Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Chương 71-2: Tổng giám đốc trở thành món ăn của Mộ Hi (II)

Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 71-2: Tổng giám đốc trở thành món ăn của Mộ Hi (II)

Mộ Hi nghe lời Nam Cung Diệu nói, cô bị mê hoặc, xong rồi, loại tình độc! Trong lòng muốn cự tuyệt anh, thân thể lại yếu ớt ngồi vào lòng Nam Cung Diệu, không thể phủ nhận, người nam nhân này rất quyến rũ, thân thể của anh cũng hết sức khỏe đẹp.

"Hi, em rất ngon, tôi thích."

Nam Cung Diệu ôn nhu nói, bây giờ anh không phải giúp cô dập lửa, lúc này đây anh muốn để lại nhiều tốt đẹp hơn cho cô, không có phụ nữ nào có thể chống lại sức hấ dẫn của anh, chết tiệt, vậy mà anh lại muốn dùng mỹ nam kế quyến rũ người phụ nữ này!

Nhưng, vì đoạt được trái tim cô, anh cho rằng đáng giá...

Rất lâu, hai người đều lười nhát nằm trên giường, giống như một đôi vợ chồng mới cưới, hưởng thụ yên tĩnh sau khi triền miên.

"Ùng ục, ùng ục."

Trong phòng hết sức yên tĩnh, bụng Mộ Hi kêu hai tiếng ùng ục, vốn là Nam Cung Diệu ngủ say chợt mở hai mắt ra.

"Hi, em đói bụng?"

Trải qua hai lần triền miên, Mộ Hi đã quen Nam Cung Diệu kêu cô là Hi.

"Uhm." Mộ Hi nhỏ giọng uhm một cái, có vẻ rất yếu, vốn là cô suy dinh dưỡng nghiêm trọng, lại từng bị bắt cóc, bị Nam Cung Diệu gặm hai lần, cô đã không còn sức, cảm giác toàn thân đều đau, nhất là phía dưới, dùng tay nhẹ nhàng sờ, đều sưng lên, mặt không khỏi có chút hồng.

Nam Cung Diệu nhìn thấy sắc mặt Mộ Hi vốn có chút tái nhợt, vì sao lại khẽ đỏ lên một chút, còn phát hiện bàn tay cô để phía dưới, chẳng lẽ là còn muốn?

"Như thế nào? Nghiện ?"

"Nào có, người ta cảm giác chỗ đó có chút đau nhức, vừa sờ thì ra đều đã sưng lên."

Mộ Hi có chút ngượng ngùng nói, nếu như không nói thật, Nam Cung Diệu sẽ cho là mình thật sự lại muốn, nên vẫn là nói thật.

"Ha ha..."

Nam Cung Diệu nghe cười to, thì ra cô non nớt như vậy, mới hai lần liền sưng lên.

"Anh - - cười cái gì, người ta đã sưng lên anh còn không biết xấu hổ cười, còn không phải là anh làm hại!"

Mộ Hi có chút thẹn quá hoá giận, đá tới đá lui lung tung trong chăn.

"Đừng động, nếu không, tôi sẽ làm một lần nữa."

Nam Cung Diệu hung dữ nhìn Mộ Hi, tiểu yêu tinh này thật là đáng yêu.

Mộ Hi biết rõ anh nói được là làm được, vì vậy ngoan ngoãn nằm lỳ trên giường, lúc này bụng lại kêu ùng ục. Kỳ thật Mộ Hi đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, trong bụng trống trơn không có gì.

"Đi, chúng ta đi ăn cơm."

Nam Cung Diệu nhìn vóc người Mộ Hi hơi gầy có chút đau lòng, vì vậy, thúc giục cô rời giường. Vừa nói đi ăn cơm, Mộ Hi lên tinh thần, sớm chờ anh nói đi ăn cơm!

"Tôi đi tắm trước."

Mộ Hi nìn thấy Nam Cung Diệu chuẩn bị đi tắm, vì vậy cô thật nhanh đoạt trước một bước xông vào phòng tắm, toàn thân đều là mùi trên người Nam Cung Diệu, còn có loại mùi gì đó, cô muốn rửa sạch mình rồi mới đi ăn cơm.

Nam Cung Diệu vừa nhìn, người phụ nữ này dám đoạt phòng tắm của anh, bên cạnh phòng ngủ còn phòng tắm, Nam Cung Diệu không vào, mà trực tiếp vào phòng tắm Mộ Hi vừa vào.

"A, anh vào đây làm gì? Tôi xong ngay, chỉ qua loa một chút."

Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu cũng vào, vội vàng nói anh biết, mình xong ngay, hy vọng anh chờ một chút.

"Cùng nhau tắm, tiết kiệm thời gian."

Mộ Hi nhìn bộ dáng anh chăm chú, không nói gì nữa, mà tốc độ nhanh hơn. Cô không dám nhìn Nam Cung Diệu, cho dù là phát sinh quan hệ, cô cũng xấu hổ nhìn, cúi đầu nhanh chóng thoa sữa tắm.

Nam Cung Diệu bật vòi nước phía dưới, anh và Mộ Hi mặt đối mặt, phòng tắm mặc dù rất lớn, nhưng anh cảm giác cách Mộ Hi rất gần, tay anh xoa xoa trên người, ánh mắt lại liếc Mộ Hi, chỉ thấy phía dưới Mộ Hi vốn là đen, bây giờ phía trên tất cả đều là bọt, thế nhưng thành màu trắng, biến thành một ngọn núi tuyết nhỏ, đồ sộ, xinh đẹp.

Mộ Hi cảm giác được Nam Cung Diệu ánh mắt quét tới quét lui trên người cô, cô nhanh chóng rửa sạch bọt, cầm khăn tắm liền đi, trước khi đi nói một câu: "Tôi tắm xong rồi, anh cứ tiếp tục."

Hết thảy nhìn như rất tự nhiên, kỳ thật, tim Mộ Hi cũng đã nhanh nhảy đến cổ họng, tắm cùng đàn ông như vậy, nằm mơ cũng chưa bao giờ gặp, thế nhưng xảy ra trong hiện thực, thật không thể tưởng tượng nổi!

Nam Cung Diệu đi ra từ trong phòng tắm, Mộ Hi đã mặc quần áo tử tế, ngồi trước máy vi tính, viết gì đó, phát hiện Nam Cung Diệu đi ra, vội vàng đóng máy tính, chính là một động tác như vậy cũng bị Nam Cung Diệu nhìn thấy, vì sao cô gái nhỏ này nhìn thấy anh đi ra vội vàng tắt máy tính, chẳng lẽ cô có bí mật gì?

Nam Cung Diệu tỏ ra hết sức tự nhiên, mặc dù trong lòng rất tò mò trong máy tính của cô rốt cuộc có gì? Nhưng cũng không thể hiện trên mặt.

"Muốn ăn gì?"

Giọng nói Nam Cung Diệu lại khôi phục vẻ lạnh lùng trước kia, đây giống như đã trở thành một thói quen, gần đây anh thường xuyên cười khi ở cùng với Mộ Hi, đây đã là tiến bộ rất lớn. Bởi vì nhiều năm như vậy anh vẫn là trải qua như thế, lạnh như băng.

"Tùy ý, có thể ăn no là được."

Lời Mộ Hi nói, khiến Nam Cung Diệu đang mặc quần áo nhìn về phía cô, cô không có yêu cầu đối với ăn uống, xem cách cô mặc quần áo cũng thoải mái, dưới chân vẫn là đôi giày thể thao bạc màu, mỗi tháng cô cũng có tiền lương chừng hai mươi vạn, chẳng lẽ cô không muốn bỏ tiền ra?

Phụ nữ đều thích đẹp, vì sao cô không muốn như vậy? Nói như thế nào thì hiện tại cô cũng là người phụ nữ của mình, cho nên cơm nước xong nhất định phải đưa cô đi mua quần áo, cẩn thận nghĩ lại, nếu như đột nhiên mua quần áo cho cô lại sợ đả thương lòng tự trọng quật cường của cô.

Vẫn là đi ăn cơm trước rồi nói sau! Cô nhất định đói bụng lắm.

Mộ Hi ngồi trên chiếc xe sang trọng của Nam Cung Diệu, mặc dù cô không biết về xe, nhưng nhìn ra đây tuyệt đối là xe tốt.

Nam Cung Diệu đưa co đến một nhà hàng rất xa hoa, bên trong thức ăn Trung Quốc và Phương Tây đều có, như vậy Mộ Hi muốn ăn cái gì sẽ có cái đó, anh muốn bồi bổ cho Mộ Hi một chút.

"Đi tìm chỗ ngồi, tôi đến ngay."

Nam Cung Diệu là khách quen ở đây, anh dặn nhà hàng đem đến ba món ăn Trung Quốc ngon nhất, còn có cơm Tây cũng tới ba phần, vì sao phải ba phần, bởi vì anh biết rõ Mộ Hi có thể ăn. Anh ăn một phần là đủ rồi, hai phần khác cho Mộ Hi ăn.

Chỉ chốc lát sau, phục vụ sinh bưng món ăn lên đây, Mộ Hi vừa nhìn là cơm Tây, nhướng mày, không thích, từ nhỏ ăn món ăn Trung Quốc, không có một chút hứng thú với mùi vị cơm Tây, Nam Cung Diệu nhìn thấy vẻ mặt Mộ Hi, nở nụ cười, may mắn còn có đồ ăn Trung Quốc.

Lại một lát sau, đồ ăn Trung Quốc bưng lên, ánh mắt Mộ Hi sáng lên, tốt nha, tất cả đều thơm ngon.

"Nhanh ăn đi."

Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi rất thích, anh yên tâm.

"Ngon như vậy, tôi đều không bỏ được, như tác phẩm nghệ thuật, ăn có chút đáng tiếc!"

Mộ Hi cười hì hì nói, nhìn Nam Cung Diệu ăn từng miếng từng miếng cơm Tây, mà cô lại ở một bên ngồi ngớ ngẫn với món ngon.

"Mặc kệ, chỉ cần có thể no bụng là được."

Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, kỳ thật trong lòng không nhịn được cười, người phụ nữ này, thật sự quá đáng yêu, không phải một chút việc, thế nào có nhiều xúc động như vậy!

Nhìn thấy Mộ Hi vẫn không đành lòng ăn hết những món ngon kia, trong lòng Nam Cung Diệu có chút thiếu kiên nhẫn.

"Mau ăn, tôi bề bộn nhiều việc."

Lại là một câu lạnh lùng, Mộ Hi nghe được còn học anh nói chuyện: Mau ăn, tôi bề bộn nhiều việc, nói xong tự mình cũng nở nụ cười.

Không nghĩ tới tiếng cười của mình có chút vang dội, dẫn tới người chung quanh nhìn chằm chằm, hù dọa cô vội vã che miệng lại, dừng tiếng động.

Bởi vì tiếng cười của cô dẫn tới một người đàn ông nhìn chăm chú, đương nhiên Mộ Hi không phát hiện, nhưng, Nam Cung Diệu luôn luôn nhạy bén sớm cảm giác được, anh không có thể hiện ra ngoài, vẫn yên tĩnh ăn cơm.

"Rất xin lỗi, tao phải ăn mày, bởi vì tao thật sự rất đói bụng, cho nên tao phải no bụng trước."

Mộ Hi độc thoại với mâm thức ăn, không tình nguyện gắp một khối trong mâm nhét vào trong miệng.

"Nha, không nghĩ tới mày không chỉ nhìn đẹp mắt, mà còn ăn rất ngon, vậy tao liền không khách khí nha?" die-nda-nle-quy-don

Mộ Hi ăn từng ngụm từng ngụm, ăn quá ngon, lòng Nam Cung Diệu nhìn có chút chua xót, những thứ cơm này anh đều đã ăn chán, nhưng Mộ Hi lại khen không dứt miệng. Vì vậy, anh quyết định về sau thường xuyên đưa cô đến.

Lúc Mộ Hi ăn nhiệt tình.

"Hi?"

Người nói chuyện là Hàng Thiên Vũ, anh cũng tới đây ăn cơm, vừa nghe được tiếng Mộ Hi cười, phát hiện cô. Hàng Thiên Vũ nhìn thấy Mộ Hi giống như rất vui vẻ, hơn nữa ánh mắt Nam Cung Diệu ở bên cạnh nhìn Mộ Hi tràn đầy yêu thương, mặc dù anh tỏ ra rất lạnh lùng, nhưng trong lòng anh có Mộ Hi, đây là trực giác của người đàn ông.

Hàng Thiên Vũ không ngừng do dự có nên tới không, khó khăn lắm mới nhìn thấy cô, không thể vứt bỏ cơ hội này, vì vậy, to gan đi đến.

Mộ Hi nghe được giọng nói này, nhiều năm như vậy chính mình vẫn ghi nhớ sâu đậm giọng nói này, cô không ngẩng đầu liền biết là ai gọi cô?

"Hi, cuối cùng anh cũng gặp được em, gần đây anh sắp điên rồi, vì sao em trốn anh?"

"Khụ khụ, khụ khụ..."

Mộ Hi bị nghẹn, cô vẫn không ngẩng đầu lên, cô không dám nhìn Hàng Thiên Vũ, cô sợ mình dao động.

Hàng Thiên Vũ ngồi vào bên cạnh Mộ Hi, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng cô, ôn nhu nói: "Mau, uống nước liền tốt rồi."

Hàng Thiên Vũ bưng nước lên định cho Mộ Hi uống.

"A, học trưởng, trùng hợp như vậy, khụ khụ... Lại gặp mặt, em tự mình có thể, cám ơn."

Mộ Hi nhận ly nước, uống một ngụm, vụng trộm liếc Nam Cung Diệu ngồi đối diện một cái, chỉ thấy anh vòng hai tay trước ngực, dựa lưng vào trên chỗ ngồi, mắt nhìn chăm chú vào cô. Ánh mắt kia lạnh chết người, giống như một thanh đao lạnh giá chém đến bên này. Mộ Hi hít một hơi khí lạnh.

Nha, người đàn ông này lại phóng ra bom băng vô hình, thực không hiểu nổi Hàng Thiên Vũ tìm là cô, Nam Cung Diệu tức giận cai gì, không giải thích được!

"Hi, em làm sao vậy? Vì sao trở nên xa lạ như vậy? Chẳng lẽ em không yêu anh ?"

Nhìn ra Hàng Thiên Vũ rất đau khổ, anh nhìn chằm chằm Mộ Hi, hy vọng có thể biết rõ đáp án, nhưng Mộ Hi cái gì cũng không nói, chỉ liên tục lắc đầu.

"Hàng Thiên Vũ, anh nháo đủ chưa?"

Nam Cung Diệu gầm nhẹ, Hàng Thiên Vũ căm tức nhìn anh, chính là tà ma đáng chết này chiếm lấy Mộ Hi của anh, Nam Cung Diệu nhìn ra từ trong ánh mắt của Hàng Thiên Vũ cũng không sợ anh, người con trai này nhìn giống như vị công tử, không nghĩ tới còn rất có gan dạ, biết rất rõ anh là ai, còn dám nhìn anh như vậy, không khỏi có chút bội phục người con trai gan dạ sáng suốt này, khó trách Mộ Hi sẽ...

Nghĩ tới đây Nam Cung Diệu cực kỳ khó chịu, anh không cho phép trong lòng người phụ nữ của mình có người khác.

"Tôi biết rõ anh là ai? Có phải anh uy hiếp Mộ Hi đi theo anh không, anh rốt cuộc muốn thế nào, mới buông tha cho cô ấy?"

Hàng Thiên Vũ biết tính tình Nam Cung Diệu, cho nên ấn tượng với anh rất xấu, anh tin Mộ Hi nhất định có oan ức, hoặc là bị bức ép.

"Buông tha cô ấy? Không thể nào."

"Anh có nhiều phụ nữ như vậy, vì sao còn có miễn cưỡng cô ấy?"

Hàng Thiên Vũ bất đắc dĩ nói, vì sao người đàn ông này muốn đoạt Mộ Hi của anh, anh ta đã có nhiều phụ nữ như vậy!

"Miễn cưỡng?" Nam Cung Diệu nghe được hai chữ miễn cưỡng mặt lập tức trở nên âm u lạnh lẽo.

"Anh không hiểu Mộ Hi, cô ấy sẽ không yêu người đàn ông như anh, trừ phi cô ấy có lời khó nói!"

Hàng Thiên Vũ nhìn Nam Cung Diệu nói, mà Mộ Hi lại cúi đầu cũng không dám nhìn ai, đây ở trong mắt Hàng Thiên Vũ hết sức đau lòng, Mộ Hi nhất định là bị bức ép.

"Cô ấy yêu ai tôi mặc kệ, quan trọng là, tôi muốn cố ấy."

Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, vì sao Mộ Hi vừa nhìn thấy người đàn ông này liền trở nên ngoan ngoãn như vậy? Bình thường ngang tàng bạo ngược đâu rồi?

Mộ Hi nghe lời Nam Cung Diệu nói hết sức thất vọng, đúng vậy, mình chỉ là một thư ký nhỏ, làm sao có thể so với những minh tinh kia, người mẫu, nữ cường nhân kia! Quả nhiên anh chỉ là vui đùa một chút, mình thật sự quá ngây thơ rồi, ngây thơ cho rằng có thể thay đổi anh, tỉnh lại đi, Mộ Hi.
Tác giả : Hi Vũ Yên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại