Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm
Chương 310 Chương 310
Sững người, Diệp Giai Nhi kinh ngạc đứng yên tại chỗ, trong mắt xuất hiện vẻ lạnh lẽo và châm chọc, cô đứng yên ở đó không cử động, chỉ là nhìn hai người bọn họ dọn dẹp.
Vốn dĩ là cô không hiểu cho lắm, nhưng mà bây giờ cô đã hiểu hoàn toàn rồi, Tô Tình căn bản là đang muốn chỉnh cô.
Chăn cùng với ga ở trên giường, còn có thảm, toàn bộ đều được đổi hết, Thẩm Hải Băng vừa cởi áo ra cho bà ta, vừa lo lắng hỏi: “Chị có bị bỏng ở đâu không?"
Tô Tình tức giận lồng ngực phập phồng không ngừng, nhìn chằm chằm vào Diệp Giai Nhi đứng yên tại chỗ không cử động: “Có phải là bây giờ trong lòng của cô đang vui như nở hoa không hả?"
Diệp Giai Nhi lắc đầu: “Con không hiểu ý của mẹ.
"
“Không hiểu hả? Cô thật sự không hiểu, hay là giả vờ nghe không hiểu, thấy tôi bị giày vò thành bộ dạng này, có phải là rất sung sướng không?"
“Không phải là con cố ý, mẹ có còn muốn ăn cái gì nữa không, để con đi làm.
" Diệp Giai Nhi cố gắng nhẫn nhịn, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng mà cô càng bình tĩnh thì ngọn lửa giận trong lòng Tô Tình lại càng cháy dữ dội hơn nữa, trong lời nói toàn là ý châm chọc và khiêu khích: “Tôi còn dám kêu cô đi làm nữa à, nếu như kêu cô đi làm, vậy thì có phải là cả cái bàn cơm đều rơi lên trên đầu của tôi không?"
Diệp Giai Nhi vẫn không nổi giận: “Làm sao có thể chứ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, bây giờ con đi làm giúp cho mẹ, có được không?"
Hừ lạnh một tiếng, Tô Tình mở miệng nói: “Làm phiền cô không nổi đâu, như câu nói đó, thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu như ba mẹ của cô có giáo dục giống như cô đã nói, vậy thì chắc chắn cô cũng sẽ không làm ra loại chuyện này.
Hơn nữa, tôi còn nghe nói chị dâu của cô cứ luôn thích đánh bài bạc, nhà của các người cũng đã bán đi rồi, một đứa con dâu như vậy mà còn giữ lại làm cái gì, xem ra ba mẹ cô quả thật không có năng lực gì hết.
"
“Nếu như mẹ muốn nói con thì mẹ cứ nói con đi, xin đừng kéo người nhà của con vào.
" Diệp Giai Nhi không thích nhất là nghe thấy bà ta nói ba mẹ của mình như thế.
Tuy là tính tình của cô nhẹ nhàng, còn có hơi lạnh nhạt, nhưng mà là một người có nguyên tắc, có một vài ranh giới cuối cùng không thể chạm vào.
“Sao vậy? Bây giờ ngay cả nói mà cũng không thể nói cô rồi à, cô dùng giọng điệu với thái độ như thế để nói chuyện với tôi hả? Đồ không có giáo dục, theo như tôi thấy, cả gia đình của cô đều không có giáo dục.
"
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi lại cười nhạt một tiếng rồi nói.
“Vâng, nói đến giáo dục thì gia đình con sao có thể hơn mẹ được chứ, xuất thân từ danh môn vọng tộc, lại là đệ nhất phu nhân ở thành phố S.
Cho dù là giáo dục hay là cử chỉ cũng đều nhã nhặn và cao quý nhất, nhưng mà mẹ nhìn bộ dạng lúc này của mẹ đi, con rất khó để có thể liên kết với hai chữ nhã nhặn.
Bây giờ mẹ có bộ dạng như thế nào, mẹ có muốn soi gương không?"
“Cô!" Tô Tình tức giận đến nỗi sắc mặt đều trắng bệch.
Thẩm Hải Băng mở miệng quát lớn: “Giai Nhi, cháu bớt tranh cãi đi!"
Mà bà Triệu cũng rất không đồng ý: “Thân là con dâu, sao cô lại có thể nói chuyện với mẹ chồng của mình như vậy?"
“Không phải là tôi nói chuyện như thế nào, mà điều kiện tiên quyết là nói chuyện với tôi như thế nào? Có một số việc có thể nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ là không vạch trần mà thôi, giống như trước mặt chính là cạm bẫy, nhưng mà tôi không thể không nhảy vào, có đúng không?
Nếu như tôi không đâm thủng cái bẫy này thì nó vẫn sẽ luôn tồn tại, hơn nữa càng ngày càng lớn.
"
Một câu nói của Diệp Giai Nhi đã đâm trúng vào điểm yếu của Tô Tình và bà Triệu, thái độ của cô không sợ sệt: “Nếu như ở đây đã không chào đón con, vậy thì con vẫn nên rời khỏi đây thôi.
"