu Bình cũng không trả lời, lông mày càng nhíu chặt lại, nắm chặt tay của cô. Qua một hồi lâu mới đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu Cầm, có lẽ là... lần này sẽ có thay đổi thì sao?"
Tưởng Cầm mờ mịt ngẩng đầu lên, Lưu Bình hít sâu, nói khẽ: “Mẹ nhìn ra được Mộ Dung Hoành Nghị đối xử với con không phải bình thường, nếu như giữ lại đứa bé này, nói không chừng nào cậu ta còn có thể hóa giải hận thù giữa cậu ta với chúng ta."
Tưởng Cầm bật cười lắc đầu: “Không có khả năng đâu, anh ta là Mộ Dung Hoành Nghị hận con đến xương tủy, cho dù anh ta có muốn đứa bé này thì cũng là vì anh ta dùng nó để tra tấn con, con không muốn để loại chuyện đó xảy ra đâu."
“Sở dĩ cậu ta làm nhiều như vậy chính là vì muốn báo thù cho Nhiễm Hiểu Tinh, thử hỏi xem chính bản thân cậu ta còn có thể sống dễ chịu ở chỗ nào?" Lưu Bình đã thay đổi vẻ yếu đuối của ngày xưa, lý trí phân tích nói: “Không thể nghi ngờ gì, cậu ta đối xử với chúng ta tàn nhẫn đến cực điểm, nhưng mà đồng thời cái này cũng đã nói rõ cậu ta là một đứa con hiếu thảo, cậu ta quan tâm đến mẹ của mình như vậy, vậy thì không cần nói sẽ quan tâm con cái mình ra sao."
Tác giả :
Tô Tử