Cô Vợ Nữ Quái Của Thiếu Bang Chủ Trẻ Con
Chương 158
*Biệt thự Hắc Long của Ngài Vinlee:
- Sao ạ? Muốn con quản lí công ty thay bác trong vòng một tháng sao? - Minh Hạo ngạc nhiên, hai mắt không dám chớp.
Ông Vinlee chân bắt chéo nhàn nhã nhấp ngụm trà thượng hạng, thái độ vô cùng thư thái:
- Đúng vậy! Ta với mẹ Ailee vừa đặt vé máy bay sang Brazil để du lịch sẵn tiện ta muốn xem World Cup (^^) nên chắc khoảng hơn một tháng mới về được.
- Nhưng mà chuyện điều hành một tập đoàn lớn như Hắc Long thì......
- Không sao đâu! Ta tin con làm được mà! - ông đặt tách trà xuống bàn, gật đầu nói.
- Nhưng con sợ xảy ra sơ suất, hay là bác gọi cho anh Shin đi nha! - Minh Hạo gãi gãi đầu, có vẻ hơi mất tự tin tí xíu.
- Cái thằng nhóc này, con nên nhớ con đã từng đề ra biện pháp để cứu sống Hắc Long một lần rồi. Chẳng lẽ chỉ quản lí thôi mà cũng không được hay sao? Hay là con không có ý muốn giúp ta?
- Á....dạ...dạ....không ạ....
- Chắc tại thằng bé sợ bận bịu không có thời gian đi chơi với Ailee đó mà! Bác nói đúng không? - mẹ của Ailee từ tốn đặt dĩa trái cây lên bàn, bà mỉm cười thân thiện. Trông ba người bọn họ cứ như thể là ba anh chị em ấy nhỉ?
Bị bắt trúng thóp, Minh Hạo á khẩu. Thú thực cậu nhóc mê chơi cùng Ailee hơn là phải ngồi một chỗ làm việc. Quản lí cả cái tập đoàn này thời gian ăn cơm còn không có huống hồ gì nói đến việc đi chơi.
Khẽ gãi đầu, nụ cười híp mí đáng yêu của Minh Hạo một lần nữa lại "đốn tim" mẹ của Ailee. Bà ngồi xuống bên cạnh chồng rồi huých tay ông:
- Hay anh sắp xếp việc nào nhẹ thôi để hai đứa nhỏ còn đi chơi!
Minh Hạo biết chiêu "mỹ nam kế" đã có hiệu quả nên ngồi yên lắng nghe. Ông Vinlee nhún vai:
- Thực sự anh đâu còn biết cho Minh Hạo làm việc gì đâu!
- Hay là anh sắp xếp cho Ailee làm thư kí riêng cho Minh Hạo đi! Hai đứa nhóc không cần đi chơi cũng có thể gặp mặt thường xuyên! - mẹ Ailee bỗng dưng đưa ra cái ý kiến có 1-0-2.
Mắt Minh Hạo sáng lên như hai cái đèn pha ôtô, hàng lông mày giật giật trông gian vô cùng. Ngoài mặt đã khoái trong lòng còn thích hơn gấp bội.
- Anh thấy vậy cũng được đấy! - ba của Ailee gật gù.
Niềm sung sướng dâng trào, Minh Hạo như đang lơ lửng trên mây. Cứ tưởng tượng đến việc được Ailee pha cà phê cho hoặc là việc được Ailee đút ăn cơm trưa thì lại thấy thích thú kinh khủng. Khi yêu người ta thường hoang tưởng thế đấy mọi người thông cảm!
"BÙMMM.....ầmmm"
Đang thả hồn theo mây gió thì một tiếng động "long mồm lở móng" chứ không còn "long trời lở đất" nữa vang lên.
Mặt đất có tí rung chuyển, ba mẹ Ailee đều giật thót tim mém lọt sôfa. Cả hai ngơ ngác nhìn nhau, rồi quay sang nhìn Minh Hạo.
Nhanh chân, ba người chạy ra vườn.
Và vâng! Khi họ tới nơi thì một Ailee te tua đang đứng trước mặt. Đầu tóc thì rối tung dính toàn đất cát, tay chân mặt mày lấm lem một màu đen thui.
Ba mẹ Ailee không nhịn được cười liền cười một trận ra nước mắt. Minh Hạo nhanh chân chạy đến đỡ cô nhóc:
- Trời ơi! Em lại nghịch cái gì nữa vậy tiểu yêu?
Bộ mặt lem luốc chỉ còn đôi mắt là sáng hoắc lên, cô lắc lắc cái đầu:
- Em đâu có nghịch cái gì đâu!
Mẹ Ailee vội móc trong túi áo ra một tuýp khăn giấy lau lau mặt cho cô nhóc:
- Con mà không nghịch thì mẹ đi đầu xuống đất đây này! Con gái con đứa, giống ai mà có nết vậy hả?
Ba Ailee sau khi hưởng một tràng cười no nê thì tiến đến chỗ Ailee ngồi lúc nãy, ông xém thót tim đột quỵ tại chỗ khi thấy một mảng đất lớn bị lõm sâu, giống cỏ xanh tươi ông vừa tốn tiền tỷ nhập về cũng theo đó mà "đen như than".
Nghĩ lại cười không vô, ông nghiến răng nhìn cô nhóc:
- Bộ cỏ ba trồng đắc tội với con hả? Cái vườn này vì "thú vui tao nhã" của con mà ba đã đổ đất, trồng cây, cải tạo biết bao nhiêu lần rồi con nhớ không?
Cô chu môi, phồng má:
- Ba lại trách con! Tại lúc nãy có chuyện cấp bách nên mới xảy ra sự cố chứ bộ!
Giọng điệu cứ như là mình oan ức lắm ấy. Minh Hạo nhẹ giọng:
- Kể anh nghe xem nào!
- Lúc nãy em đang ngồi đọc sách thì tự nhiên có một "con mẹ chuột" bự tổ chảng bò ngang chân. Mém tí nữa là em ngất xỉu luôn rồi! Hoảng quá nên em móc đại mấy thứ trong túi quần ra ném để đuổi nó đi! Ai ngờ móc nhầm .......... mấy quả bom mới chế!
- Ố ô! - ba cái miệng đồng thanh.
Hồi đó giờ lần đầu mới nghe ném chuột bằng bom, mà bom lại để trong túi quần mới ác chứ. Ailee can đảm dã man! Tác giả bái phục!
- Rồi con chuột đâu? Sao ba hong thấy? - ông Vinlee bước đến ngó tới ngó lui cái đống đất đen thui nằm ngổn ngang kia.
- Đi rồi! - cô nhóc vô tư đáp.
- Mà đi đâu?
- Thì đi sang thế giới bên kia đoàn tụ với tổ tiên của bả chứ đi đâu? Ăn cho mập thây rồi gặp trái bom chạy hong kịp! Đáng đời mầy chuột à! - Ailee hài lòng ngúng nguẩy bỏ vào nhà.
Ba bộ mặt tưởng tượng con chuột béo ú đang xì mỡ, nằm thoi thóp trong cái đống đổ nát kia mà phát rùng mình.
Ailee à! Sao lại ác đến độ đó vậy hả? Cũng may con chuột nó ở ngoài vườn, nếu ở trong nhà thì bây giờ ngoài con chuột chắc cũng có ba người đang xì mỡ rồi.
Bó tay với cái gọi là thú vui tao nhã!!!!
.............hết chap 40............
- Sao ạ? Muốn con quản lí công ty thay bác trong vòng một tháng sao? - Minh Hạo ngạc nhiên, hai mắt không dám chớp.
Ông Vinlee chân bắt chéo nhàn nhã nhấp ngụm trà thượng hạng, thái độ vô cùng thư thái:
- Đúng vậy! Ta với mẹ Ailee vừa đặt vé máy bay sang Brazil để du lịch sẵn tiện ta muốn xem World Cup (^^) nên chắc khoảng hơn một tháng mới về được.
- Nhưng mà chuyện điều hành một tập đoàn lớn như Hắc Long thì......
- Không sao đâu! Ta tin con làm được mà! - ông đặt tách trà xuống bàn, gật đầu nói.
- Nhưng con sợ xảy ra sơ suất, hay là bác gọi cho anh Shin đi nha! - Minh Hạo gãi gãi đầu, có vẻ hơi mất tự tin tí xíu.
- Cái thằng nhóc này, con nên nhớ con đã từng đề ra biện pháp để cứu sống Hắc Long một lần rồi. Chẳng lẽ chỉ quản lí thôi mà cũng không được hay sao? Hay là con không có ý muốn giúp ta?
- Á....dạ...dạ....không ạ....
- Chắc tại thằng bé sợ bận bịu không có thời gian đi chơi với Ailee đó mà! Bác nói đúng không? - mẹ của Ailee từ tốn đặt dĩa trái cây lên bàn, bà mỉm cười thân thiện. Trông ba người bọn họ cứ như thể là ba anh chị em ấy nhỉ?
Bị bắt trúng thóp, Minh Hạo á khẩu. Thú thực cậu nhóc mê chơi cùng Ailee hơn là phải ngồi một chỗ làm việc. Quản lí cả cái tập đoàn này thời gian ăn cơm còn không có huống hồ gì nói đến việc đi chơi.
Khẽ gãi đầu, nụ cười híp mí đáng yêu của Minh Hạo một lần nữa lại "đốn tim" mẹ của Ailee. Bà ngồi xuống bên cạnh chồng rồi huých tay ông:
- Hay anh sắp xếp việc nào nhẹ thôi để hai đứa nhỏ còn đi chơi!
Minh Hạo biết chiêu "mỹ nam kế" đã có hiệu quả nên ngồi yên lắng nghe. Ông Vinlee nhún vai:
- Thực sự anh đâu còn biết cho Minh Hạo làm việc gì đâu!
- Hay là anh sắp xếp cho Ailee làm thư kí riêng cho Minh Hạo đi! Hai đứa nhóc không cần đi chơi cũng có thể gặp mặt thường xuyên! - mẹ Ailee bỗng dưng đưa ra cái ý kiến có 1-0-2.
Mắt Minh Hạo sáng lên như hai cái đèn pha ôtô, hàng lông mày giật giật trông gian vô cùng. Ngoài mặt đã khoái trong lòng còn thích hơn gấp bội.
- Anh thấy vậy cũng được đấy! - ba của Ailee gật gù.
Niềm sung sướng dâng trào, Minh Hạo như đang lơ lửng trên mây. Cứ tưởng tượng đến việc được Ailee pha cà phê cho hoặc là việc được Ailee đút ăn cơm trưa thì lại thấy thích thú kinh khủng. Khi yêu người ta thường hoang tưởng thế đấy mọi người thông cảm!
"BÙMMM.....ầmmm"
Đang thả hồn theo mây gió thì một tiếng động "long mồm lở móng" chứ không còn "long trời lở đất" nữa vang lên.
Mặt đất có tí rung chuyển, ba mẹ Ailee đều giật thót tim mém lọt sôfa. Cả hai ngơ ngác nhìn nhau, rồi quay sang nhìn Minh Hạo.
Nhanh chân, ba người chạy ra vườn.
Và vâng! Khi họ tới nơi thì một Ailee te tua đang đứng trước mặt. Đầu tóc thì rối tung dính toàn đất cát, tay chân mặt mày lấm lem một màu đen thui.
Ba mẹ Ailee không nhịn được cười liền cười một trận ra nước mắt. Minh Hạo nhanh chân chạy đến đỡ cô nhóc:
- Trời ơi! Em lại nghịch cái gì nữa vậy tiểu yêu?
Bộ mặt lem luốc chỉ còn đôi mắt là sáng hoắc lên, cô lắc lắc cái đầu:
- Em đâu có nghịch cái gì đâu!
Mẹ Ailee vội móc trong túi áo ra một tuýp khăn giấy lau lau mặt cho cô nhóc:
- Con mà không nghịch thì mẹ đi đầu xuống đất đây này! Con gái con đứa, giống ai mà có nết vậy hả?
Ba Ailee sau khi hưởng một tràng cười no nê thì tiến đến chỗ Ailee ngồi lúc nãy, ông xém thót tim đột quỵ tại chỗ khi thấy một mảng đất lớn bị lõm sâu, giống cỏ xanh tươi ông vừa tốn tiền tỷ nhập về cũng theo đó mà "đen như than".
Nghĩ lại cười không vô, ông nghiến răng nhìn cô nhóc:
- Bộ cỏ ba trồng đắc tội với con hả? Cái vườn này vì "thú vui tao nhã" của con mà ba đã đổ đất, trồng cây, cải tạo biết bao nhiêu lần rồi con nhớ không?
Cô chu môi, phồng má:
- Ba lại trách con! Tại lúc nãy có chuyện cấp bách nên mới xảy ra sự cố chứ bộ!
Giọng điệu cứ như là mình oan ức lắm ấy. Minh Hạo nhẹ giọng:
- Kể anh nghe xem nào!
- Lúc nãy em đang ngồi đọc sách thì tự nhiên có một "con mẹ chuột" bự tổ chảng bò ngang chân. Mém tí nữa là em ngất xỉu luôn rồi! Hoảng quá nên em móc đại mấy thứ trong túi quần ra ném để đuổi nó đi! Ai ngờ móc nhầm .......... mấy quả bom mới chế!
- Ố ô! - ba cái miệng đồng thanh.
Hồi đó giờ lần đầu mới nghe ném chuột bằng bom, mà bom lại để trong túi quần mới ác chứ. Ailee can đảm dã man! Tác giả bái phục!
- Rồi con chuột đâu? Sao ba hong thấy? - ông Vinlee bước đến ngó tới ngó lui cái đống đất đen thui nằm ngổn ngang kia.
- Đi rồi! - cô nhóc vô tư đáp.
- Mà đi đâu?
- Thì đi sang thế giới bên kia đoàn tụ với tổ tiên của bả chứ đi đâu? Ăn cho mập thây rồi gặp trái bom chạy hong kịp! Đáng đời mầy chuột à! - Ailee hài lòng ngúng nguẩy bỏ vào nhà.
Ba bộ mặt tưởng tượng con chuột béo ú đang xì mỡ, nằm thoi thóp trong cái đống đổ nát kia mà phát rùng mình.
Ailee à! Sao lại ác đến độ đó vậy hả? Cũng may con chuột nó ở ngoài vườn, nếu ở trong nhà thì bây giờ ngoài con chuột chắc cũng có ba người đang xì mỡ rồi.
Bó tay với cái gọi là thú vui tao nhã!!!!
.............hết chap 40............
Tác giả :
Máu Lạnh nhók