Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 112 Ôm cô ngay tại sàn diễn
Đường Tâm Nhan mặc một bộ đồ lót bằng ren màu đen, sau lưng là tấm vải đen mỏng buông thõng, màu đen khiến làn da của cô càng trở nên trắng mịn hơn, tựa như viên ngọc bích hảo hạng tỏa sáng rực rỡ vậy. Phần quây ngực có hình dáng đẹp, đầy đặn và bí ẩn. Mặc Trì Úy lướt nhìn từ đôi môi đỏ rực xuống ngực cô, rồi đến vòng eo thon thả và đôi chân thon dài của cô. Tuy không cao như những người mẫu khác nhưng vóc dáng của Đường Tâm Nhan được chia theo tỷ lệ vàng, dẻo dai và thon gọn, cộng với gương mặt nhỏ nhắn trang điểm đậm cũng đủ khiến khán giả bị hớp hồn, ngay từ khi xuất hiện trên sàn diễn, cô đã thu hút sự chú ý của vô số người.
Ánh đèn rực rỡ chiếu vào cô giống như một đóa hoa anh túc vô cùng quyến rũ, khiến lòng người mê muội. Ánh mắt của Mặc Trì Úy không tỏ ra bị mê hoặc như những người đàn ông khác, khuôn mặt tuấn tú như phủ một lớp băng giá, lạnh lùng xa cách. Đôi mắt đen tựa như đại dương về đêm bốn bề đều không thấy bờ đầy sự bí ẩn cùng nguy hiểm.
Đường Tâm Nhan cảm giác được một ánh mắt nhìn xuyên thấu đang chiếu vào mình, cô theo trực giác nhìn về hướng của ánh mắt đó. Cái nhìn đó khiến cô đang trong trạng thái tự tin, điềm tĩnh trở nên căng thẳng, bối rối, cứng nhắc. Chết mất, Mặc Trì Úy thực sự đang ngồi ở vị trí tốt nhất ở hàng ghế khán giả. Đường Tâm Nhan chớp mắt hai lần rồi nhắm mắt lại, cô tưởng rằng mình bị ảo giác. Chỉ là khi nhìn về phía anh một lần nữa, anh vẫn lạnh lùng ngồi đó, bên cạnh… Bên cạnh anh là người phụ nữ xinh đẹp đã ở với anh tối hôm qua.
Anh cũng thật tình cảm khi đến xem show nội y cùng người phụ nữ mình yêu. Đường Tâm Nhan phớt lờ cảm giác khó chịu đang lan tỏa trong lòng, cô hất hàm tựa như một con công kiêu hãnh, xoay người một cách hoàn hảo, bước đi uyển chuyển rồi rời đi. Ngay cả khi cô không nhìn thấy người đàn ông đó nữa, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của anh ta đang hướng vào cô. Lòng bàn tay chảy ra một lớp mồ hôi. Xem như cô đã được diện kiến ánh mắt chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người khác sợ hãi rồi.
Đường Tâm Nhan tiếp tục hít thở sâu, cố gắng làm cho mình quên đi ánh mắt lạnh như băng kia. Có lẽ vì quá căng thẳng và không thoải mái nên cô không để ý đến một người mẫu khác đang tiến về phía giữa sân khấu, vai hai người va vào nhau, cô đang mang cao gót, cú va chạm khiến người cô loạng choạng lùi về sau hai bước, mắt thấy sắp ngã, khuôn mặt cô tái mét vì sợ hãi. Bao nhiêu người đang dõi theo, dù có ngã cô cũng phải đứng dậy ngay lập tức và duyên dáng rời đi. Ngay khi cô tưởng rằng người mình sắp chạm đất, một tràng pháo tay của khán giả bất chợt vang lên. Đường Tâm Nhan còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, vòng eo của cô đột ngột bị ôm chặt. Một cánh tay mạnh mẽ vươn ra ôm cô vào lòng.
Chóp mũi đập vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, cô mặc kệ đau đớn, nhướng mi nhìn người đàn ông đang ôm mình. Sau khi phát hiện ra là Mặc Trì Úy, hai mắt cô mở to. Anh quấn chiếc áo vest quanh người cô, và ôm cô trong im lặng. Tiếng hoan hô và giễu cợt của khán giả vang lên không ngớt, nhưng anh không quan tâm, anh ôm cô đi thẳng về phía cánh gà.
Đưa cô đến ngoài cửa phòng thay đồ, anh nhìn đồng hồ:
– Cho em năm phút để thay đồ.
Đầu óc Đường Tâm Nhan hơi sững sờ, sau khi tịnh tâm lại, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng nói:
– Tôi còn phải diễn thêm một bộ đồ nữa.
Không biết bên ban tổ chức có trách tội cô vì anh đã ôm cô không nữa…
Mặc Trì Úy lạnh lùng, đôi mắt hơi híp lại:
– Đừng để anh nói lần thứ hai.
– Nhưng…
– Thay đồ!
Ánh đèn rực rỡ chiếu vào cô giống như một đóa hoa anh túc vô cùng quyến rũ, khiến lòng người mê muội. Ánh mắt của Mặc Trì Úy không tỏ ra bị mê hoặc như những người đàn ông khác, khuôn mặt tuấn tú như phủ một lớp băng giá, lạnh lùng xa cách. Đôi mắt đen tựa như đại dương về đêm bốn bề đều không thấy bờ đầy sự bí ẩn cùng nguy hiểm.
Đường Tâm Nhan cảm giác được một ánh mắt nhìn xuyên thấu đang chiếu vào mình, cô theo trực giác nhìn về hướng của ánh mắt đó. Cái nhìn đó khiến cô đang trong trạng thái tự tin, điềm tĩnh trở nên căng thẳng, bối rối, cứng nhắc. Chết mất, Mặc Trì Úy thực sự đang ngồi ở vị trí tốt nhất ở hàng ghế khán giả. Đường Tâm Nhan chớp mắt hai lần rồi nhắm mắt lại, cô tưởng rằng mình bị ảo giác. Chỉ là khi nhìn về phía anh một lần nữa, anh vẫn lạnh lùng ngồi đó, bên cạnh… Bên cạnh anh là người phụ nữ xinh đẹp đã ở với anh tối hôm qua.
Anh cũng thật tình cảm khi đến xem show nội y cùng người phụ nữ mình yêu. Đường Tâm Nhan phớt lờ cảm giác khó chịu đang lan tỏa trong lòng, cô hất hàm tựa như một con công kiêu hãnh, xoay người một cách hoàn hảo, bước đi uyển chuyển rồi rời đi. Ngay cả khi cô không nhìn thấy người đàn ông đó nữa, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của anh ta đang hướng vào cô. Lòng bàn tay chảy ra một lớp mồ hôi. Xem như cô đã được diện kiến ánh mắt chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người khác sợ hãi rồi.
Đường Tâm Nhan tiếp tục hít thở sâu, cố gắng làm cho mình quên đi ánh mắt lạnh như băng kia. Có lẽ vì quá căng thẳng và không thoải mái nên cô không để ý đến một người mẫu khác đang tiến về phía giữa sân khấu, vai hai người va vào nhau, cô đang mang cao gót, cú va chạm khiến người cô loạng choạng lùi về sau hai bước, mắt thấy sắp ngã, khuôn mặt cô tái mét vì sợ hãi. Bao nhiêu người đang dõi theo, dù có ngã cô cũng phải đứng dậy ngay lập tức và duyên dáng rời đi. Ngay khi cô tưởng rằng người mình sắp chạm đất, một tràng pháo tay của khán giả bất chợt vang lên. Đường Tâm Nhan còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, vòng eo của cô đột ngột bị ôm chặt. Một cánh tay mạnh mẽ vươn ra ôm cô vào lòng.
Chóp mũi đập vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, cô mặc kệ đau đớn, nhướng mi nhìn người đàn ông đang ôm mình. Sau khi phát hiện ra là Mặc Trì Úy, hai mắt cô mở to. Anh quấn chiếc áo vest quanh người cô, và ôm cô trong im lặng. Tiếng hoan hô và giễu cợt của khán giả vang lên không ngớt, nhưng anh không quan tâm, anh ôm cô đi thẳng về phía cánh gà.
Đưa cô đến ngoài cửa phòng thay đồ, anh nhìn đồng hồ:
– Cho em năm phút để thay đồ.
Đầu óc Đường Tâm Nhan hơi sững sờ, sau khi tịnh tâm lại, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng nói:
– Tôi còn phải diễn thêm một bộ đồ nữa.
Không biết bên ban tổ chức có trách tội cô vì anh đã ôm cô không nữa…
Mặc Trì Úy lạnh lùng, đôi mắt hơi híp lại:
– Đừng để anh nói lần thứ hai.
– Nhưng…
– Thay đồ!
Tác giả :
Khuyết Danh