Cô Vợ Quyến Rũ Của Trùm Hắc Đạo
Chương 12: Lần sau em đừng mạo hiểm như thế nữa , cầu xin em .
Chiếc Lambor chạy băng băng trên con đường, vụt nhanh như ngọn gió. Trong xe, bầu không khí im lặng và u ám chết người.
Không ai nói một lời, Hi Tuyết không chịu nổi bầu không khí này, bèn lên tiếng trước:
- Dật, anh...
Cô chưa kịp nói xong thì anh đã cắt lời của cô, giọng như băng huyết Bắc Cực:
- Im miệng. Tuyết, về nhà coi tôi tôi trừng trị em thế nào? Hừ.
Ánh mắt tập trung lái xe, khuôn mặt lạnh lùng, tức giận vài phần. Tay nắm chặt vô lăng, hừ lạnh một cái, cắn răng chịu đựng.
Cô thấy tình hình không ổng đành ngậm miệng, không nói nữa. Ánh mắt tím mị nhìn anh một lúc rồi dời ra ngoài cửa số.
Bây giờ anh như một ác ma.
Dừng xe trước dinh thự Trạch Viên, bóp kèn. Bảo vệ phát hiện là xe của Đại thiếu gia, cửa cổng to lớn tự động mở ra.
Anh chạy xe vào, dừng trước vòi phun nước truớc dinh thự. Mở cửa xuống xe.
Cô thấy anh xuống xe, cô cũng xuống. Vừa đặt chân xuống đất, đầu lú ra thì anh đã bước tới kéo cô ra rồi vác cô lên bờ vai vững chắc đi vào trong nhà.
- Thả em xuống, Dật.
Cô vùng vẫy, dãy dụa. Tay đằng sau đấm vào lưng anh, nhưng nó không là gì vs anh, chỉ là gải ngứa mà thôi.
Anh bước vào trong nhà, bà quản gia đi ra, cung kính chào:
- Đại Thiếu Gia mới về, Đại Thiếu Phu Nhân mới về.
Người hầu đã về hết, chỉ còn quản gia ra đứng. Cách xưng hô này là do anh dặn dò bọn họ. Anh gật đầu, vẻ mặt ko cảm xúc, lạnh nhạt nói:
- Không việc gì, bà đi ngủ đi.
Anh ôm cô đi thẳng lên lầu, cô vẫn còn loi nhoi.
- Dật, thả em ra đi mà.
Anh thấy cô không chịu im lặng, đánh vào cái mông đang vểnh lên nhỏ nhắn của cô hai cái " Bốp, Bốp ".
Cô kêu đau một tiếng. Anh hừ lạnh, lạnh lùng nói:
- Em cũng biết đau sao?
Cô nhíu mày, cô là con người chứ có phải là trâu bò đâu, sao mà không biết đau cơ chứ? Hứ.
Anh ôm cô về phòng mình, mở cửa phòng, ôm cô vào ko quên khép lại, bấm chốt khoá rồi quăng cô lên giường.
- Á.
Cô rên rĩ một tiếng, thật là! Cái người đàn ông ác ma này. Lưng cũng sắp gãy rồi này.
Anh leo lên giường rồi đè lên người cô, anh thật nặng, cô cố đẩy anh ra:
- Dật, anh đi ra. Thật nặng.
Anh không nghe, kéo hai tay cô để lên đầu giường, một tay giữ chặt, ở dưới kẹp hai chân cô ko cho dãy dụa. Anh kề sát mặt mình vào mặt cô, rồi đặt đôi môi mỏng của mình lên môi hồng mọng của cô.
Anh hôn thật mãnh liệt, như con thú đói khát qua ngày. Cô ' Ưm ưm ' vài tiếng, bất giác mở miệng ra. Anh thừa cơ hội, tiếng dị vật vào miệng cô.
Anh quét hết răng của cô, khao khát mật ngọt. Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, hút hết mật trong khoang miệng cô.
Cô như thuộc độc của anh và cũng là thuốc giải độc.
Khuôn mặt quyến rũ và thân hình nóng bỏng, xinh đẹp này làm bên dưới của anh rục rịch. Khi thấy cô sắp ko thở được mới bỏ ra.
Sợi dây bạc kéo giảng ra rồi biến mất. Cô thở hồng hộc, khuôn mặt ửng hồng như đang thẹn thùng xấu hổ.
Anh nhìn cô, dục vọng bao năm ẩn giấu bỗng chốc trỗi dậy. Tay vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của cô, nhu tình dịu dàng kêu tên cô:
- Tuyết.
Cô nhìn anh, ánh mắt to tròn tím huyền mị hoặc nhìn thẳng vào anh. Lông mi dài cong vút run run như cánh bướm.
Anh đang chìm đắm trong dục vọng thì bỗng bừng tỉnh dậy. Không, anh không thể chiếm lấy cô.
Anh nhìn cô hồi lâu rồi đưa khuôn mặt điêu khắc của mình vào hỗm vai cô, ôm cô thật chặt nói:
- Tuyết, lần sau em đừng mạo hiểm như vậy. Em không lo nhưng tôi rất lo cho em. Cầu xin em, đừng như vậy nữa, Tuyết.
Anh ôm chặt cô như sợ cô rời khỏi anh, hít mùi hương Lanvender của cô, tâm anh ổn định và dễ chịu.
Mấy chốc anh chìm vào giấc ngủ, hôm nay anh mới được ngủ.
Anh ko về nhà thường xuyên kể cả buổi trưa hay buổi tối. Sáng, anh phải đi tới công ty. Tối, anh phải quản lí bang, cuộc sống như về đêm.
Nếu ngủ, cứ buổi tối ngủ một chút lại giật mình ngồi dậy, miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Nhưng bây giờ có cô bên cạnh, anh có thể ôm ôn huơng nhuyễn ngọc vào trong lòng.
Cô nhìn anh ko nhúc nhích, nhìn xuống thấy anh nhắm mắt ngủ, cô cười lộ ra lúm đồng tiền.
Đẩy anh ra về phía kế bên nhưng ko đc, anh ôm cô quá chặt vs lại anh rất nặng, cô không đẩy đc. Thôi kệ vậy.
Cô nhìn anh, ánh mắt to tròn tán thưởng. Lông mi thật dài và cong a, cái mũi cao vút, môi mỏng nga. Cô vuốt ve khuôn mặt anh, từ con mắt tới cái mũi rồi cái miệng.
Bỗng một bàn tay nắm lấy tay đang làm loạn của cô, anh nhắm mắt nhưng giọng lại tà mị lên tiếng:
- Em muốn quyến rũ tôi?
Anh chui ra từ cổ cô, nằm sang một bên khoảng trống cái giường. Khuôn mặt cô đỏ bừng, mắc cỡ.
Cô thấy nóng nên cởi cái áo khoác và cái nón ra, giày cũng cởi ra, làn da trắng nõn lộ ra giữa đêm tối. Cô vs lấy cái đồ mốt máy lạnh, mở lên rồi nằm xuống.
Anh xoay người ôm chằm cô, hôn vào trán cô, dịu dàng nói:
- Ngủ đi.
Cô gật đầu rồi rút vào lòng anh, anh mỉm cười, ôm cô vào lòng.
Dưới ánh trăng, hai người, một tuấn tú, một xinh đẹp đang ôm nhau.
Đêm nay thật đẹp!
Không ai nói một lời, Hi Tuyết không chịu nổi bầu không khí này, bèn lên tiếng trước:
- Dật, anh...
Cô chưa kịp nói xong thì anh đã cắt lời của cô, giọng như băng huyết Bắc Cực:
- Im miệng. Tuyết, về nhà coi tôi tôi trừng trị em thế nào? Hừ.
Ánh mắt tập trung lái xe, khuôn mặt lạnh lùng, tức giận vài phần. Tay nắm chặt vô lăng, hừ lạnh một cái, cắn răng chịu đựng.
Cô thấy tình hình không ổng đành ngậm miệng, không nói nữa. Ánh mắt tím mị nhìn anh một lúc rồi dời ra ngoài cửa số.
Bây giờ anh như một ác ma.
Dừng xe trước dinh thự Trạch Viên, bóp kèn. Bảo vệ phát hiện là xe của Đại thiếu gia, cửa cổng to lớn tự động mở ra.
Anh chạy xe vào, dừng trước vòi phun nước truớc dinh thự. Mở cửa xuống xe.
Cô thấy anh xuống xe, cô cũng xuống. Vừa đặt chân xuống đất, đầu lú ra thì anh đã bước tới kéo cô ra rồi vác cô lên bờ vai vững chắc đi vào trong nhà.
- Thả em xuống, Dật.
Cô vùng vẫy, dãy dụa. Tay đằng sau đấm vào lưng anh, nhưng nó không là gì vs anh, chỉ là gải ngứa mà thôi.
Anh bước vào trong nhà, bà quản gia đi ra, cung kính chào:
- Đại Thiếu Gia mới về, Đại Thiếu Phu Nhân mới về.
Người hầu đã về hết, chỉ còn quản gia ra đứng. Cách xưng hô này là do anh dặn dò bọn họ. Anh gật đầu, vẻ mặt ko cảm xúc, lạnh nhạt nói:
- Không việc gì, bà đi ngủ đi.
Anh ôm cô đi thẳng lên lầu, cô vẫn còn loi nhoi.
- Dật, thả em ra đi mà.
Anh thấy cô không chịu im lặng, đánh vào cái mông đang vểnh lên nhỏ nhắn của cô hai cái " Bốp, Bốp ".
Cô kêu đau một tiếng. Anh hừ lạnh, lạnh lùng nói:
- Em cũng biết đau sao?
Cô nhíu mày, cô là con người chứ có phải là trâu bò đâu, sao mà không biết đau cơ chứ? Hứ.
Anh ôm cô về phòng mình, mở cửa phòng, ôm cô vào ko quên khép lại, bấm chốt khoá rồi quăng cô lên giường.
- Á.
Cô rên rĩ một tiếng, thật là! Cái người đàn ông ác ma này. Lưng cũng sắp gãy rồi này.
Anh leo lên giường rồi đè lên người cô, anh thật nặng, cô cố đẩy anh ra:
- Dật, anh đi ra. Thật nặng.
Anh không nghe, kéo hai tay cô để lên đầu giường, một tay giữ chặt, ở dưới kẹp hai chân cô ko cho dãy dụa. Anh kề sát mặt mình vào mặt cô, rồi đặt đôi môi mỏng của mình lên môi hồng mọng của cô.
Anh hôn thật mãnh liệt, như con thú đói khát qua ngày. Cô ' Ưm ưm ' vài tiếng, bất giác mở miệng ra. Anh thừa cơ hội, tiếng dị vật vào miệng cô.
Anh quét hết răng của cô, khao khát mật ngọt. Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, hút hết mật trong khoang miệng cô.
Cô như thuộc độc của anh và cũng là thuốc giải độc.
Khuôn mặt quyến rũ và thân hình nóng bỏng, xinh đẹp này làm bên dưới của anh rục rịch. Khi thấy cô sắp ko thở được mới bỏ ra.
Sợi dây bạc kéo giảng ra rồi biến mất. Cô thở hồng hộc, khuôn mặt ửng hồng như đang thẹn thùng xấu hổ.
Anh nhìn cô, dục vọng bao năm ẩn giấu bỗng chốc trỗi dậy. Tay vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của cô, nhu tình dịu dàng kêu tên cô:
- Tuyết.
Cô nhìn anh, ánh mắt to tròn tím huyền mị hoặc nhìn thẳng vào anh. Lông mi dài cong vút run run như cánh bướm.
Anh đang chìm đắm trong dục vọng thì bỗng bừng tỉnh dậy. Không, anh không thể chiếm lấy cô.
Anh nhìn cô hồi lâu rồi đưa khuôn mặt điêu khắc của mình vào hỗm vai cô, ôm cô thật chặt nói:
- Tuyết, lần sau em đừng mạo hiểm như vậy. Em không lo nhưng tôi rất lo cho em. Cầu xin em, đừng như vậy nữa, Tuyết.
Anh ôm chặt cô như sợ cô rời khỏi anh, hít mùi hương Lanvender của cô, tâm anh ổn định và dễ chịu.
Mấy chốc anh chìm vào giấc ngủ, hôm nay anh mới được ngủ.
Anh ko về nhà thường xuyên kể cả buổi trưa hay buổi tối. Sáng, anh phải đi tới công ty. Tối, anh phải quản lí bang, cuộc sống như về đêm.
Nếu ngủ, cứ buổi tối ngủ một chút lại giật mình ngồi dậy, miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Nhưng bây giờ có cô bên cạnh, anh có thể ôm ôn huơng nhuyễn ngọc vào trong lòng.
Cô nhìn anh ko nhúc nhích, nhìn xuống thấy anh nhắm mắt ngủ, cô cười lộ ra lúm đồng tiền.
Đẩy anh ra về phía kế bên nhưng ko đc, anh ôm cô quá chặt vs lại anh rất nặng, cô không đẩy đc. Thôi kệ vậy.
Cô nhìn anh, ánh mắt to tròn tán thưởng. Lông mi thật dài và cong a, cái mũi cao vút, môi mỏng nga. Cô vuốt ve khuôn mặt anh, từ con mắt tới cái mũi rồi cái miệng.
Bỗng một bàn tay nắm lấy tay đang làm loạn của cô, anh nhắm mắt nhưng giọng lại tà mị lên tiếng:
- Em muốn quyến rũ tôi?
Anh chui ra từ cổ cô, nằm sang một bên khoảng trống cái giường. Khuôn mặt cô đỏ bừng, mắc cỡ.
Cô thấy nóng nên cởi cái áo khoác và cái nón ra, giày cũng cởi ra, làn da trắng nõn lộ ra giữa đêm tối. Cô vs lấy cái đồ mốt máy lạnh, mở lên rồi nằm xuống.
Anh xoay người ôm chằm cô, hôn vào trán cô, dịu dàng nói:
- Ngủ đi.
Cô gật đầu rồi rút vào lòng anh, anh mỉm cười, ôm cô vào lòng.
Dưới ánh trăng, hai người, một tuấn tú, một xinh đẹp đang ôm nhau.
Đêm nay thật đẹp!
Tác giả :
~ Cherry Trương ~