Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 277: Ngoại truyện phần 1 - Chương 10: Từng người truy đuổi
Anh không hề biết đâu là cửa sổ phòng cô, nhưng vẫn nhìn theo hướng đó, giống như cô đang ở đó, cũng đang nhìn anh vậy. Thuốc lá từng điếu từng điếu bị dập tắt, một lượng lớn ni-cô-tin bị hít vào trong, khiến lồng ngực khó chịu, anh ho khan kịch liệt, nhưng càng ho, anh lại càng hút, như đang muốn tự hủy diệt mình.
Anh cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả, từng lời cô nói lần lượt vọng về, cô nói cô không yêu anh, cô nói cô chưa từng yêu anh, cô nói anh hãy buông tha cô....
Một gậy đó đối với anh cũng là một cơn ác mộng. Mỗi lần nghĩ đến một gậy đó, anh lại cảm thấy mình không xứng yêu cô, càng không xứng theo đuổi cô! Bởi vì anh không xứng làm một người đàn ông! Anh đã trơ mắt nhìn cô bị người ta vũ nhục, chà đạp.
Định rút ra thêm một điếu thuốc nữa anh mới nhận ra bao thuốc lá đã hết, “Khụ khụ, khu khụ…" Lại ho khan kịch liệt không ngừng, lồng ngực như bị thiêu đốt, tay trái run rẩy ấn nút hạ cửa kính xe xuống, hít làn không khí trong lành bên ngoài vào, anh mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Anh vẫn không rời đi, dựa người vào thành ghế, mắt vẫn nhìn về phía cửa sổ khách sạn, nhìn từng ngọn đèn dần tắt.
Nhan Tịch đã cũng tắt đèn, cuộn mình vào trong chăn, chiếc giường xa lạ, mùi vị xa lạ,trái tim đau đớn khiến cô không cách nào đi vào giấc ngủ được. Những lời Lục Khải Chính nói, từng câu từng chữ bay lượn trong đầu. Tất cả mọi uất ức trong lòng cô sau khi nghe thấy anh nói câu yêu, toàn bộ như đều tan biến, cô cảm thấy, chỉ cần thế là đủ rồi.
Ít ra, cô không yêu đơn phương, ít ra, cô không nhìn lầm người, ít ra, trên thế gian này thực sự có tình yêu.
Có điều, trái tim và thân thể của cô đã không còn toàn vẹn, cô đã không còn tư cách nhận lấy tình yêu của anh nữa rồi.
***
“Cố Diệc Thần! Buông tôi ra." Cửa phòng ngủ bị đá văng, Cố Diệc Thần kéo Lăng Bắc Sam, một tay quăng cô lên chiếc giường lớn màu xanh đậm! Lăng Bắc Sam ngà ngà say bị anh ném chóng mặt, hoảng sợ hét lên.
Cố Diệc Thần sắc mặt xanh mét đứng ở bên cạnh giường nhìn chằm chằm Lăng Bắc Sam trên giường, hai gò má cô ửng hồng, lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt, thoạt nhìn dáng vẻ rất khổ sở. Giùng giằng vùng đứng dậy, chiếc cúc áo vest trên người theo động tác mà bị bung ra.
“Lăng Bắc Sam! Nhìn bộ dạng em thế này là thế nào hả?Em qua đây cho tôi!" Cố Diệc Thần trừng mắt nhìn cô, tức giận quát, gương mặt tuấn tú bởi vì tức giận mà có chút dữ tợn, anh lại kéo cổtay cô, kéo cô dậy, lôi về phía phòng tắm.
“Cậu...cậu buông tôi ra! Cậu làm tôi đau đấy! Khốn kiếp!Cố Diệc Thần! Cậu muốn tạo phản hả?" Lăng Bắc Sam tức giận quát, khôngsao kháng cự lại được với sức kéo của Cố Diệc Thần, lúc này trong giọng nói vẫn còn mang vẻ phách lối cùng ra lệnh! Từ nhỏ đến lớn cô đã quen với việc sai bảo Cố Diệc Thần....
“A….!!"
“Lăng Bắc Sam! Em tỉnh táo lại cho tôi! Nhìn xem em biến thành dạng gì rồi?Lục Khải Chính không yêu em, vậy mà em còn không biết tự trọng quấn chặt lấy anh ta à?" Không có một người đàn ông nào có thể chịu đựng được cảnh người phụ nữ mình yêu đi dây dưa với người đàn ông khác, cho dù anh không có tư cách ngăn cản cô!
Nhưng Cố Diệc Thần anh cũng bị cô làm ép nóng nảy, không thể chịu được nữa!
“A…Khụ… Cút!"Bị làn nước lạnh lẽo phun trên mặt, Lăng Bắc Sam càng không ngừng ho khan, giãy giụa. Cố Diệc Thần một tay cầm vòi hoa sen, một tay túm lấy cổ áo của cô, oán hận hành hạ cô! Thậm chí còn kích động đến mức muốn dìm chết cô!
Men say trong cơ thể vì bị kích thích như vậy liền biến mất hoàn toàn, Lăng Bắc Sam bị sặc nước, thậm chí còn có cảm giác nước chảy vào trong não, đầu óc co giật, ê ẩm! Cố Diệc Thần cuối cùng vẫn không đành lòng mà bỏ vòi hoa sen xuống.
“Bốp!" Ngay lúc anh không chú ý, Lăng Bắc Sam giơ tay nặng nề tát anh một cái!
Nửa bên má truyền đến cảm giác đau đớn tê dại làm Cố Diệc Thần tỉnh táo lại không ít, tròng mắt kinh ngạc nhìn Lăng Bắc Sam dính đầy nước trên mặt, tóc tailộn xộn, váy áo xộc xệch, vẻ mặt hung dữ, “Cố Diệc Thần! Đừng tưởng rằng cậu thích tôi thì có tư cách quản tôi! Cậu nói tôi quấn lấy Lục Khải Chính không buông?Cậu đối với tôi còn mặt dày hơn!"Lăng Bắc Sam nhìn anh, tức giận rống to.
Lời nói của Lăng Bắc Sam khiến trái tim Cố Diệc Thần đau đớn như bị đâm một đao! Cũng càng khơi dậy sự tức giận của anh. Lúc cô đang định bỏ ra ngoài, anh liền túm cô lại!
“Buông tôi ra! Cố Diệc Thần, cậu đừng không biết tự trọng như vậy!"
“Tôi con mẹ nó chính là không biết tự trọng mới thích người phụ nữ không biết phải trái như em!" Cố Diệc Thần nóng nảy gầm lên, một tay đè cô lên trên vách tường ốp gạch men sứ lạnh như băng, lưng của Lăng Bắc Sam đụng mạnh vào tường, đau rát!
Chưa từng nhìn thấy bộ dạng tức giận thế này của Cố Diệc Thần, trong lòng Lăng Bắc Sam có chút sợ hãi, run rẩy. Cố Diệc Thần trước mắt là người luôn vâng lệnh nghe theo cô, là Cố Diệc Thần trước giờ không dám lớn giọng nói chuyện với cô sao?
“Xoẹt!"
“Á…! Anh làm gì vậy?...Ưmh." Làn váy bị anh vén lên, quần lót bị anh xé ra, Lăng Bắc Sam hoảng sợ kêu lên, liền ngay đó đôi môi đã bị anh chặn lại, Cố Diệc Thần như phát điên mà gặm cắn miệng của cô, ép lên thân thể của cô, bàn tay xé rách quần áo của cô…
Cánh tay vung vẩy phản kháng của cô bị anh túm lấy, giơ cao lên phía đỉnh đầu, cô hung hăng cắn vào môi của anh, nhưng anh lại như không có chút cảm giác đau đớn nào, vẫn không chịu buông cô ra....
Lăng Bắc Sam sợ hãi, vùng vẫy, nhưng làm thế nào cũng chống không lại được sức lực của anh. Cố Diệc Thần nhanh chóng cởi quần áo đang trói buộc trên người, sau đó giữ chặt hông của cô, nâng cao thân thể của cô lên, nặng nề đi vào…
“Á…!." Phần dưới đột nhiên bị lấp đầy khiến cô đau đớn thét lên chói tai, cảm giác đau rát khiến cô khổ sở nhíu chặt hàng lông mày. Giờ phút này Cố Diệc Thần cũng vô cùng sửng sốt, hưởng thụ được sự chặt khít ấm áp đó, vẻ mặt như không tin được mình đã chiếm đoạt cô!
Sắc mặt của Lăng Bắc Sam bởi vì tuyệt vọng mà trở nên trắng bệch, toàn thân cứng đờ quên mất phản kháng, trong lúc nhất thời, trong phòng tắm rơi vào yên lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của mỗi người vấn vít trong không gian yên tĩnh——
“Cố Diệc Thần! Buông tôi ra! Khốn kiếp! Súc sinh! Cút! Cút ra ngoài!" Một hồi lâu sau, Lăng Bắc Sam gào lên, haitay đánh như điên vào bả vai của anh, liều mạng giãy giụa! Nước mắttheo khóe mắt chảy xuống, là vì tuyệt vọng, hay là vì đau đớn, đã không phân rõ được....
‘Đừng nhúc nhích!Anh không muốn thương tổn em."
“Cút! Súc sinh ghê tởm! Cố Diệc Thần, cậu là kẻ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ! Tôi muốn kiện cậu! Tôi muốn đến Tổng bộ không quân kiện cậu! Tôi muốn làm cho cậu thân bại danh liệt! Đồ vô sỉ!" Lăng Bắc Sam như bị điên vừa đánh vào người anh, vừa gào thét, từng câu từng chữ giống như là kim đâm vào trái tim anh, đau đớn vô cùng!
Giờ phút này, anh cũng cảm thấy mình thật hèn hạ, anh đã cưỡng bức cô!
Cảm giácđược anhđang buông lỏng cơ thể mình ra, Lăng Bắc Sam liều mạng đẩy Cố Diệc Thần ra, cảm giác lấp đầy kia liền biến mất, giữa hai chân co rút, cô nhếch nhác kéo làn váy xuống, căm hận trừng trừng nhìn anh, “Cậu chờ chịu trừng phạt đi! Cậu là tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ! Đời này Lăng Bắc Sam tôi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận cậu đâu!" Tức giận gào lên, tim từng không ngừng co rút, cô gào xong liền xông ra ngoài.
Đầu óc Cố Diệc Thần ong ong, sững sờ đứng đó một hồi lâu, sau khi phục hồi tinh thần, anh vung quả đấm, nặng nề nện xuống tường gạch men sứ.
Lời cô cảnh cáo anh, lời cô châm chọc anh vừa rồi khiến tổn thương anh vô cùng sâu sắc.
***
“A lô.Lục Khải Chính! Em...em bị người cưỡng bức rồi!" Điện thoại vừa mới được kết nối, Lăng Bắc Sam không để ý mà hét lớn vào trong ống nghe, bên lề đường u tối, cô ôm chặt lấy thân thể của mình, gào xong, khóc không thành tiếng.
Lục Khải Chính đang ngồi ngây người vì lời của cô mà tỉnh táo lại, nghi ngờ cô đang gạt anh, nhưng nghe tiếng khóc của cô lại không giống như là giả, “Em ở đâu?"Anh mềm giọng hỏi.
Lăng Bắc Sam thút tha thút thít nói cho anh địa chỉ, rồi cúp điện thoại. Lục Khải Chính vội vàng khởi động xe, chạy tới địa chỉ cô nói.
Lúc Lục Khải Chính tìm được cô thì thấy bộ dạng cô rất chật vật, cuộn mình ngồi ở bên vườn hoa. Lăng Bắc Sam phản ứng một lúc lâu mới nhìn rõ Lục Khải Chính đứng trong ánh đèn chói mắt, sau đó, cô vội vã đứng dậy, nhào vào trong ngực của anh!
“Hu....." Lăng Bắc Sam ôm chặt cơ thể Lục Khải Chính, đau lòng khóc thành tiếng, toàn thân run rẩy.Lục Khải Chính định đẩy cô ra, nhưng đây là lần đầu tiên cô biểu hiện ra bộ dạng đau lòng như vậy trước mặt anh khiến anh có chút không nỡ.Nhớ tới lời cô vừa nói trong điện thoại, trong lòng Lục Khải Chính càng rối bời.
Cô ấy không phải được Cố Diệc Thần mang đi sao?
Dựa vào kinh nghiệm làm việc nhiều năm của anh, nhìn vào ánh mắt của Lăng Bắc Sam anh biết, cô không nói láo.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ngoài mặt anh tỉnh táo hỏi, trong lòng cũng có chút lo lắng, đối với cô, cho dù anh không có tình yêu nam nữ, nhưng cũng có tình anh em!
Nghe thấy anh hỏi, thân thể Lăng Bắc Sam chợt cứng đờ, nhớ tới việc bản thân vừa bị Cố Diệc Thần cưỡng hiếp, trong lòng đau nhói, cô thật lòng muốn kiện Cố Diệc Thần sao? Cô thực lòng nói cho Lục Khải Chính biết là Cố Diệc Thần cưỡnghiếp sao? Nghĩ đến việc Cố Diệc Thần có thể sẽ bị xử theo quân pháp, trong lòng cô liền do dự.
Những lời lúc nãy cô hét lên với Cố Diệc Thần cũng chỉ là nhất thời tức giận thôi.
“Ai làm?Có bị thương không?Đi bệnh viện nhé?"Lục Khải Chính đẩy cô đang ôm chặt trong ngực mình ra, nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cô, nhẹ giọng hỏi.
Lăng Bắc Sam nhìn anh, không ngừng lắc đầu, “Không có, không đi… Không được nói cho người khác! Em...em không biết." Lời Lăng Bắc Sam nói không mạch lạc, có ý bao che cho Cố Diệc Thần. Ngay cả chính cô cũng có chút kinh ngạc, theo tính cách của cô, đã sớm đến quân khu kiện Cố Diệc Thần rồi!
“Là Cố Diệc Thần, đúng không?" Lục Khải Chính nhìn cô, hỏi ra miệng.Nếu không còn có thể là ai? Nếu Cố Diệc Thần dẫn Lăng Bắc Sam đi, nhất định sẽ không để cho người khác có cơ hội đụng đến cô! Trong suốt chừng ấy năm, Cố Diệc Thần vẫn luôn làm Hộ Hoa Sứ Giả của Lăng Bắc Sam.
“Không phải!"Lăng Bắc Sam lớn tiếng phản bác, “Em muốn tắm, anh đưa em về nhà trọ của em được không?"Lăng Bắc Sam nhìn anh, run run giọng nói.Lục Khải Chính gật đầu, bước đi, hai chân Lăng Bắc Sam lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống. Lục Khải Chính không suy nghĩ nhiều, cúi xuống bế bổng cô lên, đưa vàoxe của mình.
Anh lái xe chạy thẳng tới khu nhà trọ bên ngoài của cô. Lăng Bắc Sam từ nhỏ đến lớn luôn thích độc lập, sau khi về nước, liền mua một căn nhà đơn, sống một mình, cũng rất ít khi về nhà.
Cô ngồi ở ghế sau, thân thể vẫn co quắp lại, trong đầu là khuôn mặt dữ tợn của Cố Diệc Thần, cùng với cảm giác anh xông vào trong cơ thể cô.
Cô bị Cố Diệc Thần....
Không! Sao có thể như thế được?Sao cô có thể kích động mà nói cho Lục Khải Chính biết?Như vậy không phải hai người bọn họ càng không có khả năng rồi không?Lòng Lăng Bắc Sam lòng rối như mớ bòng bong, không biết làm sao cho cho đúng, cô chỉ biết, mục tiêu của cô vẫn là Lục Khải Chính!
Trong lòng Lục Khải Chính cũng đang vô cùng phiền loạn, biết rõ việc này là do Cố Diệc Thần làm, nhưng giống như lại không được như ý! Anh chỉ có thể yên lặng theo dõi biến hóa.
Bế Lăng Bắc Sam đi vào căn nhà trọ của cô, giờ phút này Lăng Bắc Sam mất đi vẻ cường thế vốn có, vùi đầu vào trong ngực Lục Khải Chính giống như một chú chim non sợ cành cong.
“Đi trước tắm!"Đặt cô xuống, Lục Khải Chính nhỏ giọng nói.
Lăng Bắc Sam nhìn gương mặt tuấn tú có chút tiều tụy phiền muộn của Lục Khải Chính nhẹ gật đầu, “Giúp em giữ bí mật."Cô nói, thầm nghĩ, Lục Khải Chính hẳn là biết Cố Diệc Thần làm.
“Cậu ấy, thật ra thì không…không thực hiện được." Cúi đầu, nhỏ giọng bổ sung. Cô không muốn chuyện này bị làm ầm ĩ, cũng có một chút xíu lòng riêng.
Lục Khải Chính thở ra một hơi, quả đúng như anh suy đoán, “Anh sẽ giữ bí mật, đi tắm đi!"Lục Khải Chính khẳng định với cô, Lăng Bắc Sam gật đầu một cái, rồi di chuyển bước chân, nhanh chóng đi vào phòng ngủ.
Không còncảm thấy đau đớn tê liệt nữa, cảm giác đau rát kia đã sớm biến mất, Lăng Bắc Sam không ngừng chà xát thân thể mình, dáng vẻ dữ tợn vừa rồi của Cố Diệc Thần vẫn không biến mất trong đầu.
“Khốn kiếp."Cô nhỏ giọng mắng, nước mắt không ngừng rơi xuống, tại sao cậu ta lại đối xử với mình như vậy?
Lăng Bắc Sam! Không sao mà, mày vẫn sạch sẽ! Mày cũng không phải là người phụ nữ cổ hủ! Trong lòng cô tự khuyên nhủ mình như vậy, nhưng những lý do này dường như cũng không thể an ủi cô.Thứ cô để ý không phải là những điều này, mà là thái độ tàn nhẫn của Cố Diệc Thần đối với cô!
Lục Khải Chính ngồi trên ghế salon phòng khách của Lăng Bắc Sam, mệt mỏi day huyệt thái dương, đầu óc hỗn loạn…
Qua hồi lâu, Lăng Bắc Sam mới ra ngoài, trên người bọc khăn tắm thật dầy, đến khi cô đi tới bên cạnh, Lục Khải Chính mới thức tỉnh, “Có chỗ nào không thoải mái không?Có cần đi bệnh viện không?"Lục Khải Chính đứng dậy, nhìn cô chỉ bọc một chiếc khăn tắm trên người, hỏi.
“Không cần đi bệnh viện đâu.Tối nay anh ở lại được không?"Lăng Bắc Sam nhỏ giọng nói.
“Không được!Nếu em đã không có việc gì thì nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Lục Khải Chính lạnh nhạt nói, tối nay bị Nhan Tịch làm tổn thương, lại bị Lăng Bắc Sam giày vò, giờ phút này, trái tim và sức lực đều đã vô cùng rệu rã!
“Không muốn!Anh ở lại đi! Em sợ cậu ấy sẽ tới..." Lăng Bắc Sam vội vàng túm lấy cánh tay Lục Khải Chính, gần như cầu khẩn nói, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.Lục Khải Chính nhíu mày, “Cố Diệc Thần không phải loại người như vậy!"
“Cậuta thích em! Cậu ta thiếu chút nữa thì đã cưỡng hiếp em! Những lời em nói đều là thật! Lục Khải Chính! Tất cả đều tại anh! Tất cả đều là tại anh! Khốn kiếp!..."Lăng Bắc Sam nhìn Lục Khải Chính căm phẫn rống lên, trên mặt cũng lộ vẻ khổ sở.
Đang trách anh sao?
Lục Khải Chính biết, không ít thì nhiều anh cũng làm Lăng Bắc Sam bị tổn thương, cho dù là cô yêu đơn phương.
“Em đi ngủ đi, anh ở đây coi chừng." Trấn an cô, anh ngồi xuống ghế sa lon, Lăng Bắc Sam gật đầu một cái, cũng không nói thêm gì nữa, quay vào phòng của mình.
Lục Khải Chính vô tri vô giác ngủ cả đêm trên ghế sa lon phòng khách, lúc giật mình tỉnh giấc đã là tám rưỡi, nhìn đồng hồ, nhớ ra chín giờ rưỡi là tới giờ bay của Nhan Tịch, anh vội vã nhảy người lên, định rời đi. Lúc này Lăng Bắc Sam đã ăn mặc chỉnh tề từ phòng ngủ ra ngoài, đi theo anh ra cửa.
Lục Khải Chính nhìn tinh thần của cô dường như đã khôi phục lại, trong lòng có chút yên tâm, “Em đi làm đây."Lăng Bắc Sam khàn giọng nói.Lục Khải Chính gật đầu, cùng cô đi xuống lầu, ra khỏi khu nhà trọ. Cách đó không xa, mấy tên chó săn trốn ở trong góc, hướng về phía bóng dáng dựa sát vào nhau của hai người, không ngừng chụp ảnh.
Anh cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả, từng lời cô nói lần lượt vọng về, cô nói cô không yêu anh, cô nói cô chưa từng yêu anh, cô nói anh hãy buông tha cô....
Một gậy đó đối với anh cũng là một cơn ác mộng. Mỗi lần nghĩ đến một gậy đó, anh lại cảm thấy mình không xứng yêu cô, càng không xứng theo đuổi cô! Bởi vì anh không xứng làm một người đàn ông! Anh đã trơ mắt nhìn cô bị người ta vũ nhục, chà đạp.
Định rút ra thêm một điếu thuốc nữa anh mới nhận ra bao thuốc lá đã hết, “Khụ khụ, khu khụ…" Lại ho khan kịch liệt không ngừng, lồng ngực như bị thiêu đốt, tay trái run rẩy ấn nút hạ cửa kính xe xuống, hít làn không khí trong lành bên ngoài vào, anh mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Anh vẫn không rời đi, dựa người vào thành ghế, mắt vẫn nhìn về phía cửa sổ khách sạn, nhìn từng ngọn đèn dần tắt.
Nhan Tịch đã cũng tắt đèn, cuộn mình vào trong chăn, chiếc giường xa lạ, mùi vị xa lạ,trái tim đau đớn khiến cô không cách nào đi vào giấc ngủ được. Những lời Lục Khải Chính nói, từng câu từng chữ bay lượn trong đầu. Tất cả mọi uất ức trong lòng cô sau khi nghe thấy anh nói câu yêu, toàn bộ như đều tan biến, cô cảm thấy, chỉ cần thế là đủ rồi.
Ít ra, cô không yêu đơn phương, ít ra, cô không nhìn lầm người, ít ra, trên thế gian này thực sự có tình yêu.
Có điều, trái tim và thân thể của cô đã không còn toàn vẹn, cô đã không còn tư cách nhận lấy tình yêu của anh nữa rồi.
***
“Cố Diệc Thần! Buông tôi ra." Cửa phòng ngủ bị đá văng, Cố Diệc Thần kéo Lăng Bắc Sam, một tay quăng cô lên chiếc giường lớn màu xanh đậm! Lăng Bắc Sam ngà ngà say bị anh ném chóng mặt, hoảng sợ hét lên.
Cố Diệc Thần sắc mặt xanh mét đứng ở bên cạnh giường nhìn chằm chằm Lăng Bắc Sam trên giường, hai gò má cô ửng hồng, lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt, thoạt nhìn dáng vẻ rất khổ sở. Giùng giằng vùng đứng dậy, chiếc cúc áo vest trên người theo động tác mà bị bung ra.
“Lăng Bắc Sam! Nhìn bộ dạng em thế này là thế nào hả?Em qua đây cho tôi!" Cố Diệc Thần trừng mắt nhìn cô, tức giận quát, gương mặt tuấn tú bởi vì tức giận mà có chút dữ tợn, anh lại kéo cổtay cô, kéo cô dậy, lôi về phía phòng tắm.
“Cậu...cậu buông tôi ra! Cậu làm tôi đau đấy! Khốn kiếp!Cố Diệc Thần! Cậu muốn tạo phản hả?" Lăng Bắc Sam tức giận quát, khôngsao kháng cự lại được với sức kéo của Cố Diệc Thần, lúc này trong giọng nói vẫn còn mang vẻ phách lối cùng ra lệnh! Từ nhỏ đến lớn cô đã quen với việc sai bảo Cố Diệc Thần....
“A….!!"
“Lăng Bắc Sam! Em tỉnh táo lại cho tôi! Nhìn xem em biến thành dạng gì rồi?Lục Khải Chính không yêu em, vậy mà em còn không biết tự trọng quấn chặt lấy anh ta à?" Không có một người đàn ông nào có thể chịu đựng được cảnh người phụ nữ mình yêu đi dây dưa với người đàn ông khác, cho dù anh không có tư cách ngăn cản cô!
Nhưng Cố Diệc Thần anh cũng bị cô làm ép nóng nảy, không thể chịu được nữa!
“A…Khụ… Cút!"Bị làn nước lạnh lẽo phun trên mặt, Lăng Bắc Sam càng không ngừng ho khan, giãy giụa. Cố Diệc Thần một tay cầm vòi hoa sen, một tay túm lấy cổ áo của cô, oán hận hành hạ cô! Thậm chí còn kích động đến mức muốn dìm chết cô!
Men say trong cơ thể vì bị kích thích như vậy liền biến mất hoàn toàn, Lăng Bắc Sam bị sặc nước, thậm chí còn có cảm giác nước chảy vào trong não, đầu óc co giật, ê ẩm! Cố Diệc Thần cuối cùng vẫn không đành lòng mà bỏ vòi hoa sen xuống.
“Bốp!" Ngay lúc anh không chú ý, Lăng Bắc Sam giơ tay nặng nề tát anh một cái!
Nửa bên má truyền đến cảm giác đau đớn tê dại làm Cố Diệc Thần tỉnh táo lại không ít, tròng mắt kinh ngạc nhìn Lăng Bắc Sam dính đầy nước trên mặt, tóc tailộn xộn, váy áo xộc xệch, vẻ mặt hung dữ, “Cố Diệc Thần! Đừng tưởng rằng cậu thích tôi thì có tư cách quản tôi! Cậu nói tôi quấn lấy Lục Khải Chính không buông?Cậu đối với tôi còn mặt dày hơn!"Lăng Bắc Sam nhìn anh, tức giận rống to.
Lời nói của Lăng Bắc Sam khiến trái tim Cố Diệc Thần đau đớn như bị đâm một đao! Cũng càng khơi dậy sự tức giận của anh. Lúc cô đang định bỏ ra ngoài, anh liền túm cô lại!
“Buông tôi ra! Cố Diệc Thần, cậu đừng không biết tự trọng như vậy!"
“Tôi con mẹ nó chính là không biết tự trọng mới thích người phụ nữ không biết phải trái như em!" Cố Diệc Thần nóng nảy gầm lên, một tay đè cô lên trên vách tường ốp gạch men sứ lạnh như băng, lưng của Lăng Bắc Sam đụng mạnh vào tường, đau rát!
Chưa từng nhìn thấy bộ dạng tức giận thế này của Cố Diệc Thần, trong lòng Lăng Bắc Sam có chút sợ hãi, run rẩy. Cố Diệc Thần trước mắt là người luôn vâng lệnh nghe theo cô, là Cố Diệc Thần trước giờ không dám lớn giọng nói chuyện với cô sao?
“Xoẹt!"
“Á…! Anh làm gì vậy?...Ưmh." Làn váy bị anh vén lên, quần lót bị anh xé ra, Lăng Bắc Sam hoảng sợ kêu lên, liền ngay đó đôi môi đã bị anh chặn lại, Cố Diệc Thần như phát điên mà gặm cắn miệng của cô, ép lên thân thể của cô, bàn tay xé rách quần áo của cô…
Cánh tay vung vẩy phản kháng của cô bị anh túm lấy, giơ cao lên phía đỉnh đầu, cô hung hăng cắn vào môi của anh, nhưng anh lại như không có chút cảm giác đau đớn nào, vẫn không chịu buông cô ra....
Lăng Bắc Sam sợ hãi, vùng vẫy, nhưng làm thế nào cũng chống không lại được sức lực của anh. Cố Diệc Thần nhanh chóng cởi quần áo đang trói buộc trên người, sau đó giữ chặt hông của cô, nâng cao thân thể của cô lên, nặng nề đi vào…
“Á…!." Phần dưới đột nhiên bị lấp đầy khiến cô đau đớn thét lên chói tai, cảm giác đau rát khiến cô khổ sở nhíu chặt hàng lông mày. Giờ phút này Cố Diệc Thần cũng vô cùng sửng sốt, hưởng thụ được sự chặt khít ấm áp đó, vẻ mặt như không tin được mình đã chiếm đoạt cô!
Sắc mặt của Lăng Bắc Sam bởi vì tuyệt vọng mà trở nên trắng bệch, toàn thân cứng đờ quên mất phản kháng, trong lúc nhất thời, trong phòng tắm rơi vào yên lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của mỗi người vấn vít trong không gian yên tĩnh——
“Cố Diệc Thần! Buông tôi ra! Khốn kiếp! Súc sinh! Cút! Cút ra ngoài!" Một hồi lâu sau, Lăng Bắc Sam gào lên, haitay đánh như điên vào bả vai của anh, liều mạng giãy giụa! Nước mắttheo khóe mắt chảy xuống, là vì tuyệt vọng, hay là vì đau đớn, đã không phân rõ được....
‘Đừng nhúc nhích!Anh không muốn thương tổn em."
“Cút! Súc sinh ghê tởm! Cố Diệc Thần, cậu là kẻ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ! Tôi muốn kiện cậu! Tôi muốn đến Tổng bộ không quân kiện cậu! Tôi muốn làm cho cậu thân bại danh liệt! Đồ vô sỉ!" Lăng Bắc Sam như bị điên vừa đánh vào người anh, vừa gào thét, từng câu từng chữ giống như là kim đâm vào trái tim anh, đau đớn vô cùng!
Giờ phút này, anh cũng cảm thấy mình thật hèn hạ, anh đã cưỡng bức cô!
Cảm giácđược anhđang buông lỏng cơ thể mình ra, Lăng Bắc Sam liều mạng đẩy Cố Diệc Thần ra, cảm giác lấp đầy kia liền biến mất, giữa hai chân co rút, cô nhếch nhác kéo làn váy xuống, căm hận trừng trừng nhìn anh, “Cậu chờ chịu trừng phạt đi! Cậu là tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ! Đời này Lăng Bắc Sam tôi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận cậu đâu!" Tức giận gào lên, tim từng không ngừng co rút, cô gào xong liền xông ra ngoài.
Đầu óc Cố Diệc Thần ong ong, sững sờ đứng đó một hồi lâu, sau khi phục hồi tinh thần, anh vung quả đấm, nặng nề nện xuống tường gạch men sứ.
Lời cô cảnh cáo anh, lời cô châm chọc anh vừa rồi khiến tổn thương anh vô cùng sâu sắc.
***
“A lô.Lục Khải Chính! Em...em bị người cưỡng bức rồi!" Điện thoại vừa mới được kết nối, Lăng Bắc Sam không để ý mà hét lớn vào trong ống nghe, bên lề đường u tối, cô ôm chặt lấy thân thể của mình, gào xong, khóc không thành tiếng.
Lục Khải Chính đang ngồi ngây người vì lời của cô mà tỉnh táo lại, nghi ngờ cô đang gạt anh, nhưng nghe tiếng khóc của cô lại không giống như là giả, “Em ở đâu?"Anh mềm giọng hỏi.
Lăng Bắc Sam thút tha thút thít nói cho anh địa chỉ, rồi cúp điện thoại. Lục Khải Chính vội vàng khởi động xe, chạy tới địa chỉ cô nói.
Lúc Lục Khải Chính tìm được cô thì thấy bộ dạng cô rất chật vật, cuộn mình ngồi ở bên vườn hoa. Lăng Bắc Sam phản ứng một lúc lâu mới nhìn rõ Lục Khải Chính đứng trong ánh đèn chói mắt, sau đó, cô vội vã đứng dậy, nhào vào trong ngực của anh!
“Hu....." Lăng Bắc Sam ôm chặt cơ thể Lục Khải Chính, đau lòng khóc thành tiếng, toàn thân run rẩy.Lục Khải Chính định đẩy cô ra, nhưng đây là lần đầu tiên cô biểu hiện ra bộ dạng đau lòng như vậy trước mặt anh khiến anh có chút không nỡ.Nhớ tới lời cô vừa nói trong điện thoại, trong lòng Lục Khải Chính càng rối bời.
Cô ấy không phải được Cố Diệc Thần mang đi sao?
Dựa vào kinh nghiệm làm việc nhiều năm của anh, nhìn vào ánh mắt của Lăng Bắc Sam anh biết, cô không nói láo.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ngoài mặt anh tỉnh táo hỏi, trong lòng cũng có chút lo lắng, đối với cô, cho dù anh không có tình yêu nam nữ, nhưng cũng có tình anh em!
Nghe thấy anh hỏi, thân thể Lăng Bắc Sam chợt cứng đờ, nhớ tới việc bản thân vừa bị Cố Diệc Thần cưỡng hiếp, trong lòng đau nhói, cô thật lòng muốn kiện Cố Diệc Thần sao? Cô thực lòng nói cho Lục Khải Chính biết là Cố Diệc Thần cưỡnghiếp sao? Nghĩ đến việc Cố Diệc Thần có thể sẽ bị xử theo quân pháp, trong lòng cô liền do dự.
Những lời lúc nãy cô hét lên với Cố Diệc Thần cũng chỉ là nhất thời tức giận thôi.
“Ai làm?Có bị thương không?Đi bệnh viện nhé?"Lục Khải Chính đẩy cô đang ôm chặt trong ngực mình ra, nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cô, nhẹ giọng hỏi.
Lăng Bắc Sam nhìn anh, không ngừng lắc đầu, “Không có, không đi… Không được nói cho người khác! Em...em không biết." Lời Lăng Bắc Sam nói không mạch lạc, có ý bao che cho Cố Diệc Thần. Ngay cả chính cô cũng có chút kinh ngạc, theo tính cách của cô, đã sớm đến quân khu kiện Cố Diệc Thần rồi!
“Là Cố Diệc Thần, đúng không?" Lục Khải Chính nhìn cô, hỏi ra miệng.Nếu không còn có thể là ai? Nếu Cố Diệc Thần dẫn Lăng Bắc Sam đi, nhất định sẽ không để cho người khác có cơ hội đụng đến cô! Trong suốt chừng ấy năm, Cố Diệc Thần vẫn luôn làm Hộ Hoa Sứ Giả của Lăng Bắc Sam.
“Không phải!"Lăng Bắc Sam lớn tiếng phản bác, “Em muốn tắm, anh đưa em về nhà trọ của em được không?"Lăng Bắc Sam nhìn anh, run run giọng nói.Lục Khải Chính gật đầu, bước đi, hai chân Lăng Bắc Sam lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống. Lục Khải Chính không suy nghĩ nhiều, cúi xuống bế bổng cô lên, đưa vàoxe của mình.
Anh lái xe chạy thẳng tới khu nhà trọ bên ngoài của cô. Lăng Bắc Sam từ nhỏ đến lớn luôn thích độc lập, sau khi về nước, liền mua một căn nhà đơn, sống một mình, cũng rất ít khi về nhà.
Cô ngồi ở ghế sau, thân thể vẫn co quắp lại, trong đầu là khuôn mặt dữ tợn của Cố Diệc Thần, cùng với cảm giác anh xông vào trong cơ thể cô.
Cô bị Cố Diệc Thần....
Không! Sao có thể như thế được?Sao cô có thể kích động mà nói cho Lục Khải Chính biết?Như vậy không phải hai người bọn họ càng không có khả năng rồi không?Lòng Lăng Bắc Sam lòng rối như mớ bòng bong, không biết làm sao cho cho đúng, cô chỉ biết, mục tiêu của cô vẫn là Lục Khải Chính!
Trong lòng Lục Khải Chính cũng đang vô cùng phiền loạn, biết rõ việc này là do Cố Diệc Thần làm, nhưng giống như lại không được như ý! Anh chỉ có thể yên lặng theo dõi biến hóa.
Bế Lăng Bắc Sam đi vào căn nhà trọ của cô, giờ phút này Lăng Bắc Sam mất đi vẻ cường thế vốn có, vùi đầu vào trong ngực Lục Khải Chính giống như một chú chim non sợ cành cong.
“Đi trước tắm!"Đặt cô xuống, Lục Khải Chính nhỏ giọng nói.
Lăng Bắc Sam nhìn gương mặt tuấn tú có chút tiều tụy phiền muộn của Lục Khải Chính nhẹ gật đầu, “Giúp em giữ bí mật."Cô nói, thầm nghĩ, Lục Khải Chính hẳn là biết Cố Diệc Thần làm.
“Cậu ấy, thật ra thì không…không thực hiện được." Cúi đầu, nhỏ giọng bổ sung. Cô không muốn chuyện này bị làm ầm ĩ, cũng có một chút xíu lòng riêng.
Lục Khải Chính thở ra một hơi, quả đúng như anh suy đoán, “Anh sẽ giữ bí mật, đi tắm đi!"Lục Khải Chính khẳng định với cô, Lăng Bắc Sam gật đầu một cái, rồi di chuyển bước chân, nhanh chóng đi vào phòng ngủ.
Không còncảm thấy đau đớn tê liệt nữa, cảm giác đau rát kia đã sớm biến mất, Lăng Bắc Sam không ngừng chà xát thân thể mình, dáng vẻ dữ tợn vừa rồi của Cố Diệc Thần vẫn không biến mất trong đầu.
“Khốn kiếp."Cô nhỏ giọng mắng, nước mắt không ngừng rơi xuống, tại sao cậu ta lại đối xử với mình như vậy?
Lăng Bắc Sam! Không sao mà, mày vẫn sạch sẽ! Mày cũng không phải là người phụ nữ cổ hủ! Trong lòng cô tự khuyên nhủ mình như vậy, nhưng những lý do này dường như cũng không thể an ủi cô.Thứ cô để ý không phải là những điều này, mà là thái độ tàn nhẫn của Cố Diệc Thần đối với cô!
Lục Khải Chính ngồi trên ghế salon phòng khách của Lăng Bắc Sam, mệt mỏi day huyệt thái dương, đầu óc hỗn loạn…
Qua hồi lâu, Lăng Bắc Sam mới ra ngoài, trên người bọc khăn tắm thật dầy, đến khi cô đi tới bên cạnh, Lục Khải Chính mới thức tỉnh, “Có chỗ nào không thoải mái không?Có cần đi bệnh viện không?"Lục Khải Chính đứng dậy, nhìn cô chỉ bọc một chiếc khăn tắm trên người, hỏi.
“Không cần đi bệnh viện đâu.Tối nay anh ở lại được không?"Lăng Bắc Sam nhỏ giọng nói.
“Không được!Nếu em đã không có việc gì thì nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Lục Khải Chính lạnh nhạt nói, tối nay bị Nhan Tịch làm tổn thương, lại bị Lăng Bắc Sam giày vò, giờ phút này, trái tim và sức lực đều đã vô cùng rệu rã!
“Không muốn!Anh ở lại đi! Em sợ cậu ấy sẽ tới..." Lăng Bắc Sam vội vàng túm lấy cánh tay Lục Khải Chính, gần như cầu khẩn nói, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.Lục Khải Chính nhíu mày, “Cố Diệc Thần không phải loại người như vậy!"
“Cậuta thích em! Cậu ta thiếu chút nữa thì đã cưỡng hiếp em! Những lời em nói đều là thật! Lục Khải Chính! Tất cả đều tại anh! Tất cả đều là tại anh! Khốn kiếp!..."Lăng Bắc Sam nhìn Lục Khải Chính căm phẫn rống lên, trên mặt cũng lộ vẻ khổ sở.
Đang trách anh sao?
Lục Khải Chính biết, không ít thì nhiều anh cũng làm Lăng Bắc Sam bị tổn thương, cho dù là cô yêu đơn phương.
“Em đi ngủ đi, anh ở đây coi chừng." Trấn an cô, anh ngồi xuống ghế sa lon, Lăng Bắc Sam gật đầu một cái, cũng không nói thêm gì nữa, quay vào phòng của mình.
Lục Khải Chính vô tri vô giác ngủ cả đêm trên ghế sa lon phòng khách, lúc giật mình tỉnh giấc đã là tám rưỡi, nhìn đồng hồ, nhớ ra chín giờ rưỡi là tới giờ bay của Nhan Tịch, anh vội vã nhảy người lên, định rời đi. Lúc này Lăng Bắc Sam đã ăn mặc chỉnh tề từ phòng ngủ ra ngoài, đi theo anh ra cửa.
Lục Khải Chính nhìn tinh thần của cô dường như đã khôi phục lại, trong lòng có chút yên tâm, “Em đi làm đây."Lăng Bắc Sam khàn giọng nói.Lục Khải Chính gật đầu, cùng cô đi xuống lầu, ra khỏi khu nhà trọ. Cách đó không xa, mấy tên chó săn trốn ở trong góc, hướng về phía bóng dáng dựa sát vào nhau của hai người, không ngừng chụp ảnh.
Tác giả :
Ức Tích Nhan