Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 587 Anh ấy lại ra ngoài
Mãi vẫn không thể liên lạc được với Đường Tâm Nhan, sắc mặt Mặc Trì Úy càng trở nên khó coi.
Đợi đến mười giờ tối, Mặc Trí Úy đứng ngồi không yên, anh lấy chìa khóa xe, vội vàng ra khỏi cửa.
Lúc ra khỏi phòng khách, chuẩn bị đi tìm Đường Tâm Nhan thì lại nhìn thấy một chiếc xe dừng trước cổng biệt thự.
Là cô ấy sao?
Mặc Trì Úy đứng bên xe, lạnh lùng nhìn chiếc xe ngoài cổng lớn.
Không tốn nhiều sức, Đường Tâm Nhan từ trên bước xuống, hơn nữa còn mỉm cười chào hỏi với người đàn ông ngồi trong xe.
Nụ cười rất ngọt ngào khiến Mặc Trì Úy phải ganh tị.
Anh quay người về phòng khách, vẻ mặt u ám ngồi dựa trên ghế sô pha.
Bước vào biệt thự như một lâu đài cổ, trong lòng Đường Tâm Nhan lại vô cùng phức tạp. Vốn dĩ cô đã quyết định ở lại bệnh viện để chăm sóc Phượng Cừ, dù sao lúc quay về cũng chưa chắc cô gặp Mặc Trì Úy.
Thế nhưng… thế nhưng lúc Phượng Cừ nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Đường Tâm Nhan, không nỡ để cô ở lại bệnh viện, nửa ép buộc nửa uy hiếp Đường Tâm Nhan để trợ lý của mình đưa về.
Đường Tâm Nhan mệt mỏi lê bước vào phòng khách.
Anh ấy ở nhà sao? Không đi cùng Triệu Hân Hân sao?
Lúc Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi trên ghế sô pha, không khỏi ngạc nhiên. Nhưng Đường Tâm Nhan cũng không có ý định chào hỏi Mặc Trì Úy, cô không hy vọng khi mình vừa nói xong thì Triệu Hân Hân lại từ trên lầu đi xuống.
Đường Tâm Nhan liếc mắt nhìn Mặc Trì Úy, đi thẳng lên lầu, ở đây mà cãi nhau với anh ấy thì thà rằng cô về phòng, ngâm bồn nước nóng còn hơn.
Mặc Trì Úy vẫn luôn đợi Đường Tâm Nhan giải thích với mình, vì sao lại về muộn như thế, thế nhưng… thế nhưng Đường Tâm Nhan vẫn không chú ý đến anh đang chờ đợi.
Chết tiệt, mình suy bại đến thế sao, bị vợ ghét bỏ đến mức này?
Đường Tâm Nhan biết, sau lưng mình là ánh mắt đầy lạnh lùng, nhìn mình tức giận, nhưng cô lại nói với bản thân mình rằng, có cái gì cần phải để ý đến sao?
Đường Tâm Nhan về đến phòng, khóa chặt cửa, không muốn Mặc Trì Úy bước vào, cô đẩy bàn trang điểm chắn cửa lại.
Chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì cô mới đi vào nhà tắm, để cơ thể bớt mệt mỏi, cô đã nhỏ vài giọt tinh dầu có tác dụng giảm mệt mỏi vào bồn tắm.
Tiếng nước nóng và hương thơm nhàn nhạt hòa quyện vào nhau, khiến Đường Tâm Nhan nở một nụ cười đầy thoải mái.
Ngâm mình trong bồn tắm một tiếng, Đường Tâm Nhan mới đứng dậy, thay một bộ đồ ngủ thoải mái, sau đó ngồi xuống sô pha trong phòng lấy kịch bản ra xem.
“Mợ chủ, cô có muốn ăn đồ ăn khuya không ạ? Đã chuẩn bị xong hết rồi."
Người giúp việc gõ cửa, nhẹ nhàng hỏi.
Ăn khuya? Đường Tâm Nhan thật sự cảm thấy bụng mình đói meo, nhưng nhớ đến Mặc Trì Úy vẫn còn đang ở bên ngoài, Đường Tâm Nhan hơi do dự.
“Mợ chủ, có món Ý cô thích, còn có món súp bắp nữa."
Người giúp việc nói, khiến cái bụng đói của Đường Tâm Nhan càng thêm cồn cào dữ dội.
Thôi bỏ đi, mình cần gì phải vì anh ta mà nhịn đói?
Đường Tâm Nhan nghĩ đến đây, đẩy bàn trang điểm mở cửa, sau đó mới bước ra khỏi phòng, vội xuống nhà ăn.
Điều khiến Đường Tâm Nhan bất ngờ là Mặc Trì Úy không ở nhà ăn, chẳng lẽ anh ấy đang ở phòng sách?
“Sao chỉ chuẩn bị đồ ăn khuya cho một người vậy?" Thấy người giúp việc dọn đồ ăn lên bàn cho mình, sau đó liền đi làm chuyện khác, Đường Tâm Nhan ngạc nhiên.
“Cậu chủ vừa mới nhận điện thoại đi ra ngoài rồi, anh ấy nói tối nay không về."
Người giúp việc nói.
Đợi đến mười giờ tối, Mặc Trí Úy đứng ngồi không yên, anh lấy chìa khóa xe, vội vàng ra khỏi cửa.
Lúc ra khỏi phòng khách, chuẩn bị đi tìm Đường Tâm Nhan thì lại nhìn thấy một chiếc xe dừng trước cổng biệt thự.
Là cô ấy sao?
Mặc Trì Úy đứng bên xe, lạnh lùng nhìn chiếc xe ngoài cổng lớn.
Không tốn nhiều sức, Đường Tâm Nhan từ trên bước xuống, hơn nữa còn mỉm cười chào hỏi với người đàn ông ngồi trong xe.
Nụ cười rất ngọt ngào khiến Mặc Trì Úy phải ganh tị.
Anh quay người về phòng khách, vẻ mặt u ám ngồi dựa trên ghế sô pha.
Bước vào biệt thự như một lâu đài cổ, trong lòng Đường Tâm Nhan lại vô cùng phức tạp. Vốn dĩ cô đã quyết định ở lại bệnh viện để chăm sóc Phượng Cừ, dù sao lúc quay về cũng chưa chắc cô gặp Mặc Trì Úy.
Thế nhưng… thế nhưng lúc Phượng Cừ nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Đường Tâm Nhan, không nỡ để cô ở lại bệnh viện, nửa ép buộc nửa uy hiếp Đường Tâm Nhan để trợ lý của mình đưa về.
Đường Tâm Nhan mệt mỏi lê bước vào phòng khách.
Anh ấy ở nhà sao? Không đi cùng Triệu Hân Hân sao?
Lúc Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi trên ghế sô pha, không khỏi ngạc nhiên. Nhưng Đường Tâm Nhan cũng không có ý định chào hỏi Mặc Trì Úy, cô không hy vọng khi mình vừa nói xong thì Triệu Hân Hân lại từ trên lầu đi xuống.
Đường Tâm Nhan liếc mắt nhìn Mặc Trì Úy, đi thẳng lên lầu, ở đây mà cãi nhau với anh ấy thì thà rằng cô về phòng, ngâm bồn nước nóng còn hơn.
Mặc Trì Úy vẫn luôn đợi Đường Tâm Nhan giải thích với mình, vì sao lại về muộn như thế, thế nhưng… thế nhưng Đường Tâm Nhan vẫn không chú ý đến anh đang chờ đợi.
Chết tiệt, mình suy bại đến thế sao, bị vợ ghét bỏ đến mức này?
Đường Tâm Nhan biết, sau lưng mình là ánh mắt đầy lạnh lùng, nhìn mình tức giận, nhưng cô lại nói với bản thân mình rằng, có cái gì cần phải để ý đến sao?
Đường Tâm Nhan về đến phòng, khóa chặt cửa, không muốn Mặc Trì Úy bước vào, cô đẩy bàn trang điểm chắn cửa lại.
Chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì cô mới đi vào nhà tắm, để cơ thể bớt mệt mỏi, cô đã nhỏ vài giọt tinh dầu có tác dụng giảm mệt mỏi vào bồn tắm.
Tiếng nước nóng và hương thơm nhàn nhạt hòa quyện vào nhau, khiến Đường Tâm Nhan nở một nụ cười đầy thoải mái.
Ngâm mình trong bồn tắm một tiếng, Đường Tâm Nhan mới đứng dậy, thay một bộ đồ ngủ thoải mái, sau đó ngồi xuống sô pha trong phòng lấy kịch bản ra xem.
“Mợ chủ, cô có muốn ăn đồ ăn khuya không ạ? Đã chuẩn bị xong hết rồi."
Người giúp việc gõ cửa, nhẹ nhàng hỏi.
Ăn khuya? Đường Tâm Nhan thật sự cảm thấy bụng mình đói meo, nhưng nhớ đến Mặc Trì Úy vẫn còn đang ở bên ngoài, Đường Tâm Nhan hơi do dự.
“Mợ chủ, có món Ý cô thích, còn có món súp bắp nữa."
Người giúp việc nói, khiến cái bụng đói của Đường Tâm Nhan càng thêm cồn cào dữ dội.
Thôi bỏ đi, mình cần gì phải vì anh ta mà nhịn đói?
Đường Tâm Nhan nghĩ đến đây, đẩy bàn trang điểm mở cửa, sau đó mới bước ra khỏi phòng, vội xuống nhà ăn.
Điều khiến Đường Tâm Nhan bất ngờ là Mặc Trì Úy không ở nhà ăn, chẳng lẽ anh ấy đang ở phòng sách?
“Sao chỉ chuẩn bị đồ ăn khuya cho một người vậy?" Thấy người giúp việc dọn đồ ăn lên bàn cho mình, sau đó liền đi làm chuyện khác, Đường Tâm Nhan ngạc nhiên.
“Cậu chủ vừa mới nhận điện thoại đi ra ngoài rồi, anh ấy nói tối nay không về."
Người giúp việc nói.
Tác giả :
Khuyết Danh