Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài
Chương 15
Cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra, tiếp đó, một bóng dáng cao to xuất hiện trước mặt mọi người, Mặc Thiệu Đình từ tốn bước vào trong phòng với ánh mắt dõi theo của tất cả mọi người, toàn thân toát ra thể chất quý phái bẩm sinh, nhất cử nhất động đều nho nhã lịch sự giống như đế vương, khuôn mặt tuấn tú khiến người khác không tự chủ được phải nín thở, không cần nói thêm một câu nào, làm thêm một động tác nào, cứ thế dễ dàng thu hút mọi sự chú ý của toàn thể mọi người.
Anh từng bước từng bước, sải bước trầm vững và kiên định hướng về phía Đường Lạc Lạc và tiến đến, đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng khoác lên vai cô, thần sắc nhạt nhạt, mang theo nụ cười mê hoặc vừa đủ:
- Kẹt xe trên đường, đến trễ rồi.
Giọng nói của anh, hay đến mức lỗ tai muốn mang thai luôn.
Đường Lạc Lạc bần thần một lúc, dường như không dám tin vào mắt mình, tiểu ca ca sao lại đến đây?
Rõ ràng cô không có nói với anh mà.
Nhưng trước mắt, bản thân cưỡi hổ khó xuống, cũng không màng đến nhiều nữa, Đường Lạc Lạc hoàn hồn lại, một tay kéo lấy cánh tay Mặc Thiệu Đình, đối diện với Vương Vân Nhi ngẩn mặt lên, cười đến hai mắt cong lên:
- Xin lỗi nhé! Khiến cậu thất cọng rồi, bạn nam đi cùng mình đến ròi, thanh niên tài tuấn của cậu, cứ giữ lấy bản thân dùng đi nhé!
Từ lúc Mặc Thiệu Đình bước vào, toàn bộ thiếu nam thiếu nữ trong phòng, giống như bị bỏ bùa chú vậy, không khống chế được nhìn nhất cử nhất động của anh ---- hết cách, người đàn ông đẹp trai hơn cả minh tinh, cuộc sống hiện thực thật sự không nhiều.
Lâm Phong được xem là soái ca của trường, nhưng đứng trước mặt Mặc Thiệu Đình, chỉ đáng làm phân bón cho cây cỏ xanh tươi thôi.
Và Lâm Phong với Vương Vân Nhi đứng đối diện, nhìn thấy Mặc Thiệu Đình ngông ngênh bước vào, đôi mắt trừng trừng nhìn Mặc Thiệu Đình, dường như muốn tuôn máu ra luôn ---- lại là cái tên này, tên này không ngờ còn dám đến đây!
Lần trước bị Mặc Thiệu Đình làm nhục, hại bọn họ trần như nhộng chạy ra ngoài, dường như mất mặt hoàn toàn luôn. Hiện tại đây là địa bàn của họ, tên này còn dám đến ư? Ngông nghênh đến thế là cùng!
Nhưng trước mắt mọi người thế này, cũng không thể chạy đến đánh người được.
Lâm Phong tối sầm mặt mày, ánh mắt như muốn tuân máu ấy:
- Cho dù có kẹt xe, cũng không biết gọi điện sao? Khiến mọi người chờ mình anh, làm giá quá ha!
Mặc Thiệu Đình ung dung ngước mắt, mép miệng nở nụ cười đùa cợt:
- Cậu xứng không?
Đổi lại là người khác nói câu này, chắc chắn sẽ thấy bất lịch sự và đường đột, nhưng ngặt nổi lại do Mặc Thiệu Đình nói ra, giống như điều hiển nhiên vậy, không ai cảm thầy có chút gì đó không thích hợp, còn cảm thấy rất tự nhiên nữa là đằng khác.
Diệp Tiểu Manh thần trợ công, liền tiếp lời:
- Sao phải nói với cậu chứ? Do cậu và Vương Vân Nhi đòi chờ mà, người ta đâu có kêu cậu chờ, vả lại cho dù có gọi điện thì cũng gọi cho Lạc Lạc chứ! Liên quan gì đến cậu hả?
Đường Lạc Lạc nắm chặt cánh tay của Mặc Thiệu Đình, giống như nắm lấy cái phao cứu hộ vậy, gật đầu lia lịa:
- Đúng đó, tôi không có bảo hai người phải chờ nha!
Không ít thiếu nữ đứng xung quanh, đã sớm bị thuần phục bởi nhan sắc xuất chúng của Mặc Thiệu Đình rồi, những cặp mắt nhìn chắm chằm Mặc Thiệu Đình không chớp lấy một cái, trước đó bị Vương Vân Nhi tẩy não, Đường Lạc Lạc là loại con gái ham tiền vô liêm sỉ, nhưng hiện tại nhìn thấy Mặc Thiệu Đình, bất giác trong lòng dấy lên sự ngưỡng mộ --- có một anh chồng giàu có, bên cạnh còn có mỹ nam cực phẩm như thế này, đây rõ ràng là tiết tấu của một cuộc sống thắng lợi mà.
Ngoại trừ những đứa bạn thân của Vương Vân Nhi ra, đại đa số đều là quần chúng a dua theo thôi, lúc này nhìn thấy Mặc Thiệu Đình khí chất bất phàm, cũng không còn bài xích gì đối với Đường Lạc Lạc cả ---- nói cho cùng, lời đồn vẫn là lời đồn, có liên quan gì đến họ đâu chứ?
Cứ thế, không còn ai đứng ra hùa theo Lâm Phong nữa, thậm chí cảm thấy Lâm Phong quản cũng hơi rộng đấy! Vồn là do Vương Vân Nhi nằng nặc đòi chờ Mặc Thiệu Đình mà....
Lâm Phong bị nói đến á khẩu, lại thấy mọi người xung quanh không ai giúp hắn, bất giác trong lòng càng phẫn nộ, trừng mắt nhìn Mặc Thiệu Đình, Vương Vân Nhi đứng bên cạnh miễn cưỡng nở nụ cười, kéo tay Lâm Phong:
- Được rồi được rồi, người đến đông đủ rồi thì khai tiệc nào!
Dù gì hôm nay cũng là ả và Lâm Phong làm chủ, còn sợ không có cơ hội xử lý Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc ư?
Chuyện hay còn ở phía sau kìa.
Anh từng bước từng bước, sải bước trầm vững và kiên định hướng về phía Đường Lạc Lạc và tiến đến, đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng khoác lên vai cô, thần sắc nhạt nhạt, mang theo nụ cười mê hoặc vừa đủ:
- Kẹt xe trên đường, đến trễ rồi.
Giọng nói của anh, hay đến mức lỗ tai muốn mang thai luôn.
Đường Lạc Lạc bần thần một lúc, dường như không dám tin vào mắt mình, tiểu ca ca sao lại đến đây?
Rõ ràng cô không có nói với anh mà.
Nhưng trước mắt, bản thân cưỡi hổ khó xuống, cũng không màng đến nhiều nữa, Đường Lạc Lạc hoàn hồn lại, một tay kéo lấy cánh tay Mặc Thiệu Đình, đối diện với Vương Vân Nhi ngẩn mặt lên, cười đến hai mắt cong lên:
- Xin lỗi nhé! Khiến cậu thất cọng rồi, bạn nam đi cùng mình đến ròi, thanh niên tài tuấn của cậu, cứ giữ lấy bản thân dùng đi nhé!
Từ lúc Mặc Thiệu Đình bước vào, toàn bộ thiếu nam thiếu nữ trong phòng, giống như bị bỏ bùa chú vậy, không khống chế được nhìn nhất cử nhất động của anh ---- hết cách, người đàn ông đẹp trai hơn cả minh tinh, cuộc sống hiện thực thật sự không nhiều.
Lâm Phong được xem là soái ca của trường, nhưng đứng trước mặt Mặc Thiệu Đình, chỉ đáng làm phân bón cho cây cỏ xanh tươi thôi.
Và Lâm Phong với Vương Vân Nhi đứng đối diện, nhìn thấy Mặc Thiệu Đình ngông ngênh bước vào, đôi mắt trừng trừng nhìn Mặc Thiệu Đình, dường như muốn tuôn máu ra luôn ---- lại là cái tên này, tên này không ngờ còn dám đến đây!
Lần trước bị Mặc Thiệu Đình làm nhục, hại bọn họ trần như nhộng chạy ra ngoài, dường như mất mặt hoàn toàn luôn. Hiện tại đây là địa bàn của họ, tên này còn dám đến ư? Ngông nghênh đến thế là cùng!
Nhưng trước mắt mọi người thế này, cũng không thể chạy đến đánh người được.
Lâm Phong tối sầm mặt mày, ánh mắt như muốn tuân máu ấy:
- Cho dù có kẹt xe, cũng không biết gọi điện sao? Khiến mọi người chờ mình anh, làm giá quá ha!
Mặc Thiệu Đình ung dung ngước mắt, mép miệng nở nụ cười đùa cợt:
- Cậu xứng không?
Đổi lại là người khác nói câu này, chắc chắn sẽ thấy bất lịch sự và đường đột, nhưng ngặt nổi lại do Mặc Thiệu Đình nói ra, giống như điều hiển nhiên vậy, không ai cảm thầy có chút gì đó không thích hợp, còn cảm thấy rất tự nhiên nữa là đằng khác.
Diệp Tiểu Manh thần trợ công, liền tiếp lời:
- Sao phải nói với cậu chứ? Do cậu và Vương Vân Nhi đòi chờ mà, người ta đâu có kêu cậu chờ, vả lại cho dù có gọi điện thì cũng gọi cho Lạc Lạc chứ! Liên quan gì đến cậu hả?
Đường Lạc Lạc nắm chặt cánh tay của Mặc Thiệu Đình, giống như nắm lấy cái phao cứu hộ vậy, gật đầu lia lịa:
- Đúng đó, tôi không có bảo hai người phải chờ nha!
Không ít thiếu nữ đứng xung quanh, đã sớm bị thuần phục bởi nhan sắc xuất chúng của Mặc Thiệu Đình rồi, những cặp mắt nhìn chắm chằm Mặc Thiệu Đình không chớp lấy một cái, trước đó bị Vương Vân Nhi tẩy não, Đường Lạc Lạc là loại con gái ham tiền vô liêm sỉ, nhưng hiện tại nhìn thấy Mặc Thiệu Đình, bất giác trong lòng dấy lên sự ngưỡng mộ --- có một anh chồng giàu có, bên cạnh còn có mỹ nam cực phẩm như thế này, đây rõ ràng là tiết tấu của một cuộc sống thắng lợi mà.
Ngoại trừ những đứa bạn thân của Vương Vân Nhi ra, đại đa số đều là quần chúng a dua theo thôi, lúc này nhìn thấy Mặc Thiệu Đình khí chất bất phàm, cũng không còn bài xích gì đối với Đường Lạc Lạc cả ---- nói cho cùng, lời đồn vẫn là lời đồn, có liên quan gì đến họ đâu chứ?
Cứ thế, không còn ai đứng ra hùa theo Lâm Phong nữa, thậm chí cảm thấy Lâm Phong quản cũng hơi rộng đấy! Vồn là do Vương Vân Nhi nằng nặc đòi chờ Mặc Thiệu Đình mà....
Lâm Phong bị nói đến á khẩu, lại thấy mọi người xung quanh không ai giúp hắn, bất giác trong lòng càng phẫn nộ, trừng mắt nhìn Mặc Thiệu Đình, Vương Vân Nhi đứng bên cạnh miễn cưỡng nở nụ cười, kéo tay Lâm Phong:
- Được rồi được rồi, người đến đông đủ rồi thì khai tiệc nào!
Dù gì hôm nay cũng là ả và Lâm Phong làm chủ, còn sợ không có cơ hội xử lý Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc ư?
Chuyện hay còn ở phía sau kìa.
Tác giả :
Vô Danh