Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 614 Đuối nước
Đường Tâm Nhan cầm lấy ly cà phê mà Phượng Cừ đưa cho cô. Cô đã từng uống cà phê do Phượng Cừ tự pha, Đường Tâm Nhan biết kỹ thuật pha cà phê của anh ta thực sự rất tốt.
“Cô thấy sao? Hương vị thế nào?" Đường Tâm Nhan vừa nhấp một ngụm, Phượng Cừ không nhịn được nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan khẽ mỉm cười.
“Mùi vị không tồi."
Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ cuối cùng cũng an tâm.
“Tâm Nhan, nụ cười của cô thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta rung động." Phượng Cừ nói, trên môi anh ta nở nụ cười mê hoặc.
“Trên thế giới này có rất nhiều người phụ nữ tốt hơn tôi, Phượng Cừ, anh cũng là một người từng trải trong tình yêu. Tôi tin rằng sẽ tìm được một người phụ nữ yêu anh sâu đậm."
Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói, trong giọng nói du dương, êm tai mang theo một chút ngọt ngào.
Làm sao Phượng Cừ có thể không nghe ra lời từ chối trong lời nói của Đường Tâm Nhan? Một cảm giác cay đắng lướt qua mắt anh ta.
“Quả thực trên thế giới có rất nhiều phụ nữ xuất sắc, ưu tú nhưng… chỉ có một Đường Tâm Nhan." Phượng Cừ tự lẩm bẩm.
Bởi vì giọng nói của anh ta quá nhỏ, Đường Tâm Nhan đang tập trung uống cà phê cũng không nghe thấy, Phượng Cừ rất cảm kích khi cô không có nghe thấy những lời này, nếu không… hai người sẽ vô cùng xấu hổ.
“Tâm Nhan, Phượng Cừ, bắt đầu rồi, bối cảnh đã được sắp đặt xong." Cố Nhiễm Nhiễm lại bước đến trước mặt hai người nói. Cô ấy thực sự cảm thấy ngạc nhiên khi Đường Tâm Nhan chủ động đi tìm Phượng Cừ.
“Được, bắt đầu làm việc thôi."
Phượng Cừ uống một hơi hết tách cà phê, sau đó cầm lấy kịch bản bước vào khung cảnh quay đã sắp xếp xong.
Ban đầu, Đường Tâm Nhan định đi cùng anh ấy, nhưng Cố Nhiễm Nhiễm đã ngăn cô lại.
“Sao vậy? Chị đại của tôi ơi, còn có chuyện gì muốn dặn dò không?" Đường Tâm Nhan hỏi, cô cảm thấy có chút buồn cười trước vẻ mặt bí ẩn của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Cậu… có phải cậu định ở bên Phượng Cừ để đáp trả người đàn ông của cậu không? Tâm Nhan, không thể dùng cách này được đâu. Có rất nhiều cách để một người phụ nữ trở thành nữ vương, nhưng đây là cách ngu ngốc nhất."
Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng nói, vì sợ Đường Tâm Nhan trong lúc giận dữ, sẽ bốc đồng làm điều gì đó mà cô sẽ phải hối hận.
“Cậu nghĩ tớ sẽ ở bên Phượng Cừ à?" Sau khi nghe những băn khoăn, lo lắng của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan không thể nhịn được mà cười ha ha, đây có lẽ là nụ cười sảng khoái, thoải mái không hề cố kị của cô kể từ sau khi nhìn thấy những bức ảnh đó.
Nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
“Tớ biết ngay mà, cho dù trong tình huống nào cậu cũng sẽ giữ một cái đầu lạnh, sẽ không làm ra những chuyện tổn thương mình, quả không hổ là chị em tốt của Cố Nhiễm Nhiễm đây."
Cố Nhiễm Nhiễm đặt tay cô ấy lên vai Đường Tâm Nhan, sau đó vô cùng nghĩa khí nói.
“Chị Nhan, chị Nhiễm sắp bắt đầu rồi, vào vị trí thôi."
Trợ lý Cố Nhiễm Nhiễm mới tuyển cho Đường Tâm Nhan bước đến trước mặt hai người nói.
“Tớ phải đi làm rồi." Đường Tâm Nhan nở một nụ cười rạng rỡ, rồi đi về hướng của Phượng Cừ.
Quay vào ban đêm vất vả hơn ban ngày, Đường Tâm Nhan mặc dù đã tự nhủ phải tập trung nhưng cô vẫn cảm thấy hơi mệt vì cả đêm qua chưa ngủ.
May mắn thay, đạo diễn và nhân viên đoàn làm phim không nói gì khi cô NG, thay vào đó họ luôn động viên cô như Phượng Cừ, những lời động viên như vậy khiến cảm xúc của Đường Tâm Nhan dần dần được điều chỉnh.
Việc quay phim sau đó diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi.
“Cảnh cuối cùng ở dưới nước, Tâm Nhan, làm được chứ?" Đạo diễn tìm đến Đường Tâm Nhan, lo lắng cho sức khỏe của cô.
Đường Tâm Nhan khẽ lắc đầu, cô vừa mới uống thêm một tách cà phê nên trạng thái tinh thần của cô rõ ràng là tốt hơn rất nhiều.
“Yên tâm đi, tôi không sao, tôi có thể quay như bình thường."
Nghe thấy lời nói này của Đường Tâm Nhan, đạo diễn mới yên tâm quay người rời đi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Đường Tâm Nhan đã nhảy xuống hồ bơi theo hướng dẫn của đạo diễn.
Phượng Cừ đợi một lúc lâu rồi mới nhảy xuống bể bơi theo kịch bản rồi mới ôm Đường Tâm Nhan vào lòng.
Khi ôm Đường Tâm Nhan lên khỏi mặt nước, Phượng Cừ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng vì đang trong quá trình quay nên anh ta nghĩ đó là yêu cầu của kịch bản nên Phượng Cừ cũng không quan tâm lắm.
Làm theo đúng kịch bản, anh ta ôm Đường Tâm Nhan lên bờ.
“Cắt… hoàn hảo."
Đạo diễn mặt mày vui mừng, nếu không nhờ kỹ năng diễn xuất của hai người, có lẽ cảnh phim sẽ không kết thúc suôn sẻ như vậy.
“Tâm Nhan…"
Đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Phượng Cừ, mọi người lập tức chạy tới trước mặt hai người họ.
Nhìn thấy Phượng Cừ làm hồi sức tim phổi cho Đường Tâm Nhan, mọi người mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Nhan Nhan…" Cố Nhiễm Nhiễm cũng chạy đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, nhìn thấy Đường Tâm Nhan bất động, mặc cho Phượng Cừ liên tục hồi sức tim phổi cho cô nhưng cô vẫn không có phản ứng gì.
Lúc này, trong đầu mọi người chỉ có một suy nghĩ, đó là… Đường Tâm Nhan đuối nước.
“Mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi."
Ngay khi Phượng Cừ chuẩn bị bế Đường Tâm Nhan, cô phun ra một ngụm nước lớn.
“Nhan Nhan, cậu thấy thế nào rồi?"
Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hỏi, Đường Tâm Nhan nếu có mệnh hệ gì, cả đời này cô ấy nhất định sẽ tự trách mình, hơn nữa có khi còn bị Mặc Trì Úy xé nát.
“Tôi … tôi xin lỗi, đã làm mọi người lo lắng rồi. Hồi nãy tôi … khi tôi nhảy xuống liền bị chuột rút ở chân. Vốn không kịp thời gian để kêu cứu nên … bị chìm xuống đáy, xin lỗi mọi người.
Đường Tâm Nhan nói rất tốn sức.
“Chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi đi." Khi biết Đường Tâm Nhan chỉ vì bị sặc nước nên mới hôn mê tạm thời, Cố Nhiễm Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em còn yếu như vậy, ngồi xe của tôi đi, tôi đưa hai người về khách sạn." Phượng Cừ không đợi Cố Nhiễm Nhiễm có phản ứng gì, anh ta đã vội vàng ôm cô vào lòng.
Cố Nhiễm Nhiễm ban đầu muốn ngăn cản, nhưng sau đó đã xua tan ý định đó đi, dẫu sao thì việc ôm Đường Tâm Nhan lên xe, quả thực là một chuyện vô cùng mất sức.
Phượng Cừ cẩn thận ôm Đường Tâm Nhan lên xe, chu đáo thắt dây an toàn cho cô.
Sau khi xác nhận Cố Nhiễm Nhiễm đã lên xe, anh ta nhấn ga phóng nhanh về hướng khách sạn.
“Nhan Nhan, cậu có chắc là không cần đến bệnh viện không?" Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hỏi Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan lắc đầu, khẽ mỉm cười.
“Không sao đâu mà, chỉ là sặc nước thôi. Tớ rất rõ cơ thể của mình, về khách sạn thôi, ngủ một giấc rồi ngày mai sẽ không sao nữa."
Sự kiên trì của Đường Tâm Nhan khiến Cố Nhiễm Nhiễm không còn cách nào khác.
Sau khi Phượng Cừ dừng xe ở lối vào khách sạn, anh ta lập tức xuống xe trước, một lần nữa ôm Đường Tâm Nhan vào lòng.
Trực tiếp ôm cô đưa đến tận trên phòng.
Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng xả nước tắm, đỡ Đường Tâm Nhan vào phòng tắm, ân cần, chu đáo đặt quần áo mới ở cửa phòng tắm, sau đó cô ấy mới đi đến trước mặt Phượng Cừ.
“Tôi rất biết ơn anh vì đã đưa Tâm Nhan trở về, nhưng mà anh… có thể đi rồi." Cố Nhiễm Nhiễm nói.
“Cô thấy sao? Hương vị thế nào?" Đường Tâm Nhan vừa nhấp một ngụm, Phượng Cừ không nhịn được nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan khẽ mỉm cười.
“Mùi vị không tồi."
Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ cuối cùng cũng an tâm.
“Tâm Nhan, nụ cười của cô thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta rung động." Phượng Cừ nói, trên môi anh ta nở nụ cười mê hoặc.
“Trên thế giới này có rất nhiều người phụ nữ tốt hơn tôi, Phượng Cừ, anh cũng là một người từng trải trong tình yêu. Tôi tin rằng sẽ tìm được một người phụ nữ yêu anh sâu đậm."
Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói, trong giọng nói du dương, êm tai mang theo một chút ngọt ngào.
Làm sao Phượng Cừ có thể không nghe ra lời từ chối trong lời nói của Đường Tâm Nhan? Một cảm giác cay đắng lướt qua mắt anh ta.
“Quả thực trên thế giới có rất nhiều phụ nữ xuất sắc, ưu tú nhưng… chỉ có một Đường Tâm Nhan." Phượng Cừ tự lẩm bẩm.
Bởi vì giọng nói của anh ta quá nhỏ, Đường Tâm Nhan đang tập trung uống cà phê cũng không nghe thấy, Phượng Cừ rất cảm kích khi cô không có nghe thấy những lời này, nếu không… hai người sẽ vô cùng xấu hổ.
“Tâm Nhan, Phượng Cừ, bắt đầu rồi, bối cảnh đã được sắp đặt xong." Cố Nhiễm Nhiễm lại bước đến trước mặt hai người nói. Cô ấy thực sự cảm thấy ngạc nhiên khi Đường Tâm Nhan chủ động đi tìm Phượng Cừ.
“Được, bắt đầu làm việc thôi."
Phượng Cừ uống một hơi hết tách cà phê, sau đó cầm lấy kịch bản bước vào khung cảnh quay đã sắp xếp xong.
Ban đầu, Đường Tâm Nhan định đi cùng anh ấy, nhưng Cố Nhiễm Nhiễm đã ngăn cô lại.
“Sao vậy? Chị đại của tôi ơi, còn có chuyện gì muốn dặn dò không?" Đường Tâm Nhan hỏi, cô cảm thấy có chút buồn cười trước vẻ mặt bí ẩn của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Cậu… có phải cậu định ở bên Phượng Cừ để đáp trả người đàn ông của cậu không? Tâm Nhan, không thể dùng cách này được đâu. Có rất nhiều cách để một người phụ nữ trở thành nữ vương, nhưng đây là cách ngu ngốc nhất."
Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng nói, vì sợ Đường Tâm Nhan trong lúc giận dữ, sẽ bốc đồng làm điều gì đó mà cô sẽ phải hối hận.
“Cậu nghĩ tớ sẽ ở bên Phượng Cừ à?" Sau khi nghe những băn khoăn, lo lắng của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan không thể nhịn được mà cười ha ha, đây có lẽ là nụ cười sảng khoái, thoải mái không hề cố kị của cô kể từ sau khi nhìn thấy những bức ảnh đó.
Nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
“Tớ biết ngay mà, cho dù trong tình huống nào cậu cũng sẽ giữ một cái đầu lạnh, sẽ không làm ra những chuyện tổn thương mình, quả không hổ là chị em tốt của Cố Nhiễm Nhiễm đây."
Cố Nhiễm Nhiễm đặt tay cô ấy lên vai Đường Tâm Nhan, sau đó vô cùng nghĩa khí nói.
“Chị Nhan, chị Nhiễm sắp bắt đầu rồi, vào vị trí thôi."
Trợ lý Cố Nhiễm Nhiễm mới tuyển cho Đường Tâm Nhan bước đến trước mặt hai người nói.
“Tớ phải đi làm rồi." Đường Tâm Nhan nở một nụ cười rạng rỡ, rồi đi về hướng của Phượng Cừ.
Quay vào ban đêm vất vả hơn ban ngày, Đường Tâm Nhan mặc dù đã tự nhủ phải tập trung nhưng cô vẫn cảm thấy hơi mệt vì cả đêm qua chưa ngủ.
May mắn thay, đạo diễn và nhân viên đoàn làm phim không nói gì khi cô NG, thay vào đó họ luôn động viên cô như Phượng Cừ, những lời động viên như vậy khiến cảm xúc của Đường Tâm Nhan dần dần được điều chỉnh.
Việc quay phim sau đó diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi.
“Cảnh cuối cùng ở dưới nước, Tâm Nhan, làm được chứ?" Đạo diễn tìm đến Đường Tâm Nhan, lo lắng cho sức khỏe của cô.
Đường Tâm Nhan khẽ lắc đầu, cô vừa mới uống thêm một tách cà phê nên trạng thái tinh thần của cô rõ ràng là tốt hơn rất nhiều.
“Yên tâm đi, tôi không sao, tôi có thể quay như bình thường."
Nghe thấy lời nói này của Đường Tâm Nhan, đạo diễn mới yên tâm quay người rời đi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Đường Tâm Nhan đã nhảy xuống hồ bơi theo hướng dẫn của đạo diễn.
Phượng Cừ đợi một lúc lâu rồi mới nhảy xuống bể bơi theo kịch bản rồi mới ôm Đường Tâm Nhan vào lòng.
Khi ôm Đường Tâm Nhan lên khỏi mặt nước, Phượng Cừ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng vì đang trong quá trình quay nên anh ta nghĩ đó là yêu cầu của kịch bản nên Phượng Cừ cũng không quan tâm lắm.
Làm theo đúng kịch bản, anh ta ôm Đường Tâm Nhan lên bờ.
“Cắt… hoàn hảo."
Đạo diễn mặt mày vui mừng, nếu không nhờ kỹ năng diễn xuất của hai người, có lẽ cảnh phim sẽ không kết thúc suôn sẻ như vậy.
“Tâm Nhan…"
Đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Phượng Cừ, mọi người lập tức chạy tới trước mặt hai người họ.
Nhìn thấy Phượng Cừ làm hồi sức tim phổi cho Đường Tâm Nhan, mọi người mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Nhan Nhan…" Cố Nhiễm Nhiễm cũng chạy đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, nhìn thấy Đường Tâm Nhan bất động, mặc cho Phượng Cừ liên tục hồi sức tim phổi cho cô nhưng cô vẫn không có phản ứng gì.
Lúc này, trong đầu mọi người chỉ có một suy nghĩ, đó là… Đường Tâm Nhan đuối nước.
“Mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi."
Ngay khi Phượng Cừ chuẩn bị bế Đường Tâm Nhan, cô phun ra một ngụm nước lớn.
“Nhan Nhan, cậu thấy thế nào rồi?"
Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hỏi, Đường Tâm Nhan nếu có mệnh hệ gì, cả đời này cô ấy nhất định sẽ tự trách mình, hơn nữa có khi còn bị Mặc Trì Úy xé nát.
“Tôi … tôi xin lỗi, đã làm mọi người lo lắng rồi. Hồi nãy tôi … khi tôi nhảy xuống liền bị chuột rút ở chân. Vốn không kịp thời gian để kêu cứu nên … bị chìm xuống đáy, xin lỗi mọi người.
Đường Tâm Nhan nói rất tốn sức.
“Chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi đi." Khi biết Đường Tâm Nhan chỉ vì bị sặc nước nên mới hôn mê tạm thời, Cố Nhiễm Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em còn yếu như vậy, ngồi xe của tôi đi, tôi đưa hai người về khách sạn." Phượng Cừ không đợi Cố Nhiễm Nhiễm có phản ứng gì, anh ta đã vội vàng ôm cô vào lòng.
Cố Nhiễm Nhiễm ban đầu muốn ngăn cản, nhưng sau đó đã xua tan ý định đó đi, dẫu sao thì việc ôm Đường Tâm Nhan lên xe, quả thực là một chuyện vô cùng mất sức.
Phượng Cừ cẩn thận ôm Đường Tâm Nhan lên xe, chu đáo thắt dây an toàn cho cô.
Sau khi xác nhận Cố Nhiễm Nhiễm đã lên xe, anh ta nhấn ga phóng nhanh về hướng khách sạn.
“Nhan Nhan, cậu có chắc là không cần đến bệnh viện không?" Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hỏi Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan lắc đầu, khẽ mỉm cười.
“Không sao đâu mà, chỉ là sặc nước thôi. Tớ rất rõ cơ thể của mình, về khách sạn thôi, ngủ một giấc rồi ngày mai sẽ không sao nữa."
Sự kiên trì của Đường Tâm Nhan khiến Cố Nhiễm Nhiễm không còn cách nào khác.
Sau khi Phượng Cừ dừng xe ở lối vào khách sạn, anh ta lập tức xuống xe trước, một lần nữa ôm Đường Tâm Nhan vào lòng.
Trực tiếp ôm cô đưa đến tận trên phòng.
Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng xả nước tắm, đỡ Đường Tâm Nhan vào phòng tắm, ân cần, chu đáo đặt quần áo mới ở cửa phòng tắm, sau đó cô ấy mới đi đến trước mặt Phượng Cừ.
“Tôi rất biết ơn anh vì đã đưa Tâm Nhan trở về, nhưng mà anh… có thể đi rồi." Cố Nhiễm Nhiễm nói.
Tác giả :
Khuyết Danh