Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 44 Thắng Cuộc Đua Đương Nhiên Phải Kiêu Căng
Khi xe của Mộ An An tiếp tục lao tới, Giang Phong trước mặt cũng tăng tốc như điên.
Vấn đề là ở đây là 50 mét còn lại!
30 mét!
Giang Phong nhìn chằm chằm vạch đích, hắn sắp thắng, hắn sắp thắng …
Nhưng mà, vào lúc này!
Xung quanh có những tiếng la hét điên cuồng! !
Giang Phong vốn đang nhìn thẳng về phía trước, đột nhiên cảm thấy trên đầu có một bóng người.
Khi anh định thần lại, chiếc Bugatti Veyron, người đang đuôi theo hắn sát phía sau, đã lao qua hắn, sớm hơn hắn hai giây và vượt qua vạch đích!
Khi xe của Mộ An An lao qua vạch đích, xung quanh đã trỏ nên điên cuồng.
Chính xác mà nói, khoảnh khắc chiếc Bugatti Veyron bay lên đã khiến khán giả xung quanh như phát cuồng.
Thật là kích thích!
Quá điên cuồng!
Lượng Lượng cũng hét lên, không kiểm soát được mà xé toạc áo của mình, lộ ra đường gân trên cơ thể, bắt đầu quát mắng đội Giang Phong.
Đội bên cạnh đã sắp xếp ổn thỏa trước trận đấu, nhưng họ vẫn bị Tông Thất phản công, mặt ai nấy đều tái xanh.
Vẻ mặt của Giang Cầm trông rất xấu xí.
Điều cô tức giận nhất là Tông Thát đã hứa với cô ta rằng cô sẽ thua cược, nhưng cô đã không giữ lời hứa!
Lúc này, bên trong chiếc xe của Bugatti Veyron.
Tất cả những tiếng ồn ào tiếng la hét bên ngoài, đều bị Mộ An An bỏ mặc.
Trong xe, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập như trống.
Đây là lần đầu tiên cô thực sự làm những thao tác này.
Khi bay lên, Mộ An An chỉ muốn toàn lực cố gắng, đầu óc trống rỗng, căn bản không cảm giác được cái gì.
Sau khi kết thúc, chỉ cảm thấy một chút sợ hãi.
Tuy nhiên, khi Mộ An An nhìn Lượng Lượng lao đến với phần trên trần trụi, Mộ An An nhanh chóng điều chỉnh bản thân.
Chân mềm nhũn, căng thẳng, tự biết là được.
Mộ An An điều chỉnh lại tâm trạng, mở cửa xe.
Sau khi xuống xe, Lượng Lượng liền chạy tới ôm cô, Mộ An An phản ứng nhanh, vội vàng né sang một bên.
Lượng Lượng lao vào chiếc xe, phát ra âm thanh ‘ằm’.
Mộ An An siêu đau lòng chiếc xe.
“Anh Thất, không phải chứ, chỉ ôm một cái, ăn mừng chiến thắng cũng bị từ chối sao?" Lượng Lượng nhìn Mộ An An chua XÓI.
Anh ta mang một khuôn mặt trẻ con, nhưng cơ thể thì siêu cơ bắp, cảm giác này khá là mâu thuẫn.
Cô vẫn thích dáng vẻ của Thắt gia.
Vừa vặn.
Mộ An An nội tâm YY, trên mặt vẫn là rất bình tĩnh, “Cậu nên ôm xe ăn mừng đi."
Cô cởi mũ bảo hiểm ném qua một bên.
Quay người lại, nhìn chằm chằm Giang Phong vẫn đang ngồi trên xe với nụ cười trên môi.
Giang Phong đang đội mũ bảo hiểm, nhưng Mộ An An có thể cảm thấy dưới chiếc mũ bảo hiểm đó, hẳn là có một khuôn mặt muốn giết cô.
Mộ An An nở một nụ cười phóng túng, vỗ tay với những hoạt náo viên đang cổ vũ cho mình.
“Anh Thất, em yêu anh!"
Từ trên cao phía khán giả có ai đó đã tỏ tình, còn cả bắn tim.
Mộ An An hôn gió lại một cái, đẫn tới tiếng hò hét.
Lượng Lượng không chịu được bốc phốt, “Đừng tiếp tục phóng ra sự quyến rũ của mình, những cô gái nhỏ đó sắp phát điên .a rôi.
“Quyền rũ là thứ không thể kiềm chế."
“Làm sao tôi xem anh như có vẻ thiếu đòn?"
“Thắng cuộc đua, không kiêu ngạo chút sao? “
“ Cũng có lý.
“
Lượng Lượng gật đầu, sau đó nhìn thấy Giang Phong đã xuống xe, lập tức hạ giọng nói nhỏ vào tai Mộ An An “Anh thì kiêu ngạo, người ta ngay cả cười cũng không thể cười nỗi.
Đáng đời, đã dùng thủ đoạn cũng không thể thắng!"
Mộ An An đang định bước tới, quản lý vừa mới nói chuyện với Giang Phong trong tai nghe, cũng tiến lên một bước chặn đường của Mộ An An.
*Thất tiên sinh, có thể nói chuyện chút không?"
Mộ An An biết đối phương định làm gì, thờ ơ nhún vai, cùng người quản lý đi về hướng kia.
Ở bước ngoặt, khi chỉ có Mộ An An ở cùng quản lý, người quản lý trực tiếp rút ra ngân phiếu từ trong túi của anh ta, “Thất tiên sinh, ở đây có một trăm vạn, chuyện ngày hôm nay, kết thúc ở đây.
Mộ An An cúi đầu nhìn ngân phiếu, rồi nhìn lên người quản lý.
Quả nhiên người như nào thì nuôi chó cũng như thế.
Mộ An An chế nhạo, “Giang thiếu gia muốn bỏ một trăm vạn mua tay phải chính mình? Không biết nên nói Giang thiếu gia rẻ tiền hay keo kiệt?"
Quản lý nhíu mày, “Hai trăm vạn."
“Không chân thành."
" Năm trăm vạn."
" Đuổi ăn mày à?"
Quản lý đã bị hai câu nói của Mộ An An làm cho đen mặt.
" Thất tiên sinh, tốt hơn hết, cậu cứ nói một con số đi.
Mọi người vẫn còn gặp nhau trong tương lai, đừng làm như vậy.
Thật quá xấu hỗ."
" Xin lỗi, tôi không nghĩ rằng, một vị thiếu gia đã phế bỏ cánh tay phải của mình, mà sau này vẫn có thể gặp mặt tôi."
Mộ An An rất nhẫn tâm.
Cô ấy chưa bao giờ thua, trong vấn đề chọc giận người khác.
Quá lười biếng để nói chuyện với quản lý, đi thẳng về phía Giang Phong.
Giang Phong cầm mũ bảo hiểm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộ An An, “Thủ đoạn của mày thật tốt."
Mộ An An nhún vai, “Đó cũng là do Giang thiếu gia nhường cho, nếu không tôi sẽ không thắng."
“Tông Thất.
! Cmn đừng có chiếm được tiện nghỉ còn không biết điều." Giang Phong hoàn toàn bùng nổ.
“Thật ngại quá, dù sao tôi cũng đã thắng cuộc đua.
Tôi không kiêu ngạo một chút, thì lại có lỗi vì sự kém cỏi của anh, Giang thiếu gia."
“Mày…!"
“Eh Eh Eh." Lúc Giang Phong bị Mộ An An chọc tức đến cạn lời, Lượng Lượng đã khiêng bàn ra rồi, “ cái gì cũng đừng nói, thực hiện lời hứa, Giang đại thiếu!"
Dụng cụ xếp đầy trên bàn.
Thanh thép, dao to, thanh gỗ và thậm chí cả dao mô, đều có cả.
Nhóm người này luôn luôn đặt cược lớn, loại thực hành lời hứa đặt cược thô bạo này, không có lần hai.
Còn khuôn mặt của Giang Phong thì vô cũng khó coi, khi nhìn thấy dụng cụ trên bàn, hắn ta rõ ràng là sợ hãi thụt lùi.
Lượng Lượng bên cạnh đá Giang Phong quỳ xuống.
Giang Phong nằm vật ra bàn mắt kiểm soát.
Khi tay hắn chạm vào con dao lạnh lẽo, hắn lập tức hét lên mắt kiểm soát, muốn thoát ra ngoài, nhưng Lượng Lượng đã giữ tay hắn lại.
Bên kia đội của Giang Phong nhìn không nổi, trực tiếp cảnh cáo, “Thả người ral"
Lượng Lượng: “Dám cược dám thua, đường đường là đại thiếu gia tập đoàn Y Dược, muốn chơi xỏ sao?"
Lượng Lượng nói lời này, đám người xem kịch xung quanh, lập tức đồng tình.
“Đúng vậy, Giang thiếu gia, dám cược dám thua, không được chơi xỏ." “Đúng vậy, nhanh lên!"
“Nhanh lên."
Huýt sáo xung quanh, Lượng Lượng tiến đến chỗ Giang Phong, chỉ vào công cụ trên bàn: " Đại thiếu gia, chọn một cái?"
Giang Phong chân trở nên yếu ót, nhìn Mộ An An bắt đầu nêu điều kiện, “Cậu, cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi có thể thỏa mãn cậu, một chiếc xe đủ không, hay là một ngàn vạn? “
_ Giang Phong lúc này thật sự sợ rồi, trong đầu chỉ dùng tiền để giải quyết vần đề.
Mộ An An dường như đã sớm đã dự liệu rồi, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Đang định nói, thì điện thoại di động trong tay rung lên, có tin nhắn đến.
Mộ An An thản nhiên liếc nhìn, nhưng vẻ mặt của anh bị đóng băng.
Bác sĩ Cố: Thất gia vừa gọi điện đến biệt thự, ước tính sẽ quay lại trong vòng nửa giờ.
Không được đua xe.
Đây là quy tắc của Tông Chính Ngự đối với Mộ An An, một khi bị bắt thì nhất định sẽ bị xử lí.
Mộ An An trước đây đã giả vờ thảm hại trốn thoát một lần.
Lần thứ hai không dễ dàng như vậy!