Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám Đốc
Chương 1: Hai bé gái
"Mình không phải ăn trộm!"
Trong phòng ngủ của một trại mồ côi, một cô gái chín tuổi một mình đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, ánh mắt hiện lên một vòng đỏ. Cô có một đôi mắt to mọng nước long lanh, linh động xinh đẹp, nhưng cả người bị mất cân bằng dinh dưỡng, nhìn có chút gầy gò!.
Thấy mọi người ai cũng lấy một loại ánh mắt khinh miệt, khinh bỉ mà dò xét cô, cô ủy khuất nghẹn ngào:
"Ngọc bội đó vốn là của mình, vốn chính là của mình!... Mình, mình không phải ăn trộm! Đó là mẹ để lại cho mình!"
"Vậy ý của cậu, là tôi trộm đồ của cậu phải không?!"Đối diện cô, là một cô bé tuổi xấp xỉ với cô. Cô nghiêng đầu một chút, lạnh lùng trợn mắt nhìn cô ta một cái, quay lại cười khẩy một cái.
So sánh với cô, cô gái này tướng mạo vui vẻ, vẻ mặt cao ngạo, giống như một tiểu công chúa cao cao tại thượng vậy, có cả ngàn người vì cô mà sủng ái.
Cô ta vừa dứt lời, các bạn khác đứng cạnh cô ta lập tức lên tiếng bảo vệ.
"Cậu rõ ràng đang nói dối! Đang gạt người! Nhu nhi làm sao biết đồ của cậu!?"
"Đúng nha đúng nha! Làm sao có thể? Nhu nhi sao lại là ăn trộm được chứ! Rõ ràng là cô trộm đồ của bạn ấy!"
Đối mặt với tất cả lời chỉ chính và chất vấn của các bạn, cô có trăm miệng cũng không thể bào chữa, trong lòng vô cùng ủy khuất, thương tâm vuốt mắt khóc rống lên.
"Thật sự là ngọc bội của mình… Ô ô, trả lại cho mình!"
Nhu nhi đắc ý phải liếc côt cái, xoay người đối với mọi người nói: "Các bạn thấy rõ rồi chứ, Tiểu Thơ là ăn trộm, sau này mọi người không nên chơi cùng cậu ta nữa! Ăn trộm, xấu xa!"
Mấy người bạn nhỏ nặng nề gật đầu: "Ừm, ừm! Chúng mình đều nghe công chúa Nhu nhi, sau này không chơi với cô ta nữa, cô ta là ăn trộm!"
"Cô ta là ăn trộm, Tiểu Thi là đứa trẻ xấu! Trộm đồ của Nhu Nhi!"
Bọn nhỏ cười ầm lên tản đi, chỉ còn lại cô gái lẻ loi dựa vào tường, ánh mắt mọng nước nhìn bóng lưng các bạn rời đi, âm thầm nắm chặt hai quả đấm.
*
Bên ngoài cửa phòng làm việc của viện trưởng, một người đàn ông uy nghiêm mặc âu phục.
Nhìn dáng vẻ cũng đã ngoài 50, tần sắc nghiêm túc ngồi trên ghế sa lon, thoạt thấy tinh thần rất tốt, cả người phảng phất khí chất tôn quý, giữa hai lông mày giãn ra dưỡng thần.
Mặc dù tuổi đã cao, mặt mũi hơi có vẻ già nua, nhưng nhìn ngũ quan anh tuấn bức người như này có thế tưởng tượng lúc còn trẻ phong lưu thế nào!
Viện trưởng tìm tới một xấp tài liệu, ở trước mặt ông chậm rãi mở ra, cung kính đưa tới: "Ông Mộ, ở đây là tất cả những bé gái vừa mới nhập trai từ năm ngoái, tài liệu đều ở trong đây, mời ông xem qua một chút!"
Ông lão đưa tay lật xem mấy tờ, nhìn mấy lần, hơi vặn mi, người phụ tá bên cạnh cẩn thận xem sắc mặt ông, ngẩng đầu lên cười nói với viện trưởng: "Đứa bé kia ước chừng tám chín tuổi, xin hỏi, những bé gái nhập viện năm ngoái, có mấy đứa trẻ phù hợp với cái tuổi này?"
Viện trưởng hồi tưởng một chút, vội nói, "Xin chờ một chút."
Ông lão tròng mắt quét qua một cái, tầm mắt dừng trên một tấm ảnh gia đình treo trên kệ, bỗng dưng đưa tay ra, đầu ngón tay gật một cái, "Cho ta gặp cô bé này một chút."
Viện trưởng ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu: " Được, tôi lập tức bảo cô bé ấy đến gập ngài!"
Bà gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau đó có một người khác dẫn một bé gái đi vào..
Nhu Nhii khéo léo đứng ở trước mặt ông cụ, hai tay chắp ở sau lưng, ngực giơ cao, tươi cười nói: "Ông nội! Chào ông, con là Nhu Nhi."
Ông lão mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cô, tầm mắt cẩn thận quan sát khuôn mặt, tròng mắt chậm rãi nheo lại, ánh mắt thâm thúy phiền muộn.
Nhu Nhi có chút hiếu kỳ vặn mi, luôn cảm thấy người ông này nhìn thật là thâm thúy, tựa hồ bị ánh mắt dò xét kia dọa cho sợ hãi, kìm lòng không được lui về sau hai bước, lại thấy ông lão vọt tay tới vẫy vẫy..
"Tới đây, để cho ông nội xem con thật kỹ!"
"... Vâng." Nhu Nhi do dự tiến lên hai bước, ông lão nhẹ nhàng nắm lấy bả vai cô, cẩn thận nhìn, mặc dù tuổi tác phù hợp, nhưng vẫn cảm thấy mi mắt hay ngũ quan không giống người ấy cho lắm.
Tầm mắt ông chậm rãi hướng xuống, rơi vào trên miếng ngọc bội treo ngang hông cô bé. Ông lão sờ sờ miếng ngọc bộ ấy, trầm giọng hỏi: "Ngọc bội này..."
Nhu Nhi ngẩn ngơ, thản nhiên cười một tiếng nói: "Ngọc bội này là mẹ cho con."
Ông lão ánh mắt hơi chăm chú, phụ tá thấy vậy, từ trong túi công văn lấy ra một miếng ngọc bội khác, đưa tới.
Hai miếng ngọc bội ghép lại, quả thực vừa khít.
Ông già tay hơi run một chút đứng lên. Phụ tá thấy vậy, đi tới cùng viện trưởng thấp giọng nói mấy câu, lại từ trong cặp lấy ra một tờ chi phiếu kếch xù đưa tới tay viện trưởng, viện trưởng cười nhận lấy.
Cửa viện mồi côi, đỗ lại một chiếc xe màu đen sang trọng.
Cô gái vẻ mặt tịch mịch vịn lên thành xe, hai mắt vô thần nhìn hình ảnh Nhu Nhi đi theo sau đám vệ sĩ, ngồi lên chiếc Bentley cách đó không xa.
Trong chớp mắt khi cửa xe đóng lại, Nhu Nhi ánh mắt lạnh lùng nhìn lại phía viện trẻ mồ côi, trong lúc lơ đảng, hai đôi mắt va chạp trên không trung, Nhu Nhi quỷ quyệt cười một tiếng, cửa xe chậm rãi đóng lại, từ từ rời đi.
Cuộc đời của hai bé gái, từ đó mà khác biệt.
Trong phòng ngủ của một trại mồ côi, một cô gái chín tuổi một mình đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, ánh mắt hiện lên một vòng đỏ. Cô có một đôi mắt to mọng nước long lanh, linh động xinh đẹp, nhưng cả người bị mất cân bằng dinh dưỡng, nhìn có chút gầy gò!.
Thấy mọi người ai cũng lấy một loại ánh mắt khinh miệt, khinh bỉ mà dò xét cô, cô ủy khuất nghẹn ngào:
"Ngọc bội đó vốn là của mình, vốn chính là của mình!... Mình, mình không phải ăn trộm! Đó là mẹ để lại cho mình!"
"Vậy ý của cậu, là tôi trộm đồ của cậu phải không?!"Đối diện cô, là một cô bé tuổi xấp xỉ với cô. Cô nghiêng đầu một chút, lạnh lùng trợn mắt nhìn cô ta một cái, quay lại cười khẩy một cái.
So sánh với cô, cô gái này tướng mạo vui vẻ, vẻ mặt cao ngạo, giống như một tiểu công chúa cao cao tại thượng vậy, có cả ngàn người vì cô mà sủng ái.
Cô ta vừa dứt lời, các bạn khác đứng cạnh cô ta lập tức lên tiếng bảo vệ.
"Cậu rõ ràng đang nói dối! Đang gạt người! Nhu nhi làm sao biết đồ của cậu!?"
"Đúng nha đúng nha! Làm sao có thể? Nhu nhi sao lại là ăn trộm được chứ! Rõ ràng là cô trộm đồ của bạn ấy!"
Đối mặt với tất cả lời chỉ chính và chất vấn của các bạn, cô có trăm miệng cũng không thể bào chữa, trong lòng vô cùng ủy khuất, thương tâm vuốt mắt khóc rống lên.
"Thật sự là ngọc bội của mình… Ô ô, trả lại cho mình!"
Nhu nhi đắc ý phải liếc côt cái, xoay người đối với mọi người nói: "Các bạn thấy rõ rồi chứ, Tiểu Thơ là ăn trộm, sau này mọi người không nên chơi cùng cậu ta nữa! Ăn trộm, xấu xa!"
Mấy người bạn nhỏ nặng nề gật đầu: "Ừm, ừm! Chúng mình đều nghe công chúa Nhu nhi, sau này không chơi với cô ta nữa, cô ta là ăn trộm!"
"Cô ta là ăn trộm, Tiểu Thi là đứa trẻ xấu! Trộm đồ của Nhu Nhi!"
Bọn nhỏ cười ầm lên tản đi, chỉ còn lại cô gái lẻ loi dựa vào tường, ánh mắt mọng nước nhìn bóng lưng các bạn rời đi, âm thầm nắm chặt hai quả đấm.
*
Bên ngoài cửa phòng làm việc của viện trưởng, một người đàn ông uy nghiêm mặc âu phục.
Nhìn dáng vẻ cũng đã ngoài 50, tần sắc nghiêm túc ngồi trên ghế sa lon, thoạt thấy tinh thần rất tốt, cả người phảng phất khí chất tôn quý, giữa hai lông mày giãn ra dưỡng thần.
Mặc dù tuổi đã cao, mặt mũi hơi có vẻ già nua, nhưng nhìn ngũ quan anh tuấn bức người như này có thế tưởng tượng lúc còn trẻ phong lưu thế nào!
Viện trưởng tìm tới một xấp tài liệu, ở trước mặt ông chậm rãi mở ra, cung kính đưa tới: "Ông Mộ, ở đây là tất cả những bé gái vừa mới nhập trai từ năm ngoái, tài liệu đều ở trong đây, mời ông xem qua một chút!"
Ông lão đưa tay lật xem mấy tờ, nhìn mấy lần, hơi vặn mi, người phụ tá bên cạnh cẩn thận xem sắc mặt ông, ngẩng đầu lên cười nói với viện trưởng: "Đứa bé kia ước chừng tám chín tuổi, xin hỏi, những bé gái nhập viện năm ngoái, có mấy đứa trẻ phù hợp với cái tuổi này?"
Viện trưởng hồi tưởng một chút, vội nói, "Xin chờ một chút."
Ông lão tròng mắt quét qua một cái, tầm mắt dừng trên một tấm ảnh gia đình treo trên kệ, bỗng dưng đưa tay ra, đầu ngón tay gật một cái, "Cho ta gặp cô bé này một chút."
Viện trưởng ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu: " Được, tôi lập tức bảo cô bé ấy đến gập ngài!"
Bà gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau đó có một người khác dẫn một bé gái đi vào..
Nhu Nhii khéo léo đứng ở trước mặt ông cụ, hai tay chắp ở sau lưng, ngực giơ cao, tươi cười nói: "Ông nội! Chào ông, con là Nhu Nhi."
Ông lão mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cô, tầm mắt cẩn thận quan sát khuôn mặt, tròng mắt chậm rãi nheo lại, ánh mắt thâm thúy phiền muộn.
Nhu Nhi có chút hiếu kỳ vặn mi, luôn cảm thấy người ông này nhìn thật là thâm thúy, tựa hồ bị ánh mắt dò xét kia dọa cho sợ hãi, kìm lòng không được lui về sau hai bước, lại thấy ông lão vọt tay tới vẫy vẫy..
"Tới đây, để cho ông nội xem con thật kỹ!"
"... Vâng." Nhu Nhi do dự tiến lên hai bước, ông lão nhẹ nhàng nắm lấy bả vai cô, cẩn thận nhìn, mặc dù tuổi tác phù hợp, nhưng vẫn cảm thấy mi mắt hay ngũ quan không giống người ấy cho lắm.
Tầm mắt ông chậm rãi hướng xuống, rơi vào trên miếng ngọc bội treo ngang hông cô bé. Ông lão sờ sờ miếng ngọc bộ ấy, trầm giọng hỏi: "Ngọc bội này..."
Nhu Nhi ngẩn ngơ, thản nhiên cười một tiếng nói: "Ngọc bội này là mẹ cho con."
Ông lão ánh mắt hơi chăm chú, phụ tá thấy vậy, từ trong túi công văn lấy ra một miếng ngọc bội khác, đưa tới.
Hai miếng ngọc bội ghép lại, quả thực vừa khít.
Ông già tay hơi run một chút đứng lên. Phụ tá thấy vậy, đi tới cùng viện trưởng thấp giọng nói mấy câu, lại từ trong cặp lấy ra một tờ chi phiếu kếch xù đưa tới tay viện trưởng, viện trưởng cười nhận lấy.
Cửa viện mồi côi, đỗ lại một chiếc xe màu đen sang trọng.
Cô gái vẻ mặt tịch mịch vịn lên thành xe, hai mắt vô thần nhìn hình ảnh Nhu Nhi đi theo sau đám vệ sĩ, ngồi lên chiếc Bentley cách đó không xa.
Trong chớp mắt khi cửa xe đóng lại, Nhu Nhi ánh mắt lạnh lùng nhìn lại phía viện trẻ mồ côi, trong lúc lơ đảng, hai đôi mắt va chạp trên không trung, Nhu Nhi quỷ quyệt cười một tiếng, cửa xe chậm rãi đóng lại, từ từ rời đi.
Cuộc đời của hai bé gái, từ đó mà khác biệt.
Tác giả :
Hoa Dung Nguyệt Hạ