Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Chương 154-1: Ông cháu quen biết nhau (1)
Mộ Hi không nói, thật ra thì, cô không biết nên nói làm sao.
“Em rể, về sau anh họ sẽ nói cho cậu biết những chuyện này, tóm lại, em gái tôi là người mệnh khổ, cậu phải đối tốt với con bé một chút, nếu không anh họ tôi sẽ không khách khí, không ngờ chúng ta là người một nhà, đến uống một ly." Lãnh Huyết cười nói, nhìn ra được anh ta rất thương cô em gái này.
“Anh họ, làm sao em dám khi dễ cô ấy, là em rể anh luôn nén giận!" Nam Cung Diệu cố ý nói như vậy, thật ra thì chủ yếu là nhắc nhở Nhạc Phàm đừng dùng não nghĩ bậy bạ.
“A ha ha, em gái tôi rất lợi hại? Có khí phách nhà họ Lãnh chúng tôi." Lời người người máu lạnh làm cho người ở đây đều khiếp sợ, cái gì mà nhà họ Lãnh? Nhà họ Lãnh sao?
“Không phải cậu tìm tôi có việc sao, tại sao ở chỗ này uống rượu, chúng ta đi ra ngoài tán gẫu trước, muốn uống rượu? Hôm nào tôi mời cậu." Nhạc Phàm lôi kéo Lãnh Huyết đi ra bên ngoài, bởi vì anh ta thấy Mộ Hi hơi run lên, anh ta yêu thương cô, mà bởi vì chuyện này thành ra có chút phức tạp, cho nên Nhạc Phàm phải mangcái người đàn ông gay chuyện này đi, sớm biết anh ta là người thân của cô bé qua đời, nói gì Nhạc Phàm cũng sẽ không kêu anh ta tới đây!
“Này? Đừng kéo mình...mình còn chưa có trò chuyện với em họ! này? Em rể, hôm nào tán gẫu tiếp nhé, bái bai." Vừa nói chuyện hai người đã rời khỏi hiện trường của bữa tiệc.
“Này? Cậu và em họ mình có quan hệ thế nào đấy? Mình vừa mới nhìn thấy hình như hai người rất thân quen?" Lãnh Huyết không hiểu hỏi, thì ra bạn tốt của mình lại là bạn với cô em họ đã mất tích nhiều năm, sớm biết như vậy, anh ta liền trở về nước sớm, nói không chừng đã sớm đụng phải.
“Chúng tôi là bạn bè, đã sớm quen biết. Nhưng sao tôi chưa bao giờ nghe nói qua cậu có một em họ nhỉ?" Nhạc Phàm hỏi.
“Cậu cũng chưa bao giờ hỏi tôi, mà em họ tôi từ nhỏ đã bị đánh mất, cho nên cũng là gần đây mới tìm được nó." Lãnh Huyết nói.
Trên tiệc rượu.
“Em không có gì muốn nói với anh sao?" Nam Cung Diệu hỏi.
“Giống như là anh ấy nói, em là em họ của anh ta, anh ấy chính là anh họ em." Mộ Hi bình tĩnh nói.
“Em còn có bao nhiêu chuyện gạt anh?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
“Thật ra thì, cái gì em cũng không muốn gạt anh, nhưng mà, dù em nói rôi, anh cũng sẽ không tin tưởng, bởi vì ngay cả chính em cũng không thể nào tin được!" Mộ Hi nói xin lỗi.
“Nói cho anh biết, anh tin tưởng." Nam Cung Diệu nghiêm túc nói.
“Hai năm trước em. . . . . ." Mộ Hi vừa định mở miệng nói cho anh biết tất cả về mình.
“Anh Diệu, rốt cuộc tìm được anh." Nam Cung Nhiên cười tươi đi tới, hai tay bấu víu cánh tay Nam Cung Diệu, nũng nịu nhìn anh, Nam Cung Diệu cực kỳ khó chịu, bởi vì ngay mới vừa rồi Mộ Hi định nói bí mật trong lòng ra, nhưng bị nha đầu này cắt đứt!
“Sao vậy? Nhìn thấy em gái này lại thất vọng, hay là Nhiên Nhiên quấy rầy chuyện tốt của anh?" Nam Cung Nhiên nhìn Mộ Hi nói.
“Nhiên Nhiên có chuyện gì sao?" Nam Cung Diệu thản nhiên nói.
“Không có việc gì không thể tìm anh sao? Hay là vị mỹ nữ này mất hứng khi em quấn anh trai mình?" Nam Cung Nhiên đi về phía Mộ Hi, nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Ngoại hình không tồi, khó trách anh Diệu sẽ thích, chỉ là, anh Diệu của tôi đã có bà xã, chị dâu tôi còn xinh đẹp hơn cô, với bộ dạng quyến rũ này của cô, tốt nhất cô cách xa anh tôi một chút, Hừ!" Nam Cung Nhiên lại trở về bên cạnh Nam Cung Diệu, ngẩng đầu lên cười hì hì.
“AnhDiệu, chị dâu Mộ Hi sẽ trở lại, nhất định anh phải chờ chị ấy." Nam Cung Nhiên nói.
“Sợ rằng cô ấy đã sớm quên anh!" Nam Cung Diệu đau lòng nói.
“Làm sao lại như vậy? Sẽ không, chị dâu yêu anh, ta hiểu biết rõ." Nam Cung Nhiên nói.
“Cô ấy yêu anh? Cũng sẽ không luôn muốn rời khỏi anh, để cho anh chịu nỗi khổ tương tư!" Nam Cung Diệu khổ sở nhìn Mộ Hi nói.
Mộ Hi chỉ ngơ ngác đứng ở đó, ánh mắt rất mâu thuẫn, người đàn ông này yêu cô, cô sai rồi!
“Thiên Vũ, nơi này, nơi này." Nam Cung Nhiên chợt hô to.
Hàng Thiên Vũ đi tới, nhìn Mộ Hi một cái, ngớ ngẩn, cái ánh mắt này rất quen thuộc.
“Khụ khụ." Nam Cung Diệu ho nhẹ hai tiếng, anh nhìn thấy Hàng Thiên Vũ nhìn chăm chú vào Mộ Hi, biết nhất định là người đàn ông này thấy Mộ Hi quen mắt, cho nên mới phảicó nét mặt kia.
“Thiên Vũ, anh nhìn cái gì?" Nam Cung Nhiên lôi Hàng Thiên Vũ nói.
“Nhiên Nhiên, vị này là?" Hàng Thiên Vũ hỏi.
“Cô ấy là niềm vui mới của anh em!" Nam Cung Nhiên quệt mồm nói.
“Nam Cung Diệu, anh muốn làm Mộ Hi thất vọng sao?" Hàng Thiên Vũ nắm lấy cổ áo Nam Cung Diệu quát to.
“Buông tay, nếu không tôi không khách khí!" Nam Cung Diệu vốn buồn phiền, bị Hàng Thiên Vũ nắm như vậy, anh lại có loại kích động muốn đánh một trận.
“Nói, anh và cô ta có quan hệ gig? Nam Cung Diệu anh khiến Mộ Hi bỏ đi, tôi sớm đã muốn đánh an, đi, chúng ta đi ra bên ngoài." Hàng Thiên Vũ níu lấy Nam Cung Diệu kéo ra bên ngoài.
“Đi, đáng chết, đúng lúc tôi cũng ngứa tay!" Nam Cung Diệu nói.
“Nam Cung Diệu, anh muốn làm gì?" Mộ Hi xông lên nói.
Hàng Thiên Vũ đứng lại nhìn về phía cô, di dan le qu yd on-Mèo Hoang buông Nam Cung Diệu ra, bắt lấy Mộ Hi hỏi.
“Cô là ai?"
“Buông cô ấy ra, anh là tên khốn kiếp!" Nam Cung Diệu thấy Hàng Thiên Vũ nắm thật chặt Mộ Hi hỏi, nét mặt kia như là kẻ điên.
Lúc này mấy người đã ở bên ngoài, Nam Cung Diệu đi lên cho hẳn một quyền, Hàng Thiên Vũ che mặt bị đánh, nhìn Nam Cung Diệu.
“Nói cho tôi biết cô ta người nào?" Hàng Thiên Vũ hỏi.
“Đáng chết, cô ấy là Mộ Vũ Hàn, hoạ sĩ cấp thế giới, cũng người hợp tác với công ty tôi." Lúc này Nam Cung Diệu chợt hi vọng Mộ Hi không phải Mộ Hi, cô là Mộ Vũ Hàn, tối thiểu người đàn ông này sẽ chết tâm, nhất là em gái còn yêu anh ta.
Hình như Mộ Hi cũng nghĩ như Nam Cung Diệu, vì vậy.
“Vị tiên sinh này, anh còn nhue vậy tôi sẽ gọi bảo vệ, tôi căn bản không biết anh, chẳng qua tôi có thể nói cho anh biết, tôi tên là Mộ Vũ Hàn."
Mộ Hi đi về phía Nam Cung Diệu, ý là khiến Hàng Thiên Vũ chết tâm, phải đối thật tốt với Nhiên Nhiên, thật ra thì, Hàng Thiên Vũ kích động như thế, cũng không phải là bởi vì anh vẫn thích Mộ Hi, mà bởi vì là anh đã coi Mộ Hi thành em gái mình, cho nên Nam Cung Diệu tìm phụ nữ, anh không thể nào tiếp nhận được.
Bây giờ thân phận của anh là một người anh trai đang lấy lại công đạo cho Mộ Hi, dĩ nhiên Nam Cung Nhiên hiểu rõ tâm tình Hàng Thiên Vũ, bởi vì mới vừa rồi khi cô thấy Mộ Hi cũng rất kích động, không trách Thiên Vũ muốn đánh người, cô cũng muốn xả giận thay chị dâu.
“Nam Cung Diệu, tôi mặc kệ cô ta là người nào, tốt nhất anh nên cách xa co ota, nếu không tôi sẽ thay Mộ Hi đánh anh." Hàng Thiên Vũ thấy Mộ Vũ Hàn dựa vào gần Nam Cung Diệu gần như vậy, trong lòng liền bốc lửa.
“Đánh tôi, xem xem cậu có thể đánh thắng được tôi hay không." Nam Cung Diệu bày ra tư thế muốn đánh một chầu với Hàng Thiên Vũ, bởi vì gần đây rất đè nén, đang muốn tìm nơi phát tiết, nên làm sao anh sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Hi đã nói đúng."người đàn ông tự đại!" Hàng Thiên Vũ đi lên cho một quyền.
Nói xong hai người đã đánh nhau, Mộ Hi sững sờ, cô biết Thiên Vũ không phải đối thủ của Nam Cung Diệu, cho nên cô rất lo lắng, không có cách nào không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng kéo họ ra.
Lúc này, Lãnh Đông từ bên trong ra ngoài, bởi vì không tìm được Diệu tổng, tính ra ngoài tìm một chút, kết quả thấy Diệu tổng và Hàng Thiên Vũ đánh nhau, bên cạnh là tiểu thư Mộ Vũ Hàn, khiến anh ta ngừng bước chân, anh ta vốn muốn xông qua kéo bọn họ ra, bởi vì vị Hàng Thiên Vũ này sắp trở thành em rể Diệu tổng, Hàng Thiên Vũ đã đính hôn với Nam Cung Nhiên, sẽ nhanh chóng kết hôn thôi.
Lãnh Đông phát hiện Mộ Vũ Hàn đã cởi giày ra đuôi đai lưng, thật ra thì, Mộ Hi may mắn hôm nay không mặc lễ phục dài, nếu không thì ra căn ngăn không tiện, năm đó hai người đàn ông này cũng đánh qua một trận, lúc ấy bởi vì mình can ngăn mà còn bị thương, bây giờ cô sẽ không nếu để cho mình bị thương, bởi vì chính mình đã học một chút quyền cước, hơn nữa gần đây ông nội Lãnh tự mình chỉ đạo, tiến bộ rất lớn, loại can ngăn nhỏ này đã không làm khó được cô rồi.
Mộ Hi chân không đứng ở bên cạnh quan sát Nam Cung Diệu và Hàng Thiên Vũ từ đâu xuống tay, nhớ tới vừa lúc có thể dùng những gì ông nội Lãnh dạy, vì vậy, Mộ Hi liền sử dụng tuyệt học nhà họ Lãnh, quả nhiên thành công tách hai người ra.
Nam Cung Diệu giật mình nhìn Mộ Hi, Hàng Thiên Vũ giật mình nhìn Mộ Hi, Lãnh Đông cũng giật mình nhìn Mộ Hi, sau đó lại chạy như bay tới gần Mộ Hi, đôi tay bắt được bả vai của cô, mắt nhìn chằm chằm Mộ Hi.
Giống như, chính xác, chính xác là bộ dạng của mẹ, mặc dù không nhớ em gái trông như thế nào, nhưng bộ dáng mẹ trong mơ, Lãnh Đông nhớ rất rõ ràng.
“Lãnh Đông, buông tay." Nam Cung Diệu gầm nhẹ, hôm nay thật là sao vậy, người tới đều có một loại phản ứng, chẳng lẽ Lãnh Đông cũng vậy?
“Cô có bị thương không?" Lãnh Đông dịu dàng hỏi.
“Tôi không sao, Lãnh Đông, anh làm sao vậy?" Mộ Hi tò mò hỏi.
“Lãnh Đông --" Nam Cung Diệu rống to.
“Chớ phiền tôi!" Lãnh Đông tức giận nói, chuyện gì cũng không sánh nổi việc anh ta tìm em gái, cho nên lúc này anh ta chỉ muốn biết Mộ Hi có phải Lãnh Tuyết hay không.
“Không, không, Lãnh Đông, Diệu tổng gọi anh kìa!" Mộ Hi lo lắng chuyện càng náo càng lớn, cho nên nhắc nhở Lãnh Đông, quả nhiên, Lãnh Đông phản ứng kịp.
“Diệu tổng, tôi xem một chút cô ấy có bị thương không." Lãnh Đông kiểm tra trên dưới Mộ Hi.
“Đánh nhau là tôi, cô ấy bị thương cái gì!" Nam Cung Diệu lo lắng Lãnh Đông cũng yêu Mộ Hi, đây là việc anh lo lắng nhất, bởi vì có lúc luôn phát hiện Lãnh Đông rất nghe lời, Lãnh Đông còn là anh em của anh, anh không hy vọng giữa họ xảy ra không vui!
“Em rể, về sau anh họ sẽ nói cho cậu biết những chuyện này, tóm lại, em gái tôi là người mệnh khổ, cậu phải đối tốt với con bé một chút, nếu không anh họ tôi sẽ không khách khí, không ngờ chúng ta là người một nhà, đến uống một ly." Lãnh Huyết cười nói, nhìn ra được anh ta rất thương cô em gái này.
“Anh họ, làm sao em dám khi dễ cô ấy, là em rể anh luôn nén giận!" Nam Cung Diệu cố ý nói như vậy, thật ra thì chủ yếu là nhắc nhở Nhạc Phàm đừng dùng não nghĩ bậy bạ.
“A ha ha, em gái tôi rất lợi hại? Có khí phách nhà họ Lãnh chúng tôi." Lời người người máu lạnh làm cho người ở đây đều khiếp sợ, cái gì mà nhà họ Lãnh? Nhà họ Lãnh sao?
“Không phải cậu tìm tôi có việc sao, tại sao ở chỗ này uống rượu, chúng ta đi ra ngoài tán gẫu trước, muốn uống rượu? Hôm nào tôi mời cậu." Nhạc Phàm lôi kéo Lãnh Huyết đi ra bên ngoài, bởi vì anh ta thấy Mộ Hi hơi run lên, anh ta yêu thương cô, mà bởi vì chuyện này thành ra có chút phức tạp, cho nên Nhạc Phàm phải mangcái người đàn ông gay chuyện này đi, sớm biết anh ta là người thân của cô bé qua đời, nói gì Nhạc Phàm cũng sẽ không kêu anh ta tới đây!
“Này? Đừng kéo mình...mình còn chưa có trò chuyện với em họ! này? Em rể, hôm nào tán gẫu tiếp nhé, bái bai." Vừa nói chuyện hai người đã rời khỏi hiện trường của bữa tiệc.
“Này? Cậu và em họ mình có quan hệ thế nào đấy? Mình vừa mới nhìn thấy hình như hai người rất thân quen?" Lãnh Huyết không hiểu hỏi, thì ra bạn tốt của mình lại là bạn với cô em họ đã mất tích nhiều năm, sớm biết như vậy, anh ta liền trở về nước sớm, nói không chừng đã sớm đụng phải.
“Chúng tôi là bạn bè, đã sớm quen biết. Nhưng sao tôi chưa bao giờ nghe nói qua cậu có một em họ nhỉ?" Nhạc Phàm hỏi.
“Cậu cũng chưa bao giờ hỏi tôi, mà em họ tôi từ nhỏ đã bị đánh mất, cho nên cũng là gần đây mới tìm được nó." Lãnh Huyết nói.
Trên tiệc rượu.
“Em không có gì muốn nói với anh sao?" Nam Cung Diệu hỏi.
“Giống như là anh ấy nói, em là em họ của anh ta, anh ấy chính là anh họ em." Mộ Hi bình tĩnh nói.
“Em còn có bao nhiêu chuyện gạt anh?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
“Thật ra thì, cái gì em cũng không muốn gạt anh, nhưng mà, dù em nói rôi, anh cũng sẽ không tin tưởng, bởi vì ngay cả chính em cũng không thể nào tin được!" Mộ Hi nói xin lỗi.
“Nói cho anh biết, anh tin tưởng." Nam Cung Diệu nghiêm túc nói.
“Hai năm trước em. . . . . ." Mộ Hi vừa định mở miệng nói cho anh biết tất cả về mình.
“Anh Diệu, rốt cuộc tìm được anh." Nam Cung Nhiên cười tươi đi tới, hai tay bấu víu cánh tay Nam Cung Diệu, nũng nịu nhìn anh, Nam Cung Diệu cực kỳ khó chịu, bởi vì ngay mới vừa rồi Mộ Hi định nói bí mật trong lòng ra, nhưng bị nha đầu này cắt đứt!
“Sao vậy? Nhìn thấy em gái này lại thất vọng, hay là Nhiên Nhiên quấy rầy chuyện tốt của anh?" Nam Cung Nhiên nhìn Mộ Hi nói.
“Nhiên Nhiên có chuyện gì sao?" Nam Cung Diệu thản nhiên nói.
“Không có việc gì không thể tìm anh sao? Hay là vị mỹ nữ này mất hứng khi em quấn anh trai mình?" Nam Cung Nhiên đi về phía Mộ Hi, nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Ngoại hình không tồi, khó trách anh Diệu sẽ thích, chỉ là, anh Diệu của tôi đã có bà xã, chị dâu tôi còn xinh đẹp hơn cô, với bộ dạng quyến rũ này của cô, tốt nhất cô cách xa anh tôi một chút, Hừ!" Nam Cung Nhiên lại trở về bên cạnh Nam Cung Diệu, ngẩng đầu lên cười hì hì.
“AnhDiệu, chị dâu Mộ Hi sẽ trở lại, nhất định anh phải chờ chị ấy." Nam Cung Nhiên nói.
“Sợ rằng cô ấy đã sớm quên anh!" Nam Cung Diệu đau lòng nói.
“Làm sao lại như vậy? Sẽ không, chị dâu yêu anh, ta hiểu biết rõ." Nam Cung Nhiên nói.
“Cô ấy yêu anh? Cũng sẽ không luôn muốn rời khỏi anh, để cho anh chịu nỗi khổ tương tư!" Nam Cung Diệu khổ sở nhìn Mộ Hi nói.
Mộ Hi chỉ ngơ ngác đứng ở đó, ánh mắt rất mâu thuẫn, người đàn ông này yêu cô, cô sai rồi!
“Thiên Vũ, nơi này, nơi này." Nam Cung Nhiên chợt hô to.
Hàng Thiên Vũ đi tới, nhìn Mộ Hi một cái, ngớ ngẩn, cái ánh mắt này rất quen thuộc.
“Khụ khụ." Nam Cung Diệu ho nhẹ hai tiếng, anh nhìn thấy Hàng Thiên Vũ nhìn chăm chú vào Mộ Hi, biết nhất định là người đàn ông này thấy Mộ Hi quen mắt, cho nên mới phảicó nét mặt kia.
“Thiên Vũ, anh nhìn cái gì?" Nam Cung Nhiên lôi Hàng Thiên Vũ nói.
“Nhiên Nhiên, vị này là?" Hàng Thiên Vũ hỏi.
“Cô ấy là niềm vui mới của anh em!" Nam Cung Nhiên quệt mồm nói.
“Nam Cung Diệu, anh muốn làm Mộ Hi thất vọng sao?" Hàng Thiên Vũ nắm lấy cổ áo Nam Cung Diệu quát to.
“Buông tay, nếu không tôi không khách khí!" Nam Cung Diệu vốn buồn phiền, bị Hàng Thiên Vũ nắm như vậy, anh lại có loại kích động muốn đánh một trận.
“Nói, anh và cô ta có quan hệ gig? Nam Cung Diệu anh khiến Mộ Hi bỏ đi, tôi sớm đã muốn đánh an, đi, chúng ta đi ra bên ngoài." Hàng Thiên Vũ níu lấy Nam Cung Diệu kéo ra bên ngoài.
“Đi, đáng chết, đúng lúc tôi cũng ngứa tay!" Nam Cung Diệu nói.
“Nam Cung Diệu, anh muốn làm gì?" Mộ Hi xông lên nói.
Hàng Thiên Vũ đứng lại nhìn về phía cô, di dan le qu yd on-Mèo Hoang buông Nam Cung Diệu ra, bắt lấy Mộ Hi hỏi.
“Cô là ai?"
“Buông cô ấy ra, anh là tên khốn kiếp!" Nam Cung Diệu thấy Hàng Thiên Vũ nắm thật chặt Mộ Hi hỏi, nét mặt kia như là kẻ điên.
Lúc này mấy người đã ở bên ngoài, Nam Cung Diệu đi lên cho hẳn một quyền, Hàng Thiên Vũ che mặt bị đánh, nhìn Nam Cung Diệu.
“Nói cho tôi biết cô ta người nào?" Hàng Thiên Vũ hỏi.
“Đáng chết, cô ấy là Mộ Vũ Hàn, hoạ sĩ cấp thế giới, cũng người hợp tác với công ty tôi." Lúc này Nam Cung Diệu chợt hi vọng Mộ Hi không phải Mộ Hi, cô là Mộ Vũ Hàn, tối thiểu người đàn ông này sẽ chết tâm, nhất là em gái còn yêu anh ta.
Hình như Mộ Hi cũng nghĩ như Nam Cung Diệu, vì vậy.
“Vị tiên sinh này, anh còn nhue vậy tôi sẽ gọi bảo vệ, tôi căn bản không biết anh, chẳng qua tôi có thể nói cho anh biết, tôi tên là Mộ Vũ Hàn."
Mộ Hi đi về phía Nam Cung Diệu, ý là khiến Hàng Thiên Vũ chết tâm, phải đối thật tốt với Nhiên Nhiên, thật ra thì, Hàng Thiên Vũ kích động như thế, cũng không phải là bởi vì anh vẫn thích Mộ Hi, mà bởi vì là anh đã coi Mộ Hi thành em gái mình, cho nên Nam Cung Diệu tìm phụ nữ, anh không thể nào tiếp nhận được.
Bây giờ thân phận của anh là một người anh trai đang lấy lại công đạo cho Mộ Hi, dĩ nhiên Nam Cung Nhiên hiểu rõ tâm tình Hàng Thiên Vũ, bởi vì mới vừa rồi khi cô thấy Mộ Hi cũng rất kích động, không trách Thiên Vũ muốn đánh người, cô cũng muốn xả giận thay chị dâu.
“Nam Cung Diệu, tôi mặc kệ cô ta là người nào, tốt nhất anh nên cách xa co ota, nếu không tôi sẽ thay Mộ Hi đánh anh." Hàng Thiên Vũ thấy Mộ Vũ Hàn dựa vào gần Nam Cung Diệu gần như vậy, trong lòng liền bốc lửa.
“Đánh tôi, xem xem cậu có thể đánh thắng được tôi hay không." Nam Cung Diệu bày ra tư thế muốn đánh một chầu với Hàng Thiên Vũ, bởi vì gần đây rất đè nén, đang muốn tìm nơi phát tiết, nên làm sao anh sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Hi đã nói đúng."người đàn ông tự đại!" Hàng Thiên Vũ đi lên cho một quyền.
Nói xong hai người đã đánh nhau, Mộ Hi sững sờ, cô biết Thiên Vũ không phải đối thủ của Nam Cung Diệu, cho nên cô rất lo lắng, không có cách nào không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng kéo họ ra.
Lúc này, Lãnh Đông từ bên trong ra ngoài, bởi vì không tìm được Diệu tổng, tính ra ngoài tìm một chút, kết quả thấy Diệu tổng và Hàng Thiên Vũ đánh nhau, bên cạnh là tiểu thư Mộ Vũ Hàn, khiến anh ta ngừng bước chân, anh ta vốn muốn xông qua kéo bọn họ ra, bởi vì vị Hàng Thiên Vũ này sắp trở thành em rể Diệu tổng, Hàng Thiên Vũ đã đính hôn với Nam Cung Nhiên, sẽ nhanh chóng kết hôn thôi.
Lãnh Đông phát hiện Mộ Vũ Hàn đã cởi giày ra đuôi đai lưng, thật ra thì, Mộ Hi may mắn hôm nay không mặc lễ phục dài, nếu không thì ra căn ngăn không tiện, năm đó hai người đàn ông này cũng đánh qua một trận, lúc ấy bởi vì mình can ngăn mà còn bị thương, bây giờ cô sẽ không nếu để cho mình bị thương, bởi vì chính mình đã học một chút quyền cước, hơn nữa gần đây ông nội Lãnh tự mình chỉ đạo, tiến bộ rất lớn, loại can ngăn nhỏ này đã không làm khó được cô rồi.
Mộ Hi chân không đứng ở bên cạnh quan sát Nam Cung Diệu và Hàng Thiên Vũ từ đâu xuống tay, nhớ tới vừa lúc có thể dùng những gì ông nội Lãnh dạy, vì vậy, Mộ Hi liền sử dụng tuyệt học nhà họ Lãnh, quả nhiên thành công tách hai người ra.
Nam Cung Diệu giật mình nhìn Mộ Hi, Hàng Thiên Vũ giật mình nhìn Mộ Hi, Lãnh Đông cũng giật mình nhìn Mộ Hi, sau đó lại chạy như bay tới gần Mộ Hi, đôi tay bắt được bả vai của cô, mắt nhìn chằm chằm Mộ Hi.
Giống như, chính xác, chính xác là bộ dạng của mẹ, mặc dù không nhớ em gái trông như thế nào, nhưng bộ dáng mẹ trong mơ, Lãnh Đông nhớ rất rõ ràng.
“Lãnh Đông, buông tay." Nam Cung Diệu gầm nhẹ, hôm nay thật là sao vậy, người tới đều có một loại phản ứng, chẳng lẽ Lãnh Đông cũng vậy?
“Cô có bị thương không?" Lãnh Đông dịu dàng hỏi.
“Tôi không sao, Lãnh Đông, anh làm sao vậy?" Mộ Hi tò mò hỏi.
“Lãnh Đông --" Nam Cung Diệu rống to.
“Chớ phiền tôi!" Lãnh Đông tức giận nói, chuyện gì cũng không sánh nổi việc anh ta tìm em gái, cho nên lúc này anh ta chỉ muốn biết Mộ Hi có phải Lãnh Tuyết hay không.
“Không, không, Lãnh Đông, Diệu tổng gọi anh kìa!" Mộ Hi lo lắng chuyện càng náo càng lớn, cho nên nhắc nhở Lãnh Đông, quả nhiên, Lãnh Đông phản ứng kịp.
“Diệu tổng, tôi xem một chút cô ấy có bị thương không." Lãnh Đông kiểm tra trên dưới Mộ Hi.
“Đánh nhau là tôi, cô ấy bị thương cái gì!" Nam Cung Diệu lo lắng Lãnh Đông cũng yêu Mộ Hi, đây là việc anh lo lắng nhất, bởi vì có lúc luôn phát hiện Lãnh Đông rất nghe lời, Lãnh Đông còn là anh em của anh, anh không hy vọng giữa họ xảy ra không vui!
Tác giả :
Hi Vũ Yên