Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 578 Bướng bỉnh
Triệu Hân Hân trơ mắt nhìn Mặc Trì Úy bỏ đi cùng Đường Tâm Nhan, hai người rất thân mật, khiến cô siết chặt hai tay lại.
“Cứ như thế mà rời đi, không thấy tiếc sao?" Đường Tâm Nhan ngồi trên xe, lên tiếng, câu chữ mang theo chút mỉa mai, vang rõ mồn một bên tai Mặc Trì Úy.
“Tiếc?" Mặc Trì Úy khởi động xe."Vì sao nam chính lại là Phượng Cừ?"
Mặc Trì Úy lạnh lùng hỏi.
Đối với vấn đề này, Đường Tâm Nhan không có bất kỳ câu trả lời nào, cô cứ nhìn mãi ra bên ngoài cửa sổ.
Trên đường đi, hai người không nói với nhau câu nào, Mặc Trì Úy lái xe tốc độ rất nhanh, mặc dù Đường Tâm Nhan rất sợ chạy xe nhanh như thế, nhưng… nhưng cô vẫn ngang bướng như cũ không hề rên lên nửa tiếng. Mặc dù dạ dày dường như đã lộn nhào cả lên.
Lúc xe dừng lại trước sân biệt thự, Đường Tâm Nhan lập tức nhảy xuống, ngồi xổm ở bên xe, dạ dày không được thoải mái.
Mặc Trì Úy không ngờ, Đường Tâm Nhan lại nôn ói dữ dội như vậy.
Lúc sau, Đường Tâm Nhan mới cảm thấy thoải mái được một chút, cố gắng đứng lên, nhưng có thể vì ngồi xổm thời gian quá lâu nên lúc đứng lên cả người nhất thời mất thăng bằng.
“Cẩn thận."
Mặc Trì Úy vẫn luôn đứng bên cô, giang tay ôm lấy cô vào lồng ngực.
Nằm trong lòng Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan rất hạnh phúc, nhưng nhớ đến khuôn ngực săn chắc này cũng đã từng có người phụ nữ khác dựa vào, cảm giác buồn nôn trong người cô vừa mới tan biến, lại ập đến lần nữa.
Cô vội vàng che miệng lại, chạy thẳng lên lầu.
Nằm trong lòng mình khiến cô ấy buồn nôn đến thế sao?
Nhìn theo bóng lưng Đường Tâm Nhan, vẻ mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy đầy lạnh lùng như tảng băng ngàn năm.
Đường Tâm Nhan quay về phòng, lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Mười phút sau, cô giọng nói yếu ớt của cô vang lên, lê bước ra khỏi nhà vệ sinh.
“Mặc Trì Úy, tôi không còn sức cãi nhau với anh nữa, nếu như anh dư sức thì có thể đi tìm bạn gái Triệu Hân Hân của anh mà giết thời gian."
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói.
Mặc Trì Úy đứng dậy khỏi sô pha, bước thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Em chưa trả lời câu hỏi, vì sao lại chọn quay phim với Phượng Cừ?" Mặc Trì Úy hỏi lại một lần nữa, ánh mắt đen sâu thăm thẳm như đại dương, nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan.
“Chuyện công việc, tôi không cần phải báo cáo với anh, vì chuyện công việc của anh cũng đâu có nói cho tôi biết. Cho nên tôi… không thể nào trả lời thắc mắc của anh được."
Đường Tâm Nhan nói xong, nằm lên giường, cả thể xác và tinh thần cô đều rất mệt mỏi, nhắm chặt mắt lại.
Thấy Đường Tâm Nhan rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, Mặc Trì Úy nhíu chặt mày lại, sau khi đắp chăn cho Đường Tâm Nhan, anh mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Mặc Trì Úy quay lại phòng làm việc, gọi Giản Thành đến thẳng văn phòng của mình.
“Lập tức đi điều tra, tất cả lịch trình của vợ tôi trong vòng nửa tháng, nhớ kỹ, tất cả mọi chuyện."
Mặc Trì Uý căn dặn.
“Điều tra mợ chủ?" Nghe lời dặn dò như vậy, Giản Thành ngạc nhiên."Chủ tịch, anh… anh điều tra mợ chủ, không sợ cô ấy… tức giận sao?"
Giản Thành dè dặt hỏi.
Khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy hiện lên một nụ cười gian xảo.
“Cô ấy sẽ không có cơ hội tức giận, vì tôi sẽ khiến cô ấy bận đến tối mặt, không thể nào suy nghĩ đến chuyện khác đâu."
Mặc Trì Úy mấp máy môi, không nhanh không chậm nói.
“Cứ như thế mà rời đi, không thấy tiếc sao?" Đường Tâm Nhan ngồi trên xe, lên tiếng, câu chữ mang theo chút mỉa mai, vang rõ mồn một bên tai Mặc Trì Úy.
“Tiếc?" Mặc Trì Úy khởi động xe."Vì sao nam chính lại là Phượng Cừ?"
Mặc Trì Úy lạnh lùng hỏi.
Đối với vấn đề này, Đường Tâm Nhan không có bất kỳ câu trả lời nào, cô cứ nhìn mãi ra bên ngoài cửa sổ.
Trên đường đi, hai người không nói với nhau câu nào, Mặc Trì Úy lái xe tốc độ rất nhanh, mặc dù Đường Tâm Nhan rất sợ chạy xe nhanh như thế, nhưng… nhưng cô vẫn ngang bướng như cũ không hề rên lên nửa tiếng. Mặc dù dạ dày dường như đã lộn nhào cả lên.
Lúc xe dừng lại trước sân biệt thự, Đường Tâm Nhan lập tức nhảy xuống, ngồi xổm ở bên xe, dạ dày không được thoải mái.
Mặc Trì Úy không ngờ, Đường Tâm Nhan lại nôn ói dữ dội như vậy.
Lúc sau, Đường Tâm Nhan mới cảm thấy thoải mái được một chút, cố gắng đứng lên, nhưng có thể vì ngồi xổm thời gian quá lâu nên lúc đứng lên cả người nhất thời mất thăng bằng.
“Cẩn thận."
Mặc Trì Úy vẫn luôn đứng bên cô, giang tay ôm lấy cô vào lồng ngực.
Nằm trong lòng Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan rất hạnh phúc, nhưng nhớ đến khuôn ngực săn chắc này cũng đã từng có người phụ nữ khác dựa vào, cảm giác buồn nôn trong người cô vừa mới tan biến, lại ập đến lần nữa.
Cô vội vàng che miệng lại, chạy thẳng lên lầu.
Nằm trong lòng mình khiến cô ấy buồn nôn đến thế sao?
Nhìn theo bóng lưng Đường Tâm Nhan, vẻ mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy đầy lạnh lùng như tảng băng ngàn năm.
Đường Tâm Nhan quay về phòng, lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Mười phút sau, cô giọng nói yếu ớt của cô vang lên, lê bước ra khỏi nhà vệ sinh.
“Mặc Trì Úy, tôi không còn sức cãi nhau với anh nữa, nếu như anh dư sức thì có thể đi tìm bạn gái Triệu Hân Hân của anh mà giết thời gian."
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói.
Mặc Trì Úy đứng dậy khỏi sô pha, bước thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Em chưa trả lời câu hỏi, vì sao lại chọn quay phim với Phượng Cừ?" Mặc Trì Úy hỏi lại một lần nữa, ánh mắt đen sâu thăm thẳm như đại dương, nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan.
“Chuyện công việc, tôi không cần phải báo cáo với anh, vì chuyện công việc của anh cũng đâu có nói cho tôi biết. Cho nên tôi… không thể nào trả lời thắc mắc của anh được."
Đường Tâm Nhan nói xong, nằm lên giường, cả thể xác và tinh thần cô đều rất mệt mỏi, nhắm chặt mắt lại.
Thấy Đường Tâm Nhan rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, Mặc Trì Úy nhíu chặt mày lại, sau khi đắp chăn cho Đường Tâm Nhan, anh mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Mặc Trì Úy quay lại phòng làm việc, gọi Giản Thành đến thẳng văn phòng của mình.
“Lập tức đi điều tra, tất cả lịch trình của vợ tôi trong vòng nửa tháng, nhớ kỹ, tất cả mọi chuyện."
Mặc Trì Uý căn dặn.
“Điều tra mợ chủ?" Nghe lời dặn dò như vậy, Giản Thành ngạc nhiên."Chủ tịch, anh… anh điều tra mợ chủ, không sợ cô ấy… tức giận sao?"
Giản Thành dè dặt hỏi.
Khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy hiện lên một nụ cười gian xảo.
“Cô ấy sẽ không có cơ hội tức giận, vì tôi sẽ khiến cô ấy bận đến tối mặt, không thể nào suy nghĩ đến chuyện khác đâu."
Mặc Trì Úy mấp máy môi, không nhanh không chậm nói.
Tác giả :
Khuyết Danh