Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Chương 158-2: Là ảo giác? (2)

Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 158-2: Là ảo giác? (2)

“Khi nào vợ yêu mới có thể trưởng thành đây!" Nam Cung Diệu cố ý nói như vậy, trêu chọc cô một chút.

“Mau, ở đây xa quá, đợi chút, em nói bản lĩnh của em rất giỏi, cũng không hoàn toàn đoán mò." Mộ Hi chột dạ nói.

“Khụ, mỗi ngày ăn nhiều như vậy, làm sao chỉ có bản lĩnh giỏi, anh thấy toàn thân em đều giỏi!"

“Nam Cung Diệu, anh cố ý đúng không? Cái gì mà toàn thân đều giỏi, em đã là mẹ của hai đứa con, làm sao còn có thể giỏi!"

Nam Cung Diệu nghe Mộ Hi gọi anh là Nam Cung Diệu, liền biết vợ yêu của mình đã quay về, trên thế giới này dám kêu anh là Nam Cung Diệu cũng không có mấy người, cho nên anh rất thích Mộ Hi gọi anh như vậy.

“Hi, có một số việc, cũng không có đơn giản như mình tưởng tượng, có vài người không phải cứ mặc đồng phục là có thể bắt, có đôi khi, người ác sẽ do kẻ ác trừng phạt, có một số việc, ví dụ như giao cho người mặc đồng phục làm, bọn họ sẽ dựa theo trình tự mà làm việc, chú ý đến chứng cứ, cho nên đến lúc này trà hoa cúc cũng nguội, nếu thật sự như thế, người xấu đã sớm tìm được biện pháp ứng phó."

Ý tứ của Nam Cung Diệu là nói Mộ Hi không nên quá đơn thuần, thế giới này toàn màu đen, không hề giống với bề ngoài văn minh, chính là không có chứng cứ thì làm sao có thể giáo huấn người, đây là đen trắng khác nhau.

“Ông xã, cảm ơn anh." Mộ Hi biết anh đang ám chỉ cô, ví dụ như thật sự muốn làm một việc, vẫn cần dựa vào chính mình, mặc đồng phục không đáng tin cậy, lấy ác trị ác, rất có đạo lý, những người này đều rất xấu xa, cho nên Mộ Hi chỉ vì Lãnh Tuyết mà lấy lại công đạo, cũng không phải là bản thân mình học cái xấu, cô sẽ không làm hại một người tốt nào, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua một người xấu nào.

“Nhớ kỹ, nếu khoan dung đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, cho nên đầu tiên em phải học hiểu ý ngầm!" Nam Cung Diệu nói.

“Đã hiểu, cho nên bản thân có một ý tưởng to lớn, chính là bây giờ học võ thật tốt, tương lai em sẽ lập ra một : Tổ phòng sói, chính là chuyên môn giáo huấn sắc lang, lấy lại công đạo cho người phụ nữ bị ức hiếp."

Mộ Hi bắt đầu tưởng tượng lý tưởng của mình, khi còn bé chỉ hy vọng lớn lên sẽ không bị người khác khi dễ, chỉ có thể làm người khi dễ người khác, cũng không muốn làm kẻ bất lực, cho nên khi mới quen Nam Cung Diệu, tất cả mọi người sợ anh, chỉ có Mộ Hi không sợ anh, thật ra, ở sâu trong nội tâm thì Mộ Hi vẫn còn sợ, thế nhưng tính cách quật cường không cho phép cô cúi đầu, cho nên mới hấp dẫn sâu được Nam Cung Diệu.

“Tổ phòng sói, anh có thể giúp đỡ em một chút, không nên khách khí." Nam Cung Diệu yêu vợ, cho nên mặc kệ vợ yêu làm gì anh sẽ đáp ứng vô điều kiện, giống như là con trai được nghỉ hè, Nam Cung Diệu vẫn cố gắng trông bọn nhỏ, ai kêu Nam Cung Diệu yêu mẹ của con trai rồi!

Vì mình yêu người phụ nữ này nên anh thay đổi cũng là đáng giá, cho nên cam tâm tình nguyện mà xuống bếp vì Mộ Hi, chính là vì cô rất thích ăn ngon, khiến cô hài lòng.

“Đó là đương nhiên rồi, cho đến lúc này nếu anh không giúp đỡ, em liền bỏ mặc anh, có nhiều tiền như vậy để làm gì chứ! Nếu như em là anh, có nhiều tiền như vậy, cái gì em cũng không làm, cầm tiền đi du lịch khắp thế giới, đi dạo quanh tổ quốc non sông."

Thời gian ảo tưởng của Mộ Hi tới, biểu cảm rất vui vẻ.

“Sẽ có một ngày như vậy, anh và em, nhớ kỹ tiền là của anh, em muốn xài như thế nào thì xài như thế." Nam Cung Diệu đau lòng nhìn vợ yêu nói.

Trời đã dần sáng, có chuyện tối ngày hôm qua, Nam Cung Diệu quyết định đưa Lâm Lâm đến nơi ở của ba, để cho bé và Nam Nam ở cùng nhau, lần trước Nam Nam bị ông nội mang đi, Lâm Lâm vẫn không nhìn thấy anh trai, cho nên đã nhớ anh rồi, Lâm Lâm rất muốn ang đó, bởi vì Mộ Hi luôn rất bận rộn, cho nên cũng tán thành để ông nội giúp đỡ chăm sóc hai con mình.

Nam Cung Diệu ăn xong bữa sáng, liền mang Lâm Lâm đến nhà cũ của nhà Nam Cung.

“Anh, Lâm Lâm rất nhớ anh." Lâm Lâm chạy tới, bàn tay nhỏ bé tự nhiên nắm tay Nam Nam.

Nam Nam rất vui. “Đi, anh dẫn em đi tham quan một chút." Nam Nam vui vẻ nói.

“Anh, chờ một chút, Lâm Lâm còn có chuyện muốn nói." Lâm Lâm buông bàn tay nhỏ bé của Nam Nam, đi tới trước mặt Nam Cung Vân.

“Ông nội, con có thể ở đấy không?" Lâm Lâm nũng nịu nói.

“A? Đương nhiên, có thể." Mặc dù Nam Cung Vân không thích mẹ của bé, thế nhưng thì ông rất thích đứa bé này, bây giờ trong tình huống này có có phải là muốn trở thành người một nhà không.

“A? Có chút miễn cưỡng, vì sao ông nội không thích mẹ?" Đừng nhìn Lâm Lâm còn nhỏ, có rất nhiều chuyện bé đã hiểu, giống như bây giờ, bé đã thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, bé đã thấy biểu cảm khổ sở vừa rồi của Nam Cung Vân.

“Ông không có không thích mẹ con!"

Nam Cung Vân đột nhiên bị mộtđứa bé hỏi như vậy, đột nhiên không biết trả lời thế nào, con bé là đứa bé có rất nhiều chuyện không rõ, giống như không có kết hôn, tại sao có thể tùy ý ở trong nhà trai, xemra Mộ Vũ Hàn thật đúng là cởi mở!

“Ông coi con như đứa trẻ ba tuổi sao? Con đã hơn hai tuổi, đừng gạt người! Vẻ mặt vừa rồi của ông chính là không thích con tới rồi!"

Lâm Lâm giả bộ biểu cảm vừa rồi của Nam Cung Vân, chọc Nam Cung Diệu cười ha ha, lúc này Nam Cung Vân hẳn phải tức giận mới đúng, bởi vì bị bị đứa nhỏ như vậy dạy dỗ, nhưng mà, ông không có tức giận, mà là cùng con trai cười rộ lên.

“Cha , vì saovui vẻ như vậy? Lâm Lâm nói sai sao? Mẹ dạy Lâm Lâm phải nói thật, nói dối không đúng nha."

Lâm Lâm vẫn không chịu cười, bởi vì Nam Cung Vân không thích mẹ bé, cho nên tâm hồn con bé rất bi thương, là một đứa bé không biết che chở mẹ mình, Lâm Lâm cũng không ngoại lệ.

“Lâm Lâm nói rất đúng, con gái của cha rất ngoan." Nam Cung Diệu cưng chiều xoa đầu Lâm Lâm, đây là động tác trước sau của anh, chỉ cần người anh yêu, lúc nào anh cũng sẽ không thể kìm lòng được xẽ sờ tâm can bảo bối của mình.

“Diệu Nhi, vì sao con lại gọi con bé như vậy?" Nam Cung Vân nghe được con trai gọi Lâm Lâm nữ là con gái, trong lòng có bao nhiêu khó chịu, dù sao lai lịch đứa bé này không rõ, làm sao nhà Nam Cung có thể dễ dàng tiếp nhận đứa bé không có huyết thống.

“Hừ! Cha, con không ở đây đâu, Lâm Lâm cho rằng ông sẽ yêu Lâm Lâm, nhưng không phải như vậy, cái này trả lại cho ông, cha, chúng ta đi thôi!"

Lâm Lâm gỡ từ trên cổ một sợ dây chuyền ném xuống đất, nghiêng đầu thở phì phì đi ra khỏi cửa, sau lưng còn đeo một cái ba lô nhỏ, vốn là chuẩn bị đưa quà ra mắt cho ông nội, xem ra là không cần dùng!

“Đứng lại." Nam Cung Vân nhặt dây chuyền lên, tay bắt đầu run rẩy, ông bởi vì lo lắng, cho nên hô to Lâm Lâm đứng lại, bởi vì tiểu gia hỏa này, lập tức muốn đi ra cửa chính, mà Nam Cung Diệu ở bên hai tay vòng ngực, anh muốn nhìn xem một chút con gái bảo bối có thể chỉnh ra cái gì, có một ít chuyện, cởi chuông phải do người buộc chuông, muốn cha hoàn toàn tin tưởng Mộ Vũ Hàn chính là Mộ Hi thì phải xem Lâm Lâm.

Lâm Lâm quay đầu lại, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, truyện được edit duy nhất tại diendanlequydon ánh mắt lạnh lùng nhìn Nam Cung Vân đi tới trước mặt mình.

“Còn có việc gì? Con bận rộn nhiều việc!" Lâm Lâm lạnh lùng nói, đối với người không chấp nhận mẹ mình, đương nhiên Lâm Lâm sẽ không thích, cho nên Lâm Lâm không có cần thiết nịnh nọt.

“Làm sao con lại có thể có cái dây chuyền này?" Nam Cung Vân hỏi.

“Vì sao con không thể có? Mặc dù nó liên tục là của con, nhưng mà, hiện tại Lâm Lâm không cần, trả lại cho ông!" Lâm Lâm còn không thoạt khỏi được sự đau lòng, vốn là rất vui vẻ đến đây, không nghĩ tớibiểu hiện của ông nội khó xử như vậy, nếu như vậy, bé không hiếm lạ!

“Sợi dây chuyền này con luôn mang sao?" Nam Cung Vân hoang mang hỏi.

“Trước kia con không biết, nhưng mà, Lâm Lâm có thể nhớ kỹ chuyện về sau vẫn mang." Lâm Lâm khổ sở nói, không nghĩ tới, chính mình vẫn luôn nghĩ tới ông nội, thế nhưng lại không thích bé!

“Con thực sự là Lâm Lâm của ta, đứa bé, vậy mẹ của con? Vì sao cô ta không đi cùng con?" Nam Cung Vân cao hứng nói, bởi vì dây chuyền hôm nay là lúc năm đóMộ Hi mới sinh Lâm Lâm, ông đưa cho hài đứa bé, không nghĩ tới sợi dây chuyền này còn giữ lại, chỉ là, mẹ đứa bé này không phải là Mộ Hi, vậy Mộ Hi đi đâu?

“Lâm Lâm muốn đi, phải đi tìm mẹ ngay, phiền cha đưa con trở về." Lâm Lâm chuẩn bị rời đi.

“Lâm Lâm, chờ một chút, ông nội xin lỗi, ông nội xin lỗi..." Nam Cung Vân nịnh nọt nói.

“Xin lỗi con nhận, nhưng mà con vẫn phải đi." Hôm nay Nam Cung Diệu xem như biết được là Lâm Lâm rất quật cường, tích cách đứa nhỏ này thật sự là rất giống Mộ Hi .

“Lâm Lâm, ông nội sai rồi, ông nội sai rồi, Lâm Lâm có thể nói cho ông nội biết hay không, làm sao con biết dây chuyền này là ông nội tặng cho con?" Nam Cung Vân hết sức hoang mang hỏi, đứa nhỏ nàylại biết rõ sợi dây chuyền là do ông đưa, chuyện này chỉ có Mộ Hi và Diệu Nhi biết rõ, căn bản người khác không biết chuyện này.

“Mẹ nói, mẹ nói cho con biết đây là dây chuyền ông nội Lâm Lâm đưa cho, cho nên Lâm Lâm rất yêu quý, không nghĩ tới ông nội thối, không thích Lâm Lâm và mẹ, Lâm Lâm đi đây!" Lâm Lâm nghiêng đầu muốn đi.

“Đứa bé, dứa bé, ông nội không đúng, ông nội không đúng, ông nội là ông nội thối, là ông nội thối được không? Nam Nam mau tới, giữ em gái con lại, nhanh lên..."

Hai cha con đang ở một bên xem kịch vui đều nhìn xem ông nội giữ Lâm Lâm lại như thế nào, không nghĩ tới, ông nội cũng không có một chút biện pháp nào với Lâm Lâm, Nam Nam đành phải hỗ trợ, cậu nhếch khóe miệng lên, mắt ưng híp lại, lạnh lùng đi đến bên Lâm Lâm, mà Nam Cung Diệu ở bên nhìn xem động tác và vẻ mặt của con trai mà trợn tròn mắt, con trai ngoan càng lớn càng giống anh, trong lòng Nam Cung Diệu hết sức vui mừng, thật không thể bỏ qua công lao của vợ yêu, sinh hai đứa bé ngoan.

“Em gái rất nghe lời anh trai nói có đúng hay không? Đi, anh trai kêu ông nội mua rất nhiều đồ ăn cho Lâm Lâm để xin lỗi được không?" Nam Nam biết rõ nghược điểm của Lâm Lâm, chính là em gái hết sức tham ăn, mỹ thực trước mặt, cái gì cũng nói được.

“OK, cố gắng biểu hiện nhé ông nội, nhất định phải mua món ngon nhất, mẹ đã nói đầu bếp cấp quốc gia có thể làm ra một tay thức ăn ngon, Lâm Lâm rất thích ăn đồ ăn Trung quốc, thức ăn ngoại quốc ăn không ngon a!"

Lâm Lâm trực tiếp đề cập tới đầu bếp cấp quốc gia, lúc ấy Nam Cung Vân liền vội vàng cầm lấy điện thoại di động đặt bữa ăn, chỉ cần cháu gái chịu ở lại, cái gì cũng nói được, vả lại ông cũng có tiền.

Mà hai người Nam Nam và Lâm Lâm chạy về phía phòng.

“Anh, ở đây thật đẹp." Lâm Lâm giật mình nhìn xem thiết kế trong phòng.

“Em gái, tình huống bên kia thế nào rồi?" Nam Nam hỏi.

“Anh, mẹ và cha rất tốt, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm cùng nhau ngủ, bọn họ đã tốt lắm rồi, có phải kế hoạch của chúng ta cũng không cần áp dụng nữa hay không?"

Lâm Lâm tò mò hỏi, thì ra con bé liên tục bí mật quan sát nhất cử nhất động của cha và mẹ, bọn trẻ chỉ hy vọng ba mẹ đều vui vẻ, đây chính là hy vọng của chúng.

“Uh, kế hoạch tạm dừng, quan sát rồi nói sau." Nam Nam cười nói, cái kết quả này cậu rất hài lòng.

Mộ Hi là đi theo ông nội Lãnh học võ, cô học rất nghiêm túc, bởi vì cô phát hiện cô giởi võ sẽ không bị người khi dễ, hơn nữa còn có thể bắt nạt người khác, hắc hắc...

“Đứa bé, hôm nay con và ta trở về nhà cũ một chuyến đi." Lãnh Ưng nghĩ thầm: Có một số việc, nhất định là phải trở về xử lý.

“Được, ông nội." Mộ Hi nhu thuận đáp ứng, sau cơm trưa, cô và ông nội trở về nhà cũ, chính là căn nhà ba tầng nhỏ Lãnh Đông theo dõi Mộ Hi đến, chỗ đó chính là nơi vài chục năm Lãnh Ưng luôn ở.

Không biết như thế nào, mỗi lần Mộ Hi bước vào nhà này tòa nhà này, trong lòng cũng có cảm giác bồi hôig, nói không ra có gì không tốt, nhưng đều cảm thấy hết sức hoảng sợ.

“Đứa bé, con ra phòng khách ngồi trước." Lãnh Ưng kêu Mộ Hi đi tới phòng khách, mà ông lại đia sang ngõ khác, tiện tay đóng cửa lại, ai ngờ, ông nội Lãnh đi hơn một giờ, Mộ Hi từ từ ngủ thiếp đi.

Lãnh Ưng từ ngõ đi ra, thấy Mộ Hi ngủ thiếp đi, mà trên người cô có cô gái ngồi, cô ta cúi đầu, mặc một thân váy liền màu trắng, bởi vì cúi đầu, tóc che đi cả khuôn mặt.

Mặc dù là không thấy rõ lắm mặt của cô ta, nhưng Lãnh Ưng đã đoán được cô ta là ai, đôi tay trắng bệch kia, nói cho Lãnh Ưng cô gái này là Lãnh Tuyết, vì sao Lãnh Ưng muốn trở về làm ít chuyện, bởi vì ông phát hiện gần đây, tính cách Mộ Hi thay đổi rất lớn, cho nên ông lo lắng Lãnh Tuyết ảnh hưởng đến Mộ Hi.

Mà vừa rồi ở trong ngõ hẻm có một cái kính tổ truyền, mặc dù là tổ truyền, nhưng Lãnh Ưng không hề mang theo, liên tục thờ cũng ở trong linh vị, bởi vì mắt kính này rất bình thường, còn bị gãy một chân, cho nên coi như là ném ở trên đường cũng sẽ không có người đến lấy, cho nên luôn đựt ở trong ngõ.

Kỳ thật, đây là một bộ kính âm dương, chiếc kính này giống như đã truyền qua 13 thế hệ, nghe nói người có chiếc kính sớm nhất là tổ tiên nhà họ Lãnh, vị tổ tiên này là một vị đạo nhân mao sơn, về sau không biết vì nguyên nhân, hoàn tục, còn thành gia lập nghiệp, editor mèo hoang cho nên này kính này luôn được truyền xuống.

Lãnh Ưng nghe người ta độn đại, vị tổ tiên này đã từng có một người sư muội, chính là học vu thuật, hiệu danh Nữ Vu (bà đồng), bởi vì nhìn thấy sư huynh hoàn tục, hơn nữa còn kết hôn.

Vì vậy, Nữ Vu này cũng muốn hoàn tục, không nghĩ tới chính là, sư phụ có nói, chỉ có tìm được người đàn ông nguyện ý chết vì cô, thì mới có thể hoàn tục, cho nên Nữ Vu này liền xuống núi, hơn nữa còn tìm được chính người đàn ông mình yêu, không nghĩ tới chính là, sau khi người đàn ông này có được Nữ Vu, thế nhưng lại bỏ đi cùng người khác, cho nên Nữ Vu này cả đời không thể hoàn tục được, bởi vì cô không có tìm được người đàn ông toàn tâm toàn ý đi trả giá vì mình, cho nêncô chỉ bơ vơ hết sống quãng đời còn lại.

Nhưng ngoài ý muốn, người đàn ông lừa gạt cô, cũng không có được kết cục tốt, nghe nói người gia tộc người đàn ông này bị nguyền rủa đời đời, chỉ cần phụ nữ gả vào nhà hắn thì sau khi sinh con xong, người nữ nhất định phải chết, vì saophải là sinh xong thì mới có thể bị nguyền rủa? Bởi vì không sinh con liền không có cách nào nối dõi tông đường, như vậy Nữ Vu liền không có cách nào đời đời trừng phạt bọn họ, cho nên chỉ cần bọn họ có con cháy, sẽ lọt vào trừng phạt, hơn nữa mỗi đời chỉ đi nguyền rủa một người đàn ông, ví dụ anh em nhiều, thì mục tiêu chính là ai yêu sâu nhất, người đó chính là đối tượng bị nguyền rủa!

Lãnh Ưng lo lắng cháu gái bởi vì chậm chạp không thể báo thù, cừu hận trở nên càng lớn hơn, nghe nói người đã chết, nếu mà bị người hại chết hoặc là chết oan, nếu như không thể báo thù, ác tâm trong lòng bọn họ sẽ càng ngày càng sâu, có thể từ từ quỷ biến thành lệ quỷ, cho nên Lãnh Ưng lo lắng, Tuyết nhi thiện lương, sẽ biến thành lệ quỷ, sát sinh lung tung, đương nhiên đây là tính toán xấu nhất của Lãnh Ưng!

Mặc dù Lãnh Tuyết là cháu gái ruột của ông, nhưng là dù sao cô đã chết rồi, cũng không thể bởi vì người chết mà lại đi hại người sống, cho nên Lãnh Ưng chuẩn bị chiếc kính tổ truyền này nên, hy vọng trước mắt có thể bảo vệ đứa bé thiện lương, thông qua khoảng thời gian này ở cùng Mộ Hi, Lãnh Ưng phát hiện Mộ Hi là đứa bé lương thiện, hơn nữa còn có lòng hiệp nghĩa.

Lãnh Ưng lo lắng cháu gái của mình lợi dụng cô thiện lương mà khống chế được cô, cho nên ông tình nguyện lựa chọn đeo kính, bởi vì cần dũng khí rất lớn, đeo kính này lên sẽ thấy một vài điều rất dọa người, bộ dáng hết sức khủng bố, số thứ ngươi thương không thể nhìn thấy, ông lại có thể thấy, giống như lúc này Lãnh Tuyết đang ngồi ở đối diện Mộ Hi, không nhúc nhích nhìn Mộ Hi ngủ say.

Tuyết nhi, cảm giác được có người đến gần, ngẩng đầu.

Gương mặt này tỏ ra có chút sưng vù, không có có một tia co dãn, còn có mấy phần cứng ngắc, giống nhu miếng thiệt trong tủ lạnh xuất hiện một tầng còn trắng, tuy rằng chỉ liếc mắt một cái, trong lòng đã phát rét.

Mặc dù là hết sức đáng sợ, nhưng Lãnh Ưng không sợ hãi, ông rất khổ sở, không nghĩ tới lại gặp mặt cháu gái mình trong tình huống này, trước kia ở Tuyết nhi ở trong mộng đều rất đẹp, không nghĩ tới lúc thật sự nhìn thấy cô, sẽ là? Khó trách Lãnh Tuyết không đi.

Tuyết nhi thấy trong mắt Lãnh Ưng có sự trìu mến, đây là ông nội của cô, nhưngông nội còn sống, mà cô đã chết! Hơn nữachết thảm như vậy, tại sao người tốt trên đời lại không có kết cục tốt, từ nhỏ đến lớn Tuyết nhi không bắt nạt người, chỉ có bị bắt antj, suy nghĩ một chút, vì sao khi sống bị người khi dễ, đã chết còn muốn nén giận?

“Đứa bé?" Lãnh Ưng nhìn Tuyết nhi, không biết cô đang suy nghĩ gì? Dù sao cũng là hai cách âm dương, ông vẫn rất cẩn thận gọi một tiếng.

Đầu Tuyết nhi hết sức cứng ngắc nhìn sang bên cạnh, kỳ thật, vì sao bộ dạng Tuyết nhi biến thành như vậy, đó là bởi vì lúc cô sắp chết bị Âu Dương Hàn dùng sức đụng đầu vào tường , gương mặt bị hủy dung, còn sưng vù!

Tuyết nhi, không nghĩ tới ông nội có thể thấy cô, trên mặt của cô lộ ra tia kỳ lạ, nhưng rất nhanh lại trở nên có chút dữ tợn, trong lòng Lãnh Ưng chợt lạnh, một cỗ khí lạnh lan tràn xung quanh, Lãnh Ưng có dự cảm xấu, bởi vì ánh mắt vừa rồi kia đã hoàn toàn rung động ông, đó là một loại ánh mắt không oán độc, Lãnh Ưng cảm giác nhiệt độ xung quanh hoàn toàn chậm lại, giống như là băng tuyết bao phủ, loại cảm giác này rất khó chịu, làm cho Lãnh Ưng không khỏi nổi cả da gà, nhưng đúng lúc này, Lãnh Tuyết đột nhiên bay đi.

Lãnh Ưng dùng sức nhéo mình một tý, đây có phải là mộng hay không? Ông có loại cảm giác sinh ra ảo giác, đến cùng là thật hay giả, vì vậy, ông lại đuổi theo.

Khéo chính là, lúc này, có một người phụ nữ đi giày cao gót qua, Lãnh Ưng biết cô ta, là hàng xóm của ông.

Không thể tin được chính là, Lãnh Tuyết đặt hai tay lên bờ vai người phụ nữ, một đôi chân trắng bệch còn hạ xuống chân người phu nữ, thật giống như là muốn khống chế người phụ nữ kia mang cô đi tới nơi mình muốn

.

Nam dương nữ âm, phụ nữ vốn là có âm khí nặng, vốn hẳn nên làm đến nơi đến chốn, chỉ có chân tiếp xúc với đất thì mới có thể đón khí, như vậy sẽ an toàn, nhưng bây giờ phụ nữ rất thích mang giày cao gót, cho nên hết sức dễ dàng bị thứ không sạch sẽ dựa vào, kỳ thật, những thứ này đều là bà nội Lãnh Ưng nói.

Lãnh Tuyết thấy ông nội đuổi theo, chuẩn bị rời đi, bởi vì bây giờ người phụ nữ kia là thế thân của cô, bởi vì là ban ngày, cô chỉ có thể mượn người, mình mới có thể tùy ý rời đi.

“Không cần, Tuyết nhi, con là đứa bé ngoan, con sẽ không hại người?" Lãnh Ưng bất lực nhìn Lãnh Tuyết, nhưng người phụ nữ kia vẫn đi thằng về phía trước, Lãnh Ưng bất đắc dĩ, chỉ có mắt kính này, đến cùng có ích lợi gì? Nhìn thấy những thứ này, còn không bằng không cần trông thấy, bởi vì chính mình hoàn toàn bất lực!

“Gia gia, ông ở đây làm gì?" Mộ Hi tỉnh ngủ, thấy cửa lớn mở, vì vậy chuẩn bị đi đóng, nhưng thấy ông nội Lãnh đứng ở ngoài cửa.

“Ta ra ngoài một chút!" Lãnh Ưng vô lực nói.

“Ông nội, ông làm sao vậy? Vì sao nhìn khổ sở như vâỵ? Không phải bởi vì Vũ Hàn ngủ thiếp đi chứ?" Mộ Hi lo lắng hỏi, trước kia ông nội rất có tinh thần, giờ phút này bộ dáng nhìn xem hết sức lo lắng.

“Đứa bé, không có vấn đề gì, khóa cửa lại, chúng ta đi thôi." Lãnh Ưng nói, trời đã không sớm, nên nhanh rời đi, phải nghĩ biện pháp!

“Vâng." Mộ Hi ngoan ngoãn khóa chặt cửa, nhìn thấy ông nội đe một chiếc kính, chẳng qua đã bị hỏng.

“Ông nội, hôm nào con đưa ông một chiếc kính mới." Mộ Hi cười nói.

“Đứa bé, mặc dù chiếc kính này đã bị hỏng nhưng mà, đây là thứ nhà họ Lãnh truyền xuống qua từng thế hệ, cho nên ta muốn tiếp tục truyền xuống." Lãnh Ưng nhìn Mộ Hi nói, đứa nhỏ trước mắt rất đơn thuần, mong Tuyết nhi sẽ không làm thương tổn con bé.

“A, kvậy ông nội phải giữ thật thốt, vô cùng có ý nghĩa." Mộ Hi nói.

Mộ Hi và ông nội Lãnh về đến nhà đã rất trễ, Lãnh Ưng trở lại chỗ ở của Lãnh Đông, Mộ Hi trở lại dinh thự nhỏ của cô.

*******

Âu Dương Hàn nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, hắn ta bắt đầu sợ hãi, bởi vì Lãnh Tuyết tìm đến hắn ta báo thù, hắn ta đã tìm nhiều pháp sư, đều nói lúc này là thiên mệnh không thể trái lại, cũng không chịu nói thứ gì khác.

Hắn ta nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, trong lúc mơ mơ màng màng liền ngủ mất, trong mộng hắn ta mơ thấy Lãnh Tuyết, ánh mắt của cô mở ra, căn bản cũng không thấy rõ ngũ quan lắm, giống như một vỏ cây, trong ánh mắt còn nhỏ giọt máu, đồng tử cô mở to, trừng mắt nhìn Âu Dương Hàn, thống khổ thét chói tai.

“Tại sao anh lại giết tôi? Vì sao? Vì sao? Trả lại mạng cho tôi, trả lại mạng cho tôi..."

“Cút ngay, cút ngay, không nên tới đây, không nên tới đây..."

Âu Dương Hàn kinh hoàng khiếp sợ kêu, thân thể không khỏi lui về phía sau.

Cô trợn tròn mắt căm tức nhìn Âu Dương Hàn, đột nhiên miệng mở lớn, máu tươi từ trong miệng chảy ra, cô liên tục quỳ rạp trên mặt đất, bởi vì nửa người dưới của cô đã bị những người đàn ông kia tàn phá không đứng nổi, cô duỗi ngón tay tthật dài từ từ bò tiến tới gần Âu Dương Hàn, mỗi nơi cô bò qua đều để lại dấu vết ,máu tươi, còn có dấu tay thật dài.

“Để mạng lại, để mạng lại, để mạng lại..."

Lãnh Tuyết như con rắn trườn tới gần Âu Dương Hàn, một phát bắt được cổ chân của hắn, lập tức một luồng khí lạnh từ trên chân lan tràn đến toàn thân, Âu Dương Hàn bị hù dọa đá văng Lãnh Tuyết ra, sau đó liều mạng chạy ra bên ngoài, xung quanh đều đen tối , hắn ta không dám xoay người, chỉ ra sức chạy, chạy, chạy...

“A - -" đột nhiên, Âu Dương Hàn hụt chân, ngã vào vực sâu vạn trượng, ngay khi hắn ngã vào vực sâu vạn trượng, hắn ta cũng từ trên giường rớt xuống, ngã mạnh trên mặt đất, hắn ta mở choàng hai mắt, nhìn chung quanh một chút, thì ra là phòng của mình, thì ra là mơ, thật là dọa người, lau mồ hôi đầy đầu, chuẩn bị đi rửa mặt, mới vừa muốn đứng lên, chân vừa dùng lực, đau quá, nhấc đồ ngủ lên nhìn, trên cổ chân có một dấu tay màu đen.

Làm sao có thể? Đây chẳng qua là cơn ác mộng, làm sao lạicó dấu tay?

Âu Dương Hàn bị hù dọa, nhìn chung quanh một chút, chẳng lẽ cô ta thực đến đây? Cô ta đến lấy mạng, người phụ nữ kia đến báo thù !

Hắn ta vội vàng lấy bùa bình an mà pháp sư cho nắm trong bàn tay, còn lấy ra một chút bùa chú cuống quít dán ở trong phòng, hy vọng có thể có tác dụng.

Trở lại sô pha, không thể tin được giấc mộng vừa rồi là thật, vì vậy, lại nhấc ống quần lên xem lần nữa, cái dấu tay vẫn còn ở đấy.

Hắn ta dụi mắt, lại nhắm lại, nhất định không phải là thật, nhất định không phải là thật, một lát sau lại mở mắt ra, nhìn thấy dấu ấn vẫn còn, trong lòng nhất thời trút giận, lần này mình chạy không thoát, người phụ nữ kia sẽ không bỏ qua cho hắn ta!
Tác giả : Hi Vũ Yên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại