Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Chương 163-1: Bí mật của lời tiên đoán (1)

Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 163-1: Bí mật của lời tiên đoán (1)

Một nhà Nam Cung Diệu đi Thái Lan, đương nhiên Lãnh Ưng và Lãnh Đông liền bắt đầu bí mật điều tra về cái chết của Lãnh Tuyết, bởi vì Lãnh Ưng nghi ngờ rằng hồn phách của Lãnh Tuyết đã bị giam ở nơi nào đó, không phải là cô không muốn đi đầu thai, mà có lẽ là cô không đi đầu thai được!

Đầu tiên phải tìm ra hung thủ, sau đó mới có thể biết chính xác về hiện trường giết người, nơi xảy ra tai nạn xe cộ, rõ ràng là không phải nơi gây án, Lãnh Tuyết có thể đã chết trước khi tai nạn xe cộ xảy ra!

Sau khi Lãnh Đông cẩn thận điều tra, rốt cuộc biết được năm đó Lãnh Tuyết xuất hiện sau cùng ở một nơi tên là thôn mới, có người nói tòa thành thị này có mấy cái thôn mới, tên của tiểu khu gọi là thôn mới, còn có một cái trấn gọi là thôn mới, còn có một cái làng gọi là thôn mới, cho nên Lãnh Đông liền chuẩn bị điều tra từng nơi.

Lãnh Ưng liền đi bãi tha ma kia, cẩn thận quan sát từng nơi, lần đó Lãnh Tuyết luôn nhìn một nơi, nơi đó đất có màu đen, âm khí rất nặng, thế nhưng, Lãnh Ưng xác định đây không phải là nơi giam hồn phách của Lãnh Tuyết, đương nhiên Lãnh Tuyết lúc bị giết là vô cùng sợ hãi, có thể là lúc đó, hồn phách Lãnh Tuyết sợ hãi đến xuất ra, cho nên mấy năm nay vẫn làm oan quỷ, không thể đi đầu thai. Nếu sự thật đúng như Lãnh Ưng suy đoán, như thế thì nhất định phải nghĩ ra cách, đem hồn phách của cháu gái mình siêu độ, để cho nó sớm đầu thai làm người.

Đã nhiều ngày, Lãnh Ưng vẫn luôn mang kính âm dương, nhưng từ lần trước thấy thấy Tuyết nhi ở bãi tha ma, cũng không còn thấy lần nào nữa, lẽ nào nó lại đi theo Mộ Hi, Tuyết nhi rõ ràng là có thể tự mình báo thù, vậy vì sao nó luôn muốn tìm Mộ Hi, rốt cuộc thì nó có mục đích gì?

Thái Lan.

“Mẹ, hôm nay chúng ta đi gặp một người bạn trên mạng của con được không?" Nam Nam hỏi.

“Cái gì? Con trai con nói là ở đây con cũng có bạn trên mạng?" Mộ Hi trừng mắt hỏi.

“Đúng vậy, hôm nay là ngày chúng con hẹn gặp." Nam Nam nói.

“Tốt, chúng ta đều đi, nơi này con không quen thuộc, ngộ nhỡ là gặp lừa đảo thì làm sao, chúng ta đi cùng con." Mộ Hi lo lắng con trai mình sẽ gặp phải người xấu, bởi vì internet có rất nhiều kẻ lừa đảo.

Nam Nam rất cao hứng, tất cả mọi chuyện đầu thuận lợi, bé cố ý dặn vị đại sư kia, không nên mặc áo hòa thượng, mặc như người thường.

Nam Nam cùng cả nhà đi đến địa điểm đã hẹn trước, làm cho người ta bất ngờ là, bạn trên mạng của Nam Nam lại là một ông lão gần trăm tuổi, thật ra, số tuổi chính xác của ông đã hơn một trăm tuổi, Mộ Hi đã có thể gọi ông là ông nội, Nam Nam làm sao có thể cùng một ông lão trở thành bạn trên mạng?

Nhìn ông lão trước mắt, Mộ Hi liền hứng thú, một ông lão gần một trăm tuổi lại có thể lên mạng, lại còn cùng một đứa bé trở thành bạn trên mạng, mà đứa bé kia chính là con trai Nam Nam của mình, thật sự là khó tin!

“Thật sự là bất ngờ, thảo nào Nam Nam lại cùng ông trở thành bạn trên mạng." Mộ Hi nói một câu.

“Mẹ, đây là bạn trên mạng ở Thái Lan của con." Nam Nam nghiêm túc giới thiệu.

“Chào ông, con là mẹ của Nam Nam, con phải gọi người là ông nội có đúng hay không? Thật không ngờ bạn trên mạng của con lại là một vị lão nhân gia, nói thật, thật sự là bất ngờ, bất quá, có thể biết được người, con thật là vui."

Mộ Hi thật sự là rất vui vẻ, hơn nữa khi nhìn chòm râu dài bạc phơ của ông, cô thật là muốn đi tới vuốt thử, chòm râu thật dài, cô chưa bao giờ thấy chòm râu nào dài như vậy, giống như ông là thần tiên trên trời vậy, hơn nữa mặt mày hồng hào, nét mặt hiền lành.

Ông lão không nói một lời, vẫn nhìn Mộ Hi, ông biết Nam Nam gọi ông là có ý gì, cho nên chánh sự quan trọng hơn, đây cũng chính là Nam Nam muốn ông xuống núi, nếu không thì muốn thấy ông, rất khó, bởi vì ông nói trong lòng, lúc ông cao hứng sẽ giúp đỡ người nhìn tướng mạo, hoặc là nói một chút phật hiệu.

Mộ Hi nhìn ông cái gì cũng không nói, hiểu là ông không biết tiếng Trung Quốc. Vì vậy, dùng cả tay, một bên khoa tay múa chân, một bên giải thích.

“Việc ấy, ông nội, lúc người rãnh rỗi thì có thể đến Trung Quốc, Trung Quốc, đó là một quốc gia rất đẹp, người nhất định sẽ thích, người Trung Quốc hiếu khách, còn nữa, con thật là tò mò, vì sao người cùng Nam Nam có thể trở thành bạn tốt, con của con mặc dù rất hiểu chuyện, cũng rất thông minh, thế nhưng, dù sao Nam Nam vẫn còn là con nít, thật sự là rất tò mò vì sao hai người lại trở thành bạn tốt?" Mộ Hi không thể diễn và nói lại, hy vọng là ông có thể hiểu!

Mộ Hi nói tới nói lui, liền quay về với ý nghĩ của mình.

Nam Cung Diệu vừa bước vào liền phát hiện, nơi này trang trí rất thanh nhã, nhất là khí chất trên người ông lão kia không phải là khí chất mà người bình thường có thể có, đó là loại khí chất thấu hiểu hồng trần, đúng, là một loại khí chất khó có thể có được, nhìn ông đã gần một trăm tuổi, thế nhưng ông không giống những ông lão khác, trong mắt chỉ có chuyện của thế gian thế đời, trong mắt vị lão nhân này có vẻ coi nhẹ chuyện đời.

Anh thật sự là chảy mồ hôi, vợ yêu thật là ngu ngốc một cách đáng yêu, vừa nhìn đã biết lão nhân gia này là người Trung Quốc, bởi vì ông không chỉ mặc trang phục chính gốc, mà con vì ngũ quan của ông là đúng chuẩn người Trung Quốc, không phải thì Nam Nam làm sao có thể trở thành bạn với ông lão, thật sự là thua vợ yêu, nhìn vợ yêu ở một bên bận rộn, thật sự là hết chỗ nói!

“Mẹ, uống miếng nước đi." Nam Nam tiện tay đưa một ly trà cho Mộ Hi, bởi vì mẹ từ lúc vào cửa liền rãnh rỗi, đương nhiên rãnh rỗi chính là nói chuyện, nói liên tục như vậy, thật sự là mệt thay cho mẹ!

“Cảm ơn con trai, bất vì sao người bạn thân này của con, tại sao lại không nói chuyện? Chẳng lẽ lỗ tai không tốt?" Ánh mắt Mộ Hi đang suy nghĩ có nên gia tăng âm thanh không. Đương nhiên mọi người đều hiểu Mộ Hi đang suy nghĩ cách.

“Không cần, bạn thân của con lỗ tai rất tốt, thật đấy, rất tốt!" Nam Nam gần như sắp chảy mồ hôi, thật sự là thua mẹ, ai biết vào lúc này, vị lão nhân gia kia lại mỉm cười.

“A? Thì ra là sự thật, lão nhân gia vừa mới cười với mẹ." Mộ Hi rốt cục cũng yên tâm, vừa nãy trong lòng luôn nghĩ, có đúng là vị lão nhân này không thích lộ vẻ, vì sao từ trong cửa vào đã không có một biểu tình, làm cho khi nhìn rất khó chịu, cảm giác là lạ!

Mắt Mộ Hi lộc cộc chuyển động, đều nói Thái Lan có người yêu, nhìn lão nhân gia này lớn lên chính là một vị thần tiên gia gia, rất giống với minh tinh Thái Bạch, nhìn kỹ một chút thật là quá giống.

“Con trai, bạn thân của con rất giống với minh tinh Thái Bạch." Mộ Hi nhỏ giọng nói với Nam Nam, cô cho rằng lão nhân chính là người Thái Lan, có thể là bởi vì tuổi tác cao, cho nên mới giống người Trung Quốc, Mộ Hi cẩn thận nhìn lão nhân gia.

“Mẹ, không nên nói như vậy đâu." Nam Nam nhắc nhở mẹ không được nói lung tung.

“Không có việc gì đâu con, dù sao ông ấy nghe cũng không hiểu, hơn nữa mẹ cũng đâu có mắng chửi người, mẹ là đang nói… Ưm…" Mộ Hi lại muốn nói, ai ngờ Nam Nam lại che miệng cô lại.

“Vợ, nói thế nào thì đây cũng là bạn của Nam Nam, em có phải là nên, ừ?" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói, ý tứ là, có phải là nên ít nói một chút!

“A, xin lỗi, xin lỗi, Lâm Lâm, mẹ dẫn con ra ngoài chơi, hình như bên ngoài có rất nhiều hoa tươi, chúng ta đi chụp ảnh nhé? Mọi người nói, mọi người cứ nói!" Mộ Hi liền kéo Lâm Lâm ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn ba người là Nam Nam, pháp sư cùng Nam Cung Diệu.

“Ông, mẹ con như thế nào?" Nam Nam rất nghiêm túc hỏi.

Nam Cung Diệu vẫn yên lặng ngồi một bên, nhìn lão nhân trước mắt.

“Con trai, con qua đây?" Lão nhân gia phất tay hướng về phía Nam Cung Diệu nói, ý bảo anh đi qua.

“Ừ." Nam Cung Diệu đi tới, ngồi đối diện với lão nhân gia.

Chỉ thấy lão nhân vén tóc trên trán Nam Cung Diệu nhìn một chút, sau đó bấm ngón tay tính toán.

“Con trời sinh đã bị nguyền, đây là lần thứ mười ba, bất quá không sao, lời nguyền rốt cuộc cũng có cơ hội phá giải, đàn ông trong gia tộc của con đều phải nhận trừng phạt, bất quá con sẽ có một trận đại nạn!" Lão nhân gia nói.

“Ông, xin giúp cha của Nam Nam?" Nam Nam lo lắng nói, vốn là muốn nhìn kiếp số của mẹ, không ngờ lại nghe được cha có kiếp nạn, Nam Nam rất lo lắng.

“Con, yên tâm, chúng ta là bạn, ông nhất định sẽ cố gắng giúp con."

“Nam Cung Diệu thật lòng vô cùng bái phục ông." Nam Cung Diệu nói.

Bởi vì lời nguyền của gia tộc Nam Cung, chỉ có anh cùng ông nội của Nam Nam biết, vị lão nhân này thật sự rất thần thông, ông lại có thể nhìn ra lời nguyền của gia tộc, tuy rằng không biết Nam Cung gia đã bị nguyền bao nhiêu năm, nhưng cũng đã hơn mười thế hệ, chẳng lẽ như Mộ Hi nói, thần tiên gia gia, rất thần thông.
Tác giả : Hi Vũ Yên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại