Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 307 Đập vào ngực anh
Màn đêm tối đen như mực, chỉ có Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan ở trạm xe buýt, xung quanh yên tĩnh và lạnh lẽo. Ngay khi Đường Tâm Nhan chuẩn bị đi về phía trước, cô nghe thấy giọng nói từ tính trầm thấp của người đàn ông: “Nếu tôi đi, em ở một mình không sợ sao?"
Một cơn gió thổi qua, Đường Tâm Nhan xoa xoa cánh tay, dùng sức nói: “Chẳng có gì phải sợ."
Mặc Trì Úy khẽ ‘ừm’ một tiếng, không nói gì, đút tay vào túi quần sải bước đi về phía trước. Nhìn thấy anh đi qua cô rồi tiến lên phía trước, lông mày Đường Tâm Nhan nhíu chặt. Anh sẽ không thực sự muốn để cô ấy một mình và rời đi trước, đúng không? Cắn môi, cô muốn anh đi từ từ, nhưng lời đến bên miệng lại không nói ra được.
Anh đã lạnh nhạt với cô mười ngày, nên cô không muốn làm hòa với anh nhanh như vậy! Liếc nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, cô cụp mi xuống, trong lòng chua xót tủi thân.
Trước kia, anh thương cô như tâm can bảo bối, để cứu mẹ cô, thậm chí còn không màng đến tính mạng.
Nhưng đến khi cô thổ lộ tấm lòng của mình, anh lại không muốn chấp nhận.
Anh là một tên khốn chuyên bắt nạt người khác.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô mất đi người bạn thân nhất của mình, ngay cả người chồng thương cô cũng bắt đầu xa lánh cô, cuộc sống của cô thất bại thảm hại. Hốc mắt sưng vù, tính tình không chịu thua, cô cắn môi cho đến khi nếm thấy vị máu, cô mới chịu buông ra.
Mặc dù Mặc Trì Úy đang đi phía trước Đường Tâm Nhan nhưng anh vẫn dựng tai lắng nghe chuyển động của người phụ nữ phía sau. Nghe âm thanh của cô khẽ nghẹn ngào, anh lại mủi lòng. Hai chân anh như dính đầy chì, không tiến lên được nữa. Anh quay đầu nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn đang bước chậm rãi, hai tay ôm lấy cánh tay, thân hình gầy gò run rẩy trong gió thu lạnh lẽo. Đường Tâm Nhan chậm rãi cúi đầu đi tới, không để ý tới con đường phía trước, đột nhiên đập vào lồng ngực cứng ngắc, ngẩng đầu lên, trong bóng đen đè nặng, đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia. Anh lặng lẽ đứng ở trước mặt cô, cao hơn cô rất nhiều, hai mắt thâm thúy, khuôn mặt tuấn tú, phả ra hơi thở khiến người ta sợ hãi. Không muốn nhìn anh thêm giây phút nào nữa, cô thu hồi ánh mắt, đi vòng qua anh, vừa định đi về phía trước, anh đột nhiên vỗ vai cô: “Trước mắt có một bóng đen, em có nhìn thấy không?" Đường Tâm Nhan lập tức dừng lại, hàng mi dài run rẩy nhìn về phía trước. Phía trước trống không, không có gì ngoại trừ cành lá đung đưa trong gió.
Cô co vai lại, nhìn người đàn ông bình tĩnh và nghiêm nghị phía sau: “Làm gì có bóng đen nào?" Mặc Trì Úy nâng cằm hoàn mỹ lên: “Phía trước."
Đường Tâm Nhan lại liếc nhìn phía trước. Vẫn không thấy bóng đen nào. Trong lòng cô cảm thấy hơi rợn tóc gáy. Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt trắng nõn và xinh xắn của cô, nheo mắt lại: “Nếu em đã không muốn ở lại với tôi, nên tôi đi trước vậy." Vừa cất bước, tay áo sơ mi liền bị một bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm lấy."Tôi… Đi cùng với anh." Chỉ cần cô rời khỏi nơi đây, cô sẽ lập tức đường ai nấy đi với anh. Ngay khi cô vừa nói xong, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Rõ ràng là nhạc chuông điện thoại di động của cô, nhưng trong đêm khuya tĩnh mịch này, nó quá bất ngờ, cô sợ hãi hét lên rồi trực tiếp vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực một người đàn ông."Vừa rồi không phải lá gan vẫn rất lớn sao, buổi tối mà dám vào nghĩa trang một mình?" Anh nhẹ vỗ về tấm lưng đang run rẩy của cô. Đường Tâm Nhan làm sao dám nói với anh rằng đó là bởi vì trong lòng cô có oán hận anh, hơn nữa cô cũng không cảm thấy sợ hãi vì có anh theo sau cô rồi.
Một cơn gió thổi qua, Đường Tâm Nhan xoa xoa cánh tay, dùng sức nói: “Chẳng có gì phải sợ."
Mặc Trì Úy khẽ ‘ừm’ một tiếng, không nói gì, đút tay vào túi quần sải bước đi về phía trước. Nhìn thấy anh đi qua cô rồi tiến lên phía trước, lông mày Đường Tâm Nhan nhíu chặt. Anh sẽ không thực sự muốn để cô ấy một mình và rời đi trước, đúng không? Cắn môi, cô muốn anh đi từ từ, nhưng lời đến bên miệng lại không nói ra được.
Anh đã lạnh nhạt với cô mười ngày, nên cô không muốn làm hòa với anh nhanh như vậy! Liếc nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, cô cụp mi xuống, trong lòng chua xót tủi thân.
Trước kia, anh thương cô như tâm can bảo bối, để cứu mẹ cô, thậm chí còn không màng đến tính mạng.
Nhưng đến khi cô thổ lộ tấm lòng của mình, anh lại không muốn chấp nhận.
Anh là một tên khốn chuyên bắt nạt người khác.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô mất đi người bạn thân nhất của mình, ngay cả người chồng thương cô cũng bắt đầu xa lánh cô, cuộc sống của cô thất bại thảm hại. Hốc mắt sưng vù, tính tình không chịu thua, cô cắn môi cho đến khi nếm thấy vị máu, cô mới chịu buông ra.
Mặc dù Mặc Trì Úy đang đi phía trước Đường Tâm Nhan nhưng anh vẫn dựng tai lắng nghe chuyển động của người phụ nữ phía sau. Nghe âm thanh của cô khẽ nghẹn ngào, anh lại mủi lòng. Hai chân anh như dính đầy chì, không tiến lên được nữa. Anh quay đầu nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn đang bước chậm rãi, hai tay ôm lấy cánh tay, thân hình gầy gò run rẩy trong gió thu lạnh lẽo. Đường Tâm Nhan chậm rãi cúi đầu đi tới, không để ý tới con đường phía trước, đột nhiên đập vào lồng ngực cứng ngắc, ngẩng đầu lên, trong bóng đen đè nặng, đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia. Anh lặng lẽ đứng ở trước mặt cô, cao hơn cô rất nhiều, hai mắt thâm thúy, khuôn mặt tuấn tú, phả ra hơi thở khiến người ta sợ hãi. Không muốn nhìn anh thêm giây phút nào nữa, cô thu hồi ánh mắt, đi vòng qua anh, vừa định đi về phía trước, anh đột nhiên vỗ vai cô: “Trước mắt có một bóng đen, em có nhìn thấy không?" Đường Tâm Nhan lập tức dừng lại, hàng mi dài run rẩy nhìn về phía trước. Phía trước trống không, không có gì ngoại trừ cành lá đung đưa trong gió.
Cô co vai lại, nhìn người đàn ông bình tĩnh và nghiêm nghị phía sau: “Làm gì có bóng đen nào?" Mặc Trì Úy nâng cằm hoàn mỹ lên: “Phía trước."
Đường Tâm Nhan lại liếc nhìn phía trước. Vẫn không thấy bóng đen nào. Trong lòng cô cảm thấy hơi rợn tóc gáy. Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt trắng nõn và xinh xắn của cô, nheo mắt lại: “Nếu em đã không muốn ở lại với tôi, nên tôi đi trước vậy." Vừa cất bước, tay áo sơ mi liền bị một bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm lấy."Tôi… Đi cùng với anh." Chỉ cần cô rời khỏi nơi đây, cô sẽ lập tức đường ai nấy đi với anh. Ngay khi cô vừa nói xong, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Rõ ràng là nhạc chuông điện thoại di động của cô, nhưng trong đêm khuya tĩnh mịch này, nó quá bất ngờ, cô sợ hãi hét lên rồi trực tiếp vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực một người đàn ông."Vừa rồi không phải lá gan vẫn rất lớn sao, buổi tối mà dám vào nghĩa trang một mình?" Anh nhẹ vỗ về tấm lưng đang run rẩy của cô. Đường Tâm Nhan làm sao dám nói với anh rằng đó là bởi vì trong lòng cô có oán hận anh, hơn nữa cô cũng không cảm thấy sợ hãi vì có anh theo sau cô rồi.
Tác giả :
Khuyết Danh