Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí
Chương 55: Tình yêu
CHÚ Ý: 18++++++++++++++
Sau khi xử lý xong Lý Kỳ và Lam Hưng, Tràn Hạo không muốn hoãn lại nơi này thêm giây phút nào, chỉ cần nghĩ đến Lý Kỳ và Lam Hưng trong lòng anh đã cảm giác ghê tởm vô cùng.
Anh giao mọi chuyện lại cho Bạch Tử Long giải quyết, rồi vội vã quay trở lại biệt thự Tràn Viên.
Không biết vì sao trong lòng anh lại muốn được ở bên cạnh của Gia Duyên hơn bất cứ lúc nào hết.
Gia Duyên ngủ một giấc đến tận năm giờ sáng, cô nằm trên chiếc giường rộng lớn ám áp trong phòng của Tràn Hạo, được anh tỉ mỉm mở điều hoà ở độ vừa phải.
Gia Duyên trở mình cặp mắt vẫn nhắm nghiền lại, tay cô sờ soạng bên cạnh giường tìm kiếm thân thể ấm áp của anh.
Đụng phải một bên giường trống rỗng lạnh lẽo, Gia Duyên mở to cặp mắt sáng như những vì sao trên bầu trời ra nhìn một vòng chung quanh.
Căn phòng thật yên tĩnh không một tiếng động, ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ rội thẳng vào trong, không sáng chói nhưng đã đủ để Gia Duyên nhìn thấy toàn bộ căn phòng.
Trong lòng Gia Duyên thầm nghĩ không biết Tràn Hạo đã đi đâu, hay là anh hối hận vì đã nhẹ lòng tiếp nhận cô.
Với tâm trạng ảo não cô cố gương người ngồi dậy, thoải mái dựa tấm lưng mảnh mai của mình vào đầu giường.
Tuy máy điều hoà đã được bật lên nhưng không biết vì sao cô lại cảm giác ớn lạnh trong lòng, giống như những chiếc lá bị ngọn gió mùa đông lạnh buốt thổi mạnh làm nó lắc lư ngoài cửa sổ phòng của anh.
Tay Gia Duyên bất giác cầm cái chăn mỏng kéo lên cao, che đi phần ngực lạnh lẽo của mình.
Tràn Hạo bước đi chậm rãi đến trước cửa phòng ngủ, anh thật cẩn thận đẩy cánh cửa phòng ra nhẹ nhàng, không để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào sợ đánh thức cô.
Vừa bước vào cửa anh nhìn thấy Gia Duyên ngồi trên giường, cặp mắt chứa đựng đầy nỗi tâm sự nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dáng người tao nhã của anh từ từ tiến tới bên cạnh của Gia Duyên, anh vươn bàn tay ám áp của mình lên vuốt ve mái tóc dài của cô trong sự sủng ái.
Gia Duyên thật bất ngờ, cô ngước khuôn mặt kiều diễm của mình lên, cặp mắt mông lung của cô mở thật to nhìn anh không chớp.
Tràn Hạo nhìn Gia Duyên bằng ánh mắt trìu mến, khuôn mặt này đôi mắt này không biết từ lúc nào đã khắc sâu vào tận đáy lòng của anh.
Trái tim của Tràn Hạo bất giác vì cô mà đập loạn xạ, anh nhếch đôi môi mỏng của mình lên thành một nụ cười tràn ngập bởi niềm hạnh phúc.
Tràn Hạo cởi bỏ áo khoác của mình ném sang một bên, anh vén chăn ngồi xuống giường bên cạnh cô, tay anh cẩn thận kéo thân thể mềm mại, thướt tha của cô vào lòng mình.
Tình yêu của hai người phải trãi qua nhiều hiểu lầm và đấu tranh mới đến được với nhau, nên Tràn Hạo rất côi trọng mối tình này.
Anh là người như vậy đó, không yêu thì thôi một khi yêu thì yêu hết mình, yêu một cách điên cuồng không lối thoát.
"Sao em không ngủ thêm một chút?
Còn sớm lắm."
Tràn Hạo yêu thương thì thầm vào tai cô.
Gia Duyên đang thỏi mái nằm trên lồng ngực rắn chắc của anh, cô lắc đầu nói với giọng nhỏ nhẹ.
"Hạo, em còn tưởng những việc xảy ra vào đêm qua chỉ là một giấc mộng.
Khi em tĩnh lại từ trong giấc mộng đẹp đó, anh sẽ không còn ở bên cạnh của em nữa."
Gia Duyên cảm giác thấp thởm trong lòng, nỗi bấp bênh đã chiếm lấy toàn bộ trái tim bé bỏng của cô.
Tràn Hạo nghe cô nói vậy, trong lòng anh cảm giác chua xót vô cùng, anh biết ở bên cạnh anh cô không có cảm giác an tòan, vì anh luôn miệng nói rằng cô chỉ là vật thế thân.
Nhưng sau chuyện xảy ra ngày hôm qua anh biết mình đã sai, sai một cách mù quáng.
Từ đầu đến cuối người anh yêu chính là cô, nhưng chỉ vì bản thân của mình cũng không nhận ra điều đó.
Anh không có dũng cảm để tiếp nhận bất kỳ mối tình nào, nên tâm trí của anh mới đánh lừa trái tim lạnh lẽo của anh như vậy.
"Em yên tâm, tình yêu của anh dành cho em là thật, không phải chỉ là lời nói chót lưỡi đầu môi.
Lúc trước anh không hiểu trái tim của mình, nhưng khi anh biết mình sắp phải mất đi em, lúc đo trái tim của anh hiện lên cảm giác đau đớn mà từ trước tới giờ anh chưa từng cảm nhận qua.
Nó đã giúp anh biết được người quan trọng nhất trong lòng anh chính là Tần Gia Duyên em.
Em không phải là vật thay thế cho bất kỳ ai, Gia Duyên em đường đường chính chính là người phụ nữ mà Tràn Hạo anh yêu."
Nói xong tay Tràn Hạo nâng cái cằm xinh xắn của Gia Duyên lên, anh đặt lên đôi môi mềm mại của cô một nụ hôn mặn nồng.
Anh muốn dùng nụ hôn này để nói cho Gia Duyên biết, anh đối với cô là thật lòng.
Tràn Hạo dùng đầu lưỡi của mình thăm dò bên trong khoang miệng của Gia Duyên, đầu lưỡi của hai người quấn lấy lẫn nhau.
Đôi môi mỏng của anh mút lấy mật ngọt từ trong miệng của cô, hai người hôn nhau đến không kiềm chế được dục vọng trong lòng của mình, anh lưu luyến buông đôi môi của cô ra.
Hai người thở hổn hển nhìn nhau bằng ánh mắt khát vọng của tình dục, Tràn Hạo thuận tay vén áo ngủ của cô lên anh sờ dịu dàng trên làn da mịn như lụa của cô.
Tay anh dừng lại nơi phần ngực căng tròn, anh nhẹ nhàng bóp nơi mềm mại đã khiến anh cầm lòng không đậu muốn được lấp đầy thân thể của cô ngay.
Tay anh từ từ di chuyển xuống nơi tư mật nhất của cô, anh cẩn thận thăm dò vùng đất thần bí nơi mà từ trước tới giờ ngoài Tràn Hạo ra chưa từng có ai chạm vào.
Sau khi xử lý xong Lý Kỳ và Lam Hưng, Tràn Hạo không muốn hoãn lại nơi này thêm giây phút nào, chỉ cần nghĩ đến Lý Kỳ và Lam Hưng trong lòng anh đã cảm giác ghê tởm vô cùng.
Anh giao mọi chuyện lại cho Bạch Tử Long giải quyết, rồi vội vã quay trở lại biệt thự Tràn Viên.
Không biết vì sao trong lòng anh lại muốn được ở bên cạnh của Gia Duyên hơn bất cứ lúc nào hết.
Gia Duyên ngủ một giấc đến tận năm giờ sáng, cô nằm trên chiếc giường rộng lớn ám áp trong phòng của Tràn Hạo, được anh tỉ mỉm mở điều hoà ở độ vừa phải.
Gia Duyên trở mình cặp mắt vẫn nhắm nghiền lại, tay cô sờ soạng bên cạnh giường tìm kiếm thân thể ấm áp của anh.
Đụng phải một bên giường trống rỗng lạnh lẽo, Gia Duyên mở to cặp mắt sáng như những vì sao trên bầu trời ra nhìn một vòng chung quanh.
Căn phòng thật yên tĩnh không một tiếng động, ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ rội thẳng vào trong, không sáng chói nhưng đã đủ để Gia Duyên nhìn thấy toàn bộ căn phòng.
Trong lòng Gia Duyên thầm nghĩ không biết Tràn Hạo đã đi đâu, hay là anh hối hận vì đã nhẹ lòng tiếp nhận cô.
Với tâm trạng ảo não cô cố gương người ngồi dậy, thoải mái dựa tấm lưng mảnh mai của mình vào đầu giường.
Tuy máy điều hoà đã được bật lên nhưng không biết vì sao cô lại cảm giác ớn lạnh trong lòng, giống như những chiếc lá bị ngọn gió mùa đông lạnh buốt thổi mạnh làm nó lắc lư ngoài cửa sổ phòng của anh.
Tay Gia Duyên bất giác cầm cái chăn mỏng kéo lên cao, che đi phần ngực lạnh lẽo của mình.
Tràn Hạo bước đi chậm rãi đến trước cửa phòng ngủ, anh thật cẩn thận đẩy cánh cửa phòng ra nhẹ nhàng, không để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào sợ đánh thức cô.
Vừa bước vào cửa anh nhìn thấy Gia Duyên ngồi trên giường, cặp mắt chứa đựng đầy nỗi tâm sự nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dáng người tao nhã của anh từ từ tiến tới bên cạnh của Gia Duyên, anh vươn bàn tay ám áp của mình lên vuốt ve mái tóc dài của cô trong sự sủng ái.
Gia Duyên thật bất ngờ, cô ngước khuôn mặt kiều diễm của mình lên, cặp mắt mông lung của cô mở thật to nhìn anh không chớp.
Tràn Hạo nhìn Gia Duyên bằng ánh mắt trìu mến, khuôn mặt này đôi mắt này không biết từ lúc nào đã khắc sâu vào tận đáy lòng của anh.
Trái tim của Tràn Hạo bất giác vì cô mà đập loạn xạ, anh nhếch đôi môi mỏng của mình lên thành một nụ cười tràn ngập bởi niềm hạnh phúc.
Tràn Hạo cởi bỏ áo khoác của mình ném sang một bên, anh vén chăn ngồi xuống giường bên cạnh cô, tay anh cẩn thận kéo thân thể mềm mại, thướt tha của cô vào lòng mình.
Tình yêu của hai người phải trãi qua nhiều hiểu lầm và đấu tranh mới đến được với nhau, nên Tràn Hạo rất côi trọng mối tình này.
Anh là người như vậy đó, không yêu thì thôi một khi yêu thì yêu hết mình, yêu một cách điên cuồng không lối thoát.
"Sao em không ngủ thêm một chút?
Còn sớm lắm."
Tràn Hạo yêu thương thì thầm vào tai cô.
Gia Duyên đang thỏi mái nằm trên lồng ngực rắn chắc của anh, cô lắc đầu nói với giọng nhỏ nhẹ.
"Hạo, em còn tưởng những việc xảy ra vào đêm qua chỉ là một giấc mộng.
Khi em tĩnh lại từ trong giấc mộng đẹp đó, anh sẽ không còn ở bên cạnh của em nữa."
Gia Duyên cảm giác thấp thởm trong lòng, nỗi bấp bênh đã chiếm lấy toàn bộ trái tim bé bỏng của cô.
Tràn Hạo nghe cô nói vậy, trong lòng anh cảm giác chua xót vô cùng, anh biết ở bên cạnh anh cô không có cảm giác an tòan, vì anh luôn miệng nói rằng cô chỉ là vật thế thân.
Nhưng sau chuyện xảy ra ngày hôm qua anh biết mình đã sai, sai một cách mù quáng.
Từ đầu đến cuối người anh yêu chính là cô, nhưng chỉ vì bản thân của mình cũng không nhận ra điều đó.
Anh không có dũng cảm để tiếp nhận bất kỳ mối tình nào, nên tâm trí của anh mới đánh lừa trái tim lạnh lẽo của anh như vậy.
"Em yên tâm, tình yêu của anh dành cho em là thật, không phải chỉ là lời nói chót lưỡi đầu môi.
Lúc trước anh không hiểu trái tim của mình, nhưng khi anh biết mình sắp phải mất đi em, lúc đo trái tim của anh hiện lên cảm giác đau đớn mà từ trước tới giờ anh chưa từng cảm nhận qua.
Nó đã giúp anh biết được người quan trọng nhất trong lòng anh chính là Tần Gia Duyên em.
Em không phải là vật thay thế cho bất kỳ ai, Gia Duyên em đường đường chính chính là người phụ nữ mà Tràn Hạo anh yêu."
Nói xong tay Tràn Hạo nâng cái cằm xinh xắn của Gia Duyên lên, anh đặt lên đôi môi mềm mại của cô một nụ hôn mặn nồng.
Anh muốn dùng nụ hôn này để nói cho Gia Duyên biết, anh đối với cô là thật lòng.
Tràn Hạo dùng đầu lưỡi của mình thăm dò bên trong khoang miệng của Gia Duyên, đầu lưỡi của hai người quấn lấy lẫn nhau.
Đôi môi mỏng của anh mút lấy mật ngọt từ trong miệng của cô, hai người hôn nhau đến không kiềm chế được dục vọng trong lòng của mình, anh lưu luyến buông đôi môi của cô ra.
Hai người thở hổn hển nhìn nhau bằng ánh mắt khát vọng của tình dục, Tràn Hạo thuận tay vén áo ngủ của cô lên anh sờ dịu dàng trên làn da mịn như lụa của cô.
Tay anh dừng lại nơi phần ngực căng tròn, anh nhẹ nhàng bóp nơi mềm mại đã khiến anh cầm lòng không đậu muốn được lấp đầy thân thể của cô ngay.
Tay anh từ từ di chuyển xuống nơi tư mật nhất của cô, anh cẩn thận thăm dò vùng đất thần bí nơi mà từ trước tới giờ ngoài Tràn Hạo ra chưa từng có ai chạm vào.
Tác giả :
Lan Hồ Điệp 134