Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 341: Tôi không nợ cậu nữa
“Làm sai thì phải trả giá, và ba..." Tập Lăng Vũ khẽ cười, để Tập Chính Hãn xuống, chỉnh lại quần áo của ông ta, sau đó cẩn thận thay ông ta đắp chăn, vỗ nhẹ giống như an ủi: “Sau này ba chết, tôi sẽ đem công ty mà ba vất vả gây dựng một từng một chút đoạt lại. Sau đó thì sao, đem vợ và con trai bảo bối của ba, đuổi ra khỏi nơi này."
Giống như đang kể chuyện, anh ta đem những việc mình phải làm, nói cho ông ta nghe.
Đồng tử của Tập Chính Hãn bắt đầu giãn ra, hô hấp trở nên càng trở nên khó khăn, muốn nói cái gì đó, lại không nói ra được, chỉ dùng hai mắt nhìn anh ta chằm chằm, trong đôi mắt tràn ngập lửa giận có thể bùng nổ bất cứ lúc nào!
Tập Lăng Vũ lúc này đã che đi toàn bộ cảm xúc, đứng trước giường của ông ta, khẽ cười ôn hòa: “A, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, không biết có nên nói cho ông hay không?"
Thấy Tập Chính Hãn há miệng, anh ta đoán, ông ta muốn mắng anh. Nhưng Tập Lăng Vũ lại mỉm cười so với bất cứ lúc nào còn chân thành hơn, cúi thấp đầu, nói với ông ta: “Ba thật ra không nên chết sớm như vậy, nhưng có thể là báo ứng... Ha ha, ba thật sự nên đi hỏi cô vợ tốt của ba đã làm cái gì."
Tập Chính Hãn nhìn anh ta, đồng tử giãn ra, biểu cảm trên mặt cũng trở nên cực kỳ đau khổ.
Tập Lăng Vũ cuối cùng lạnh lùng quan sát, khóe miệng ẩn chưa ý cười, lãnh huyết tàn nhẫn.
Lúc này, cánh cửa đằng sau mở ra, bà cụ Tập gọi một tiếng ‘Chính Hãn’, rảo bước đến bên giường, nước mắt cũng không kìm được: “Chính Hãn... Con không thể đi như vậy..."
Tập Lăng Vũ đỡ bà ta giống như an ủi: “Bà nội, để ba yên tâm đi đi..."
Bà cụ Tập khóc rất bi thương, khoảnh khắc đó, bà cụ dường như đã già đi rất nhiều.
Sau đó, Trình Tương cũng xông vào: “Chính Hãn..."
Bà ta đẩy bà cụ Tập ra, bò đến bên người của Tập Chính Hàn khóc lớn: “Đừng rời bỏ mẹ con tôi mà! Ông đi rồi, tôi và Hạc Minh phải làm sao?"
Từ trong đôi mắt mở to của Tập Chính Hãn, dần dần phản chiếu rõ gương mặt của từng người, mãi đến cuối cùng, ánh sáng nơi đó biến mất, trở thành một cái đầm nước chết...
Tiếng khóc tràn ngập trong căn phòng, hai anh trai của Trình Tương còn cả Hạc Minh cũng lục đục chạy vào, đều vây quanh thi thể của Tập Chính Hãn khóc đến mức trời đất cũng phải lay động.
Tập Lăng Vũ giống như đang xem một vở kịch, khi bọn người đều đang bận bịu sắp xếp thì anh ta lẳng lặng rút khỏi vai diễn của mình.
Chỉ có điều, sau khi đã từng hận, lại giống như đi vào bóng tối, mê mang hụt hẫng.
Tiết học ngày hôm nay là âm nhạc thưởng thức, Dương Hoảng đề cao tố chất âm nhạc, sự luyện tập nghe và cảm giác của cô.
Mới bắt đầu không bao lâu, điện thoại của Vy Hiên đổ chuông.
“Em xin lỗi, em quên tắt điện thoại." Vy Hiên nhỏ giọng xin lỗi, rút điện thoại ra muốn tắt đi, nhưng khi nhìn thấy tên trên màn hình thì khựng lại...
Vy Hiên vội vàng rời khỏi trường, lập tức lái xe đến chỗ ở của Tập Lăng Vũ.
Vẫn là căn phòng trước đây, ngay cả cách bài trí cũng không thay đổi, cô cũng không biết bản thân tại sao còn cất giữ chìa khóa của chỗ này, tóm lại, sau khi nhận được cuộc gọi của anh ta, cô lập tức chạy đến.
“Vũ?" Cô gọi tên của anh ta, sau khi quan sát tầng 1 một vòng, cô bèn đi lên lầu.
Trong phòng ngủ tối đen, rèm cửa dày che đi ánh sáng bên ngoài, Vy Hiên lần tìm công tắc muốn mở đèn, nhưng lại phát hiện ở đây sớm đã cắt điện. Cô chỉ có thể dựa theo trí nhớ, đến bên cửa sổ, muốn kéo rèm cửa ra.
Nhưng lúc này, eo đột nhiên bị người khác kéo lại, giây tiếp theo, bị một cỗ lực lưỡng khó lòng giãy giụa đẩy ngã, cơ thể bỗng rơi vào chiếc giường mềm mại. Còn không đợi cô mở miệng, có người đã ép xuống, cắn lấy môi của cô, hôn rất gấp gáp, càng giống như trừng phạt! Tiếng hô hấp nặng nề bên tai, lại thẩm thấu sự bất an mãnh liệt.
Mọi sự phức tạp đan xen, đều là cảm xúc điên cuồng mãnh liệt như muốn hủy diệt mọi thứ!
Vy Hiên bị anh ta đè xuống, đôi môi giống như thú dữ cắn xé, không chừa một khe hở. Sau khi lưỡi tiến vào, như muốn cắn nuốt sinh mạng của cô, khiến lưỡi của tê dại, dường như, chỗ đó có thuốc giải mà anh ta cần, có thể giải độc mà anh ta trúng phải trong người!
Vy Hiên phát ra tiếng kháng cự đau đớn, nhưng anh ta hoàn toàn không quan tâm, giống như biến thành một người khác, chỉ muốn dùng lực lượng tuyệt đối để chinh phục!
Vũ của hôm nay quá nguy hiểm, nụ hôn của anh ta từ trên môi của cô di chuyển, đồng thời còn cắn vào cổ của cô, không quan tâm đến âm thanh đau khổ của cô, hai tay nhanh chóng lột áo của cô, sau đó đến quần...
“Vũ! Dừng lại!" Vy Hiên mượn cơ hội anh ta muốn cởi quần của cô ra, liền nhấc chân đạp vào ngực của anh ta, đạp anh ta rơi xuống giường, cô lập tức bò dậy, muốn chạy ra cửa.
Nhưng khí tức tử vọng từ đằng sau truyền đến, lại hình thành hai cánh tay khô héo, duỗi 5 ngón tay ngón hoắt, túm chặt lấy cô.
Vy Hiên lần nữa bị kéo trở lại, ánh sáng lọt qua khe cửa, vậy mà từng chút từng chút đóng lại trước mặt cô...
Cô bị kéo trở lại giường, nửa thân trên bị anh ta ấn trên giường, quần bị kéo tuột xuống mắt cá chân, sau đó bị anh ta thô lỗ xé.
Làn da lộ ra trong không khí lạnh lẽo, kích thích ý chí chiến đấu của cô, sự sợ hãi và tuyệt vọng trong đáy lòng, lập tức cuộn trào tầng tầng lớp lớp, đánh vào đá ngầm, khiến làn sóng tách ra.
Cô nghe thấy âm thanh anh ta kéo khóa quần---
“Vũ---" Vy Hiên phát ra tiếng hét, sự tuyệt vọng trước nay chưa từng có, khiến cô hoảng sợ đến run rẩy.
Đây không phải Vũ của cô!
Vũ của cô sẽ không đối xử với cô như thế này!
“Vũ!"
Cô gọi anh ra, nhưng người đàn ông kia đằng sau vẫn thờ ơ, tách hai chân của cô ra, mở đến mức to nhất, không có một chút do dự, anh ta hung hăng xông vào---
Một tiếng hét chói tai, đâm rách cổ họng.
Nhưng sau đó, cô một tiếng cũng không phát ra nữa, mặc kệ anh ta ở phía sau dùng lực lượng tác động thế nào.
Vy Hiên cắn chặt răng, hai mắt nhòe đi, khiến cô thất thần, hy vọng tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, đều chỉ là một ác mộng...
Một mình trên mặt biển cuồng phong mưa bão, cô không biết còn có thể trôi dạt đến đâu, đỉnh đầu sương mù che kín, một tia sét đánh xuống, thân dưới lại biến thành vực sâu vạn trượng, bên dưới vực sâu đều là rắn độc, cơ thể rơi xuống, mang theo một bữa tiệc máu thịnh soạn...
Vy Hiên nghĩ, xé rách cô đi, lúc này xé rách cô, mới là lòng nhân từ lớn nhất.
Cơ thể dần dần hơi xuống, cô ngước nhìn bầu trời, lại không tìm thấy ngôi sao bảo vệ cô... cô nhắm mắt lại, lúc này, thế giới của cô trở thành màu đen.
Đột nhiên, một cánh tay kéo lấy cô!
Vy Hiên cố gắng mở mắt, khi nhìn rõ gương mặt của anh ta, cô vô thức nhắm mắt lại.
Cô nói: “Vũ... Từ nay về sau, tôi không còn nợ cậu gì nữa."
Anh bỗng giật mình, ngẩng đầu lên, trong bóng tối, có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét của cô...
Đi ra khỏi căn phòng đó, cô chống đỡ cơ thể, không để bản thân từ trên lăn xuống, vịn vào lan can, cô từng bước từng bước đi xuống lầu.
Đằng sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó, cô bị anh ta kéo lại.
“Tôi không hối hận!" Tập Lăng Vũ cắn răng, nhìn cô, ánh mắt giống như muốn thiêu đốt từng lỗ chân lông của cô!
Vy Hiên không nhìn anh ta, muốn rút tay lại, lúc này chỉ muốn rời khỏi chỗ này!
“Tôi nói tôi không hối hận!" Anh ra đột nhiên nói lớn, đôi mắt đỏ rực: “Để tôi yêu em... khó như vậy sao? So với mấy tháng của anh ta, 10 năm của chúng ta tính là cái gì? Nếu như em không yêu tôi, ban đầu tại sao muốn tiếp cận tôi? Là em ép tôi yêu tôi! Cho nên, hôm nay người bên chịu trách nhiệm cho tất cả chuyện này, chính là em!"
Vy Hiên quay đầu, trên gương mặt tái nhợt, sớm đã không có sự đáng thương như trước.
Ánh mắt đó, lạnh đến mức khiến anh ta sợ hãi.
Anh ta bất giác buông tay.
Ánh mắt của cô bình tĩnh, là sự phản xét vô hình với anh: “Tôi vì sai lầm của tôi, chấp nhận mọi sự trừng phạt, cậu còn muốn như thế nào nữa?"
Tập Lăng Vũ khó lòng chấp nhận được cô như thế này, mắt đỏ au, dường như trào ra một lớp máu: “Tôi muốn yêu em, muốn giữ em bên cạnh..." Mỗi câu mỗi từ của anh ta đều giống như móc từ trong tim ra, đau đớn vô cùng: “Tôi từng nghĩ sẽ đợi, nhưng tôi sợ không kịp, tôi đợi càng lâu, em cách tôi càng xa..."
Vy Hiên xoay người, mặt đối mặt với anh ta, sự bình tĩnh của cô cùng sự đau khổ của anh, hình thành sự khác biệt giữa băng và lửa, không thể làm cho nhau ấm ấp! Gần lại, không phải anh kiệt sức, thì cũng là cô hủy diệt.
“Vũ, kết thúc đi." Cô nói: “Tôi không muốn tiếp tục áy náy, mà cậu, cũng không nợ nần gì nữa."
“Không nợ... không nợ sao?" Tập Lăng Vũ dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn cô: “Vậy không bằng, để tôi tiếp tục nợ em là được rồi... Như thế, giữa hai chúng ta mới tính không rõ được, em cùng đừng nghĩ một câu kết thúc thì có thể dừng tất cả!"
Nhìn cô, anh ta cười: “Vy Hiên, tách không được. Em và tôi đã ràng buộc lẫn nhau, bất cứ một ai buông tay, người còn lại đều sẽ tan biến."
Vy Hiên từng bước từng bước đi xuống lầu, đằng sau là tiếng cười ngà ngà mờ mịt của anh.
“Không dễ dàng tính rõ được như vậy, trừ phi tan biến..."
Anh đứng trên lầu, mắt nhìn theo xe của cô, biến mất trong tầm mắt.
Ủ rũ ngồi xuống, trong bóng tối, anh châm một điếu thuốc.
Trong xe, là tiếng khóc thương tâm tuyệt vọng.
Vy Hiên gục đầu trên vô lăng, hai tay siết chặt lại, tín ngưỡng mà cô gìn giữ bao nhiêu lâu, tối nay, đã tan tành hết rồi.
Trái tim khó chịu giống như bị vứt vào trong nước, không ngừng giãy giụa, đau đến vặn vẹo.
Cô không rõ, cô buồn vì điều gì?
Là màng trinh đó? Hay là Vũ không còn là Vũ nữa?
Cô chỉ biết, thật sự rất đau, cơ thể đau đớn, trái tim cũng như vậy.
Có người gõ cửa kính xe, Vy Hiên từ từ ngước gương mặt đỏ bừng vì khóc, nhìn cảnh sát giao thông đứng ở bên ngoài, mặt mày mờ mịt.
Sau khi đối phương chào cô, ra hiệu cô hạ kính xe xuống, Vy Hiên cuối cùng cũng hiểu ra, ấn hạ cửa kính xe xuống.
“Cô gì ơi, xin lỗi, chỗ này không được phép dừng xe. Mời cô xuất trình giấy phép lái xe, cảm ơn."
Vy Hiên cúi đầu: “Giấy phép lái xe..." Cô tìm trái tìm phải trong túi, lại quên mất túi để ở đâu rồi: “Tôi không tìm thấy giấy phép lái xe... tìm không thấy..."
Cô khóc thành tiếng, hai tay che mặt, gục trên vô lăng: “Xin lỗi, là lỗi của tôi... đều là lỗi của tôi..."
Cảnh sát giao thông nhíu mày: “Số chứng minh thư."
Vy Hiên nghẹn ngào, đọc số chứng minh thư của mình, sau khi kiểm tra thông tin, anh ta cúi đầu nhét giấy phạt vào dưới cần gạt nước: “Cuộc sống khó tránh sẽ gặp phải rất nhiều điều không như ý, giống như lái xe, vào khúc cua, chỉ cần rẽ qua là được rồi."
Giống như đang kể chuyện, anh ta đem những việc mình phải làm, nói cho ông ta nghe.
Đồng tử của Tập Chính Hãn bắt đầu giãn ra, hô hấp trở nên càng trở nên khó khăn, muốn nói cái gì đó, lại không nói ra được, chỉ dùng hai mắt nhìn anh ta chằm chằm, trong đôi mắt tràn ngập lửa giận có thể bùng nổ bất cứ lúc nào!
Tập Lăng Vũ lúc này đã che đi toàn bộ cảm xúc, đứng trước giường của ông ta, khẽ cười ôn hòa: “A, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, không biết có nên nói cho ông hay không?"
Thấy Tập Chính Hãn há miệng, anh ta đoán, ông ta muốn mắng anh. Nhưng Tập Lăng Vũ lại mỉm cười so với bất cứ lúc nào còn chân thành hơn, cúi thấp đầu, nói với ông ta: “Ba thật ra không nên chết sớm như vậy, nhưng có thể là báo ứng... Ha ha, ba thật sự nên đi hỏi cô vợ tốt của ba đã làm cái gì."
Tập Chính Hãn nhìn anh ta, đồng tử giãn ra, biểu cảm trên mặt cũng trở nên cực kỳ đau khổ.
Tập Lăng Vũ cuối cùng lạnh lùng quan sát, khóe miệng ẩn chưa ý cười, lãnh huyết tàn nhẫn.
Lúc này, cánh cửa đằng sau mở ra, bà cụ Tập gọi một tiếng ‘Chính Hãn’, rảo bước đến bên giường, nước mắt cũng không kìm được: “Chính Hãn... Con không thể đi như vậy..."
Tập Lăng Vũ đỡ bà ta giống như an ủi: “Bà nội, để ba yên tâm đi đi..."
Bà cụ Tập khóc rất bi thương, khoảnh khắc đó, bà cụ dường như đã già đi rất nhiều.
Sau đó, Trình Tương cũng xông vào: “Chính Hãn..."
Bà ta đẩy bà cụ Tập ra, bò đến bên người của Tập Chính Hàn khóc lớn: “Đừng rời bỏ mẹ con tôi mà! Ông đi rồi, tôi và Hạc Minh phải làm sao?"
Từ trong đôi mắt mở to của Tập Chính Hãn, dần dần phản chiếu rõ gương mặt của từng người, mãi đến cuối cùng, ánh sáng nơi đó biến mất, trở thành một cái đầm nước chết...
Tiếng khóc tràn ngập trong căn phòng, hai anh trai của Trình Tương còn cả Hạc Minh cũng lục đục chạy vào, đều vây quanh thi thể của Tập Chính Hãn khóc đến mức trời đất cũng phải lay động.
Tập Lăng Vũ giống như đang xem một vở kịch, khi bọn người đều đang bận bịu sắp xếp thì anh ta lẳng lặng rút khỏi vai diễn của mình.
Chỉ có điều, sau khi đã từng hận, lại giống như đi vào bóng tối, mê mang hụt hẫng.
Tiết học ngày hôm nay là âm nhạc thưởng thức, Dương Hoảng đề cao tố chất âm nhạc, sự luyện tập nghe và cảm giác của cô.
Mới bắt đầu không bao lâu, điện thoại của Vy Hiên đổ chuông.
“Em xin lỗi, em quên tắt điện thoại." Vy Hiên nhỏ giọng xin lỗi, rút điện thoại ra muốn tắt đi, nhưng khi nhìn thấy tên trên màn hình thì khựng lại...
Vy Hiên vội vàng rời khỏi trường, lập tức lái xe đến chỗ ở của Tập Lăng Vũ.
Vẫn là căn phòng trước đây, ngay cả cách bài trí cũng không thay đổi, cô cũng không biết bản thân tại sao còn cất giữ chìa khóa của chỗ này, tóm lại, sau khi nhận được cuộc gọi của anh ta, cô lập tức chạy đến.
“Vũ?" Cô gọi tên của anh ta, sau khi quan sát tầng 1 một vòng, cô bèn đi lên lầu.
Trong phòng ngủ tối đen, rèm cửa dày che đi ánh sáng bên ngoài, Vy Hiên lần tìm công tắc muốn mở đèn, nhưng lại phát hiện ở đây sớm đã cắt điện. Cô chỉ có thể dựa theo trí nhớ, đến bên cửa sổ, muốn kéo rèm cửa ra.
Nhưng lúc này, eo đột nhiên bị người khác kéo lại, giây tiếp theo, bị một cỗ lực lưỡng khó lòng giãy giụa đẩy ngã, cơ thể bỗng rơi vào chiếc giường mềm mại. Còn không đợi cô mở miệng, có người đã ép xuống, cắn lấy môi của cô, hôn rất gấp gáp, càng giống như trừng phạt! Tiếng hô hấp nặng nề bên tai, lại thẩm thấu sự bất an mãnh liệt.
Mọi sự phức tạp đan xen, đều là cảm xúc điên cuồng mãnh liệt như muốn hủy diệt mọi thứ!
Vy Hiên bị anh ta đè xuống, đôi môi giống như thú dữ cắn xé, không chừa một khe hở. Sau khi lưỡi tiến vào, như muốn cắn nuốt sinh mạng của cô, khiến lưỡi của tê dại, dường như, chỗ đó có thuốc giải mà anh ta cần, có thể giải độc mà anh ta trúng phải trong người!
Vy Hiên phát ra tiếng kháng cự đau đớn, nhưng anh ta hoàn toàn không quan tâm, giống như biến thành một người khác, chỉ muốn dùng lực lượng tuyệt đối để chinh phục!
Vũ của hôm nay quá nguy hiểm, nụ hôn của anh ta từ trên môi của cô di chuyển, đồng thời còn cắn vào cổ của cô, không quan tâm đến âm thanh đau khổ của cô, hai tay nhanh chóng lột áo của cô, sau đó đến quần...
“Vũ! Dừng lại!" Vy Hiên mượn cơ hội anh ta muốn cởi quần của cô ra, liền nhấc chân đạp vào ngực của anh ta, đạp anh ta rơi xuống giường, cô lập tức bò dậy, muốn chạy ra cửa.
Nhưng khí tức tử vọng từ đằng sau truyền đến, lại hình thành hai cánh tay khô héo, duỗi 5 ngón tay ngón hoắt, túm chặt lấy cô.
Vy Hiên lần nữa bị kéo trở lại, ánh sáng lọt qua khe cửa, vậy mà từng chút từng chút đóng lại trước mặt cô...
Cô bị kéo trở lại giường, nửa thân trên bị anh ta ấn trên giường, quần bị kéo tuột xuống mắt cá chân, sau đó bị anh ta thô lỗ xé.
Làn da lộ ra trong không khí lạnh lẽo, kích thích ý chí chiến đấu của cô, sự sợ hãi và tuyệt vọng trong đáy lòng, lập tức cuộn trào tầng tầng lớp lớp, đánh vào đá ngầm, khiến làn sóng tách ra.
Cô nghe thấy âm thanh anh ta kéo khóa quần---
“Vũ---" Vy Hiên phát ra tiếng hét, sự tuyệt vọng trước nay chưa từng có, khiến cô hoảng sợ đến run rẩy.
Đây không phải Vũ của cô!
Vũ của cô sẽ không đối xử với cô như thế này!
“Vũ!"
Cô gọi anh ra, nhưng người đàn ông kia đằng sau vẫn thờ ơ, tách hai chân của cô ra, mở đến mức to nhất, không có một chút do dự, anh ta hung hăng xông vào---
Một tiếng hét chói tai, đâm rách cổ họng.
Nhưng sau đó, cô một tiếng cũng không phát ra nữa, mặc kệ anh ta ở phía sau dùng lực lượng tác động thế nào.
Vy Hiên cắn chặt răng, hai mắt nhòe đi, khiến cô thất thần, hy vọng tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, đều chỉ là một ác mộng...
Một mình trên mặt biển cuồng phong mưa bão, cô không biết còn có thể trôi dạt đến đâu, đỉnh đầu sương mù che kín, một tia sét đánh xuống, thân dưới lại biến thành vực sâu vạn trượng, bên dưới vực sâu đều là rắn độc, cơ thể rơi xuống, mang theo một bữa tiệc máu thịnh soạn...
Vy Hiên nghĩ, xé rách cô đi, lúc này xé rách cô, mới là lòng nhân từ lớn nhất.
Cơ thể dần dần hơi xuống, cô ngước nhìn bầu trời, lại không tìm thấy ngôi sao bảo vệ cô... cô nhắm mắt lại, lúc này, thế giới của cô trở thành màu đen.
Đột nhiên, một cánh tay kéo lấy cô!
Vy Hiên cố gắng mở mắt, khi nhìn rõ gương mặt của anh ta, cô vô thức nhắm mắt lại.
Cô nói: “Vũ... Từ nay về sau, tôi không còn nợ cậu gì nữa."
Anh bỗng giật mình, ngẩng đầu lên, trong bóng tối, có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét của cô...
Đi ra khỏi căn phòng đó, cô chống đỡ cơ thể, không để bản thân từ trên lăn xuống, vịn vào lan can, cô từng bước từng bước đi xuống lầu.
Đằng sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó, cô bị anh ta kéo lại.
“Tôi không hối hận!" Tập Lăng Vũ cắn răng, nhìn cô, ánh mắt giống như muốn thiêu đốt từng lỗ chân lông của cô!
Vy Hiên không nhìn anh ta, muốn rút tay lại, lúc này chỉ muốn rời khỏi chỗ này!
“Tôi nói tôi không hối hận!" Anh ra đột nhiên nói lớn, đôi mắt đỏ rực: “Để tôi yêu em... khó như vậy sao? So với mấy tháng của anh ta, 10 năm của chúng ta tính là cái gì? Nếu như em không yêu tôi, ban đầu tại sao muốn tiếp cận tôi? Là em ép tôi yêu tôi! Cho nên, hôm nay người bên chịu trách nhiệm cho tất cả chuyện này, chính là em!"
Vy Hiên quay đầu, trên gương mặt tái nhợt, sớm đã không có sự đáng thương như trước.
Ánh mắt đó, lạnh đến mức khiến anh ta sợ hãi.
Anh ta bất giác buông tay.
Ánh mắt của cô bình tĩnh, là sự phản xét vô hình với anh: “Tôi vì sai lầm của tôi, chấp nhận mọi sự trừng phạt, cậu còn muốn như thế nào nữa?"
Tập Lăng Vũ khó lòng chấp nhận được cô như thế này, mắt đỏ au, dường như trào ra một lớp máu: “Tôi muốn yêu em, muốn giữ em bên cạnh..." Mỗi câu mỗi từ của anh ta đều giống như móc từ trong tim ra, đau đớn vô cùng: “Tôi từng nghĩ sẽ đợi, nhưng tôi sợ không kịp, tôi đợi càng lâu, em cách tôi càng xa..."
Vy Hiên xoay người, mặt đối mặt với anh ta, sự bình tĩnh của cô cùng sự đau khổ của anh, hình thành sự khác biệt giữa băng và lửa, không thể làm cho nhau ấm ấp! Gần lại, không phải anh kiệt sức, thì cũng là cô hủy diệt.
“Vũ, kết thúc đi." Cô nói: “Tôi không muốn tiếp tục áy náy, mà cậu, cũng không nợ nần gì nữa."
“Không nợ... không nợ sao?" Tập Lăng Vũ dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn cô: “Vậy không bằng, để tôi tiếp tục nợ em là được rồi... Như thế, giữa hai chúng ta mới tính không rõ được, em cùng đừng nghĩ một câu kết thúc thì có thể dừng tất cả!"
Nhìn cô, anh ta cười: “Vy Hiên, tách không được. Em và tôi đã ràng buộc lẫn nhau, bất cứ một ai buông tay, người còn lại đều sẽ tan biến."
Vy Hiên từng bước từng bước đi xuống lầu, đằng sau là tiếng cười ngà ngà mờ mịt của anh.
“Không dễ dàng tính rõ được như vậy, trừ phi tan biến..."
Anh đứng trên lầu, mắt nhìn theo xe của cô, biến mất trong tầm mắt.
Ủ rũ ngồi xuống, trong bóng tối, anh châm một điếu thuốc.
Trong xe, là tiếng khóc thương tâm tuyệt vọng.
Vy Hiên gục đầu trên vô lăng, hai tay siết chặt lại, tín ngưỡng mà cô gìn giữ bao nhiêu lâu, tối nay, đã tan tành hết rồi.
Trái tim khó chịu giống như bị vứt vào trong nước, không ngừng giãy giụa, đau đến vặn vẹo.
Cô không rõ, cô buồn vì điều gì?
Là màng trinh đó? Hay là Vũ không còn là Vũ nữa?
Cô chỉ biết, thật sự rất đau, cơ thể đau đớn, trái tim cũng như vậy.
Có người gõ cửa kính xe, Vy Hiên từ từ ngước gương mặt đỏ bừng vì khóc, nhìn cảnh sát giao thông đứng ở bên ngoài, mặt mày mờ mịt.
Sau khi đối phương chào cô, ra hiệu cô hạ kính xe xuống, Vy Hiên cuối cùng cũng hiểu ra, ấn hạ cửa kính xe xuống.
“Cô gì ơi, xin lỗi, chỗ này không được phép dừng xe. Mời cô xuất trình giấy phép lái xe, cảm ơn."
Vy Hiên cúi đầu: “Giấy phép lái xe..." Cô tìm trái tìm phải trong túi, lại quên mất túi để ở đâu rồi: “Tôi không tìm thấy giấy phép lái xe... tìm không thấy..."
Cô khóc thành tiếng, hai tay che mặt, gục trên vô lăng: “Xin lỗi, là lỗi của tôi... đều là lỗi của tôi..."
Cảnh sát giao thông nhíu mày: “Số chứng minh thư."
Vy Hiên nghẹn ngào, đọc số chứng minh thư của mình, sau khi kiểm tra thông tin, anh ta cúi đầu nhét giấy phạt vào dưới cần gạt nước: “Cuộc sống khó tránh sẽ gặp phải rất nhiều điều không như ý, giống như lái xe, vào khúc cua, chỉ cần rẽ qua là được rồi."
Tác giả :
Tô Tử