Cô Vợ Thế Thân
Chương 27
Lâm Tiểu Vũ tỉnh lại, cô nhìn xung quanh rồi nhận ra mình đang ở nhà, chợt nhớ ra lúc cô rơi xuống nước đã có người cứu cô, là Lục Nam, anh đã đánh ngất cô. Lâm Tiểu Vũ thở dài, ông trời thật đang muốn trêu đùa cô hay sao? Muốn chết cũng không được êm xuôi.
-Ngọc Vân, tỉnh rồi à? Em thấy sao rồi, có khó chịu ở đâu không?
Jessica vừa vào phòng thấy cô tỉnh thì ân cần hỏi, Tiểu Vũ lắc đầu:
-Em không sao!...
-Ngọc Vân, nói chị nghe tại sao em lại nhảy xuống sông, em muốn chết thật à?
Tiểu Vũ cụp mắt im lặng, cô làm sao có thể nói với Jessica mình không phải Phương Ngọc Vân chứ, nhất định mọi người sẽ rất khó tin, cô cũng rất khó xử, nghĩ vậy nên cô chỉ nói:
-Em...em say quá cũng không nhớ làm sao đến được đó nữa! Sao em lại muốn chết được chứ!
-Thật hả? Ôi, chị xin lỗi em, sau này chị sẽ không rủ em uống rượu nữa! - Jessica nắm tay cô áy náy nói, Tiểu Vũ vỗ nhẹ lên tay Jessica:
-Chị không có lỗi, em không sao rồi!
-Haiz...à, lúc nãy Gia Hào có gọi về đó, cậu ta nói đã biết sự thật rồi, em đừng lo lắng nữa nhé, nay mai xong việc cậu ấy sẽ về.
-Vâng...- Tiểu Vũ đáp khẽ, Jessica thấy lạ hỏi:
-Em không vui sao?
Tiểu Vũ gượng cười:
-Em vui lắm, nhẹ lòng hẳn!
-Ừm, để chị làm món gì đó cho em nha.
-Vâng!
Jessica đi rồi Tiểu Vũ lại ngồi ngẩn ngơ, đáng lẽ khi nghe vậy cô phải vui chứ sao lại thấy buồn hơn thế này? Gia Hào đã không còn hiểu lầm cô nữa, nhưng cô không thể giấu anh chuyện đã nhớ lại mọi chuyện được, lúc đó anh sẽ biết cô là ai, rồi anh sẽ nghĩ gì? Anh sẽ phản ứng như thế nào? Cô thực sự rất sợ anh sẽ chê bai cô rồi bỏ rơi cô. Hiện tại cô chỉ có anh và gia đình anh là người thân, nếu anh đuổi cô đi thì cô biết đi về đâu? Vậy cô thà chết còn hơn, cô chẳng còn gì để mất nữa! Nhưng hiện tại đang ở nhà, muốn chết cũng không được, aiz, phải nghĩ cách mới được!
...................................
Gia Hào vừa họp xong ra ngoài đã nghe có người chờ gặp mình, anh đến phòng chờ, vừa mở cửa ra đã thấy Giang Bích Nguyệt, không hiểu sao anh lại nhớ Ngọc Vân nhiều thêm.
Giang Bích Nguyệt thấy anh thì đứng dậy, cô ta mỉm cười dịu dàng:
-Gia Hào!....
Gia Hào ngây ra, trong đầu anh lúc này toàn là nụ cười của Tiểu Vũ. Thật sự rất muốn bay về ngay bên cô.
-Gia Hào? Anh sao vậy?
Anh hồi thần cho tay vào túi quần, phong lưu bước đến ghế đối diện Giang Bích Nguyệt ngồi xuống:
-Em tìm anh có việc gì không?
Giang Bích Nguyệt nhìn dáng vẻ hờ hững của anh, có chút bất mãn nói:
-Người ta quan tâm anh, vừa về thấy tin tức rồi nghe nói anh sang đây nên vội qua đây an ủi anh, vậy mà anh cứ lạnh lùng như vậy!
-Vậy sao, cảm ơn em nhưng anh đã biết sự thật rồi, không cần an ủi đâu!
Giang Bích Nguyệt hơi sững người, vậy là anh đã biết rồi?
-Vậy...anh đã biết chuyện cô ấy không phải là Phương Ngọc Vân thật chưa?
Gia Hào nhìn Bích Nguyệt bằng ánh mắt phức tạp:
-Sao em lại biết chuyện này?
-Em đã gặp Phương Ngọc Vân thật bên Pháp, và biết được cô ấy đã bỏ trốn trước ngày hai gia đình gặp nhau để xuất ngoại cùng bạn trai. Gia Hào, Phương Ngọc Vân hiện tại bấy lâu nay đã gạt anh, cô ta là kẻ giả mạo!
-Vậy em chính là người đã gửi tin nhắn cho anh à?
Bích Nguyệt ngạc nhiên:
-Tin nhắn gì? Em không biết, em từ Pháp về rồi sang đây ngay để báo tin cho anh mà! Gia Hào, anh nói em không thật lòng yêu anh, vậy anh nói xem vợ anh yêu anh vì cái gì, cô ta đang thật lòng yêu anh sao? Cô ta chỉ là một kẻ thế thân của người khác, bấy lâu nay lừa dối anh, vậy mà anh một mực tin tưởng cô ta!
Gia Hào trầm ngâm, lời Giang Bích Nguyệt nói không phải không có lý, có khả năng như vậy lắm chứ, không lẽ chuyện cô bị ngã mất trí nhớ cũng à giả sao? Thực sự cô đã lừa dối anh sao? Giang Bích Nguyệt nhìn đôi mày của Gia Hào thoáng chau lại thì nói tiếp:
-Chẳng qua cô ta cũng như những người phụ nữ khác, ham muốn vị trí Ngô Tổng phu nhân! Cũng chỉ vì tài sản của Ngô Gia thôi, Gia Hào, em chỉ muốn tốt cho anh, không muốn anh bị lợi dụng. Anh phải biết rằng em vẫn luôn đợi anh quay lại bên em.
Giang Bích Nguyệt nói xong đi ra ngoài, để lại Gia Hào đắm chìm vào những suy nghĩ mâu thuẫn đan xen. Giờ anh đã hiểu lý do vợ chồng Phương Văn lại ra nước ngoài ngay sau khi con gái vừa kết hôn mà không nói tiếng nào, đến bây giờ cũng không rõ tung tích. Không, đây chính là bỏ trốn! Họ đã tìm một cô gái khác thế vào chỗ con gái mình để được xóa nợ, rồi bán tất cả tài sản bỏ trốn. Nhưng Gia Hào thật sự không thể tin đây là sự thật, quá hoang đường rồi! Anh phải đợi kết quả điều tra của thám tử đã rồi mới quyết định làm gì tiếp theo.
Buổi tối Gia Hào vừa đến bệnh viện thăm chủ tịch Ngô về thì nhận được cuộc gọi của Lục Nam, giọng nghiêm trọng nói:
-Gia Hào, cậu về ngay đi, Gia Huy và phó chủ tịch tập đoàn đã bị sa thải lúc trước đang tiến hành họp hội đồng quản trị để giành quyền quản lý công ty, tôi không thể nào ngăn được họ!
-Cái gì? Gia Huy? Anh ấy sao có thể...?
-Ây, sự việc nghiêm trọng lắm, cậu về ngay đi, bên phía các cổ đông có vẻ không quy thuận cậu ta, nhưng cổ phần của họ nhiều hơn nên rất bất lợi cho chúng ta, đa số cổ đông đều muốn đợi cậu về, họ không chịu để Gia Huy làm Tổng giám đốc.
-Được rồi, tôi về ngay, à còn Ngọc Vân... cô ấy vẫn ổn chứ?
Lục Nam hihi cười:
-Yên tâm! Jessica nhắn lại với em ấy rồi, tâm trạng em ấy cũng tốt hơn rồi.
-Cảm ơn hai người!
-Không có gì, cậu mau về đi, bọn tôi nhớ cậu lắm đó!
-Được.
Gia Hào cúp máy, gọi báo cho mẹ một tiếng, rồi đến công ty bàn giao việc lại cho Lưu Chấn sau đó lập tức về nước.
...................................
Gia Hào gấp rút về nước nên Bích Nguyệt không biết, cô ta đến tìm anh lần nữa thì hay tin anh đã về, cô ta bực tức giậm đến gãy gót giày rồi cũng mua vé trở về.
Ở bên này, Khả Vy đã biết Gia Huy có ý định muốn lên làm Tổng giám đốc Ngô Gia, cô cũng cố gắng góp sức giúp anh. Gia Huy ôm cô, anh nói:
-Anh sẽ để em được làm vợ của Tổng Giám đốc Ngô Gia, rồi cái tập đoàn này cũng sẽ thuộc về anh! Lúc đó em sẽ là Ngô Tổng phu nhân!
Khả Vy mỉm cười, cô hiện tại thực sự cảm thấy hạnh phúc. Cô nhìn Gia Huy đầy ấm áp, cô tin tưởng anh.
Lục Nam gọi báo cho Tiểu Vũ sáng mai Gia Hào sẽ về đến sân bay, cô nói chuyện điện thoại với Lục Nam bằng giọng vui vẻ nhưng trong lòng lại vô cùng bất an. Ngày mai thôi anh về rồi, cô biết đối diện với anh thế nào đây? Cô có nên nói sự thật cho anh biết không? Tiểu Vũ bần thần ngồi trên giường, nhìn chiếc điện thoại vô tri cầm trên tay một lúc rất lâu không biết nghĩ gì, lát sau cô dứt khoát bước xuống giường.
Nửa giờ sau Lâm Tiểu Vũ rủ dì Xuyên đi siêu thị, một lúc sau thừa lúc dì Xuyên chăm chú chọn rau cô lẻn đi chỗ khác rồi ra ngoài.
Ra khỏi siêu thị cô cứ chạy, băng qua không biết bao nhiêu con đường, chạy mãi, đến khi đôi chân mỏi nhừ và không thở nổi nữa mới dừng lại. Cô nhìn khung cảnh xung quanh rồi bật cười:
-Haha...mình lại đi lạc nữa rồi!
Nghỉ mệt một lúc cô đi tiếp, tìm chỗ bán đồ ăn, lúc nãy đã lên kế hoạch bỏ trốn nên mang theo cũng kha khá tiền. Cô chắc chắn rằng hôm nay mình sẽ bị truy nã, nghĩ vậy nên sau khi ăn uống no nê Tiểu Vũ hỏi đường rồi bắt taxi đi đến khách sạn.
Lâm Tiểu Vũ ngồi trong taxi nhìn ra ngoài, thấy hàng cây bên vỉa hè cô lại nhớ lúc trước mình suýt bị hai tên lưu manh bắt đi, may có Gia Hào cứu cô. Tiểu Vũ mỉm cười, cô nhớ anh, cô chợt nhìn xuống bàn tay, chiếc nhẫn cưới kim cương mà anh miễn cưỡng đeo cho cô, nước mắt lại vô thức lăn dài. Hiện tại cô không thể đối mặt với anh nên chỉ còn cách bỏ đi, cô định sau khi tiêu hết số tiền đem theo thì sẽ tự tử. Nghĩ vậy nên Tiểu Vũ lau nước mắt, nhìn lại chiếc nhẫn kim cương, bỗng băn khoăn rằng nếu cô tiêu hết tiền rồi thì có nên bán nó lấy tiền tiêu luôn không?
......................
Dì Xuyên đang chọn rau cho món salad của Tiểu Vũ, quay sang định hỏi cô có mua thịt thêm không thì phát hiện cô không còn ở đó nữa, dì gọi điện thoại nhưng nghe tiếng chuông reo trong giỏ của mình, siêu thị khá đông người nên tìm một cô gái nhỏ nhắn như Tiểu Vũ là một chuyện khó khăn. Dì quyết định đợi cô, lỡ cô đi vệ sinh thì sao? Dì đợi được mười phút, sốt ruột quá báo với quản lý siêu thị nhờ phát loa tìm hộ. Loa gọi mười lăm phút sau cũng không ai đến. Dì Xuyên hoang mang gọi cho Jessica:
-Cô Jess....Jessica! Tiểu Vân...Tiểu Vân...
Jessica đang ở công ty, nghe dì Xuyên ấp a ấp úng thì sốt ruột hỏi:
-Tiểu Vân làm sao hả dì?
-Tiểu Vân...mất tích rồi!
-Ngọc Vân, tỉnh rồi à? Em thấy sao rồi, có khó chịu ở đâu không?
Jessica vừa vào phòng thấy cô tỉnh thì ân cần hỏi, Tiểu Vũ lắc đầu:
-Em không sao!...
-Ngọc Vân, nói chị nghe tại sao em lại nhảy xuống sông, em muốn chết thật à?
Tiểu Vũ cụp mắt im lặng, cô làm sao có thể nói với Jessica mình không phải Phương Ngọc Vân chứ, nhất định mọi người sẽ rất khó tin, cô cũng rất khó xử, nghĩ vậy nên cô chỉ nói:
-Em...em say quá cũng không nhớ làm sao đến được đó nữa! Sao em lại muốn chết được chứ!
-Thật hả? Ôi, chị xin lỗi em, sau này chị sẽ không rủ em uống rượu nữa! - Jessica nắm tay cô áy náy nói, Tiểu Vũ vỗ nhẹ lên tay Jessica:
-Chị không có lỗi, em không sao rồi!
-Haiz...à, lúc nãy Gia Hào có gọi về đó, cậu ta nói đã biết sự thật rồi, em đừng lo lắng nữa nhé, nay mai xong việc cậu ấy sẽ về.
-Vâng...- Tiểu Vũ đáp khẽ, Jessica thấy lạ hỏi:
-Em không vui sao?
Tiểu Vũ gượng cười:
-Em vui lắm, nhẹ lòng hẳn!
-Ừm, để chị làm món gì đó cho em nha.
-Vâng!
Jessica đi rồi Tiểu Vũ lại ngồi ngẩn ngơ, đáng lẽ khi nghe vậy cô phải vui chứ sao lại thấy buồn hơn thế này? Gia Hào đã không còn hiểu lầm cô nữa, nhưng cô không thể giấu anh chuyện đã nhớ lại mọi chuyện được, lúc đó anh sẽ biết cô là ai, rồi anh sẽ nghĩ gì? Anh sẽ phản ứng như thế nào? Cô thực sự rất sợ anh sẽ chê bai cô rồi bỏ rơi cô. Hiện tại cô chỉ có anh và gia đình anh là người thân, nếu anh đuổi cô đi thì cô biết đi về đâu? Vậy cô thà chết còn hơn, cô chẳng còn gì để mất nữa! Nhưng hiện tại đang ở nhà, muốn chết cũng không được, aiz, phải nghĩ cách mới được!
...................................
Gia Hào vừa họp xong ra ngoài đã nghe có người chờ gặp mình, anh đến phòng chờ, vừa mở cửa ra đã thấy Giang Bích Nguyệt, không hiểu sao anh lại nhớ Ngọc Vân nhiều thêm.
Giang Bích Nguyệt thấy anh thì đứng dậy, cô ta mỉm cười dịu dàng:
-Gia Hào!....
Gia Hào ngây ra, trong đầu anh lúc này toàn là nụ cười của Tiểu Vũ. Thật sự rất muốn bay về ngay bên cô.
-Gia Hào? Anh sao vậy?
Anh hồi thần cho tay vào túi quần, phong lưu bước đến ghế đối diện Giang Bích Nguyệt ngồi xuống:
-Em tìm anh có việc gì không?
Giang Bích Nguyệt nhìn dáng vẻ hờ hững của anh, có chút bất mãn nói:
-Người ta quan tâm anh, vừa về thấy tin tức rồi nghe nói anh sang đây nên vội qua đây an ủi anh, vậy mà anh cứ lạnh lùng như vậy!
-Vậy sao, cảm ơn em nhưng anh đã biết sự thật rồi, không cần an ủi đâu!
Giang Bích Nguyệt hơi sững người, vậy là anh đã biết rồi?
-Vậy...anh đã biết chuyện cô ấy không phải là Phương Ngọc Vân thật chưa?
Gia Hào nhìn Bích Nguyệt bằng ánh mắt phức tạp:
-Sao em lại biết chuyện này?
-Em đã gặp Phương Ngọc Vân thật bên Pháp, và biết được cô ấy đã bỏ trốn trước ngày hai gia đình gặp nhau để xuất ngoại cùng bạn trai. Gia Hào, Phương Ngọc Vân hiện tại bấy lâu nay đã gạt anh, cô ta là kẻ giả mạo!
-Vậy em chính là người đã gửi tin nhắn cho anh à?
Bích Nguyệt ngạc nhiên:
-Tin nhắn gì? Em không biết, em từ Pháp về rồi sang đây ngay để báo tin cho anh mà! Gia Hào, anh nói em không thật lòng yêu anh, vậy anh nói xem vợ anh yêu anh vì cái gì, cô ta đang thật lòng yêu anh sao? Cô ta chỉ là một kẻ thế thân của người khác, bấy lâu nay lừa dối anh, vậy mà anh một mực tin tưởng cô ta!
Gia Hào trầm ngâm, lời Giang Bích Nguyệt nói không phải không có lý, có khả năng như vậy lắm chứ, không lẽ chuyện cô bị ngã mất trí nhớ cũng à giả sao? Thực sự cô đã lừa dối anh sao? Giang Bích Nguyệt nhìn đôi mày của Gia Hào thoáng chau lại thì nói tiếp:
-Chẳng qua cô ta cũng như những người phụ nữ khác, ham muốn vị trí Ngô Tổng phu nhân! Cũng chỉ vì tài sản của Ngô Gia thôi, Gia Hào, em chỉ muốn tốt cho anh, không muốn anh bị lợi dụng. Anh phải biết rằng em vẫn luôn đợi anh quay lại bên em.
Giang Bích Nguyệt nói xong đi ra ngoài, để lại Gia Hào đắm chìm vào những suy nghĩ mâu thuẫn đan xen. Giờ anh đã hiểu lý do vợ chồng Phương Văn lại ra nước ngoài ngay sau khi con gái vừa kết hôn mà không nói tiếng nào, đến bây giờ cũng không rõ tung tích. Không, đây chính là bỏ trốn! Họ đã tìm một cô gái khác thế vào chỗ con gái mình để được xóa nợ, rồi bán tất cả tài sản bỏ trốn. Nhưng Gia Hào thật sự không thể tin đây là sự thật, quá hoang đường rồi! Anh phải đợi kết quả điều tra của thám tử đã rồi mới quyết định làm gì tiếp theo.
Buổi tối Gia Hào vừa đến bệnh viện thăm chủ tịch Ngô về thì nhận được cuộc gọi của Lục Nam, giọng nghiêm trọng nói:
-Gia Hào, cậu về ngay đi, Gia Huy và phó chủ tịch tập đoàn đã bị sa thải lúc trước đang tiến hành họp hội đồng quản trị để giành quyền quản lý công ty, tôi không thể nào ngăn được họ!
-Cái gì? Gia Huy? Anh ấy sao có thể...?
-Ây, sự việc nghiêm trọng lắm, cậu về ngay đi, bên phía các cổ đông có vẻ không quy thuận cậu ta, nhưng cổ phần của họ nhiều hơn nên rất bất lợi cho chúng ta, đa số cổ đông đều muốn đợi cậu về, họ không chịu để Gia Huy làm Tổng giám đốc.
-Được rồi, tôi về ngay, à còn Ngọc Vân... cô ấy vẫn ổn chứ?
Lục Nam hihi cười:
-Yên tâm! Jessica nhắn lại với em ấy rồi, tâm trạng em ấy cũng tốt hơn rồi.
-Cảm ơn hai người!
-Không có gì, cậu mau về đi, bọn tôi nhớ cậu lắm đó!
-Được.
Gia Hào cúp máy, gọi báo cho mẹ một tiếng, rồi đến công ty bàn giao việc lại cho Lưu Chấn sau đó lập tức về nước.
...................................
Gia Hào gấp rút về nước nên Bích Nguyệt không biết, cô ta đến tìm anh lần nữa thì hay tin anh đã về, cô ta bực tức giậm đến gãy gót giày rồi cũng mua vé trở về.
Ở bên này, Khả Vy đã biết Gia Huy có ý định muốn lên làm Tổng giám đốc Ngô Gia, cô cũng cố gắng góp sức giúp anh. Gia Huy ôm cô, anh nói:
-Anh sẽ để em được làm vợ của Tổng Giám đốc Ngô Gia, rồi cái tập đoàn này cũng sẽ thuộc về anh! Lúc đó em sẽ là Ngô Tổng phu nhân!
Khả Vy mỉm cười, cô hiện tại thực sự cảm thấy hạnh phúc. Cô nhìn Gia Huy đầy ấm áp, cô tin tưởng anh.
Lục Nam gọi báo cho Tiểu Vũ sáng mai Gia Hào sẽ về đến sân bay, cô nói chuyện điện thoại với Lục Nam bằng giọng vui vẻ nhưng trong lòng lại vô cùng bất an. Ngày mai thôi anh về rồi, cô biết đối diện với anh thế nào đây? Cô có nên nói sự thật cho anh biết không? Tiểu Vũ bần thần ngồi trên giường, nhìn chiếc điện thoại vô tri cầm trên tay một lúc rất lâu không biết nghĩ gì, lát sau cô dứt khoát bước xuống giường.
Nửa giờ sau Lâm Tiểu Vũ rủ dì Xuyên đi siêu thị, một lúc sau thừa lúc dì Xuyên chăm chú chọn rau cô lẻn đi chỗ khác rồi ra ngoài.
Ra khỏi siêu thị cô cứ chạy, băng qua không biết bao nhiêu con đường, chạy mãi, đến khi đôi chân mỏi nhừ và không thở nổi nữa mới dừng lại. Cô nhìn khung cảnh xung quanh rồi bật cười:
-Haha...mình lại đi lạc nữa rồi!
Nghỉ mệt một lúc cô đi tiếp, tìm chỗ bán đồ ăn, lúc nãy đã lên kế hoạch bỏ trốn nên mang theo cũng kha khá tiền. Cô chắc chắn rằng hôm nay mình sẽ bị truy nã, nghĩ vậy nên sau khi ăn uống no nê Tiểu Vũ hỏi đường rồi bắt taxi đi đến khách sạn.
Lâm Tiểu Vũ ngồi trong taxi nhìn ra ngoài, thấy hàng cây bên vỉa hè cô lại nhớ lúc trước mình suýt bị hai tên lưu manh bắt đi, may có Gia Hào cứu cô. Tiểu Vũ mỉm cười, cô nhớ anh, cô chợt nhìn xuống bàn tay, chiếc nhẫn cưới kim cương mà anh miễn cưỡng đeo cho cô, nước mắt lại vô thức lăn dài. Hiện tại cô không thể đối mặt với anh nên chỉ còn cách bỏ đi, cô định sau khi tiêu hết số tiền đem theo thì sẽ tự tử. Nghĩ vậy nên Tiểu Vũ lau nước mắt, nhìn lại chiếc nhẫn kim cương, bỗng băn khoăn rằng nếu cô tiêu hết tiền rồi thì có nên bán nó lấy tiền tiêu luôn không?
......................
Dì Xuyên đang chọn rau cho món salad của Tiểu Vũ, quay sang định hỏi cô có mua thịt thêm không thì phát hiện cô không còn ở đó nữa, dì gọi điện thoại nhưng nghe tiếng chuông reo trong giỏ của mình, siêu thị khá đông người nên tìm một cô gái nhỏ nhắn như Tiểu Vũ là một chuyện khó khăn. Dì quyết định đợi cô, lỡ cô đi vệ sinh thì sao? Dì đợi được mười phút, sốt ruột quá báo với quản lý siêu thị nhờ phát loa tìm hộ. Loa gọi mười lăm phút sau cũng không ai đến. Dì Xuyên hoang mang gọi cho Jessica:
-Cô Jess....Jessica! Tiểu Vân...Tiểu Vân...
Jessica đang ở công ty, nghe dì Xuyên ấp a ấp úng thì sốt ruột hỏi:
-Tiểu Vân làm sao hả dì?
-Tiểu Vân...mất tích rồi!
Tác giả :
Hoa Diên Vỹ