Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm
Chương 92 Chương 92
Nghe vậy, Thẩm Hải Băng yên lặng cúi đầu, cũng không nhìn anh, chỉ là nhỏ giọng nói: “Tôi biết nên làm thế nào…"
Thẩm Hoài Dương nheo mắt lại, bỗng nhiên tức giận: “Làm thế nào?"
Đúng lúc này, giọng nói của Thẩm Trạch Hy truyền đến từ phòng khách: “Anh ơi, anh đâu rồi, điện thoại đang reo kìa.
"
Lại là một tiếng cười lạnh, Thẩm Hoài Dương buông cô ta ra, bước ra ngoài.
Mà Thẩm Trạch Hy thì đang cầm điện thoại kêu lên với nhà vệ sinh: “Em tưởng là anh vào nhà vệ sinh, hóa ra là đi vào trong phòng bếp, điện thoại của anh vẫn cứ luôn vang lên.
"
Nhận điện thoại, Thẩm Hoài Dương đảo mắt nhìn quần áo trên người anh ta: “Công việc đến khi nào mới kết thúc?"
“Không biết nữa, chắc là khai giảng năm sau mới kết thúc, sao vậy?"
“Em có muốn đăng ký đại học trong nước không, chọn ra mấy trường, hoặc là trường đại học nước ngoài, để anh so sánh.
"
Lần đầu tiên, sắc mặt của Thẩm Trạch Hy rất nghiêm túc: “Anh, em muốn tự mình tìm, cho dù là trường học hay là nghề nghiệp, em có thể phụ trách cuộc đời của mình, đây chính là chuyện mà anh từng nói với em.
"
Vỗ vỗ vai của anh ta, Thẩm Hoài Dương không tiếp tục chủ đề này nữa, hiển nhiên là để tùy ý anh ta.
“Cảm ơn anh.
" Thẩm Trạch Hy cười một tiếng, trong lòng của anh ta đã sớm có dự định của mình.
Trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, hai chân của Thẩm Hải Băng như nhũn ra mà dựa người ở đó, trong mắt có nước mắt.
Cô ta cũng không muốn như thế này, nhưng mà ai có thể hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng cô ta chứ?
Khổ tâm là của cô ta muốn vượt qua quá khứ, khó khăn gấp vạn lần.
Sáng ngày hôm sau.
Có lẽ là do tối hôm qua ngủ quá sớm, cho nên Diệp Giai Nhi tỉnh dậy rất sớm.
Người đàn ông ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, vẻ lạnh lùng tan biến mấy phần, lại có chút dịu dàng.
Cô nhẹ nhàng đưa tay ra véo sống mũi thẳng tắp của anh, lại buông tay: “Anh Thẩm, buổi sáng tốt lành…"
Dù sao thì cũng không ngủ được, nằm ở trên giường không có chuyện gì để làm, cô thay quần áo dự định đi tản bộ bên cạnh vườn hoa nhà họ Thẩm.
Tuyết rơi một đêm đã dừng, không khí lạnh lẽo nhưng mà lại trong lành, cô hít sâu một hơi, không khí đi thẳng vào trong phổi, vô cùng dễ chịu.
Những chuyện bực bội khó chịu nên quên đi, đều quên hết.
Đi được mấy bước ra phía trước, chuông điện thoại di động vang lên, cô ấn nghe: “Mẹ, sao mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho con?"
Quách Mỹ Ngọc vô cùng bất đắc dĩ: “Nó cứ luôn quấn lấy mẹ, kêu mẹ gọi điện thoại cho con, sợ là con quên mất chuyện này.
"
“Mẹ, mẹ có thể kêu cô ta đừng làm phiền con nữa được không hả?" Tâm trạng vừa mới chuyển biến tốt đẹp được một chút lại lập tức rơi xuống, Diệp Giai Nhi ngồi xuống trên chiếc ghế dài.
“Con cứ cho nó mấy tấm thiệp đi, chắc là tuyệt đối sẽ kết thúc nhanh thôi mà, nó cũng sẽ không gây ra chuyện gì.
"
“Con biết rồi, một lát nữa sẽ gọi điện thoại cho mẹ.
"
Đi dạo quanh vườn hoa một vòng, Diệp Giai Nhi lại buồn bực chán nản đi trở về, cô nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen đã khởi động.
Thấy cô đi tới, Thẩm Hoài Dương ném cái áo khoác lông cho cô: “Lên xe.
"
“Đi đâu vậy?"
“Đi thử lễ phục.
".