Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 226 Mặc Trì Úy đến Trấn Quan
Giang Na Nhi trong lòng vô cùng đắc ý vì cuối cùng cũng tìm được cơ hội tốt để trừng trị Đường Tâm Nhan.
Cô ta cố tình không nhớ lời thoại, biểu cảm khuôn mặt và cử chỉ của cô ta cũng không ăn khớp, ngay cả đạo diễn cũng không thể làm gì cô ta, chỉ còn cách quay đi quay lại cùng một phân cảnh.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan từ trên núi lăn xuống hết lần này đến lần khác, sự uất hận đang đè nén trong lòng cô ta cuối cùng cũng vơi đi một nửa. Nhưng cô ta vẫn không muốn dễ dàng bỏ qua cơ hội lần này, cô ta chỉ muốn Đường Tâm Nhan cứ thế ngã lên ngã xuống, tốt nhất là ngã cho đến khi toàn thân đầy sẹo.
Sau khi “no good" lần thứ bảy, đạo diễn Hầu bắt đầu nổi giận, anh ta đứng dậy từ phía sau máy quay và nghiêm khắc trừng mắt nhìn Giang Na Nhi: “Bây giờ tôi đang quay phim. Bất kể cô có thù hằn ân oán cá nhân gì đi chăng nữa thì cũng đừng mang cảm xúc của cô vào làm ảnh hưởng đến cảnh quay."
Giang Na Nhi nhìn đạo diễn Hầu với ánh mắt đầy tủi thân, cong môi nũng nịu nói: “Đạo diễn Hầu, tôi hôm nay tâm trạng tôi không tốt, tôi thực sự không cố ý làm khó Tâm Nhan mà."
Đường Tâm Nhan từ trên mặt đất đứng lên, sau khi nhân viên dặm lại lớp trang điểm cho cô, cô nhìn về phía đạo diễn Hầu: “Đạo diễn Hầu, chúng ta tiếp tục quay thôi, nếu không trời sẽ tối đó."
Đạo diễn Hầu đánh giá cao sự chuyên nghiệp của Đường Tâm Nhan. Đã diễn nhiều lần ngã như vậy nhưng cô không phàn nàn kêu ca hay bày tỏ sự bất mãn. Cô gần như có thể sánh với những diễn viên gạo cội trong ngành này. Trong tương lai, chắc chắn cô sẽ có tiền đồ vô cùng xán lạn.
Ngược lại, là Giang Na Nhi, tinh ý nhìn một cái là thấy cô ta đang nhân cơ hội này để trả đũa người khác. Tính cách như thế này mà bị truyền ra ngoài thì sẽ chỉ hủy hoại danh tiếng của cô ta, còn tương lai, chắc chắn sẽ không có một nhà sản xuất nào muốn tìm cô ta hợp tác đóng phim.
Đạo diễn Hầu nhìn về phía Đường Tâm Nhan gật đầu: “Vất vả cho cô rồi."
Đường Tâm Nhan lại đi đến sườn núi rồi ngã xuống, vết bầm tím trên cánh tay khiến cô đau đến nỗi tim cô run lên, nhưng để thực hiện tốt cảnh quay này, cô đã chịu đựng đau đớn và diễn một cách hoàn hảo nhất có thể, lăn xuống nơi mà lát nữa Giang Na Nhi sẽ đi qua.
Vốn nghĩ rằng đạo diễn Hầu đã khiển trách Giang Na Nhi, thì lần này cô ta sẽ tập trung quay phim, nhưng cô ta vẫn như những lần trước, nói được nửa lời thoại lại bắt đầu ấp a ấp úng.
Kết quả đương nhiên lại là “no good".
Đạo diễn Hầu sắp nổi trận lôi đình, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một giọng nói lạnh lùng xen lẫn tức giận: “Cô Giang đây là đang cố ý trả thù người khác sao?"
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán thì nhìn thấy một bóng người cao lớn bước ra từ trong rừng trúc lưa thưa. Chờ anh đến gần, sau nhìn rõ dung mạo, tất cả đều cất lời chào hỏi anh. Đường Tâm Nhan đứng dậy khỏi mặt đất, giây phút cô nhìn thấy Mặc Trì Úy, cô đã sững sờ.
Cô không ngờ rằng anh sẽ đến đây.
Anh hình như đã vội vàng đến đây, vì trên người anh vẫn là bộ vest tham dự tiệc sinh nhật của Ninh Hoan vào tối hôm qua, chỉ khác là bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác đen dài vừa phải, cổ áo sơ mi trắng bên trong vẫn sạch sẽ và gọn gàng, anh đứng đó với đôi chân dài thẳng tắp như một vị thần vừa giáng trần khiến người ta có cảm thấy xa cách nhưng phong thái vô cùng lẫm liệt.
Khuôn mặt tuấn tú như ẩn như hiện trong khung cảnh tràn ngập ánh sáng, những đường nét cương nghị, lạnh lùng xa cách, giống như băng giá của mùa đông khiến người ta vừa nhìn đã thấy sợ.
Đường Tâm Nhan biết rằng khi Mặc Trì Úy lạnh lùng, trên người anh sẽ toát ra hơi thở vô cùng khí thế, luôn là ánh mắt lạnh lẽo bức người khiến người ta rét run.
Khoảnh khắc Giang Na Nhi nhìn thấy Mặc Trì Úy xuất hiện, chân cô ta bắt đầu run lẩy bẩy. Nơi đây cách Thành phố An xa như vậy, làm sao anh ta có thể tới đây nhanh như vậy được? Hơn nữa, một đàn em của cô ta tham dự bữa tiệc sinh nhật của Ninh Hoan tối hôm qua mới nhìn thấy anh ta phớt lờ Đường Tâm Nhan, lại còn ôm Kiều Phi Nhi rời khỏi bữa tiệc nữa.
Về lý mà nói, anh ta đã có Kiều Phi Nhi, làm sao lại có thể đi quan tâm Đường Tâm Nhan nữa chứ?
Cô ta cố tình không nhớ lời thoại, biểu cảm khuôn mặt và cử chỉ của cô ta cũng không ăn khớp, ngay cả đạo diễn cũng không thể làm gì cô ta, chỉ còn cách quay đi quay lại cùng một phân cảnh.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan từ trên núi lăn xuống hết lần này đến lần khác, sự uất hận đang đè nén trong lòng cô ta cuối cùng cũng vơi đi một nửa. Nhưng cô ta vẫn không muốn dễ dàng bỏ qua cơ hội lần này, cô ta chỉ muốn Đường Tâm Nhan cứ thế ngã lên ngã xuống, tốt nhất là ngã cho đến khi toàn thân đầy sẹo.
Sau khi “no good" lần thứ bảy, đạo diễn Hầu bắt đầu nổi giận, anh ta đứng dậy từ phía sau máy quay và nghiêm khắc trừng mắt nhìn Giang Na Nhi: “Bây giờ tôi đang quay phim. Bất kể cô có thù hằn ân oán cá nhân gì đi chăng nữa thì cũng đừng mang cảm xúc của cô vào làm ảnh hưởng đến cảnh quay."
Giang Na Nhi nhìn đạo diễn Hầu với ánh mắt đầy tủi thân, cong môi nũng nịu nói: “Đạo diễn Hầu, tôi hôm nay tâm trạng tôi không tốt, tôi thực sự không cố ý làm khó Tâm Nhan mà."
Đường Tâm Nhan từ trên mặt đất đứng lên, sau khi nhân viên dặm lại lớp trang điểm cho cô, cô nhìn về phía đạo diễn Hầu: “Đạo diễn Hầu, chúng ta tiếp tục quay thôi, nếu không trời sẽ tối đó."
Đạo diễn Hầu đánh giá cao sự chuyên nghiệp của Đường Tâm Nhan. Đã diễn nhiều lần ngã như vậy nhưng cô không phàn nàn kêu ca hay bày tỏ sự bất mãn. Cô gần như có thể sánh với những diễn viên gạo cội trong ngành này. Trong tương lai, chắc chắn cô sẽ có tiền đồ vô cùng xán lạn.
Ngược lại, là Giang Na Nhi, tinh ý nhìn một cái là thấy cô ta đang nhân cơ hội này để trả đũa người khác. Tính cách như thế này mà bị truyền ra ngoài thì sẽ chỉ hủy hoại danh tiếng của cô ta, còn tương lai, chắc chắn sẽ không có một nhà sản xuất nào muốn tìm cô ta hợp tác đóng phim.
Đạo diễn Hầu nhìn về phía Đường Tâm Nhan gật đầu: “Vất vả cho cô rồi."
Đường Tâm Nhan lại đi đến sườn núi rồi ngã xuống, vết bầm tím trên cánh tay khiến cô đau đến nỗi tim cô run lên, nhưng để thực hiện tốt cảnh quay này, cô đã chịu đựng đau đớn và diễn một cách hoàn hảo nhất có thể, lăn xuống nơi mà lát nữa Giang Na Nhi sẽ đi qua.
Vốn nghĩ rằng đạo diễn Hầu đã khiển trách Giang Na Nhi, thì lần này cô ta sẽ tập trung quay phim, nhưng cô ta vẫn như những lần trước, nói được nửa lời thoại lại bắt đầu ấp a ấp úng.
Kết quả đương nhiên lại là “no good".
Đạo diễn Hầu sắp nổi trận lôi đình, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một giọng nói lạnh lùng xen lẫn tức giận: “Cô Giang đây là đang cố ý trả thù người khác sao?"
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán thì nhìn thấy một bóng người cao lớn bước ra từ trong rừng trúc lưa thưa. Chờ anh đến gần, sau nhìn rõ dung mạo, tất cả đều cất lời chào hỏi anh. Đường Tâm Nhan đứng dậy khỏi mặt đất, giây phút cô nhìn thấy Mặc Trì Úy, cô đã sững sờ.
Cô không ngờ rằng anh sẽ đến đây.
Anh hình như đã vội vàng đến đây, vì trên người anh vẫn là bộ vest tham dự tiệc sinh nhật của Ninh Hoan vào tối hôm qua, chỉ khác là bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác đen dài vừa phải, cổ áo sơ mi trắng bên trong vẫn sạch sẽ và gọn gàng, anh đứng đó với đôi chân dài thẳng tắp như một vị thần vừa giáng trần khiến người ta có cảm thấy xa cách nhưng phong thái vô cùng lẫm liệt.
Khuôn mặt tuấn tú như ẩn như hiện trong khung cảnh tràn ngập ánh sáng, những đường nét cương nghị, lạnh lùng xa cách, giống như băng giá của mùa đông khiến người ta vừa nhìn đã thấy sợ.
Đường Tâm Nhan biết rằng khi Mặc Trì Úy lạnh lùng, trên người anh sẽ toát ra hơi thở vô cùng khí thế, luôn là ánh mắt lạnh lẽo bức người khiến người ta rét run.
Khoảnh khắc Giang Na Nhi nhìn thấy Mặc Trì Úy xuất hiện, chân cô ta bắt đầu run lẩy bẩy. Nơi đây cách Thành phố An xa như vậy, làm sao anh ta có thể tới đây nhanh như vậy được? Hơn nữa, một đàn em của cô ta tham dự bữa tiệc sinh nhật của Ninh Hoan tối hôm qua mới nhìn thấy anh ta phớt lờ Đường Tâm Nhan, lại còn ôm Kiều Phi Nhi rời khỏi bữa tiệc nữa.
Về lý mà nói, anh ta đã có Kiều Phi Nhi, làm sao lại có thể đi quan tâm Đường Tâm Nhan nữa chứ?
Tác giả :
Khuyết Danh