Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 398: Ngoại truyện phần 3 - Chương 2: Bị anh làm hư
Ngây ngô trở về chỗ ở, cô nhịn không được mà mở hộc tử dưới cùng của cái rương, bên trong chứa đầy quà sinh nhật, những thứ kia đều là quà của Cố Diệc Thần tặng. Đều không phải là những đồ vật quý báu gì, có rất nhiều thứ chỉ là đồ vật bình thường.
Ví dụ như, cái cô đang cầm trong tay, một chiếc lắc tay vỏ ốc nho nhỏ.
Những vỏ ốc nhỏ kia là lúc còn nhỏ trong một lần đi du lịch biển với gia đình Cố Diệc Thần đã tìm được trên bờ cát. Sau này khi tới sinh nhật cô thì liền làm thành một cái lắc tay,d tặng cho cô.
Còn có rất nhiều lắc tay nữa, có thủy tinh, có gỗ, còn có cả đá…..Cô nhìn bọn nó, kinh ngạc ngẩn người, khóe miệng khổ sở nâng lên, cô dựa vào đầu giường ngồi xuống, kinh ngạc nhìn, chỉ chốc lát sau, lại chìm vào ký ức.
“Cố Diệc Thần!", Giữa giờ học, cậu học sinh Cố Diệc Thần mặc bộ đồng phục màu lam, trên tay ôm một quả bóng rổ đang muốn lao ra khỏi phòng học, thì bị Lăng Bắc Sam đang ngồi trên ghế gọi lại.
“Các cậu chơi đi, hôm nay mình không chơi." Cậu cũng tranh thủ ném quả bóng cho một bạn học khác, chạy đến ngồi cạnh Lăng Bắc Sam, các bạn học khác dưới ánh mắt “Này hiếp" của cũng, toàn bộ cũng đi ra ngoài.
“Cậu sao vậy? Sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?" Cố Diệc Thần mười ba tuổi đã bắt đầu dậy thì, giọng nói đã không còn trong trẻo như là trẻ con mà trở nên trầm thấp có từ tính, gương mặt tuấn tú mang theo sự quan tâm, lông mày đen nhánh nhíu lại, hỏi.
“Tôi……..cái đó của tôi tới." Lăng Bắc Sam hai tay che bụng, khổ sở nói, phía dưới thân thể đang không ngừng ra máu, chỉ cần hơi động đậy, thì sẽ ồ ạt trào ra, thân thể rất khó chịu.
“Cái gì?" Thiếu niên đơn thuần kia không hiểu ý của cô, hỏi lại, cậu còn cầm khăn tay lau mồ hôi giúp cô.
“Kinh nguyệt." Cô tức giận nói ra, gương mặt cũng ửng hồng, cậu thiếu niên cũng đỏ mặt, bởi vì vừa mới học qua một lớp về sinh lý cho nên cũng hiểu kinh nguyệt là gì.
“Này, thế bây giờ sao đây? Cậu có phải rất đau bụng hay không?" Nhìn dáng vẻ cô khổ sở, cậu đau lòng hỏi, không biết bản thân phải nên làm như thế nào mới làm cho cô dễ chịu được một chút.
“Đúng vậy, tôi muốn nhờ cậu. Tôi quên mang băng vệ sinh theo, cậu chạy đi cửa hàng tiện lợi mua giùm tôi một gói về đây." Lăng Bắc Sam tức giận quát lớn với cậu, vốn lúc này tâm tình không tốt, cậu ta còn ở đây mà hạch hỏi.
“Được, cậu đừng tức giận, mình sẽ đi mua." Cố Diệc Thần thấy cô tức giận, vội vàng dụ dỗ nói, nói xong, liền nhảy lên, hướng ra bên ngoài phòng học mà chạy đi.
“Cho qua một chút, cho tôi qua một chút." Trong giờ nghỉ, cửa hàng tiện lợi của trường luôn đầy ắp người, một thân hình cao lớn len vào, to tiếng la lên, những bạn học khác nhìn thấy đó là cố Diệc Thần thì rối rít tránh ra, không ai muốn đắc tội cậu.
“Ông chủ, bán cho cháu một bịch băng vệ sinh." Cố Diệc Thần kéo khóa của bộ đồng phục lấy ra ví tiền ở trong ngực, hết sức tự nhiên, lớn tiếng nói.
“Ha ha……."
Tiếng nói của cậu mới cất lên đã làm cho người ở cửa hàng cười ầm lên, nam sinh cười, nữ sinh cũng đỏ mặt cười, một nam sinh đi mua băng vệ sinh, thật là quá mất mặt. Nữ sinh bọn họ cũng không dám đi mua băng vệ sinh trước mặt nhiều người như vậy.
“Cậu cần loại nào?" Bà chủ hỏi.
Loại nào? Băng vệ sinh còn phân loại sao? Cậu cũng không biết Sam Sam thích loại nào nha….
“Mỗi thứ đều lấy một bịch. Các người cười cái gì, mau tránh hết ra." Cố Diệc Thần nói, nhìn những nam sinh nữ sinh kia vẫn còn đang cười chỉ tay về phía cậu rồi cất giọng nói. Quả nhiên, mọi người cũng thức thời ngậm miệng lại, lúc này, chuông vào học vang lên, mọi người cũng bắt đầu tản ra.
Chỉ chốc lát sau, một cậu thanh niên mặc bộ đồng phục màu lam, chân mang giày bóng rổ màu trắng, xách theo một bích đầy ắp các loại băng vệ sinh chạy lên lầu.
“Let’s begin! Kinfe"
“Kinfe"
“K-i-n-f-e, knife"
“K-i-n-f"
“Báo cáo."
Lớp Tiếng Anh vừa mới bắt đầu, thầy giáo dạy tiếng Anh đang dạy mọi người học từ vựng mới, các bạn học cũng đang đọc lại từ vựng đó, một giọng nói thanh niên vang lên chợt cắt đứt, mọi người rối rít đưa mắt nhìn về phía cửa, nhìn Cô Diệc Thần tay xách theo một bao đủ các loại băng vệ sinh, ánh mắt của thầy giáo dạy tiếng Anh không vui nhìn cậu rồi trừng mắt liếc một cái.
“Sorry, I’m late." Cố Diệc Thần nhanh chóng phát hiện mình nói sai, vội vàng nói lại, cậu cũng không muốn phí thời gian với thầy giáo dạy tiếng Anh, liền dùng vốn tiếng Anh lưu loát mà trình diện.
“Come in." Thầy giáo không vui cất giọng nói, Cô Diệc Thần sải bước đi tới, vì đang trong giai đoạn nhổ giò cho nên cậu cao hơn so với thầy dạy tiếng Anh rất nhiều, khi đi ngang qua, các bạn học ở bên dưới đều cười ồ lên, cậu giơ lên một bọc lớn băng vệ sinh đi tới chỗ ngồi của Lăng Bắc Sam.
Cô Diệc Thần nhanh chóng đỡ cô đứng dậy, trước ánh mắt kinh ngạc của thầy giáo dạy tiếng Anh mà bước ra về phía cửa phòng học.
Mỗi bước đi đều có thể cảm giác máu trong cơ thể trào ra, có chút dính dính khó chịu, bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy tay Cố Diệc Thần, bên tai vẫn vẫn văng vẳng tiếng cười nhạo của bạn học cùng âm thanh thầy giáo rít gào.
Nhà vệ sinh của trường học nằm ở gần sân bóng, cách tòa nhà của bọn họ khá xa, Lăng Bắc Sam lưỡng lự không muốn đi.
“Sao vậy?"
“Tôi không đi đươc. Phiền chết rồi. Khó chịu quá." Cô nhìn rồi quát cậu, còn đưa tay ra đánh cậu mấy cái, phát tiết phiền muộn trong lòng.
“Vậy tôi cõng cậu được không?" Cố Diệc Thần cao hơn cô một cái đầu, cậu cúi người xuống nhìn cô, kiên nhẫn nói, nhìn thấy cô tức giận, trong lòng cậu cũng không chịu được, nói xong liền xoay người, ở trước mặt cô mà khom người xuống.
Lăng Bắc Sam nhìn xung quanh một lượt, xác định xung quanh không có ai, mới leo lên lưng của cậu.
Chỉ một lát sau, cậu thiếu niên cõng theo một cô gái, trong tay xách theo một bọc lớn băng vệ sinh đi vào nhà vệ sinh của trường học.
“Sao cậu lại mua nhiều như vậy chứ? Cậu không cảm thấy xâu hổ, nhưng tôi thấy xấu hổ. Tôi chỉ cần một bịc là đủ rồi, những cái khác đều không cần." Nhìn một bọc lớn băng vệ sinh ở trước cửa nhà vệ sinh, cô cau màu, tức giận nói, co cũng chưa từng quên chuyện bị bạn học cười nhạo.
“Được, để tôi vứt đi, lập tức liền vứt đi, cậu mau vào đi. Tôi sẽ chờ cậu ngoài này." Đối với cô nàng muốn gì được đó thì Cố Diệc Thần liền nói một hơi, sau đó đem một bao lớn băng vệ sinh ném vào thùng rác. Lăng Bắc Sam lúc này mới chậm rãi đi vào nhà vệ sinh, cậu cứ như vậy mà đứng bên ngoài đợi, cho đến khi cô ra ngoài.
Sauk hi thay băng vệ sinh sạch sẽ, rốt cuộc cũng thoải mái hơn rất nhiều, ra khỏi nhà vệ sinh cô liền nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Cố Diệc Thần. Cô rất buồn bực, nghỉ hè năm ngoái còn không cao bằng cô, mà chỉ trong một thời gian ngắn sao mà lại cao lớn như vậy, ước chừng lúc này đã cao hơn cô một cái đầu.
Giống như lúa mì phát triển vào ngày đông, nhổ giò mà sinh trưởng, cho cô lý do để chọc ghẹo cậu.
“Tôi ổn rồi, trở về lớp học đi." Cô quệt mồm nói, cậu thanh niên xoay người, gương mặt tuấn tú nhuộm nụ cười dịu dàng, lộ ra hàm tăng trắng noãn chỉnh tề.
“Ừm." cậu tiến lên, đang muốn nắm lấy tay cô, liền bị cô né tránh, hai mắt cô tỏa sáng nhìn ra sân đá banh, khuôn mặt vốn đang không vui trong nháy mắt liền được thay thế bằng vẻ mặt kinh ngạc: “Lục Khải Chính. Đó là Lục Khải Chính. Anh ấy đang đá cầu." Lăng Bắc Sam nhìn bóng dáng cao lớn của một người đang ở trên sân bóng, kích động hô lên, sau đó chạy qua bên đó.
Trong lòng Cố Diệc Thần khó chịu: “Sam Sam. Chúng ta còn phải đi học. Cậu mà như vậy thì sẽ bị coi là cúp học đó." Cậu đuổi theo cô, quát lên, sau đó nhìn thấy bộ dáng lẩn trốn nhẹ nhàng của cô, ở đâu ra cái bộ dạng đau bụng không thể bước đi lúc nãy chứ.
Lăng Bắc Sam đâu chịu nghe lời cậu nói, vội vàng chạy đến đường biên của sân bóng, sau đó nhảy cẫng lên làm cổ động biên, kêu tên Lục Khải Chính.
“Lục Khải Chính. Anh rất đẹp trai. Cố lên, cố gắng lên."
“Lục Khải Chính. Em thích anh."
Cậu giống như tên hề đứng ở đó, giống như tên hề đứng sau cô, nhìn cô không ngừng kêu tên Lục Khải Chính, cậu bước nhanh về phía trước, nắm lấy cánh tay cii: “Sam Sam, đi học thôi." Cậu lớn tiếng, lôi kéo cô.
“Đừng. Cậu buông tôi ra. Tôi không đi học." Cô tức giận la lên.
“Cậu phải đi. Chúng ta không thể trốn học." Cậu trầm giọng nói, thật ra thì trốn học cũng không sao cả, chỉ là cậu không muốn cô ở trước mặt cậu mà không ngừng kêu tên Lục Khải Chính, còn tỏ tình cùng với anh ta.
“Cố Diệc Thần. Cậu phiền quá. Cậu đừng có xía vào. Tránh ra." Cô dùng sức gạt tay cậu ra, tức giận quát.
Cô Diệc Thần bị lời nói của cô làm cho tổn thương, mới vừa lúc nãy còn nói cậu đi mua băng vệ sinh giùm, mang cô đi đến nhà vệ sinh, còn lúc này, cô còn nói cậu mặc kệ cô?
“Tôi hôm nay chính là không cho phép cậu đi." Cố Diệc Thần tức giận, nhỏ giọng quát.
“Tôi cứ đi. Mặc kệ cậu. Đừng giống như con ruồi cứ bám lấy tôi, phiền quá……" Lời của cô còn chưa nói hết, đầu của cô đã bị cậu giữ chặt lại, cô hét chói tai, né tranh, sau đó, cảm giác một cái gì đó ấm áp chạm lên khuôn mặt cô….
Cô kinh ngạc sửng sốt, trên gương mặt lúc này còn truyền đến cảm giác ấm áp, trái tim cũng đập mạnh vô cùng.
Cố Diệc Thần….Hôn…..Hôn cô?
Cô nghĩ, sau đó tức giận nhìn cậu: “Cố Diệc Thần. Cậu điên đúng không?" Cô nghiêm mặt, lạnh lùng nói. Bị em trai nhỏ hơn mình hai tháng hôn, cô vô cùng tức giận. Vẫn còn may đây không phải là hôn môi, nếu không cô sẽ tức giận mà giết chết cậu ta rồi.
Cô Diệc Thần cũng bình tĩnh lại, sắc mặt có chút cứng ngắc: “Tôi…."
“Về sau nếu như cậu còn điên như vậy nữa thì tôi không thèm để ý đến cậu nữa." Cô tức giận rống, sau đó hướng về phía sân vanh mà chạy đi. Cố Diệc Thần sững sờ, lòng chua xót nhìn cô đang chạy lại gần Lục Khải Chính….
Nước mắt rơi từng giọt từng giọt, Lăng Bắc Sam nhìn một lượt cái rương, trong lòng không khỏi đau, cái tên đàn ông ngốc ngếch này, luôn đối với cô muốn gì được đó, dụ dỗ cô, cưng chiều cô.
Mỗi ngày đều mang bữa ăn sáng cho cô, bữa trưa cũng mua cơm cho cô, buổi tối còn đưa cô về nhà…… Cô bị người ta ức hiếp, anh luôn luôn giúp cô báo thù, bất kể lúc nào, anh cũng là người đầu tiên ở bên cạnh cô….
Cô thật ra thì cũng bị anh làm cho hư.
Hiện tại , tình yêu, sự kiên nhẫn của anh, rốt cuộc cũng bị cô làm cho tiêu tan hết.
Sau đêm đó, Cố Diệc Thần trở về doanh trại, cô cũng vì bận chuyện của công ty, hai người không có liên lạc gì, trừ lần vô tình gặp nhau ở Lạc Thành kia.
Ví dụ như, cái cô đang cầm trong tay, một chiếc lắc tay vỏ ốc nho nhỏ.
Những vỏ ốc nhỏ kia là lúc còn nhỏ trong một lần đi du lịch biển với gia đình Cố Diệc Thần đã tìm được trên bờ cát. Sau này khi tới sinh nhật cô thì liền làm thành một cái lắc tay,d tặng cho cô.
Còn có rất nhiều lắc tay nữa, có thủy tinh, có gỗ, còn có cả đá…..Cô nhìn bọn nó, kinh ngạc ngẩn người, khóe miệng khổ sở nâng lên, cô dựa vào đầu giường ngồi xuống, kinh ngạc nhìn, chỉ chốc lát sau, lại chìm vào ký ức.
“Cố Diệc Thần!", Giữa giờ học, cậu học sinh Cố Diệc Thần mặc bộ đồng phục màu lam, trên tay ôm một quả bóng rổ đang muốn lao ra khỏi phòng học, thì bị Lăng Bắc Sam đang ngồi trên ghế gọi lại.
“Các cậu chơi đi, hôm nay mình không chơi." Cậu cũng tranh thủ ném quả bóng cho một bạn học khác, chạy đến ngồi cạnh Lăng Bắc Sam, các bạn học khác dưới ánh mắt “Này hiếp" của cũng, toàn bộ cũng đi ra ngoài.
“Cậu sao vậy? Sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?" Cố Diệc Thần mười ba tuổi đã bắt đầu dậy thì, giọng nói đã không còn trong trẻo như là trẻ con mà trở nên trầm thấp có từ tính, gương mặt tuấn tú mang theo sự quan tâm, lông mày đen nhánh nhíu lại, hỏi.
“Tôi……..cái đó của tôi tới." Lăng Bắc Sam hai tay che bụng, khổ sở nói, phía dưới thân thể đang không ngừng ra máu, chỉ cần hơi động đậy, thì sẽ ồ ạt trào ra, thân thể rất khó chịu.
“Cái gì?" Thiếu niên đơn thuần kia không hiểu ý của cô, hỏi lại, cậu còn cầm khăn tay lau mồ hôi giúp cô.
“Kinh nguyệt." Cô tức giận nói ra, gương mặt cũng ửng hồng, cậu thiếu niên cũng đỏ mặt, bởi vì vừa mới học qua một lớp về sinh lý cho nên cũng hiểu kinh nguyệt là gì.
“Này, thế bây giờ sao đây? Cậu có phải rất đau bụng hay không?" Nhìn dáng vẻ cô khổ sở, cậu đau lòng hỏi, không biết bản thân phải nên làm như thế nào mới làm cho cô dễ chịu được một chút.
“Đúng vậy, tôi muốn nhờ cậu. Tôi quên mang băng vệ sinh theo, cậu chạy đi cửa hàng tiện lợi mua giùm tôi một gói về đây." Lăng Bắc Sam tức giận quát lớn với cậu, vốn lúc này tâm tình không tốt, cậu ta còn ở đây mà hạch hỏi.
“Được, cậu đừng tức giận, mình sẽ đi mua." Cố Diệc Thần thấy cô tức giận, vội vàng dụ dỗ nói, nói xong, liền nhảy lên, hướng ra bên ngoài phòng học mà chạy đi.
“Cho qua một chút, cho tôi qua một chút." Trong giờ nghỉ, cửa hàng tiện lợi của trường luôn đầy ắp người, một thân hình cao lớn len vào, to tiếng la lên, những bạn học khác nhìn thấy đó là cố Diệc Thần thì rối rít tránh ra, không ai muốn đắc tội cậu.
“Ông chủ, bán cho cháu một bịch băng vệ sinh." Cố Diệc Thần kéo khóa của bộ đồng phục lấy ra ví tiền ở trong ngực, hết sức tự nhiên, lớn tiếng nói.
“Ha ha……."
Tiếng nói của cậu mới cất lên đã làm cho người ở cửa hàng cười ầm lên, nam sinh cười, nữ sinh cũng đỏ mặt cười, một nam sinh đi mua băng vệ sinh, thật là quá mất mặt. Nữ sinh bọn họ cũng không dám đi mua băng vệ sinh trước mặt nhiều người như vậy.
“Cậu cần loại nào?" Bà chủ hỏi.
Loại nào? Băng vệ sinh còn phân loại sao? Cậu cũng không biết Sam Sam thích loại nào nha….
“Mỗi thứ đều lấy một bịch. Các người cười cái gì, mau tránh hết ra." Cố Diệc Thần nói, nhìn những nam sinh nữ sinh kia vẫn còn đang cười chỉ tay về phía cậu rồi cất giọng nói. Quả nhiên, mọi người cũng thức thời ngậm miệng lại, lúc này, chuông vào học vang lên, mọi người cũng bắt đầu tản ra.
Chỉ chốc lát sau, một cậu thanh niên mặc bộ đồng phục màu lam, chân mang giày bóng rổ màu trắng, xách theo một bích đầy ắp các loại băng vệ sinh chạy lên lầu.
“Let’s begin! Kinfe"
“Kinfe"
“K-i-n-f-e, knife"
“K-i-n-f"
“Báo cáo."
Lớp Tiếng Anh vừa mới bắt đầu, thầy giáo dạy tiếng Anh đang dạy mọi người học từ vựng mới, các bạn học cũng đang đọc lại từ vựng đó, một giọng nói thanh niên vang lên chợt cắt đứt, mọi người rối rít đưa mắt nhìn về phía cửa, nhìn Cô Diệc Thần tay xách theo một bao đủ các loại băng vệ sinh, ánh mắt của thầy giáo dạy tiếng Anh không vui nhìn cậu rồi trừng mắt liếc một cái.
“Sorry, I’m late." Cố Diệc Thần nhanh chóng phát hiện mình nói sai, vội vàng nói lại, cậu cũng không muốn phí thời gian với thầy giáo dạy tiếng Anh, liền dùng vốn tiếng Anh lưu loát mà trình diện.
“Come in." Thầy giáo không vui cất giọng nói, Cô Diệc Thần sải bước đi tới, vì đang trong giai đoạn nhổ giò cho nên cậu cao hơn so với thầy dạy tiếng Anh rất nhiều, khi đi ngang qua, các bạn học ở bên dưới đều cười ồ lên, cậu giơ lên một bọc lớn băng vệ sinh đi tới chỗ ngồi của Lăng Bắc Sam.
Cô Diệc Thần nhanh chóng đỡ cô đứng dậy, trước ánh mắt kinh ngạc của thầy giáo dạy tiếng Anh mà bước ra về phía cửa phòng học.
Mỗi bước đi đều có thể cảm giác máu trong cơ thể trào ra, có chút dính dính khó chịu, bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy tay Cố Diệc Thần, bên tai vẫn vẫn văng vẳng tiếng cười nhạo của bạn học cùng âm thanh thầy giáo rít gào.
Nhà vệ sinh của trường học nằm ở gần sân bóng, cách tòa nhà của bọn họ khá xa, Lăng Bắc Sam lưỡng lự không muốn đi.
“Sao vậy?"
“Tôi không đi đươc. Phiền chết rồi. Khó chịu quá." Cô nhìn rồi quát cậu, còn đưa tay ra đánh cậu mấy cái, phát tiết phiền muộn trong lòng.
“Vậy tôi cõng cậu được không?" Cố Diệc Thần cao hơn cô một cái đầu, cậu cúi người xuống nhìn cô, kiên nhẫn nói, nhìn thấy cô tức giận, trong lòng cậu cũng không chịu được, nói xong liền xoay người, ở trước mặt cô mà khom người xuống.
Lăng Bắc Sam nhìn xung quanh một lượt, xác định xung quanh không có ai, mới leo lên lưng của cậu.
Chỉ một lát sau, cậu thiếu niên cõng theo một cô gái, trong tay xách theo một bọc lớn băng vệ sinh đi vào nhà vệ sinh của trường học.
“Sao cậu lại mua nhiều như vậy chứ? Cậu không cảm thấy xâu hổ, nhưng tôi thấy xấu hổ. Tôi chỉ cần một bịc là đủ rồi, những cái khác đều không cần." Nhìn một bọc lớn băng vệ sinh ở trước cửa nhà vệ sinh, cô cau màu, tức giận nói, co cũng chưa từng quên chuyện bị bạn học cười nhạo.
“Được, để tôi vứt đi, lập tức liền vứt đi, cậu mau vào đi. Tôi sẽ chờ cậu ngoài này." Đối với cô nàng muốn gì được đó thì Cố Diệc Thần liền nói một hơi, sau đó đem một bao lớn băng vệ sinh ném vào thùng rác. Lăng Bắc Sam lúc này mới chậm rãi đi vào nhà vệ sinh, cậu cứ như vậy mà đứng bên ngoài đợi, cho đến khi cô ra ngoài.
Sauk hi thay băng vệ sinh sạch sẽ, rốt cuộc cũng thoải mái hơn rất nhiều, ra khỏi nhà vệ sinh cô liền nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Cố Diệc Thần. Cô rất buồn bực, nghỉ hè năm ngoái còn không cao bằng cô, mà chỉ trong một thời gian ngắn sao mà lại cao lớn như vậy, ước chừng lúc này đã cao hơn cô một cái đầu.
Giống như lúa mì phát triển vào ngày đông, nhổ giò mà sinh trưởng, cho cô lý do để chọc ghẹo cậu.
“Tôi ổn rồi, trở về lớp học đi." Cô quệt mồm nói, cậu thanh niên xoay người, gương mặt tuấn tú nhuộm nụ cười dịu dàng, lộ ra hàm tăng trắng noãn chỉnh tề.
“Ừm." cậu tiến lên, đang muốn nắm lấy tay cô, liền bị cô né tránh, hai mắt cô tỏa sáng nhìn ra sân đá banh, khuôn mặt vốn đang không vui trong nháy mắt liền được thay thế bằng vẻ mặt kinh ngạc: “Lục Khải Chính. Đó là Lục Khải Chính. Anh ấy đang đá cầu." Lăng Bắc Sam nhìn bóng dáng cao lớn của một người đang ở trên sân bóng, kích động hô lên, sau đó chạy qua bên đó.
Trong lòng Cố Diệc Thần khó chịu: “Sam Sam. Chúng ta còn phải đi học. Cậu mà như vậy thì sẽ bị coi là cúp học đó." Cậu đuổi theo cô, quát lên, sau đó nhìn thấy bộ dáng lẩn trốn nhẹ nhàng của cô, ở đâu ra cái bộ dạng đau bụng không thể bước đi lúc nãy chứ.
Lăng Bắc Sam đâu chịu nghe lời cậu nói, vội vàng chạy đến đường biên của sân bóng, sau đó nhảy cẫng lên làm cổ động biên, kêu tên Lục Khải Chính.
“Lục Khải Chính. Anh rất đẹp trai. Cố lên, cố gắng lên."
“Lục Khải Chính. Em thích anh."
Cậu giống như tên hề đứng ở đó, giống như tên hề đứng sau cô, nhìn cô không ngừng kêu tên Lục Khải Chính, cậu bước nhanh về phía trước, nắm lấy cánh tay cii: “Sam Sam, đi học thôi." Cậu lớn tiếng, lôi kéo cô.
“Đừng. Cậu buông tôi ra. Tôi không đi học." Cô tức giận la lên.
“Cậu phải đi. Chúng ta không thể trốn học." Cậu trầm giọng nói, thật ra thì trốn học cũng không sao cả, chỉ là cậu không muốn cô ở trước mặt cậu mà không ngừng kêu tên Lục Khải Chính, còn tỏ tình cùng với anh ta.
“Cố Diệc Thần. Cậu phiền quá. Cậu đừng có xía vào. Tránh ra." Cô dùng sức gạt tay cậu ra, tức giận quát.
Cô Diệc Thần bị lời nói của cô làm cho tổn thương, mới vừa lúc nãy còn nói cậu đi mua băng vệ sinh giùm, mang cô đi đến nhà vệ sinh, còn lúc này, cô còn nói cậu mặc kệ cô?
“Tôi hôm nay chính là không cho phép cậu đi." Cố Diệc Thần tức giận, nhỏ giọng quát.
“Tôi cứ đi. Mặc kệ cậu. Đừng giống như con ruồi cứ bám lấy tôi, phiền quá……" Lời của cô còn chưa nói hết, đầu của cô đã bị cậu giữ chặt lại, cô hét chói tai, né tranh, sau đó, cảm giác một cái gì đó ấm áp chạm lên khuôn mặt cô….
Cô kinh ngạc sửng sốt, trên gương mặt lúc này còn truyền đến cảm giác ấm áp, trái tim cũng đập mạnh vô cùng.
Cố Diệc Thần….Hôn…..Hôn cô?
Cô nghĩ, sau đó tức giận nhìn cậu: “Cố Diệc Thần. Cậu điên đúng không?" Cô nghiêm mặt, lạnh lùng nói. Bị em trai nhỏ hơn mình hai tháng hôn, cô vô cùng tức giận. Vẫn còn may đây không phải là hôn môi, nếu không cô sẽ tức giận mà giết chết cậu ta rồi.
Cô Diệc Thần cũng bình tĩnh lại, sắc mặt có chút cứng ngắc: “Tôi…."
“Về sau nếu như cậu còn điên như vậy nữa thì tôi không thèm để ý đến cậu nữa." Cô tức giận rống, sau đó hướng về phía sân vanh mà chạy đi. Cố Diệc Thần sững sờ, lòng chua xót nhìn cô đang chạy lại gần Lục Khải Chính….
Nước mắt rơi từng giọt từng giọt, Lăng Bắc Sam nhìn một lượt cái rương, trong lòng không khỏi đau, cái tên đàn ông ngốc ngếch này, luôn đối với cô muốn gì được đó, dụ dỗ cô, cưng chiều cô.
Mỗi ngày đều mang bữa ăn sáng cho cô, bữa trưa cũng mua cơm cho cô, buổi tối còn đưa cô về nhà…… Cô bị người ta ức hiếp, anh luôn luôn giúp cô báo thù, bất kể lúc nào, anh cũng là người đầu tiên ở bên cạnh cô….
Cô thật ra thì cũng bị anh làm cho hư.
Hiện tại , tình yêu, sự kiên nhẫn của anh, rốt cuộc cũng bị cô làm cho tiêu tan hết.
Sau đêm đó, Cố Diệc Thần trở về doanh trại, cô cũng vì bận chuyện của công ty, hai người không có liên lạc gì, trừ lần vô tình gặp nhau ở Lạc Thành kia.
Tác giả :
Ức Tích Nhan