Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Chương 169: Gặp nguy hiểm
“Nói đi."
“Ông xã, anh có tin có ma quỷ không?" Mộ Hi hỏi.
“Ừ." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.
“Hả? Có ý gì? Chính là tin tưởng." Mộ Hi không xác định ý của chồng.
“Anh nghĩ đây là một loại văn hóa, có chút nghiên cứu, dù sao có một số chuyện khoa học không thể giải thích, anh tin mọi việc đều có căn cứ nhất định, cũng như em nói." Nam Cung Diệu bình tĩnh nói.
“Em đã thấy Tuyết Nhi, ở trong mơ, chính là em gái ruột của Lãnh Đông, hiện tại em đang giúp cô ấy điều tra là ai làm hại cô ấy?" Mộ Hi nói.
“Về sau, đây là chuyện của hai người chúng ta, bởi vì chúng ta là người một nhà, đừng quên, em còn có anh." Nam Cung Diệu nghiêm túc nói.
“Được, vợ chồng một lòng." Mộ Hi nói.
Cứ như vậy, Mộ Hi và Nam Cung Diệu mua vé xem phim, nhưng không biết phim diễn cái gì, bởi vì bọn họ căn bản cũng không có xem, vẫn luôn có tâm sự.
Rời khỏi rạp chiếu phim, Nam Cung Diệu mở xe thể thao ra, đi tới nhà hàng đón bọn trẻ, đi vào nhà hàng nhìn thấy bọn trẻ nhàn nhã ăn trái cây, nhìn dáng dấp bọn trẻ chơi rất vui vẻ.
“Các con, chơi như thế nào?" Mộ Hi chen vào ăn trái cây chung.
“Mẹ chơi rất vui, cuối cùng chú Vương xuống tàu lượn siêu tốc đều đã ói ra rồi, không ngờ chú ấy nhát gan như vậy!" Lâm Lâm cười nói, cảm giác mình rất dũng cảm.
Nam Cung Diệu biết Nam Nam thích chơi trò kích thích, cho nên có thể hiểu cho Vương Chí Minh, nếu là anh cũng không chịu nổi!
“Vất vả rồi." Nam Cung Diệu nói với Vương Chí, không ngờ Vương Chí Minh ở một bên còn còn chưa hoàn hồn nghe được Diệu tổng nói như vậy, lấy lại tinh thần, đáng giá, bởi vì tổng giám đốc nói với anh ta vất vả rồi.
“Diệu tổng, không vất vả, là tôi nhát gan, vốn là tôi còn lo bọn nhỏ sợ, nên không dám để bọn nhỏ chơi, ai biết đứa bé đặc biệt chơi độ khó cao loại này anh vậy, Vương Chí Minh bội phục bọn nhỏ gan dạ, cảm thấy không bằng!" Thật ra thì, Nam Cung Diệu tin lời anh ta nói, bởi vì hiện tại sắc mặt anh ta vẫn thay đổi lại, sắc mặt thật không tốt, nhìn dáng dấp giống như là bị bệnh nặng.
“Các con chúng ta về thôi?" Nam Cung Diệu nói.
“Được rồi, chơi cả ngày mệt quá." Nam Nam nói. Hàn Băng Tâm |dien;dan;le;quy;don|
Một nhà Nam Cung Diệu xe thể thao ngồi lên trở lại khách sạn, đứa trẻ nằm ở trên giường nghỉ ngơi, còn Nam Cung Diệu lại mở máy tính ra bắt đầu làm việc, bởi vì có rất nhiều chuyện cần anh tự mình xử lý, chuyện nhỏ trong công ty, Lãnh Đông có thể làm chủ, gặp phải chuyện lớn, vẫn là cần Nam Cung Diệu làm chủ.
Mộ Hi đau lòng ông xã, bưng một ly cà phê lên, sau đó cũng vùi trên sô pha nghỉ ngơi, mấy ngày nay cô rất vui vẻ, bởi vì một nhà bốn người mỗi ngày ở chung một chỗ, hơn nữa đều ở trong một phòng, thật là ấm áp.
Ai ngờ có người nhấn chuông cửa.
Mộ Hi đứng dậy đi mở cửa.
“Nhiên Nhiên, làm sao em tìm được chúng ta? Mau vào." Mộ Hi vui vẻ nói, Nam Cung Nhiên nhìn Phật châu trên cổ Mộ Hi, cũng không nói gì liền tiến vào.
“Cái đó, Nhiên Nhiên, bọn nhỏ ngủ rồi, anh Diệu của em đang làm việc, chúng ta đi qua uống một ly như thế nào?" Mộ Hi cười nói, có thể ở nơi đất khách quê người nhìn thấy người thân, thật là chuyện vui, còn có chính là Nhiên Nhiên đã là vợ của Thiên Vũ, Mộ Hi cảm giác thân thiết hơn, cô nhiệt tình gọi Nhiên Nhiên, nhưng khi nhìn Nhiên Nhiên hình như không phải dáng vẻ rất vui vẻ, có thể là bởi vì cô ấy không biết cô chính là Mộ Hi đi!
“Nhiên Nhiên, anh đang bận, các em trò chuyện trước." Nam Cung Diệu ngẩng đầu lên nói, thật ra thì, anh thật sự có rất nhiều chuyện phải xử lý.
“Ừ, anh làm đi." Nhiên Nhiên ngoan ngoãn đồng ý, Nam Cung Diệu cũng không để ý, thường thường mà nói, thời điểm Nhiên Nhiên ngoan ngoãn không nhiều lắm, chẳng lẽ bởi vì phải kết hôn, liền hiểu chuyện, anh không có suy nghĩ nhiều, vẫn bắt đầu làm việc.
Mộ Hi và Nhiên Nhiên ở phòng trà bên cạnh, Nam Cung Diệu ở trong phòng khách, bọn nhỏ nghỉ ngơi trong phòng ngủ chính, ước chừng qua nửa tiếng, Nhiên Nhiên phải đi về.
“Nhiên Nhiên phải đi sao? Bậy giờ anh đang bận, sau khi về nước chúng ta gặp lại." Nam Cung Diệu ngẩng đầu lên chào hỏi, sau đó lại tiếp tục công việc, bởi vì có Mộ Hi ở đây, nên anh cũng không nói thêm gì.
“Ừ, hẹn gặp lại." Nhiên Nhiên đi, Mộ Hi ngáp một cái, duỗi lưng mệt mỏi.
“Ông xã, buồn ngủ quá, em muốn ngủ một lát, anh làm việc đi." Mộ Hi nằm cạnh con trai ngủ, ai ngờ một giấc liền ngủ đến bất tỉnh, Nam Nam và Lâm Lâm đều đã tỉnh dậy, Mộ Hi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh, biết cô yêu ngủ, nhưng khi nhìn thời gian đã là chín giờ sáng, Nam Cung Diệu nhiều lúc làm việc đến rất khuya, sợ đánh thức bọn nhỏ, lặng lẽ nằm trên giường, bởi vì lúc ở nhà vẫn có thói quen chạy bộ sáng sớm, cho nên Nam Cung Diệu đúng giờ thức dậy, tới câu lạc bộ rèn luyện cơ thể trên tầng cao nhất.
Chờ Nam Cung Diệu trở lại, thấy bọn nhỏ nằm cạnh mẹ.
“Mẹ con còn chưa rời giường?" Nam Cung Diệu nói một câu, chuẩn bị đi tắm.
“Cha, cha qua đây." Nam Nam nói.
“Cái gì con trai?" Nam Cung Diệu đi nhanh tới, cho là Mộ Hi ngã bệnh.
Nam Cung Diệu thấy sắc mặt Mộ Hi trắng bệch, hai mắt nhắm thật chặc, đôi môi có chút tím đen, mặc dù nhắm mắt lại, nhưng, hay vẫn cho người ta một vẻ đẹp kinh người, Nam Cung Diệu đau lòng, không được, có chuyện!
“Nam Nam, con lập tức liên lạc ông cụ kia, cha gọi điện thoại cho bác sĩ." Nam Cung Diệu đi đến ban công, Nam Nam nhanh chóng mở Laptop ra liên lạc đại sư.
Chỉ chốc lát sau, bác sĩ tới, trải qua kiểm tra cẩn thận nói là hôn mê, về phần nguyên nhân gì, căn bản không tra được, rất kỳ quái, bởi vì tất cả đều rất bình thường.
“Phu nhân của tôi tại sao lại bất tỉnh?" Nam Cung Diệu dùng tiếng Anh nói, bởi vì ngay vừa rồi Nam Cung Diệu thử rất nhiều biện pháp gọi Mộ Hi tỉnh, nhưng vẫn bất tỉnh!
Bác sĩ lắc đầu một cái rất bất đắc dĩ, bởi vì bệnh nhân chỉ đơn thuần là hôn mê, không có gì khác thường. Bác sĩ đi về, Nam Cung Diệu nắm tay Mộ Hi, hi vọng đánh thức cô, nhưng một chút phản ứng Mộ Hi cũng không có.
Ông cụ kia nhận được lời cầu cứu của Nam Nam, rất nhanh chạy tới đây, khi ông đi tới tầng của Nam Cung Diệu, cảm giác một cỗ lạnh lẽo bức người, loại cảm giác đó rất quái dị, nói không ra, khiến người ta cảm giác rất không thoải mái, lại không cảm thấy được khó chịu ở chỗ nào.
Sau khi vào cửa, đại sư cảm giác không có lạnh lẽo phía sau, phòng khách to như thế cảm giác rất râm mát, thiếu sức sống.
Đại sư, đi vào phòng ngủ chính, lập tức cảm giác một mùi hôi thối khó ngửi xông vào mũi, sặc đến đại sư không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Nam Cung Diệu đứng ở cửa, nhìn thấy đại sư lui về phía sau mấy bước, vì vậy, nhỏ giọng hỏi.
“Đại sư, làm sao vậy?"
“Chẳng lẽ cậu không ngửi thấy được mùi thối rữa?" Đại sư nhỏ giọng nói, bởi vì bọn nhỏ đều ở đây.
“Lâm Lâm, bảo bối, con đến phòng khách chơi một hồi có được không? Ông cụ chữa bệnh cho mẹ một lát." Nam Cung Diệu thấy Lâm Lâm vẫn nắm mẹ tay, có một số việc, con bé còn quá nhỏ, đừng để con bé nhìn thấy càng tốt.
“Được, Lâm Lâm đi ngay, chờ mẹ tỉnh nhớ gọi con." Lâm Lâm đi ra ngoài.
Nam Nam khóa cửa phòng khách, lo em gái chạy đi, sau đó cậu lại trở về phòng ngủ chính, đóng kỹ cửa.
“Đại sư chúng ta không ngửi thấy mùi gì kỳ lạ." Nam Cung Diệu không dám nói mùi hôi thối, bởi vì bà xã chỉ là hôn mê, tại sao có thể có mùi hôi thối? Nghe thật là dọa người.
Nam Cung Diệu vừa cẩn thận ngửi một cái, không có mùi kỳ lạ, bởi vì bản thân anh có thích sạch sẽ, cực kỳ yêu sạch sẽ, trong phòng có mùi làm sao anh không ngửi thấy?
“Lập tức mở tất cả cửa sổ ra, để ánh mặt trời vào." Đại sư có chút thở không nổi, mùi hôi thối này tràn đầy trời đất, khiến ông đầu váng mắt hoa, mùi hôi thối càng ngày càng đậm.
Nam Cung Diệu nhanh chóng mở tất cả cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào, ánh nắng ấm áp soi sáng trên chiếc giường lớn kia, Mộ Hi tái nhợt như cũ ở trên giường có một loại khí chất kỳ lạ.
Chỉ chốc lát sau, bên trong nhà mùi tản đi rất nhiều, đại sư đi về phía Mộ Hi, nhìn người phụ nữ hoạt bát đáng yêu ngày đó, bây giờ không có một chút sức sống, mùi vừa rồi khiến ông rất sợ hãi, bởi vì mùi này chỉ có người sắp chết mới phát ra, vẻ mặt đại sư khiến Nam Cung Diệu và Nam Nam vô cùng lo lắng, Mộ Hi không bị làm sao, quyết không thể có chuyện, bởi vì người bên cạnh đều rất yêu rất thích cô.
Đại sư bấm ngón tay tính toán, thuận thế ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trên có một đám sương dày đặc, dĩ nhiên mắt thường không thấy được, tựa như mùi hôi vừa rồi bọn họ cũng ngửi không được.
“Khiếm nhã đừng nhìn, đứa nhỏ, tôi muốn kiểm tra giúp phu nhân cậu một chút, phiền cởi áo khoác cô ấy ra." Đại sư nói, bởi vì ông hoài nghi Mộ Hi bị gì đó khóa hơi thở lại, bởi vì hơi thở của cô rất yếu, cô thể vẫn có mùi hôi thối, hẳn là bị động tay chân, nơi phát ra chính là cơ thể.
“Vâng." Nam Cung Diệu từ từ cởi áo khoác Mộ Hi ra, bên trong chỉ để lại một chiếc áo ngực.
“Tôi tránh một chút, cậu cởi toàn bộ quần áo của cô ấy ra, đứa nhỏ đây là chuyện liên quan đến mạng người, nắm chặt thời gian." Đại sư nghiêng đầu sang chỗ khác, cũng không hề rời đi.
“Được rồi đại sư." Nam Cung Diệu đã cởi toàn bộ quần áo của Mộ Hi đi.
Đại sư nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ liếc mắt một cái.
“Lật cô ấy qua." Cao tăng nói.
Nam Cung Diệu cẩn thận lật Mộ Hi qua, ai ngờ, sau lưng có một hình vẽ, là màu đen, giống như thần chú.
“Cô ấy bị người ta làm chú ngữ, chẳng lẽ phu nhân của cậu đã gặp bà đồng đó? Xem ra bà đồng đã biết Mộ Hi chính là người chân đạp thất tinh." Cao tăng nói.
“Chúng tôi vẫn luôn ở cùng nhau, chưa từng gặp qua thứ gì không sạch sẽ?" Nam Cung Diệu bắt đầu từ từ nhớ lại ngày hôm qua từng chút từng giọt.
“Đây cũng là chú ngữ khoảng cách gần cơ thể." Cao tăng nói, bởi vì khoảng cách xa căn bản là không thể nào. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com
“Đại sư, ngày hôm qua bà xã tôi và em họ tôi ở chung một chỗ, hơn nữa, sau khi em họ tôi đi, Mộ Hi nói muốn ngủ, từ sau đó không tỉnh nữa." Nam Cung Diệu cẩn thận nhớ lại, Nam Cung Nhiên rất kỳ lạ, không nói câu nào, cái gì cũng không náo, đây không phải là phong cách của con bé, trước kia Nhiên Nhiên chỉ thích quấn anh, tại sao ngày hôm qua con bé không đến gần anh, mà là yên tĩnh tới, yên tĩnh đi.
“Ác linh đó chỉ có mượn cơ thể của người mới có thể đến gần Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi là chân đạp thất tinh, cho nên bà ta căn bản cũng không thể trực tiếp đến gần, xem ra em họ cậu rất có thể chính là bị ác linh này mượn cơ thể." Cao tăng nói.
“Cầu xin cao tăng cứu Mộ Hi." Nam Cung Diệu lo lắng nói.
“Cậu bình tĩnh một chút, tôi sẽ nghĩ cách, mang theo Mộ Hi, các người đều đi cùng tôi, nơi này không thể ở rồi, Mộ Hi đã bị ác linh để mắt tới, bởi vì Mộ Hi chính là thần chú mấu chốt giải cứu nhà Nam Cung các cậu." Cao tăng nói.
“Ông xã, anh có tin có ma quỷ không?" Mộ Hi hỏi.
“Ừ." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.
“Hả? Có ý gì? Chính là tin tưởng." Mộ Hi không xác định ý của chồng.
“Anh nghĩ đây là một loại văn hóa, có chút nghiên cứu, dù sao có một số chuyện khoa học không thể giải thích, anh tin mọi việc đều có căn cứ nhất định, cũng như em nói." Nam Cung Diệu bình tĩnh nói.
“Em đã thấy Tuyết Nhi, ở trong mơ, chính là em gái ruột của Lãnh Đông, hiện tại em đang giúp cô ấy điều tra là ai làm hại cô ấy?" Mộ Hi nói.
“Về sau, đây là chuyện của hai người chúng ta, bởi vì chúng ta là người một nhà, đừng quên, em còn có anh." Nam Cung Diệu nghiêm túc nói.
“Được, vợ chồng một lòng." Mộ Hi nói.
Cứ như vậy, Mộ Hi và Nam Cung Diệu mua vé xem phim, nhưng không biết phim diễn cái gì, bởi vì bọn họ căn bản cũng không có xem, vẫn luôn có tâm sự.
Rời khỏi rạp chiếu phim, Nam Cung Diệu mở xe thể thao ra, đi tới nhà hàng đón bọn trẻ, đi vào nhà hàng nhìn thấy bọn trẻ nhàn nhã ăn trái cây, nhìn dáng dấp bọn trẻ chơi rất vui vẻ.
“Các con, chơi như thế nào?" Mộ Hi chen vào ăn trái cây chung.
“Mẹ chơi rất vui, cuối cùng chú Vương xuống tàu lượn siêu tốc đều đã ói ra rồi, không ngờ chú ấy nhát gan như vậy!" Lâm Lâm cười nói, cảm giác mình rất dũng cảm.
Nam Cung Diệu biết Nam Nam thích chơi trò kích thích, cho nên có thể hiểu cho Vương Chí Minh, nếu là anh cũng không chịu nổi!
“Vất vả rồi." Nam Cung Diệu nói với Vương Chí, không ngờ Vương Chí Minh ở một bên còn còn chưa hoàn hồn nghe được Diệu tổng nói như vậy, lấy lại tinh thần, đáng giá, bởi vì tổng giám đốc nói với anh ta vất vả rồi.
“Diệu tổng, không vất vả, là tôi nhát gan, vốn là tôi còn lo bọn nhỏ sợ, nên không dám để bọn nhỏ chơi, ai biết đứa bé đặc biệt chơi độ khó cao loại này anh vậy, Vương Chí Minh bội phục bọn nhỏ gan dạ, cảm thấy không bằng!" Thật ra thì, Nam Cung Diệu tin lời anh ta nói, bởi vì hiện tại sắc mặt anh ta vẫn thay đổi lại, sắc mặt thật không tốt, nhìn dáng dấp giống như là bị bệnh nặng.
“Các con chúng ta về thôi?" Nam Cung Diệu nói.
“Được rồi, chơi cả ngày mệt quá." Nam Nam nói. Hàn Băng Tâm |dien;dan;le;quy;don|
Một nhà Nam Cung Diệu xe thể thao ngồi lên trở lại khách sạn, đứa trẻ nằm ở trên giường nghỉ ngơi, còn Nam Cung Diệu lại mở máy tính ra bắt đầu làm việc, bởi vì có rất nhiều chuyện cần anh tự mình xử lý, chuyện nhỏ trong công ty, Lãnh Đông có thể làm chủ, gặp phải chuyện lớn, vẫn là cần Nam Cung Diệu làm chủ.
Mộ Hi đau lòng ông xã, bưng một ly cà phê lên, sau đó cũng vùi trên sô pha nghỉ ngơi, mấy ngày nay cô rất vui vẻ, bởi vì một nhà bốn người mỗi ngày ở chung một chỗ, hơn nữa đều ở trong một phòng, thật là ấm áp.
Ai ngờ có người nhấn chuông cửa.
Mộ Hi đứng dậy đi mở cửa.
“Nhiên Nhiên, làm sao em tìm được chúng ta? Mau vào." Mộ Hi vui vẻ nói, Nam Cung Nhiên nhìn Phật châu trên cổ Mộ Hi, cũng không nói gì liền tiến vào.
“Cái đó, Nhiên Nhiên, bọn nhỏ ngủ rồi, anh Diệu của em đang làm việc, chúng ta đi qua uống một ly như thế nào?" Mộ Hi cười nói, có thể ở nơi đất khách quê người nhìn thấy người thân, thật là chuyện vui, còn có chính là Nhiên Nhiên đã là vợ của Thiên Vũ, Mộ Hi cảm giác thân thiết hơn, cô nhiệt tình gọi Nhiên Nhiên, nhưng khi nhìn Nhiên Nhiên hình như không phải dáng vẻ rất vui vẻ, có thể là bởi vì cô ấy không biết cô chính là Mộ Hi đi!
“Nhiên Nhiên, anh đang bận, các em trò chuyện trước." Nam Cung Diệu ngẩng đầu lên nói, thật ra thì, anh thật sự có rất nhiều chuyện phải xử lý.
“Ừ, anh làm đi." Nhiên Nhiên ngoan ngoãn đồng ý, Nam Cung Diệu cũng không để ý, thường thường mà nói, thời điểm Nhiên Nhiên ngoan ngoãn không nhiều lắm, chẳng lẽ bởi vì phải kết hôn, liền hiểu chuyện, anh không có suy nghĩ nhiều, vẫn bắt đầu làm việc.
Mộ Hi và Nhiên Nhiên ở phòng trà bên cạnh, Nam Cung Diệu ở trong phòng khách, bọn nhỏ nghỉ ngơi trong phòng ngủ chính, ước chừng qua nửa tiếng, Nhiên Nhiên phải đi về.
“Nhiên Nhiên phải đi sao? Bậy giờ anh đang bận, sau khi về nước chúng ta gặp lại." Nam Cung Diệu ngẩng đầu lên chào hỏi, sau đó lại tiếp tục công việc, bởi vì có Mộ Hi ở đây, nên anh cũng không nói thêm gì.
“Ừ, hẹn gặp lại." Nhiên Nhiên đi, Mộ Hi ngáp một cái, duỗi lưng mệt mỏi.
“Ông xã, buồn ngủ quá, em muốn ngủ một lát, anh làm việc đi." Mộ Hi nằm cạnh con trai ngủ, ai ngờ một giấc liền ngủ đến bất tỉnh, Nam Nam và Lâm Lâm đều đã tỉnh dậy, Mộ Hi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh, biết cô yêu ngủ, nhưng khi nhìn thời gian đã là chín giờ sáng, Nam Cung Diệu nhiều lúc làm việc đến rất khuya, sợ đánh thức bọn nhỏ, lặng lẽ nằm trên giường, bởi vì lúc ở nhà vẫn có thói quen chạy bộ sáng sớm, cho nên Nam Cung Diệu đúng giờ thức dậy, tới câu lạc bộ rèn luyện cơ thể trên tầng cao nhất.
Chờ Nam Cung Diệu trở lại, thấy bọn nhỏ nằm cạnh mẹ.
“Mẹ con còn chưa rời giường?" Nam Cung Diệu nói một câu, chuẩn bị đi tắm.
“Cha, cha qua đây." Nam Nam nói.
“Cái gì con trai?" Nam Cung Diệu đi nhanh tới, cho là Mộ Hi ngã bệnh.
Nam Cung Diệu thấy sắc mặt Mộ Hi trắng bệch, hai mắt nhắm thật chặc, đôi môi có chút tím đen, mặc dù nhắm mắt lại, nhưng, hay vẫn cho người ta một vẻ đẹp kinh người, Nam Cung Diệu đau lòng, không được, có chuyện!
“Nam Nam, con lập tức liên lạc ông cụ kia, cha gọi điện thoại cho bác sĩ." Nam Cung Diệu đi đến ban công, Nam Nam nhanh chóng mở Laptop ra liên lạc đại sư.
Chỉ chốc lát sau, bác sĩ tới, trải qua kiểm tra cẩn thận nói là hôn mê, về phần nguyên nhân gì, căn bản không tra được, rất kỳ quái, bởi vì tất cả đều rất bình thường.
“Phu nhân của tôi tại sao lại bất tỉnh?" Nam Cung Diệu dùng tiếng Anh nói, bởi vì ngay vừa rồi Nam Cung Diệu thử rất nhiều biện pháp gọi Mộ Hi tỉnh, nhưng vẫn bất tỉnh!
Bác sĩ lắc đầu một cái rất bất đắc dĩ, bởi vì bệnh nhân chỉ đơn thuần là hôn mê, không có gì khác thường. Bác sĩ đi về, Nam Cung Diệu nắm tay Mộ Hi, hi vọng đánh thức cô, nhưng một chút phản ứng Mộ Hi cũng không có.
Ông cụ kia nhận được lời cầu cứu của Nam Nam, rất nhanh chạy tới đây, khi ông đi tới tầng của Nam Cung Diệu, cảm giác một cỗ lạnh lẽo bức người, loại cảm giác đó rất quái dị, nói không ra, khiến người ta cảm giác rất không thoải mái, lại không cảm thấy được khó chịu ở chỗ nào.
Sau khi vào cửa, đại sư cảm giác không có lạnh lẽo phía sau, phòng khách to như thế cảm giác rất râm mát, thiếu sức sống.
Đại sư, đi vào phòng ngủ chính, lập tức cảm giác một mùi hôi thối khó ngửi xông vào mũi, sặc đến đại sư không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Nam Cung Diệu đứng ở cửa, nhìn thấy đại sư lui về phía sau mấy bước, vì vậy, nhỏ giọng hỏi.
“Đại sư, làm sao vậy?"
“Chẳng lẽ cậu không ngửi thấy được mùi thối rữa?" Đại sư nhỏ giọng nói, bởi vì bọn nhỏ đều ở đây.
“Lâm Lâm, bảo bối, con đến phòng khách chơi một hồi có được không? Ông cụ chữa bệnh cho mẹ một lát." Nam Cung Diệu thấy Lâm Lâm vẫn nắm mẹ tay, có một số việc, con bé còn quá nhỏ, đừng để con bé nhìn thấy càng tốt.
“Được, Lâm Lâm đi ngay, chờ mẹ tỉnh nhớ gọi con." Lâm Lâm đi ra ngoài.
Nam Nam khóa cửa phòng khách, lo em gái chạy đi, sau đó cậu lại trở về phòng ngủ chính, đóng kỹ cửa.
“Đại sư chúng ta không ngửi thấy mùi gì kỳ lạ." Nam Cung Diệu không dám nói mùi hôi thối, bởi vì bà xã chỉ là hôn mê, tại sao có thể có mùi hôi thối? Nghe thật là dọa người.
Nam Cung Diệu vừa cẩn thận ngửi một cái, không có mùi kỳ lạ, bởi vì bản thân anh có thích sạch sẽ, cực kỳ yêu sạch sẽ, trong phòng có mùi làm sao anh không ngửi thấy?
“Lập tức mở tất cả cửa sổ ra, để ánh mặt trời vào." Đại sư có chút thở không nổi, mùi hôi thối này tràn đầy trời đất, khiến ông đầu váng mắt hoa, mùi hôi thối càng ngày càng đậm.
Nam Cung Diệu nhanh chóng mở tất cả cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào, ánh nắng ấm áp soi sáng trên chiếc giường lớn kia, Mộ Hi tái nhợt như cũ ở trên giường có một loại khí chất kỳ lạ.
Chỉ chốc lát sau, bên trong nhà mùi tản đi rất nhiều, đại sư đi về phía Mộ Hi, nhìn người phụ nữ hoạt bát đáng yêu ngày đó, bây giờ không có một chút sức sống, mùi vừa rồi khiến ông rất sợ hãi, bởi vì mùi này chỉ có người sắp chết mới phát ra, vẻ mặt đại sư khiến Nam Cung Diệu và Nam Nam vô cùng lo lắng, Mộ Hi không bị làm sao, quyết không thể có chuyện, bởi vì người bên cạnh đều rất yêu rất thích cô.
Đại sư bấm ngón tay tính toán, thuận thế ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trên có một đám sương dày đặc, dĩ nhiên mắt thường không thấy được, tựa như mùi hôi vừa rồi bọn họ cũng ngửi không được.
“Khiếm nhã đừng nhìn, đứa nhỏ, tôi muốn kiểm tra giúp phu nhân cậu một chút, phiền cởi áo khoác cô ấy ra." Đại sư nói, bởi vì ông hoài nghi Mộ Hi bị gì đó khóa hơi thở lại, bởi vì hơi thở của cô rất yếu, cô thể vẫn có mùi hôi thối, hẳn là bị động tay chân, nơi phát ra chính là cơ thể.
“Vâng." Nam Cung Diệu từ từ cởi áo khoác Mộ Hi ra, bên trong chỉ để lại một chiếc áo ngực.
“Tôi tránh một chút, cậu cởi toàn bộ quần áo của cô ấy ra, đứa nhỏ đây là chuyện liên quan đến mạng người, nắm chặt thời gian." Đại sư nghiêng đầu sang chỗ khác, cũng không hề rời đi.
“Được rồi đại sư." Nam Cung Diệu đã cởi toàn bộ quần áo của Mộ Hi đi.
Đại sư nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ liếc mắt một cái.
“Lật cô ấy qua." Cao tăng nói.
Nam Cung Diệu cẩn thận lật Mộ Hi qua, ai ngờ, sau lưng có một hình vẽ, là màu đen, giống như thần chú.
“Cô ấy bị người ta làm chú ngữ, chẳng lẽ phu nhân của cậu đã gặp bà đồng đó? Xem ra bà đồng đã biết Mộ Hi chính là người chân đạp thất tinh." Cao tăng nói.
“Chúng tôi vẫn luôn ở cùng nhau, chưa từng gặp qua thứ gì không sạch sẽ?" Nam Cung Diệu bắt đầu từ từ nhớ lại ngày hôm qua từng chút từng giọt.
“Đây cũng là chú ngữ khoảng cách gần cơ thể." Cao tăng nói, bởi vì khoảng cách xa căn bản là không thể nào. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com
“Đại sư, ngày hôm qua bà xã tôi và em họ tôi ở chung một chỗ, hơn nữa, sau khi em họ tôi đi, Mộ Hi nói muốn ngủ, từ sau đó không tỉnh nữa." Nam Cung Diệu cẩn thận nhớ lại, Nam Cung Nhiên rất kỳ lạ, không nói câu nào, cái gì cũng không náo, đây không phải là phong cách của con bé, trước kia Nhiên Nhiên chỉ thích quấn anh, tại sao ngày hôm qua con bé không đến gần anh, mà là yên tĩnh tới, yên tĩnh đi.
“Ác linh đó chỉ có mượn cơ thể của người mới có thể đến gần Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi là chân đạp thất tinh, cho nên bà ta căn bản cũng không thể trực tiếp đến gần, xem ra em họ cậu rất có thể chính là bị ác linh này mượn cơ thể." Cao tăng nói.
“Cầu xin cao tăng cứu Mộ Hi." Nam Cung Diệu lo lắng nói.
“Cậu bình tĩnh một chút, tôi sẽ nghĩ cách, mang theo Mộ Hi, các người đều đi cùng tôi, nơi này không thể ở rồi, Mộ Hi đã bị ác linh để mắt tới, bởi vì Mộ Hi chính là thần chú mấu chốt giải cứu nhà Nam Cung các cậu." Cao tăng nói.
Tác giả :
Hi Vũ Yên