Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Chương 156-1: Âm dương lẫn lộn (1)
Thật ra thì, thời điểm Khang Hân bước vào, Nam Cung Diệu và Mộ Hi đã tỉnh rồi, bọn họ vẫn len lén nhìn từ trong khe cửa, bởi vì dáng vẻ của Nam Nam như đã có dự tính trong lòng, khiến Nam Cung Diệu tin năng lực xử lý của Nam Nam, nên quyết định cho con trai một cơ hội biểu hiện, không ngờ, lời Nam Nam nói, khiến Nam Cung Diệu và Mộ Hi ở phòng trong đều rất bất ngờ, làm sao con trai biết đứa nhỏ trong bụng Khang Hân không phải của anh, bởi vì Nam Nam chưa từng nói dối, đây là Mộ Hi vẫn luôn tự hào.
“Nam Nam, cháu đừng nói bậy, làm sao đứa bé trong bụng dì Khang không phải của con chứ?" Nam Cung Vân bắt đầu có chút ngồi không yên.
“Vậy phải hỏi dì Khang, dì có dám thề đứa bé trong bụng dì là của cha hay không? Hay là chúng ta đến bệnh viện làm giám định, bây giờ y học rất phát triền, con tin bác sĩ nhất định có biện pháp." Nam Nam tự tin nói.
“. . . . . ." Khang Hân hoàn toàn choáng váng.
“Người phụ nữ hèn hạ này, dì thừa dịp cha tôi uống rượu say cưỡng bức cha, cha tôi uống rượu say, căn bản không biết dì là ai? Nam Nam rất thông cảm với dì, bởi vì dì chỉ là thế thân của mẹ, bởi vì cha chỉ là coi dì là mẹ, mới có thể cùng dì, nếu không, dựa vào dì, căn bản không có tư cách lên giường cha tôi!" Nam Nam càng nói càng tức và phẫn nộ, bởi vì chính vì người phụ nữ ghê tởm này làm hại cả nhà bọn họ đến bây giờ không được đoàn viên.
“Nam Nam, làm sao con biết điều này?" Nam Cung Vân không thể tin được nhìn Nam Nam, giờ phút này ông tin tưởng lời Nam Nam nói, bởi vì nét mặt Khang Hân đã nói cho ông biết đáp án, chỉ là tại sao đứa bé nhỏ như vậy biết những thứ này, dựa vào hiểu biết của ông với con trai, Diệu Nhi sẽ không nói với con trai những điều này, càng sẽ không nói với bất kỳ ai, cho nên Nam Nam biết được?
“Bởi vì cha con liên tâm, xin hỏi ông nội, lý do này đủ hài lòng chưa?" Nam Nam bình tĩnh nói.
“Nam Nam, ông nội tin cháu." Nam Cung Vân thất vọng nhìn Khang Hân.
“Tại sao cô gạt tôi? Tôi nhìn cô lớn lên, làm tôi quá thất vọng! Cô đi đi, tôi không muốn gặp lại cô!" Nam Cung Vân phất tay một cái, ý bảo Khang Hân rời đi, cũng vì đây là Khang Hân, nếu như đổi lại là người khác, Nam Cung Vân sẽ không như vậy, bởi vì ông quan hệ nhiều đời với nhà họ Khang, ông cũng không tiện nói gì!
Khang Hân khóc chạy đi, Nam Cung Diệu từ bên trong đi ra, anh vỗ tay.
“Không hổ là con cha, bình tĩnh, trầm ổn, có suy nghĩ." Nam Cung Diệu ôm con trai cười ha ha.
“Cha, thiếu truyện cười rồi!" Nam Nam được cha khen, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, biết xấu hổ rồi, lúc này cậu giống một đứa trẻ, vừa rồi Nam Nam giống như là thám tử Conan, tra hỏi đéến mức Khang Hân không nói tiếp được.
“Con trai, con không làm thám tử thật đáng tiếc! Nhưng mà thật sự là cha con liền tâm sao?" Nam Cung Diệu vẫn không tin là cha con liền tâm, làm sao cậu biết anh uống say chứ? Làm sao biết anh nhìn Khang Hân thành Mộ Hi? Suy nghĩ của đứa nhỏ này quả thực là kỳ tích, Nam Cung Diệu bái phục.
“Cha, Nam Nam sẽ không làm thám tử, bởi vì Nam Nam phải thừa kế sự nghiệp của cha, tương lai Nam Nam phải làm tiểu tà ma, phát huy sự nghiệp của cha."
“Con trai ngoan, có chí khí, cha yên tâm rồi." Nam Cung Diệu vui vẻ một tay ôm Nam Nam đi lên.
“Cha, thả con xuống, con là nam tử hán, con là người lớn. . . . . ." Nam Nam xấu hổ nói, bởi vì mình lớn như vậy, còn bị cha ôm, rất kỳ cục!
“Con lớn hơn nữa, cũng là con cha." Nam Cung Diệu lại hôn Nam Nam một cái, đứa nhỏ này quá được lòng anh, quả thực là một bảo vật, dĩ nhiên Mộ Hi và Lâm Lâm cũng thế.
“Ông nội, cứu cháu, cha là đàn ông, còn hôn cháu." Nam Nam cười ha ha gọi ông nội cứu cậu.
“Cháu ngoan của ông, không chỉ cha cháu hôn cháu, ông nội cũng muốn hôn cháu." Nói xong Nam Cung Vân đi lên chính là một miệng.
“A —— mẹ, mẹ cứu con, bất lịch sự a!" Nam Nam kêu to, Mộ Hi ở một bên cười đến eo cũng không thẳng lên được, ai ngờ một câu mẹ của Nam Nam, vốn là Nam Cung Vân cũng đang cười, chợt nghiêm mặt.
“Nam Nam, cô ta không phải mẹ cháu."
“Ông nội, cô ấy chính là mẹ cháu, mẹ Mộ Hi, ông trời chê mẹ cháu trước kia xấu xí, cho nên biến thành bộ dáng bây giờ!" Nam Nam bất đắc dĩ nói.
“Hồ đồ, biến cái gì? Cháu tưởng rằng ảo thuật?" Nam Cung Vân nói.
“Ông nội không tin rất bình thường, về sau Nam Nam sẽ nói cho ông nội chuyện gì xảy ra." Nam Nam tự tin nói.
“Nam Nam cùng ông nội về nhà, đây là một yêu nữ, ông nội lo các cháu cũng mê muội rồi!" Nam Cung Vân lo lắng kéo Nam Nam chuẩn bị rời đi.
“Vậy cũng tốt, cha, mẹ, con ở cùng ông nội vài ngày trước, bồi ông nội, nhớ con thì gọi điện thoại cho con, em gái bye bye." Nam Nam trở về phòng mang balo, sau đó ngoan ngoãn đi cùng ông nội.
Thật ra thì, Nam Cung Vân không phản đối con trai tìm phụ nữ, chỉ cần đừng đùa với lửa là được, bình thường ông không can thiệp cuộc sống riêng của con trai, đàn ông mà! Có đôi khi cần xả stress, mà phương pháp này rất tốt, nên ông muốn mang Nam Nam đi, những thứ khác ông cũng liền mắt nhắm mắt mở!
Lãnh Đông đi đón ông nội tới đây ở, ai ngờ đụng phải Lãnh Huyết, chính là em họ của anh, Lãnh Huyết lớn hơn Lãnh Tuyết, nên Lãnh Tuyết phải gọi là anh họ.
“Mẹ nó, anh chính là Đông Tử khi còn bé luôn khi dễ em, mấy năm này chết ở đâu? Anh không biết chúng ta vẫn luôn tìm anh?" Lãnh Huyết cười như không cười nói, bởi vì ông nội Lãnh ở bên cạnh, thời điểm anh ta nói chuyện, ông nội vẫn sẽ lặng lẽ ở một bên uống trà quan sát.
“Anh vẫn không có buông tha tìm các người, nhưng mà, vẫn không có tin tức, anh cho là sẽ không còn được gặp lại tên tiểu tử thúi này nữa! Để anh xem một chút, bây giờ vẫn là bộ dáng lúc bé, trắng giống như cương thi!" Lãnh Đông đồng cảm lắc đầu một cái, khóe miệng còn len lén cười, tiểu tử này từ nhỏ đã trắng, còn trắng hơn con gái.
“!@#$%$@, anh, anh có biết không, những cô gái kia, em vừa hôn họ, họ chỉ lo em uống máu họ, cảm xúc buồn bực kia, rất ảnh hưởng tâm tình!" Lãnh Huyết buồn bực nói.
“Anh hiểu, ai bảo bộ dáng em trắng như vậy, không bằng anh đề cử cho em mấy bộ mỹ phẩm dưỡng đen da?" Lãnh Đông cười cũng không cười nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Mẹ nó, mỹ phẩm dưỡng đen da cái gì? Người ta chỉ bán mỹ phẩm dưỡng trắng da, nào có đen!"
“Bên ngoài không có, chỉ anh có, đại lý duy nhất, không bán bên ngoài." Lãnh Đông dường như không nhịn được cười lớn hơn.
“Anh, anh chính là bộ dáng lúc bé, luôn khi dễ em, nói cho anh biết, hiện tại em là người lớn, sẽ không bị anh khi dễ nữa, trêu chọc em, em sẽ thật sự giáo huấn anh, nhiều năm như vậy hai anh em không luyện một chút, tay cũng đã ngứa rồi, không bằng hôm nay chúng ta liền bàn luận một chút?" Hai mắt Lãnh Huyết sáng lên, bởi vì từ nhỏ hai người họ đã luyện võ cùng nhau, người tập võ gặp mặt liền muốn bàn luận.
“Được, anh đang muốn kiểm tra võ công của em thế nào, ộng nội, ông làm trọng tài." Lãnh Đông cũng là hai mắt sáng lên, anh kêu ông nội ra ngoài.
Lãnh Ưng ở một bên nhìn hai người bọn họ đùa nhau, trong lòng rất vui mừng, Đông Nhi của ông vẫn là bộ dáng lúc bé, thích nói thích cười, thật ra thì, cũng không phải như vậy, những năm này, Lãnh Đông ít nói, lãnh khốc vô tình, mặc dù dáng vẻ không tệ, nhưng mỹ nữ sợ không dám đến gần, chủ yếu là do anh vẫn cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nhưng bây giờ trong lòng anh thật sự có một cô gái, chính là Mộ Đồng, gần đây hai người phát triển rất thuận lợi, thì ra Mộ Đồng lúc mười hai tuổi năm ấy cũng đã thích Lãnh Đông, những năm này vẫn đè nén, không có biểu lộ, cho tới bây giờ trong lòng Lãnh Đông từ từ cũng có cô, hai người mới vừa bắt đầu thành quan hệ yêu đương.
Lãnh Huyết cho rằng những năm này không có ai dạy võ công cho Lãnh Đông, khẳng định đã lùi bước, ai biết sau mấy chiêu, anh ta đã mồ hôi đầm đìa, không ngờ anh ta còn dùng chân truyền của ông nội Lãnh, nếu đánh không lại Lãnh Đông, rất không cam tâm, luôn muốn xoay chuyển cục diện, kết quả càng chật vật hơn.
“Anh, nói cho em, anh học với ai, thế nào càng ngày càng lợi hại, em còn dùng chân truyền của ông nội. Tại sao đánh không lại anh?" Lãnh Huyết không cam lòng hỏi.
“Anh vẫn chưa quên tuyệt học của Lãnh môn, năm đó thời điểm chạy trốn, trên người anh vẫn mang theo Võ Công Bí Tịch, cho nên anh không hề từ bỏ, vẫn tự mình học, cho nên đến bây giờ anh đã lĩnh ngộ tất cả mọi thứ trong bí tịch." Lãnh Đông nghiêm túc nói.
“Em bội phục, bội phục." Lãnh Huyết chắp hai tay nói.
“Huyết, anh muốn đưa ông nội đến chỗ anh, em cũng đi cùng chứ?" Lãnh Đông hỏi.
“Em thu hồi lời bội phục anh vừa rồi, khi còn bé tổn thương em, hiện tại anh còn như vậy, em rất tức giận, Huyết cái gì? Gọi rất buồn nôn, anh em là đàn ông, không phải Tuyết Nhi, anh có thể gọi hai người chúng em tách ra không, Lãnh Tuyết anh có thể gọi Tuyết Nhi, nhưng em, không thể, mặc dù em tên Lãnh Huyết, không cho phép anh gọi em là Huyết, nếu không em sẽ uống sạch máu của anh." (Trong tiếng Trung Huyết và Tuyết cách đọc đồng âm với nhau)
Lãnh Huyết giận dữ nói, dầu gì hiện tại anh chính là sếp thứ hai, nói là sếp thứ hai, thật ra thì giống như người đứng đầu, Lãnh Ưng chuyện gì cũng không quản, vẫn ở Trung Quốc, chuyện bên Mĩ đều do Lãnh Huyết quản, chớ nhìn anh ta rất trắng, giống như không khỏe mạnh, thật ra thì ở bên Mĩ có một tên gọi chính là: Thi Vương, đừng xem hiện tại rất cởi mở, một khi độc ác lên liền không phải là người, cho nên người bên ngoài mới có thể gọi anh ta là Thi Vương.
“Máu của anh uống không ngon, anh sợ độc chết em!" Lãnh Đông cười ha ha.
“Ông nội, ông thật muốn qua sao? Ông và cháu về Mỹ đi?"
“Huyết, ông không về Mỹ, bên kia cháu quản lý ông rất yên tâm, ông ở lại còn chuyện chưa hoàn thành, hôm nay cháu trở về, hai chúng ta đều ở đây không được, sẽ xảy ra chuyện." Lãnh Ưng phân tích nói.
“Ông nội, ông làm tổn thương cháu quá! Đừng gọi cháu là máu, rất khó nghe!" Lãnh Huyết vào trong phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Mĩ.
“Ông nội, cháu về trước, có chuyện gọi điện thoại liên lạc, nói không chừng ngày nào đó cháu sẽ trở về nữa." Lãnh Huyết đi tới, Lãnh Đông cùng ông nội cũng trở về chỗ của Lãnh Đông.
Tại sao Lãnh Ưng dứt khoát rời khỏi tòa nhà cũ kia như vậy, những năm này, chỉ cần ở Trung Quốc, ông vẫn ở chỗ kia, thế nhưng bây giờ ông là vì Mộ Hi, bởi vì ông còn phải gọi Mộ Hi tập võ, bởi vì biết Mộ Hi có con, cũng là thương cô mỗi ngày ngồi xe đến đó cực khổ, cho nên liền theo Lãnh Đông tới nơi ở của cháu trai.
“Nam Nam, cháu đừng nói bậy, làm sao đứa bé trong bụng dì Khang không phải của con chứ?" Nam Cung Vân bắt đầu có chút ngồi không yên.
“Vậy phải hỏi dì Khang, dì có dám thề đứa bé trong bụng dì là của cha hay không? Hay là chúng ta đến bệnh viện làm giám định, bây giờ y học rất phát triền, con tin bác sĩ nhất định có biện pháp." Nam Nam tự tin nói.
“. . . . . ." Khang Hân hoàn toàn choáng váng.
“Người phụ nữ hèn hạ này, dì thừa dịp cha tôi uống rượu say cưỡng bức cha, cha tôi uống rượu say, căn bản không biết dì là ai? Nam Nam rất thông cảm với dì, bởi vì dì chỉ là thế thân của mẹ, bởi vì cha chỉ là coi dì là mẹ, mới có thể cùng dì, nếu không, dựa vào dì, căn bản không có tư cách lên giường cha tôi!" Nam Nam càng nói càng tức và phẫn nộ, bởi vì chính vì người phụ nữ ghê tởm này làm hại cả nhà bọn họ đến bây giờ không được đoàn viên.
“Nam Nam, làm sao con biết điều này?" Nam Cung Vân không thể tin được nhìn Nam Nam, giờ phút này ông tin tưởng lời Nam Nam nói, bởi vì nét mặt Khang Hân đã nói cho ông biết đáp án, chỉ là tại sao đứa bé nhỏ như vậy biết những thứ này, dựa vào hiểu biết của ông với con trai, Diệu Nhi sẽ không nói với con trai những điều này, càng sẽ không nói với bất kỳ ai, cho nên Nam Nam biết được?
“Bởi vì cha con liên tâm, xin hỏi ông nội, lý do này đủ hài lòng chưa?" Nam Nam bình tĩnh nói.
“Nam Nam, ông nội tin cháu." Nam Cung Vân thất vọng nhìn Khang Hân.
“Tại sao cô gạt tôi? Tôi nhìn cô lớn lên, làm tôi quá thất vọng! Cô đi đi, tôi không muốn gặp lại cô!" Nam Cung Vân phất tay một cái, ý bảo Khang Hân rời đi, cũng vì đây là Khang Hân, nếu như đổi lại là người khác, Nam Cung Vân sẽ không như vậy, bởi vì ông quan hệ nhiều đời với nhà họ Khang, ông cũng không tiện nói gì!
Khang Hân khóc chạy đi, Nam Cung Diệu từ bên trong đi ra, anh vỗ tay.
“Không hổ là con cha, bình tĩnh, trầm ổn, có suy nghĩ." Nam Cung Diệu ôm con trai cười ha ha.
“Cha, thiếu truyện cười rồi!" Nam Nam được cha khen, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, biết xấu hổ rồi, lúc này cậu giống một đứa trẻ, vừa rồi Nam Nam giống như là thám tử Conan, tra hỏi đéến mức Khang Hân không nói tiếp được.
“Con trai, con không làm thám tử thật đáng tiếc! Nhưng mà thật sự là cha con liền tâm sao?" Nam Cung Diệu vẫn không tin là cha con liền tâm, làm sao cậu biết anh uống say chứ? Làm sao biết anh nhìn Khang Hân thành Mộ Hi? Suy nghĩ của đứa nhỏ này quả thực là kỳ tích, Nam Cung Diệu bái phục.
“Cha, Nam Nam sẽ không làm thám tử, bởi vì Nam Nam phải thừa kế sự nghiệp của cha, tương lai Nam Nam phải làm tiểu tà ma, phát huy sự nghiệp của cha."
“Con trai ngoan, có chí khí, cha yên tâm rồi." Nam Cung Diệu vui vẻ một tay ôm Nam Nam đi lên.
“Cha, thả con xuống, con là nam tử hán, con là người lớn. . . . . ." Nam Nam xấu hổ nói, bởi vì mình lớn như vậy, còn bị cha ôm, rất kỳ cục!
“Con lớn hơn nữa, cũng là con cha." Nam Cung Diệu lại hôn Nam Nam một cái, đứa nhỏ này quá được lòng anh, quả thực là một bảo vật, dĩ nhiên Mộ Hi và Lâm Lâm cũng thế.
“Ông nội, cứu cháu, cha là đàn ông, còn hôn cháu." Nam Nam cười ha ha gọi ông nội cứu cậu.
“Cháu ngoan của ông, không chỉ cha cháu hôn cháu, ông nội cũng muốn hôn cháu." Nói xong Nam Cung Vân đi lên chính là một miệng.
“A —— mẹ, mẹ cứu con, bất lịch sự a!" Nam Nam kêu to, Mộ Hi ở một bên cười đến eo cũng không thẳng lên được, ai ngờ một câu mẹ của Nam Nam, vốn là Nam Cung Vân cũng đang cười, chợt nghiêm mặt.
“Nam Nam, cô ta không phải mẹ cháu."
“Ông nội, cô ấy chính là mẹ cháu, mẹ Mộ Hi, ông trời chê mẹ cháu trước kia xấu xí, cho nên biến thành bộ dáng bây giờ!" Nam Nam bất đắc dĩ nói.
“Hồ đồ, biến cái gì? Cháu tưởng rằng ảo thuật?" Nam Cung Vân nói.
“Ông nội không tin rất bình thường, về sau Nam Nam sẽ nói cho ông nội chuyện gì xảy ra." Nam Nam tự tin nói.
“Nam Nam cùng ông nội về nhà, đây là một yêu nữ, ông nội lo các cháu cũng mê muội rồi!" Nam Cung Vân lo lắng kéo Nam Nam chuẩn bị rời đi.
“Vậy cũng tốt, cha, mẹ, con ở cùng ông nội vài ngày trước, bồi ông nội, nhớ con thì gọi điện thoại cho con, em gái bye bye." Nam Nam trở về phòng mang balo, sau đó ngoan ngoãn đi cùng ông nội.
Thật ra thì, Nam Cung Vân không phản đối con trai tìm phụ nữ, chỉ cần đừng đùa với lửa là được, bình thường ông không can thiệp cuộc sống riêng của con trai, đàn ông mà! Có đôi khi cần xả stress, mà phương pháp này rất tốt, nên ông muốn mang Nam Nam đi, những thứ khác ông cũng liền mắt nhắm mắt mở!
Lãnh Đông đi đón ông nội tới đây ở, ai ngờ đụng phải Lãnh Huyết, chính là em họ của anh, Lãnh Huyết lớn hơn Lãnh Tuyết, nên Lãnh Tuyết phải gọi là anh họ.
“Mẹ nó, anh chính là Đông Tử khi còn bé luôn khi dễ em, mấy năm này chết ở đâu? Anh không biết chúng ta vẫn luôn tìm anh?" Lãnh Huyết cười như không cười nói, bởi vì ông nội Lãnh ở bên cạnh, thời điểm anh ta nói chuyện, ông nội vẫn sẽ lặng lẽ ở một bên uống trà quan sát.
“Anh vẫn không có buông tha tìm các người, nhưng mà, vẫn không có tin tức, anh cho là sẽ không còn được gặp lại tên tiểu tử thúi này nữa! Để anh xem một chút, bây giờ vẫn là bộ dáng lúc bé, trắng giống như cương thi!" Lãnh Đông đồng cảm lắc đầu một cái, khóe miệng còn len lén cười, tiểu tử này từ nhỏ đã trắng, còn trắng hơn con gái.
“!@#$%$@, anh, anh có biết không, những cô gái kia, em vừa hôn họ, họ chỉ lo em uống máu họ, cảm xúc buồn bực kia, rất ảnh hưởng tâm tình!" Lãnh Huyết buồn bực nói.
“Anh hiểu, ai bảo bộ dáng em trắng như vậy, không bằng anh đề cử cho em mấy bộ mỹ phẩm dưỡng đen da?" Lãnh Đông cười cũng không cười nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Mẹ nó, mỹ phẩm dưỡng đen da cái gì? Người ta chỉ bán mỹ phẩm dưỡng trắng da, nào có đen!"
“Bên ngoài không có, chỉ anh có, đại lý duy nhất, không bán bên ngoài." Lãnh Đông dường như không nhịn được cười lớn hơn.
“Anh, anh chính là bộ dáng lúc bé, luôn khi dễ em, nói cho anh biết, hiện tại em là người lớn, sẽ không bị anh khi dễ nữa, trêu chọc em, em sẽ thật sự giáo huấn anh, nhiều năm như vậy hai anh em không luyện một chút, tay cũng đã ngứa rồi, không bằng hôm nay chúng ta liền bàn luận một chút?" Hai mắt Lãnh Huyết sáng lên, bởi vì từ nhỏ hai người họ đã luyện võ cùng nhau, người tập võ gặp mặt liền muốn bàn luận.
“Được, anh đang muốn kiểm tra võ công của em thế nào, ộng nội, ông làm trọng tài." Lãnh Đông cũng là hai mắt sáng lên, anh kêu ông nội ra ngoài.
Lãnh Ưng ở một bên nhìn hai người bọn họ đùa nhau, trong lòng rất vui mừng, Đông Nhi của ông vẫn là bộ dáng lúc bé, thích nói thích cười, thật ra thì, cũng không phải như vậy, những năm này, Lãnh Đông ít nói, lãnh khốc vô tình, mặc dù dáng vẻ không tệ, nhưng mỹ nữ sợ không dám đến gần, chủ yếu là do anh vẫn cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nhưng bây giờ trong lòng anh thật sự có một cô gái, chính là Mộ Đồng, gần đây hai người phát triển rất thuận lợi, thì ra Mộ Đồng lúc mười hai tuổi năm ấy cũng đã thích Lãnh Đông, những năm này vẫn đè nén, không có biểu lộ, cho tới bây giờ trong lòng Lãnh Đông từ từ cũng có cô, hai người mới vừa bắt đầu thành quan hệ yêu đương.
Lãnh Huyết cho rằng những năm này không có ai dạy võ công cho Lãnh Đông, khẳng định đã lùi bước, ai biết sau mấy chiêu, anh ta đã mồ hôi đầm đìa, không ngờ anh ta còn dùng chân truyền của ông nội Lãnh, nếu đánh không lại Lãnh Đông, rất không cam tâm, luôn muốn xoay chuyển cục diện, kết quả càng chật vật hơn.
“Anh, nói cho em, anh học với ai, thế nào càng ngày càng lợi hại, em còn dùng chân truyền của ông nội. Tại sao đánh không lại anh?" Lãnh Huyết không cam lòng hỏi.
“Anh vẫn chưa quên tuyệt học của Lãnh môn, năm đó thời điểm chạy trốn, trên người anh vẫn mang theo Võ Công Bí Tịch, cho nên anh không hề từ bỏ, vẫn tự mình học, cho nên đến bây giờ anh đã lĩnh ngộ tất cả mọi thứ trong bí tịch." Lãnh Đông nghiêm túc nói.
“Em bội phục, bội phục." Lãnh Huyết chắp hai tay nói.
“Huyết, anh muốn đưa ông nội đến chỗ anh, em cũng đi cùng chứ?" Lãnh Đông hỏi.
“Em thu hồi lời bội phục anh vừa rồi, khi còn bé tổn thương em, hiện tại anh còn như vậy, em rất tức giận, Huyết cái gì? Gọi rất buồn nôn, anh em là đàn ông, không phải Tuyết Nhi, anh có thể gọi hai người chúng em tách ra không, Lãnh Tuyết anh có thể gọi Tuyết Nhi, nhưng em, không thể, mặc dù em tên Lãnh Huyết, không cho phép anh gọi em là Huyết, nếu không em sẽ uống sạch máu của anh." (Trong tiếng Trung Huyết và Tuyết cách đọc đồng âm với nhau)
Lãnh Huyết giận dữ nói, dầu gì hiện tại anh chính là sếp thứ hai, nói là sếp thứ hai, thật ra thì giống như người đứng đầu, Lãnh Ưng chuyện gì cũng không quản, vẫn ở Trung Quốc, chuyện bên Mĩ đều do Lãnh Huyết quản, chớ nhìn anh ta rất trắng, giống như không khỏe mạnh, thật ra thì ở bên Mĩ có một tên gọi chính là: Thi Vương, đừng xem hiện tại rất cởi mở, một khi độc ác lên liền không phải là người, cho nên người bên ngoài mới có thể gọi anh ta là Thi Vương.
“Máu của anh uống không ngon, anh sợ độc chết em!" Lãnh Đông cười ha ha.
“Ông nội, ông thật muốn qua sao? Ông và cháu về Mỹ đi?"
“Huyết, ông không về Mỹ, bên kia cháu quản lý ông rất yên tâm, ông ở lại còn chuyện chưa hoàn thành, hôm nay cháu trở về, hai chúng ta đều ở đây không được, sẽ xảy ra chuyện." Lãnh Ưng phân tích nói.
“Ông nội, ông làm tổn thương cháu quá! Đừng gọi cháu là máu, rất khó nghe!" Lãnh Huyết vào trong phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Mĩ.
“Ông nội, cháu về trước, có chuyện gọi điện thoại liên lạc, nói không chừng ngày nào đó cháu sẽ trở về nữa." Lãnh Huyết đi tới, Lãnh Đông cùng ông nội cũng trở về chỗ của Lãnh Đông.
Tại sao Lãnh Ưng dứt khoát rời khỏi tòa nhà cũ kia như vậy, những năm này, chỉ cần ở Trung Quốc, ông vẫn ở chỗ kia, thế nhưng bây giờ ông là vì Mộ Hi, bởi vì ông còn phải gọi Mộ Hi tập võ, bởi vì biết Mộ Hi có con, cũng là thương cô mỗi ngày ngồi xe đến đó cực khổ, cho nên liền theo Lãnh Đông tới nơi ở của cháu trai.
Tác giả :
Hi Vũ Yên