Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Chương 159-2: Dấu tay đen kinh khủng (2)
Mộ Hi đưa Âu Dương Hàn đến tất cả chỗ nằm mơ thấy, nhưng Âu Dương Hàn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, điều này khiến Mộ Hi rất hoang mang, tại sao anh ta bình tĩnh như vậy, trở lại chỗ này lần nữa, anh ta nên nhớ lại những chuyện mất hết tính người mình làm kia! Nhưng mà, tại sao nhìn anh ta rất thoải mái, giống như không có hồi ức đặc biệt với nơi này!
Nam Cung Diệu bận bịu cả ngày, về đến nhà, thấy Mộ Hi vẫn chưa về, vì vậy, gọi điện thoại.
“Em yêu, còn chưa xong việc, ta định ăn cơm, hôm nay chúng ta đi ăn bữa tối dưới nến, khi nào thì về?" Nam Cung Diệu nói.
“Bảy rưỡi ta có thể chạy về." Mộ Hi nói.
“Được rồi, anh ở nhà chờ em." Nam Cung Diệu cúp điện thoại.
Âu Dương Hàn đã đoán được là ai gọi điện thoại, nhưng mà, anh ta đành chịu, bởi vì anh ta không có quyền can thiệp tự do của cô, nếu là trước đây, anh ta tuyệt đối sẽ không để Nam Cung Diệu tiện nghi như vậy, nhưng bây giờ anh ta chợt thay đổi, trở nên không muốn giống như trước đây, cảm giác rất không có ý nghĩa, mặc dù phụ nữ vây quanh anh ta, nhưng, anh ta chỉ muốn một người thật lòng với anh ta, tựa như năm đó Mộ Hi đối với Nam Cung Diệu, cho dù anh ta giam lỏng cô, Mộ Hi vẫn khăng khăng một mực yêu Nam Cung Diệu, điều này khiến Âu Dương Hàn rất ghen tỵ cũng rất hâm mộ.
Mộ Hi đi dạo cùng Âu Dương Hàn một ngày, chẳng phát hiện bất cứ gì, có hơi thất vọng!
Duy nhất một người khiến cô hoài nghi chính là, khi Mộ Hi nhắc tới muốn đến gần căn biệt thự trong mơ kia, Âu Dương Hàn hình như rất không muốn đi, nhưng mà anh ta vẫn như cũ tỏ ra giống như không có việc gì, nhưng mà, trực giác của phụ nữ nói cho Mộ Hi, nơi đó khẳng định chính là hiện trường Lãnh Tuyết chết.
Chỉ cần tìm tới đó, khẳng định có thể tìm được chứng cớ, cuối cùng không uổng phí.
Sau khi Mộ Hi chia tay Âu Dương Hàn, Âu Dương Hàn đứng tại chỗ nhìn Mộ Hi rời đi, vốn là vẻ mặt rất cao hứng, chợt trở nên rất âm u lạnh lẽo, thầm nghĩ: Cô gái này là ai ? Tại sao hành trình cả ngày hôm nay đều có liên quan đến chuyện năm đó, hẳn không khéo như vậy, chẳng lẽ người phụ nữ này có quan hệ gì với cô gái năm đó?
Người phụ nữ này vốn là vẫn luôn kháng cự anh ta, tại sao chợt chủ động đến gần anh ta? Nhất định là có mục đích.
Mộ Hi rời khỏi Âu Dương Hàn, thì gọi điện thoại cho Nam Cung Diệu, bọn họ trực tiếp hẹn gặp ở nhà hàng, như vậy Mộ Hi cũng không cần về nhà, lãng phí thời gian, Mộ Hi trực tiếp chạy tới nhà hàng, Nam Cung Diệu trực tiếp từ trong nhà chạy tới, hai người hẹn gặp tại nhà ăn.
Đang lúc hai người ăn say sưa ngon lành, Nam Nam và Lâm Lâm đến gần, vui mừng đi chọn chỗ ngồi, bởi vì hôm nay ông nội mời, nên bọn họ không cần khách khí, chỉ cần cứ việc gọi thức ăn, sau đó Nam Cung Vân đi tới, thở hổn hển ngồi xuống.
“Hai người các cháu thật quá đáng, ném ông nội ở phía sau không quan tâm, chỉ biết ăn thôi, chẳng lẽ ông nội còn không bằng một miếng thịt sao?" Nam Cung Vân oán trách nói.
Bởi vì Nam Cung Diệu và Mộ Hi ăn ở phòng riêng, nên không biết Nam Nam cũng ăn cơm ở nhà hàng này.
Nam Nam đến nhà vệ sinh, vừa mới bước vào, liền nghe được có hai người nói:
“Anh, anh nhìn rõ rồi chứ, người phụ nữ kia đang ở bên trong, một lát, anh bỏ cái này vào trong món ăn của bọn họ, bảo đảm đánh cô ta trở về nguyên hình." Nam Nam không thấy rõ bộ dáng người nói chuyện bên trong, vì vậy lại rón rén đi ra ngoài, làm bộ không có việc gì, đứng rửa tay ở bên ngoài nhà vệ sinh, chỉ thấy chốc lát sau, hai người đàn ông này ra ngoài, cậu lặng lẽ đi theo phía người kia sau.
Người đàn ông kia, đi tới ngoài cửa phòng Nam Cung Diệu, chỉ chốc lát sau một người đàn ông khác bưng thức ăn đi tới, người đàn ông chờ ở cửa ra vào lấy ra một bọc giấy, đổ bột trắng trong bọc vào, khuấy đều lần nữa, sau đó liền tiến vào.
Chỉ chốc lát sau, hai người đàn ông này đi ra, vội vàng rời đi, Nam Nam lặng lẽ nhìn vào trong khe cửa, không tốt đó không phải cha và mẹ sao?
Vì vậy, lấy điện thoại di động ra, dùng một số lạ gởi một tin nhắn cho Nam Cung Diệu.
“Thức ăn có độc." Tin nhắn phát ra, Nam Nam thấy cha vẫn nói chuyện với mẹ, may mà vẫn chưa ăn, Nam Cung Diệu nghe được điện thoại di động kêu, mở ra xem, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, thấy Mộ Hi vừa muốn ăn.
“Đừng ăn, có độc." Nam Cung Diệu gầm nhẹ một tiếng, sắc mặt rất khó nhìn, đáng chết, là ai chán sống, dám phá hư thế giới hai người của anh và vợ yêu.
Nam Cung Diệu và Mộ Hi ung dung ra ngoài, giống như chẳng có gì xảy ra.
Mà Nam Nam vì không quấy rầy em gái ăn cơm, cũng làm bộ không nhìn thấy cha và mẹ, bởi vì chỗ bọn họ ngồi rất vắng vẻ, nên Nam Cung Diệu cũng không có để ý hai con cũng ở đây dùng cơm, anh và Mộ Hi rất tự nhiên ra khỏi nhà hàng.
Hai người không có trực tiếp về nhà, mà vừa đi vừa đi dạo, Nam Cung Diệu loáng thoáng cảm giác có người đi theo phía sau, dĩ nhiên Mộ Hi cũng cảm thấy, vì vậy, Mộ Hi nắm tay hơi dùng sức, Nam Cung Diệu nhận được ám hiệu, Nam Cung Diệu và Mộ Hi đi tới một hẻm nhỏ phía trước, nơi đó ít người, hơn nữa trời đã bắt đầu tối, dễ dàng xuống tay.
Nếu vừa rồi thức ăn có độc, chứng tỏ người bỏ độc đang gần đây, cũng có khả năng theo sát bọn họ, cho đến khi độc dược phát tác, bọn họ nhất định sẽ hành động, nên Mộ Hi nhìn đi không cách xa lắm, vì vậy, dừng lại, hai tay ôm eo Nam Cung Diệu, chủ động hôn anh, Nam Cung Diệu không ngờ vợ yêu chủ động như vậy, đây không phải để người ta xem miễn phí nha, nhưng, mặc dù biết phía sau có người đi theo, Nam Cung Diệu vẫn bị vợ yêu hành hạ muốn ngừng mà không được!
Gần đây bởi vì chuyện Lãnh Tuyết, Nam Cung Diệu vẫn nhẫn nại không quan tâm Mộ Hi, bởi vì mỗi lần Nam Cung Diệu muốn, phát hiện vợ yêu mệt không nhúc nhích nằm ở trên giường ngủ thở to, bởi vì thương cô gần đây luyện võ cực khổ, Nam Cung Diệu vẫn luôn là nhìn mỹ nhân trong ngực không thể muốn, rất thảm, mỗi ngày lão Nhị đứng thật cao, chính là không chịu ngủ!
Đáng chết! Hôn nồng nhiệt như vậy, hôn đến Nam Cung Diệu đã bắt đầu thở hổn hển, Mộ Hi dĩ nhiên hiểu, không ngờ mình chỉ là diễn trò, ông xã dễ dàng kích động như vậy, xem ra gần đây anh thật sự đói rồi!
Mấy người đàn ông đi theo đằng sau, không ngờ sẽ có một màn trước mắt, chẳng lẽ người phụ nữ này không phải quỷ, là cương thi, tại sao cô ta gắt gao cắn cổ người đàn ông kia, mà người đàn ông kia tại sao không giãy giụa?
Thật ra thì, mấy người này đi theo Mộ Hi là người của Âu Dương Hàn, hắn ta vốn định hạ độc trong thức ăn của Mộ Hi, đương nhiên là độc đối phó quỷ, coi như vừa rồi bọn họ ăn cũng không chết, bởi vì Mộ Hi căn bản không phải quỷ, nhưng mà, bọn họ không biết, coi Mộ Hi thành Lãnh Tuyết.
Thật ra thì, tối hôm nay trong đám người đi theo bọn họ có hai trên chân mang dấu tay đen, hai người kia cũng biết Lãnh Tuyết, bởi vì năm đó chính là bọn họ cùng nhau hành hạ Lãnh Tuyết đến chết, cho nên tối hôm nay sau khi nhìn thấy Mộ Hi càng thêm kết luận Mộ Hi là quỷ, quỷ tới lấy mạng, bởi vì trên chân bọn họ cũng bị quỷ tóm, nên hiện tại mặc kệ xảy ra cái gì bọn họ đều tin rằng, tựa như hiện tại thấy Mộ Hi cắn cổ Nam Cung Diệu, mấy người bọn hắn hiểu thành Mộ Hi là cương thi hoặc là ác quỷ, hai thứ này là thứ nào kết quả cũng không tốt, nên mấy người này sợ đến không dám đến gần, vốn là trong tay còn cầm dây thừng trói thi của pháp sư cho, tính bắt con quỷ này, siêu độ cô thật tốt, để cô sớm ngày đầu thai, đừng hại người nữa!
Hai người này trong lòng biết Mộ Hi là quỷ không dám đến gần, nhưng những người khác không biết tình huống thế nào, bọn họ cho là mục tiêu bắt cóc, ngay cả tối hôm nay túi độc kia, bọn họ cũng không biết là đối phó quỷ, cho là thuốc mê hoặc là thuốc kích dục gì đó, nhưng bọn họ vẫn cho rằng là kích dục, bởi vì này hai người đang thân mật, có khả năng là thuốc phát tác.
“Tôi canh chừng ở chỗ này, mấy người các cậu qua đi, đánh ngất xỉu người đàn ông kia, mang người phụ nữ kia đi." Người đàn ông biết nội tình nói.
“Dạ, anh, có phải Âu thiếu lại coi trọng cô gái này hay không?" Người đàn ông cầm sợi giây hỏi.
“Cậu con mẹ nó nói nhảm nhiều như vậy, bải các cậu thì đi nhanh đi, đến lúc đó chỗ tốt không thiếu các cậu." Người đàn ông nói chuyện tát một cái người cầm sợi dây, kết quả, mấy người kia ngoan ngoãn đi qua, có cầm thiết côn trong tay, có cầm điện côn, đương nhiên là chuẩn bị giật điện Nam Cung Diệu, sau đó mang người phụ nữ đi.
Thời điểm những người này chậm rãi tới gần, ánh mắt Mộ Hi không chớp nhìn chằm chằm hướng mấy người này tới gần bọn họ.
Mấy người đàn ông này cũng không biết đang người đàn ông thân mật cũng không phải là người bình thường, Nam Cung Diệu là người đàn ông lợi hại nhất, Mộ Hi hiện tại cũng là trong người phụ nữ lợi hại nhất, bởi vì bọn họ đều là côn đồ, nên dường như không biết tà ma, nếu nói cho bọn họ biết người đàn ông bị cắn này chính là tà ma, tin tưởng bọn họ cũng sẽ tè ra quần, đánh chết cũng không dám lên, đó chính là tìm chết.
Mấy người tới này đến sau lưng Mộ Hi, bởi vì Nam Cung Diệu bị Mộ Hi chấm mút, dĩ nhiên Nam Cung Diệu vô cùng vui lòng bị chấm mút, chỉ là có cảm giác bị phụ nữ vô lễ, bởi vì Mộ Hi chặt chẽ chống đỡ anh ở trên tường, hơn nữa đôi tay không an phận sờ lung tung, chỉ là mò đều là chỗ nên mò, lão Nhị cô vẫn là không có ý tốt mò!
“Cô gái này đủ hoang dã, cắn đủ chưa?" Một người đàn ông đi phía trước nói.
Mộ Hi từ từ ngẩng đầu lên, quay đầu lại nhìn về phía mấy tên côn đồ, nhưng mà, hai tay cô vẫn không có ý muốn buông Nam Cung Diệu ra, hai tay vẫn ôm chặt eo Nam Cung Diệu, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Chị cắn người các ngươi quản cái rắm!" Mộ Hi lạnh lùng nói, Nam Cung Diệu thiếu chút nữa bị vợ yêu chọc cười, nói chuyện cực kỳ ngang ngược rồi!
“Chao ôi, lợi hại, mấy anh như thế nào, động thủ đi?"
Người đàn ông nói đầu tiên đến gần Mộ Hi, ai ngờ, chân trái Mộ Hi chợt đá về phía sau một phen, một chân chặt chẽ chống đỡ ở cổ người đàn ông kia, hiện tại cơ thể Mộ Hi chính là cong, nửa người trên làm phiền ngực Nam Cung Diệu, eo cô cong rất lợi hại, bởi vì cô là đưa lưng về phía người kia đá đi, Nam Cung Diệu biết cơ thể vợ yêu dẻo dai, không ngờ gần đây luyện võ luyện dẻo hơn rồi, động tác khó như vậy phải cũng có thể, về nhà nhất định phải thử một chút, đối với mấy tên côn đồ này, Nam Cung Diệu căn bản không để vào mắt, võ công của Mộ Hi anh đã biết một chút, bởi vì lúc anh không có chuyện gì làm sẽ đi tìm ông nộiLãnh hàn huyên một chút, cho nên tối hôm nay anh không có ý định ra tay, để vợ yêu đùa đùa nghịch nghịch.
Nam Cung Diệu bận bịu cả ngày, về đến nhà, thấy Mộ Hi vẫn chưa về, vì vậy, gọi điện thoại.
“Em yêu, còn chưa xong việc, ta định ăn cơm, hôm nay chúng ta đi ăn bữa tối dưới nến, khi nào thì về?" Nam Cung Diệu nói.
“Bảy rưỡi ta có thể chạy về." Mộ Hi nói.
“Được rồi, anh ở nhà chờ em." Nam Cung Diệu cúp điện thoại.
Âu Dương Hàn đã đoán được là ai gọi điện thoại, nhưng mà, anh ta đành chịu, bởi vì anh ta không có quyền can thiệp tự do của cô, nếu là trước đây, anh ta tuyệt đối sẽ không để Nam Cung Diệu tiện nghi như vậy, nhưng bây giờ anh ta chợt thay đổi, trở nên không muốn giống như trước đây, cảm giác rất không có ý nghĩa, mặc dù phụ nữ vây quanh anh ta, nhưng, anh ta chỉ muốn một người thật lòng với anh ta, tựa như năm đó Mộ Hi đối với Nam Cung Diệu, cho dù anh ta giam lỏng cô, Mộ Hi vẫn khăng khăng một mực yêu Nam Cung Diệu, điều này khiến Âu Dương Hàn rất ghen tỵ cũng rất hâm mộ.
Mộ Hi đi dạo cùng Âu Dương Hàn một ngày, chẳng phát hiện bất cứ gì, có hơi thất vọng!
Duy nhất một người khiến cô hoài nghi chính là, khi Mộ Hi nhắc tới muốn đến gần căn biệt thự trong mơ kia, Âu Dương Hàn hình như rất không muốn đi, nhưng mà anh ta vẫn như cũ tỏ ra giống như không có việc gì, nhưng mà, trực giác của phụ nữ nói cho Mộ Hi, nơi đó khẳng định chính là hiện trường Lãnh Tuyết chết.
Chỉ cần tìm tới đó, khẳng định có thể tìm được chứng cớ, cuối cùng không uổng phí.
Sau khi Mộ Hi chia tay Âu Dương Hàn, Âu Dương Hàn đứng tại chỗ nhìn Mộ Hi rời đi, vốn là vẻ mặt rất cao hứng, chợt trở nên rất âm u lạnh lẽo, thầm nghĩ: Cô gái này là ai ? Tại sao hành trình cả ngày hôm nay đều có liên quan đến chuyện năm đó, hẳn không khéo như vậy, chẳng lẽ người phụ nữ này có quan hệ gì với cô gái năm đó?
Người phụ nữ này vốn là vẫn luôn kháng cự anh ta, tại sao chợt chủ động đến gần anh ta? Nhất định là có mục đích.
Mộ Hi rời khỏi Âu Dương Hàn, thì gọi điện thoại cho Nam Cung Diệu, bọn họ trực tiếp hẹn gặp ở nhà hàng, như vậy Mộ Hi cũng không cần về nhà, lãng phí thời gian, Mộ Hi trực tiếp chạy tới nhà hàng, Nam Cung Diệu trực tiếp từ trong nhà chạy tới, hai người hẹn gặp tại nhà ăn.
Đang lúc hai người ăn say sưa ngon lành, Nam Nam và Lâm Lâm đến gần, vui mừng đi chọn chỗ ngồi, bởi vì hôm nay ông nội mời, nên bọn họ không cần khách khí, chỉ cần cứ việc gọi thức ăn, sau đó Nam Cung Vân đi tới, thở hổn hển ngồi xuống.
“Hai người các cháu thật quá đáng, ném ông nội ở phía sau không quan tâm, chỉ biết ăn thôi, chẳng lẽ ông nội còn không bằng một miếng thịt sao?" Nam Cung Vân oán trách nói.
Bởi vì Nam Cung Diệu và Mộ Hi ăn ở phòng riêng, nên không biết Nam Nam cũng ăn cơm ở nhà hàng này.
Nam Nam đến nhà vệ sinh, vừa mới bước vào, liền nghe được có hai người nói:
“Anh, anh nhìn rõ rồi chứ, người phụ nữ kia đang ở bên trong, một lát, anh bỏ cái này vào trong món ăn của bọn họ, bảo đảm đánh cô ta trở về nguyên hình." Nam Nam không thấy rõ bộ dáng người nói chuyện bên trong, vì vậy lại rón rén đi ra ngoài, làm bộ không có việc gì, đứng rửa tay ở bên ngoài nhà vệ sinh, chỉ thấy chốc lát sau, hai người đàn ông này ra ngoài, cậu lặng lẽ đi theo phía người kia sau.
Người đàn ông kia, đi tới ngoài cửa phòng Nam Cung Diệu, chỉ chốc lát sau một người đàn ông khác bưng thức ăn đi tới, người đàn ông chờ ở cửa ra vào lấy ra một bọc giấy, đổ bột trắng trong bọc vào, khuấy đều lần nữa, sau đó liền tiến vào.
Chỉ chốc lát sau, hai người đàn ông này đi ra, vội vàng rời đi, Nam Nam lặng lẽ nhìn vào trong khe cửa, không tốt đó không phải cha và mẹ sao?
Vì vậy, lấy điện thoại di động ra, dùng một số lạ gởi một tin nhắn cho Nam Cung Diệu.
“Thức ăn có độc." Tin nhắn phát ra, Nam Nam thấy cha vẫn nói chuyện với mẹ, may mà vẫn chưa ăn, Nam Cung Diệu nghe được điện thoại di động kêu, mở ra xem, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, thấy Mộ Hi vừa muốn ăn.
“Đừng ăn, có độc." Nam Cung Diệu gầm nhẹ một tiếng, sắc mặt rất khó nhìn, đáng chết, là ai chán sống, dám phá hư thế giới hai người của anh và vợ yêu.
Nam Cung Diệu và Mộ Hi ung dung ra ngoài, giống như chẳng có gì xảy ra.
Mà Nam Nam vì không quấy rầy em gái ăn cơm, cũng làm bộ không nhìn thấy cha và mẹ, bởi vì chỗ bọn họ ngồi rất vắng vẻ, nên Nam Cung Diệu cũng không có để ý hai con cũng ở đây dùng cơm, anh và Mộ Hi rất tự nhiên ra khỏi nhà hàng.
Hai người không có trực tiếp về nhà, mà vừa đi vừa đi dạo, Nam Cung Diệu loáng thoáng cảm giác có người đi theo phía sau, dĩ nhiên Mộ Hi cũng cảm thấy, vì vậy, Mộ Hi nắm tay hơi dùng sức, Nam Cung Diệu nhận được ám hiệu, Nam Cung Diệu và Mộ Hi đi tới một hẻm nhỏ phía trước, nơi đó ít người, hơn nữa trời đã bắt đầu tối, dễ dàng xuống tay.
Nếu vừa rồi thức ăn có độc, chứng tỏ người bỏ độc đang gần đây, cũng có khả năng theo sát bọn họ, cho đến khi độc dược phát tác, bọn họ nhất định sẽ hành động, nên Mộ Hi nhìn đi không cách xa lắm, vì vậy, dừng lại, hai tay ôm eo Nam Cung Diệu, chủ động hôn anh, Nam Cung Diệu không ngờ vợ yêu chủ động như vậy, đây không phải để người ta xem miễn phí nha, nhưng, mặc dù biết phía sau có người đi theo, Nam Cung Diệu vẫn bị vợ yêu hành hạ muốn ngừng mà không được!
Gần đây bởi vì chuyện Lãnh Tuyết, Nam Cung Diệu vẫn nhẫn nại không quan tâm Mộ Hi, bởi vì mỗi lần Nam Cung Diệu muốn, phát hiện vợ yêu mệt không nhúc nhích nằm ở trên giường ngủ thở to, bởi vì thương cô gần đây luyện võ cực khổ, Nam Cung Diệu vẫn luôn là nhìn mỹ nhân trong ngực không thể muốn, rất thảm, mỗi ngày lão Nhị đứng thật cao, chính là không chịu ngủ!
Đáng chết! Hôn nồng nhiệt như vậy, hôn đến Nam Cung Diệu đã bắt đầu thở hổn hển, Mộ Hi dĩ nhiên hiểu, không ngờ mình chỉ là diễn trò, ông xã dễ dàng kích động như vậy, xem ra gần đây anh thật sự đói rồi!
Mấy người đàn ông đi theo đằng sau, không ngờ sẽ có một màn trước mắt, chẳng lẽ người phụ nữ này không phải quỷ, là cương thi, tại sao cô ta gắt gao cắn cổ người đàn ông kia, mà người đàn ông kia tại sao không giãy giụa?
Thật ra thì, mấy người này đi theo Mộ Hi là người của Âu Dương Hàn, hắn ta vốn định hạ độc trong thức ăn của Mộ Hi, đương nhiên là độc đối phó quỷ, coi như vừa rồi bọn họ ăn cũng không chết, bởi vì Mộ Hi căn bản không phải quỷ, nhưng mà, bọn họ không biết, coi Mộ Hi thành Lãnh Tuyết.
Thật ra thì, tối hôm nay trong đám người đi theo bọn họ có hai trên chân mang dấu tay đen, hai người kia cũng biết Lãnh Tuyết, bởi vì năm đó chính là bọn họ cùng nhau hành hạ Lãnh Tuyết đến chết, cho nên tối hôm nay sau khi nhìn thấy Mộ Hi càng thêm kết luận Mộ Hi là quỷ, quỷ tới lấy mạng, bởi vì trên chân bọn họ cũng bị quỷ tóm, nên hiện tại mặc kệ xảy ra cái gì bọn họ đều tin rằng, tựa như hiện tại thấy Mộ Hi cắn cổ Nam Cung Diệu, mấy người bọn hắn hiểu thành Mộ Hi là cương thi hoặc là ác quỷ, hai thứ này là thứ nào kết quả cũng không tốt, nên mấy người này sợ đến không dám đến gần, vốn là trong tay còn cầm dây thừng trói thi của pháp sư cho, tính bắt con quỷ này, siêu độ cô thật tốt, để cô sớm ngày đầu thai, đừng hại người nữa!
Hai người này trong lòng biết Mộ Hi là quỷ không dám đến gần, nhưng những người khác không biết tình huống thế nào, bọn họ cho là mục tiêu bắt cóc, ngay cả tối hôm nay túi độc kia, bọn họ cũng không biết là đối phó quỷ, cho là thuốc mê hoặc là thuốc kích dục gì đó, nhưng bọn họ vẫn cho rằng là kích dục, bởi vì này hai người đang thân mật, có khả năng là thuốc phát tác.
“Tôi canh chừng ở chỗ này, mấy người các cậu qua đi, đánh ngất xỉu người đàn ông kia, mang người phụ nữ kia đi." Người đàn ông biết nội tình nói.
“Dạ, anh, có phải Âu thiếu lại coi trọng cô gái này hay không?" Người đàn ông cầm sợi giây hỏi.
“Cậu con mẹ nó nói nhảm nhiều như vậy, bải các cậu thì đi nhanh đi, đến lúc đó chỗ tốt không thiếu các cậu." Người đàn ông nói chuyện tát một cái người cầm sợi dây, kết quả, mấy người kia ngoan ngoãn đi qua, có cầm thiết côn trong tay, có cầm điện côn, đương nhiên là chuẩn bị giật điện Nam Cung Diệu, sau đó mang người phụ nữ đi.
Thời điểm những người này chậm rãi tới gần, ánh mắt Mộ Hi không chớp nhìn chằm chằm hướng mấy người này tới gần bọn họ.
Mấy người đàn ông này cũng không biết đang người đàn ông thân mật cũng không phải là người bình thường, Nam Cung Diệu là người đàn ông lợi hại nhất, Mộ Hi hiện tại cũng là trong người phụ nữ lợi hại nhất, bởi vì bọn họ đều là côn đồ, nên dường như không biết tà ma, nếu nói cho bọn họ biết người đàn ông bị cắn này chính là tà ma, tin tưởng bọn họ cũng sẽ tè ra quần, đánh chết cũng không dám lên, đó chính là tìm chết.
Mấy người tới này đến sau lưng Mộ Hi, bởi vì Nam Cung Diệu bị Mộ Hi chấm mút, dĩ nhiên Nam Cung Diệu vô cùng vui lòng bị chấm mút, chỉ là có cảm giác bị phụ nữ vô lễ, bởi vì Mộ Hi chặt chẽ chống đỡ anh ở trên tường, hơn nữa đôi tay không an phận sờ lung tung, chỉ là mò đều là chỗ nên mò, lão Nhị cô vẫn là không có ý tốt mò!
“Cô gái này đủ hoang dã, cắn đủ chưa?" Một người đàn ông đi phía trước nói.
Mộ Hi từ từ ngẩng đầu lên, quay đầu lại nhìn về phía mấy tên côn đồ, nhưng mà, hai tay cô vẫn không có ý muốn buông Nam Cung Diệu ra, hai tay vẫn ôm chặt eo Nam Cung Diệu, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Chị cắn người các ngươi quản cái rắm!" Mộ Hi lạnh lùng nói, Nam Cung Diệu thiếu chút nữa bị vợ yêu chọc cười, nói chuyện cực kỳ ngang ngược rồi!
“Chao ôi, lợi hại, mấy anh như thế nào, động thủ đi?"
Người đàn ông nói đầu tiên đến gần Mộ Hi, ai ngờ, chân trái Mộ Hi chợt đá về phía sau một phen, một chân chặt chẽ chống đỡ ở cổ người đàn ông kia, hiện tại cơ thể Mộ Hi chính là cong, nửa người trên làm phiền ngực Nam Cung Diệu, eo cô cong rất lợi hại, bởi vì cô là đưa lưng về phía người kia đá đi, Nam Cung Diệu biết cơ thể vợ yêu dẻo dai, không ngờ gần đây luyện võ luyện dẻo hơn rồi, động tác khó như vậy phải cũng có thể, về nhà nhất định phải thử một chút, đối với mấy tên côn đồ này, Nam Cung Diệu căn bản không để vào mắt, võ công của Mộ Hi anh đã biết một chút, bởi vì lúc anh không có chuyện gì làm sẽ đi tìm ông nộiLãnh hàn huyên một chút, cho nên tối hôm nay anh không có ý định ra tay, để vợ yêu đùa đùa nghịch nghịch.
Tác giả :
Hi Vũ Yên