Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 307: Ngoại truyện phần 1 - Chương 40: Trước khi sinh
Những người này đều là chuyên gia Lục Khải Chính tìm đến, bọn họ làm một loạt kiểm tra cho Nhan Tịch, sau đó đi ra ngoài, cùng Lục Khải Chính nói cái gì. Đầu Nhan Tịch hơi choáng váng, tầm mắt mơ hồ, chỉ thấy bóng dáng Lục Khải Chính đang lay động, nhớ tới lời anh đã nói, trong lòng cô chua xót.
Lục Khải Chính cũng nhìn cô, khuôn mặt sưng vù, tái nhợt, đôi môi khô ráo, bụng bự nhô cao ngồi ở đó. Trong lòng anh cũng rất loạn, nói không ra cái tư vị gì, đau đến khó chịu.
Nhan Tịch hoạt động thân thể muốn nằm xuống, anh vội vã tiến lên, vậy mà, cô đã tự mình làm được. Động tác thuần thục, tự nhiên như vậy. Làm cho anh luống cuống sững sờ ở đó, nhìn cô nằm trên giường, "Em chỉ cầu xin người nhà họ Lục không cần biết cái bí mật này, không nên tổn thương cậu của em, ông ấy cả đời chỉ là một nông dân trung thực.... An nguy của ông ấy cũng không đụng đến lợi ích nhà các người....." Nhan Tịch nhắm mắt lại nói, đầu vẫn rất choáng, trong lòng phiền loạn cực kì.
"Em sợ ở cùng anh vì sợ cái bí mật bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến an nguy người thân em?." Lục Khải Chính tỉnh táo nói, trong thanh âm còn là mang theo run rẩy không ức chế được, còn có nhàn nhạt giễu cợt.
Nhan Tịch có nghe được, "Đúng vậy.." Nhan Tịch lạnh nhạt nói, đầu choáng váng gay gắt, không muốn suy tư, "Lục Khải Chính, anh đừng hỏi, em muốn nghỉ ngơi một lát.." Cô nói xong, cố hết sức nghiêng thân thể, đưa lưng về phía anh.
Thân thể mệt mỏi đã làm cô không còn sức cộng thêm lúc nãy nhắm mắt không lâu nên nhanh chóng ngủ thật say....
Lục Khải Chính ngồi xuống một bên trên ghế sa lon, đôi mắt vẫn nhìn cô trên giường, hối tiếc, đè nén, hành hạ trái tim của anh, Lục Khải Chính cứ nhìn cô như vậy, cái gì cũng không muốn nghĩ nhưng đều nghĩ đến tận cùng. Tóm lại rất loạn.
Anh vẫn ngồi như vậy, cô vẫn đang ngủ say, trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng cô hít thở nhàn nhạt.
Trời chiều dần dần ngã về tây, ánh sáng vàng theo phía tây chiếu vào cửa sổ, trong phòng bệnh, một mảnh hoàng hôn, Lục Khải Chính ngồi ở trên ghế sa lon, không nhúc nhích, Nhan Tịch nằm, "Hít....." từng tiếng rút khí khổ sở đánh vỡ không gian tĩnh lặng, tâm Lục Khải Chính sợ hãi, ngẩng đầu lên, "Nhan Tịch!." anh tiến lên, "Hít....." chân của chính mình rút gân mãnh liệt.
Anh lảo đảo mấy bước, đi vòng qua giường, ngồi xuống ở bên giường, chỉ thấy chân mày Nhan Tịch nhíu chặt, lật người, "Đau...."
Một chữ đau, len vào tim anh, làm lòng anh đau."Đau ở đâu à?." Cẩn thận hỏi từng li từng tí, anh tự tay, muốn chạm cô, lại không dám, chỉ sợ làm cô đau. Lúc này, Nhan Tịch chậm rãi mở hai mắt ra, cố hết sức giật giật đầu ngón chân, đau đớn vì chuột rút, chỉ là loại cảm giác này tập mãi cũng thành thói quen.
"Chỉ là chuột rút thôi....." Nhìn anh, đè nén tâm tình nói, Lục Khải Chính nhanh chóng vạch chăn lên, nhìn tới bụng cô nổi lên cao cao thì trái tim anh chấn động. Bụng của cô lớn hơn một tháng trước rất nhiều.
Anh dừng một chút, mới đè lại chân của cô, "Hít.... anh đừng đụng vào!." Nhan Tịch khổ sở kêu lên, vốn là rút gân chân, bị anh đụng vào, càng đau gay gắt.
Lục Khải Chính nghe lời của cô..., vội vàng rút tay về, mặt luống cuống nhìn cô, chỉ thấy đầu ngón chân của cô đang không ngừng động đậy, đây là Nhan Tịch giảm đau, chỉ cần chỉ chốc lát nữa là tốt.
Qua không đến một phút, chuột rút dần dần biến mất, hai tay Nhan Tịch chống lên, giùng giằng ngồi dậy, lần này Lục Khải Chính vội vàng tiến lên, đỡ cô ngồi dậy. Cô không miễn dịch được với mùi trên người anh, mùi thuốc lá nhàn nhạt, hòa lẫn với hơi thở mạnh mẽ của đàn ông.
"Còn đau không?." Lục Khải Chính mở đèn, ngồi xuống ở mép giường, nhìn cô, khàn khàn hỏi, lòng đau gay gắt.
Nhan Tịch lắc đầu một cái, "Các bác sĩ nói thế nào?." Cô hỏi.
"Chờ bạch cầu hạ xuống, thì làm giải phẫu, sẽ không quá nguy hiểm!." Lục Khải Chính nhìn cô, lại nói. Nhan Tịch gật đầu một cái, Lục Khải Chính đưa tay muốn chạm tay của cô, cô vội vã né tránh.
"Nhan Tịch, thật xin lỗi....." Lục Khải Chính nhìn cô, trầm giọng nói, anh không biết ba chữ này có làm giảm được thống khổ và uất ức của cô mấy ngày qua không, anh vẫn muốn nói với cô ba chữ này, vì tất cả.
Nhan Tịch rơi nước mắt, "Lục Khải Chính, anh không có lỗi với em, là em ép anh rời đi...."
"Thật xin lỗi, khi anh làm gián điệp liên lụy tới em! Nửa năm trước cường bạo em! Em mang thai lâu như vậy, cũng không lo không hỏi! Oán trách em....." đôi tay Lục Khải Chính nắm cả bả vai của cô, nói từng chữ từng câu, âm thanh khàn khàn.
Anh không biết mình là thật không đủ yêu cô, hay là thật cảm thấy bị đả thương, đối với cô hoàn toàn buông tay mới không quản không hỏi, cô mang thai lâu như vậy, anh không có lấy một ngày ở bên cạnh cô, cô mang thai cao huyết áp cũng không biết!
Nếu như anh trễ một bước, nói không chừng đứa bé đã ra đời....
Gương mặt Nhan Tịch đầy nước mắt nhìn anh, càng không ngừng lắc đầu, "Nói những cái này không có ý nghĩa! Lục Khải Chính, em không thể cùng anh! Em cầu xin anh tiếp tục để cho em an toàn sống qua ngày đi.... nhà anh em trêu chọc không nổi!." Nhan Tịch kêu khóc nói, "Như vậy không phải rất tốt sao?"
Động tác Lục Khải Chính cứng đờ, nhìn cô khóc, trong lòng chua xót khổ sở, muốn phản bác lời của cô..., lại cảm thấy không có tư cách gì, "Anh không ở với em, anh chỉ muốn giúp em khi em sinh Lulu" Lục Khải Chính trầm giọng.
Nhan Tịch nhìn anh, thở một hơi, "Vậy cậu em sẽ không có chuyện gì?." Đến bây giờ cô cũng chưa từng quên an nguy của cậu, nhìn anh, hỏi.
"Thư của ông cụ đâu?." Anh cũng không hoàn toàn rõ trong thư nói cái gì, Lục Khải Chính hỏi cô
"Bị em đốt rồi....." Nhan Tịch trầm giọng nói, "Ông ấy nói em với anh kết hôn, thân thế của cậu sẽ bị moi ra, cũng không có lợi cho an toàn của cậu, càng không lợi cho danh dự của nhà họ Lục....." Ông cụ còn nói, Lục Khải Chính sẽ không theo cô lâu được, lăn lộn ở trong quan trường, dần dà dục vọng sẽ bành trướng, Lục Khải Chính cũng không thể không theo con sóng chảy, tình yêu, căn bản không là cái gì....
Lục Khải Chính gật đầu, "Cậu em sẽ không có việc gì....." Anh bảo đảm.
Lúc này, y tá đưa thức ăn vào, để lên bàn, đều là chút ít thức ăn chay, Lục Khải Chính cau mày, "Ăn những thứ này có thể có cái dinh dưỡng gì? !." Anh tức giận hỏi.
"Huyết áp cao, không thể ăn quá nhiều đồ mặn .." Lục Khải Chính không nói với cô nhiều lời đảm bảo, Nhan Tịch hiểu, lời ông cụ nói, phải là thật, nhìn bộ dáng Lục Khải Chính nghiêm túc thì đã rõ ràng.
Cô vẫn lo lắng cho an nguy của cậu, ở trong ấn tượng của Nhan Tịch, cậu đối với cô và em trai đều thân thiết hơn nhiều so với các chú bác bên nội, cô đối với cậu vẫn rất thân thiết. Cô không lý giải được những thứ quan hệ hào môn kia, nhưng là thường thấy trong tin tức, quan này té ngựa, quan kia xuống đài .... Còn có rất nhiều thứ hắc ám, cô chỉ là người thường muốn tưởng tượng cũng tưởng tượng không ra .
Mới vừa thấy tin của ông cụ, còn tưởng rằng ông là đang hù dọa cô, uy hiếp cô....
Nhìn cô lặng lẽ ăn cơm, Lục Khải Chính luống cuống đứng ở đó, muốn tiến lên đút cô, lại cảm thấy mình không có tư cách làm như vậy. Nửa năm không quan tâm tới cô, hiện tại quan tâm, có phải có chút giả dối hay không?
Cho dù nhạt như nước ốc, cô cũng vẫn từng miếng từng miếng ăn hết thức ăn, Lục Khải Chính vẫn đứng ở đó, cho đến khi cô ăn xong.
"Khụ khụ.... khụ....." Một cảm giác buồn nôn lại xông lên, Nhan Tịch vội vàng nằm xuống, Lục Khải Chính tiến lên, bưng chậu lên, cô ho khan, lại muốn nôn mửa, làm lòng anh chua xót, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô.
"Ọe....." Chỉ là nôn ọe, nhả không ra thức ăn , đầu lại choáng váng khó chịu, sau khi nôn xong, cô mệt mỏi kiệt sức.
Lục Khải Chính không nhịn được nữa ở bên giường ngồi xuống, ôm cô vào lòng, bàn tay sờ lên gò má của cô, "Anh đừng như vậy! Tránh ra.... Lục Khải Chính, mặc dù em có nỗi khổ tâm rời bỏ anh, nhưng không có nghĩa là em thật sự yêu anh, em đủ không yêu anh, thật sự không đủ!." Cũng không xứng, cô chưa từng quên lời anh đã nói, cũng không quên anh muốn đính hôn.
Lục Khải Chính ôm chặt cô, không buông ra, chỉ là cúi đầu nhìn cô, "Anh cũng không đủ yêu em.... nhưng anh nợ em nhiều lắm!." Một tay vuốt bụng của cô, nhẹ nhàng sờ, có cảm giác thai nhi ở trong đá đá, lòng anh rung động, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Nhìn anh khóc, Nhan Tịch kinh ngạc lại chua xót, không ngờ con người rắn rỏi như Lục Khải Chính sẽ dễ dàng rơi nước mắt như vậy....
Ôm cô, trong lòng anh mới dễ chịu đi rất nhiều, một tay vuốt bụng của cô, cằm chống trên tóc của cô, nhắm mắt lại, rơi nước mắt. Anh chẳng thể nghĩ tới thế nhưng mình lại ngoan hạ tâm lai đối đãi với một người phụ nữ mình đã từng nâng niu trong lòng bàn tay như vậy?
Cũng bởi vì tuyệt vọng?
Nhưng nếu như yêu đủ sâu, làm sao dễ dàng tuyệt vọng như vậy....
"Anh không cần đau lòng, nửa năm nay em sống rất tốt, mẹ em cũng chấp nhận đứa bé này, em trai cũng biết, bọn họ rất ủng hộ em. Từ ngày anh lạnh lùng bỏ đi đó, em chỉ nghĩ đó là hậu quả mình phải chịu, thật sự không có oán anh, ngay cả khi biết anh phải đính hôn, em cũng không có đau lòng, biết nếu như anh thật sự kết hôn, chúng ta sẽ an toàn hơn.... Lục Khải Chính, em cũng như vậy, không đủ yêu anh....." Nhan Tịch cười nhạt mà nói.
Lục Khải Chính trừng mắt nhìn, nước mắt lại rơi xuống rất nhiều, cổ họng ngẹn lại, nuốt xuống.
"Không có đối tượng muốn đính hôn....." Buông cô ra, anh nhìn cô nhẹ nhàng nói, trải qua lần này, anh nghĩ, anh cả đời này cũng không thể nào cùng người khác được. Nhan Tịch nhàn nhạt cười, "Em ngủ....." cô nói xong, lại trượt xuống.
Lục Khải Chính chưa rời khỏi, vẫn ngồi ở mép giường, nắm tay lạnh lẽo của cô,Nhan Tịch ngủ thiếp đi rất nhanh. Trong mộng, cô mê sảng, thường kêu tên của anh, Lục Khải Chính nghĩ, thật ra trong lòng cô vẫn có anh . Chỉ là, không thể quá chú tâm yêu anh mà thôi, cô có quá nhiều băn khoăn.
***
ngày thứ hai Nhan Tịch tỉnh lại không thấy Lục Khải Chính, chỉ phát hiện mình được chuyển đến phòng bệnh cao cấp, hơn nữa, lúc xế chiều, mẹ thế nhưng ngàn dặm xa xôi đến, nói là được người đón lên . Nhan Tịch nghĩ thầm, chắc chắn là Lục Khải Chính.
Đúng là Lục Khải Chính cho người đón bà tới. Nhan Tịch có chút tức giận Lục Khải Chính làm như vậy, cô sợ mẹ trơ mắt nhìn mình có chuyện bất trắc sẽ không chịu nổi!
"Tịch, đừng sợ! Mẹ đốt bình an hương, sẽ bình an!." Bà Nhan cũng là người trải qua mưa gió, giờ phút này, ở trước mặt con gái, trông cực kì kiên cường, càng không ngừng an ủi cô.
Nhan Tịch gật đầu, trong lòng nhẹ đi rất nhiều, Nhan Tịch hỏi chuyện của cậu, bà Nhan nói, vẫn không có gì.
Cả ngày không thấy Lục Khải Chính, sau nghe vệ sĩ nói, anh trở về Thủ Đô. Nhan Tịch không biết Lục Khải Chính có thể bởi vì thư của ông cụ mà gặp chuyện nguy hiểm hay không, bất quá, chỉ cần Lục Khải Chính không kết hôn cùng mình, bí mật cũng sẽ không bị đào ra....
"Chỉ cần con đừng cùng cô ta kết hôn, sẽ không ai biết!." Ông cụ nhìn Lục Khải Chính, nhỏ giọng nói. So với Lục Khải Chính biết trước chuyện ông cụ có con riêng, liên quan đến danh dự nhà họ Lục, ông làm bộ như không biết.
"Có thể hay không, không phải là xem ý tứ mấy người sao? !." Lục Khải Chính trào phúng phản bác, biết bọn họ đang uy hiếp anh. Theo bọn họ nói tình người, là không thông, Lục gia đời đời kiếp kiếp sớm bị danh lợi làm cho trở nên lạnh lùng.
Một cảm giác lực bất tòng tâm làm Lục Khải Chính có chút nản chí.
"Con hiểu là được rồi! Cái đứa bé đó là của con sao?." Ông cụ Lục lại hỏi.
"Thế nào? Cháu trai ruột của mình còn muốn động vào? Lục Vinh Trác! Tôi cũng đã nắm được sự thật! Các người ép tôi nóng nảy, tôi có thể phản lại mấy người đấy! Dù gì tôi cũng đã sống qua vài năm ở trong hắc đạo....." Hôm nay, Nhan Tịch và đứa bé đã thành ranh giới cuối cùng của anh, Lục Khải Chính tàn nhẫn nói.
Nếu quả thật ép anh đường cùng, có lẽ anh sẽ phản, cái cảnh sát chó má gì, cái tín ngưỡng chó má gì! Người phụ nữ cùng đứa con của mình cũng không gánh nổi, tất cả đều là vớ vẫn!
Cũng nhìn ra được."Con....." ông cụ nhíu mày, gầm nhẹ, "Lục Khải Chính, đừng tưởng ta không làm khó dễ con.... được! Chính con từ từ suy nghĩ đi....." Lục Vinh Trác nói xong, ra khỏi thư phòng.
Ông ta mới rời đi, Lục Khải Chính có điện thoại, anh nhận điện, vội vàng xuống lầu, hôm nay phải tới chỗ Nhan Tịch, ngày mai cô sẽ sinh mỗ....
***
Lục Khải Chính căn bản là vào không được phòng bệnh của Nhan Tịch, vô luận là Nhan Húc Dương hay là bà Nhan, căn bản là không chào đón anh! Lục Khải Chính chỉ có thể canh giữ ở cửa phòng bệnh, thỉnh thoảng hỏi bác sĩ một chút tình huống. Nhan Tịch cũng biết anh bị chặn tại ngoài cửa, chỉ là cũng không muốn cho anh đi vào, mấy tháng này, sớm đã thành thói quen.
Đêm khuya yên tĩnh, Lục Khải Chính vẫn vụng trộm lẻn vào trong phòng bệnh, anh ngồi ở bên giường bệnh, một tay sờ bụng của cô, lẳng lặng cảm thụ đứa bé, thỉnh thoảng sẽ nằm xuống, nghe máy thai một chút.
"Ừ.... ưmh...."
"Nhan Tịch?"
Chẳng biết tại sao, Nhan Tịch toàn thân đột nhiên co quắp, trong miệng phát ra một tiếng rên khổ sở, Lục Khải Chính kinh hoảng hô, bà Nhan đã sớm tỉnh lại cũng vội xuống giường, "Thế nào? !." Mở đèn, chỉ thấy Nhan Tịch toàn thân co quắp, miệng phun bọt mép, bà Nhan kêu lên!
"Bác sĩ!." Lục Khải Chính rống to một tiếng, nhìn Nhan Tịch, tim như bị dao cắt.
Chỉ chốc lát sau, bác sĩ y tá chạy tới, "Cuống rốn bị bóc!." Bác sĩ nghiêm túc nói, trong khi bọn họ kinh ngạc đẩy Nhan Tịch đi ra, "Bác sĩ! Có chuyện gì?." Bà Nhan truy hỏi.
"Bệnh tình của bệnh nhân phát tác, dẫn đến cuống rốn bị bóc, phải lập tức lấy thai nhi ra!." Bác sĩ nghiêm túc nói, Lục Khải Chính vội vàng chạy theo.
Tại cửa phòng giải phẫu, y tá để cho bọn họ ký đơn cho phép giải phẫu, "Bệnh tình bệnh nhân đột phát chúng ta không có cách nào dự liệu ngoài giải phẫu ngoài ý muốn, nếu như trong quá trình phẫu thuật xảy ra bất trắc, các người lựa chọn bảo vệ người lớn hay là đứa nhỏ?"
"Bảo vệ người lớn!." Lục Khải Chính rống lên.
"Bảo vệ đứa bé....." Nhan Tịch giống như nghe được lời của Lục Khải Chính, cô nắm ga giường, nhìn chằm chặp bác sĩ, khóe mắt rơi lệ, khổ sở nói. Không giữ được đứa bé, nhiều ngày như vậy, cô chịu khổ, là vì cái gì chứ? !
Lục Khải Chính cũng nhìn cô, khuôn mặt sưng vù, tái nhợt, đôi môi khô ráo, bụng bự nhô cao ngồi ở đó. Trong lòng anh cũng rất loạn, nói không ra cái tư vị gì, đau đến khó chịu.
Nhan Tịch hoạt động thân thể muốn nằm xuống, anh vội vã tiến lên, vậy mà, cô đã tự mình làm được. Động tác thuần thục, tự nhiên như vậy. Làm cho anh luống cuống sững sờ ở đó, nhìn cô nằm trên giường, "Em chỉ cầu xin người nhà họ Lục không cần biết cái bí mật này, không nên tổn thương cậu của em, ông ấy cả đời chỉ là một nông dân trung thực.... An nguy của ông ấy cũng không đụng đến lợi ích nhà các người....." Nhan Tịch nhắm mắt lại nói, đầu vẫn rất choáng, trong lòng phiền loạn cực kì.
"Em sợ ở cùng anh vì sợ cái bí mật bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến an nguy người thân em?." Lục Khải Chính tỉnh táo nói, trong thanh âm còn là mang theo run rẩy không ức chế được, còn có nhàn nhạt giễu cợt.
Nhan Tịch có nghe được, "Đúng vậy.." Nhan Tịch lạnh nhạt nói, đầu choáng váng gay gắt, không muốn suy tư, "Lục Khải Chính, anh đừng hỏi, em muốn nghỉ ngơi một lát.." Cô nói xong, cố hết sức nghiêng thân thể, đưa lưng về phía anh.
Thân thể mệt mỏi đã làm cô không còn sức cộng thêm lúc nãy nhắm mắt không lâu nên nhanh chóng ngủ thật say....
Lục Khải Chính ngồi xuống một bên trên ghế sa lon, đôi mắt vẫn nhìn cô trên giường, hối tiếc, đè nén, hành hạ trái tim của anh, Lục Khải Chính cứ nhìn cô như vậy, cái gì cũng không muốn nghĩ nhưng đều nghĩ đến tận cùng. Tóm lại rất loạn.
Anh vẫn ngồi như vậy, cô vẫn đang ngủ say, trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng cô hít thở nhàn nhạt.
Trời chiều dần dần ngã về tây, ánh sáng vàng theo phía tây chiếu vào cửa sổ, trong phòng bệnh, một mảnh hoàng hôn, Lục Khải Chính ngồi ở trên ghế sa lon, không nhúc nhích, Nhan Tịch nằm, "Hít....." từng tiếng rút khí khổ sở đánh vỡ không gian tĩnh lặng, tâm Lục Khải Chính sợ hãi, ngẩng đầu lên, "Nhan Tịch!." anh tiến lên, "Hít....." chân của chính mình rút gân mãnh liệt.
Anh lảo đảo mấy bước, đi vòng qua giường, ngồi xuống ở bên giường, chỉ thấy chân mày Nhan Tịch nhíu chặt, lật người, "Đau...."
Một chữ đau, len vào tim anh, làm lòng anh đau."Đau ở đâu à?." Cẩn thận hỏi từng li từng tí, anh tự tay, muốn chạm cô, lại không dám, chỉ sợ làm cô đau. Lúc này, Nhan Tịch chậm rãi mở hai mắt ra, cố hết sức giật giật đầu ngón chân, đau đớn vì chuột rút, chỉ là loại cảm giác này tập mãi cũng thành thói quen.
"Chỉ là chuột rút thôi....." Nhìn anh, đè nén tâm tình nói, Lục Khải Chính nhanh chóng vạch chăn lên, nhìn tới bụng cô nổi lên cao cao thì trái tim anh chấn động. Bụng của cô lớn hơn một tháng trước rất nhiều.
Anh dừng một chút, mới đè lại chân của cô, "Hít.... anh đừng đụng vào!." Nhan Tịch khổ sở kêu lên, vốn là rút gân chân, bị anh đụng vào, càng đau gay gắt.
Lục Khải Chính nghe lời của cô..., vội vàng rút tay về, mặt luống cuống nhìn cô, chỉ thấy đầu ngón chân của cô đang không ngừng động đậy, đây là Nhan Tịch giảm đau, chỉ cần chỉ chốc lát nữa là tốt.
Qua không đến một phút, chuột rút dần dần biến mất, hai tay Nhan Tịch chống lên, giùng giằng ngồi dậy, lần này Lục Khải Chính vội vàng tiến lên, đỡ cô ngồi dậy. Cô không miễn dịch được với mùi trên người anh, mùi thuốc lá nhàn nhạt, hòa lẫn với hơi thở mạnh mẽ của đàn ông.
"Còn đau không?." Lục Khải Chính mở đèn, ngồi xuống ở mép giường, nhìn cô, khàn khàn hỏi, lòng đau gay gắt.
Nhan Tịch lắc đầu một cái, "Các bác sĩ nói thế nào?." Cô hỏi.
"Chờ bạch cầu hạ xuống, thì làm giải phẫu, sẽ không quá nguy hiểm!." Lục Khải Chính nhìn cô, lại nói. Nhan Tịch gật đầu một cái, Lục Khải Chính đưa tay muốn chạm tay của cô, cô vội vã né tránh.
"Nhan Tịch, thật xin lỗi....." Lục Khải Chính nhìn cô, trầm giọng nói, anh không biết ba chữ này có làm giảm được thống khổ và uất ức của cô mấy ngày qua không, anh vẫn muốn nói với cô ba chữ này, vì tất cả.
Nhan Tịch rơi nước mắt, "Lục Khải Chính, anh không có lỗi với em, là em ép anh rời đi...."
"Thật xin lỗi, khi anh làm gián điệp liên lụy tới em! Nửa năm trước cường bạo em! Em mang thai lâu như vậy, cũng không lo không hỏi! Oán trách em....." đôi tay Lục Khải Chính nắm cả bả vai của cô, nói từng chữ từng câu, âm thanh khàn khàn.
Anh không biết mình là thật không đủ yêu cô, hay là thật cảm thấy bị đả thương, đối với cô hoàn toàn buông tay mới không quản không hỏi, cô mang thai lâu như vậy, anh không có lấy một ngày ở bên cạnh cô, cô mang thai cao huyết áp cũng không biết!
Nếu như anh trễ một bước, nói không chừng đứa bé đã ra đời....
Gương mặt Nhan Tịch đầy nước mắt nhìn anh, càng không ngừng lắc đầu, "Nói những cái này không có ý nghĩa! Lục Khải Chính, em không thể cùng anh! Em cầu xin anh tiếp tục để cho em an toàn sống qua ngày đi.... nhà anh em trêu chọc không nổi!." Nhan Tịch kêu khóc nói, "Như vậy không phải rất tốt sao?"
Động tác Lục Khải Chính cứng đờ, nhìn cô khóc, trong lòng chua xót khổ sở, muốn phản bác lời của cô..., lại cảm thấy không có tư cách gì, "Anh không ở với em, anh chỉ muốn giúp em khi em sinh Lulu" Lục Khải Chính trầm giọng.
Nhan Tịch nhìn anh, thở một hơi, "Vậy cậu em sẽ không có chuyện gì?." Đến bây giờ cô cũng chưa từng quên an nguy của cậu, nhìn anh, hỏi.
"Thư của ông cụ đâu?." Anh cũng không hoàn toàn rõ trong thư nói cái gì, Lục Khải Chính hỏi cô
"Bị em đốt rồi....." Nhan Tịch trầm giọng nói, "Ông ấy nói em với anh kết hôn, thân thế của cậu sẽ bị moi ra, cũng không có lợi cho an toàn của cậu, càng không lợi cho danh dự của nhà họ Lục....." Ông cụ còn nói, Lục Khải Chính sẽ không theo cô lâu được, lăn lộn ở trong quan trường, dần dà dục vọng sẽ bành trướng, Lục Khải Chính cũng không thể không theo con sóng chảy, tình yêu, căn bản không là cái gì....
Lục Khải Chính gật đầu, "Cậu em sẽ không có việc gì....." Anh bảo đảm.
Lúc này, y tá đưa thức ăn vào, để lên bàn, đều là chút ít thức ăn chay, Lục Khải Chính cau mày, "Ăn những thứ này có thể có cái dinh dưỡng gì? !." Anh tức giận hỏi.
"Huyết áp cao, không thể ăn quá nhiều đồ mặn .." Lục Khải Chính không nói với cô nhiều lời đảm bảo, Nhan Tịch hiểu, lời ông cụ nói, phải là thật, nhìn bộ dáng Lục Khải Chính nghiêm túc thì đã rõ ràng.
Cô vẫn lo lắng cho an nguy của cậu, ở trong ấn tượng của Nhan Tịch, cậu đối với cô và em trai đều thân thiết hơn nhiều so với các chú bác bên nội, cô đối với cậu vẫn rất thân thiết. Cô không lý giải được những thứ quan hệ hào môn kia, nhưng là thường thấy trong tin tức, quan này té ngựa, quan kia xuống đài .... Còn có rất nhiều thứ hắc ám, cô chỉ là người thường muốn tưởng tượng cũng tưởng tượng không ra .
Mới vừa thấy tin của ông cụ, còn tưởng rằng ông là đang hù dọa cô, uy hiếp cô....
Nhìn cô lặng lẽ ăn cơm, Lục Khải Chính luống cuống đứng ở đó, muốn tiến lên đút cô, lại cảm thấy mình không có tư cách làm như vậy. Nửa năm không quan tâm tới cô, hiện tại quan tâm, có phải có chút giả dối hay không?
Cho dù nhạt như nước ốc, cô cũng vẫn từng miếng từng miếng ăn hết thức ăn, Lục Khải Chính vẫn đứng ở đó, cho đến khi cô ăn xong.
"Khụ khụ.... khụ....." Một cảm giác buồn nôn lại xông lên, Nhan Tịch vội vàng nằm xuống, Lục Khải Chính tiến lên, bưng chậu lên, cô ho khan, lại muốn nôn mửa, làm lòng anh chua xót, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô.
"Ọe....." Chỉ là nôn ọe, nhả không ra thức ăn , đầu lại choáng váng khó chịu, sau khi nôn xong, cô mệt mỏi kiệt sức.
Lục Khải Chính không nhịn được nữa ở bên giường ngồi xuống, ôm cô vào lòng, bàn tay sờ lên gò má của cô, "Anh đừng như vậy! Tránh ra.... Lục Khải Chính, mặc dù em có nỗi khổ tâm rời bỏ anh, nhưng không có nghĩa là em thật sự yêu anh, em đủ không yêu anh, thật sự không đủ!." Cũng không xứng, cô chưa từng quên lời anh đã nói, cũng không quên anh muốn đính hôn.
Lục Khải Chính ôm chặt cô, không buông ra, chỉ là cúi đầu nhìn cô, "Anh cũng không đủ yêu em.... nhưng anh nợ em nhiều lắm!." Một tay vuốt bụng của cô, nhẹ nhàng sờ, có cảm giác thai nhi ở trong đá đá, lòng anh rung động, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Nhìn anh khóc, Nhan Tịch kinh ngạc lại chua xót, không ngờ con người rắn rỏi như Lục Khải Chính sẽ dễ dàng rơi nước mắt như vậy....
Ôm cô, trong lòng anh mới dễ chịu đi rất nhiều, một tay vuốt bụng của cô, cằm chống trên tóc của cô, nhắm mắt lại, rơi nước mắt. Anh chẳng thể nghĩ tới thế nhưng mình lại ngoan hạ tâm lai đối đãi với một người phụ nữ mình đã từng nâng niu trong lòng bàn tay như vậy?
Cũng bởi vì tuyệt vọng?
Nhưng nếu như yêu đủ sâu, làm sao dễ dàng tuyệt vọng như vậy....
"Anh không cần đau lòng, nửa năm nay em sống rất tốt, mẹ em cũng chấp nhận đứa bé này, em trai cũng biết, bọn họ rất ủng hộ em. Từ ngày anh lạnh lùng bỏ đi đó, em chỉ nghĩ đó là hậu quả mình phải chịu, thật sự không có oán anh, ngay cả khi biết anh phải đính hôn, em cũng không có đau lòng, biết nếu như anh thật sự kết hôn, chúng ta sẽ an toàn hơn.... Lục Khải Chính, em cũng như vậy, không đủ yêu anh....." Nhan Tịch cười nhạt mà nói.
Lục Khải Chính trừng mắt nhìn, nước mắt lại rơi xuống rất nhiều, cổ họng ngẹn lại, nuốt xuống.
"Không có đối tượng muốn đính hôn....." Buông cô ra, anh nhìn cô nhẹ nhàng nói, trải qua lần này, anh nghĩ, anh cả đời này cũng không thể nào cùng người khác được. Nhan Tịch nhàn nhạt cười, "Em ngủ....." cô nói xong, lại trượt xuống.
Lục Khải Chính chưa rời khỏi, vẫn ngồi ở mép giường, nắm tay lạnh lẽo của cô,Nhan Tịch ngủ thiếp đi rất nhanh. Trong mộng, cô mê sảng, thường kêu tên của anh, Lục Khải Chính nghĩ, thật ra trong lòng cô vẫn có anh . Chỉ là, không thể quá chú tâm yêu anh mà thôi, cô có quá nhiều băn khoăn.
***
ngày thứ hai Nhan Tịch tỉnh lại không thấy Lục Khải Chính, chỉ phát hiện mình được chuyển đến phòng bệnh cao cấp, hơn nữa, lúc xế chiều, mẹ thế nhưng ngàn dặm xa xôi đến, nói là được người đón lên . Nhan Tịch nghĩ thầm, chắc chắn là Lục Khải Chính.
Đúng là Lục Khải Chính cho người đón bà tới. Nhan Tịch có chút tức giận Lục Khải Chính làm như vậy, cô sợ mẹ trơ mắt nhìn mình có chuyện bất trắc sẽ không chịu nổi!
"Tịch, đừng sợ! Mẹ đốt bình an hương, sẽ bình an!." Bà Nhan cũng là người trải qua mưa gió, giờ phút này, ở trước mặt con gái, trông cực kì kiên cường, càng không ngừng an ủi cô.
Nhan Tịch gật đầu, trong lòng nhẹ đi rất nhiều, Nhan Tịch hỏi chuyện của cậu, bà Nhan nói, vẫn không có gì.
Cả ngày không thấy Lục Khải Chính, sau nghe vệ sĩ nói, anh trở về Thủ Đô. Nhan Tịch không biết Lục Khải Chính có thể bởi vì thư của ông cụ mà gặp chuyện nguy hiểm hay không, bất quá, chỉ cần Lục Khải Chính không kết hôn cùng mình, bí mật cũng sẽ không bị đào ra....
"Chỉ cần con đừng cùng cô ta kết hôn, sẽ không ai biết!." Ông cụ nhìn Lục Khải Chính, nhỏ giọng nói. So với Lục Khải Chính biết trước chuyện ông cụ có con riêng, liên quan đến danh dự nhà họ Lục, ông làm bộ như không biết.
"Có thể hay không, không phải là xem ý tứ mấy người sao? !." Lục Khải Chính trào phúng phản bác, biết bọn họ đang uy hiếp anh. Theo bọn họ nói tình người, là không thông, Lục gia đời đời kiếp kiếp sớm bị danh lợi làm cho trở nên lạnh lùng.
Một cảm giác lực bất tòng tâm làm Lục Khải Chính có chút nản chí.
"Con hiểu là được rồi! Cái đứa bé đó là của con sao?." Ông cụ Lục lại hỏi.
"Thế nào? Cháu trai ruột của mình còn muốn động vào? Lục Vinh Trác! Tôi cũng đã nắm được sự thật! Các người ép tôi nóng nảy, tôi có thể phản lại mấy người đấy! Dù gì tôi cũng đã sống qua vài năm ở trong hắc đạo....." Hôm nay, Nhan Tịch và đứa bé đã thành ranh giới cuối cùng của anh, Lục Khải Chính tàn nhẫn nói.
Nếu quả thật ép anh đường cùng, có lẽ anh sẽ phản, cái cảnh sát chó má gì, cái tín ngưỡng chó má gì! Người phụ nữ cùng đứa con của mình cũng không gánh nổi, tất cả đều là vớ vẫn!
Cũng nhìn ra được."Con....." ông cụ nhíu mày, gầm nhẹ, "Lục Khải Chính, đừng tưởng ta không làm khó dễ con.... được! Chính con từ từ suy nghĩ đi....." Lục Vinh Trác nói xong, ra khỏi thư phòng.
Ông ta mới rời đi, Lục Khải Chính có điện thoại, anh nhận điện, vội vàng xuống lầu, hôm nay phải tới chỗ Nhan Tịch, ngày mai cô sẽ sinh mỗ....
***
Lục Khải Chính căn bản là vào không được phòng bệnh của Nhan Tịch, vô luận là Nhan Húc Dương hay là bà Nhan, căn bản là không chào đón anh! Lục Khải Chính chỉ có thể canh giữ ở cửa phòng bệnh, thỉnh thoảng hỏi bác sĩ một chút tình huống. Nhan Tịch cũng biết anh bị chặn tại ngoài cửa, chỉ là cũng không muốn cho anh đi vào, mấy tháng này, sớm đã thành thói quen.
Đêm khuya yên tĩnh, Lục Khải Chính vẫn vụng trộm lẻn vào trong phòng bệnh, anh ngồi ở bên giường bệnh, một tay sờ bụng của cô, lẳng lặng cảm thụ đứa bé, thỉnh thoảng sẽ nằm xuống, nghe máy thai một chút.
"Ừ.... ưmh...."
"Nhan Tịch?"
Chẳng biết tại sao, Nhan Tịch toàn thân đột nhiên co quắp, trong miệng phát ra một tiếng rên khổ sở, Lục Khải Chính kinh hoảng hô, bà Nhan đã sớm tỉnh lại cũng vội xuống giường, "Thế nào? !." Mở đèn, chỉ thấy Nhan Tịch toàn thân co quắp, miệng phun bọt mép, bà Nhan kêu lên!
"Bác sĩ!." Lục Khải Chính rống to một tiếng, nhìn Nhan Tịch, tim như bị dao cắt.
Chỉ chốc lát sau, bác sĩ y tá chạy tới, "Cuống rốn bị bóc!." Bác sĩ nghiêm túc nói, trong khi bọn họ kinh ngạc đẩy Nhan Tịch đi ra, "Bác sĩ! Có chuyện gì?." Bà Nhan truy hỏi.
"Bệnh tình của bệnh nhân phát tác, dẫn đến cuống rốn bị bóc, phải lập tức lấy thai nhi ra!." Bác sĩ nghiêm túc nói, Lục Khải Chính vội vàng chạy theo.
Tại cửa phòng giải phẫu, y tá để cho bọn họ ký đơn cho phép giải phẫu, "Bệnh tình bệnh nhân đột phát chúng ta không có cách nào dự liệu ngoài giải phẫu ngoài ý muốn, nếu như trong quá trình phẫu thuật xảy ra bất trắc, các người lựa chọn bảo vệ người lớn hay là đứa nhỏ?"
"Bảo vệ người lớn!." Lục Khải Chính rống lên.
"Bảo vệ đứa bé....." Nhan Tịch giống như nghe được lời của Lục Khải Chính, cô nắm ga giường, nhìn chằm chặp bác sĩ, khóe mắt rơi lệ, khổ sở nói. Không giữ được đứa bé, nhiều ngày như vậy, cô chịu khổ, là vì cái gì chứ? !
Tác giả :
Ức Tích Nhan