Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo
Chương 107: Cha con yêu nghiệt 001: nhóc tham tiền
2 tháng sau, thương thế trên người Thượng Quan Sở hoàn toàn khỏi hẳn.
Buổi tối, Thượng Quan Sở vội vàng ăn cơm xong liền kéo Diệp Thanh Linh về phòng, đúng lúc này, Thượng Quan Diệp luôn say ngủ trong xe trẻ em đột nhiên khóc lớn lên.
Diệp Thanh Linh cười khúc khích đi đến bên xe trẻ em, đưa tay ôm lấy đứa bé, nói: “Tiểu Diệp của chúng ta đói bụng sao?"
"A!" Thượng Quan Diệp mới ba tháng đột nhiên cười ra tiếng.
Diệp Thanh Linh dịu dàng cười: “Được, chúng ta đi bú sữa nha." Nói xong liền ôm con về phòng.
Thượng Quan Sở cho con trai một cái nhìn trắng trợn, bĩu môi đi theo sau 2 mẹ con. Sau khi vào phòng, lẳng lặng nhìn Diệp Thanh Linh cho con bú sữa, nhìn bộ dáng con ăn được vị ngon, vẻ mặt oán thán nói: “Em định đút sữa đến khi nào?"
“Sau khi được nửa tuổi sẽ không cần cho bú sữa." Diệp Thanh Linh biết anh lại đang suy nghĩ bậy bạ gì đó, vẻ mặt thờ ơ nhìn khuôn mặt tuấn tú mang theo tà khí.
Thấy con trai một bộ dáng ăn no thỏa mãn, đoạt lấy con trai, nhanh chóng đi đến cửa phòng, nhanh chóng mở cửa, gặp Trương Đình Đình vừa lên lầu đến phòng sách, kiên quyết ném đứa bé cho Trương Đình Đình, nói: “Ôm lấy."
Trương Đình Đình ngơ ngác nhìn đứa bé đột nhiên xuất hiện trong tay, nhìn về phía Thượng Quan Sở kêu: “Này! Thượng Quan Sở, sao anh có thể ném Tiểu Diệp Tử cho tôi chứ?" Nhớ tới bộ dáng giống như ném gánh nặng vừa rồi của anh, trong lòng cô nhịn không được đồng tình với Thượng Quan Diệp, nhỏ giọng nói thầm: “Tiểu Diệp Tử đáng thương, sao con lại có người cha vô lương tâm như vậy chứ?"
Thượng Quan Sở ném đứa bé đi, Diệp Thanh Linh dựa vào cửa nhìn anh.
Thượng Quan Sở bị nhìn da đầu run lên, cười gượng, nói: “Thằng nhóc này, thật vướng víu a." Nói xong tay dùng một chút lực túm cô vào phòng, còn tiện tay khóa trái cửa phòng lại.
Nhìn anh khóa trái cửa, Diệp Thanh Linh chậm rãi đi đến trước sofa ngồi xuống, thản nhiên nói: “Lúc trước khi còn muốn sinh con trai, sao không nghe thấy ai nói vướng víu nhỉ."
Anh đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, tiện tay ôm cô vào lòng, cúi đầu cọ xát cổ cô, thấp giọng nói: “Sớm biết thằng nhóc này cả ngày quấy rầy em, anh mới không mang tội vào mình đâu?"
Diệp Thanh Linh mím môi cười khẽ, tiếp theo thở nhẹ hai cái, nghiêm túc nói: “Thật chua xót."
Thượng Quan Sở biết cô đang cười anh ghen, cũng không tức giận, ngược lại vẻ mặt tươi cười nói: “Vợ anh ai cũng không được chiếm." Cho dù là con trai cũng không được.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên, Diệp Thanh Linh cười nhẹ, nói: “Con trai anh có bản lĩnh hơn anh nhiều."
Diệp Thanh Linh dứt lời, tiếng khóc trẻ em cùng giọng nói vội vàng của má Trương vang lên, “Thanh Linh, đứa bé khóc rất lớn, mau mởi cửa a!"
Thượng Quan Sở nghe được tiếng nói, vẻ mặt thất bại cào tóc, không tình nguyện đứng dậy đi mở cửa.
Cửa mở ra, má Trương liền vọt vào phòng, ôm đứa bé đến trước mặt Diệp Thanh Linh, nói: “Thanh Linh, đứa nhỏ làm sao vậy, vừa rồi Đình Đình ôm đến, nó vẫn luôn không, dỗ thế nào cũng không được."
Diệp Thanh Linh mỉm cười, nhận đứa bé từ tay má Trương, liền thấy đứa bé lập tức nín khóc mỉm cười, còn quơ qup cánh tay nhỏ bé trắng trẻo mũm mĩm của mình.
Má Trương thấy đứa bé không khóc nữa, cũng yên lòng, nói: “Đứa nhỏ này thật quái nha, chỉ cần Thanh Linh ôm sẽ không khóc, thật sự là mẹ con liền tâm mà!" Má Trương nói xong liền ra khỏi phòng.
Thượng Quan không vui nhìn đứa bé nào đó nhếch miệng cười to, nhẹ tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn kia chút, nói: “Nhóc con, con thật có bản lĩnh đó!"
“Ha ha!" Thượng Quan Diệp ở trong lòng Diệp Thanh Linh đột nhiên cười ra tiếng, hình như nụ cười kia chỉ hướng về phía Thượng Quan Sở.
“Con còn dám cười nhạo bố?" Thượng Quan Sở nói xong lại sờ nhẹ lên mặt đứa bé.
Sờ cũng không được, đột nhiên Thượng Quan Diệp khóc thét lên, bộ dáng cực kỳ nhăn nhó.
Nhìn thấy con trai khóc, Diệp Thanh Linh thả đứa bé lên giường, cười nói: “Chuyện của hai cha con anh tự mình giải quyết nha." Nói xong liền xoay người vào phòng tắm.
Diệp Thanh Linh vừa nói vậy, Thượng Quan Diệp nhỏ thật sự không khóc, chỉ nhẹ chuyển đầu nhìn Thượng Quan Sở.
Thượng Quan Sở thấy phản ứng kỳ lạ của con trai, không khỏi cười nói: “Nhóc con con thật sự nghe lời mẹ con đấy! Chẳng qua? Con cũng nghe mẹ con nói rồi đó." Thượng Quan Sở vẻ mặt tà ác cười, “Con cũng đừng quái gỡ cha không khách khí đâu." Dứt lời, hắn lại đứa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn kia.
Đầu nhỏ của Thượng Quan Diệp xoay nhẹ né tránh tay của Thượng Quan Sở, tiếp theo lại khóc thét lên.
Thượng Quan Sở vẻ mặt bị đánh bại, thở dài nói: “Bố là người lớn không chấp con nít, quên đi, để cho con đắc ý mấy tháng đi!"
Mùa xuân đến, Thượng Quan Diệp được 5 tháng tuổi. Hôm nay, Diệp Thanh Linh Hòa Nhạc Nhạc ở trong sân tắm nắng chơi cờ. Thượng Quan Sở không biết từ đâu lấy ra mấy món đồ chơi đùa với con. Thượng Quan Sở bày ra cho con, nói: “Tiểu Diệp Tử, món đồ chơi này là cha đặc biệt chuẩn bị đó, thích không?"
Thượng Quan Diệp ngồi trên thảm to, cầm lấy món đồ chơi nhìn nhìn, sau đó vứt đi, một bộ dáng không hứng thú với xe đồ chơi, súng đồ chơi cha mình chọn.
Thấy con trai không thích, Thượng Quan Sở cầm súng đồ chơi đặt lên tay con trai.
Thượng Quan Diệp vẫn nhìn nhìn vứt bỏ, sau đó cười ha hả.
Thượng Quan Sở tức không kiềm được, kêu lên: “Nhóc con, muốn đối nghịch với bố hả!"
Thượng Quan Diệp trừng mắt ánh mắt to tròn nhìn Thượng Quan Sở, đột nhiên cười ha hả.
Đến đây Thượng Quan Sở hào hứng, cầm nhiều loại đồ chơi khác nhau ra cho con chọn. Nhưng Thượng Quan Diệp vẫn không nhận tình của anh, toàn vứt bỏ món đồ chpi anh đưa đến. Thượng Quan Sở nhìn con trai vui vẻ ném mấy món đồ chơi đi, đột nhiên từ trong người lấy ra một xấp tiền.
Nào biết, tiền mặt 100 đồng hồng hồng lập tức hấp dẫn tầm mắt Thượng Quan Diệp, đi đến bên người anh, giơ tay ra bắt.
Thượng Quan Sở cười tủm tỉm nhìn Thượng Quan Diệp, nói: “Muốn sao? Kêu một tiếng cha, cha liền cho con."
Thương Quan Diệp nho nhỏ lúc này hai mắt sáng lên nhìn tiền mặt, qua một lúc lâu, giọng điệu trẻ con non nớt kêu lên “Cha."
Thượng Quan Sở hoảng sợ, tưởng mình nghe lầm.
Diệp Thanh Linh Hòa Nhạc Nhạc đang chơi cờ bên cạnh lại nghe rõ ràng rành mạch, buông cờ trong tay, nhìn về phía 2 cha con.
“Yêu nghiệt, anh dùng cách gì khiến nó gọi anh vậy?" Nhạc Nhạc tò mò hỏi.
Thượng Quan Sở lấy lại tinh thần, biết mình không có nghe nhầm, vẻ mặt đắc ý cười, quơ quơ đồng tiền trong tay nói: “Chính là cái này."
Diệp Thanh Linh bình tĩnh nhìn qua tiền trong tay Thượng Quan Sở, nói: “Thì ra là nhóc tham tiền."
Thượng Quan Sở cười tủm tỉm nhìn mặt Diệp Thanh Linh, nói: “Còn không phải là di truyền từ em."
“Di truyền từ em chỗ nào chứ?" Diệp Thanh Linh thuận miệng phủ nhận.
“Có người từng muốn có 5840 triệu tiền mặt, mới nguyện gả cho anh. Em nói con trai em không giống em sao?" Thượng Quan Sở nói xong, vẻ mặt cười hạnh phúc.
Buổi tối, Thượng Quan Sở vội vàng ăn cơm xong liền kéo Diệp Thanh Linh về phòng, đúng lúc này, Thượng Quan Diệp luôn say ngủ trong xe trẻ em đột nhiên khóc lớn lên.
Diệp Thanh Linh cười khúc khích đi đến bên xe trẻ em, đưa tay ôm lấy đứa bé, nói: “Tiểu Diệp của chúng ta đói bụng sao?"
"A!" Thượng Quan Diệp mới ba tháng đột nhiên cười ra tiếng.
Diệp Thanh Linh dịu dàng cười: “Được, chúng ta đi bú sữa nha." Nói xong liền ôm con về phòng.
Thượng Quan Sở cho con trai một cái nhìn trắng trợn, bĩu môi đi theo sau 2 mẹ con. Sau khi vào phòng, lẳng lặng nhìn Diệp Thanh Linh cho con bú sữa, nhìn bộ dáng con ăn được vị ngon, vẻ mặt oán thán nói: “Em định đút sữa đến khi nào?"
“Sau khi được nửa tuổi sẽ không cần cho bú sữa." Diệp Thanh Linh biết anh lại đang suy nghĩ bậy bạ gì đó, vẻ mặt thờ ơ nhìn khuôn mặt tuấn tú mang theo tà khí.
Thấy con trai một bộ dáng ăn no thỏa mãn, đoạt lấy con trai, nhanh chóng đi đến cửa phòng, nhanh chóng mở cửa, gặp Trương Đình Đình vừa lên lầu đến phòng sách, kiên quyết ném đứa bé cho Trương Đình Đình, nói: “Ôm lấy."
Trương Đình Đình ngơ ngác nhìn đứa bé đột nhiên xuất hiện trong tay, nhìn về phía Thượng Quan Sở kêu: “Này! Thượng Quan Sở, sao anh có thể ném Tiểu Diệp Tử cho tôi chứ?" Nhớ tới bộ dáng giống như ném gánh nặng vừa rồi của anh, trong lòng cô nhịn không được đồng tình với Thượng Quan Diệp, nhỏ giọng nói thầm: “Tiểu Diệp Tử đáng thương, sao con lại có người cha vô lương tâm như vậy chứ?"
Thượng Quan Sở ném đứa bé đi, Diệp Thanh Linh dựa vào cửa nhìn anh.
Thượng Quan Sở bị nhìn da đầu run lên, cười gượng, nói: “Thằng nhóc này, thật vướng víu a." Nói xong tay dùng một chút lực túm cô vào phòng, còn tiện tay khóa trái cửa phòng lại.
Nhìn anh khóa trái cửa, Diệp Thanh Linh chậm rãi đi đến trước sofa ngồi xuống, thản nhiên nói: “Lúc trước khi còn muốn sinh con trai, sao không nghe thấy ai nói vướng víu nhỉ."
Anh đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, tiện tay ôm cô vào lòng, cúi đầu cọ xát cổ cô, thấp giọng nói: “Sớm biết thằng nhóc này cả ngày quấy rầy em, anh mới không mang tội vào mình đâu?"
Diệp Thanh Linh mím môi cười khẽ, tiếp theo thở nhẹ hai cái, nghiêm túc nói: “Thật chua xót."
Thượng Quan Sở biết cô đang cười anh ghen, cũng không tức giận, ngược lại vẻ mặt tươi cười nói: “Vợ anh ai cũng không được chiếm." Cho dù là con trai cũng không được.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên, Diệp Thanh Linh cười nhẹ, nói: “Con trai anh có bản lĩnh hơn anh nhiều."
Diệp Thanh Linh dứt lời, tiếng khóc trẻ em cùng giọng nói vội vàng của má Trương vang lên, “Thanh Linh, đứa bé khóc rất lớn, mau mởi cửa a!"
Thượng Quan Sở nghe được tiếng nói, vẻ mặt thất bại cào tóc, không tình nguyện đứng dậy đi mở cửa.
Cửa mở ra, má Trương liền vọt vào phòng, ôm đứa bé đến trước mặt Diệp Thanh Linh, nói: “Thanh Linh, đứa nhỏ làm sao vậy, vừa rồi Đình Đình ôm đến, nó vẫn luôn không, dỗ thế nào cũng không được."
Diệp Thanh Linh mỉm cười, nhận đứa bé từ tay má Trương, liền thấy đứa bé lập tức nín khóc mỉm cười, còn quơ qup cánh tay nhỏ bé trắng trẻo mũm mĩm của mình.
Má Trương thấy đứa bé không khóc nữa, cũng yên lòng, nói: “Đứa nhỏ này thật quái nha, chỉ cần Thanh Linh ôm sẽ không khóc, thật sự là mẹ con liền tâm mà!" Má Trương nói xong liền ra khỏi phòng.
Thượng Quan không vui nhìn đứa bé nào đó nhếch miệng cười to, nhẹ tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn kia chút, nói: “Nhóc con, con thật có bản lĩnh đó!"
“Ha ha!" Thượng Quan Diệp ở trong lòng Diệp Thanh Linh đột nhiên cười ra tiếng, hình như nụ cười kia chỉ hướng về phía Thượng Quan Sở.
“Con còn dám cười nhạo bố?" Thượng Quan Sở nói xong lại sờ nhẹ lên mặt đứa bé.
Sờ cũng không được, đột nhiên Thượng Quan Diệp khóc thét lên, bộ dáng cực kỳ nhăn nhó.
Nhìn thấy con trai khóc, Diệp Thanh Linh thả đứa bé lên giường, cười nói: “Chuyện của hai cha con anh tự mình giải quyết nha." Nói xong liền xoay người vào phòng tắm.
Diệp Thanh Linh vừa nói vậy, Thượng Quan Diệp nhỏ thật sự không khóc, chỉ nhẹ chuyển đầu nhìn Thượng Quan Sở.
Thượng Quan Sở thấy phản ứng kỳ lạ của con trai, không khỏi cười nói: “Nhóc con con thật sự nghe lời mẹ con đấy! Chẳng qua? Con cũng nghe mẹ con nói rồi đó." Thượng Quan Sở vẻ mặt tà ác cười, “Con cũng đừng quái gỡ cha không khách khí đâu." Dứt lời, hắn lại đứa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn kia.
Đầu nhỏ của Thượng Quan Diệp xoay nhẹ né tránh tay của Thượng Quan Sở, tiếp theo lại khóc thét lên.
Thượng Quan Sở vẻ mặt bị đánh bại, thở dài nói: “Bố là người lớn không chấp con nít, quên đi, để cho con đắc ý mấy tháng đi!"
Mùa xuân đến, Thượng Quan Diệp được 5 tháng tuổi. Hôm nay, Diệp Thanh Linh Hòa Nhạc Nhạc ở trong sân tắm nắng chơi cờ. Thượng Quan Sở không biết từ đâu lấy ra mấy món đồ chơi đùa với con. Thượng Quan Sở bày ra cho con, nói: “Tiểu Diệp Tử, món đồ chơi này là cha đặc biệt chuẩn bị đó, thích không?"
Thượng Quan Diệp ngồi trên thảm to, cầm lấy món đồ chơi nhìn nhìn, sau đó vứt đi, một bộ dáng không hứng thú với xe đồ chơi, súng đồ chơi cha mình chọn.
Thấy con trai không thích, Thượng Quan Sở cầm súng đồ chơi đặt lên tay con trai.
Thượng Quan Diệp vẫn nhìn nhìn vứt bỏ, sau đó cười ha hả.
Thượng Quan Sở tức không kiềm được, kêu lên: “Nhóc con, muốn đối nghịch với bố hả!"
Thượng Quan Diệp trừng mắt ánh mắt to tròn nhìn Thượng Quan Sở, đột nhiên cười ha hả.
Đến đây Thượng Quan Sở hào hứng, cầm nhiều loại đồ chơi khác nhau ra cho con chọn. Nhưng Thượng Quan Diệp vẫn không nhận tình của anh, toàn vứt bỏ món đồ chpi anh đưa đến. Thượng Quan Sở nhìn con trai vui vẻ ném mấy món đồ chơi đi, đột nhiên từ trong người lấy ra một xấp tiền.
Nào biết, tiền mặt 100 đồng hồng hồng lập tức hấp dẫn tầm mắt Thượng Quan Diệp, đi đến bên người anh, giơ tay ra bắt.
Thượng Quan Sở cười tủm tỉm nhìn Thượng Quan Diệp, nói: “Muốn sao? Kêu một tiếng cha, cha liền cho con."
Thương Quan Diệp nho nhỏ lúc này hai mắt sáng lên nhìn tiền mặt, qua một lúc lâu, giọng điệu trẻ con non nớt kêu lên “Cha."
Thượng Quan Sở hoảng sợ, tưởng mình nghe lầm.
Diệp Thanh Linh Hòa Nhạc Nhạc đang chơi cờ bên cạnh lại nghe rõ ràng rành mạch, buông cờ trong tay, nhìn về phía 2 cha con.
“Yêu nghiệt, anh dùng cách gì khiến nó gọi anh vậy?" Nhạc Nhạc tò mò hỏi.
Thượng Quan Sở lấy lại tinh thần, biết mình không có nghe nhầm, vẻ mặt đắc ý cười, quơ quơ đồng tiền trong tay nói: “Chính là cái này."
Diệp Thanh Linh bình tĩnh nhìn qua tiền trong tay Thượng Quan Sở, nói: “Thì ra là nhóc tham tiền."
Thượng Quan Sở cười tủm tỉm nhìn mặt Diệp Thanh Linh, nói: “Còn không phải là di truyền từ em."
“Di truyền từ em chỗ nào chứ?" Diệp Thanh Linh thuận miệng phủ nhận.
“Có người từng muốn có 5840 triệu tiền mặt, mới nguyện gả cho anh. Em nói con trai em không giống em sao?" Thượng Quan Sở nói xong, vẻ mặt cười hạnh phúc.
Tác giả :
Hàn Hi Nhân