Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 104 Chồng của cô ấy là Mặc Trì Úy (2)
“Đừng có mà nhắc chuyện của mẹ với tôi, nếu cô cầu xin tôi, tôi sẽ trả hết viện phí cho bà ấy! Còn nữa, Phó Tư Thần quen cô trước thì đã làm sao, tôi không những cướp anh ta từ trong tay cô, mà tất cả những gì cô có được, tôi đều muốn cướp lấy!" Đường Vũ Nhu hai tay ôm lấy ngực, bộ dạng đắc thắng: “Tôi sắp trở thành con dâu nhà họ Phó, Đường Tâm Nhan, cô thức thời thì sau này tránh Tư Thần xa một chút!"
Đường Tâm Nhan liếc mắt, nhìn chằm chằm vào Đường Vũ Nhu, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, mang theo chút châm chọc: “Cô là không tin tưởng anh ta mới chạy đến chỗ tôi bảo tôi đừng dây dưa với anh ta? Nếu anh ta thật lòng yêu cô sẽ không để cô chẳng có cảm giác an toàn thế này!"
Sắc mặt Đường Vũ Nhu khẽ thay đổi, nhìn vào đôi mắt sắc bén, lạnh lùng của Đường Tâm Nhan: “Anh ấy đương nhiên yêu tôi, chỉ là con hồ ly tinh cô không cam tâm bị vứt bỏ, mới dùng mọi cách quấn lấy anh ấy không buông!"
Đường Tâm Nhan cười lanh: “Yên tâm đi, tuy tôi thiếu tiền thật đấy, nhưng tiền rơi vãi tôi tuyệt đối không nhặt lại đâu!"
Đường Vũ Nhu hơi lắc người, rõ ràng đã bị ý ẩn dụ trong câu nói của Đường Tâm Nhan làm cho tức giận, cô ta nghiến răng nghiến lợi gật gật đầu, sau đó lấy từ túi xách ra một xấp ảnh, hung hăng ném vào mặt Đường Tâm Nhan: “Cô tự mình nhìn đi!"
Góc tấm ảnh làm vạch một đường lên má trái Đường Tâm Nhan, làn da mềm mại xuất hiện một vết thương nhỏ, máu tươi chảy ra, bất chấp đau đớn trên mặt, cô cúi mắt, nhìn về tấm ảnh đã rơi xuống đất.
Chính là cảnh tối qua cô đẩy Phó Tư Thần ngã xuống giường, chủ động dụ dỗ anh.
Quần áo cô xộc xệch, đôi mắt quyến rũ, đầu ngón tay thon dài chạm vào khuôn mặt anh tuấn của Phó Tư Thần, yết hầu, xương quai xanh, ngực…
Cảnh tượng vô cùng mập mờ, dễ khiến người ta nghĩ sai lệch.
Nếu là người không biết rõ sự việc, thoạt nhìn những tấm ảnh này, nhất định sẽ cho rằng cô là một con hồ ly tinh không biết liêm sỉ.
Đường Tâm Nhan không cho rằng những tấm ảnh này là do Đường Vũ Nhu lén chụp, cô mím chặt môi, hỏi: “Là ai đưa cho cô những tấm ảnh này?"
“Cô không cần quan tâm là ai đưa cho tôi, Đường Tâm Nhan, cô đã ly hôn với Tư Thần rồi, cô dựa vào cái gì mà cứ mãi không biết xấu hổ dụ dỗ anh ấy?"
“Không phải tôi không biết xấu hổ, mà là cô không quản được Phó Tư Thần, nếu cô cảm thấy anh ta yêu cô, vậy thì đừng có để anh ta tới tìm tôi nữa! Còn về việc cô nói tôi dụ dỗ anh ta, xin lỗi nhé, nếu tôi mà thật sự muốn mê hoặc anh ta, thì sẽ không có cơ hội để cô trở thành người thứ ba đâu!"
Đường Vũ Nhu chỉ vào những tấm ảnh trên mặt đất, đôi mắt đỏ hồng chất vấn: “Ảnh cũng bị người ta chụp cả rồi, cô còn muốn phủ nhận! Đường Tâm Nhan, nếu không phải cô không biết xấu hổ, tôi cũng không muốn bức ép cô đến đường cùng! Tôi nói cô biết, với hoàn cảnh hiện tại của cô, chẳng có đoàn làm phim nào nhận, càng không có nhà đầu tư nào muôn chi tiền cho cô cả!"
Đường Vũ Nhu nói không sai, Đường Tâm Nhan tuổi còn trẻ mà đã kết hôn lại còn ly hôn, từng đến đồn cảnh sát lại còn không phải là diễn viên nổi tiếng, đúng là không ai dám đầu tư vào cô, bởi vì giờ đây Internet đã quá phát triển, một khi sự việc bị phanh phui, hình tượng của cô sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Thấy Đường Tâm Nhan trầm mặc không nói lời nào, khóe miệng Đường Vũ Nhu lại nhếch lên cười đắc ý: “Vậy cho nên, cô có thể quỳ xuống cầu xin tôi, nếu như tâm trạng tôi vui vẻ, nói không chừng tôi sẽ tiếp tục giữ bí mật này thay cô, đến lúc đó cô lại có thể đến đoàn làm phim khác thử vai!"
Đường Tâm Nhan quá hiểu tính cách của Đường Vũ Nhu, chỉ cần cô ta nắm được cơ hội, cô ta tuyệt đối sẽ đẩy cô sa vào vũng bùn, tốt nhất là khiến cô mãi mãi không thể ngóc đầu lên được.
Nhếch khóe môi, Đường Tâm Nhan kề sát bên tai Đường Vũ Nhu cười nhẹ: “Trong hợp đồng chỉ quy định không sử dụng nghệ sĩ ly hôn, nếu như tôi lại kết hôn rồi thì sao? Hơn nữa tôi ly hôn là do Phó Tư Thần ngoại tình với cô, phản bội lại tôi, vào lúc tôi đau khổ nhất, một người đàn ông đã cứu vớt lấy tôi, hiện giờ hôn nhân của tôi và anh ấy hạnh phúc mỹ mãn.
Nếu như truyền thông biết được chân tướng sự việc, cô cảm thấy công chúng sẽ đứng về phía nào?"
Đường Vũ Nhu nghe thấy thế, khuôn mặt đang tươi cười từng chút từng chút trở nên đông cứng.
Đường Tâm Nhan liếc mắt, nhìn chằm chằm vào Đường Vũ Nhu, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, mang theo chút châm chọc: “Cô là không tin tưởng anh ta mới chạy đến chỗ tôi bảo tôi đừng dây dưa với anh ta? Nếu anh ta thật lòng yêu cô sẽ không để cô chẳng có cảm giác an toàn thế này!"
Sắc mặt Đường Vũ Nhu khẽ thay đổi, nhìn vào đôi mắt sắc bén, lạnh lùng của Đường Tâm Nhan: “Anh ấy đương nhiên yêu tôi, chỉ là con hồ ly tinh cô không cam tâm bị vứt bỏ, mới dùng mọi cách quấn lấy anh ấy không buông!"
Đường Tâm Nhan cười lanh: “Yên tâm đi, tuy tôi thiếu tiền thật đấy, nhưng tiền rơi vãi tôi tuyệt đối không nhặt lại đâu!"
Đường Vũ Nhu hơi lắc người, rõ ràng đã bị ý ẩn dụ trong câu nói của Đường Tâm Nhan làm cho tức giận, cô ta nghiến răng nghiến lợi gật gật đầu, sau đó lấy từ túi xách ra một xấp ảnh, hung hăng ném vào mặt Đường Tâm Nhan: “Cô tự mình nhìn đi!"
Góc tấm ảnh làm vạch một đường lên má trái Đường Tâm Nhan, làn da mềm mại xuất hiện một vết thương nhỏ, máu tươi chảy ra, bất chấp đau đớn trên mặt, cô cúi mắt, nhìn về tấm ảnh đã rơi xuống đất.
Chính là cảnh tối qua cô đẩy Phó Tư Thần ngã xuống giường, chủ động dụ dỗ anh.
Quần áo cô xộc xệch, đôi mắt quyến rũ, đầu ngón tay thon dài chạm vào khuôn mặt anh tuấn của Phó Tư Thần, yết hầu, xương quai xanh, ngực…
Cảnh tượng vô cùng mập mờ, dễ khiến người ta nghĩ sai lệch.
Nếu là người không biết rõ sự việc, thoạt nhìn những tấm ảnh này, nhất định sẽ cho rằng cô là một con hồ ly tinh không biết liêm sỉ.
Đường Tâm Nhan không cho rằng những tấm ảnh này là do Đường Vũ Nhu lén chụp, cô mím chặt môi, hỏi: “Là ai đưa cho cô những tấm ảnh này?"
“Cô không cần quan tâm là ai đưa cho tôi, Đường Tâm Nhan, cô đã ly hôn với Tư Thần rồi, cô dựa vào cái gì mà cứ mãi không biết xấu hổ dụ dỗ anh ấy?"
“Không phải tôi không biết xấu hổ, mà là cô không quản được Phó Tư Thần, nếu cô cảm thấy anh ta yêu cô, vậy thì đừng có để anh ta tới tìm tôi nữa! Còn về việc cô nói tôi dụ dỗ anh ta, xin lỗi nhé, nếu tôi mà thật sự muốn mê hoặc anh ta, thì sẽ không có cơ hội để cô trở thành người thứ ba đâu!"
Đường Vũ Nhu chỉ vào những tấm ảnh trên mặt đất, đôi mắt đỏ hồng chất vấn: “Ảnh cũng bị người ta chụp cả rồi, cô còn muốn phủ nhận! Đường Tâm Nhan, nếu không phải cô không biết xấu hổ, tôi cũng không muốn bức ép cô đến đường cùng! Tôi nói cô biết, với hoàn cảnh hiện tại của cô, chẳng có đoàn làm phim nào nhận, càng không có nhà đầu tư nào muôn chi tiền cho cô cả!"
Đường Vũ Nhu nói không sai, Đường Tâm Nhan tuổi còn trẻ mà đã kết hôn lại còn ly hôn, từng đến đồn cảnh sát lại còn không phải là diễn viên nổi tiếng, đúng là không ai dám đầu tư vào cô, bởi vì giờ đây Internet đã quá phát triển, một khi sự việc bị phanh phui, hình tượng của cô sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Thấy Đường Tâm Nhan trầm mặc không nói lời nào, khóe miệng Đường Vũ Nhu lại nhếch lên cười đắc ý: “Vậy cho nên, cô có thể quỳ xuống cầu xin tôi, nếu như tâm trạng tôi vui vẻ, nói không chừng tôi sẽ tiếp tục giữ bí mật này thay cô, đến lúc đó cô lại có thể đến đoàn làm phim khác thử vai!"
Đường Tâm Nhan quá hiểu tính cách của Đường Vũ Nhu, chỉ cần cô ta nắm được cơ hội, cô ta tuyệt đối sẽ đẩy cô sa vào vũng bùn, tốt nhất là khiến cô mãi mãi không thể ngóc đầu lên được.
Nhếch khóe môi, Đường Tâm Nhan kề sát bên tai Đường Vũ Nhu cười nhẹ: “Trong hợp đồng chỉ quy định không sử dụng nghệ sĩ ly hôn, nếu như tôi lại kết hôn rồi thì sao? Hơn nữa tôi ly hôn là do Phó Tư Thần ngoại tình với cô, phản bội lại tôi, vào lúc tôi đau khổ nhất, một người đàn ông đã cứu vớt lấy tôi, hiện giờ hôn nhân của tôi và anh ấy hạnh phúc mỹ mãn.
Nếu như truyền thông biết được chân tướng sự việc, cô cảm thấy công chúng sẽ đứng về phía nào?"
Đường Vũ Nhu nghe thấy thế, khuôn mặt đang tươi cười từng chút từng chút trở nên đông cứng.
Tác giả :
Khuyết Danh