Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 243 Người chồng xấu xa
Chỉ gọi đồ ăn thôi mà cô có thể nghĩ đến chỗ người đàn ông kia, cô thực sự thấy phục mình quá.
Mặc Trì Úy khẽ nheo đôi mắt đen sâu khi nhìn thấy nét ửng hồng trên khuôn mặt trắng trẻo của Đường Tâm Nhan. Anh đại khái cũng có thể đoán được cô đang nghĩ đến chuyện gì. Người phụ nữ này…
Rút thực đơn từ tay cô, anh lướt qua một lượt rất nhanh.
“Ba món cô vừa giới thiệu chúng tôi đều gọi." Dừng lại một chút, anh lại gọi thêm ba món bình thường cô thích ăn.
Người phục vụ cầm thực đơn và liếc nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt phức tạp. Người này cao to đẹp trai, vậy mà lại còn muốn gọi ba món bổ thận tráng dương kia, lẽ nào, phương diện kia của anh ta, thực sự không được? Cô ấy lại cẩn thận hướng ánh mắt đồng cảm về phía Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan giật giật khóe miệng, thấy trên môi người đàn ông đối diện đang nở nụ cười chế giễu, thầm nghĩ lát nữa anh mà ăn hết ba món đó, có khi nào buổi tối dục hỏa thiêu đốt, t*ng trùng lên não rồi ăn sạch cô không?
Cô vội vàng nói với người phục vụ đang chuẩn bị rời đi: “Chúng tôi không gọi tôm xào tỏi tây và đuôi bò nữa, canh thịt cừu là đủ rồi."
Mặc Trì Úy nhướng mày nhìn Đường Tâm Nhan cười: “Em chắc chứ?"
Đường Tâm Nhan bị ánh mắt u ám của anh đụng trúng, tim đập thình thịch, giọng nói khẽ run: “Em chắc chắn anh không cần ăn những món này."
Ánh mắt Mặc Trì Úy càng ngày càng tối, giống như bầu trời về đêm không có ánh sao, đen đến mức không có ánh sáng nào xuyên qua, anh liếc mắt nhìn người phục vụ: “Vợ tôi nói không cần, cô ấy là người biết rõ nhất tình trạng thể lực của tôi."
Câu nói này đầy tính ám chỉ. Đường Tâm Nhan xấu hổ chết đi được.
Tính đáp trả của người đàn ông này mạnh quá đi, cô mới chỉ cười nhạo anh một chút mà anh…
Làm sao cô lại là người biết rõ nhất tình trạng thể chất của anh? Ở trước mặt người phục vụ mà anh cũng không biết xấu hổ. Đường Tâm Nhan lấy tay che khuôn mặt nhỏ nhắn, nhất thời không dám nhìn mặt người phục vụ kia.
Sau khi người phục vụ rời đi, Mặc Trì Úy lau bát đũa cho Đường Tâm Nhan, rót trà cho cô, trong giọng nói trầm mang theo ý cười: “Bà Mặc, tối nay em có muốn thử xem chồng em có được hay không không?"
Hai tay Đường Tâm Nhan che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ để ra hai khe nhỏ, nhìn vẻ mặt rất ung dung của người đàn ông đối diện, xấu hổ nói: “Em cũng không có ý cười nhạo anh đâu, tất cả là do món người phục vụ đó giới thiệu!"
“Vậy nên, em nghĩ rằng chồng em không cần ăn mấy thứ bồi bổ đó sao?"
“Đúng vậy! Anh cũng đâu có vấn đề gì đâu!"
Mặc Trì Úy híp mắt hỏi cô: “Sao em biết được tôi không có vấn đề gì?"
“Lần đó chẳng phải em dùng tay…" Chưa kịp nói xong, cô chợt nhận ra mình đang bị người đàn ông lừa vào tròng, đỏ mặt nhìn anh: “Chúng ta ăn cơm đi, đừng nói đến chuyện này nữa."
Cô không dám nhìn anh lần nữa, cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
Các món ăn đã lên đầy đủ. Trên bàn ăn, người đàn ông ân cần, chu đáo giúp cô xới cơm, dùng đũa riêng gắp thức ăn cho cô, rót trà cho cô, vô cùng ga lăng.
Ăn hết nửa bát cơm nhỏ, cô không nhịn được ngước mắt lên nhìn người đàn ông đối diện. Khi ăn, anh từ tốn chậm rãi, không hấp tấp vội vàng, khiến người đối diện cảm giác cao quý như đang ngồi trong một nhà hàng Tây ăn bít tết.
Tay cầm đũa dài mảnh khảnh, các khớp xương rõ ràng, móng tay không dài như mấy cậu thanh niên mới lớn, mà gọn gàng, sạch sẽ, không hề dính bẩn. Thực ra, nhìn từ nhiều chi tiết, có thể thấy anh là một người đàn ông có phẩm vị, có tu dưỡng.
Rõ ràng là anh mới hai mươi tám tuổi, còn chưa đầy ba mươi, nhưng anh điềm đạm và thành thục hơn nhiều so với những người cùng tuổi.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, hàng mi dài và đen khiến bao phụ nữ ghen tị của anh khẽ nhếch lên: “Bà Mặc, nếu em cứ nhìn tôi chằm chằm như thế này, tôi sẽ nghĩ rằng em muốn ăn tôi đấy."
Mặc Trì Úy khẽ nheo đôi mắt đen sâu khi nhìn thấy nét ửng hồng trên khuôn mặt trắng trẻo của Đường Tâm Nhan. Anh đại khái cũng có thể đoán được cô đang nghĩ đến chuyện gì. Người phụ nữ này…
Rút thực đơn từ tay cô, anh lướt qua một lượt rất nhanh.
“Ba món cô vừa giới thiệu chúng tôi đều gọi." Dừng lại một chút, anh lại gọi thêm ba món bình thường cô thích ăn.
Người phục vụ cầm thực đơn và liếc nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt phức tạp. Người này cao to đẹp trai, vậy mà lại còn muốn gọi ba món bổ thận tráng dương kia, lẽ nào, phương diện kia của anh ta, thực sự không được? Cô ấy lại cẩn thận hướng ánh mắt đồng cảm về phía Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan giật giật khóe miệng, thấy trên môi người đàn ông đối diện đang nở nụ cười chế giễu, thầm nghĩ lát nữa anh mà ăn hết ba món đó, có khi nào buổi tối dục hỏa thiêu đốt, t*ng trùng lên não rồi ăn sạch cô không?
Cô vội vàng nói với người phục vụ đang chuẩn bị rời đi: “Chúng tôi không gọi tôm xào tỏi tây và đuôi bò nữa, canh thịt cừu là đủ rồi."
Mặc Trì Úy nhướng mày nhìn Đường Tâm Nhan cười: “Em chắc chứ?"
Đường Tâm Nhan bị ánh mắt u ám của anh đụng trúng, tim đập thình thịch, giọng nói khẽ run: “Em chắc chắn anh không cần ăn những món này."
Ánh mắt Mặc Trì Úy càng ngày càng tối, giống như bầu trời về đêm không có ánh sao, đen đến mức không có ánh sáng nào xuyên qua, anh liếc mắt nhìn người phục vụ: “Vợ tôi nói không cần, cô ấy là người biết rõ nhất tình trạng thể lực của tôi."
Câu nói này đầy tính ám chỉ. Đường Tâm Nhan xấu hổ chết đi được.
Tính đáp trả của người đàn ông này mạnh quá đi, cô mới chỉ cười nhạo anh một chút mà anh…
Làm sao cô lại là người biết rõ nhất tình trạng thể chất của anh? Ở trước mặt người phục vụ mà anh cũng không biết xấu hổ. Đường Tâm Nhan lấy tay che khuôn mặt nhỏ nhắn, nhất thời không dám nhìn mặt người phục vụ kia.
Sau khi người phục vụ rời đi, Mặc Trì Úy lau bát đũa cho Đường Tâm Nhan, rót trà cho cô, trong giọng nói trầm mang theo ý cười: “Bà Mặc, tối nay em có muốn thử xem chồng em có được hay không không?"
Hai tay Đường Tâm Nhan che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ để ra hai khe nhỏ, nhìn vẻ mặt rất ung dung của người đàn ông đối diện, xấu hổ nói: “Em cũng không có ý cười nhạo anh đâu, tất cả là do món người phục vụ đó giới thiệu!"
“Vậy nên, em nghĩ rằng chồng em không cần ăn mấy thứ bồi bổ đó sao?"
“Đúng vậy! Anh cũng đâu có vấn đề gì đâu!"
Mặc Trì Úy híp mắt hỏi cô: “Sao em biết được tôi không có vấn đề gì?"
“Lần đó chẳng phải em dùng tay…" Chưa kịp nói xong, cô chợt nhận ra mình đang bị người đàn ông lừa vào tròng, đỏ mặt nhìn anh: “Chúng ta ăn cơm đi, đừng nói đến chuyện này nữa."
Cô không dám nhìn anh lần nữa, cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
Các món ăn đã lên đầy đủ. Trên bàn ăn, người đàn ông ân cần, chu đáo giúp cô xới cơm, dùng đũa riêng gắp thức ăn cho cô, rót trà cho cô, vô cùng ga lăng.
Ăn hết nửa bát cơm nhỏ, cô không nhịn được ngước mắt lên nhìn người đàn ông đối diện. Khi ăn, anh từ tốn chậm rãi, không hấp tấp vội vàng, khiến người đối diện cảm giác cao quý như đang ngồi trong một nhà hàng Tây ăn bít tết.
Tay cầm đũa dài mảnh khảnh, các khớp xương rõ ràng, móng tay không dài như mấy cậu thanh niên mới lớn, mà gọn gàng, sạch sẽ, không hề dính bẩn. Thực ra, nhìn từ nhiều chi tiết, có thể thấy anh là một người đàn ông có phẩm vị, có tu dưỡng.
Rõ ràng là anh mới hai mươi tám tuổi, còn chưa đầy ba mươi, nhưng anh điềm đạm và thành thục hơn nhiều so với những người cùng tuổi.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, hàng mi dài và đen khiến bao phụ nữ ghen tị của anh khẽ nhếch lên: “Bà Mặc, nếu em cứ nhìn tôi chằm chằm như thế này, tôi sẽ nghĩ rằng em muốn ăn tôi đấy."
Tác giả :
Khuyết Danh