Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám Đốc
Chương 35: Đón gió tẩy trần
Làm mất thẻ căn cước, đối với việc sinh hoạt trước mắt càng thêm khốn khó, Vân Thi Thi không thể đi xin việc được, quả thực là như đổ thêm dầu vào lửa.
Ngày thứ hai liền đi làm lại một cái thẻ căn cước khác, nhưng mà những người dân cảnh kia thực sự là lười nhác quá đáng, cứ kéo dài việc trì hoãn, không đem chuyện của cô để vào trong mắt, qua loa lấy cớ bận nhiều công việc.
Hơn hai tuần lễ mà giấy chứng nhận vẫn chưa có, cô tức giận suýt chút nữa bạo phát.
Thử đi phỏng vấn mấy công ty, đều lấy lý do cô không có thẻ căn cước mà từ chối.
Tất nhiên cô không nói chuyện này với cha Vân, nhưng không biết cha Vân từ nơi nào biết được tin cô bị công ty sa thải, cũng không biết là vì nguyên do gì, không nói gì, chỉ là đưa cho cô một chút sinh hoạt phí.
Bạn tốt Tiêu Tuyết biết được việc này liền hào phóng cho cô mượn một khoản tiền, tính là giúp cô vượt qua hoàn cảnh khó khắn trước mắt.
Tiêu Tuyết là bạn học kiêm bạn thân thời cao trung, thân thiết đến xương tủy, thân như tỷ muội.
Lúc đó Vân Thi Thi mang thai, cả trường đều ngầm xuất hiện tin tức, tất cả mọi người hoài nghi cô bị ông chủ bao dưỡng, chỉ có Tiêu Tuyết là tin tưởng.
Cuối cùng hiểu lầm mới hóa giải.
Bây giờ Tiêu Tuyết về nước, Vân Thi Thi mang theo Hữu Hữu giúp cô đón gió tẩy trần.
Vừa thấy mặt, Tiêu Tuyết liền rơi nước mắt, đem cô ôm thật chặt vào lòng.
Tiêu Tuyết đang lên án cô lúc trước lỡ hẹn, bỗng nhiên nhìn thấy Hữu Hữu đứng bên cạnh cô.
Trong chốc lát, con mắt của Tiêu Tuyết trợn lên như chuông đồng (so sánh hơi kỳ nhưng nó dịch vậy nên mình để nguyên), ngây ngốc chớp chớp mắt nửa ngày, bị đứa trẻ này làm sợ hãi một hồi.
Bình thường cô đã gặp rất nhiều khuôn mặt, nhưng mà vẫn bị vẻ đẹp trai non nớt của Hữu Hữu làm cho kinh ngạc.
Đặc biệt là cái đôi mắt trong suốt như nước kia, đuôi mắt cong lên, ý cười ấm áp nhu hòa, quả thực làm con tim Tiêu Tuyết muốn tan chảy.
“A! Trời ạ! Tên tiểu tử này đáng yêu chết mất!"
Tiêu Tuyết ngồi xổm xuống nâng khuôn mặt trắng nõn của Hữu Hữu, liền hận không thể nhào nặn đứa nhỏ này trong lòng.
Cô hỏi Vân Thi Thi: “Thi Thi, đây là em trai cậu sao?"
Vân Thi Thi cười, lập tức giải thích: “Không phải! Giới thiệu một chút, đây là Vân Thiên Hữu, con trai của mình", Dừng một chút, cô kéo Hữu Hữu qua, “Hữu Hữu, đây chính là dì Tiêu mà mẹ đã nhắc tới."
Vẻ mặt của Tiêu Tuyết trong phút chốc đọng lại, một hồi kinh ngạc: “Cái gì? Cậu nói cái gì?"
Hữu Hữu một mặt tao nhã mà cười ôn nhu nói: “Chào dì Tiêu, con là Vân Thiên Hữu, con trai của mẹ Vân, dì có thể gọi con là Hữu Hữu."
Con trai? Mẹ? Có lầm không vậy…
Tiêu Tuyết há hốc mồm, so sánh qua lại một chút, cái môi mềm cùng nụ cười nhợt nhạt giống Vân Thi Thi như đúc.
Cô vẫn cho là việc Vân Thi Thi mang thai chỉ là tin đồn, không nghĩ tới là sự thật, trong lúc nhất thời không biết nên tiêu hóa thế nào!
Ồ? Nhưng không đúng rồi! Đứa nhỏ này nhìn qua cũng sáu, bảy tuổi, tính toán thời gian một chút, nó sinh vào thời điểm cô xuất ngoại?
Vân Thi Thi bất đắc dĩ cười nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, ăn cơm trước đi."
Ngày thứ hai liền đi làm lại một cái thẻ căn cước khác, nhưng mà những người dân cảnh kia thực sự là lười nhác quá đáng, cứ kéo dài việc trì hoãn, không đem chuyện của cô để vào trong mắt, qua loa lấy cớ bận nhiều công việc.
Hơn hai tuần lễ mà giấy chứng nhận vẫn chưa có, cô tức giận suýt chút nữa bạo phát.
Thử đi phỏng vấn mấy công ty, đều lấy lý do cô không có thẻ căn cước mà từ chối.
Tất nhiên cô không nói chuyện này với cha Vân, nhưng không biết cha Vân từ nơi nào biết được tin cô bị công ty sa thải, cũng không biết là vì nguyên do gì, không nói gì, chỉ là đưa cho cô một chút sinh hoạt phí.
Bạn tốt Tiêu Tuyết biết được việc này liền hào phóng cho cô mượn một khoản tiền, tính là giúp cô vượt qua hoàn cảnh khó khắn trước mắt.
Tiêu Tuyết là bạn học kiêm bạn thân thời cao trung, thân thiết đến xương tủy, thân như tỷ muội.
Lúc đó Vân Thi Thi mang thai, cả trường đều ngầm xuất hiện tin tức, tất cả mọi người hoài nghi cô bị ông chủ bao dưỡng, chỉ có Tiêu Tuyết là tin tưởng.
Cuối cùng hiểu lầm mới hóa giải.
Bây giờ Tiêu Tuyết về nước, Vân Thi Thi mang theo Hữu Hữu giúp cô đón gió tẩy trần.
Vừa thấy mặt, Tiêu Tuyết liền rơi nước mắt, đem cô ôm thật chặt vào lòng.
Tiêu Tuyết đang lên án cô lúc trước lỡ hẹn, bỗng nhiên nhìn thấy Hữu Hữu đứng bên cạnh cô.
Trong chốc lát, con mắt của Tiêu Tuyết trợn lên như chuông đồng (so sánh hơi kỳ nhưng nó dịch vậy nên mình để nguyên), ngây ngốc chớp chớp mắt nửa ngày, bị đứa trẻ này làm sợ hãi một hồi.
Bình thường cô đã gặp rất nhiều khuôn mặt, nhưng mà vẫn bị vẻ đẹp trai non nớt của Hữu Hữu làm cho kinh ngạc.
Đặc biệt là cái đôi mắt trong suốt như nước kia, đuôi mắt cong lên, ý cười ấm áp nhu hòa, quả thực làm con tim Tiêu Tuyết muốn tan chảy.
“A! Trời ạ! Tên tiểu tử này đáng yêu chết mất!"
Tiêu Tuyết ngồi xổm xuống nâng khuôn mặt trắng nõn của Hữu Hữu, liền hận không thể nhào nặn đứa nhỏ này trong lòng.
Cô hỏi Vân Thi Thi: “Thi Thi, đây là em trai cậu sao?"
Vân Thi Thi cười, lập tức giải thích: “Không phải! Giới thiệu một chút, đây là Vân Thiên Hữu, con trai của mình", Dừng một chút, cô kéo Hữu Hữu qua, “Hữu Hữu, đây chính là dì Tiêu mà mẹ đã nhắc tới."
Vẻ mặt của Tiêu Tuyết trong phút chốc đọng lại, một hồi kinh ngạc: “Cái gì? Cậu nói cái gì?"
Hữu Hữu một mặt tao nhã mà cười ôn nhu nói: “Chào dì Tiêu, con là Vân Thiên Hữu, con trai của mẹ Vân, dì có thể gọi con là Hữu Hữu."
Con trai? Mẹ? Có lầm không vậy…
Tiêu Tuyết há hốc mồm, so sánh qua lại một chút, cái môi mềm cùng nụ cười nhợt nhạt giống Vân Thi Thi như đúc.
Cô vẫn cho là việc Vân Thi Thi mang thai chỉ là tin đồn, không nghĩ tới là sự thật, trong lúc nhất thời không biết nên tiêu hóa thế nào!
Ồ? Nhưng không đúng rồi! Đứa nhỏ này nhìn qua cũng sáu, bảy tuổi, tính toán thời gian một chút, nó sinh vào thời điểm cô xuất ngoại?
Vân Thi Thi bất đắc dĩ cười nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, ăn cơm trước đi."
Tác giả :
Hoa Dung Nguyệt Hạ