Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Chương 72-2: Tổng giám đốc thích khẩu vị nặng (2)
Mộ Hi sợ mất tiền, đành phải ngoan ngoãn, chỉ là cô sẽ không để anh bắt nạt một cách vô ích, cho nên dù cô vẫn gọi, nhưng người cô vẫn mắng.
"Về sau em cứ gọi như vậy." Nam Cung Diệu không cười, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, anh biết rõ Mộ Hi cố ý vặn vẹo anh, cho nên biểu hiện của anh khiến cho Mộ Hi hết sức thất vọng!
"Tuân mệnh, Diệu, hóa ra anh lại thích khẩu vị nặng như vậy, Tiểu Hi hiểu, Diệu, Diệu..." Mộ Hi lặp lại nói, chính mình cũng nổi cả da gà, thật buồn nôn!
Vẻ mặt Nam Cung Diệu vẫn thản nhiên, không có bị Mộ Hi gọi mà lây nhiễm.
"Tối hôm nay em sẽ cùng tôi tham gia một bữa tiệc."
Nam Cung Diệu nghiêm túc nói với Mộ Hi, trong tay còn đang bận rộn gõ chữ, đến mí mắt anh cũng không thèm nhấc lên.
"Tổng... Không phải, là Diệu - - cho hỏi anh thật sự cảm thấy tôi cần phải tham gia cái yến hội gì đó hay sao? Anh không biết là tôi không thích hợp sao?"
Mộ Hi cực kỳ không tình nguyện nói, ở trong lòng nghĩ ra các loại trường hợp, phải đi giày cao gót, còn phải xinh đẹp lễ độ, ngẫm lại cũng rất mệt mỏi.
"Đây là mệnh lệnh, em chỉ cần nghe theo."
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, tay vẫn nhanh chóng gõ bàn phím, vẫn không có nhìn Mộ Hi một cái, mà trong lòng Mộ Hi có bao nhiêu mất mát.
"Nhưng mà, tham gia yến hội phải mặc lễ phục, tôi cũng không có!" Mộ Hi bĩu môi, ngẫm lại những thứ lễ phục hết sức mắc tiền, cực kỳ đau lòng.
"Chốc nữa đi mua." Nam Cung Diệu vẫn không ngẩng đầu nhìn Mộ Hi, thật không biết anh đang bận rộn cái gì?
"Nói đơn giản như vậy, hừ! Hết sức mắc tiền, vậy được tiêu bao nhiêu tiền! Tổng... Diệu, vậy có tính vào công việc không, có thể thanh toán được không?" Mộ Hi mở to mắt, hết sức vô tội nhìn Nam Cung Diệu. Ý là: Tôi chính là người nghèo!
Nam Cung Diệu dừng đánh chữ lại, ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Hi, cô thật đúng là người hiếm có, đều là phụ nữ của anh, còn lo lắng vấn đề quần áo!
"Đến đây."
"Làm gì? Nói ở đó tôi cũng nghe thấy rất rõ, ngài có gì phân phó, xin rửa tai lắng nghe." Mộ Hi cũng không dám đi qua, bởi vì bây giờ Nam Cung Diệu còn chưa có mặc quần áo, trần truồng làm việc, da mặt thật đúng là dày, không biết xấu hổ.
"Đây là mệnh lệnh, lập tức tới ngay."
"Xin hỏi Diệu? anh đến từ thời đại viễn cổ hay sao? Không thích mặc quần áo, chẳng lẽ bây giờ anh không biết rất giống người hoang dã sao!" Mộ Hi dẩu môi đi qua, trong lòng vô cùng không tình nguyện, may mắn bàn máy tính cản trở phía dưới anh, nếu không...
Lúc này, lúc này Mộ Hi đặc biệt chọc người ta yêu, Nam Cung Diệu nhìn thấy mà đau lòng, khi nào thì cô mới có thể trưởng thành đây.
"Tôi đây là đang tự do làm việc, em có hiểu hay không? Này, cầm lấy." Nam Cung Diệu đưa cho Mộ Hi một tầm thẻ vàng, Mộ Hi không có nhận lấy.
"Ý anh lúc này là gì? Có phải chỉ ra tôi đã là người phụ nữ của anh không?" Lúc này vẻ mặt Mộ Hi giống như rơi từ trên trời xuống vực sâu thẳm, cô cau mày, trong mắt như ngấn lệ, tiền thật là tốt, nhưng mà, cô hy vọng người đàn ông này sẽ thuộc về mình cô.
"Tiểu Hi? Đến bây giờ em còn không chịu thừa nhận em là người phụ nữ của tôi sao!" Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi thay đổi trong lòng cảm thấy chua xót.
"Tôi chẳng thấy lạ gì, anh muốn người khác làm tình nhân của mình tôi cũng không thèm xen vào, nhưng mà tôi có quyền cự tuyệt không làm phụ nữ của anh, khi nào tôi muốn làm người phụ nữ của anh? Ngày hôm đó, tôi là bị người ta hạ thuốc, nếu không làm sao tôi lại cho anh! Tôi đối với anh không có cảm giác, nghĩ lại một chút, anh ngủ với nhiều phụ nữ như vậy, tôi đã thấy chán ghét, lấy đi tiền của anh, tôi chỉ thấy mình đáng giá, còn thẻ vàng anh giữ lại cho tình nhân của anh đi! Mộ Hi tôi không cần."
Nam Cung Diệu không hiểu tại sao đột nhiên Mộ Hi như vậy, không phải cô rất cần tiền hay sao? Vì cái gì vừa rồi cô lại thống khổ như vậy, trong lời nói còn có ghen tuông, là mình nghĩ sai sao, hay là con nhím này có cảm giác đối với mình, cô nói mình không có cảm giác, vì sao trong mắt lại xuất hiện cảm giác, mà vẻ mặt không biết làm sao.
Mộ Hi ngồi qua một bên, chính mình cũng không biết được buồn phiền ở đâu nhiều vậy, trời ơi! Rõ ràng là rất cần tiền, không phải nhận lấy là được rồi sao? Vì cái gì vừa nghĩ tới, có phải anh cũng làm vậy với người phụ nữ khác hay không, trong lòng liền phát hỏa, anh cho tôi thẻ, tôi lại cứ không muốn!
"Em nghĩ rằng tôi sẽ rộng rãi cung cấp thẻ vàng cho người phụ nữ của mình hay sao? Kỳ thật đây là tiền thưởng gần đây của em, tôi làm việc luôn luôn công tư rõ ràng, là em suy nghĩ nhiều quá, về sau chỉ cần em không thích, tôi có thể không chạm vào em, nhưng mà, nếu như em không ngoan ngoãn, nhất định tôi sẽ chạm vào em, nhớ kỹ đây là trừng phạt đối với em, tôi nói được thì sẽ làm được, còn nữa, tôi không có phụ nữ thì không ngủ yên, mà em nhất định phải tiếp tục làm người phụ nữ ấm giường cho tôi."
Nam Cung Diệu nói rõ ràng từng câu từng chữ, hy vọng Mộ Hi có thể nghe rõ, Mộ Hi trừng mắt thật to, quả thực không thể tin được trên thế giới này còn có loại đàn ông vậy, không biết xấu hổ, chiếm hết tiện nghi, còn nói đường hoàng.
"Hừ! Tôi tin tưởng trên toàn thế giới cũng chỉ có anh là loại đàn ông như vậy, tôi đoán, nhất định là đời trước anh phải độc thân, đời này đến lấy lại vốn!" Mộ Hi chợt phát hiện quả thực bản thân mình là thiên tài, tất cả mọi chuyện đều có một chút logic, và đây là lý do mà Nam Cung Diệu háo sắc như vậy.
"Vấn đề là, bây giờ tôi còn độc thân, tôi hy vọng là em có thể giúp tôi từ biệt thế giới độc thân." Nam Cung Diệu cố ý ám hiệu cho Mộ Hi, bởi vì đột nhiên bây giờ Nam Cung Diệu rất muốn kết hôn, mà đối tượng muốn kết hôn chính là cô - - Mộ Hi.
"Hừ! Chưa thấy qua có người đàn ông có nhiều tình nhân như vậy còn gọi là độc thân! Anh để tôi giúp anh từ biệt cuộc sống độc thân? Thật sự là coi trọng tôi, tha cho tôi đi? Cám ơn đã nâng tôi." Mộ Hi hết sức hài hước nói.
"Chút nữa tôi có việc ra ngoài, để Lãnh Đông qua đây, tôi bảo cậu ta dẫn em đi thử lễ phục." Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu đã sắp xếp xong, nên cái gì cũng không muốn nói, đành tuân mệnh.
"Vâng, Diệu - -" Mộ Hi nói xong đánh cái rùng mình, ý là quá kinh hãi, có thể không gọi như vậy hay không? Nhưng nhìn vẻ mặt của Nam Cung Diệu thì vẫn bỏ ngay cái ý niệm này trong đầu.
Lãnh Đông đưa Mộ Hi tới khu thương mại cao cấp nhất, nơi này có nhãn hiệu công ty bọn họ đầu tư, nơi này phục vụ tất cả mọi thứ, trang phục, làm tóc, làm đẹp, túi sách, giầy..vv. Tóm lại, Mộ Hi ở đấy có thể thay đổi từ đầu đến chân.
Quản lý trưởng vừa nhìn thấy Lãnh Đông tự mình mang Mộ Hi đến, biết rõ người này là một nhân vật có thân phận, cho nên không dám thất lễ.
"Thư ký Mộ, nơi này là tài sản của công ty chúng ta, cô không cần phải để ý đến tiền, công ty sẽ tính tiền. Đây là phân phó của tổng giám đốc." Lãnh Đông nhìn thấy Mộ Hi giống như một em học sinh, nhìn kỹ thấy cô thanh thuần như vậy, đành quay đầu đi, biết mình nhìn cô chằm chằm có chút luống cuống.
Đương nhiên Mộ Hi cũng không phát hiện Lãnh Đông khác thường, bởi vì cô đã sớm bị đây hấp dẫn, cô chưa bao giờ tới nơi cao cấp như vậy.
"Nhiệm vụ của mấy người chính là giúp cho tiểu thư Mộ Hi có thể ăn mặc xinh đẹp." Lãnh Đông nói với quản lý trưởng.
"Vâng, ngài yên tâm, nhất định nhất định."Quản lý trưởng cúi đầu khom lưng, Mộ Hi nhìn qua Lãnh Đông, ý là vì sao bọn họ sợ anh như vậy? Kỳ thật, tên tuổi Lãnh Đông bên ngoài hết sức dọa người, đều đồn đãi anh ta làm nghề sát thủ cho Nam Cung Diệu? Cho nên người người sợ hãi, đương nhiên những thứ này Mộ Hi không biết.
"Thư ký Mộ, cô sẽ mất nhiều thời gian, tối nay tới giờ tôi sẽ đón cô." Lãnh Đông nói với Mộ Hi, giọng nói có chút dịu dàng, đây là cảm giác của người ngoài, cái người sát thủ mặt lạnh này, nói chuyện có tình với phụ nữ như vậy, đối với bọn họ lại thay đổi ngay! Ánh mắt không có có một tia tình cảm! Xem ra cô gái bình thường này không phải là người bình thường.
"Lãnh Đông, anh đi làm việc đi, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện cho anh." Mộ Hi nở một nụ cười ngọt ngào với anh ta, không nghĩ tới Lãnh Đông giống như đã bị cuốn hút, cũng đáp trả Mộ Hi bằng nụ cười mỉm ngọt ngào. Mộ Hi nhìn thấy Lãnh Đông mỉm cười thì rất vui vẻ.
"Đúng vậy, anh phải cười nhiều, lớn lên đẹp trai như vậy, suốt ngày không có nụ cười tươi tắn, không sợ dọa chạy tất cả phụ nữ hay sao!" Mộ Hi nói xong bàn tay nhỏ bé lại còn nhẹ nhàng nhéo lên trên mặt Lãnh Đông. Không biết sao, từ lần Lãnh Đông đến nhà đón cô, vì em gái cô mà liên tục gượng cười, Mộ Hi có chút cảm giác thân cận đối với anh ta, cho là anh ta không có thật sự hung dữ như vậy, Mộ Hi không sợ anh ta, mặc dù anh ta đều luôn lạnh lùng giống Nam Cung Diệu.
Thân thể Lãnh Đông cứng đờ, người phụ nữ này lại nhéo mặt anh ta, hơn nữa còn ở trước mặt mọi người, chẳng lẽ cô lại không sợ mình sẽ trở mặt, nhưng mà, nhưng mà tại sao anh ta lại không trở mặt, người phụ nữ trước mặt đáng yêu như thế, cảm giác bị cô nhéo rất tốt. Còn người bên cạnh đều bị dọa sợ choáng váng.
"Được, tôi đi trước." Lãnh Đông rời đi, Mộ Hi nhìn bóng lưng anh ta rời đi mà nghĩ: Nếu như cô có người anh trai như vậy thì thật là tốt, cũng sẽ không bị ai bắt nạt, vì tự vệ, cô chưa bao giờ dám nghiêm túc mặc quần áo tử tế, chỉ sợ dẫn tới sắc quỷ, nếu như có một người anh trai bảo vệ, thì mình cũng có thể giống như người khác ăn mặc xinh đẹp, thậm chí là gợi cảm một chút, nghĩ tới những tình nhân của Nam Cung Diệu, người người đều vô cùng gợi cảm, quả thực chính mình không có cách nào so sánh được!
"Ôi trời!" Mộ Hi không khỏi than thở một tiếng.
"Cô làm sao vậy?" Quản lý trưởng cẩn thận hỏi, bởi vì người khách này có bối cảnh, cho nên cần phải phục vụ cẩn thận.
"Nếu như Lãnh Đông là anh của tôi thì tốt rồi!"
Mộ Hi có chút tiếc hận nói, những lời này dẫn tới hứng thú đối với quản lý trưởng, cô gái này giống như không có phát hiện Lãnh Đông có ý với mình, vẻ mặt Lãnh Đông vừa rồi quá rõ ràng, khi nhìn cô gái này, ánh mắt hết sức dịu dàng. Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của mình, Lãnh Đông chắc chắn thích cô gái này.
Đúng lúc này, di động của quản lý trưởng vang lên, vừa thấy là Nam Cung Diệu, cánh tay căng thẳng run rẩy.
"Chào ngài, vâng, vâng, tôi hiểu."
Sau khi cúp điện thoại vẻ mặt hết sức hoang mang nhìn qua Mộ Hi, cuối cùng cô gái này là ai? Lãnh Đông đối tốt với cô ấy, Diệu tổng đối tốt với cô ấy hơn, mới vừa rồi Nam Cung Diệu ở trong điện thoại nói: Không cần hóa trang lòe loẹt cho Mộ Hi, giữ lại vẻ đẹp thanh thuần tự nhiên của cô ấy, đầu tóc không cần thái quá, cho cô ấy mặc bộ lễ phục tơ tằm số lượng có hạn, ôi trời ơi, bộ lễ phục kia những hơn sáu mươi vạn, cho cô ấy mặc! Không còn cách nào đây là mệnh lệnh của tổng giám đốc, nhất định phải nghe theo.
Ước chừng qua bốn tiếng đồng hồ, bốn tiếng đồng hồ này khiến Mộ Hi mệt mỏi, hôm nay mới biết hóa ra muốn đi chưng diện mệt mỏi như vậy, so với đi làm còn vất vả hơn! Chỉ làm tóc đã mất hai giờ, hoá trang một tiếng đồng hồ, thử y phục, phối giầy, trời ơi! Thật không biết làm sao! Không phải chỉ là một bữa tiệc ư, sao làm cho giống như đi tham gia chọn người đẹp vậy!
"Lãnh Đông, có thể tới đón tôi." Mộ Hi gọi điện thoại cho Lãnh Đông xong, đi qua một chỗ nghỉ ngơi đợi chờ Lãnh Đông.
Mười phút sau, Lãnh Đông đã đến đại sảnh, quản lý trưởng vội vàng đến chào hỏi.
"Lãnh tiên sinh, tiểu thư Mộ Hi chờ ở bên kia." Quản lý trưởng vô cùng lễ phép nói.
"Đã biết, cô đi đi." Lãnh Đông đi vào phòng nghỉ, nhìn thấy một cô gái cúi đầu ngồi xem tạp trí, hẳn là cô.
"Thư ký Mộ?" Bởi vì cúi đầu, Lãnh Đông không quá chắc chắn, nhưng mà ở đây không có người khác.
Nghe thấy gọi mình, Mộ Hi ngẩng đầu lên, lúc ấy Lãnh Đông ngây ngẩn cả người, đây là cô ấy sao? Vừa mới đó còn là một cô thư ký, trong nháy mắt biến thành một người xinh đẹp mắt to nhìn vào anh ta.
"Lãnh Đông, anh đã đến rồi, nếu biết phiền toái như vậy, tôi sẽ không tới, thật muốn mạng người, làm tôi hoa mắt chóng mặt như vậy, cuối cùng cũng biết những cô nàng ăn chơi đó lãng phí thời gian thế nào!" Mộ Hi nhẹ nhàng hoạt động gân cốt một chút, cái tư thế này hoàn toàn không hợp với cách ăn mặc này.
"Này? Lãnh Đông? Có phải tôi mặc như vậy thấy rất khó coi hay không?" Mộ Hi nhìn thấy Lãnh Đông không nói lời nào, còn vẫn luôn nhìn cô.
"Không, rất đẹp." Lãnh Đông lấy lại tinh thần, khó trách tổng giám đốc thích cô như vậy, hóa ra cô cũng không phải là rất bình thường, không có cái mắt kính quê mùa che kín, cô lại đẹp như vậy, mà đeo mắt kính gần như che giấu chặt chẽ vẻ đẹp của cô, thời gian dài như vậy lại không phát hiện, vóc người cực kỳ vượt trội, một chữ: Tốt.
Ở trong ấn tượng của Lãnh Đông, vóc người Mộ Hi không có bất kỳ ấn tượng, mỗi ngày cô đều mặc những quần áo thùng thình, hôm nay lễ phục bao lấy vóc người hoàn mỹ của cô, nhìn kỹ một chút, quả thực trời sinh là cái móc treo quần áo.
Quản lý trưởng phát hiện ánh mắt si mê của Lãnh Đông, liền đi qua, cười mỉm nói: "Thực không nghĩ tới, cô ấy trời sinh đã là mỹ nhân, vừa rồi tôi cũng đã bị bề ngoài cô ấy lừa gạt, hóa ra cô ấy hoàn mỹ như vậy."
Kỳ thật cô ta nói lời nói thật, khi cô ta lấy xuống mắt của Mộ Hi, liền cả kinh, đôi mắt này đẹp quá, giống như biết nói, nhưng mà, tại sao phải đeo mắt kính xấu xí như vậy?
"Mọi người không cần khen tôi, kỳ thật đều là công lao của thợ trang điểm, tôi hết sức bình thường, chúng ta đi nhanh lên đi Lãnh Đông?"
Mộ Hi cuống quít cầm lấy mắt kính rời đi, thảm thảm, chính mình ẩn núp nhiều năm như vậy, thất bại chỉ trong gang tấc! Lãnh Đông theo sát phía sau, nhìn thấy cái mông khêu gợi của Mộ Hi, trên mặt cảm thấy nóng lên, còn chưa từng gặp qua cái mông khêu gợi như vậy, vừu tròn lại vểnh lên, không dám nhìn nữa, đây là người phụ nữ của tổng giám đốc, vì vậy vội vàng lên xe.
"Về sau em cứ gọi như vậy." Nam Cung Diệu không cười, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, anh biết rõ Mộ Hi cố ý vặn vẹo anh, cho nên biểu hiện của anh khiến cho Mộ Hi hết sức thất vọng!
"Tuân mệnh, Diệu, hóa ra anh lại thích khẩu vị nặng như vậy, Tiểu Hi hiểu, Diệu, Diệu..." Mộ Hi lặp lại nói, chính mình cũng nổi cả da gà, thật buồn nôn!
Vẻ mặt Nam Cung Diệu vẫn thản nhiên, không có bị Mộ Hi gọi mà lây nhiễm.
"Tối hôm nay em sẽ cùng tôi tham gia một bữa tiệc."
Nam Cung Diệu nghiêm túc nói với Mộ Hi, trong tay còn đang bận rộn gõ chữ, đến mí mắt anh cũng không thèm nhấc lên.
"Tổng... Không phải, là Diệu - - cho hỏi anh thật sự cảm thấy tôi cần phải tham gia cái yến hội gì đó hay sao? Anh không biết là tôi không thích hợp sao?"
Mộ Hi cực kỳ không tình nguyện nói, ở trong lòng nghĩ ra các loại trường hợp, phải đi giày cao gót, còn phải xinh đẹp lễ độ, ngẫm lại cũng rất mệt mỏi.
"Đây là mệnh lệnh, em chỉ cần nghe theo."
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, tay vẫn nhanh chóng gõ bàn phím, vẫn không có nhìn Mộ Hi một cái, mà trong lòng Mộ Hi có bao nhiêu mất mát.
"Nhưng mà, tham gia yến hội phải mặc lễ phục, tôi cũng không có!" Mộ Hi bĩu môi, ngẫm lại những thứ lễ phục hết sức mắc tiền, cực kỳ đau lòng.
"Chốc nữa đi mua." Nam Cung Diệu vẫn không ngẩng đầu nhìn Mộ Hi, thật không biết anh đang bận rộn cái gì?
"Nói đơn giản như vậy, hừ! Hết sức mắc tiền, vậy được tiêu bao nhiêu tiền! Tổng... Diệu, vậy có tính vào công việc không, có thể thanh toán được không?" Mộ Hi mở to mắt, hết sức vô tội nhìn Nam Cung Diệu. Ý là: Tôi chính là người nghèo!
Nam Cung Diệu dừng đánh chữ lại, ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Hi, cô thật đúng là người hiếm có, đều là phụ nữ của anh, còn lo lắng vấn đề quần áo!
"Đến đây."
"Làm gì? Nói ở đó tôi cũng nghe thấy rất rõ, ngài có gì phân phó, xin rửa tai lắng nghe." Mộ Hi cũng không dám đi qua, bởi vì bây giờ Nam Cung Diệu còn chưa có mặc quần áo, trần truồng làm việc, da mặt thật đúng là dày, không biết xấu hổ.
"Đây là mệnh lệnh, lập tức tới ngay."
"Xin hỏi Diệu? anh đến từ thời đại viễn cổ hay sao? Không thích mặc quần áo, chẳng lẽ bây giờ anh không biết rất giống người hoang dã sao!" Mộ Hi dẩu môi đi qua, trong lòng vô cùng không tình nguyện, may mắn bàn máy tính cản trở phía dưới anh, nếu không...
Lúc này, lúc này Mộ Hi đặc biệt chọc người ta yêu, Nam Cung Diệu nhìn thấy mà đau lòng, khi nào thì cô mới có thể trưởng thành đây.
"Tôi đây là đang tự do làm việc, em có hiểu hay không? Này, cầm lấy." Nam Cung Diệu đưa cho Mộ Hi một tầm thẻ vàng, Mộ Hi không có nhận lấy.
"Ý anh lúc này là gì? Có phải chỉ ra tôi đã là người phụ nữ của anh không?" Lúc này vẻ mặt Mộ Hi giống như rơi từ trên trời xuống vực sâu thẳm, cô cau mày, trong mắt như ngấn lệ, tiền thật là tốt, nhưng mà, cô hy vọng người đàn ông này sẽ thuộc về mình cô.
"Tiểu Hi? Đến bây giờ em còn không chịu thừa nhận em là người phụ nữ của tôi sao!" Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi thay đổi trong lòng cảm thấy chua xót.
"Tôi chẳng thấy lạ gì, anh muốn người khác làm tình nhân của mình tôi cũng không thèm xen vào, nhưng mà tôi có quyền cự tuyệt không làm phụ nữ của anh, khi nào tôi muốn làm người phụ nữ của anh? Ngày hôm đó, tôi là bị người ta hạ thuốc, nếu không làm sao tôi lại cho anh! Tôi đối với anh không có cảm giác, nghĩ lại một chút, anh ngủ với nhiều phụ nữ như vậy, tôi đã thấy chán ghét, lấy đi tiền của anh, tôi chỉ thấy mình đáng giá, còn thẻ vàng anh giữ lại cho tình nhân của anh đi! Mộ Hi tôi không cần."
Nam Cung Diệu không hiểu tại sao đột nhiên Mộ Hi như vậy, không phải cô rất cần tiền hay sao? Vì cái gì vừa rồi cô lại thống khổ như vậy, trong lời nói còn có ghen tuông, là mình nghĩ sai sao, hay là con nhím này có cảm giác đối với mình, cô nói mình không có cảm giác, vì sao trong mắt lại xuất hiện cảm giác, mà vẻ mặt không biết làm sao.
Mộ Hi ngồi qua một bên, chính mình cũng không biết được buồn phiền ở đâu nhiều vậy, trời ơi! Rõ ràng là rất cần tiền, không phải nhận lấy là được rồi sao? Vì cái gì vừa nghĩ tới, có phải anh cũng làm vậy với người phụ nữ khác hay không, trong lòng liền phát hỏa, anh cho tôi thẻ, tôi lại cứ không muốn!
"Em nghĩ rằng tôi sẽ rộng rãi cung cấp thẻ vàng cho người phụ nữ của mình hay sao? Kỳ thật đây là tiền thưởng gần đây của em, tôi làm việc luôn luôn công tư rõ ràng, là em suy nghĩ nhiều quá, về sau chỉ cần em không thích, tôi có thể không chạm vào em, nhưng mà, nếu như em không ngoan ngoãn, nhất định tôi sẽ chạm vào em, nhớ kỹ đây là trừng phạt đối với em, tôi nói được thì sẽ làm được, còn nữa, tôi không có phụ nữ thì không ngủ yên, mà em nhất định phải tiếp tục làm người phụ nữ ấm giường cho tôi."
Nam Cung Diệu nói rõ ràng từng câu từng chữ, hy vọng Mộ Hi có thể nghe rõ, Mộ Hi trừng mắt thật to, quả thực không thể tin được trên thế giới này còn có loại đàn ông vậy, không biết xấu hổ, chiếm hết tiện nghi, còn nói đường hoàng.
"Hừ! Tôi tin tưởng trên toàn thế giới cũng chỉ có anh là loại đàn ông như vậy, tôi đoán, nhất định là đời trước anh phải độc thân, đời này đến lấy lại vốn!" Mộ Hi chợt phát hiện quả thực bản thân mình là thiên tài, tất cả mọi chuyện đều có một chút logic, và đây là lý do mà Nam Cung Diệu háo sắc như vậy.
"Vấn đề là, bây giờ tôi còn độc thân, tôi hy vọng là em có thể giúp tôi từ biệt thế giới độc thân." Nam Cung Diệu cố ý ám hiệu cho Mộ Hi, bởi vì đột nhiên bây giờ Nam Cung Diệu rất muốn kết hôn, mà đối tượng muốn kết hôn chính là cô - - Mộ Hi.
"Hừ! Chưa thấy qua có người đàn ông có nhiều tình nhân như vậy còn gọi là độc thân! Anh để tôi giúp anh từ biệt cuộc sống độc thân? Thật sự là coi trọng tôi, tha cho tôi đi? Cám ơn đã nâng tôi." Mộ Hi hết sức hài hước nói.
"Chút nữa tôi có việc ra ngoài, để Lãnh Đông qua đây, tôi bảo cậu ta dẫn em đi thử lễ phục." Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu đã sắp xếp xong, nên cái gì cũng không muốn nói, đành tuân mệnh.
"Vâng, Diệu - -" Mộ Hi nói xong đánh cái rùng mình, ý là quá kinh hãi, có thể không gọi như vậy hay không? Nhưng nhìn vẻ mặt của Nam Cung Diệu thì vẫn bỏ ngay cái ý niệm này trong đầu.
Lãnh Đông đưa Mộ Hi tới khu thương mại cao cấp nhất, nơi này có nhãn hiệu công ty bọn họ đầu tư, nơi này phục vụ tất cả mọi thứ, trang phục, làm tóc, làm đẹp, túi sách, giầy..vv. Tóm lại, Mộ Hi ở đấy có thể thay đổi từ đầu đến chân.
Quản lý trưởng vừa nhìn thấy Lãnh Đông tự mình mang Mộ Hi đến, biết rõ người này là một nhân vật có thân phận, cho nên không dám thất lễ.
"Thư ký Mộ, nơi này là tài sản của công ty chúng ta, cô không cần phải để ý đến tiền, công ty sẽ tính tiền. Đây là phân phó của tổng giám đốc." Lãnh Đông nhìn thấy Mộ Hi giống như một em học sinh, nhìn kỹ thấy cô thanh thuần như vậy, đành quay đầu đi, biết mình nhìn cô chằm chằm có chút luống cuống.
Đương nhiên Mộ Hi cũng không phát hiện Lãnh Đông khác thường, bởi vì cô đã sớm bị đây hấp dẫn, cô chưa bao giờ tới nơi cao cấp như vậy.
"Nhiệm vụ của mấy người chính là giúp cho tiểu thư Mộ Hi có thể ăn mặc xinh đẹp." Lãnh Đông nói với quản lý trưởng.
"Vâng, ngài yên tâm, nhất định nhất định."Quản lý trưởng cúi đầu khom lưng, Mộ Hi nhìn qua Lãnh Đông, ý là vì sao bọn họ sợ anh như vậy? Kỳ thật, tên tuổi Lãnh Đông bên ngoài hết sức dọa người, đều đồn đãi anh ta làm nghề sát thủ cho Nam Cung Diệu? Cho nên người người sợ hãi, đương nhiên những thứ này Mộ Hi không biết.
"Thư ký Mộ, cô sẽ mất nhiều thời gian, tối nay tới giờ tôi sẽ đón cô." Lãnh Đông nói với Mộ Hi, giọng nói có chút dịu dàng, đây là cảm giác của người ngoài, cái người sát thủ mặt lạnh này, nói chuyện có tình với phụ nữ như vậy, đối với bọn họ lại thay đổi ngay! Ánh mắt không có có một tia tình cảm! Xem ra cô gái bình thường này không phải là người bình thường.
"Lãnh Đông, anh đi làm việc đi, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện cho anh." Mộ Hi nở một nụ cười ngọt ngào với anh ta, không nghĩ tới Lãnh Đông giống như đã bị cuốn hút, cũng đáp trả Mộ Hi bằng nụ cười mỉm ngọt ngào. Mộ Hi nhìn thấy Lãnh Đông mỉm cười thì rất vui vẻ.
"Đúng vậy, anh phải cười nhiều, lớn lên đẹp trai như vậy, suốt ngày không có nụ cười tươi tắn, không sợ dọa chạy tất cả phụ nữ hay sao!" Mộ Hi nói xong bàn tay nhỏ bé lại còn nhẹ nhàng nhéo lên trên mặt Lãnh Đông. Không biết sao, từ lần Lãnh Đông đến nhà đón cô, vì em gái cô mà liên tục gượng cười, Mộ Hi có chút cảm giác thân cận đối với anh ta, cho là anh ta không có thật sự hung dữ như vậy, Mộ Hi không sợ anh ta, mặc dù anh ta đều luôn lạnh lùng giống Nam Cung Diệu.
Thân thể Lãnh Đông cứng đờ, người phụ nữ này lại nhéo mặt anh ta, hơn nữa còn ở trước mặt mọi người, chẳng lẽ cô lại không sợ mình sẽ trở mặt, nhưng mà, nhưng mà tại sao anh ta lại không trở mặt, người phụ nữ trước mặt đáng yêu như thế, cảm giác bị cô nhéo rất tốt. Còn người bên cạnh đều bị dọa sợ choáng váng.
"Được, tôi đi trước." Lãnh Đông rời đi, Mộ Hi nhìn bóng lưng anh ta rời đi mà nghĩ: Nếu như cô có người anh trai như vậy thì thật là tốt, cũng sẽ không bị ai bắt nạt, vì tự vệ, cô chưa bao giờ dám nghiêm túc mặc quần áo tử tế, chỉ sợ dẫn tới sắc quỷ, nếu như có một người anh trai bảo vệ, thì mình cũng có thể giống như người khác ăn mặc xinh đẹp, thậm chí là gợi cảm một chút, nghĩ tới những tình nhân của Nam Cung Diệu, người người đều vô cùng gợi cảm, quả thực chính mình không có cách nào so sánh được!
"Ôi trời!" Mộ Hi không khỏi than thở một tiếng.
"Cô làm sao vậy?" Quản lý trưởng cẩn thận hỏi, bởi vì người khách này có bối cảnh, cho nên cần phải phục vụ cẩn thận.
"Nếu như Lãnh Đông là anh của tôi thì tốt rồi!"
Mộ Hi có chút tiếc hận nói, những lời này dẫn tới hứng thú đối với quản lý trưởng, cô gái này giống như không có phát hiện Lãnh Đông có ý với mình, vẻ mặt Lãnh Đông vừa rồi quá rõ ràng, khi nhìn cô gái này, ánh mắt hết sức dịu dàng. Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của mình, Lãnh Đông chắc chắn thích cô gái này.
Đúng lúc này, di động của quản lý trưởng vang lên, vừa thấy là Nam Cung Diệu, cánh tay căng thẳng run rẩy.
"Chào ngài, vâng, vâng, tôi hiểu."
Sau khi cúp điện thoại vẻ mặt hết sức hoang mang nhìn qua Mộ Hi, cuối cùng cô gái này là ai? Lãnh Đông đối tốt với cô ấy, Diệu tổng đối tốt với cô ấy hơn, mới vừa rồi Nam Cung Diệu ở trong điện thoại nói: Không cần hóa trang lòe loẹt cho Mộ Hi, giữ lại vẻ đẹp thanh thuần tự nhiên của cô ấy, đầu tóc không cần thái quá, cho cô ấy mặc bộ lễ phục tơ tằm số lượng có hạn, ôi trời ơi, bộ lễ phục kia những hơn sáu mươi vạn, cho cô ấy mặc! Không còn cách nào đây là mệnh lệnh của tổng giám đốc, nhất định phải nghe theo.
Ước chừng qua bốn tiếng đồng hồ, bốn tiếng đồng hồ này khiến Mộ Hi mệt mỏi, hôm nay mới biết hóa ra muốn đi chưng diện mệt mỏi như vậy, so với đi làm còn vất vả hơn! Chỉ làm tóc đã mất hai giờ, hoá trang một tiếng đồng hồ, thử y phục, phối giầy, trời ơi! Thật không biết làm sao! Không phải chỉ là một bữa tiệc ư, sao làm cho giống như đi tham gia chọn người đẹp vậy!
"Lãnh Đông, có thể tới đón tôi." Mộ Hi gọi điện thoại cho Lãnh Đông xong, đi qua một chỗ nghỉ ngơi đợi chờ Lãnh Đông.
Mười phút sau, Lãnh Đông đã đến đại sảnh, quản lý trưởng vội vàng đến chào hỏi.
"Lãnh tiên sinh, tiểu thư Mộ Hi chờ ở bên kia." Quản lý trưởng vô cùng lễ phép nói.
"Đã biết, cô đi đi." Lãnh Đông đi vào phòng nghỉ, nhìn thấy một cô gái cúi đầu ngồi xem tạp trí, hẳn là cô.
"Thư ký Mộ?" Bởi vì cúi đầu, Lãnh Đông không quá chắc chắn, nhưng mà ở đây không có người khác.
Nghe thấy gọi mình, Mộ Hi ngẩng đầu lên, lúc ấy Lãnh Đông ngây ngẩn cả người, đây là cô ấy sao? Vừa mới đó còn là một cô thư ký, trong nháy mắt biến thành một người xinh đẹp mắt to nhìn vào anh ta.
"Lãnh Đông, anh đã đến rồi, nếu biết phiền toái như vậy, tôi sẽ không tới, thật muốn mạng người, làm tôi hoa mắt chóng mặt như vậy, cuối cùng cũng biết những cô nàng ăn chơi đó lãng phí thời gian thế nào!" Mộ Hi nhẹ nhàng hoạt động gân cốt một chút, cái tư thế này hoàn toàn không hợp với cách ăn mặc này.
"Này? Lãnh Đông? Có phải tôi mặc như vậy thấy rất khó coi hay không?" Mộ Hi nhìn thấy Lãnh Đông không nói lời nào, còn vẫn luôn nhìn cô.
"Không, rất đẹp." Lãnh Đông lấy lại tinh thần, khó trách tổng giám đốc thích cô như vậy, hóa ra cô cũng không phải là rất bình thường, không có cái mắt kính quê mùa che kín, cô lại đẹp như vậy, mà đeo mắt kính gần như che giấu chặt chẽ vẻ đẹp của cô, thời gian dài như vậy lại không phát hiện, vóc người cực kỳ vượt trội, một chữ: Tốt.
Ở trong ấn tượng của Lãnh Đông, vóc người Mộ Hi không có bất kỳ ấn tượng, mỗi ngày cô đều mặc những quần áo thùng thình, hôm nay lễ phục bao lấy vóc người hoàn mỹ của cô, nhìn kỹ một chút, quả thực trời sinh là cái móc treo quần áo.
Quản lý trưởng phát hiện ánh mắt si mê của Lãnh Đông, liền đi qua, cười mỉm nói: "Thực không nghĩ tới, cô ấy trời sinh đã là mỹ nhân, vừa rồi tôi cũng đã bị bề ngoài cô ấy lừa gạt, hóa ra cô ấy hoàn mỹ như vậy."
Kỳ thật cô ta nói lời nói thật, khi cô ta lấy xuống mắt của Mộ Hi, liền cả kinh, đôi mắt này đẹp quá, giống như biết nói, nhưng mà, tại sao phải đeo mắt kính xấu xí như vậy?
"Mọi người không cần khen tôi, kỳ thật đều là công lao của thợ trang điểm, tôi hết sức bình thường, chúng ta đi nhanh lên đi Lãnh Đông?"
Mộ Hi cuống quít cầm lấy mắt kính rời đi, thảm thảm, chính mình ẩn núp nhiều năm như vậy, thất bại chỉ trong gang tấc! Lãnh Đông theo sát phía sau, nhìn thấy cái mông khêu gợi của Mộ Hi, trên mặt cảm thấy nóng lên, còn chưa từng gặp qua cái mông khêu gợi như vậy, vừu tròn lại vểnh lên, không dám nhìn nữa, đây là người phụ nữ của tổng giám đốc, vì vậy vội vàng lên xe.
Tác giả :
Hi Vũ Yên