Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Chương 175-1: Mua chuộc lòng người (1)

Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 175-1: Mua chuộc lòng người (1)

“Đừng nháo, buồn ngủ quá." Nam Cung Diệu đánh lên bàn tay nhỏ bé không an phận, ai ngờ tay nhóc con này thật nhỏ, vừa mở mắt nhìn.

“A, bảo bối, là con?" Thì ra là Lâm Lâm, Nam Cung Diệu nhớ tối hôm qua ôm chính là vợ yêu, hiện tại sao biến thành bảo bối nhỏ rồi?

“Chính là Lâm Lâm bảo bối của cha." Lâm Lâm leo lên người Nam Cung Diệu liền một hớp.

“Đây là Lâm Lâm hôn cha, đây là thay anh trai hôn cha, đây là thay mẹ hôn cha." Lâm Lâm ngồi trên người Nam Cung Diệu, không có ý định xuống, hai tay Nam Cung Diệu đỡ nách Lâm Lâm, nâng cô bé dậy đặt lên người mình.

“Mẹ, mẹ, mẹ xem, Lâm Lâm cưỡi ngựa lớn đấy, Lâm Lâm cưỡi ngựa lớn đấy, giá, giá. . . . . ." Lâm Lâm vui vẻ ngồi trên người Nam Cung Diệu.

“Anh, anh, anh cũng tới cưỡi ngựa, mau tới, anh, mau tới. . . . . ." Lâm Lâm giơ tay nhỏ bé gọi Nam Nam, Nam Nam bất đắc dĩ lắc đầu, nhóc con kia thật không phải một loại đáng yêu! Con bé cưỡi thì cưỡi đi, lại còn bảo cậu cưỡi, hiện tại cân nặng của cậu cũng không nhẹ, thật sự phải cưỡi lên người cha, sợ rằng cha chịu không nổi.

“Anh còn có việc, Lâm Lâm giúp anh cưỡi đi, anh thật sự lo cha chịu không được!" Nam Nam cười nói.

“Không nha, anh tới đây cưỡi, anh tới đây cưỡi, Lâm Lâm xin anh, có được hay không? Anh? Anh?" Lâm Lâm bắt đầu làm nũng, Nam Cung Diệu nhìn vui vẻ, nhóc con thật là khiến người ta phải yêu mến, khuôn mặt nhỏ nhắn khỏi phải nói xinh xắn bao nhiêu, nhìn một chút liền làm lòng vui vẻ.

“Cha?" Nam Nam nhìn về phía Nam Cung Diệu, ý là thật khó xử, cậu không muốn làm em gái thất vọng, cô em gái này chính là cục thịt trong lòng cậu, cậu rất thương cô bé, hơn nữa Lâm Lâm gần đây rất hiểu chuyện, thỉnh thoảng nũng nịu như hiên tại rất khó thấy.

“Con trai, đến đây đi, lên đi." Nam Cung Diệu ý bảo Nam Nam lên.

“Vậy, con trai không khách khí nha." Nam Nam cười nói, thật ra thì, từ nhỏ đến lớn cậu rất ít cưỡi qua cha, lần này nhiễm ánh sáng của em gái, cũng cưỡi ngựa lớn.

“Cho cha con khách khí cái gì, hơn nữa cha cũng không phải là ông già, hai người các con một đĩa đồ ăn, không thành vấn đề, lên, chơi với em gái con một lát." Nam Cung Diệu vui vẻ nói, hai đứa bé này đều là bảo bối của anh, cả hai anh đều thích.

“Được, cha, con tới đây, giá. . . . . ." Nam Nam quả nhiên lên rồi, Lâm Lâm ngồi ở phía trước, Nam Nam ngồi ở phía sau, Nam Cung Diệu cong chân lên, để Nam Nam thoải mái hơn chút, có thể tựa vào trên đùi anh.

“Em cũng muốn cưỡi ngựa, em cũng muốn cưỡi ngựa, náo nhiệt như thế, tại sao không gọi em? Thật là quá đáng, nữ siêu nhân đến đây. . . . . ." Mộ Hi vọt tới.

“Mẹ, không có chỗ của mẹ nha!" Nam Nam đau lòng cha, nhưng mà, Nam Cung Diệu nhìn gương mặt hưng phấn của vợ yêu, không đành lòng.

“Lâm Lâm ngồi ở trên vai cha, Nam Nam ngồi ở trên ngực cha, mẹ con ngồi ở trên bụng cha, đến đây đi, các bảo bối của anh." Nam Cung Diệu thật ra thì trong lòng cảm giác rất hạnh phúc, người mình yêu quý nhất đều ở bên mình, hơn nữa còn muốn cướp lên tới trên người anh, loại cảm giác đó rất hạnh phúc.

“Bảo bối, chen chen, mẹ rất nha, chiếm không bao nhiêu chỗ, một ít là được, một ít là được. . . . . ." Mộ Hi nói xong, đã ngồi lên, Nam Nam bất đắc dĩ, thật là mẹ chưa trưởng thành, ai!

Cứ như vậy, Nam Cung Diệu bị ba bảo bối giằng co cả buổi sáng, bọn nhỏ mới bằng lòng rời đi, Mộ Hi ngồi ở trước bàn trang điểm chải đầu, Nam Cung Diệu đi tới, ôm lấy Mộ Hi từ phía sau, nói nhỏ bên tai cô.

“Các em đè ép anh cả buổi sáng, bà xã có phải cũng nên để anh đè em không, nếu không không công bằng!" Nam Cung Diệu rất vô tội nói.

“Cái đó, ông xã, em có việc cần bàn bạc với anh." Mộ Hi rối rắm nhìn Nam Cung Diệu.

“Sao vậy em yêu?" Nhìn vẻ mặt Mộ Hi rối rắm, Nam Cung Diệu rất đau lòng.

“Hôm nay, em muốn về chỗ mẹ ta một chuyến, là lấy thân phận Mộ Hi của quá khứ, em muốn nói cho mẹ! Vẫn luôn gạt họ, trong lòng rất áy náy!" Mộ Hi giống như đứa bé phạm sai lầm, cúi đầu, xoa ngón tay. Hàn Băng Tâm “

Mộ Hi còn nói.

“Lâu như vậy, vẫn không dám đi gặp mẹ, lo mẹ trách em thay đổi dung mạo mẹ ban cho, em rất có lỗi với mẹ."

“Đừng lo lắng, anh đi với em, mẹ sẽ không trách em, mẹ yêu em mà." Nam Cung Diệu khẽ nói.

Nam Cung Diệu ôm vợ yêu trong lòng, dịu dàng cắn vành tai Mộ Hi.

“Đáng ghét." Mộ Hi bị Nam Cung Diệu hôn vành tai cảm giác cả người nóng lên, mặt không khỏi hồng hồng.

“Bà xã, em nóng không? Ông xã rất là nóng nha, phải làm gì đây? Bình chữa lửa có để cho dùng một chút không?" Nam Cung Diệu xấu xa nói, đôi tay đã không an phận sờ loạn trên người Mộ Hi.

“Đừng nháo, bọn nhỏ thấy, bọn nhỏ không chỗ nào không ở, nói chính xác là một lát liền chạy tới!" Mộ Hi nhắc nhở Nam Cung Diệu nói.

“Ông xã đã có cách." Nam Cung Diệu nhanh chóng đi tới cửa, nhìn hai bên một chút, sau đó nhẹ nhàng đóng kỹ cửa, tiếp đó lại khóa trái cửa, trở lại bên cạnh Mộ Hi chợt ôm lấy cô.

“Bây giờ em là của anh, bình chữa lửa thân yêu của anh." Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi đến trên bàn, hôm nay anh chuẩn bị chuyển sang nơi khác vui đùa một chút.

“Này? Trong nhà nhiều người như vậy, bị người khác nghe được không tốt nha!" Mộ Hi nhỏ giọng nói, bởi vì cô cũng không dám bảo đảm lát nữa có thể mất khống chế kêu thành tiếng hay không!

“Anh sẽ chặn miệng của em lại, yên tâm." Nam Cung Diệu hình như có Đọc Tâm Thuật, Mộ Hi vừa rồi nghĩ trong lòng, anh cũng biết.

“Anh lấy cái gì chặn, sẽ không muốn chơi nhà dữ dội chứ?" Mộ Hi sợ đến bắt đầu cầm quần áo cài nút lần nữa.

“Em dám cài nút áo vào, em lập tức xóa sạch đồ ngủ của em." Nam Cung Diệu phát hiện mình thật vất vả cởi ra nút áo, vợ yêu vậy mà lại chuẩn bị cài nút, làm gì có chuyện tiện lợi như thế!

“Vậy, anh nói ngươi lấy cái gì chặn, không vệ sinh không được!" Mộ Hi xem trên ti vi, đều dùng vải rách chặn miệng, cho nên cô vẫn là hỏi rõ trước thì tốt hơn, tránh chờ lát nữa buồn nôn.

“Ôna xã anh, dùng nó chặn lên miệng anh đào của em." Nam Cung Diệu mân mê miệng mình nói, Mộ Hi cười, thì ra là anh là định dùng miệng chận miệng của cô, đó không phải là vừa hôn môi vừa làm việc ư, sẽ rất bận rộn!

“Đừng lo lắng, ông xã sắp tới." Mộ Hi nghe được Nam Cung Diệu nói, lập tức trợn to hai mắt.

“Mẹ kiếp, thần linh ơi, em nghĩ cái gì ông xã anh cũng biết." Mộ Hi không thể tin được nói, mình chính là suy nghĩ một chút, ông xã lại có thể hiểu.

“Cái này gọi là yêu sâu, chính là tâm ý tương thông, trong đầu em nghĩ gì? Anh đều đoán được." Nam Cung Diệu cười nói.

“A ——" Mộ Hi quát to một tiếng, ngay sau đó trong cơ thể nhiều hơn một thứ gì.

“Xuỵt, bảo bối nhỏ giọng một chút, chẳng lẽ em muốn gọi con tới!" Nam Cung Diệu hài lòng cười một tiếng, bởi vì anh đã cảm thấy phản ứng của vợ yêu, rất chặt, hận không thể hút anh vào.

“Anh không phải là nói muốn chặn miệng của em lại, làm sao không chặn, nếu không người ta nhịn rất vất vả! Nói không giữ lời gì hết, ưmh. . . . . ." Mộ Hi còn chưa nói hết, miệng liền bị chặn.

Cuối cùng, Nam Cung Diệu dâng hiến tất cả đời đời con cháu của mình cho Mộ Hi.

“Nam Cung Diệu, anh khốn kiếp, tại sao anh không lấy ra, chẳng lẽ còn muốn cho em mang thai!" Mộ Hi phát hiện ông xã gieo toàn bộ hạt giống bên trong, đây không phải là hại cô trúng thưởng sao!

“Bà xã, anh khốn kiếp chỗ nào? Anh là không muốn lãng phí." Nam Cung Diệu không rời bỏ được cơ thể Mộ Hi, mặc cho cái chân thứ 3 của mình từ từ vẽ ra.

Mộ Hi nằm lên bàn nhẹ nhàng thở hổn hển, Nam Cung Diệu miễn cưỡng nằm ở trên đại bạch thỏ của cô.

“Anh chính là khốn kiếp!"

“Khốn kiếp yêu em, khốn kiếp yêu em. . . . . ." Nam Cung Diệu cắn đại bạch thỏ một cái.

“A ——" Mộ Hi kêu to.

“Mẹ, mẹ, làm sao vậy?" Lâm Lâm ở bên ngoài hô to, bởi vì nghe được âm thanh a, Lâm Lâm đã chạy tới hỏi, nhưng cửa mở không ra, cho nên ngăn cách bằng cánh cửa quát lên.

Bởi vì đột nhiên có tiếng gõ cửa, còn có bảo bối tiếng la, dọa sợ đến Mộ Hi thiếu chút nữa rớt xuống từ trên bàn, Nam Cung Diệu cuống quít mặc quần, Mộ Hi trực tiếp mặc áo ngủ vào, vội vã đi mở cửa.

“Bảo bối, mẹ vừa rồi đang tắm, không nghe thấy, có chuyện gì sao?" Mộ Hi làm bộ bình tĩnh nói.

“Mẹ, mẹ thật đang tắm?" Lâm Lâm hoài nghi hỏi.

“A, đương nhiên rồi." Mộ Hi lúng túng cười cười, trong lòng nghĩ: thật xin lỗi, mẹ nói láo, nhưng mà đây chỉ là lời nói dối có ý tốt, bởi vì việc mẹ làm thật sự là trẻ con không nên.

“Vậy, mẹ hay là đi tắm lại lần nữa đi!" Lâm Lâm bịt mũi nói.

“Tại sao?" Mộ Hi không hiểu hỏi.

“Bởi vì mẹ không có tắm sạch sẽ, trên người có mùi kỳ lạ, thật là khó ngửi!" Lâm Lâm nói.

“Mùi kỳ lạ? Mùi kỳ lạ nào?" Mộ Hi bối rối, buổi sáng rời giường cô tắm nước lạnh rồi, tại sao có thể có mùi kỳ lạ?

Lúc này, Mộ Hi chợt thấy khóe miệng Nam Cung Diệu nhếch lên, mắt ưng híp lại, Mộ Hi thấy vẻ mặt của chồng, chợt biết mùi kỳ lạ trên người mình là xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt đỏ mặt.

Lúc này Mộ Hi thật là một khắc cũng không thể ở lại chỗ này, nhấc chân chạy đến phòng tắm.
Tác giả : Hi Vũ Yên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại