Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
Chương 1158: Cậu ba dương quá đắc ý (3)
Cậu hai Trác và cậu tư Tịch không nói gì, nhưng bọn họ cũng ngồi xuống, ý tứ rất rõ ràng.
Hai mắt Dương Tầm Chiêu lóe lên, chuyện gì xảy ra vậy? Sao anh cảm giác hôm nay mấy người này có chút không đúng lắm?
"Anh ba, nào, em uống với anh một ly." Cậu năm Tào rót rượu, lúc nãy anh ta đã gọi rượu và đồ ăn.
Dương Tầm Chiêu nhìn về phía cậu năm Tào, anh chưa bao giờ thích rượu, bình thường anh sẽ không uống nhiều, giống như tình huống vừa đến đã uống một ly này càng hiếm có.
Mấy năm trước anh vừa bắt đầu gây dựng sự nghiệp thì dưới tình huống bất đắc dĩ mới phải uống.
Lúc mấy anh em cùng uống rượu, quan trọng nhất là muốn thả lỏng, cậu ba Dương chưa từng uống như vậy.
Nhưng hôm nay cậu ba Dương vui vẻ, vô cùng vui vẻ, anh làm ba, anh có một con gái cưng, còn có một con trai cưng, đến bây giờ tâm trạng của anh vẫn còn kích động, cho nên uống một ly cũng được.
"Được." Cho nên Dương Tầm Chiêu sảng khoái đồng ý, hơn nữa cũng cầm ly rượu lên chạm vào ly rượu của cậu năm Tào một cái, sau đó uống hết một hơi.
Mấy người nhìn cậu ba Dương uống rượu thì lập tức khiếp sợ.
Bọn họ trao đổi ánh mắt, trong lòng cùng một suy nghĩ, xem ra suy đoán của bọn họ là thật.
Bọn họ quen biết Dương Tầm Chiêu đã lâu nhưng anh chưa bao giờ làm như vậy, chắc chắn bởi vì anh bị vứt bỏ, trong lòng khó chấp nhận được, cho nên mới như vậy.
"Anh ba, tối hôm nay anh muốn uống thế nào, chỉ cần anh lên tiếng, bọn em nhất định sẽ uống đến cùng với anh." Tịch Xuyên thở dài, nếu chị dâu thật sự vứt bỏ anh ba thì anh ta cũng chỉ có thể uống rượu với anh ba.
"Anh ba, còn có em nữa, anh ba muốn uống thế nào thì bọn em uống như thế." Cậu năm Tào cũng liên tục bày tỏ thái độ.
"thằng ba..." Cậu hai Trác gọi một tiếng, sau đó vỗ vai Dương Tầm Chiêu, không nói thêm gì, nhưng anh ta rót đầy ly rượu cũng đủ chứng minh thái độ của mình.
cậu bảy còn nhỏ tuổi, sức khỏe lại không tốt, không thể uống rượu: "Anh ba, em không thể uống rượu, các anh cứ uống rượu, còn em uống nước, các anh uống một ly, em uống một chai được không?"
"Mọi người làm gì vậy?" Dương Tầm Chiêu không nhịn được hỏi một câu, tối nay mấy người này xảy ra chuyện gì vậy, hoàn toàn không đúng lắm.
Tào Du thì thôi đi, từ trước đến nay Tào Du thích ồn ào nhất, nhưng Tịch Xuyên vốn uống nhiều rượu, nhưng sau khi Tịch Xuyên có người yêu thì không chạm đến rượu.
Anh hai là bác sĩ, bình thường bọn họ tụ tập cũng không uống rượu.
Nhưng tối hôm nay cả đám giống như bất chấp tất cả chuốc say bản thân!!
"thằng ba, trong cuộc sống sẽ gặp những chuyện bất ngờ, cho dù xảy ra chuyện gì, cậu phải bình tĩnh xử lý..." Cậu hai Trác luôn chín chắn, anh ta suy nghĩ, sau đó không nhịn được khuyên một câu.
Dù sao mượn rượu giải sầu không phải là cách, khi xảy ra chuyện thì phải nghĩ cách giải quyết.
"Anh hai, anh biết rồi sao?" Dương Tầm Chiêu nghe cậu hai Trác nói thì ngây người, trong giọng nói mang theo sự kinh ngạc, anh chỉ vừa biết chuyện này, sao anh hai biết được?
Bọn họ nghe cậu ba Dương nói thì lập tức nhìn nhau một chút, xem ra chuyện này là thật.
Mấy người nhìn Dương Tầm Chiêu, trong ánh mắt kia có chút phức tạp, đương nhiên nhiều nhất vẫn là đồng tình.
"Mọi người cũng đã biết." Dương Tầm Chiêu nhìn ánh mắt của mọi người thì nhíu mày lại, cho dù mọi người đã biết cũng không nên dùng ánh mắt như vậy nhìn anh chứ?
Đồng tình? Đồng tình với chuyện hiện tại anh mới biết sự tồn tại của hai đứa nhỏ sao?
Nếu nói như vậy, bọn họ đồng tình cũng đúng.
"Sao mọi người biết được?" Dương Tầm Chiêu thấy mọi người im lặng không nói thì coi như ngầm đồng ý, nhưng Dương Tầm Chiêu không biết vì sao bọn họ biết được?
"Vừa rồi em có gọi điện thoại cho anh cả..." Cậu năm Tào nhìn Dương Tầm Chiêu, thử mở miệng nói.
"Anh cả nói cho mọi người biết? Tốc độ của anh cả thật là nhanh." Dương Tầm Chiêu lại hiểu lầm ý của cậu năm Tào, anh tưởng Đường Lăng nói chuyện hai bé cưng cho mọi người biết.
Trước kia Đường Lăng vẫn luôn giấu anh, lúc này anh ta lại cho mọi người biết sao?
Anh còn chưa tìm Đường Lăng tính sổ chuyện này đâu.
Mấy người nghe Dương Tầm Chiêu nói, lại nhìn thấy sắc mặt của Dương Tầm Chiêu có chút khó coi thì càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
"Anh ba, anh đừng quá đau lòng." Tịch Xuyên lại thở dài, tuy rằng anh ta biết lúc này nói gì cũng vô dụng, nhưng vẫn không nhịn được muốn nói: "Anh ba, chuyện gì cũng có cách giải quyết."
"Đúng, anh tư nói rất đúng, anh ba đừng đau lòng, anh phải nghĩ cách theo đuổi, với năng lực của anh ba thì muốn theo đuổi chị dâu một lần nữa cũng không phải không thể được." Cậu năm Tào cũng liên tục khuyên nhủ một câu.
"Khoan đã, mọi người đang nói cái gì? Sao tôi nghe không hiểu?" Cậu ba Dương hoàn toàn mờ mịt, chuyện gì thế này?
"Anh ba, bọn em biết chị dâu vứt bỏ anh, trong lòng anh khó chịu, cho nên anh mới gọi bọn em đi uống rượu, anh ba..." cậu bảy nhỏ tuổi nhất, trong lòng không kiềm chế được.
"Ai nói với mọi người là tôi bị vứt bỏ?" Dương Tầm Chiêu chớp mắt, lại chớp chớp, sau đó nhìn bọn họ, ánh mắt giống như đang nhìn đồ ngốc.
"Anh ba, chẳng lẽ không phải sao? Không phải anh đã thừa nhận sao?" cậu bảy kinh ngạc nhìn Dương Tầm Chiêu, đầu óc có chút choáng váng.
"thằng ba, chuyện này cũng không gì mất mặt, không cần phải tỏ vẻ mạng mẽ." Cậu hai Trác cho rằng Dương Tầm Chiêu không muốn mất mặt trước mặt bọn họ.
"Anh ba, anh có chuyện gì thì cứ nói ra, trong lòng sẽ dễ chịu hơn..."
"Tôi thật sự có một chuyện muốn nói cho mọi người." Dương Tầm Chiêu cắt ngang lời cậu năm Tào nói, ánh mắt anh nhìn mọi người: "Hôm nay tôi gọi mọi người đến vì muốn nói chuyện này."
Dương Tầm Chiêu cố ý dừng lại, khóe môi hơi cong lên, mang theo ý cười.
"Anh ba, anh nói đi, bọn em đang nghe đây." cậu bảy liên tục gật đầu, cậu bảy nhìn ý cười trên mặt anh ba thì cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cậu bảy vẫn nghĩ anh ba cố tỏ vẻ mạnh mẽ.
Mấy người khác cũng có cùng suy nghĩ, cảm thấy Dương Tầm Chiêu không muốn mất mặt trước mọi người, cho nên mới miễn cưỡng vui vẻ.
Dương Tầm Chiêu nhìn vẻ mặt của bọn họ thì ý cười trên mặt anh càng sâu hơn, Dương Tầm Chiêu ngồi thẳng người, hắng giọng nói, sau đó chậm rãi nói từng chữ một: "Tôi làm ba rồi."
Lúc Dương Tầm Chiêu tuyên bố chuyện này thì trong giọng nói mang theo sự khoe khoang, càng thêm đắc ý.
Đúng vậy, chính là đắc ý, anh làm ba rồi, anh có thể không đắc ý sao?
Hai mắt Dương Tầm Chiêu lóe lên, chuyện gì xảy ra vậy? Sao anh cảm giác hôm nay mấy người này có chút không đúng lắm?
"Anh ba, nào, em uống với anh một ly." Cậu năm Tào rót rượu, lúc nãy anh ta đã gọi rượu và đồ ăn.
Dương Tầm Chiêu nhìn về phía cậu năm Tào, anh chưa bao giờ thích rượu, bình thường anh sẽ không uống nhiều, giống như tình huống vừa đến đã uống một ly này càng hiếm có.
Mấy năm trước anh vừa bắt đầu gây dựng sự nghiệp thì dưới tình huống bất đắc dĩ mới phải uống.
Lúc mấy anh em cùng uống rượu, quan trọng nhất là muốn thả lỏng, cậu ba Dương chưa từng uống như vậy.
Nhưng hôm nay cậu ba Dương vui vẻ, vô cùng vui vẻ, anh làm ba, anh có một con gái cưng, còn có một con trai cưng, đến bây giờ tâm trạng của anh vẫn còn kích động, cho nên uống một ly cũng được.
"Được." Cho nên Dương Tầm Chiêu sảng khoái đồng ý, hơn nữa cũng cầm ly rượu lên chạm vào ly rượu của cậu năm Tào một cái, sau đó uống hết một hơi.
Mấy người nhìn cậu ba Dương uống rượu thì lập tức khiếp sợ.
Bọn họ trao đổi ánh mắt, trong lòng cùng một suy nghĩ, xem ra suy đoán của bọn họ là thật.
Bọn họ quen biết Dương Tầm Chiêu đã lâu nhưng anh chưa bao giờ làm như vậy, chắc chắn bởi vì anh bị vứt bỏ, trong lòng khó chấp nhận được, cho nên mới như vậy.
"Anh ba, tối hôm nay anh muốn uống thế nào, chỉ cần anh lên tiếng, bọn em nhất định sẽ uống đến cùng với anh." Tịch Xuyên thở dài, nếu chị dâu thật sự vứt bỏ anh ba thì anh ta cũng chỉ có thể uống rượu với anh ba.
"Anh ba, còn có em nữa, anh ba muốn uống thế nào thì bọn em uống như thế." Cậu năm Tào cũng liên tục bày tỏ thái độ.
"thằng ba..." Cậu hai Trác gọi một tiếng, sau đó vỗ vai Dương Tầm Chiêu, không nói thêm gì, nhưng anh ta rót đầy ly rượu cũng đủ chứng minh thái độ của mình.
cậu bảy còn nhỏ tuổi, sức khỏe lại không tốt, không thể uống rượu: "Anh ba, em không thể uống rượu, các anh cứ uống rượu, còn em uống nước, các anh uống một ly, em uống một chai được không?"
"Mọi người làm gì vậy?" Dương Tầm Chiêu không nhịn được hỏi một câu, tối nay mấy người này xảy ra chuyện gì vậy, hoàn toàn không đúng lắm.
Tào Du thì thôi đi, từ trước đến nay Tào Du thích ồn ào nhất, nhưng Tịch Xuyên vốn uống nhiều rượu, nhưng sau khi Tịch Xuyên có người yêu thì không chạm đến rượu.
Anh hai là bác sĩ, bình thường bọn họ tụ tập cũng không uống rượu.
Nhưng tối hôm nay cả đám giống như bất chấp tất cả chuốc say bản thân!!
"thằng ba, trong cuộc sống sẽ gặp những chuyện bất ngờ, cho dù xảy ra chuyện gì, cậu phải bình tĩnh xử lý..." Cậu hai Trác luôn chín chắn, anh ta suy nghĩ, sau đó không nhịn được khuyên một câu.
Dù sao mượn rượu giải sầu không phải là cách, khi xảy ra chuyện thì phải nghĩ cách giải quyết.
"Anh hai, anh biết rồi sao?" Dương Tầm Chiêu nghe cậu hai Trác nói thì ngây người, trong giọng nói mang theo sự kinh ngạc, anh chỉ vừa biết chuyện này, sao anh hai biết được?
Bọn họ nghe cậu ba Dương nói thì lập tức nhìn nhau một chút, xem ra chuyện này là thật.
Mấy người nhìn Dương Tầm Chiêu, trong ánh mắt kia có chút phức tạp, đương nhiên nhiều nhất vẫn là đồng tình.
"Mọi người cũng đã biết." Dương Tầm Chiêu nhìn ánh mắt của mọi người thì nhíu mày lại, cho dù mọi người đã biết cũng không nên dùng ánh mắt như vậy nhìn anh chứ?
Đồng tình? Đồng tình với chuyện hiện tại anh mới biết sự tồn tại của hai đứa nhỏ sao?
Nếu nói như vậy, bọn họ đồng tình cũng đúng.
"Sao mọi người biết được?" Dương Tầm Chiêu thấy mọi người im lặng không nói thì coi như ngầm đồng ý, nhưng Dương Tầm Chiêu không biết vì sao bọn họ biết được?
"Vừa rồi em có gọi điện thoại cho anh cả..." Cậu năm Tào nhìn Dương Tầm Chiêu, thử mở miệng nói.
"Anh cả nói cho mọi người biết? Tốc độ của anh cả thật là nhanh." Dương Tầm Chiêu lại hiểu lầm ý của cậu năm Tào, anh tưởng Đường Lăng nói chuyện hai bé cưng cho mọi người biết.
Trước kia Đường Lăng vẫn luôn giấu anh, lúc này anh ta lại cho mọi người biết sao?
Anh còn chưa tìm Đường Lăng tính sổ chuyện này đâu.
Mấy người nghe Dương Tầm Chiêu nói, lại nhìn thấy sắc mặt của Dương Tầm Chiêu có chút khó coi thì càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
"Anh ba, anh đừng quá đau lòng." Tịch Xuyên lại thở dài, tuy rằng anh ta biết lúc này nói gì cũng vô dụng, nhưng vẫn không nhịn được muốn nói: "Anh ba, chuyện gì cũng có cách giải quyết."
"Đúng, anh tư nói rất đúng, anh ba đừng đau lòng, anh phải nghĩ cách theo đuổi, với năng lực của anh ba thì muốn theo đuổi chị dâu một lần nữa cũng không phải không thể được." Cậu năm Tào cũng liên tục khuyên nhủ một câu.
"Khoan đã, mọi người đang nói cái gì? Sao tôi nghe không hiểu?" Cậu ba Dương hoàn toàn mờ mịt, chuyện gì thế này?
"Anh ba, bọn em biết chị dâu vứt bỏ anh, trong lòng anh khó chịu, cho nên anh mới gọi bọn em đi uống rượu, anh ba..." cậu bảy nhỏ tuổi nhất, trong lòng không kiềm chế được.
"Ai nói với mọi người là tôi bị vứt bỏ?" Dương Tầm Chiêu chớp mắt, lại chớp chớp, sau đó nhìn bọn họ, ánh mắt giống như đang nhìn đồ ngốc.
"Anh ba, chẳng lẽ không phải sao? Không phải anh đã thừa nhận sao?" cậu bảy kinh ngạc nhìn Dương Tầm Chiêu, đầu óc có chút choáng váng.
"thằng ba, chuyện này cũng không gì mất mặt, không cần phải tỏ vẻ mạng mẽ." Cậu hai Trác cho rằng Dương Tầm Chiêu không muốn mất mặt trước mặt bọn họ.
"Anh ba, anh có chuyện gì thì cứ nói ra, trong lòng sẽ dễ chịu hơn..."
"Tôi thật sự có một chuyện muốn nói cho mọi người." Dương Tầm Chiêu cắt ngang lời cậu năm Tào nói, ánh mắt anh nhìn mọi người: "Hôm nay tôi gọi mọi người đến vì muốn nói chuyện này."
Dương Tầm Chiêu cố ý dừng lại, khóe môi hơi cong lên, mang theo ý cười.
"Anh ba, anh nói đi, bọn em đang nghe đây." cậu bảy liên tục gật đầu, cậu bảy nhìn ý cười trên mặt anh ba thì cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cậu bảy vẫn nghĩ anh ba cố tỏ vẻ mạnh mẽ.
Mấy người khác cũng có cùng suy nghĩ, cảm thấy Dương Tầm Chiêu không muốn mất mặt trước mọi người, cho nên mới miễn cưỡng vui vẻ.
Dương Tầm Chiêu nhìn vẻ mặt của bọn họ thì ý cười trên mặt anh càng sâu hơn, Dương Tầm Chiêu ngồi thẳng người, hắng giọng nói, sau đó chậm rãi nói từng chữ một: "Tôi làm ba rồi."
Lúc Dương Tầm Chiêu tuyên bố chuyện này thì trong giọng nói mang theo sự khoe khoang, càng thêm đắc ý.
Đúng vậy, chính là đắc ý, anh làm ba rồi, anh có thể không đắc ý sao?
Tác giả :
Mạch Hạ Du Trúc