Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 61: Không có ý định hát tiếng anh
Lý Tinh Tinh bản tính vốn đơn thuần, nghe thấy mọi người ra sức ca ngợi Tương Thạc như vậy cũng theo đó khen lấy vài câu, khiến Tương Thạc lâng lâng như được đưa lên tận mây xanh, Cảm giác hình như Lý Tinh Tinh trong lòng cũng có ý với mình nên mới nói tốt như vậy, cho nên không khỏi đắc ý mà tự tin hẳn lên.
Một tên tạp dịch trong một công ty nhỏ bé làm sao có thể so sánh với công tử con nhà quyền quý như gã chứ, Tương Thạc cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Thật ra ban đầu cũng không cần thiết phải xử ép Dương Thần như vậy.
Càng trong những lúc như thế này Tương Thạc càng cảm thấy bản thân nên thể hiện một chút. Muốn biểu đạt ý dùng lễ nghĩa đãi hiền xem cảm giác thế nào. Nên lập tức bảo với mọi người:
- Các vị mau ngồi đi, Tất cả chi phí hôm nay toàn bộ để Tương Thạc này thanh toán, mọi người không cần khách sáo.
Nhìn sang Lý Tinh Tinh, Tương Thạc nhẹ nhàng cười với cô:
- Tinh Tinh à, Chắc là em cũng chưa quen với chỗ này đâu ha, hay là em đến ngồi bên cạnh anh đi, Anh từ từ hướng dẫn cho em mấy thứ ở đây, Đảm bảo hôm nay em chơi vui hết sảy.
- Ấy.
Lý Tinh Tinh phẩy tay lia lịa, cười nói:
- Không cần đâu chủ Nhiệm Tương, Mọi người chơi hết mình là vui rồi, Mấy vụ ca hát nhảy múa này em đều không rành lắm, em ngồi bên cạnh anh Dương xem mọi người chơi cũng được rồi mà.
Hy vọng của Tương Thạc bị người ta dập tắt như vậy, nhất thời cảm thấy hơi nóng giận, Nhưng lại cho rằng Tinh Tinh như chú chim non bé nhỏ vì mắc cỡ nên mới từ chối mình, gã bèn cố gắng tỏ ra rộng lượng, cười nói:
-Vậy cũng được, Em cứ ngồi cạnh anh Dương đi, Cần gì thì cứ nói với anh là được, Đừng ngại nha.
- Không ngại, đương nhiên không ngại rồi. Khách sáo với tổ trưởng Tương vậy là coi như không tôn trọng tổ trưởng Tương rồi, không phải sao?
Dương Thần cười hì hì nói:
- Hay là gọi trước vài chai rượu Vang cho anh em làm tí lấy không khí, Mọi người hát hò cũng có hứng hơn.
Tương Thạc trong lòng hết sức khinh miệt, Thầm nguyền rủa thứ quê mùa chỉ biết tranh thủ cơ hội, nhưng chỉ vài chai rượu Vang thì cũng chả thấm thía vào đâu, bèn vung tay cười nói:
- Đương nhiên rồi, Anh Dương muốn dùng loại Vang nào cứ ra ngoài tự mình chọn vài chai là được mà.
Mấy giáo viên trong buổi hôm đó cũng đều cao hứng vui vẻ, Mặc dù họ ai cũng tiền bạc rủng rỉnh nhưng mà nói tới uống rượu miễn phí, đương nhiên là uống càng nhiều càng tốt rồi.
Dương Thần giả đò để lộ ra ánh mắt kiểu như sùng bái, sau đó liền ra ngoài gọi phục vụ, nói xong mấy câu lập tức quay lại chỗ ngồi, kề sát Lý Tinh Tinh, cười nói:
- Tổ trưởng Tương quả thật là nhân vật lớn dùng tiền lớn, tôi đã gọi 5 chai rượu Vang rồi, không biết như vậy có đủ hay không.
5 chai? Tương Thạc cười nhạo trong bụng, cho dù là 10 chai cũng không ăn thua gì nữa là:
- Anh Dương khách sáo quá, nhiều người như vậy 5 chai chắc chắn không đủ uống rồi, lát nữa gọi thêm mấy chai nữa đi.
Vẫn là nhân viên phục vụ ở Thiên Phủ Chi Quốc biết cách phục vụ, mấy người trong phòng vừa mới nói được mấy câu đã thấy nhân viên mang thùng ướp lạnh cùng rượu Vang đến, Mọi người vừa nhìn thấy 5 chai rượu trong thùng thì lập tức đều choáng váng.
5 chai rượu rõ ràng là rượu vang đỏ Karst năm 98 của Pháp, chỉ cần là người có chút nhận định về rượu đều hiểu được đây là thương hiệu Bordeaux nổi tiếng của nước Pháp, hơn nữa lại là loại thượng thượng hạng, cộng thêm hơn 10 năm trần ủ, cái giá của nó không thể nào dưới con số ngàn tệ được.
Tương Thạc đương nhiên hiểu rõ giá trị của mấy chai rượu đó, gã làm sao cũng không ngờ được Dương Thần lại gọi loại rượu thượng hạng này, cứ tưởng là hắn cùng lắm chỉ biết chọn vài chai Vang đỏ loại tầm thường 100 tệ một chai thôi chứ.
Trơ mắt nhìn cảnh 5,6 ngàn tệ bay rả khỏi ví, Tương Thạc thiệt tức muốn ói máu.
- Thiệt là nhờ phúc của Tổ trưởng Tương hôm nay chúng tôi mới được thưởng thức thứ rượu ngon này, chứ ngày thường có mơ cũng không dám mơ tới đó nha.
Vài giáo viên tinh ý nhìn ra ý đồ của Dương Thần, cười thầm trong bụng, đồng thời cũng phối hợp với hắn nói vài câu dễ nghe.
Tương Thạc cười méo sệch, vẫy tay nói:
- Có gì đâu, mọi người vui vẻ là được rồi.
Vốn dĩ đang cao hứng bừng bừng, Giờ phút này nhìn thấy bộ dạng hí hửng cười nói của Dương Thần cùng các giáo viên khác cứ như là những đám mây giông táo bạo vây quanh một hòn đảo nhỏ, thì Tương Thạc bất giác muốn tìm một lý do nào đó để trừng phạt thích đáng cái tên không biết trời không biết đất này.
Các giáo viên trong phòng Karaoke đúng là không tinh ý, bọn họ đã vui đến cao trào rồi, từng người từng người thay phiên nhau nhiệt tình ca hát, khiêu vũ, tuyệt nhiên không có chút dáng vẻ nào giống với người làm thầy thiên hạ, nếu để cho học sinh của họ nhìn thấy cảnh tượng lúc này thì không biết chúng có được mở rộng tầm mắt không nữa.
Lý Tinh Tinh im lặng ngồi trên sô pha lắng nghe mọi người ca hát, thỉnh thoảng với tay lấy một lát hoa quả. Vẻ mặt điềm đạm dường như cười phớt, tuyệt nhiên không tham gia vào cuộc hát hò.
Tương Thạc đã điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn thấy Lý Tinh Tinh ngồi đó chuyên tâm nghe mọi người hát, lập tức nghĩ ra ý tưởng, cầm micro nói:
- Hôm nay là tiệc đón mừng cô giáo Lý Tinh Tinh của chúng ta, bây giờ tôi lấy danh nghĩa tổ trưởng hôm nay đặc biệt hát tặng Tinh Tinh một bài gọi là bày tỏ chút thành ý của tôi.
Vài vị giáo viên ở đó đều biết Tương Thạc có ý với Lý Tinh Tinh, cho nên cũng hùa theo vỗ tay trầm trồ khen hay.
Lý Tinh Tinh có chút ngượng ngùng không biết phải làm sao, bối rối nhìn sang Dương Thần đang ngồi cạnh cô. Thấy Dương Thần không có phản ứng gì mới thấy yên tâm một chút.
Tương Thạc lúc này trong lòng đã bắt đầu tràn ngập cảm xúc, chọn bài hát rồi nói:
- Tôi xin hát tặng cô Lý Tinh Tinh bài “Si tâm tuyệt đối".
Nói thật ra, giọng hát của tổ trưởng Tương nghe cũng được, Tuy là có vài chỗ âm cao lên chưa tới, Nhưng bài “Si tâm tuyệt đối" của Lý Thần Kiệt cũng đã được gã biểu đạt hết sức tình cảm, ước tính chắc trước đây cũng được hát đi hát lại bảy tám trăm lần cũng không chừng, nếu đổi lại là một thiếu nữ bình thường nghe rồi ắt hẳn ít nhiều cũng có chút động lòng mới phải.
Mấy giáo viên ban nãy liền nhiệt liệt vỗ tay khen hay, Lý Tinh Tinh cũng nể mặt vỗ tay nói tiếng “Cảm ơn".
Tương Thạc cũng có vài phần đắc ý, đột nhiên phát hiện Dương Thần không hề vỗ tay, trái lại liên tục tự rót rượu uống một mình, khiến gã không khỏi bực tức trong lòng, cười trách:
- Từ đầu buổi tới giờ anh Dương vẫn chưa hát bài nào thì phải, có thể hát một bài cho chúng tôi ở đây rửa tai đươc không?
- Ôi..
Dương Thần nhíu mày, buông chén rượu:
- Tôi thấy không cần thiết đâu, tôi không biết hát.
- Vậy đâu có được, ai cũng hát rồi, Hát hay hay không hay cứ vài lần là được hết thôi, quan trọng là ai cũng phải có phần.
Tương Thạc đắc ý cảm thấy cuối cùng cũng có cơ hội làm tên Dương Thần này mất mặt, lập tức tranh thủ thời cơ nói thêm mấy câu:
- Anh Dương hát trước một bài, sẽ tới phiên cô Tinh Tinh hát, mọi người nghĩ sao?
- Mấy vị giáo viên này ăn nhậu nãy giờ toàn bằng tiền của Tương Thạc, dĩ nhiên phải hưởng ứng yêu cầu nhỏ nhoi này của gã rồi, bởi vậy đều đồng tình đề nghị Dương Thần và Tinh Tinh phải hát.
Lý Tinh Tinh mặc dù cũng không dám hát nhưng ngược lại rất mong nghe thử giọng hát của Dương Thần, Điều đó cũng dễ hiểu, vì khi một cô gái đã yêu thì đương nhiên muốn hiểu hết mọi điều về người mình yêu vậy đó.
- Anh Dương à, hay anh hát một bài đi, hát không hay cũng không sao đâu mà, mọi người thấy vui là được.
Lý Tinh Tinh không nén được sự hiếu kì, nói thêm vào.
Dương Thần bất đắc dĩ, gải đầu, chỉ còn cách cầm lấy micro, chậm rãi đứng lên, nói:
- Thật ra thì hơn nữa năm trước đây, tôi mới từ nước ngoài trở về, cho nên ca khúc phổ biến trong nước tôi vốn không biết mấy bài, nếu thật sự phải hát, mọi người cho phép tôi hát một bài của ngoại quốc được chứ.
- Anh Dương từ nước ngoài mới về luôn à?
- Đúng là chân nhân bất lộ tướng nhé.
- Khoác lác là không được đâu đấy.
Mấy vị giáo viên lập tức nhao nhao cả lên, họ rõ ràng không mấy tin tưởng gã đàn ông này thật sự là Hoa kiều hồi hương, nếu không sao lại chịu làm nhân viên của một công ty nhỏ bé như vậy chứ?
Tương Thạc cảm thấy Dương Thần đang cố ý thoái thác thì cười đắc ý:
- Không có gì to tát cả, anh Dương cứ chọn đại một bài hát nước ngoài cũng dược, Chúng tôi ở đây toàn là giáo viên tiếng Anh, nghe hiểu hết ấy mà.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Mấy vị giáo viên đều rất cao hứng.
Dương Thần thanh lại giọng, chọn bài hát trên máy xong, bấm bài rồi quay ra cười với mọi người:
- Ngại quá, tôi vốn đâu có ý định hát tiếng Anh, sau đây bài hát tôi chọn là một ca khúc Tây Ban Nha có tên là Quizas, do ca sỹ người La Tinh - Enrique Iglesias trình diễn, tạm dịch ra tiếng mình nghĩa là “Có lẽ"…
Thứ âm nhạc nhẹ nhàng kết hợp với âm điệu nồng nàng rất Tây Ban Nha được cất lên trong căn phòng kín, giọng của Dương Thần hơi khàn khàn một chút, nhưng lại vừa vặn thích hợp biểu diễn ca khúc này.
"... estasperdiendoeltiempo, pensando, pensando porloquetumasquieras hastacuando, hastacuando yasipasanlosdias, yyodesesperado..."
Mọi người có mặt gần như đều há hốc mồm trợn tròn mắt, như không còn tin vào những gì mình đang nghe, Tương Thạc thì thấy khó chịu như bị ai nhét nguyên cái trứng gà vào miệng vậy đó.
Âm nhạc du dương kết hợp hoàn hảo với giọng hát mạnh mẽ đầy đam mê, Một bài tình ca Tây Ban Nha dường như khiến tấy cả mọi người đắm chìm trong một cảnh tượng lung linh hết sức cảm động.
Lúc tiếng nhạc vừa dứt, trừ Tương Thạc ra mọi người có mặt trong phòng đều đứng dậy ra sức vỗ tay tán thưởng, Lý Tinh Tinh thì có vẻ như cảm động đến rưng rưng, hạnh phúc lộ rõ trong nụ cười say đắm của cô.
Dương Thần tỏ ra có chút ngại ngùng, phớt lờ yêu cầu của mọi người hát thêm bài nữa, chỉ nói:
- Hát mệt rồi.
Để tiện từ chối không phải hát thêm nữa.
Lần này không còn ai dám nghi ngờ Dương Thần sợ mất mặt mà bịa chuyện nữa, Dù sao mọi người cũng đều là giáo viên ngoại ngữ, hơn ai hết đều hiểu rõ biết một thứ tiếng và hát được một thứ tiếng là hai cấp độ khác nhau hoàn toàn, nhiều lúc muốn kiểm tra trình độ ngoại ngữ của ai dó chỉ cần xem khả năng nghe nhạc ngoại ngữ của họ là có thể đại khái đánh giá được phần nào trình độ của người đó rồi.
Tiếp theo sau đó buổi tiệc diễn ra khá vui vẻ, riêng Tương Thạc tuy ngoài mặt cười nói miễn cưỡng nhưng trong lòng không ngừng nguyền rủa cả nhà Dương Thần, đáng tiếc gã không biết ai trong số họ, ngay cả Dương Thần còn chưa từng quen biết họ nữa là.
Bởi vì buổi tiệc bắt đầu sớm, hơn nữa hôm sau còn phải lên lớp dạy học, cho nên chưa đến 10 giờ đêm các giáo viên đã quyết định “dẹp đường hồi phủ"
Lúc bước ra khỏi phòng hát, ai nấy mặt vẫn còn đỏ vì rượu, lúc nói chuyện cũng lớn tiếng hơn ngày thường một chút.
Dương Thần cùng mấy vị giáo viên nam đang trò chuyện khá sôi nổi, đúng lúc đến một đoạn ngoặc, hắn thoáng liếc thấy một bóng dáng quen thuộc vừa bước vào cánh cửa gian phòng trước mặt.
- Sao anh ta lại ở chổ này?
Lý Tinh Tinh nãy giờ vẫn đang chú ý quan sát Dương Thần, thấy hắn chau mày, cô liền quan tâm hỏi:
- Anh Dương, anh sao vậy?
- Hả?
Dương Thần vội cười với cô:
- Có gì đâu, lúc nãy tưởng là nhìn thấy người quen, nhưng chắc là anh nhìn nhầm thôi.
Đoàn người rời khỏi Thiên Phủ Chi Quốc, trước khi đi, Tương Thạc còn phải cắn răng đứt ruột thanh toán khoản chi phí trên chục ngàn tệ, sau đó hướng về phía nhà xe để ra về.
Tuy là đêm nay trong lòng hơi buồn bực, nhưng Tương Thạc không quên mục tiêu quan trọng của mình, vội vàng chạy đến bên Lý Tinh Tinh, nói một cách dõng dạc đầy phong độ:
- Tinh Tinh, hay là anh đưa em về, Xe anh vừa mới mua rất sẵn lòng đưa em đi vài vòng hóng mát.
Nói rồi, Tương Thạc chỉ tay về phía chiếc Toyota Camry màu xám bạc đỗ cách họ không xa,Dưới ánh sáng của đèn đường lúc này quả thực là một chiếc xe rất đẹp.
Mấy vị giáo viên đều tỏ vẻ ngưỡng mộ:
- Xe này chắc cũng phải hơn hai trăm ngàn tệ, hiện nay giá xăng cũng cao, Tổ trưởng Tương lại còn đổi xe, chạy đua theo thời trang thế này, chết mất thôi.
Tuy lương của các giáo viên không thấp, nhưng phần lớn cũng chỉ dám chạy Ford hay Polaris, mấy loại xe nhỏ một trăm mấy chục ngàn tệ một chiếc mà thôi,
Lý Tinh Tinh cảm thấy hơi khó xử, cười nói nhỏ:
- Tổ trưởng Tương à, em thấy cũng không cần làm phiền anh như vậy đâu, hôm nay anh chiêu đãi lớn như vậy, em đã thấy ngại lắm rồi, em nghĩ em nên về cùng anh Dương thì tốt hơn, dù sao anh Dương cũng biết rõ đường về nhà em mà.
Tương Thạc cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Ồ, anh Dương cũng lái xe đến à, tôi cứ tưởng anh đi Taxi đến chứ, chẳng hay xe của anh Dương đậu ở chỗ nào?
Dương Thần ợ một cái, một bụng tòan là rượu nho và hoa quả, xem ra tửu lượng của hắn đã khôi phục, cũng hơi khó chịu một chút, trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn nghĩ tới cái bóng quen thuộc lúc nãy. Nghe thấy Tương Thạc hỏi khích, vô thức đưa tay lấy chiếc chìa khóa BMW trong túi quần ra ấn nút mở khóa.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, chỉ thấy một ánh đèn pha phát ra từ chiếc xe hơi màu trắng đỗ tại một địa điểm hơi khuất tầm nhìn, Nhưng hình tượng chiếc logo hình cánh quạt màu xanh và trắng khiến mọi người bất giác ồ lên một tiếng trầm trồ.
- Ôi má ơi, đó không phải là chiếc M3 sao?
Một vị giáo sư có chút nghiên cứu đối với xe ô tô trợn tròn mắt kêu lên:
- Xe này ở trong nước bán hơn một triệu hai, ba trăm ngàn tệ lận đó! Trước kia toàn thấy các công tử con của mấy đại phú thương lái, không ngờ anh Dương lại chạy cả con này, thiệt là người có tiền mà.
Mấy giáo viên khác tuy là không hiểu nhiều về ô tô cho lắm, nhưng nhìn thấy rõ ràng đó là con BMW thì cũng hiểu rõ giá trị của nó đến mức độ nào rồi.
Tương Thạc cũng bị hết hồn một phen, sắc mắc đổi liên tục từ xanh sang tím, gã có ngốc đến đâu cũng không thể ngốc đến mức tin là một người đi xe BMW M3 lại là nhân viên quèn của một công ty nhỏ bé nào đó được, Tuy là bứt rức vì không không hiểu được thân phận thực sự của Dương Thần rốt cuộc là gì, nhưng lúc này gã cũng chỉ có thể treo lên mặt nụ cười thân thiện với vài phần nịnh nọt:
-Anh Dương thiệt đúng là chân nhân bất lộ tướng, khiến Tương Thạc tôi được một phen mở mang tầm mắt rồi.
Đồ nhà giàu chết tiệt, bày đặt chơi trò giả chết bắt quạ, cái gì mà viên chức quèn chứ, rõ ràng là cố tình chơi nhau.
- Tổ trưởng Tương mới đúng là đại gia biết xài tiền lớn.
Dương Thần cười nói:
- Hôm nay tôi quả thật đã uống quá nhiều rồi, Cảm ơn sự khoản đãi của anh, tạm biệt.
Nói xong, kéo tay Lý Tinh Tinh lên xe.
Các vị giáo viên ngưỡng mộ đứng nhìn chiếm BMW từ từ khở động rồi lăn bánh, ai cũng có chút cảm giác như đang mơ, bối cảnh của Dương Thần bổng nhiên trở thành một bí mật ghê gớm dối với họ.
Phần Tương Thạc sau khi trở về xe của mình, khởi động máy xong, nhìn thấy thiết kế đèn trang trí trong xe thì bỗng nhiên tình yêu xe của gã cũng mất đi phân nữa, Bất giác dùng sức vỗ mạnh vào vô lăng, khuôn mặt nho nhã đạo mạo của gã trong màn đêm tăm tối lúc này bỗng hằn lên đôi chút độc ác.
Một tên tạp dịch trong một công ty nhỏ bé làm sao có thể so sánh với công tử con nhà quyền quý như gã chứ, Tương Thạc cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Thật ra ban đầu cũng không cần thiết phải xử ép Dương Thần như vậy.
Càng trong những lúc như thế này Tương Thạc càng cảm thấy bản thân nên thể hiện một chút. Muốn biểu đạt ý dùng lễ nghĩa đãi hiền xem cảm giác thế nào. Nên lập tức bảo với mọi người:
- Các vị mau ngồi đi, Tất cả chi phí hôm nay toàn bộ để Tương Thạc này thanh toán, mọi người không cần khách sáo.
Nhìn sang Lý Tinh Tinh, Tương Thạc nhẹ nhàng cười với cô:
- Tinh Tinh à, Chắc là em cũng chưa quen với chỗ này đâu ha, hay là em đến ngồi bên cạnh anh đi, Anh từ từ hướng dẫn cho em mấy thứ ở đây, Đảm bảo hôm nay em chơi vui hết sảy.
- Ấy.
Lý Tinh Tinh phẩy tay lia lịa, cười nói:
- Không cần đâu chủ Nhiệm Tương, Mọi người chơi hết mình là vui rồi, Mấy vụ ca hát nhảy múa này em đều không rành lắm, em ngồi bên cạnh anh Dương xem mọi người chơi cũng được rồi mà.
Hy vọng của Tương Thạc bị người ta dập tắt như vậy, nhất thời cảm thấy hơi nóng giận, Nhưng lại cho rằng Tinh Tinh như chú chim non bé nhỏ vì mắc cỡ nên mới từ chối mình, gã bèn cố gắng tỏ ra rộng lượng, cười nói:
-Vậy cũng được, Em cứ ngồi cạnh anh Dương đi, Cần gì thì cứ nói với anh là được, Đừng ngại nha.
- Không ngại, đương nhiên không ngại rồi. Khách sáo với tổ trưởng Tương vậy là coi như không tôn trọng tổ trưởng Tương rồi, không phải sao?
Dương Thần cười hì hì nói:
- Hay là gọi trước vài chai rượu Vang cho anh em làm tí lấy không khí, Mọi người hát hò cũng có hứng hơn.
Tương Thạc trong lòng hết sức khinh miệt, Thầm nguyền rủa thứ quê mùa chỉ biết tranh thủ cơ hội, nhưng chỉ vài chai rượu Vang thì cũng chả thấm thía vào đâu, bèn vung tay cười nói:
- Đương nhiên rồi, Anh Dương muốn dùng loại Vang nào cứ ra ngoài tự mình chọn vài chai là được mà.
Mấy giáo viên trong buổi hôm đó cũng đều cao hứng vui vẻ, Mặc dù họ ai cũng tiền bạc rủng rỉnh nhưng mà nói tới uống rượu miễn phí, đương nhiên là uống càng nhiều càng tốt rồi.
Dương Thần giả đò để lộ ra ánh mắt kiểu như sùng bái, sau đó liền ra ngoài gọi phục vụ, nói xong mấy câu lập tức quay lại chỗ ngồi, kề sát Lý Tinh Tinh, cười nói:
- Tổ trưởng Tương quả thật là nhân vật lớn dùng tiền lớn, tôi đã gọi 5 chai rượu Vang rồi, không biết như vậy có đủ hay không.
5 chai? Tương Thạc cười nhạo trong bụng, cho dù là 10 chai cũng không ăn thua gì nữa là:
- Anh Dương khách sáo quá, nhiều người như vậy 5 chai chắc chắn không đủ uống rồi, lát nữa gọi thêm mấy chai nữa đi.
Vẫn là nhân viên phục vụ ở Thiên Phủ Chi Quốc biết cách phục vụ, mấy người trong phòng vừa mới nói được mấy câu đã thấy nhân viên mang thùng ướp lạnh cùng rượu Vang đến, Mọi người vừa nhìn thấy 5 chai rượu trong thùng thì lập tức đều choáng váng.
5 chai rượu rõ ràng là rượu vang đỏ Karst năm 98 của Pháp, chỉ cần là người có chút nhận định về rượu đều hiểu được đây là thương hiệu Bordeaux nổi tiếng của nước Pháp, hơn nữa lại là loại thượng thượng hạng, cộng thêm hơn 10 năm trần ủ, cái giá của nó không thể nào dưới con số ngàn tệ được.
Tương Thạc đương nhiên hiểu rõ giá trị của mấy chai rượu đó, gã làm sao cũng không ngờ được Dương Thần lại gọi loại rượu thượng hạng này, cứ tưởng là hắn cùng lắm chỉ biết chọn vài chai Vang đỏ loại tầm thường 100 tệ một chai thôi chứ.
Trơ mắt nhìn cảnh 5,6 ngàn tệ bay rả khỏi ví, Tương Thạc thiệt tức muốn ói máu.
- Thiệt là nhờ phúc của Tổ trưởng Tương hôm nay chúng tôi mới được thưởng thức thứ rượu ngon này, chứ ngày thường có mơ cũng không dám mơ tới đó nha.
Vài giáo viên tinh ý nhìn ra ý đồ của Dương Thần, cười thầm trong bụng, đồng thời cũng phối hợp với hắn nói vài câu dễ nghe.
Tương Thạc cười méo sệch, vẫy tay nói:
- Có gì đâu, mọi người vui vẻ là được rồi.
Vốn dĩ đang cao hứng bừng bừng, Giờ phút này nhìn thấy bộ dạng hí hửng cười nói của Dương Thần cùng các giáo viên khác cứ như là những đám mây giông táo bạo vây quanh một hòn đảo nhỏ, thì Tương Thạc bất giác muốn tìm một lý do nào đó để trừng phạt thích đáng cái tên không biết trời không biết đất này.
Các giáo viên trong phòng Karaoke đúng là không tinh ý, bọn họ đã vui đến cao trào rồi, từng người từng người thay phiên nhau nhiệt tình ca hát, khiêu vũ, tuyệt nhiên không có chút dáng vẻ nào giống với người làm thầy thiên hạ, nếu để cho học sinh của họ nhìn thấy cảnh tượng lúc này thì không biết chúng có được mở rộng tầm mắt không nữa.
Lý Tinh Tinh im lặng ngồi trên sô pha lắng nghe mọi người ca hát, thỉnh thoảng với tay lấy một lát hoa quả. Vẻ mặt điềm đạm dường như cười phớt, tuyệt nhiên không tham gia vào cuộc hát hò.
Tương Thạc đã điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn thấy Lý Tinh Tinh ngồi đó chuyên tâm nghe mọi người hát, lập tức nghĩ ra ý tưởng, cầm micro nói:
- Hôm nay là tiệc đón mừng cô giáo Lý Tinh Tinh của chúng ta, bây giờ tôi lấy danh nghĩa tổ trưởng hôm nay đặc biệt hát tặng Tinh Tinh một bài gọi là bày tỏ chút thành ý của tôi.
Vài vị giáo viên ở đó đều biết Tương Thạc có ý với Lý Tinh Tinh, cho nên cũng hùa theo vỗ tay trầm trồ khen hay.
Lý Tinh Tinh có chút ngượng ngùng không biết phải làm sao, bối rối nhìn sang Dương Thần đang ngồi cạnh cô. Thấy Dương Thần không có phản ứng gì mới thấy yên tâm một chút.
Tương Thạc lúc này trong lòng đã bắt đầu tràn ngập cảm xúc, chọn bài hát rồi nói:
- Tôi xin hát tặng cô Lý Tinh Tinh bài “Si tâm tuyệt đối".
Nói thật ra, giọng hát của tổ trưởng Tương nghe cũng được, Tuy là có vài chỗ âm cao lên chưa tới, Nhưng bài “Si tâm tuyệt đối" của Lý Thần Kiệt cũng đã được gã biểu đạt hết sức tình cảm, ước tính chắc trước đây cũng được hát đi hát lại bảy tám trăm lần cũng không chừng, nếu đổi lại là một thiếu nữ bình thường nghe rồi ắt hẳn ít nhiều cũng có chút động lòng mới phải.
Mấy giáo viên ban nãy liền nhiệt liệt vỗ tay khen hay, Lý Tinh Tinh cũng nể mặt vỗ tay nói tiếng “Cảm ơn".
Tương Thạc cũng có vài phần đắc ý, đột nhiên phát hiện Dương Thần không hề vỗ tay, trái lại liên tục tự rót rượu uống một mình, khiến gã không khỏi bực tức trong lòng, cười trách:
- Từ đầu buổi tới giờ anh Dương vẫn chưa hát bài nào thì phải, có thể hát một bài cho chúng tôi ở đây rửa tai đươc không?
- Ôi..
Dương Thần nhíu mày, buông chén rượu:
- Tôi thấy không cần thiết đâu, tôi không biết hát.
- Vậy đâu có được, ai cũng hát rồi, Hát hay hay không hay cứ vài lần là được hết thôi, quan trọng là ai cũng phải có phần.
Tương Thạc đắc ý cảm thấy cuối cùng cũng có cơ hội làm tên Dương Thần này mất mặt, lập tức tranh thủ thời cơ nói thêm mấy câu:
- Anh Dương hát trước một bài, sẽ tới phiên cô Tinh Tinh hát, mọi người nghĩ sao?
- Mấy vị giáo viên này ăn nhậu nãy giờ toàn bằng tiền của Tương Thạc, dĩ nhiên phải hưởng ứng yêu cầu nhỏ nhoi này của gã rồi, bởi vậy đều đồng tình đề nghị Dương Thần và Tinh Tinh phải hát.
Lý Tinh Tinh mặc dù cũng không dám hát nhưng ngược lại rất mong nghe thử giọng hát của Dương Thần, Điều đó cũng dễ hiểu, vì khi một cô gái đã yêu thì đương nhiên muốn hiểu hết mọi điều về người mình yêu vậy đó.
- Anh Dương à, hay anh hát một bài đi, hát không hay cũng không sao đâu mà, mọi người thấy vui là được.
Lý Tinh Tinh không nén được sự hiếu kì, nói thêm vào.
Dương Thần bất đắc dĩ, gải đầu, chỉ còn cách cầm lấy micro, chậm rãi đứng lên, nói:
- Thật ra thì hơn nữa năm trước đây, tôi mới từ nước ngoài trở về, cho nên ca khúc phổ biến trong nước tôi vốn không biết mấy bài, nếu thật sự phải hát, mọi người cho phép tôi hát một bài của ngoại quốc được chứ.
- Anh Dương từ nước ngoài mới về luôn à?
- Đúng là chân nhân bất lộ tướng nhé.
- Khoác lác là không được đâu đấy.
Mấy vị giáo viên lập tức nhao nhao cả lên, họ rõ ràng không mấy tin tưởng gã đàn ông này thật sự là Hoa kiều hồi hương, nếu không sao lại chịu làm nhân viên của một công ty nhỏ bé như vậy chứ?
Tương Thạc cảm thấy Dương Thần đang cố ý thoái thác thì cười đắc ý:
- Không có gì to tát cả, anh Dương cứ chọn đại một bài hát nước ngoài cũng dược, Chúng tôi ở đây toàn là giáo viên tiếng Anh, nghe hiểu hết ấy mà.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Mấy vị giáo viên đều rất cao hứng.
Dương Thần thanh lại giọng, chọn bài hát trên máy xong, bấm bài rồi quay ra cười với mọi người:
- Ngại quá, tôi vốn đâu có ý định hát tiếng Anh, sau đây bài hát tôi chọn là một ca khúc Tây Ban Nha có tên là Quizas, do ca sỹ người La Tinh - Enrique Iglesias trình diễn, tạm dịch ra tiếng mình nghĩa là “Có lẽ"…
Thứ âm nhạc nhẹ nhàng kết hợp với âm điệu nồng nàng rất Tây Ban Nha được cất lên trong căn phòng kín, giọng của Dương Thần hơi khàn khàn một chút, nhưng lại vừa vặn thích hợp biểu diễn ca khúc này.
"... estasperdiendoeltiempo, pensando, pensando porloquetumasquieras hastacuando, hastacuando yasipasanlosdias, yyodesesperado..."
Mọi người có mặt gần như đều há hốc mồm trợn tròn mắt, như không còn tin vào những gì mình đang nghe, Tương Thạc thì thấy khó chịu như bị ai nhét nguyên cái trứng gà vào miệng vậy đó.
Âm nhạc du dương kết hợp hoàn hảo với giọng hát mạnh mẽ đầy đam mê, Một bài tình ca Tây Ban Nha dường như khiến tấy cả mọi người đắm chìm trong một cảnh tượng lung linh hết sức cảm động.
Lúc tiếng nhạc vừa dứt, trừ Tương Thạc ra mọi người có mặt trong phòng đều đứng dậy ra sức vỗ tay tán thưởng, Lý Tinh Tinh thì có vẻ như cảm động đến rưng rưng, hạnh phúc lộ rõ trong nụ cười say đắm của cô.
Dương Thần tỏ ra có chút ngại ngùng, phớt lờ yêu cầu của mọi người hát thêm bài nữa, chỉ nói:
- Hát mệt rồi.
Để tiện từ chối không phải hát thêm nữa.
Lần này không còn ai dám nghi ngờ Dương Thần sợ mất mặt mà bịa chuyện nữa, Dù sao mọi người cũng đều là giáo viên ngoại ngữ, hơn ai hết đều hiểu rõ biết một thứ tiếng và hát được một thứ tiếng là hai cấp độ khác nhau hoàn toàn, nhiều lúc muốn kiểm tra trình độ ngoại ngữ của ai dó chỉ cần xem khả năng nghe nhạc ngoại ngữ của họ là có thể đại khái đánh giá được phần nào trình độ của người đó rồi.
Tiếp theo sau đó buổi tiệc diễn ra khá vui vẻ, riêng Tương Thạc tuy ngoài mặt cười nói miễn cưỡng nhưng trong lòng không ngừng nguyền rủa cả nhà Dương Thần, đáng tiếc gã không biết ai trong số họ, ngay cả Dương Thần còn chưa từng quen biết họ nữa là.
Bởi vì buổi tiệc bắt đầu sớm, hơn nữa hôm sau còn phải lên lớp dạy học, cho nên chưa đến 10 giờ đêm các giáo viên đã quyết định “dẹp đường hồi phủ"
Lúc bước ra khỏi phòng hát, ai nấy mặt vẫn còn đỏ vì rượu, lúc nói chuyện cũng lớn tiếng hơn ngày thường một chút.
Dương Thần cùng mấy vị giáo viên nam đang trò chuyện khá sôi nổi, đúng lúc đến một đoạn ngoặc, hắn thoáng liếc thấy một bóng dáng quen thuộc vừa bước vào cánh cửa gian phòng trước mặt.
- Sao anh ta lại ở chổ này?
Lý Tinh Tinh nãy giờ vẫn đang chú ý quan sát Dương Thần, thấy hắn chau mày, cô liền quan tâm hỏi:
- Anh Dương, anh sao vậy?
- Hả?
Dương Thần vội cười với cô:
- Có gì đâu, lúc nãy tưởng là nhìn thấy người quen, nhưng chắc là anh nhìn nhầm thôi.
Đoàn người rời khỏi Thiên Phủ Chi Quốc, trước khi đi, Tương Thạc còn phải cắn răng đứt ruột thanh toán khoản chi phí trên chục ngàn tệ, sau đó hướng về phía nhà xe để ra về.
Tuy là đêm nay trong lòng hơi buồn bực, nhưng Tương Thạc không quên mục tiêu quan trọng của mình, vội vàng chạy đến bên Lý Tinh Tinh, nói một cách dõng dạc đầy phong độ:
- Tinh Tinh, hay là anh đưa em về, Xe anh vừa mới mua rất sẵn lòng đưa em đi vài vòng hóng mát.
Nói rồi, Tương Thạc chỉ tay về phía chiếc Toyota Camry màu xám bạc đỗ cách họ không xa,Dưới ánh sáng của đèn đường lúc này quả thực là một chiếc xe rất đẹp.
Mấy vị giáo viên đều tỏ vẻ ngưỡng mộ:
- Xe này chắc cũng phải hơn hai trăm ngàn tệ, hiện nay giá xăng cũng cao, Tổ trưởng Tương lại còn đổi xe, chạy đua theo thời trang thế này, chết mất thôi.
Tuy lương của các giáo viên không thấp, nhưng phần lớn cũng chỉ dám chạy Ford hay Polaris, mấy loại xe nhỏ một trăm mấy chục ngàn tệ một chiếc mà thôi,
Lý Tinh Tinh cảm thấy hơi khó xử, cười nói nhỏ:
- Tổ trưởng Tương à, em thấy cũng không cần làm phiền anh như vậy đâu, hôm nay anh chiêu đãi lớn như vậy, em đã thấy ngại lắm rồi, em nghĩ em nên về cùng anh Dương thì tốt hơn, dù sao anh Dương cũng biết rõ đường về nhà em mà.
Tương Thạc cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Ồ, anh Dương cũng lái xe đến à, tôi cứ tưởng anh đi Taxi đến chứ, chẳng hay xe của anh Dương đậu ở chỗ nào?
Dương Thần ợ một cái, một bụng tòan là rượu nho và hoa quả, xem ra tửu lượng của hắn đã khôi phục, cũng hơi khó chịu một chút, trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn nghĩ tới cái bóng quen thuộc lúc nãy. Nghe thấy Tương Thạc hỏi khích, vô thức đưa tay lấy chiếc chìa khóa BMW trong túi quần ra ấn nút mở khóa.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, chỉ thấy một ánh đèn pha phát ra từ chiếc xe hơi màu trắng đỗ tại một địa điểm hơi khuất tầm nhìn, Nhưng hình tượng chiếc logo hình cánh quạt màu xanh và trắng khiến mọi người bất giác ồ lên một tiếng trầm trồ.
- Ôi má ơi, đó không phải là chiếc M3 sao?
Một vị giáo sư có chút nghiên cứu đối với xe ô tô trợn tròn mắt kêu lên:
- Xe này ở trong nước bán hơn một triệu hai, ba trăm ngàn tệ lận đó! Trước kia toàn thấy các công tử con của mấy đại phú thương lái, không ngờ anh Dương lại chạy cả con này, thiệt là người có tiền mà.
Mấy giáo viên khác tuy là không hiểu nhiều về ô tô cho lắm, nhưng nhìn thấy rõ ràng đó là con BMW thì cũng hiểu rõ giá trị của nó đến mức độ nào rồi.
Tương Thạc cũng bị hết hồn một phen, sắc mắc đổi liên tục từ xanh sang tím, gã có ngốc đến đâu cũng không thể ngốc đến mức tin là một người đi xe BMW M3 lại là nhân viên quèn của một công ty nhỏ bé nào đó được, Tuy là bứt rức vì không không hiểu được thân phận thực sự của Dương Thần rốt cuộc là gì, nhưng lúc này gã cũng chỉ có thể treo lên mặt nụ cười thân thiện với vài phần nịnh nọt:
-Anh Dương thiệt đúng là chân nhân bất lộ tướng, khiến Tương Thạc tôi được một phen mở mang tầm mắt rồi.
Đồ nhà giàu chết tiệt, bày đặt chơi trò giả chết bắt quạ, cái gì mà viên chức quèn chứ, rõ ràng là cố tình chơi nhau.
- Tổ trưởng Tương mới đúng là đại gia biết xài tiền lớn.
Dương Thần cười nói:
- Hôm nay tôi quả thật đã uống quá nhiều rồi, Cảm ơn sự khoản đãi của anh, tạm biệt.
Nói xong, kéo tay Lý Tinh Tinh lên xe.
Các vị giáo viên ngưỡng mộ đứng nhìn chiếm BMW từ từ khở động rồi lăn bánh, ai cũng có chút cảm giác như đang mơ, bối cảnh của Dương Thần bổng nhiên trở thành một bí mật ghê gớm dối với họ.
Phần Tương Thạc sau khi trở về xe của mình, khởi động máy xong, nhìn thấy thiết kế đèn trang trí trong xe thì bỗng nhiên tình yêu xe của gã cũng mất đi phân nữa, Bất giác dùng sức vỗ mạnh vào vô lăng, khuôn mặt nho nhã đạo mạo của gã trong màn đêm tăm tối lúc này bỗng hằn lên đôi chút độc ác.
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính