Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám Đốc
Chương 11: Hữu Hữu là bảo bối tâm can của cô
Trải qua một phen cấp cứu, lúc này mới bảo vệ được cậu, chẳng qua đứa nhỏ này thân thể quá mức yếu ớt, từ nhỏ liền bị bệnh không ngừng, lại vừa không có cha, vì vậy cô đem cậu cưng chiều vào xương tủy, cho cậu nhiều yêu thương, để cậu biết, không có cha cậu vẫn được yêu thương nhiều hơn, không phải ít!
Cô gọi cậu là “Vân Thiên Hữu", để cảm ơn trời cao đã phù hộ cho cậu, cũng hi vọng cậu có thể khỏe mạnh mà lớn lên.
Mà liên quan tới chuyện của cậu, cha thay cô giấu đi, lúc ấy Viện trưởng của bệnh viện cùng cha có giao tình tốt, vì nàng mà sửa lại ghi chép, vậy nên người đàn ông kia cũng không biết chuyện, Hữu Hữu mới có thể ở lại bên cạnh cô, không bị người đàn ông kia mang đi. Nếu bị nam nhân đó phát hiện ra sự tồn tại của Hữu Hữu, cô không dám tưởng tượng mất đi hữu hữu sẽ tuyệt vọng như thế nào.
Sau này cô trở lại đại học tiếp tục học, công ty của cha cuối cùng không thể chống đỡ nổi nữa, cha liền ra tòa làm thủ tục phá sản, mà người đàn ông kia thực hiện lời hứa, vì hắn mà hạ sinh đứa trẻ, trả một khoản tiền không hề rẻ, thậm chí so với trên hợp đồng nhiều hơn không ít.
Cái này cũng giúp cô giảm đi nhiều gánh nặng, dùng số thù lao này thay cha trả nợ.
Công ty sa ngã, Vân Nghiệp Trình đánh liều bắt đầu lại từ đầu, nhưng mà dù sao cũng già rồi, cộng thêm trải qua nhiều vấp ngã, bên người có quá nhiều ràng buộc, đã sớm không còn sự hăm hở năm đó, không còn nhiều dũng khí, gặp khó khăn liên tục.
Mẹ nuôi Lý Cầm không có vinh hoa phú quý, lại hận đã gả cho một lão già vô dụng như Vân Nghiệp Trình. Nhưng bà ấy là bà chủ gia đình, cuộc sống cấp bách không thể làm gì khác hơn là ra ngoài làm người giúp việc, nhưng cho tới nay Cuộc sống vẫn không khấm khá.
Mẹ nuôi tính tình xảo quyệt, công việc luôn là làm không lâu dài, bên ngoài bị chọc tức, trở về nhà liền trút giận lên người mẹ con bọn họ.
Chị Vân Na thành tích vốn không tốt, chỉ có thể thi vào cao đẳng chứ không thể lên đại học, dứt khoát học ở trường dạy nghề, nhưng mà cho tới nay đại tiểu thư tính tình hay gây ra mầm tai họa, thường xuyên có vài ba thanh niên lêu lổng đến cửa tìm phiền toái.
Sau khi tốt nghiệp lại không tìm công việc chính đáng, nói thì hay làm thì dở, không tìm được công việc gì, liền ở nhà cả ngày cùng những thanh niên lêu lỏng kia dây dưa không rõ. Bây giờ cả nhà dựa vào thu nhập thấp của cha, còn không an phận, thường xuyên tới hộp đêm gây ra không ít chuyện.
Hữu hữu mới sinh ra bú sữa mẹ, thích bắt chước cô học tập, cô thậm chí không cách nào ở cữ tốt, bởi vì là học sinh ưu tú, được trúng tuyển vào trường danh giá, bài vở đại học nặng nhọc, lúc rảnh rỗi nên phải bổ túc những môn học thiếu, ban ngày lại bận bịu đi làm, hơn nữa còn nuôi dưỡng Hữu Hữu, suýt nữa đem cô ép chết.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô tìm được một công việc đãi ngộ tốt, điều kiện trong nhà lúc này mới khá hơn một chút. Nhưng mà những mẹ cùng chị cũng nghỉ ở nhà, cô lo lắng lúc mình đi làm, Hữu Hữu ở nhà một mình sẽ bị bọn họ ngược đãi, giống như cô trước kia ở Vân gia vậy.
Ban đầu cô ôm Hữu Hữu về nhà, Vân Na lạnh nhạt châm biếm, một tiếng “đứa nhỏ hoang" kia đến nay vẫn khiến cho cô khó mà quên được. Vì vậy sau này cô liền dẫn Hữu Hữu rời khỏi Vân gia, ở bên ngoài thuê nhà cho hai mẹ con sinh sống.
Bình thường lúc cô làm việc, Hữu Hữu sẽ gửi vào nhà trẻ, lúc tan học liền ở cửa trường học đón cậu.
Cũng may Hữu Hữu rất hiểu chuyện, tuy còn nhỏ tuổi cũng sẽ vì cô mà suy nghĩ, rất ít khi tùy hứng, hôm nay lại học được cách về nhà, không cần cô đưa đón.
Cô gọi cậu là “Vân Thiên Hữu", để cảm ơn trời cao đã phù hộ cho cậu, cũng hi vọng cậu có thể khỏe mạnh mà lớn lên.
Mà liên quan tới chuyện của cậu, cha thay cô giấu đi, lúc ấy Viện trưởng của bệnh viện cùng cha có giao tình tốt, vì nàng mà sửa lại ghi chép, vậy nên người đàn ông kia cũng không biết chuyện, Hữu Hữu mới có thể ở lại bên cạnh cô, không bị người đàn ông kia mang đi. Nếu bị nam nhân đó phát hiện ra sự tồn tại của Hữu Hữu, cô không dám tưởng tượng mất đi hữu hữu sẽ tuyệt vọng như thế nào.
Sau này cô trở lại đại học tiếp tục học, công ty của cha cuối cùng không thể chống đỡ nổi nữa, cha liền ra tòa làm thủ tục phá sản, mà người đàn ông kia thực hiện lời hứa, vì hắn mà hạ sinh đứa trẻ, trả một khoản tiền không hề rẻ, thậm chí so với trên hợp đồng nhiều hơn không ít.
Cái này cũng giúp cô giảm đi nhiều gánh nặng, dùng số thù lao này thay cha trả nợ.
Công ty sa ngã, Vân Nghiệp Trình đánh liều bắt đầu lại từ đầu, nhưng mà dù sao cũng già rồi, cộng thêm trải qua nhiều vấp ngã, bên người có quá nhiều ràng buộc, đã sớm không còn sự hăm hở năm đó, không còn nhiều dũng khí, gặp khó khăn liên tục.
Mẹ nuôi Lý Cầm không có vinh hoa phú quý, lại hận đã gả cho một lão già vô dụng như Vân Nghiệp Trình. Nhưng bà ấy là bà chủ gia đình, cuộc sống cấp bách không thể làm gì khác hơn là ra ngoài làm người giúp việc, nhưng cho tới nay Cuộc sống vẫn không khấm khá.
Mẹ nuôi tính tình xảo quyệt, công việc luôn là làm không lâu dài, bên ngoài bị chọc tức, trở về nhà liền trút giận lên người mẹ con bọn họ.
Chị Vân Na thành tích vốn không tốt, chỉ có thể thi vào cao đẳng chứ không thể lên đại học, dứt khoát học ở trường dạy nghề, nhưng mà cho tới nay đại tiểu thư tính tình hay gây ra mầm tai họa, thường xuyên có vài ba thanh niên lêu lổng đến cửa tìm phiền toái.
Sau khi tốt nghiệp lại không tìm công việc chính đáng, nói thì hay làm thì dở, không tìm được công việc gì, liền ở nhà cả ngày cùng những thanh niên lêu lỏng kia dây dưa không rõ. Bây giờ cả nhà dựa vào thu nhập thấp của cha, còn không an phận, thường xuyên tới hộp đêm gây ra không ít chuyện.
Hữu hữu mới sinh ra bú sữa mẹ, thích bắt chước cô học tập, cô thậm chí không cách nào ở cữ tốt, bởi vì là học sinh ưu tú, được trúng tuyển vào trường danh giá, bài vở đại học nặng nhọc, lúc rảnh rỗi nên phải bổ túc những môn học thiếu, ban ngày lại bận bịu đi làm, hơn nữa còn nuôi dưỡng Hữu Hữu, suýt nữa đem cô ép chết.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô tìm được một công việc đãi ngộ tốt, điều kiện trong nhà lúc này mới khá hơn một chút. Nhưng mà những mẹ cùng chị cũng nghỉ ở nhà, cô lo lắng lúc mình đi làm, Hữu Hữu ở nhà một mình sẽ bị bọn họ ngược đãi, giống như cô trước kia ở Vân gia vậy.
Ban đầu cô ôm Hữu Hữu về nhà, Vân Na lạnh nhạt châm biếm, một tiếng “đứa nhỏ hoang" kia đến nay vẫn khiến cho cô khó mà quên được. Vì vậy sau này cô liền dẫn Hữu Hữu rời khỏi Vân gia, ở bên ngoài thuê nhà cho hai mẹ con sinh sống.
Bình thường lúc cô làm việc, Hữu Hữu sẽ gửi vào nhà trẻ, lúc tan học liền ở cửa trường học đón cậu.
Cũng may Hữu Hữu rất hiểu chuyện, tuy còn nhỏ tuổi cũng sẽ vì cô mà suy nghĩ, rất ít khi tùy hứng, hôm nay lại học được cách về nhà, không cần cô đưa đón.
Tác giả :
Hoa Dung Nguyệt Hạ