Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 219: Nôn nghén
Trong ngực có một cô gái nhỏ mặc đồng phục bệnh nhân, hai gò má ửng hồng, cặp mắt mơ hồ, rất mị hoặc động lòng người, hầu kết của Lăng Bắc Hàn không tự chủ được run rẩy, nuốt nuốt nước bọt, giờ phút này anh vô cùng kích động, chỉ muốn xô ngã cô xuống, nhưng một chút lý trí còn sót lại đã ngăn cản anh làm như vậy.
“Sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé......" Lăng Bắc Hàn dịu dàng nói, trong giọng nói chất chứa dục vọng nồng đậm. Vừa nghe anh nói như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt liền buồn bực, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, tại sao cô lại có thể nhất thời quên mình đang mang thai được chứ?
Không nhịn được cảm giác ham muốn, còn bị Lăng Bắc Hàn mê hoặc thành ra như vậy, ai có thể chỉ cô làm thế nào để thương anh, để nhớ nhung anh đây? Úc Tử Duyệt cúi đầu, “Vậy…vậy ngủ thôi......" Cô trượt thân thể nằm xuống, Lăng Bắc Hàn giúp cô nằm xuống, cẩn thận không để cho vết thương của cô bị va chạm.
“Anh ngủ cùng với em, được không?" Cảm thấy như anh định xuống giường, Úc Tử Duyệt làm nũng nói, đã mười ngày nay không được ngủ cùng anh, nghĩ đến khiến trái tim cô nghẹn ngào.
Lăng Bắc Hàn đang xuống giường, nghe thấy lời cô nói, cong môi cười, nằm xuống bên cạnh. Lúc này tay chân của Úc Tử Duyệt lập tức giống như dây leo, quấn lên thân thể anh, một cánh tay vòng qua lồng ngực của anh, một chân quấn lên chân của anh.
Ôm anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, cô cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ cần như thế này thôi là đủ rồi. Mà ngược lại ham muốn trong người Lăng Bắc Hàn vẫn chưa chịu tan đi, giờ phút này anh rất hạnh phúc cũng rất khó chịu, có người đẹp trong ngực lại không thể đụng vào....... Quả thật là giết người mà! Đã vậy cô ấy còn không ngừng uốn éo thân người, chân của cô trong lúc vô tình đã thổi lên ngọn lửa ở nơi đó của anh, làm anh dễ chịu thở gấp ra tiếng.
“Á......" Úc Tử Duyệt cũng cảm thấy vật nào đó của anh cứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bóng bỏng đỏ bừng, đã cùng anh trải qua nhiều hoan ái như vậy, cô sao có thể không hiểu được như cầu lúc này của anh. Bàn tay nhỏ bé không đàng hoàng dời xuống, trượt qua bụng của anh, chậm rãi đi xuống phía dưới, dò vào trong quần của anh......
“Úc Tử Duyệt… Em...... Ưm......" Đang định bắt lấy tay cô, nhưng cô đã túm được vật rắn của anh. Cảm giác thỏa mãn đã lâu không có khiến anh thở gấp ra tiếng, “Để em giúp anh......" Cô chậm rãi mở miệng, nhỏ giọng nói, tay nhỏ bé linh hoạt bao trùm vật đang dựng thẳng lên......
Bên trong phòng bệnh yên tĩnh thỉnh thoảng vang lên tiếng thở gấp nặng nề của đàn ông, rất mập mờ làm cho lòng người rung động, Úc Tử Duyệt thành thạo phục vụ anh, cho đến vật trong tay cô của anh buông lỏng......
“Đau quá......" Trong một phòng bệnh khác, thỉnh thoảng có thể nghe thấy được những tiếng rên rỉ khổ sởphát ra từ miệng của cô gái đang nằm trên giường bệnh, một bóng dáng mặc áo khoác trắng nhẹ nhàng đi tới bên giường bệnh, tiếng rên rỉ đau đớn trong giấc mộng của Nhan Tịch, từng tiếng từng tiếng gõ vào trái tim của người đang đi tới.
Lục Khải Chính cố nén nỗi đau đớn trong lòng, tới gần giường bệnh, từng bước một đến gần cô, trái tim co rút, quặn đau.
“Đau....... Ba....... Ba......" Trên giường bệnh, Nhan Tịch nắm thật chặt chiếc chăn bông, thân thể co rúm lại, hai mắt nhắm chặt, từng giọt nước chậm rãi chảy ra nơi khóe mắt, trong miệng thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên rỉ.
Lục Khải Chính đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô, bàn tay anh chạm vào cô, cảm nhận được sự tồn tại của cô, trái tim anh run lên dữ dội, “Mùi hương trên tay anh rất giống ba tôi, thoang thoảng mùi thuốc lá...... Chạm vào liền cảm thấy rất an toàn......" Trong đầu chợt nhớ lại những lời Nhan Tịch đã nói trong men say, khóe miệng Lục Khải Chính mạnh mẽ co giật.
Hiện tại, cảm giác anh mang lại cho cô là gì?... Hẳn là cảm giác an toàn đó đã biến mất.
Trong lúc cô khổ sở, tuyệt vọng, anh lại đứng bên cạnh trơ mắt nhìn cô bị người khác làm nhục, mà không có cách nào bảo vệ cô.
“Đau quá......" Tiếng rên rỉ khàn khàn của cô lại vang lên, tiếng rên khổ sở này như đang lăng trì trái tim anh. Cả khuôn mặt anh bị khẩu trang che mất, nhưng đôi mắt lại đỏ ửng ướt át. Dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô, Lục Khải Chính cố gắng hết sức đè nén tâm tình của mình.
Trong mơ hồ, Nhan Tịch cảm giác như có người vuốt ve mặt cô, bàn tay mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng, dường như là người ba cô yêu quý nhất, lệ thuộc nhất, nhưng lại giống như của một người khác, nhưng cô không hề phòng bị nữa, làm nũng kêu lên tiếng......
Lục Khải Chính cảm giác cô sắp tỉnh, vội vàng thu tay lại, bóng dáng cao lớn xoay tròn, tránh trong góc rèm cửa sổ......
“Đừng đi......" Cô giật mình tỉnh lại, ngồi bật dậy, thân dưới vô cung đau nhức, khuôn mặt Nhan Tịch nhăn lại mới nén được sự đau đớn này. Tất cả đèn trong phòng bệnh đều được bật sáng, nhưng bốn phía trống rỗng, không một bóng người.
Cô cô đơn ngồi trên giường bệnh, cười cười, nước mắt lại không kìm nén được mà chảy ra......
Đau lắm, nhưng tim cô còn đau hơn, cô ôm mình co rúc trên giường bệnh, đem nỗi thống khổ, uất ức và nước mắt ban ngày đã bị bản thân đè nén toàn bộ đều bộc phát ra ngoài.
Lục Khải Chính núp ở sau rèm cửa sổ, đau lòng nhìn dáng vẻ khổ sở khóc thầm của cô, nhưng anh lại không thể nào tiến lên an ủi cô. Hồi lâu, chỉ thấy cô lau khô nước mắt, tựa người vào đầu giường, lấy bàn cơm bên cạnh giường bệnh, sau đó lấy laptop ra, đặt lên bàn, bật máy.
Lúc này rồi cô còn viết tiểu thuyết được sao?
Cô đánh máy, đem hết trải nghiệm hai ngày qua gõ ra thành từng con chữ, cô đã từng nghĩ mình thật may mắn vì không gặp phải những chuyện tàn nhẫn kia, nhưng thật không ngờ......
Nhan Tịch, đây chỉ là chuyện nhỏ, rất nhỏ, so với những chuyện mày đã phải trải qua, chuyện này không tính là gì cả, không là gì cả.......Vừa khóc vừa viết, cô cũng không ngừng tự an ủi chính mình, trong đầu không khỏi hiện lên gương mặt của Lục Khải Chính, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
Lục Khải Chính nhân lúc Nhan Tịch không chú ý, nhẹ nhàng nhanh chóng lẻn khỏi phòng bệnh của cô.
Cửa phòng nhẹ nhàng vang lên một tiếng, cô ngẩng đầu lên, không thấy gì cả, có lẽ chỉ là gió......
Ngày hôm sau, rất nhiều người tới thăm Úc Tử Duyệt, toàn bộ người nhà họ Lăng đều tới, ai cũng đã biết tin Úc Tử Duyệt mang thai, mọi người đều rất vui vẻ.
“Khải Lâm, Duyệt Duyệt đã có tin vui rồi, con thì sao?" Trong phòng bệnh lúc này giống như đang mở hội nghị gia đình, bà nội của Lục Khải Lâm nói với cô. Cái vấn đề khiến lòng người nhức nhối này, đối với Lục Khải Lầm mà nói không khác gì hành hạ.
Trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười nhàn nhạt, cứng ngắc, cảm giác không được tự nhiên, cô chỉ đứng đó cười cười.
“Ha, cuối cùng em đã được lên chức cô rồi. Thật hy vọng tiểu bảo bối này mau mau ra ngoài......" Lăng Bắc Sam đứng ở sau lưng mẹ của cô lớn tiếng nói.
“Cái con bé này......" Bà Tiếu Dĩnh vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô, tức giận nói, nửa câu sau cũng không nói ra hết, cũng nói đến phát chán rồi, cô vẫn cứ thờ ơ không chịu tìm người yêu.
“Mẹ......" Lăng Bắc Sam oán trách.....
“Bắc Sam, nếu cháu không tự tìm được thì để chúng ta giới thiệu cho...... Thím thấy nhà họ Cố có cậu A Thần không tệ đâu." Lúc này bà nội của Lục Khải Lâm, cũng chính là thím hai của Lăng Bắc Sam chen miệng vào nói.
“Thím hai, thím muốn nói thằng nhóc Cố Diệc Thần ấy ạ?" Lăng Bắc Sam chán ghét mở miệng, giống như là đang được nghe một câu chuyện cười, cất giọng nói.
Úc Tử Duyệt cùng Lăng Bắc Hàn hai mặt nhìn nhau, cười cười. Lăng Bắc Hàn có nghe nói đến chuyện Cố Diệc Thần thích Bắc Sam.
“Đúng vậy......"
“Thím hai, thôi đi ạ. Thằng nhóc đó còn quá non nớt......" Lăng Bắc Sam cười giỡn nói, cô là vì muốn đợi Lục Khải Chính, cô biết anh nhất định là đang nằm vùng, vì không muốn liên lụy đến cô cho nên mới từ hôn với cô. Chuyện này, cô tin chắc như vậy.
“Ơ hay, thằng nhóc Cố Diệc Thần nhỏ hơn con có hai tháng, sao lại non nớt được? Hóa ra cô đang chê tôi già đúng không?" Lăng Bắc Diệp đột nhiên từ cửa phòng bệnh đi vào, trêu ghẹo Lăng Bắc Sam.
“Lăng Bắc Diệp, anh đó...... Đồ ‘tay không bắt cá’!" Lăng Bắc Sam xông lại, giận dữ nói với Lăng Bắc Diệp.
“Anh ăn ngay nói thật mà, phải không bà xã?" Lăng Bắc Diệp đi tới phía sau Lục Khải Lâm, ôm cổ của cô, thân mật nói. Lục Khải Lâm lúng túng cứng ngắc gật đầu một cái, lại lắc đầu.
“Được lắm. Con bị ghét bỏ rồi, con đi trước đây. Mẹ, con về công ty đây, bác gái, thím, anh trai, chị dâu nhỏ, tôi lượn đây......" Lăng Bắc Sam nói xong, cầm túi xách lên, đi ra cửa, phất tay về phía bọn họ.
“Con bé này, tích cách càng ngày càng giống con trai."
“Bắc Sam rất ngoan, tích cánh ngay thẳng. Có thể nhận ra được nó chưa quên Khải Chính......" Tiếu Dĩnh lúc này chợt nói chen vào.
“Aizz...... Lục Khải Chính......" Thím ba vừa định nói đến Lục Khải Chính, lại nhìn thấy Lục Khải Lâm đang ở đây, liền không nói nữa. Trong lòng Lục Khải Lâm bây giờ cũng đang rất phiền não, người nhà họ Lâm cũng bị anh hai cô làm liên lụy, khiến cho cả nhà buồn phiền......
Lăng Bắc Sam chưa rời khỏi bệnh viện mà tìm đến phòng bệnh của Nhan Tịch. Cô ấy từng mang thai đứa con của Lục Khải Chính, cô biết. Tối hôm trước Nhan Tịch gặp chuyện, cô cũng biết.
Ngồi ở giường bệnh, Nhan Tịch nhìn Lăng Bắc Sam với bộ quần áo đầy vẻ chín chắn, già dặn, mái tóc đuôi ngựa búi cao đầy vẻ tự tin, khóe miệng nhẹ cong lên, cô không biết Lăng Bắc Sam đến tìm cô là vì chuyện gì.
“Chị yêu Lục Khải Chính?" Lăng Bắc Sam mở miệng, trực tiếp hỏi Nhan Tịch.
Nhan Tịch nhìn Lăng Bắc Sam, ánh mắt lóe lên, lại khẽ lắc đầu, “Nhưng tôi yêu anh ấy, từ khi bắt đầu hiểu chuyện tôi đã thích anh ấy, cả ngày đi theo anh, mãi mãi luôn như vậy, cứ như thế nhiều năm......" Lăng Bắc Sam cũng không còn cười nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn Nhan Tịch đang nằm trên giường bệnh, nói.
“Anh ấy nợ chị, tôi có thể giúp anh ấy trả. Chị có khó khăn gì, có thể đến tìm tôi." Lăng Bắc Sam tiến lại, móc danh thiếp ra đưa cho Nhan Tịch. Nhan Tịch nhận lấy, mỉm cười: “Cám ơn, có điều sự giúp đỡ của cô, tôi không cần. Tôi và Lục Khải Chính, hẳn cô cũng biết, chỉ là đàu vui thôi." Nhan Tịch cười nói, không thấy rõ tên công ty trên danh thiếp, chỉ thấy tên của Lăng Bắc Sam phía sau, cùng ba chữ ‘Tổng giám đốc’.
Quả là một cô gái tài giỏi!
Cũng là một người có giáo dục, nếu giống như trong tiểu thuyết, cô ấy nhất định sẽ đả kích cô, làm nhục cô.
Lời nói của Nhan Tịch khiến trong lòng Lăng Bắc Sam nảy sinh cảm xúc không biết gọi là gì, Lục Khải Chính à Lục Khải Chính, sao anh có thể tùy tiện như vậy được? Dù là muốn lợi dụng cô ấy, ép em rời xa anh, anh cũng không nên thật sự phát sinh quan hệ với người ta chứ.....
“Đều là phụ nữ, tôi thông cảm với cảnh ngộ của chị." Lăng Bắc Sam nhìn Nhan Tịch, không biết nên nói gì, thở dài nói một câu.
“Chỉ là ngoài ý muốn thôi, nhưng tôi vẫn cám ơn cô…."Nhan Tịch cười nói, nhưng trong lòng lại đang rất đau khổ. Cô nghĩ, chắc hẳn Lăng Bắc Sam cũng biết, Lục Khải Chính là cảnh sát nằm vùng. Trong lòng mọi người ai cũng đều biết rõ, nhưng lại không được phép nói ra khỏi miệng.
Cho nên, cô muốn lấy thân phận là vợ chưa cưới của Lục Khải Chính để bồi thường cho cô.
Nhìn bóng lưng Lăng Bắc Sam rời đi, Nhan Tịch cười chua xót, đôi khi có sự tổn thương, dù bồi thường như thế nào, cũng vô ích......
***
Úc Tử Duyệt ở lại bệnh viện hai ngày liền không chịu nổi nữa, la hét đòi về nhà. Lăng Bắc Hàn không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là để cho cô xuất viện.
“A...... Không khí ở nhà thật trong lành, dễ chịu." Vừa về đến nhà, Úc Tử Duyệt liền hít vào một hơi, lớn tiếng nói. Lăng Bắc Hàn mỉm cười đi tới chỗ TV, bật lên xem tin tức. Hai ngày nay hình như Lục Khải Chính lại đi khỏi đại lục......
Lăng Bắc Hàn cũng hiểu được, lần này bọn họ rời đi, nhất định sẽ có động tĩnh mới.
Xem hết một lượt, không còn nghe thấy bất kì tin tức nào của Tư Đồ Ngạn và Lục Khải Chính nữa, Lăng Bắc Hàn mới xách túi lớn túi nhỏ mua từ siêu thị đi vào trong bếp.
“Bắc Hàn, em đói rồi, anh mau nấu cơm đi......" Đại gia Úc Tử Duyệt ngồi trên ghế sofa, mở DVD xem hoạt hình, lớn tiếng ra lệnh cho Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn nhẫn nhịn đi vào trong bếp.
Chỉ chốc lát sau, Trung tá Lăng bưng một dĩa các loại trái cây đã được cắt gọt ra ngoài, phía trên còn cắm sẵn mấy cái nĩa, đặt trên bàn trà.
“Ngồi thẳng người lên xem." Thấy Úc Tử Duyệt gác cả hai chân lên trên bàn, ngồi không nghiêm chỉnh, Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng dạy dỗ.
“Như vầy mới thoải mái....." Úc Tử Duyệt làm nũng nói, cầm miếng táo, bỏ vào trong miệng, vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh cô vội vàng để hai chân xuống.
“Về sau nhớ kỹ cho anh, dáng ngồi không đúng cũng sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi. Cẩn thận thai nhi sai vị trí đó." Lăng Bắc Hàn nhất quyết không ngừng dạy dỗ, cố ý dùng đứa bé để uy hiếp cô, liền thấy Úc Tử Duyệt lập tức ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại.
“Biết rồi! Mau đi nấu cơm đi." Đẩy thân người đang đứng chắn trước TV sang một bên, Úc Tử Duyệt đuổi Lăng Bắc Hàn đi.
Lăng Bắc Hàn mỉm cười rời đi, trở vào phòng bếp, bắt đầu nấu ăn. Sau khi xem hết một tập phim hoạt hình, Úc Tử Duyệt lười biếng ngáp một cái, hạnh phúc sờ sờ bụng, đi vào phòng bếp......
Đứng ở cửa phòng bếp nhìn thân hình cao lớn của Lăng Bắc Hàn đang đeo tạp dề, bận rộn nấu nướng, khóe miệng cô không tự chủ cong lên, nở một nụ cười hạnh phúc. Nhưng nghĩ đến ngày mai anh lại phải đi, trong lòng Úc Tử Duyệt chợt chua xót.
Đi tới phía sau anh, vòng tay ôm hông anh.
“Sao thế?" Lăng Bắc Hàn không xoay người lại, hưởng thụ cái ôm của cô, cảm giác ấm áp lan tỏa từ tận đáy lòng......
“Tiểu Hàn Hàn không muốn ba trở về bộ đội." Úc Tử Duyệt gối đầu lên lưng của Lăng Bắc Hàn, làm nũng. Lời của cô khiến anh buồn cười, nhếch miệng lên, “Làm sao em biết là Tiểu Hàn Hàn? Nếu là một Tiểu Duyệt Duyệt thì sao?".
Nếu là sinh bé gái cũng không tồi, trong đầu Lăng Bắc Hàn bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ của con gái.
“Bởi vì lão Hàn Hàn không thể ở bên em hàng ngày, cho nên em không thể làm gì khác hơn là sinh ra Tiểu Hàn Hàn để nó luôn ở bên em. Lão Lăng, anh gặp phải chuyện lớn rồi." Úc Tử Duyệt ôm Lăng Bắc Hàn có chút đắc ý nói, về sau có con trai cùng với cô, cô sẽ không phải cả ngày nhớ nhung anh nữa.
Lời này quả nhiên khiến Lăng Bắc Hàn cảm thấy có chút lo lắng, chẳng lẽ sau này có con rồi, cô sẽ càng ngày càng lạnh nhạt với anh sao? Chuyện này không thể được!
“Tiểu Hàn Hàn làm sao có sức hấp dẫn như anh được!" Lăng Bắc Hàn băm thịt, vừa đắc ý nói.
“Vậy cũng chưa chắc......" Đồ đàn ông tự phụ! Úc Tử Duyệt ở sau lưng mắng Lăng Bắc Hàn một câu, nhưng vẫn ôm anh rất chặt, hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi này.
“Ọe......"
“Sao thế?"
“Ưm...... Buồn nôn quá......" Ăn một miếng cá hấp, Úc Tử Duyệt chợt muốn ói, vội chạy ra khỏi phòng bếp, Lăng Bắc Hàn vội vàng đuổi theo.
“Dạ dày không thoải mái sao?"
“Không biết...... Ọe...... Có lẽ nào là nôn nghén?"
“Nôn nghén cũng không nhanh như vậy được." Từ lần bọn họ ân ái đến giờ mới chỉ được hai mươi ngày, sao đãcó phản ứng nhanh như vậy? Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ, sau khi Úc Tử Duyệt súc miệng, anh vội dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra.
“Sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé......" Lăng Bắc Hàn dịu dàng nói, trong giọng nói chất chứa dục vọng nồng đậm. Vừa nghe anh nói như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt liền buồn bực, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, tại sao cô lại có thể nhất thời quên mình đang mang thai được chứ?
Không nhịn được cảm giác ham muốn, còn bị Lăng Bắc Hàn mê hoặc thành ra như vậy, ai có thể chỉ cô làm thế nào để thương anh, để nhớ nhung anh đây? Úc Tử Duyệt cúi đầu, “Vậy…vậy ngủ thôi......" Cô trượt thân thể nằm xuống, Lăng Bắc Hàn giúp cô nằm xuống, cẩn thận không để cho vết thương của cô bị va chạm.
“Anh ngủ cùng với em, được không?" Cảm thấy như anh định xuống giường, Úc Tử Duyệt làm nũng nói, đã mười ngày nay không được ngủ cùng anh, nghĩ đến khiến trái tim cô nghẹn ngào.
Lăng Bắc Hàn đang xuống giường, nghe thấy lời cô nói, cong môi cười, nằm xuống bên cạnh. Lúc này tay chân của Úc Tử Duyệt lập tức giống như dây leo, quấn lên thân thể anh, một cánh tay vòng qua lồng ngực của anh, một chân quấn lên chân của anh.
Ôm anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, cô cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ cần như thế này thôi là đủ rồi. Mà ngược lại ham muốn trong người Lăng Bắc Hàn vẫn chưa chịu tan đi, giờ phút này anh rất hạnh phúc cũng rất khó chịu, có người đẹp trong ngực lại không thể đụng vào....... Quả thật là giết người mà! Đã vậy cô ấy còn không ngừng uốn éo thân người, chân của cô trong lúc vô tình đã thổi lên ngọn lửa ở nơi đó của anh, làm anh dễ chịu thở gấp ra tiếng.
“Á......" Úc Tử Duyệt cũng cảm thấy vật nào đó của anh cứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bóng bỏng đỏ bừng, đã cùng anh trải qua nhiều hoan ái như vậy, cô sao có thể không hiểu được như cầu lúc này của anh. Bàn tay nhỏ bé không đàng hoàng dời xuống, trượt qua bụng của anh, chậm rãi đi xuống phía dưới, dò vào trong quần của anh......
“Úc Tử Duyệt… Em...... Ưm......" Đang định bắt lấy tay cô, nhưng cô đã túm được vật rắn của anh. Cảm giác thỏa mãn đã lâu không có khiến anh thở gấp ra tiếng, “Để em giúp anh......" Cô chậm rãi mở miệng, nhỏ giọng nói, tay nhỏ bé linh hoạt bao trùm vật đang dựng thẳng lên......
Bên trong phòng bệnh yên tĩnh thỉnh thoảng vang lên tiếng thở gấp nặng nề của đàn ông, rất mập mờ làm cho lòng người rung động, Úc Tử Duyệt thành thạo phục vụ anh, cho đến vật trong tay cô của anh buông lỏng......
“Đau quá......" Trong một phòng bệnh khác, thỉnh thoảng có thể nghe thấy được những tiếng rên rỉ khổ sởphát ra từ miệng của cô gái đang nằm trên giường bệnh, một bóng dáng mặc áo khoác trắng nhẹ nhàng đi tới bên giường bệnh, tiếng rên rỉ đau đớn trong giấc mộng của Nhan Tịch, từng tiếng từng tiếng gõ vào trái tim của người đang đi tới.
Lục Khải Chính cố nén nỗi đau đớn trong lòng, tới gần giường bệnh, từng bước một đến gần cô, trái tim co rút, quặn đau.
“Đau....... Ba....... Ba......" Trên giường bệnh, Nhan Tịch nắm thật chặt chiếc chăn bông, thân thể co rúm lại, hai mắt nhắm chặt, từng giọt nước chậm rãi chảy ra nơi khóe mắt, trong miệng thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên rỉ.
Lục Khải Chính đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô, bàn tay anh chạm vào cô, cảm nhận được sự tồn tại của cô, trái tim anh run lên dữ dội, “Mùi hương trên tay anh rất giống ba tôi, thoang thoảng mùi thuốc lá...... Chạm vào liền cảm thấy rất an toàn......" Trong đầu chợt nhớ lại những lời Nhan Tịch đã nói trong men say, khóe miệng Lục Khải Chính mạnh mẽ co giật.
Hiện tại, cảm giác anh mang lại cho cô là gì?... Hẳn là cảm giác an toàn đó đã biến mất.
Trong lúc cô khổ sở, tuyệt vọng, anh lại đứng bên cạnh trơ mắt nhìn cô bị người khác làm nhục, mà không có cách nào bảo vệ cô.
“Đau quá......" Tiếng rên rỉ khàn khàn của cô lại vang lên, tiếng rên khổ sở này như đang lăng trì trái tim anh. Cả khuôn mặt anh bị khẩu trang che mất, nhưng đôi mắt lại đỏ ửng ướt át. Dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô, Lục Khải Chính cố gắng hết sức đè nén tâm tình của mình.
Trong mơ hồ, Nhan Tịch cảm giác như có người vuốt ve mặt cô, bàn tay mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng, dường như là người ba cô yêu quý nhất, lệ thuộc nhất, nhưng lại giống như của một người khác, nhưng cô không hề phòng bị nữa, làm nũng kêu lên tiếng......
Lục Khải Chính cảm giác cô sắp tỉnh, vội vàng thu tay lại, bóng dáng cao lớn xoay tròn, tránh trong góc rèm cửa sổ......
“Đừng đi......" Cô giật mình tỉnh lại, ngồi bật dậy, thân dưới vô cung đau nhức, khuôn mặt Nhan Tịch nhăn lại mới nén được sự đau đớn này. Tất cả đèn trong phòng bệnh đều được bật sáng, nhưng bốn phía trống rỗng, không một bóng người.
Cô cô đơn ngồi trên giường bệnh, cười cười, nước mắt lại không kìm nén được mà chảy ra......
Đau lắm, nhưng tim cô còn đau hơn, cô ôm mình co rúc trên giường bệnh, đem nỗi thống khổ, uất ức và nước mắt ban ngày đã bị bản thân đè nén toàn bộ đều bộc phát ra ngoài.
Lục Khải Chính núp ở sau rèm cửa sổ, đau lòng nhìn dáng vẻ khổ sở khóc thầm của cô, nhưng anh lại không thể nào tiến lên an ủi cô. Hồi lâu, chỉ thấy cô lau khô nước mắt, tựa người vào đầu giường, lấy bàn cơm bên cạnh giường bệnh, sau đó lấy laptop ra, đặt lên bàn, bật máy.
Lúc này rồi cô còn viết tiểu thuyết được sao?
Cô đánh máy, đem hết trải nghiệm hai ngày qua gõ ra thành từng con chữ, cô đã từng nghĩ mình thật may mắn vì không gặp phải những chuyện tàn nhẫn kia, nhưng thật không ngờ......
Nhan Tịch, đây chỉ là chuyện nhỏ, rất nhỏ, so với những chuyện mày đã phải trải qua, chuyện này không tính là gì cả, không là gì cả.......Vừa khóc vừa viết, cô cũng không ngừng tự an ủi chính mình, trong đầu không khỏi hiện lên gương mặt của Lục Khải Chính, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
Lục Khải Chính nhân lúc Nhan Tịch không chú ý, nhẹ nhàng nhanh chóng lẻn khỏi phòng bệnh của cô.
Cửa phòng nhẹ nhàng vang lên một tiếng, cô ngẩng đầu lên, không thấy gì cả, có lẽ chỉ là gió......
Ngày hôm sau, rất nhiều người tới thăm Úc Tử Duyệt, toàn bộ người nhà họ Lăng đều tới, ai cũng đã biết tin Úc Tử Duyệt mang thai, mọi người đều rất vui vẻ.
“Khải Lâm, Duyệt Duyệt đã có tin vui rồi, con thì sao?" Trong phòng bệnh lúc này giống như đang mở hội nghị gia đình, bà nội của Lục Khải Lâm nói với cô. Cái vấn đề khiến lòng người nhức nhối này, đối với Lục Khải Lầm mà nói không khác gì hành hạ.
Trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười nhàn nhạt, cứng ngắc, cảm giác không được tự nhiên, cô chỉ đứng đó cười cười.
“Ha, cuối cùng em đã được lên chức cô rồi. Thật hy vọng tiểu bảo bối này mau mau ra ngoài......" Lăng Bắc Sam đứng ở sau lưng mẹ của cô lớn tiếng nói.
“Cái con bé này......" Bà Tiếu Dĩnh vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô, tức giận nói, nửa câu sau cũng không nói ra hết, cũng nói đến phát chán rồi, cô vẫn cứ thờ ơ không chịu tìm người yêu.
“Mẹ......" Lăng Bắc Sam oán trách.....
“Bắc Sam, nếu cháu không tự tìm được thì để chúng ta giới thiệu cho...... Thím thấy nhà họ Cố có cậu A Thần không tệ đâu." Lúc này bà nội của Lục Khải Lâm, cũng chính là thím hai của Lăng Bắc Sam chen miệng vào nói.
“Thím hai, thím muốn nói thằng nhóc Cố Diệc Thần ấy ạ?" Lăng Bắc Sam chán ghét mở miệng, giống như là đang được nghe một câu chuyện cười, cất giọng nói.
Úc Tử Duyệt cùng Lăng Bắc Hàn hai mặt nhìn nhau, cười cười. Lăng Bắc Hàn có nghe nói đến chuyện Cố Diệc Thần thích Bắc Sam.
“Đúng vậy......"
“Thím hai, thôi đi ạ. Thằng nhóc đó còn quá non nớt......" Lăng Bắc Sam cười giỡn nói, cô là vì muốn đợi Lục Khải Chính, cô biết anh nhất định là đang nằm vùng, vì không muốn liên lụy đến cô cho nên mới từ hôn với cô. Chuyện này, cô tin chắc như vậy.
“Ơ hay, thằng nhóc Cố Diệc Thần nhỏ hơn con có hai tháng, sao lại non nớt được? Hóa ra cô đang chê tôi già đúng không?" Lăng Bắc Diệp đột nhiên từ cửa phòng bệnh đi vào, trêu ghẹo Lăng Bắc Sam.
“Lăng Bắc Diệp, anh đó...... Đồ ‘tay không bắt cá’!" Lăng Bắc Sam xông lại, giận dữ nói với Lăng Bắc Diệp.
“Anh ăn ngay nói thật mà, phải không bà xã?" Lăng Bắc Diệp đi tới phía sau Lục Khải Lâm, ôm cổ của cô, thân mật nói. Lục Khải Lâm lúng túng cứng ngắc gật đầu một cái, lại lắc đầu.
“Được lắm. Con bị ghét bỏ rồi, con đi trước đây. Mẹ, con về công ty đây, bác gái, thím, anh trai, chị dâu nhỏ, tôi lượn đây......" Lăng Bắc Sam nói xong, cầm túi xách lên, đi ra cửa, phất tay về phía bọn họ.
“Con bé này, tích cách càng ngày càng giống con trai."
“Bắc Sam rất ngoan, tích cánh ngay thẳng. Có thể nhận ra được nó chưa quên Khải Chính......" Tiếu Dĩnh lúc này chợt nói chen vào.
“Aizz...... Lục Khải Chính......" Thím ba vừa định nói đến Lục Khải Chính, lại nhìn thấy Lục Khải Lâm đang ở đây, liền không nói nữa. Trong lòng Lục Khải Lâm bây giờ cũng đang rất phiền não, người nhà họ Lâm cũng bị anh hai cô làm liên lụy, khiến cho cả nhà buồn phiền......
Lăng Bắc Sam chưa rời khỏi bệnh viện mà tìm đến phòng bệnh của Nhan Tịch. Cô ấy từng mang thai đứa con của Lục Khải Chính, cô biết. Tối hôm trước Nhan Tịch gặp chuyện, cô cũng biết.
Ngồi ở giường bệnh, Nhan Tịch nhìn Lăng Bắc Sam với bộ quần áo đầy vẻ chín chắn, già dặn, mái tóc đuôi ngựa búi cao đầy vẻ tự tin, khóe miệng nhẹ cong lên, cô không biết Lăng Bắc Sam đến tìm cô là vì chuyện gì.
“Chị yêu Lục Khải Chính?" Lăng Bắc Sam mở miệng, trực tiếp hỏi Nhan Tịch.
Nhan Tịch nhìn Lăng Bắc Sam, ánh mắt lóe lên, lại khẽ lắc đầu, “Nhưng tôi yêu anh ấy, từ khi bắt đầu hiểu chuyện tôi đã thích anh ấy, cả ngày đi theo anh, mãi mãi luôn như vậy, cứ như thế nhiều năm......" Lăng Bắc Sam cũng không còn cười nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn Nhan Tịch đang nằm trên giường bệnh, nói.
“Anh ấy nợ chị, tôi có thể giúp anh ấy trả. Chị có khó khăn gì, có thể đến tìm tôi." Lăng Bắc Sam tiến lại, móc danh thiếp ra đưa cho Nhan Tịch. Nhan Tịch nhận lấy, mỉm cười: “Cám ơn, có điều sự giúp đỡ của cô, tôi không cần. Tôi và Lục Khải Chính, hẳn cô cũng biết, chỉ là đàu vui thôi." Nhan Tịch cười nói, không thấy rõ tên công ty trên danh thiếp, chỉ thấy tên của Lăng Bắc Sam phía sau, cùng ba chữ ‘Tổng giám đốc’.
Quả là một cô gái tài giỏi!
Cũng là một người có giáo dục, nếu giống như trong tiểu thuyết, cô ấy nhất định sẽ đả kích cô, làm nhục cô.
Lời nói của Nhan Tịch khiến trong lòng Lăng Bắc Sam nảy sinh cảm xúc không biết gọi là gì, Lục Khải Chính à Lục Khải Chính, sao anh có thể tùy tiện như vậy được? Dù là muốn lợi dụng cô ấy, ép em rời xa anh, anh cũng không nên thật sự phát sinh quan hệ với người ta chứ.....
“Đều là phụ nữ, tôi thông cảm với cảnh ngộ của chị." Lăng Bắc Sam nhìn Nhan Tịch, không biết nên nói gì, thở dài nói một câu.
“Chỉ là ngoài ý muốn thôi, nhưng tôi vẫn cám ơn cô…."Nhan Tịch cười nói, nhưng trong lòng lại đang rất đau khổ. Cô nghĩ, chắc hẳn Lăng Bắc Sam cũng biết, Lục Khải Chính là cảnh sát nằm vùng. Trong lòng mọi người ai cũng đều biết rõ, nhưng lại không được phép nói ra khỏi miệng.
Cho nên, cô muốn lấy thân phận là vợ chưa cưới của Lục Khải Chính để bồi thường cho cô.
Nhìn bóng lưng Lăng Bắc Sam rời đi, Nhan Tịch cười chua xót, đôi khi có sự tổn thương, dù bồi thường như thế nào, cũng vô ích......
***
Úc Tử Duyệt ở lại bệnh viện hai ngày liền không chịu nổi nữa, la hét đòi về nhà. Lăng Bắc Hàn không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là để cho cô xuất viện.
“A...... Không khí ở nhà thật trong lành, dễ chịu." Vừa về đến nhà, Úc Tử Duyệt liền hít vào một hơi, lớn tiếng nói. Lăng Bắc Hàn mỉm cười đi tới chỗ TV, bật lên xem tin tức. Hai ngày nay hình như Lục Khải Chính lại đi khỏi đại lục......
Lăng Bắc Hàn cũng hiểu được, lần này bọn họ rời đi, nhất định sẽ có động tĩnh mới.
Xem hết một lượt, không còn nghe thấy bất kì tin tức nào của Tư Đồ Ngạn và Lục Khải Chính nữa, Lăng Bắc Hàn mới xách túi lớn túi nhỏ mua từ siêu thị đi vào trong bếp.
“Bắc Hàn, em đói rồi, anh mau nấu cơm đi......" Đại gia Úc Tử Duyệt ngồi trên ghế sofa, mở DVD xem hoạt hình, lớn tiếng ra lệnh cho Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn nhẫn nhịn đi vào trong bếp.
Chỉ chốc lát sau, Trung tá Lăng bưng một dĩa các loại trái cây đã được cắt gọt ra ngoài, phía trên còn cắm sẵn mấy cái nĩa, đặt trên bàn trà.
“Ngồi thẳng người lên xem." Thấy Úc Tử Duyệt gác cả hai chân lên trên bàn, ngồi không nghiêm chỉnh, Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng dạy dỗ.
“Như vầy mới thoải mái....." Úc Tử Duyệt làm nũng nói, cầm miếng táo, bỏ vào trong miệng, vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh cô vội vàng để hai chân xuống.
“Về sau nhớ kỹ cho anh, dáng ngồi không đúng cũng sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi. Cẩn thận thai nhi sai vị trí đó." Lăng Bắc Hàn nhất quyết không ngừng dạy dỗ, cố ý dùng đứa bé để uy hiếp cô, liền thấy Úc Tử Duyệt lập tức ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại.
“Biết rồi! Mau đi nấu cơm đi." Đẩy thân người đang đứng chắn trước TV sang một bên, Úc Tử Duyệt đuổi Lăng Bắc Hàn đi.
Lăng Bắc Hàn mỉm cười rời đi, trở vào phòng bếp, bắt đầu nấu ăn. Sau khi xem hết một tập phim hoạt hình, Úc Tử Duyệt lười biếng ngáp một cái, hạnh phúc sờ sờ bụng, đi vào phòng bếp......
Đứng ở cửa phòng bếp nhìn thân hình cao lớn của Lăng Bắc Hàn đang đeo tạp dề, bận rộn nấu nướng, khóe miệng cô không tự chủ cong lên, nở một nụ cười hạnh phúc. Nhưng nghĩ đến ngày mai anh lại phải đi, trong lòng Úc Tử Duyệt chợt chua xót.
Đi tới phía sau anh, vòng tay ôm hông anh.
“Sao thế?" Lăng Bắc Hàn không xoay người lại, hưởng thụ cái ôm của cô, cảm giác ấm áp lan tỏa từ tận đáy lòng......
“Tiểu Hàn Hàn không muốn ba trở về bộ đội." Úc Tử Duyệt gối đầu lên lưng của Lăng Bắc Hàn, làm nũng. Lời của cô khiến anh buồn cười, nhếch miệng lên, “Làm sao em biết là Tiểu Hàn Hàn? Nếu là một Tiểu Duyệt Duyệt thì sao?".
Nếu là sinh bé gái cũng không tồi, trong đầu Lăng Bắc Hàn bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ của con gái.
“Bởi vì lão Hàn Hàn không thể ở bên em hàng ngày, cho nên em không thể làm gì khác hơn là sinh ra Tiểu Hàn Hàn để nó luôn ở bên em. Lão Lăng, anh gặp phải chuyện lớn rồi." Úc Tử Duyệt ôm Lăng Bắc Hàn có chút đắc ý nói, về sau có con trai cùng với cô, cô sẽ không phải cả ngày nhớ nhung anh nữa.
Lời này quả nhiên khiến Lăng Bắc Hàn cảm thấy có chút lo lắng, chẳng lẽ sau này có con rồi, cô sẽ càng ngày càng lạnh nhạt với anh sao? Chuyện này không thể được!
“Tiểu Hàn Hàn làm sao có sức hấp dẫn như anh được!" Lăng Bắc Hàn băm thịt, vừa đắc ý nói.
“Vậy cũng chưa chắc......" Đồ đàn ông tự phụ! Úc Tử Duyệt ở sau lưng mắng Lăng Bắc Hàn một câu, nhưng vẫn ôm anh rất chặt, hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi này.
“Ọe......"
“Sao thế?"
“Ưm...... Buồn nôn quá......" Ăn một miếng cá hấp, Úc Tử Duyệt chợt muốn ói, vội chạy ra khỏi phòng bếp, Lăng Bắc Hàn vội vàng đuổi theo.
“Dạ dày không thoải mái sao?"
“Không biết...... Ọe...... Có lẽ nào là nôn nghén?"
“Nôn nghén cũng không nhanh như vậy được." Từ lần bọn họ ân ái đến giờ mới chỉ được hai mươi ngày, sao đãcó phản ứng nhanh như vậy? Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ, sau khi Úc Tử Duyệt súc miệng, anh vội dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra.
Tác giả :
Ức Tích Nhan