Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 94: Mau đưa cho cha!
Mỗi lần cùng Mạc Thiện Ny ra ngoài, đều đến những chỗ quái lạ.
Lần đầu tiên đến công ty Lưu manh, lần thứ hai, đến một quán ăn khá náo nhiệt, lần thứ ba này theo ra đây, Dương Thần đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi đến chỗ hẹn, vẫn hơi sững sốt.
“Công ty trách nhiện hữu hạn xây dựng công trình Trung Nam" … đây là một công ty.
Nhưng chỗ đến của hai người, không phải địa điễm của công ty, mà chỉ là nơi thi công nhận thầu của công ty đó.
Thép xây dựng bám đầy màu nâu, màu xám của bụi xi măng, các loại đá nhuyễn lớn nhỏ đổ đống ở một bên, không khí tràn ngập cát bụi, dưới ánh nắng mặt trời trở nên mông lung.
Xung quanh là những công nhân xây dựng đầu đội nón bảo hộ lao động màu vàng, không ít người ở trần làm việc, lộ ra những bắp thịt gầy nhom màu đồng, chất nhầy của mồ hôi làm thấm ướt cả quần, mọi người mặt mày đầy bụi bặm, cho dù đang cười với bạn cũng như thấy họ đang khóc.
Người xưa thường nói mồ hôi của nông dân làm giàu cho chủ nông trại, cũng như mồ hôi của công nhân xây dựng tạo nên những tòa nhà chọc trời?
- Cái này.. Mạc tiểu thư, cô có chắc không đi nhầm chỗ?
Dương Thần nhìn vào người Mạc Thiện Ny ăn mặc đẹp đẽ cẩn thận đi trên con đường gập ghềnh sỏi đá, nghi ngờ đôi giày cao gót của cô không biết có thể chịu được bao lâu.
Mạc Thiện Ny vừa lau mồ hôi trên trán, bực bội nói:
- Cứ đi theo, đừng nhiều chuyện!
Dương Thần lững thững cười, nhưng không quan tâm.
Mạc Thiện Ny không thèm để ý, tiếp tục bước đi, gặp một người đàn ông trung niên như vẻ là người giám sát, mặc đồng phục màu xanh của công ty Trung Nam, đang chỉ huy vài công nhân khuân vác xi măng.
- Này chú, cho hỏi văn phòng làm việc của công trường thi công ở đâu?
Mạc Thiện Ny lễ phép hỏi.
Người đàn ông giám sát ngạc nhiên nhìn cô, trong lòng buồn bực nghĩ người con gái trẻ đẹp sao lại đến chỗ thi công dơ bẩn này.
Đoán có thể là người công chức đến từ cơ quan nhà nước, mặt mày tươi tắn tiếp chuyện, nhanh chóng nói cho cô ấy biết vị trí của văn phòng.
Cái gọi là văn phòng chỉ là phòng dùng ván ép lợp tạm, một công ty xây dựng quy mô như vậy chắc đương nhiên có những trang bị tương đối, phía trong tuy hơi trống trải một chút nhưng không thua kém gì so với các văn phòng thực sự, có máy điều hòa và ti vi.
Trong văn phòng chỉ có một bàn làm việc bằng gỗ rất lớn, một người đàn ông trung niên bụng bự, mặc áo vest màu xám không hiệu đang cầm điện thoại nói ồn ào bằng tiếng địa phương, thấy Mạc Thiên Ny và Dương Thần đi vào, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của Mac Thiên Ny, sau đó nhìn hai người họ nghĩ ngợi.
Gác nhanh điện thoại xuống, ông béo nở nụ cười sảng khoái, bước tới bắt tay với Mạc Thiên Ny:
- Không biết cô cần tôi giúp đỡ gì không?
Mạc Thiên Ny không thèm để ý bàn tay đưa ra của người đàn ông, thản nhiên nói:
- Trương Phú Quý ở đâu? Tôi đến đón ông ta về.
Ông béo hụt hẫng vì việc bắt tay không thành, nghe đến cái tên Trương Phú Quý này, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh híp lại, sắp nhìn không thấy gì rồi.
- Cô chính là con gái của Trương Phú Quý?
Mạc Thiện Ny nhíu nhíu mày, nhưng cũng gật đầu:
- Phải!
Dương Thần ở phía sau hơi tò mò nhìn tình cảnh vừa xảy ra, không nghĩ rằng bố của Mạc Thiện Ny ở đây, hình như là lúc trước cô ấy nói với mình bố của của cô ấy đã chết rồi, nói cách khác, ông Trương Phú Quý này chắc có lẽ là cha kế của cô.
Dương Thần không nói gì, nhìn sự việc xảy ra một cách im lặng, thong thả móc điếu thuốc châm lửa, yên lặng hút.
- Có mang theo tiền không?
Ông béo đã thay đổi nét mặt, có phần kiêu căng nhìn Mạc Thiện Ny, trong chốc lát hình như đã trở nên ngạo mạn hơn.
Mạc Thiện Ny yên lặng từ trong bóp lấy ra một xấp tiền, xem ra cũng không ít
Nói:
- Đây là năm ngàn nhân dân tệ, thả người!
- Năm ngàn?
Ông béo cười to,
- Năm ngàn là con số ban nãy, người cha cờ bạc của cô nói chuyện điện thoại từ nãy giờ, bây giờ không thể thiếu chỉ có năm ngàn.
- Cái gì?
Sắc mặt Mạc Thiện Ny tỏ ra khó chịu, cố nén cơn giận hỏi:
- Ông ta lại thua nữa?
Ông béo hừ vài tiếng, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, chỉ vào phóng kế bên:
- Cô tự đi xem xem ông ta đã thua bao nhiêu.
Mạc Thiện Ny như cơn gió xoay người rời khỏi văn phòng, đi đến phòng kế bên, dùng sức đẩy cửa phòng.
Một luồng khói thuốc và mùi rượu phả vào mặt. Mạc Thiện Ny liền bị mùi ghê tởm này khiến cô sặc ho vài tiếng, sau đó mới nhìn rõ cảnh vật trong phòng.
Phòng này chỉ đặt vài cái bàn và băng ghế dài.
Khắp nơi vung vãi những lá bài và con bài, mạt chược, trên sàn mặt xi măng tàn thuốc mọi nơi, và những chai bia không. Hai cái bóng đèn lắc lư phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Hiện giờ trong phòng có bảy tám người đàn ông ăn mặc xộc xệch vây quanh cái bàn lớn nhất, hai đầu bàn mỗi bên ngồi một người.
Một người đàn ông mặt dài, mặc chiếc áo sơ mi trắng không cài nút, đầu tóc dựng lên. phì phèo khói thuốc, một chân gác lên ghế, trông rất nhàn nhã.
Đối diện hắn, một thân hình khác đang run bần bật, mặc cái áo tay ngắn màu vàng nhạt, sắc mặt bí xị, trán và đuôi mắt có nhiều nếp nhăn. Khuôn mặt gầy ốm khiến cho hai gò má nhô ra, nét mặt uề oải.
Người trong phòng nhìn thấy cửa phòng bị đẩy ra, đều ngoáy đầu lại nhìn, khi nhìn thấy người mở cửa là một cô gái xinh đẹp, ánh mắt liền lóe sáng.
Chỉ duy nhất người đàn ông trung niên lưng khòm, đôi mắt thất thần, sau khi nhìn thấy Mạc Thiện Ny lộ ra vẻ vui mừng, khoảnh khắc giống như từ dưới đất bay dựng lên, sải chân chạy đến trước mặt Mạc Thiện Ny, hai tay ghì chặt lấy vai của Mạc Thiện Ny lắc mạnh kêu to:
- Tiểu Ny mau đưa tiền cho cha, mau đưa tiền cho cha, cha cần phải gỡ lại
Vai của Mạc Tiểu Ny bị ông ta nắm rất đau, nhưng không giãy giụa, hốc mắt đỏ ửng, cười thảm thương:
- Cha cần bao nhiêu?
- Có bao nhiêu đưa bao nhiêu, để ta gỡ lại!
Người đàn ông la lớn, giống như đã tiêm thuốc kích thích.
Lúc này những người đàn ông kia đã rõ, người đàn ông tóc dựng cười nham hiểm:
- Cô bé, cô hẳn là cô con gái mà Trương Phú Quý từng nhắc tới, cha cô còn thiếu nợ Đại Quân tôi hai chục ngàn, cô trả giúp ông ta, để chơi tiếp với tôi.
Trương Phú Quý mặt đỏ lên, quay đầu lại hét lớn:
- Đại Quân mày khoan hả hê, chờ tao lấy được tiền rồi chơi tiếp với mày, cho mày nợ lại tao hai mươi ngàn.
- Hai mươi ngàn ….
Sắc mặt Mạt Thiện Ny tái nhợt, nhìn cái bóng điên cuồng nói:
- Mới qua nửa tiếng, cha thua từ năm ngàn tăng lên đến hai mươi ngàn? Cha có biết cha đang làm gì không?
- Cha ….
Trương Phú Quý xoay lại nhìn thấy đôi mắt của Mạc Thiện Ny đã ứa lệ, cuối cùng cảm thấy có điều không phải, cố cắn răng nói:
- Lúc nãy cha chỉ hơi xui xẻo, con gái con đừng xen vào, lát nữa cha sẽ thắng trở lại.
- Xui xẻo? Thời gian xui xẻo của cha còn ngắn sao? Bao nhiêu năm rồi? Con đã đưa cho cha bao nhiêu? Cha có biết hay không? số tiền đó có thể mua một căn nhà ở Trung Hải đấy!
Mạt Thiện Ny cuối cùng nhịn không được mà lớn tiếng trách cứ nói.
Trương Phú Quý muốn nổi giận nhưng nghĩ tới trong tay chưa có tiền, còn phải trông nhờ vào cô con gái này, chỉ còn cách hạ mình cười khúm núm nói:
- Con gái, đừng nói như vậy, dù sao con người cũng có lúc xui xẻo, con đừng khóc, khóc cũng vô ích, vì tiền mất đi, thì phải gỡ lại.
- Cha nói với con là đến Trung Hải làm việc và nói đến công trường làm thợ hồ nhưng chưa quá một ngày thì bắt đầu cờ bạc.
Mạc Thiện Ny thét lên, nước mắt tràn ra, thở hổn hển:
- Tiền phải đi kiếm, chứ không phải thắng từ cờ bạc, cha phải bao lâu mới hiểu rõ được?
Trương Phú Quý bị nói đến không thể phản bác, chỉ còn cách gào lên:
- Đừng dài dòng nữa, đưa tiền đây!
- Không đưa, đưa cho cha cha lại cờ bạc tiếp, cha tự nghĩ cách đi!
Mạc Thiện Ny tức lên, dùng sức đẩy Trương Phú Quý ra, xoay người rời khỏi.
Trương Phú Quý lập tức dùng sức túm tay Mạc Thiện Ny lại, giựt lấy cái bóp trên tay của Mạc Thiện Ny, điên cuồng kêu lớn:
- Mau đưa cho cha!
- Cha, cha buông tay ra!
Dù sao vẫn là phụ nữ, làm sao so được sức của đàn ông, cái bóp trên tay sắp bị cướp đi.
Những ngươi đàn ông trong phòng nhìn thấy cảnh tượng này, đều cười to, hả hê trên nỗi đau của người khác mà la lên.
- Trương Phú Quý mày thưc sự không được, con gái cũng không nghe lời mày.
- Con gái mày cũng chẳng thèm cứu mày, đáng đời mày haha…………
Trương Phú Quý nổi giận lên, vừa mất tiền lại mất mặt, liền vung tay chuẩn bị tát Mạc Thiện Ny một cái.
Mạc Thiện Ny nhìn thấy Trương Phú Quý sắp đánh cô, nhưng tay không thể buông bóp ra, chỉ còn cách nghiêng đâu qua để tránh không bị đánh trúng, kinh hãi nhắm mắt lại vẻ mặt đầy đau khổ và chua xót.
Ngay lúc đó, tay của Trương Phú Quý không thể giáng xuống, vì bị một cánh tay khác nắm lại, không nhúc nhích được.
- Ê, không phải con gái ông lấy tiền của ông, sao ông lại đánh cô ấy?
Dương Thần đứng trước mặt Mạc Thiện Ny, không biết từ lúc nào đột nhiên ra tay ngăn chặn Trương Phú Quý.
Trương Phú Quý sửng sốt, thở hồn hển hỏi:
- Mày là ai?
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ông không được đánh cô ấy, cũng không thể cướp tiền của cô ấy! Dương Thần nói.
- Đây là chuyện gia đình của tao, tao lấy tiền từ con gái tao liên quan gì đến mày? Con gái tao sao tao không đánh được?
Trương Phú Quý hung hăng nói.
- Ông giỏi như vậy, sao không đi dánh với bọn họ? Theo tôi biết, Mạc Thiện Ny không phải là con gái ruột của ông, chẳng qua là trên danh nghĩa thôi. Đừng tự cho mình là hay ho!
Dương Thần lạnh lùng nói xong, cánh tay nắm chặt người Trương Phú Quý dồn sức đẩy ông ta lùi sau tới vài bước.
Mạc Thiện Ny đang chuẩn bị chịu đòn, ngước đầu lên, thấy Dương Thần chắn trước mặt mình, bóng dáng tuy không to lớn nhưng cũng làm cho cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng, nghĩ đến người cha kế nghiện cờ bạc mà đối với đứa con gái đến cứu hắn lại xử sự thô lỗ, thậm chí còn muốn ra tay đánh, Mạc Thiện Ny cảm thấy rất đau lòng, con tim tựa như bị cắn xé bởi vô số con kiến, những uất ức tích tụ trong quá khứ dâng trào ra, khó mà kiềm chế khóc ra thành tiếng.
Dương Thần nhìn thấy người con gái chỉ biết lau nước mắt khóc nức nở, cuối cùng hiểu ra được, vì sao Mạc Thiện Ny lôi kéo mình vào trong chiến trận này, là con gái chắc không dám đến một mình.
Lần đầu tiên đến công ty Lưu manh, lần thứ hai, đến một quán ăn khá náo nhiệt, lần thứ ba này theo ra đây, Dương Thần đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi đến chỗ hẹn, vẫn hơi sững sốt.
“Công ty trách nhiện hữu hạn xây dựng công trình Trung Nam" … đây là một công ty.
Nhưng chỗ đến của hai người, không phải địa điễm của công ty, mà chỉ là nơi thi công nhận thầu của công ty đó.
Thép xây dựng bám đầy màu nâu, màu xám của bụi xi măng, các loại đá nhuyễn lớn nhỏ đổ đống ở một bên, không khí tràn ngập cát bụi, dưới ánh nắng mặt trời trở nên mông lung.
Xung quanh là những công nhân xây dựng đầu đội nón bảo hộ lao động màu vàng, không ít người ở trần làm việc, lộ ra những bắp thịt gầy nhom màu đồng, chất nhầy của mồ hôi làm thấm ướt cả quần, mọi người mặt mày đầy bụi bặm, cho dù đang cười với bạn cũng như thấy họ đang khóc.
Người xưa thường nói mồ hôi của nông dân làm giàu cho chủ nông trại, cũng như mồ hôi của công nhân xây dựng tạo nên những tòa nhà chọc trời?
- Cái này.. Mạc tiểu thư, cô có chắc không đi nhầm chỗ?
Dương Thần nhìn vào người Mạc Thiện Ny ăn mặc đẹp đẽ cẩn thận đi trên con đường gập ghềnh sỏi đá, nghi ngờ đôi giày cao gót của cô không biết có thể chịu được bao lâu.
Mạc Thiện Ny vừa lau mồ hôi trên trán, bực bội nói:
- Cứ đi theo, đừng nhiều chuyện!
Dương Thần lững thững cười, nhưng không quan tâm.
Mạc Thiện Ny không thèm để ý, tiếp tục bước đi, gặp một người đàn ông trung niên như vẻ là người giám sát, mặc đồng phục màu xanh của công ty Trung Nam, đang chỉ huy vài công nhân khuân vác xi măng.
- Này chú, cho hỏi văn phòng làm việc của công trường thi công ở đâu?
Mạc Thiện Ny lễ phép hỏi.
Người đàn ông giám sát ngạc nhiên nhìn cô, trong lòng buồn bực nghĩ người con gái trẻ đẹp sao lại đến chỗ thi công dơ bẩn này.
Đoán có thể là người công chức đến từ cơ quan nhà nước, mặt mày tươi tắn tiếp chuyện, nhanh chóng nói cho cô ấy biết vị trí của văn phòng.
Cái gọi là văn phòng chỉ là phòng dùng ván ép lợp tạm, một công ty xây dựng quy mô như vậy chắc đương nhiên có những trang bị tương đối, phía trong tuy hơi trống trải một chút nhưng không thua kém gì so với các văn phòng thực sự, có máy điều hòa và ti vi.
Trong văn phòng chỉ có một bàn làm việc bằng gỗ rất lớn, một người đàn ông trung niên bụng bự, mặc áo vest màu xám không hiệu đang cầm điện thoại nói ồn ào bằng tiếng địa phương, thấy Mạc Thiên Ny và Dương Thần đi vào, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của Mac Thiên Ny, sau đó nhìn hai người họ nghĩ ngợi.
Gác nhanh điện thoại xuống, ông béo nở nụ cười sảng khoái, bước tới bắt tay với Mạc Thiên Ny:
- Không biết cô cần tôi giúp đỡ gì không?
Mạc Thiên Ny không thèm để ý bàn tay đưa ra của người đàn ông, thản nhiên nói:
- Trương Phú Quý ở đâu? Tôi đến đón ông ta về.
Ông béo hụt hẫng vì việc bắt tay không thành, nghe đến cái tên Trương Phú Quý này, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh híp lại, sắp nhìn không thấy gì rồi.
- Cô chính là con gái của Trương Phú Quý?
Mạc Thiện Ny nhíu nhíu mày, nhưng cũng gật đầu:
- Phải!
Dương Thần ở phía sau hơi tò mò nhìn tình cảnh vừa xảy ra, không nghĩ rằng bố của Mạc Thiện Ny ở đây, hình như là lúc trước cô ấy nói với mình bố của của cô ấy đã chết rồi, nói cách khác, ông Trương Phú Quý này chắc có lẽ là cha kế của cô.
Dương Thần không nói gì, nhìn sự việc xảy ra một cách im lặng, thong thả móc điếu thuốc châm lửa, yên lặng hút.
- Có mang theo tiền không?
Ông béo đã thay đổi nét mặt, có phần kiêu căng nhìn Mạc Thiện Ny, trong chốc lát hình như đã trở nên ngạo mạn hơn.
Mạc Thiện Ny yên lặng từ trong bóp lấy ra một xấp tiền, xem ra cũng không ít
Nói:
- Đây là năm ngàn nhân dân tệ, thả người!
- Năm ngàn?
Ông béo cười to,
- Năm ngàn là con số ban nãy, người cha cờ bạc của cô nói chuyện điện thoại từ nãy giờ, bây giờ không thể thiếu chỉ có năm ngàn.
- Cái gì?
Sắc mặt Mạc Thiện Ny tỏ ra khó chịu, cố nén cơn giận hỏi:
- Ông ta lại thua nữa?
Ông béo hừ vài tiếng, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, chỉ vào phóng kế bên:
- Cô tự đi xem xem ông ta đã thua bao nhiêu.
Mạc Thiện Ny như cơn gió xoay người rời khỏi văn phòng, đi đến phòng kế bên, dùng sức đẩy cửa phòng.
Một luồng khói thuốc và mùi rượu phả vào mặt. Mạc Thiện Ny liền bị mùi ghê tởm này khiến cô sặc ho vài tiếng, sau đó mới nhìn rõ cảnh vật trong phòng.
Phòng này chỉ đặt vài cái bàn và băng ghế dài.
Khắp nơi vung vãi những lá bài và con bài, mạt chược, trên sàn mặt xi măng tàn thuốc mọi nơi, và những chai bia không. Hai cái bóng đèn lắc lư phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Hiện giờ trong phòng có bảy tám người đàn ông ăn mặc xộc xệch vây quanh cái bàn lớn nhất, hai đầu bàn mỗi bên ngồi một người.
Một người đàn ông mặt dài, mặc chiếc áo sơ mi trắng không cài nút, đầu tóc dựng lên. phì phèo khói thuốc, một chân gác lên ghế, trông rất nhàn nhã.
Đối diện hắn, một thân hình khác đang run bần bật, mặc cái áo tay ngắn màu vàng nhạt, sắc mặt bí xị, trán và đuôi mắt có nhiều nếp nhăn. Khuôn mặt gầy ốm khiến cho hai gò má nhô ra, nét mặt uề oải.
Người trong phòng nhìn thấy cửa phòng bị đẩy ra, đều ngoáy đầu lại nhìn, khi nhìn thấy người mở cửa là một cô gái xinh đẹp, ánh mắt liền lóe sáng.
Chỉ duy nhất người đàn ông trung niên lưng khòm, đôi mắt thất thần, sau khi nhìn thấy Mạc Thiện Ny lộ ra vẻ vui mừng, khoảnh khắc giống như từ dưới đất bay dựng lên, sải chân chạy đến trước mặt Mạc Thiện Ny, hai tay ghì chặt lấy vai của Mạc Thiện Ny lắc mạnh kêu to:
- Tiểu Ny mau đưa tiền cho cha, mau đưa tiền cho cha, cha cần phải gỡ lại
Vai của Mạc Tiểu Ny bị ông ta nắm rất đau, nhưng không giãy giụa, hốc mắt đỏ ửng, cười thảm thương:
- Cha cần bao nhiêu?
- Có bao nhiêu đưa bao nhiêu, để ta gỡ lại!
Người đàn ông la lớn, giống như đã tiêm thuốc kích thích.
Lúc này những người đàn ông kia đã rõ, người đàn ông tóc dựng cười nham hiểm:
- Cô bé, cô hẳn là cô con gái mà Trương Phú Quý từng nhắc tới, cha cô còn thiếu nợ Đại Quân tôi hai chục ngàn, cô trả giúp ông ta, để chơi tiếp với tôi.
Trương Phú Quý mặt đỏ lên, quay đầu lại hét lớn:
- Đại Quân mày khoan hả hê, chờ tao lấy được tiền rồi chơi tiếp với mày, cho mày nợ lại tao hai mươi ngàn.
- Hai mươi ngàn ….
Sắc mặt Mạt Thiện Ny tái nhợt, nhìn cái bóng điên cuồng nói:
- Mới qua nửa tiếng, cha thua từ năm ngàn tăng lên đến hai mươi ngàn? Cha có biết cha đang làm gì không?
- Cha ….
Trương Phú Quý xoay lại nhìn thấy đôi mắt của Mạc Thiện Ny đã ứa lệ, cuối cùng cảm thấy có điều không phải, cố cắn răng nói:
- Lúc nãy cha chỉ hơi xui xẻo, con gái con đừng xen vào, lát nữa cha sẽ thắng trở lại.
- Xui xẻo? Thời gian xui xẻo của cha còn ngắn sao? Bao nhiêu năm rồi? Con đã đưa cho cha bao nhiêu? Cha có biết hay không? số tiền đó có thể mua một căn nhà ở Trung Hải đấy!
Mạt Thiện Ny cuối cùng nhịn không được mà lớn tiếng trách cứ nói.
Trương Phú Quý muốn nổi giận nhưng nghĩ tới trong tay chưa có tiền, còn phải trông nhờ vào cô con gái này, chỉ còn cách hạ mình cười khúm núm nói:
- Con gái, đừng nói như vậy, dù sao con người cũng có lúc xui xẻo, con đừng khóc, khóc cũng vô ích, vì tiền mất đi, thì phải gỡ lại.
- Cha nói với con là đến Trung Hải làm việc và nói đến công trường làm thợ hồ nhưng chưa quá một ngày thì bắt đầu cờ bạc.
Mạc Thiện Ny thét lên, nước mắt tràn ra, thở hổn hển:
- Tiền phải đi kiếm, chứ không phải thắng từ cờ bạc, cha phải bao lâu mới hiểu rõ được?
Trương Phú Quý bị nói đến không thể phản bác, chỉ còn cách gào lên:
- Đừng dài dòng nữa, đưa tiền đây!
- Không đưa, đưa cho cha cha lại cờ bạc tiếp, cha tự nghĩ cách đi!
Mạc Thiện Ny tức lên, dùng sức đẩy Trương Phú Quý ra, xoay người rời khỏi.
Trương Phú Quý lập tức dùng sức túm tay Mạc Thiện Ny lại, giựt lấy cái bóp trên tay của Mạc Thiện Ny, điên cuồng kêu lớn:
- Mau đưa cho cha!
- Cha, cha buông tay ra!
Dù sao vẫn là phụ nữ, làm sao so được sức của đàn ông, cái bóp trên tay sắp bị cướp đi.
Những ngươi đàn ông trong phòng nhìn thấy cảnh tượng này, đều cười to, hả hê trên nỗi đau của người khác mà la lên.
- Trương Phú Quý mày thưc sự không được, con gái cũng không nghe lời mày.
- Con gái mày cũng chẳng thèm cứu mày, đáng đời mày haha…………
Trương Phú Quý nổi giận lên, vừa mất tiền lại mất mặt, liền vung tay chuẩn bị tát Mạc Thiện Ny một cái.
Mạc Thiện Ny nhìn thấy Trương Phú Quý sắp đánh cô, nhưng tay không thể buông bóp ra, chỉ còn cách nghiêng đâu qua để tránh không bị đánh trúng, kinh hãi nhắm mắt lại vẻ mặt đầy đau khổ và chua xót.
Ngay lúc đó, tay của Trương Phú Quý không thể giáng xuống, vì bị một cánh tay khác nắm lại, không nhúc nhích được.
- Ê, không phải con gái ông lấy tiền của ông, sao ông lại đánh cô ấy?
Dương Thần đứng trước mặt Mạc Thiện Ny, không biết từ lúc nào đột nhiên ra tay ngăn chặn Trương Phú Quý.
Trương Phú Quý sửng sốt, thở hồn hển hỏi:
- Mày là ai?
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ông không được đánh cô ấy, cũng không thể cướp tiền của cô ấy! Dương Thần nói.
- Đây là chuyện gia đình của tao, tao lấy tiền từ con gái tao liên quan gì đến mày? Con gái tao sao tao không đánh được?
Trương Phú Quý hung hăng nói.
- Ông giỏi như vậy, sao không đi dánh với bọn họ? Theo tôi biết, Mạc Thiện Ny không phải là con gái ruột của ông, chẳng qua là trên danh nghĩa thôi. Đừng tự cho mình là hay ho!
Dương Thần lạnh lùng nói xong, cánh tay nắm chặt người Trương Phú Quý dồn sức đẩy ông ta lùi sau tới vài bước.
Mạc Thiện Ny đang chuẩn bị chịu đòn, ngước đầu lên, thấy Dương Thần chắn trước mặt mình, bóng dáng tuy không to lớn nhưng cũng làm cho cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng, nghĩ đến người cha kế nghiện cờ bạc mà đối với đứa con gái đến cứu hắn lại xử sự thô lỗ, thậm chí còn muốn ra tay đánh, Mạc Thiện Ny cảm thấy rất đau lòng, con tim tựa như bị cắn xé bởi vô số con kiến, những uất ức tích tụ trong quá khứ dâng trào ra, khó mà kiềm chế khóc ra thành tiếng.
Dương Thần nhìn thấy người con gái chỉ biết lau nước mắt khóc nức nở, cuối cùng hiểu ra được, vì sao Mạc Thiện Ny lôi kéo mình vào trong chiến trận này, là con gái chắc không dám đến một mình.
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính