Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo
Chương 8: AA chế, hiểu không?
"Có rất nhiều người đến đây, tất cả đều đang đợi ở phòng khách." Trên mặt má Trương xuất hiện vẻ sợ hãi.
"Đều là người có gì phải sợ? Có phải là quỷ đâu?" Diệp Thanh Linh nói xong, liền ra khỏi thư phòng.
Thượng Quan Sở mang theo nụ cười gian, đi sau Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh đứng đầu cầu thang lầu hai, nhìn xuống mấy người trong phòng khách, quay lại nhìn Thượng Quan Sở ở phía sau, nói: "Sở thiếu, chuyện này anh giải quyết đi."
Thượng Quan Sở vốn định nhìn xem cô thấy Diệp gia đầy ắp người sẽ có biểu cảm gì, không ngờ, biểu cảm gì cũng không thấy được, lại bị người ta giao cho giải quyết.
"Làm sao em biết đó là người của anh?" Thượng Quan Sở tò mò hỏi.
"Vẻ mặt sát khí, kỳ quái, nhìn giống anh." Diệp Thanh Linh không cho là đúng nói.
Thượng Quan Sở khẽ động khóe môi, đứng trước mặt Diệp Thanh Linh, một nụ cười làm khuynh đảo chúng sinh hiện ra"Bọn họ nơi giống anh chỗ nào, bọn họ có đẹp trai giống anh sao?"
Tất cả mọi người trong phòng khách nhìn thiếu gia khuynh quốc khuynh thành nhà mình, cùng cười tập thể, lại hít một hơi thật mạnh, a dua nịnh hót cùng kêu lên nói: "Sở thiếu đẹp trai nhất."
Thản nhiên quét mắt về mấy người a dua nịnh hót đó, Diệp Thanh Linh nhìn về phía Thượng Quan Sở đang cười đến đắc ý, nói: "Công phu vỗ mông ngựa này, quả thực không giống như bình thường."
Thượng Quan Sở kéo tay Diệp Thanh Linh làm nũng, quyến luyến, cong môi lên, như một đứa trẻ con, nhõng nhẽo nói: "Bà xã tương lai khi dễ người ta, người ta không chịu đâu."
Diệp Thanh Linh bị hình tượng nhõng nhẽo trẻ con của Thượng Quan Sở làm cho hoảng sợ, ở trong lòng chấn động 1 phen, nhìn về phía mấy người vừa rồi a dua nịnh hót. Chỉ thấy mọi người đều thất thần, mồm há hốc, nhìn thấy ánh mắt Diệp Thanh Linh, đồng loạt lắc đầu, toàn bộ là biểu hiện 'Tôi không biết người này'.
Thượng Quan Sở nhìn biểu cảm của mọi người, ánh mắt tà ác chợt lóe rồi biến mất, lại lộ ra một nụ cười khuynh quốc khuynh thành.
Nhìn Thượng Quan Sở cười tươi như vậy, mọi người trong phòng khách không hẹn mà cùng giật mình.
"Bà xã tương lai, em nói xem những người này nên xử lí sao đây?" Thượng Quan Sở cười hỏi Diệp Thanh Linh.
"Đến từ đâu, quay về đó. Diệp gia đang khủng hoảng kinh tế, nuôi không nổi mấy người rảnh rỗi." Người trong phòng khách nhìn thôi cũng cỡ bảy tám mươi người rồi, nếu lưu lại, cô còn có ngày yên bình sao.
Thượng Quan Sở nghe xong, nở nụ cười, ra vẻ lực bất tòng tâm nhún nhún vai nói: "Đã như vậy, các người đều trở về nhà đi!" Hắn thật sự nhấn mạnh hai chữ 'về nhà'.
Cùng lúc, bảy tám mươi người đều khóc ầm lên.
Tô Phi cùng Ngô Vân thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu. Ngô Vân không đành lòng thấy mọi người thương tâm, nói với Thượng Quan Sở: "Sở thiếu, bọn họ đều là huynh đệ cùng vào sinh ra tử."
"Đây là bà xã tương lai của tôi quyết định, tôi không thể can thiệp." Xem như việc không liên quan đến mình, mà lộ ra nụ cười.
Mọi người nghe Thượng Quan Sở nói như vậy, chuyển thành một đám đáng thương đau khổ nhìn Diệp Thanh Linh. Có người nói: "Diệp tiểu thư, tôi không thể về nhà, tôi không có người nhà, tôi là cô nhi, rời khỏi Sở thiếu, tôi còn có thể đi đâu đây?"
Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn người đàn ông đang nói chuyện, hắn khoảng hai mươi tuổi, bộ dạng sạch sẽ thanh tú, một thân hàng hiệu, nhìn quá đã thấy là 1 kẻ có tiền.
"Không có người nhà, là cô nhi, thật đáng thương." Diệp Thanh Linh vừa bước xuống cầu thang vừa nói, "Hẳn là từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên!"
"Đúng vậy, tôi không còn nơi nào để đi." Hắn nhìn vẻ mặt đạm mạc của Diệp Thanh Linh, mà tâm run rẩy một chút.
"Như vậy trở về cô nhi viện đi." Diệp Thanh Linh nói xong, thản nhiên liếc mắt nhìn Thượng Quan Sở đang theo mình xuống lầu.
"Này ——" Người nào đó đầu đầy suy nghĩ đen tối.
Tô Phi hảo tâm nhắc nhở, "Diệp tiểu thư, cô nhi viện chỉ nhận trẻ em."
"Tôi biết." Diệp Thanh Linh vô cùng đồng ý gật đầu.
Đã biết còn muốn người ta về cô nhi viện? Vị Diệp tiểu thư này cũng có vài phần giống phong cách tà ác của Sở thiếu, mọi người liền hoảng sợ nhìn Diệp Thanh Linh.
Đối với sự hoảng sợ của mọi người, Diệp Thanh Linh xem như không thấy, đi đến người đàn ông trước mặt hỏi, "Anh thì sao?"
Anh ta khoảng hơn ba mươi tuổi, vừa cười vừa trả lời, "Người nhà tôi đều chết hết rồi, không còn nơi nào để đi. Nếu không phải nhờ Phi ca, tôi đây cùng chẳng biết ở đâu, cả việc làm cùng cơm ăn đều không thể lo."
"Đến nhà giam đi, nơi đó có cơm ăn." Diệp Thanh Linh không mặn không nhạt nói.
Mọi người không biết nói gì chỉ nhìn trời, luận về tà ác, vị Diệp tiểu thư này so sánh cùng Sở thiếu, căn bản chính là không thể phân cao thấp.
Thấy Diệp Thanh Linh lại bắt đầu bước đi, mọi người liền cầu nguyện tập thể trong lòng, hy vọng cô đừng dừng trước mặt mình.
Cô dừng trước mặt 1 người cô gái, cô ta bày ra vẻ mặt thản nhiên, xinh đẹp như hoa, nhìn Diệp Thanh Linh cười nói: "Tôi là đào hôn rời nhà, nếu như về nhà, hạnh phúc cả đời liền xong rồi." Cô ta nói xong, liền nghiền ngẫm nhìn Diệp Thanh Linh, như là thực mong chờ xem cô xử lí thế nào.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ta, Diệp Thanh Linh cười nói: "Tìm người tốt, gả cho anh ta, cả đời đừng về nhà."
Mọi người còn cho rằng cô sẽ bảo cô ta về nhà lập gia đình, nào biết cô lại nói như vậy. Thượng Quan Sở cười nhìn Diệp Thanh Linh, trong lòng nghĩ sau này có cô bên cạnh, tuyệt đối sẽ không nhàm chán.
"Sở thiếu, đã xem diễn đủ chưa?" Diệp Thanh Linh nói xong liền rời phòng khách, không để ý tới biểu tình phong phú đa dạng trên mặt mọi người.
Thượng Quan Sở đuổi theo, trong giọng nói hàm chứa ý cười, "Em là có ý gì đây. Không để bọn họ đi nữa sao?"
Cô dừng bước lại, thản nhiên nói: "Sở thiếu không rời đi trước, bọn họ sẽ rời đi sao?"
"Sẽ không." Anh gật đầu, ăn ngay nói thật.
"Tiền thuê nhà, mỗi người 1 ngày 500 đồng." Diệp Thanh Linh quét mắt nhìn mọi người trong phòng khách.
Mọi người nghe Diệp Thanh Linh nói muốn thu tiền thuê nhà, một đám tội nghiệp nhìn Thượng Quan Sở, kêu lên: "Sở thiếu —— "
Thượng Quan Sở xem như không thấy bộ dạng đáng thương của họ, tà ác cười nói: "AA chế, hiểu không?"
Mọi người liền lệ rơi đầy mặt, tâm không cam, lòng không muốn gật đầu. AA chế ai không biết chứ, nhưng là mỗi ngày năm trăm đồng, có phải hơi quá hay không?
Thượng Quan Sở đi theo Diệp Thanh Linh vào hoa viên, tâm tình đột nhiên vui vẻ hơn.
"Đều là người có gì phải sợ? Có phải là quỷ đâu?" Diệp Thanh Linh nói xong, liền ra khỏi thư phòng.
Thượng Quan Sở mang theo nụ cười gian, đi sau Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh đứng đầu cầu thang lầu hai, nhìn xuống mấy người trong phòng khách, quay lại nhìn Thượng Quan Sở ở phía sau, nói: "Sở thiếu, chuyện này anh giải quyết đi."
Thượng Quan Sở vốn định nhìn xem cô thấy Diệp gia đầy ắp người sẽ có biểu cảm gì, không ngờ, biểu cảm gì cũng không thấy được, lại bị người ta giao cho giải quyết.
"Làm sao em biết đó là người của anh?" Thượng Quan Sở tò mò hỏi.
"Vẻ mặt sát khí, kỳ quái, nhìn giống anh." Diệp Thanh Linh không cho là đúng nói.
Thượng Quan Sở khẽ động khóe môi, đứng trước mặt Diệp Thanh Linh, một nụ cười làm khuynh đảo chúng sinh hiện ra"Bọn họ nơi giống anh chỗ nào, bọn họ có đẹp trai giống anh sao?"
Tất cả mọi người trong phòng khách nhìn thiếu gia khuynh quốc khuynh thành nhà mình, cùng cười tập thể, lại hít một hơi thật mạnh, a dua nịnh hót cùng kêu lên nói: "Sở thiếu đẹp trai nhất."
Thản nhiên quét mắt về mấy người a dua nịnh hót đó, Diệp Thanh Linh nhìn về phía Thượng Quan Sở đang cười đến đắc ý, nói: "Công phu vỗ mông ngựa này, quả thực không giống như bình thường."
Thượng Quan Sở kéo tay Diệp Thanh Linh làm nũng, quyến luyến, cong môi lên, như một đứa trẻ con, nhõng nhẽo nói: "Bà xã tương lai khi dễ người ta, người ta không chịu đâu."
Diệp Thanh Linh bị hình tượng nhõng nhẽo trẻ con của Thượng Quan Sở làm cho hoảng sợ, ở trong lòng chấn động 1 phen, nhìn về phía mấy người vừa rồi a dua nịnh hót. Chỉ thấy mọi người đều thất thần, mồm há hốc, nhìn thấy ánh mắt Diệp Thanh Linh, đồng loạt lắc đầu, toàn bộ là biểu hiện 'Tôi không biết người này'.
Thượng Quan Sở nhìn biểu cảm của mọi người, ánh mắt tà ác chợt lóe rồi biến mất, lại lộ ra một nụ cười khuynh quốc khuynh thành.
Nhìn Thượng Quan Sở cười tươi như vậy, mọi người trong phòng khách không hẹn mà cùng giật mình.
"Bà xã tương lai, em nói xem những người này nên xử lí sao đây?" Thượng Quan Sở cười hỏi Diệp Thanh Linh.
"Đến từ đâu, quay về đó. Diệp gia đang khủng hoảng kinh tế, nuôi không nổi mấy người rảnh rỗi." Người trong phòng khách nhìn thôi cũng cỡ bảy tám mươi người rồi, nếu lưu lại, cô còn có ngày yên bình sao.
Thượng Quan Sở nghe xong, nở nụ cười, ra vẻ lực bất tòng tâm nhún nhún vai nói: "Đã như vậy, các người đều trở về nhà đi!" Hắn thật sự nhấn mạnh hai chữ 'về nhà'.
Cùng lúc, bảy tám mươi người đều khóc ầm lên.
Tô Phi cùng Ngô Vân thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu. Ngô Vân không đành lòng thấy mọi người thương tâm, nói với Thượng Quan Sở: "Sở thiếu, bọn họ đều là huynh đệ cùng vào sinh ra tử."
"Đây là bà xã tương lai của tôi quyết định, tôi không thể can thiệp." Xem như việc không liên quan đến mình, mà lộ ra nụ cười.
Mọi người nghe Thượng Quan Sở nói như vậy, chuyển thành một đám đáng thương đau khổ nhìn Diệp Thanh Linh. Có người nói: "Diệp tiểu thư, tôi không thể về nhà, tôi không có người nhà, tôi là cô nhi, rời khỏi Sở thiếu, tôi còn có thể đi đâu đây?"
Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn người đàn ông đang nói chuyện, hắn khoảng hai mươi tuổi, bộ dạng sạch sẽ thanh tú, một thân hàng hiệu, nhìn quá đã thấy là 1 kẻ có tiền.
"Không có người nhà, là cô nhi, thật đáng thương." Diệp Thanh Linh vừa bước xuống cầu thang vừa nói, "Hẳn là từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên!"
"Đúng vậy, tôi không còn nơi nào để đi." Hắn nhìn vẻ mặt đạm mạc của Diệp Thanh Linh, mà tâm run rẩy một chút.
"Như vậy trở về cô nhi viện đi." Diệp Thanh Linh nói xong, thản nhiên liếc mắt nhìn Thượng Quan Sở đang theo mình xuống lầu.
"Này ——" Người nào đó đầu đầy suy nghĩ đen tối.
Tô Phi hảo tâm nhắc nhở, "Diệp tiểu thư, cô nhi viện chỉ nhận trẻ em."
"Tôi biết." Diệp Thanh Linh vô cùng đồng ý gật đầu.
Đã biết còn muốn người ta về cô nhi viện? Vị Diệp tiểu thư này cũng có vài phần giống phong cách tà ác của Sở thiếu, mọi người liền hoảng sợ nhìn Diệp Thanh Linh.
Đối với sự hoảng sợ của mọi người, Diệp Thanh Linh xem như không thấy, đi đến người đàn ông trước mặt hỏi, "Anh thì sao?"
Anh ta khoảng hơn ba mươi tuổi, vừa cười vừa trả lời, "Người nhà tôi đều chết hết rồi, không còn nơi nào để đi. Nếu không phải nhờ Phi ca, tôi đây cùng chẳng biết ở đâu, cả việc làm cùng cơm ăn đều không thể lo."
"Đến nhà giam đi, nơi đó có cơm ăn." Diệp Thanh Linh không mặn không nhạt nói.
Mọi người không biết nói gì chỉ nhìn trời, luận về tà ác, vị Diệp tiểu thư này so sánh cùng Sở thiếu, căn bản chính là không thể phân cao thấp.
Thấy Diệp Thanh Linh lại bắt đầu bước đi, mọi người liền cầu nguyện tập thể trong lòng, hy vọng cô đừng dừng trước mặt mình.
Cô dừng trước mặt 1 người cô gái, cô ta bày ra vẻ mặt thản nhiên, xinh đẹp như hoa, nhìn Diệp Thanh Linh cười nói: "Tôi là đào hôn rời nhà, nếu như về nhà, hạnh phúc cả đời liền xong rồi." Cô ta nói xong, liền nghiền ngẫm nhìn Diệp Thanh Linh, như là thực mong chờ xem cô xử lí thế nào.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ta, Diệp Thanh Linh cười nói: "Tìm người tốt, gả cho anh ta, cả đời đừng về nhà."
Mọi người còn cho rằng cô sẽ bảo cô ta về nhà lập gia đình, nào biết cô lại nói như vậy. Thượng Quan Sở cười nhìn Diệp Thanh Linh, trong lòng nghĩ sau này có cô bên cạnh, tuyệt đối sẽ không nhàm chán.
"Sở thiếu, đã xem diễn đủ chưa?" Diệp Thanh Linh nói xong liền rời phòng khách, không để ý tới biểu tình phong phú đa dạng trên mặt mọi người.
Thượng Quan Sở đuổi theo, trong giọng nói hàm chứa ý cười, "Em là có ý gì đây. Không để bọn họ đi nữa sao?"
Cô dừng bước lại, thản nhiên nói: "Sở thiếu không rời đi trước, bọn họ sẽ rời đi sao?"
"Sẽ không." Anh gật đầu, ăn ngay nói thật.
"Tiền thuê nhà, mỗi người 1 ngày 500 đồng." Diệp Thanh Linh quét mắt nhìn mọi người trong phòng khách.
Mọi người nghe Diệp Thanh Linh nói muốn thu tiền thuê nhà, một đám tội nghiệp nhìn Thượng Quan Sở, kêu lên: "Sở thiếu —— "
Thượng Quan Sở xem như không thấy bộ dạng đáng thương của họ, tà ác cười nói: "AA chế, hiểu không?"
Mọi người liền lệ rơi đầy mặt, tâm không cam, lòng không muốn gật đầu. AA chế ai không biết chứ, nhưng là mỗi ngày năm trăm đồng, có phải hơi quá hay không?
Thượng Quan Sở đi theo Diệp Thanh Linh vào hoa viên, tâm tình đột nhiên vui vẻ hơn.
Tác giả :
Hàn Hi Nhân